Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Số phận mỗi người – chương 21

Phiên bản Dịch · 3643 chữ

Chương 21: Phản ứng.

Hôm nay, cả ông Bách và bà Lam đều bất ngờ trước quyết định của ông Bình. Ông Bình biết thừa tính cách của con gái. Nguyên Anh sẽ không nghe theo sự sắp xếp của bất kỳ ai nếu con bé không muốn. Con bé là một người sống theo cách riêng của mình. Không muốn phụ thuộc vào người khác và cũng không muốn người khác phụ thuộc vào mình. Nguyên Anh không bao giờ muốn ai xen vào cuộc sống và càng không muốn ai tham gia vào việc trong cuộc sống của cô. Nếu biết tin này thì chắc chắn con bé sẽ không để yên. Nhất định con bé sẽ phản ứng cực kỳ dữ dội và quyết liệt.

Một điều kỳ lạ là từ trước tới nay, ông Bình cũng rất tôn trọng các quyết định của con gái. Ông luôn để Nguyên Anh tự tìm ra lối đi tốt nhất ình. Không bao giờ ông tham gia một việc nào của con gái. Ông biết tính con mình. Nguyên Anh là một cô gái có cá tính. Sống theo những nguyên tắc do mình đặt ra một cách nghiêm khắc. Mà nói thẳng ra thì đó là một lối sống hà khắc nhưng lại không quá chặt chẽ. Cách sống và cách cư xử của cô khác nhau. Sống rất chặt chẽ, không bao giờ làm sai những gì mình đã đặt ra nhưng các cư xử với mọi người thì xởi lởi, không cúng nhắc. Thậm chí, có lúc còn đùa dỡn quá chớn khiến cho ai đó bực mình.

Từ ngày nhận con gái, ông Bình cố gắng yêu thương chăm sóc cho Nguyên Anh nhưng cô lại là người không thích người khác nâng niu mình như một đứa trẻ khiến ông bất lực, không biết làm sao nữa. Thôi thì đành phải chấp nhận. Nếu Nguyên Anh không thích thì hãy chiều ý con. Không nên để con bực mình dẫn đến 2 bên thất hòa thì không hay.


Hôm nay có điểm bài thi hết học phần. Vẫn như mọi lần, Nguyên đều xếp vị trí thứ nhất. Trên bảng tin có dán thông báo: Cuộc thi thiết kế thời trang. Giải nhất là một chuyến du học kéo dài 3 năm trị giá 70000USD. Tự nhiên trong đầu Nguyên xuất hiện ý nghĩ hãy thử tham gia. Có khi vận may sẽ lại đến với cô? Việc du học không phải chuyện lớn. Chỉ cần cô nói thì bố sẽ đồng ý ngay lập tức. 70000USD cũng không phải lớn so với gia đình. Nhưng cô muốn tự mình bước đi trên chính đôi chân của mình. Và muốn đạt được thành công cao nhất dựa vào chính sức của mình chứ không phải dựa vào thế lực của Tam Anh hội.

Sau khi đăng ký tham gia xong, Nguyên vội vã ra bến xe bus. Bắt xe đến tập đoàn Sky.

- Bố.

- Ừ. Hôm nay con gái bố có chuyện gì đây? – Ông Bình ngẩng đầu lên, mỉm cười.

- Con muốn bố mời con đi ăn trưa. 12h rồi. – Đặt một cốc trà trước mặt bố, Nguyên nói.

- 12h rồi cơ à. – Ông Bình nhìn đồng hồ.

- Vâng. Bố có làm việc cũng phải quan tâm đến sức khỏe chứ. Đi thôi. – Cô gập đống sổ sách hồ sơ trên bàn làm việc lại.

- Đi thôi.


Sau khi món ăn được bưng ra, Nguyên gắp cho bố một con tôm và nói:

- Bố ăn đi. Dạo này bố gầy nhiều.

- Ừ. 2 năm nữa tốt nghiệp thì con về phụ giúp ta. Đã đến lúc ông già này cần nghĩ ngơi rồi.

- Vâng. Bố. Con muốn đi du học. Con thi lấy học bổng rồi. Ở Anh. 3 năm. – Nguyên nói nhanh. Sợ một vài câu nói của bố cô sẽ khiến ý chí kiên định của mình lung lay.

- Đi du học? – Ông Bình nhướn mày, lặp lại ngạc nhiên.

- Vâng.

- 3 năm?

- Vâng.

- Không được. – Ông Bình dứt khoát.

- Tại sao ạ? – Nguyên bất ngờ trước lời từ chối của bố mình.

- Ta xin lỗi vì đã quyết định mà không hỏi ý kiến của con. Cuối tháng này, con sẽ đính hôn với cậu chủ của Bạch Nguyệt.

- Dạ? – Nguyên bật dậy khỏi ghế như lò xo.

- Cuối tháng này con sẽ đính hôn với cậu chủ của Bạch Nguyệt. – Ông Bình không ngẩng mặt lên, bình tĩnh nhắc lại.

- Đính hôn? – Nguyên nhắc lại đầy tức giận. – Con mới 21 tuổi.

- Đã đủ tuổi hợp pháp.

- Trong suy nghĩ của con, trước 27 tuổi, không có chuyện lấy chồng.

- Đó là trong suy nghĩ. Con đây là hiện tại.

- Bố. Con không lấy. Có chết con cũng không lấy. – Nguyên vẫn kiên quyết.

- Sau khi kết hôn vào tháng sau thì con muốn đi du học hay đi đâu cũng được. Ông Minh và bà Mary cũng rất thoải mái. Họ là những con người theo tư tưởng tiến bộ. Kết hôn rồi không có nghĩa là phải ở nhà làm nội trợ. – Ông Bình ngẩng mặt lên, nói.

- Con không lấy. Nhất định con sẽ không lấy. Thế kỷ XXI rồi. Không còn hôn nhân sắp xếp nữa. Bố đừng ép con. – Nguyên gần như hét lên.

- Ta làm vậy chỉ vì tốt cho con mà thôi. Sau này con sẽ hiểu và con sẽ phải cảm ơn ta vì điều đó.

- Con xin lỗi. Con cần ra ngoài một chút. – Nguyên cầm lấy túi xách và đi ra khỏi phòng ăn.

Nguyên thở dốc. Dựa sát lưng vào bức tường, trong lòng cô dâng lên một cảm xúc khó chịu. Bố cô bắt cô kết hôn khi mới 21 tuổi ư? Không bao giờ cô đồng ý. Trong từ điển của một cô gái hiện đại như Nguyên, kết hôn trước tuổi 27 là điều không thể xuất hiện.

Ngồi im bên bờ sông hàng giờ đồng hồ, cô gái nhỏ đã bình tĩnh hơn. Mọi việc xảy ra cách đây 1h đang quay lại như một đoạn băng tua chậm. Sống với ông gần 5 tháng, Nguyên biết bố mình là một người thận trọng. Ông rất yêu quý cô và không bao giờ bắt cô làm những việc mà cô không muốn. Sự việc này khiến cô bất ngờ và có đôi chút thắc mắc trong lòng. Cô phản ứng dữ dội như vậy thì có khiến ông buồn không nhỉ? Cô thương bố. Tuy cạnh nhau rất ít thời gian nhưng tình cảm ruột thịt luôn luôn gắn bó. Bố cô cũng yêu thương cô. Cố gắng bù đắp tình yêu thương về cả vật chất và tinh thần mà trong suốt 20 năm qua, ông không làm được. Cô thích gì ông cũng chiều ý, muốn đi đâu cũng không thành vấn đề. Ông còn muốn đi nước ngoài du lịch cùng con gái nhưng cô lại từ chối vì lúc đó đang bận làm các bài test để lấy học bổng du học. Đến bây giờ, sau khi sự bình tĩnh và lý trí quay trở lại, Nguyên mới tự đặt câu hỏi rằng tại sao bố lại muốn cô kết hôn khi mới 21 tuổi.


Ông Bình ngồi trong phòng ăn. Ông không định nói cho Nguyên biết sớm như vậy và cũng không định nói trong hoàn cảnh như thế này. Nhưng con gái ông muốn đi du học. Và ông đành phải nói ra. Ông biết Nguyên Anh không muốn và ông cũng biết con gái ông là một người hiện đại, kết hôn quá sớm sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển tài năng sau này. Nhưng căn bệnh đó đang ngày càng phát triển nhanh hơn trong người ông. Đến bây giờ thì bác sĩ nói ông chỉ còn 2 tháng nữa mà thôi. Suốt mấy năm qua, ông vẫn cố gắng điều trị, trị xạ liên tục, tóc cũng đã rụng gần hết. Vẫn uống thuốc, đi khám hàng tuần, vẫn cố gắng vượt qua để mong ngày con gái trở về. Ông đã đợi được nhưng bây giờ ông phải lo cho tương lai của con nữa. Bà Doãn không thích Nguyên Anh thì quả thực Nguyên Anh cũng khó sống trong một gia đình xã hội đen đầy rẫy nhưng quy tắc giang hồ. Con gái ông là một người tự lập, có năng lực và có đà để tiến lên phía trước. Nhưng ông không muốn con gái ông sau này phải khổ, phải lo toan trong cuộc sống, phải nghĩ ngợi, phải suy tư, phải chật vật về những điều đơn giản nhất. Nhà họ Hoàng là một nơi lý tưởng. Ông phải giúp con được hạnh phúc. Đây là điều cuối cùng ông có thể là cho con gái của mình.


Chiếc điện thoại rung nhẹ khi Nguyên đang học tiết cuối cùng trên giảng đường. Kiên gọi. Giọng anh hoảng hốt.

- Bố em gặp tai nạn. Mau đến bệnh viện trung tâm.

- Gì cơ? – Nguyên bất ngờ. – Tai nạn? Em tới liền.

Vội vàng xin phép giáo viên và chạy ra khỏi lớp, Nguyên tới ngay bệnh viện.

Ca phẫu thuật kết thúc. Ông Bình đã được đưa vào phòng hậu phẫu. Mọi thứ đều tốt cả. Chỉ bị gãy tay và trầy xước đôi chỗ mà thôi. Nguyên thở phào nhẹ nhõm.

- Bố không sao chứ? – Vừa pha cho ông Bình cốc sữa, Nguyên vừa hỏi.

- Không sao. – Ông trả lời, giọng nói có chút mệt mỏi.

- Bố lái xe kiểu gì vậy? – Nguyên trách móc. – Sức khỏe của bố dạo này kém hơn. Tốt nhất nên để lái xe đưa rước tận nơi. Bố cứ như vậy thì con không an tâm.

- Con có giận bố không?

- Giận gì cơ? Chẳng có gì cả. Bố nghỉ đi. Con phải đi một lát. Tối con sẽ vào. – Nguyên nói, đưa cho ông cốc sữa vừa pha và cầm túi xách đi ra ngoài.

Ông Bình biết con gái không muốn nhắc đến chuyện lần trước. Cũng qua gần một tuần rồi nhưng có lẽ con bé chưa quên được. Cũng phải thôi. Đến ông còn không quên được nữa là con gái ông.


Bận tíu tít cho bài kiểm tra hết học phần tiếp theo, mãi đến gần 7h, Nguyên mới vào bệnh viện được.

Người hộ lý đang cho ông ăn xong. Thấy cô đi vào, chị ta bèn đi ra ngoài.

Bón cho bố từng thìa cháo một, cô thấy thương bố rất nhiều. Ông đã có tuổi rồi. Tóc trên đầu cũng đã rụng gần hết. Nếu cô đi du học thì bố sẽ ra sao? Có lẽ, cô nên học thêm một khóa quản trị kinh doanh nữa. Như vậy sẽ thuận tiện cho việc sau này.

- Bố đỡ hơn chưa?

- Rồi. Lần này phải ở trong viện trọn một ngày, thấy hơi khó chịu. Sớm ngày mai thì có thể ra viện.

- Bố cứ nghỉ ngơi đi. Mọi chuyện ở công ty đã có anh Kiên và chị Linh làm rồi. Nằm ở bệnh viện tốt hơn.

- Về nhà thì cũng có bác sĩ, y tá, thiết bị y tế phụ trợ, không kém gì bệnh viện mà con.

- Về nhà cũng được. Con sẽ sang ở với bố mấy hôm cho đến khi bố đi làm lại.

- Được rồi. Cục cưng của bố. Lấy cho bốc cốc nước.

- Vâng.


Ngày hôm sau, khi ông Bình ra viện, Nguyên không đến được. Sau khi làm xong bài kiểm tra học cuối cùng thì Nguyên mới có thể tới. Bây giờ thì cô có thể ở bên bố cả ngày mà không phải lo lắng gì. Việc ôn đi du học cũng tạm gác lại. Cũng còn những 2 tuần nữa mới thi. Vốn tiếng Anh không tệ khiến cô tự tin hơn rất nhiều. Bây giờ chỉ còn phần thiết kế nữa thôi. Mẫu cô đã vẽ sẵn ra rồi. Đến hôm đó thì chỉ việc cắt may và có chỉnh sửa thêm chút đỉnh nào nữa cũng không vấn đề gì. Chiều tối hôm đó, nói với Tâm vài câu, nhờ chăm sóc cho Rex, Nguyên mang ít đồ tới nhà bên kia. Căn phòng cũ của cô vẫn vậy. Nhưng cô không ở đó mà ở phòng ngay sát phòng ngủ của bố. Cô muốn lúc nào bố cần, cô cũng ở bên ông.

- Nguyên Anh. Bố nghĩ chũng ta cần nói chuyện. – Ông Bình đón cốc nước cam từ tay con gái, ông vừa nói.

- Vâng. Bố nói đi. – Ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, Nguyên nói.

- Chuyện bố đề cập lần trước. Bố biết con không thích nhưng con buộc phải đồng ý.

- Vì sao? – Ngoảnh hẳn người lại, cô hỏi.

- Bố đã hứa với họ và còn một lý do nữa. Sau này con sẽ biết. Chỉ một thời gian ngắn nữa thôi.

- Con sẽ không kết hôn khi chưa có được tấm bằng của đại học hoàng gia Anh. và cũng sẽ không khi con chưa đủ 27 tuổi.

- Bố biết. Đó là những nguyên tắc của con. Con thực hiện đúng những gì mình đặt ra. Nhưng bây giờ, con cần phải phá vỡ rồi.

- Bố. Con nghĩ chúng ta nên tôn trọng nhau bố ạ. – Cô vẫn ngồi đối diện với bố, bình tĩnh nói.

- Bố rất tôn trọng con. – Ông Bình cũng cố gắng ngồi hẳn dậy, dựa lưng và thành giường. – Nhưng trong cuộc sống, đôi khi mọi thứ không như mình mong muốn. Cuộc sống cũng nên ít nguyên tắc thôi. Con còn quá trẻ để làm theo những nguyên tắc cứng nhắc như một bà cụ già.

- Đó là cách sống của con. Con biết nó có cứng nhắc và khô khan nhưng con vẫn muốn như vậy.

- Bố không ép. Nguyên Anh. Con hãy sống như con muốn cho đến khi không còn trên đời này. Nhưng hãy vì bố một lần. Chỉ một lần này thôi. Bố muốn nhìn thấy con gái của bố mặc váy cưới và đi trên thảm đỏ, chụp ảnh, uống rượu cùng bố. Và bố muốn được ôm con vào ngày cưới.

- Bố yên tâm. – Nguyên mỉm cười, ôm lấy ông Bình. – Bố sẽ nhìn thấy vào 6 năm nữa. Con sẽ kết hôn. Chắc chắn như vậy.

- Nguyên Anh. Bố có tuổi rồi. thời gian không còn nhiều. Sống chết lúc nào không biết được. Bố…

- Bố yên tâm. Giờ bố còn khỏe, không có vấn đề gì hết. Con ra ngoài chút. Lát con vào. – Nguyên nói và đi ra ngoài trước khi ông Bình nói thêm câu nào làm cô mềm lòng.

Quá nửa đêm. Đang nằm thiu thiu ngủ trên ghế so-pha, tiếng tít tít của máy đo huyết áp khiến Nguyên giật mình tỉnh dậy. Ông Bình có hiện tượng lạ. Vội vàng nhấn chuông gọi chú Chính, Nguyên gần như hét lên để gọi ông Bình tỉnh dậy, thoát khỏi trạng thái mê man.

- Bố ơi. Bố. Bố sao vậy? Chú Chính. Bố cháu sao vậy?

- Nguyên Anh ra ngoài. Đưa con bé ra ngoài. Nhanh lên. – Chú Chính cũng hét lên để át tiếng gào của cô.

Kiên và Minh vội vàng đưa cô khỏi phòng, tới chỗ bà Mary.

- Buông em ra. Em không muốn đi. – Cô hét lên. – Buông em ra. Buông em ra.

- Nguyên Anh. Thôi nào. – Bà Mary ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ – Không sao hết. Bình tĩnh đi con.

Cả căn nhà ồn ào, dối loạn. Một lúc sau, hơn chục chiếc ô tô đi vào. Bước xuống là các vị bác sĩ. Gần một giờ đồng hồ sau, ông Bình được đưa lên xe đi đến bệnh viện.

Sau khi cấp cứu xong, ông Bình rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Bác sĩ Lý ở khoa não lúc nãy mới nói về bệnh tình của ông Bình. Ai nấy đều rụng rời chân tay.

Nguyên quỵ xuống sàn. Bố cô bị u não. 3 năm này rồi. Khôi u quái ác đó nằm ở vùng trung tâm, nếu phẫu thuật vào 3 năm trước thì cơ hội sống là 30%. Đến bây giờ thì không thể phẫu thuật. Chỉ có thể tùy theo số phận của ông mà thôi. Ông có tỉnh lại hay không cũng không thể biết. Nhưng theo như lời bác sĩ nói thì nhiều nhất ông cũng chỉ có thể trụ được 1 tuần nữa. Bây giờ cô đã hiểu tại sao bố lại muốn cô kết hôn. Tại sao lúc chiều qua, ông nói những lời đó. Nguyện vọng cuối cùng của ông là được nhìn thấy con gái mặc đồ cưới. Vậy mà khi đó, cô lại nhẫn tâm từ chối. Tại sao cơ chứ? Tại sao ông không nói với cô về bệnh tình của mình. Tại sao ông không cố gắng gượng. Tại sao cô lại có thể nhẫn tâm, độc ác với cha đẻ của mình như vậy? Trách bố nhưng cô lại trách mình nhiều hơn. Bây giờ, cuộc sống của ông chỉ có thể tính bằng ngày. Cô phải làm điều gì đó cho ông. Làm gì được đây?

Đột nhiên, tiếng y tá từ trong phòng vọng ra. Ông Bình tỉnh lại.

Nguyên vội vàng chạy vòa cùng mọi người. Không ai làm ồn. Tất cả chỉ nhìn ông Bình. Ông mở mắt lờ đờ, con ngươi chuyển động xung quanh.

- Bố. – Nguyên khẽ gọi. – Bố đỡ hơn chưa? Con Nguyên Anh đây?

- Nguyên Anh hả? – Ông thều thào. – Bố muốn nhìn thấy con mặc đồ cưới. Con gái cưng của bố.

- Con biết mà. Con sẽ kết hôn với Nhật. Bố đừng lo. Con sẽ kết hôn. – Nước mắt của cô gái rơi xuống, từng giọt một. – Bố đợi nha. Con đi lấy đồ. Bố đừng có ngủ. Bố phải đợi con về. Con đi lấy đồ rồi lại ngay. Bố hứa đi.

- Bố hứa. Nhanh lên. Bố muốn nhìn thấy con hạnh phúc.

Vội vàng, Nguyên chạy nhanh ra cửa. Bà Liên cũng chạy theo.

- Mẹ, làm ơn gọi hộ con nhà họ Hoàng tới đây. Con sẽ mặc váy cưới cho bố con thấy con là con gái xinh đẹp nhất của ông. Con không muốn làm bố thất vọng. Giúp con với. Con đi tới cửa hàng mua váy. – Vừa chạy, cô gái nhỏ vừa khóc.

Vừa ra tới cổng, một chàng trai đã đợi sẵn ở đó. Là Nhật.

- Đi thôi. – Anh kéo Nguyên vào trong xe, phóng tít mù.

- Sao anh lại ở đây? – lau vội những giọt nước mắt yếu đuối, Nguyên hỏi.

- Lúc nãy, cách đây chừng 20′(*), bác Liên gọi cho anh. Mẹ ở nhà chuẩn bị rồi. Từ mấy hôm trước. Cả váy cho em nữa.

- Cảm ơn. – Nguyên lặng yên trên xe. Chiếc volvo mui trần màu ghi phóng vút trong đêm. Nguyên lạnh buốt. Mặt tái lại. Đôi mắt tràn đầy sự lo lắng. Đỏ ngầu đáng sợ.


Bà Mary thấy Nguyên đến, vội vàng, gọi người vào, thay đồ và trang điểm cho cô. Cùng lúc đó, ở phòng bên cạnh, Nhật cũng đang thay đồ. Bộ đồ chú rể mà lẽ ra một tháng nữa anh mới được mặc nó.

Nguyên đi từ phía trong trong. Anh sững người. Vẻ đẹp của cô khiến bất cứ người đàn ông nào cũng bị mê hoặc. Mái tóc búi cao lên, trên đầu đội vương miện hình ngôi sao để giữ chiếc khăn voan đằng sau. Chiếc váy màu trắng dài chấm đất đính những bông hoa màu xanh được kết từ đá quý khiến cô càng lộng lẫy hơn.

- Đi thôi. – Nguyên giục, cầm tay Nhật kéo đi.

Chiếc xe lại lao vút đi. Đến bênh viện, cô vội vàng chạy vào. Ông Bình vẫn tỉnh. Ông vẫn đang cố gắng đợi con gái tới.

- Bố. Con đến rồi. – Nguyên vội vàng quỳ xuống cạnh giường ông. – Con gái bố xinh không? – Nước mắt rơi lã chã, Nguyên hỏi.

- Xinh chứ. Con gái bố lúc nào cung xinh nhất. Đứng cho bố xem nào.

Cô gái nhỏ vội vàng đứng lên, lùi ra xa cho vừa tầm nhìn của bố, xoay một vòng .

- Con đẹp lắm. hai đứa rất đẹp đôi. Sau này nhất định sẽ hạnh phúc. Con phải chăm sóc con bé thật tốt nhé Nhật. Nó còn khờ dại lắm. Dễ bị tổn thương. Đừng làm nó buồn. Nghe không?

- Dạ. – Nhật gật khẽ. – Bố yên tâm. Con sẽ chăm sóc tốt cho Nguyên Anh.

- Ừ. – Ông Bình chỉ nói được có thế rồi lại rơi vào trạng thái hôn mê sâu.

Nguyên sụp xuống. Khóc nức nở. Nhật ôm cô vào lòng. Nhẹ nhàng an ủi.

(*) Bà Liên gọi cho Nhật trước khi Nguyên đi xuống. Mọi người chớ có hiểu lầm Nguyên đi mất 20′ từ trong phòng ông Bình ra đến cổng bệnh viện.

Đọc tiếp Số phận mỗi người – chương 22

Bạn đang đọc Số Phận Mỗi Người của iloverainnguyenanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.