Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Số phận mỗi người – chương 25

Phiên bản Dịch · 1904 chữ

Chương 25: Du học.

Coi như đã quên trận cãi nhau tối hôm qua. Nguyên lái xe về nhà vào lúc 4h sáng. Cô không muốn bà Mary và ông Minh buồn. Họ đối xửa rất tốt với cô và cô cũng yêu quý họ như bố mẹ ruột.

Trời vẫn tối. Cánh cổng lớn mở ra khi cô đi vào. Qua cửa kính xe để ngỏ, cô nói lời xin lỗi vi đã đánh thức người gác cổng vào lúc sớm như vậy. Ông ta không nói gì, chỉ cười xuề xòa rồi đi vào trong.

Anh đèn trên phòng ngủ của cô và nhật đang sáng. Chẳng lẽ anh lại dậy sớm như vậy ư? Cô tự thắc mắc.

Cánh cửa phòng mở ra. Nhật ngồi im trong phòng. Đôi mắt nhắm nghiền như đã ngủ. Hai tay của anh khoanh trước ngực, lưng dựa vào thanh giường, mái tóc màu vàng rủ xuống vầng trán cao thông mình, đôi chân dài duổi ra, bắt chéo nhau gần như một đường thẳng. Một tư thế ngủ kỳ quặc. Cô chưa bao giờ thấy ai nằm ngủ như vậy. Đột nhiên, vẫng trán của anh nheo lại. Anh khẽ động đậy, hai mí mắt mở ra, để lộ đôi mắt màu đen mê hoặc. Nhanh chóng, cô quay người về phía tủ quần áo, lấy bộ đồ mớ ra thay.

- Em đi đâu tối qua vậy? – Nhật hỏi.

- Đi chơi. – Cô đáp gọn lỏn.

- Với một bộ đồ ngủ mỏng manh và một chiếc ô tô sao? 12h đêm không còn cửa hàng nào mở của đâu. Em ra công viên ngồi hả?

Cô thoáng ngạc nhiên trước câu nói của anh. Cô ra công viên ngồi. Tối như vậy đâu còn chỗ nào để đi. Cô không muốn làm phiền Tâm vì không chừng 12h đêm, anh trai cô vẫn đang ở đó. Đến nhà Quân thì sẽ có nhiều cô hỏi được đặt ra. Về Vũ gia thì phiền phức. Vào khách sạn thì quả là không tiện vì phần lớn khách sạn trong thành phố này đều thuộc sự quản lý của VinaMoon. Sau lễ cưới thì ai cũng biết cô. Con dâu của chủ tịch tập đoàn VinaMoon đến khách sạn thuê phòng vào lúc nửa đêm? Rất hay.

- Em ngồi trong ô tô. – Vừa đóng tủ, cô vừa trả lời.

Cuộc nói chuyện nhạt nhẽo lại kết thúc ở đó. Cô bỏ vào phòng tắm. Tự nhiên cô lại nổi giận. Cả một đêm qua cô đâu có ngủ được chút nào. Anh cũng không hỏi thăm cô được lời nào. Mà lại còn ‘nói đểu’ cô vài câu nữa chứ. Nguyên bước từ phòng tắm ra, mái tóc dài ướt sũng nhỏ từng giọt nước xuống nền trải thảm. Nhật vẫn ngồi ở vị trí đó, không dịch chuyển. Thấy cô đang định đi ra khỏi phòng, anh gọi giật lại:

- Em đi đâu?

- Ăn sáng.

- Vào lúc 5h sáng hả?

Chiếc đồng hồ trên tường giờ mới đánh chuông báo hiệu 5h sáng. Mọi khi, bây giờ mới là lúc cô chui ra khỏi chiếc chăn bông ấm áp.

- Em đi dạo.

- Lạnh thế này thì không nên ra ngoài. Bố mẹ sẽ lo.

Nhắc đến bố mẹ, cô đành thôi, quay lại trở lại phòng, mở máy tính ra và lên mạng đọc chút thông tin vậy.

Một vài email mới được gửi đến, có cả của Quân và mấy bức ảnh cậu bạn chụp ở nước Mỹ xa xôi. Cậu có vẻ mập lên, trắng ra. Chụp ảnh cùng cậu còn có một cô bạn người Việt rất xinh xắn. Gõ vài dòng trả lời và load mấy bức ảnh đó về máy, tinh thần Nguyên có vẻ phấn chấn hơn.

Cô ngồi xem chút tin tức mà mắt nhắm mắt mở, tựa muốn gục xuống bàn ngủ luôn. Tiếng mở cửa khe khiến cô thoát khỏi trạng thái mơ màng.

- Anh đi xuống nhà à?

- Em có nhất định phải đi du học không? – Nhật nói một câu không liên quan gì đến câu hỏi của cô. Thoáng giật mình trước câu hỏi ngược của anh, rồi lấy lại sự bình tĩnh ngày thường trong đôi mắt, cô nói quyết đoán:

- Có.

- Được rồi. Xuống nhà ăn sáng đi. Mọi người đang đợi. – Cánh cửa lại đóng. Khi tiếng bước chân của anh khuất hẳn thì cô mới dám thở nhẹ một cái. Tại sao anh lại hỏi như vậy? Những suy nghĩ của anh cô không thể biết và cũng thể đoán được. Lần đầu tiên, cô mới cảm nhận được những tin đồn về sát thủ giỏi nhất của Bạch Nguyệt mới đúng làm sao.


Ông Minh và bà Mary từ trên gác đi xuống. Bữa ăn sáng vẫn bắt đầu như mọi khi. Không ai nói gì. Có chăng cũng chỉ là mấy câu chuyện liên quan tới vài cuộc họp cổ đông sắp tới của công ty mà thôi.

- Nguyên Anh sẽ đi du học bố mẹ ạ. – Nhật nói một câu khiến cốc nước cam trên tay Nguyên sóng sánh.

- Được. Nếu hai con thống nhất với nhau thì bố mẹ không có ý kiến gì. – Ông Minh bình thản uống chút nước lọc.

- Vâng. Chúng con thống nhất rồi. Nguyên Anh sẽ đi ba năm rồi sau đó trở về, tiếp quản VXP. Nếu sang bên đó mà điều kiện học tốt thì cô ấy sẽ học tiếp một bằng quản trị kinh doanh nữa.

- Được rồi. Bố mẹ không cấm. Hai con lớn rồi. Tự quyết định mọi chuyện của mình. Có vấn đề gì không?

- Dạ không. – Nguyên lí nhí đáp.

Cô đi lên phòng chuẩn bị tới trường. Tuy chân bước nhưng trong đầu cô đang suy nghĩ mông lung. Tại sao Nhật lại làm như vậy? Tại sao lại đồng ý để cô đi trong khi cách đó vài giờ đồng hồ, anh đã phản ứng vô cùng dữ dội. Tại sao anh lại đồng ý để cô đi trong khi anh có lẽ không hề muốn như vậy? Bây giờ, cô mới biết, cô và anh còn hiểu nhau quá ít, chưa đủ để hình thành một mối quan hệ mới. Cô và anh cần có thời gian để suy nghĩ về mọi chuyện đã qua. Cô phải đi. Nếu cô đi thì sẽ tốt cho cả hai.


Chiếc máy bay bây giờ chỉ còn một chấm nhỏ trên bầu trời. Đứng ngoài phi trường thêm gần một giờ đồng hồ, Nhật mới quay trờ về công ty. Hôm nay là Nguyên Anh đi. Có lẽ 3 năm nữa hai người mới có thể gặp nhau. Cũng có thể một vài tháng nữa hai người sẽ gặp lại. Trước khi đi, cô đã hứa với anh nhất định sẽ trở về. Anh tin vào lới hứa của cô. Và anh cũng tin vào cô nữa.

Mọi chuyện ở bên này đã lo xong. Công ty Nguyên Anh cũng đã ký giấy để Minh tiếp quản tạm thời. Nhật đã lo xong toàn bộ. Mấy việc lặt vặt thì đâu có gì quan trọng.

Nguyên Anh sang bên đó thì không ở ký túc xá như các du học sinh khác mà ở biệt thự riêng. Cô có mấy căn biệt thự ở London. Một trong số đó nằm ở gần trường học. Anh đã sắp xếp mấy người giúp việc sang bên đó rồi. Nguyên Anh thì chỉ việc học mà thôi.


Anh quốc cũng đang là mùa đông. Xứ sở sương mù này lạnh kinh khủng. Cả chục lớp áo cao cổ, đôi giày to sụ, lớp bao tay len cũng dày vậy mà vẫn rét kinh khủng. Nguyên mới nhập học được hơn một tháng. Cô vẫn chưa quen thân ai cả. Hàng ngày đi xe đạp đến trường cách nhà gần 3km rồi lại đạp xe về. Không có nhiều người bắt chuyện với một cô gái da vàng là Nguyên và cô cũng không có ý định bắt chuyện với bọn họ. Ở lớp học của cô có chừng hơn 100 học sinh. Đủ các chủng tộc, các màu da. Thường thường, các học sinh da vàng xếp thành một nhóm, da trắng riêng và da đen riêng. Hiếm lắm mới có một vài người khác màu da tới bắt chuyện với nhau. Trong lớp, Nguyên không nổi trội, năng nổ như các cô bạn người da trắng. Không xinh đẹp như những cô bạn người Trung Hoa, cũng không thân thiện như những cô bạn da đen nhưng mọi người trong lớp đều chú ý tới cô vì cô luôn dẫn đầu lớp trong các bài test cuối kỳ. Cô luôn cố gắng hoàn thành nhanh khóa học thời trang một cách xuất sắc để chuyển sang khóa học quản trị kinh doanh rồi nhanh chóng trở về nước. Cô luôn nỗ lực hết mình. Tham gia các lớp học nâng cao vào buổi tối ở bên ngoài để nâng cao kiến thức. Ban ngày, ngoài việc tới lớp thì vùi đầu vào những quyển sách tiếng Pháp dày cộp. Tiếng Pháp của cô không thạo lắm nên cô cố gắng học hỏi, đọc các loại sách báo tiếng Pháp, xem các kênh truyền hình Pháp, nói chuyện với người Pháp qua các điễn đàn. Cô tự tin khi trao đổi với họ bằng tiếng Pháp khi họ không nhìn thấy mình. Cô có thể nói chuyện thoải mái. Trong một diễn đàn, cô quen được một người bạn. Anh ta là người Châu Á. nói tiếng Pháp chuẩn như người bản địa khiến cô khâm phục. Hơn nữa, anh ta luôn có những nhận xét cho cách nói và cách học của cô. Anh gợi ý cô nên mua một số loại sách cần thiết. Hãy nghe trên các băng đĩa, đến các khu du lịch để nóic huyện với người bản địa và hãy thử một công việc partime mà gaio tiếp nhiều sẽ khiến cô tự tin hơn và học tiếng Pháp nhanh hơn. Cô thấy những lời khuyên của chàng trai này rất đúng. Khi hòa đồng hơn thì cô mới có thể học các thứ tiếng nhanh nhất.

Hôm nay trời lạnh hơn. Tuyết rơi dày thêm. Một mình bước ra bên xe buýt tới trường, tự nhiên cô gái nhỏ muốn có một ai đó ở bên cạnh. Cô muốn có một vòng tay ấm áp nào đó ôm lấy mình, che chở ình vào lúc này. Người đầu tiên cô nghĩ đến là Nhật. Cô phát hiện ra rắng cô nhớ anh rất nhiều. Gần một năm qua, cô thỉnh thoảng cũng gọi điện thoại về nhà, cũng nói chuyện với anh được vài câu ngắn ngủi. Không phải vì cô không muốn nói mà là không có chuyện gì để nói. Đôi lúc, cô định nói nhớ anh rất nhiều thì anh đã kêu bận, nói chuyện với bố hay mẹ nên cô cô đành thôi. Không có gì nữa. Bây giờ, một mình trong mùa đông lạnh buốt nơi xứ người, cô mới cảm nhận được tình yêu thương quan trọng biết bao.

Đọc tiếp Số phận mỗi người – chương 26

Bạn đang đọc Số Phận Mỗi Người của iloverainnguyenanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.