Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5

Tiểu thuyết gốc · 1644 chữ

Dương Quý và Dương Kha đi theo đám người hầu của thánh nữ họ Phạm đến một biệt viện xa hoa và tráng lệ. Dường như biệt phủ này được chủ nhà đặc biệt chuẩn bị để thiết đãi Phạm gia. Biệt viện này không chỉ xa hoa mà còn là chốn bồng lai tiên cảnh

Biệt viện được bảo phủ bởi một hàng cây xanh, hồ nước và những hòn non bộ tuy đồ sộ nhưng không kém phần tao nhã, thoát tục. Nhìn từ xa, đây chẳng khác nào chốn ăn chơi hưởng lạc của bậc đế vương vua chúa. Nếu không cẩn thận, sẽ rất dễ bị lạc một khi bước chân vào biệt viện này.

Người hầu thì không cần phải nói tới, nếu như không tính người hầu của Phạm An thì số lượng cũng đã lên tới con số hàng chục, lính canh thì đông đảo, túc trực ở các cửa ra vào biệt viện, nhưng tuyệt nhiên không dám xâm phạm đến gian nhà chính giữa biệt viện nơi dành cho khách quý của Lưu gia. Tất cả những con người đó đều chỉ để phục vụ một người, đó là Phạm An.

Và với hai chàng trai họ Dương kia, khung cảnh xung quanh khu biệt viện này khiến cho cả hai như rơi vào cơn mê vì cái vẻ đẹp mê hoặc động lòng người ấy. Ánh hoàng hôn càng làm cho khung cảnh nơi đây trở nên mờ ảo và lộng lẫy.

“Hai người kia, mau vào chuẩn bị hầu thánh nữ tắm. Những người khác không mau chuẩn bị nước.”

Đang trong cơ mê man ngất ngây vì vẻ đẹp trước mắt, hai anh em nhà họ Dương bị đánh thức bởi người hầu thân cận của Phạm An. Người này theo lệnh của Phạm An mà trực tiếp ra lệnh cho hai anh em hầu hạ thánh nữ tắm sau khi nước đã chuẩn bị xong xuôi.

“Đại ca, bây giờ phải làm sao đây. Như vậy không được một chút nào cả. Hay giờ không có ai để ý, chúng ta mau trốn đi.”

Sự lúng túng thể hiện rõ ràng qua câu nói của Dương Kha, một sự lúng túng xuất phát từ viễn cảnh trước mắt khi phải hầu hạ nữ nhi tắm rửa, vì dù sao cả hai từ nhỏ cũng lớn lên trong rừng núi, có bao giờ được tiếp xúc với nữ nhi đâu mà không ngại ngùng.

“Không được, như vậy sẽ bứt dây động rừng mất. Chưa kể, đệ xem đi, xung quanh biệt viện này đâu đâu cũng toàn cao thủ trông chừng, làm sao chúng ta trốn đi được bây giờ. Lát nữa vào trong, khi ta ra hiệu, đệ nhảy vào khống chế cô ta rồi chúng ta cùng thoát.”

“Hai người kia xì xào cái gì đó. Chủ nhân đang đợi ở bên trong, còn không mau nhanh chân lên.”

Nghe theo lời thúc giục của người hầu thân cận bên cạnh Phạm An, chẳng còn cách nào, hai anh em nhà họ Dương đành phải liều một phen với kế hoạch mà mình đã đề ra.

Bước vào trong, hai anh em nhà họ Dương được dịp tròn xoe mắt với khung cảnh của căn phòng trước mắt mình. Ở bên ngoài biệt viện lộng lẫy bao nhiêu thì đến căn phòng lại càng hoành tráng hơn.

Căn phòng tuy không rộng lắm nhưng với tông màu vàng đỏ khi toàn bộ đều được Lưu gia dát vàng, từ khung cửa sổ cho đến những vật trang trí khác đều sáng loáng ánh vàng kim. Xen giữa những chi tiết được dát vàng đó là rèm cửa, sàn nhà và bức bình phong lại được tô điểm bởi một màu đỏ tươi.

Ngoài những chi tiết dát vàng kia, căn phòng được gia chủ thiết kế để tận dụng một cách triệt để nhất cho những cơn gió thổi vào từ cửa sổ, làm những chiếc chuông gió treo trên cửa sổ tấu lên những giai điệu thật êm tai.

Bao quanh căn phòng là một cái hồ sen phảng phất mùi thơm của những đóa sen đang vào giai đoạn nở rộ. Từ căn phòng có thể phóng tầm nhìn ra xung quanh biệt viện. Có vẻ như đây chính là nơi xa hoa bậc nhất của nhà họ Lưu dành cho một vị khách của phủ.

Quanh năm sống giản dị cùng với rừng núi nên trông thấy những thứ xa hoa, lộng lẫy trước mắt khiến cho hai anh em họ Dương phút chốc bị lơ là mà quên đi thực tại ở trước mắt.

“Mau tới đây hầu hạ ta tắm.”

Từ phía sau bức bình phong, giọng nói trong trẻo, mê hồn của Phạm An khiến ai nghe cũng cảm thấy mê mẩn. Hai chàng trai tiến về phía bức bình phong có hình mô phỏng lại bức Sơn Hà Đồ mà phía bên kia bức bình phong là nơi Phạm An đang ngâm mình trong làn nước nóng.

Dương Quý rút từ bên hông một con dao găm, tính dùng nó để uy hiếp và khống chế Phạm An. Nhưng người tính không bằng trời tính, chẳng có ai đằng sau bức bình phong cả, chỉ còn đó là một bồn tắm vẫn còn nghi ngút khói với những cánh hoa hồng nằm vươn vãi ra sàn nhà.

“Cô ta đâu rồi? Sao lại chẳng có ai thế này.”

Khi chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra, thì từ phía trên trần nhà, một ám khí nhỏ bằng cây kim phóng xuống nơi cả hai đang đứng. Nhưng Dương Quý nhanh chóng né tránh và hướng lên trần nhà.

Phía trên trần nhà, Phạm An đang cuốn bên trong mình một tấm vải mỏng manh, bám vào xà nhà, ánh mắt đầy tính sát khí hướng về phía hai anh em họ Dương. Ám khí đầu tiên đã bị Dương Quý né được, nhưng đó chỉ là bước đầu tiên. Ngay sau đó là hàng loạt mũi kim hướng về phía cả hai. Mặc dù đã dùng hết sức để né loạt kim như mưa ấy nhưng vẫn có Dương Quý vẫn bị một chiếc kim sượt qua làm bị thương.

“Hai người là ai? Ta đã biết hành tung của hai ngươi từ lúc còn ở Vân Hương Lâu, rốt cuộc hai người là ai?”

“Cô nương đừng hiểu lầm, ta chỉ bất đắc dĩ mới phải trà trộn vào đám tùy tùng của cô mà thôi.” - Dương Quý một tay bịt vết thương, giải thích với Phạm An về sự có mặt của mình ngày hôm nay.

“Nhưng tại sao phải trà trộn vào đây? Mục đích thật sự của các ngươi là gì?”

“Cô nương hãy xuống đây đi rồi từ từ ta sẽ giải thích cho cô nương.”

“Tại sao ta phải tin các ngươi?”

“Cô nương nghĩ với võ công của cô hiện tại thì liệu rằng chúng tôi có thể làm hại gì đến cô hay sao. Chúng tôi chỉ muốn thương lượng cùng cô nương mà thôi.”

Nghe nói tới đây, ngẫm thấy cũng có lí nên Phạm An cũng chấp nhận với lời đề nghị của Dương Quý. Phạm An từ từ mặc lại y phục và sau đó từ từ bước ra giữa căn phòng, ở đây hai anh em họ Dương đã đứng sẵn ở đây để sẵn sàng thương lượng với Phạm An.

“Hai ngươi nói đi, rốt cuộc các ngươi là ai, đến đây có việc gì?”

Nhưng chưa kịp giải thích bất cứ điều gì thì từ ngoài cửa, nô tì thân cận của Phạm An đã cắt ngang cuộc nói chuyện của cô cùng với hai anh em nhà họ Dương.

“Tiểu thư, có người xin cầu kiến.”

“Là ai? Không thấy ta đang thay xiêm y hay sao? Là ai?” - Phạm An tỏ thái độ bực tức.

“Là Lưu lão gia cùng với con trai của ông ta xin được cầu kiến.”

“Lưu lão gia? Hắn ta đến đây có việc gì?”

“Dạ…”

Chưa nói xong, từ phía ngoài, thiếu gia nhà họ Lưu - Lưu Tiền đạp cửa xông vào bên trong, chẳng mấy chốc binh lính đã bao vây khắp phòng của Phạm An. Lưu Tùng từ từ bước vào bên trong, ánh mắt sắc lẹm của hắn như muốn gây chuyện với Phạm An.

“Phạm tiểu thư, tại hạ nghe được thông tin từ đám lính của tại hạ rằng trong phòng cô đang xảy ra xung đột nên tại hạ mạn phép đưa quân tới đây để giúp đỡ. Chẳng hay, cô có gặp nguy hiểm gì không?”

“Lưu lão gia thật khách khí quá. Phạm ta chẳng có gì xảy ra cả, chẳng hay người của ông có sự nhầm lẫn hay chăng? Nhưng ông mang lính tráng tới bao vây căn phòng của khuê nữ trông không được hay lắm.”

“Không sao, cô yên tâm. Tại hạ ở đây cũng vì sự an toàn của cô mà thôi. Bây đâu, mau lục soát.”

Trước sự ngăn cản của Phạm An, Lưu Tùng xua quân lục tung căn phòng của Phạm An để truy tìm tung tích của thứ gì đó. Chẳng lẽ thân phận thật sự của hai anh em nhà họ Dương đã bị bại lộ khi họ chỉ kịp nấp vào bên trong bồn tắm của Phạm An.

Nhưng tại sao Lưu Tùng lại xuất hiện ở đây. Và dường như hắn chẳng mấy quan tâm đến lời nói của Phạm An mà vẫn cứ chăm chăm làm theo ý của mình. Phải chăng đó chỉ là cái cớ để hắn có thể quang minh chính đại tìm một cái gì đó bên trong căn phòng của Phạm An?

Bạn đang đọc Sơn Hà Đồ sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.