Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Số phận mỗi người – chương 19

Phiên bản Dịch · 1829 chữ

Chương 19: Người bạn trở về.

Ông Minh ngồi trầm tư trong phòng sách. Khách đã về nhưng có lẽ vẫn để lại chút dư vị trong người đàn ông này. Một cuộc điện thoại từ Pháp thông báo ngày mai, vợ ông – Mary sẽ về vào chuyến bay lúc 6h sáng ở Việt Nam. Liếc mắt qua đồng hồ. 9h tối. Hôm nay ông thấy mình cần đi ngủ sớm.


Chàng trai ngồi trong phòng. Trầm ngâm suy tư bên bệ cửa sổ. Hiếm khi thấy thiếu gia họ Dương lại có bộ mặt trầm tư như vậy. Ngoài trời đang mưa. Những cơn mưa phùn hiếm hoi của mùa đông. Lạnh giá. Cửa sổ mở toang. Gió thổi những hạt mưa li ti chạm vào da thịt Dany khiến anh lạnh buốt nhưng như thế cũng tốt. Anh muốn làm dịu đi những suy nghĩ nóng bỏng trong đầu mình. Cái bắt tay rất lạ của Nguyên Anh. Vòng eo bé xinh và cơ thể cô ấm áp. Tất cả vẫn ẩn hiện trong các suy nghĩ mặc dù anh đang cố gắng kéo nó ra khỏi đầu óc. Lần đầu tiên, một cô gái lại khiến anh suy nghĩ nhiều đến vậy.


Gói nhỏ mà nâu Nguyên để trong túi áo giờ mới được mở ra. Thật đáng kinh ngạc. Cái gói chỉ là một tờ giấy trắng tinh. Không có một dòng kẻ hay bất kỳ một vệt mực nào. Chẳng lẽ ý Dany muốn nói cô không cần đi tìm hiểu về anh ta vì có tìm hiểu thế nào cũng không ra? Nguyên bất ngờ với chàng trai này. Càng lúc, anh ta càng thú vị. Đã vậy, cô phải đi tìm hiểu những gì cô nên biết về anh ta. Những điều mà cô nên biết. Chứ không phải là toàn bộ những gì về anh hoặc không có gì cả.

Từ từ. Giấc ngủ lại tìm đến với cô gái nhỏ. Một giấc ngủ thật sâu. Không mộng mị. Không suy nghĩ. Không vướng bận. Chỉ có một Nguyên Anh với tấm lòng bình yên đến lạ kỳ.


Dậy đúng giờ như mọi hôm. Nguyên không làm những việc mà mọi khi cô gái nhro hay làm nữa. Hôm nay là ngày cuối cùng ở đây. Cũng từ hôm nay, cô sẽ trở về ngôi nhà cũ. Sống cùng với người bạn của mình. Vui vẻ. Hạnh phúc. Có không khí ấm áp của một gia đình. Thay đồ và xuống nhà ăn thì đã là 5h sáng. Vội vàng chào mọi người, Nguyên ăn uống qua loa, nói chuyện với bố vài câu rồi cô đi luôn. Vừa ra đến gara ô tô thì cô nghe thấy tiếng ông Bình gọi giật lại.

- Dạ?

- Hôm nay con chuyển đi hả?

- Vâng. Hôm qua con đến định nói với bố chuyện này nhưng con quên mất.

- Ta thấy Minh nói con chuyển đồ sẵn lên xe rồi.

- Vâng. Hôm qua bố cho người mang xe về hộ con ạ?

- Ừ. – Ông Bình lại khẽ ngập ngừng. – Hôm nay mẹ ba của con đi nước ngoài về. Con có đi đón bà ấy không?

- Vợ của bố Bách ạ?

- Ừ.

- Nhưng con có việc mất rồi ạ. Để đến cuối tuần con sẽ sang.

- Thôi được rồi. Con cần ta giúp chuyện gì không? Chuyển đồ đạc có gặp gì khó khăn không?

- Dạ không. Đồ của con ít thôi. Chỉ có điều tối nay bố mang giùm con Rex qua bên nhà được không ạ? Xe của con không đựng vừa chiếc lồng của nó.

- Được rồi. Nhưng con có bằng lái xe chưa?

- Rồi ạ.

- Con thi bao giờ?

- Con có năm 18 tuổi.

- Vậy mà ta không biết. Đuwocj rồi. Con đi đâu thì đi. Về sớm nhé.

- Hôm nay con về bên nhà luôn. Tối không ăn cơm đâu nên bố đừng đợi cơm con nha. Mai con sẽ qua.

- Ừ.

Nhìn chiếc Lexus của con gái đi khuất rồi ông Bình mới thở dài. Ông còn biết quá ít về con gái mình. Từ khi về đây, con bé chưa nhận được sự quan tâm đứng mức từ một người cha. Có lẽ do bận quá nhiều việc mà ông quên mất chăng? Bây giờ ông phải dành nhiều thời gian cho con gái hơn, yêu thương nhiều hơn và tìm hiểu về con gái của mình.


Nguyên đang lái xe thì sực nhớ ra tối qua cô đã quên không gọi điện báo cho Quân. Thôi được rồi. Giờ gọi vẫn chưa muộn. Bây giờ chưa đến giờ lên lớp.

Tiếng điện thoại tút một hồi dài giờ mới có người bắt máy. Cái giọng ngái ngủ của cậu bạn chứng tỏ cậu đang ngủ.

- Không phải lên lớp hả?

- Không. Hôm nay thực nghiệm. Nghỉ.

- Ra sân bay đi. Có việc.

- Việc gì?

- Ra thì biết. Đảm bảo cậu bất ngờ.

- Mệt. Không đi.

- Nếu cậu còn muốn nhìn thấy mình thì ra ngay biết chưa. Đi taxi ấy. Bỏ chiếc môtô đen ngòm của cậu ở nhà. Mình đợi ngoài cổng lớn ấy nhé.

- Cậu đi đâu? – Giọng cậu bạn hoảng hốt. – Được rồi. Minh ra liền.

Nhà Quân gần sân bay. Chỉ mất chừng 20′ đi ô tô mà thôi. 20′ nữa đến 6h. Giờ này chắc máy bay chuẩn bị hạ cánh rồi. Cô háo hức muốn gặp Tâm ngay. Lâu lắm rồi không nhìn thấy. Không biết con nhỏ thay đổi thế nào nữa.


Gần 10 chiếc Camry đi liền nhau vào bãi để xe của sân bay quốc tế lớn nhất cả nước này. Nhưng ngay sau đó, chiếc xe BMW mui trần màu xanh của Kiên cũng xuất hiện. Kiên, Linh, Minh, Tú cùng bước xuống xe. Bốn cậu ấm cô chiêu của Vũ gia đến đây thì chắc là chuyện không nhỏ. Khi bóng bọn họ cũng những người mặc vest đen đi vào phía sau cánh cửa kính lớn thì một hàng xe khác cũng đến. Không rầm rộ như Vũ gia nhưng chàng trai cũng không kém mấy. Lại thêm một nhân vật có tiếng nữa xuất hiện trong sân bay này ngày hôm nay. Là ai đây? là ai khiến có nhiều nhân vật quan trọng của thế giới ngầm xuất hiện vậy? Hay hôm nay sẽ có một trận sống chết xảy ra ở đây???


6h đúng. Có tiếng loa thông báo chuyến bay từ Pháp sang đã hạ cánh. Nguyên háo hức chờ đợi. Cũng trên dọc thanh chắn đó, cũng có khá nhiều người Nguyên quen mà cô không biết sự có mặt của họ. Từng người ra một. Một người phụ nữ rất đẹp bước ra. Đi sau bà còn có vài người áo đen. Sau bà ấy chính là Tâm. Nguyên và Quân vẫy tay rối rít. Cuối cùng sau một hồi ngơ ngác nhìn người quen, Tâm cũng đã nhìn thấy Quân và Nguyên. CÔ bạn cũng vẫy tay rối rít.

Vừa cầm lấy hành lý giùm bạn, Nguyên vừa ôm.

- Này. Định bỏ rơi tôi hả mấy bà? – Quân giận dỗi dang hai tay ra.

- Làm sao quên được. Nhớ cậu nhiều. – Tâm quay sang ôm cậu bạn. Cả ba người cùng nhau đi ra ngoài cười nói vui vẻ.

Nguyên không hề hay biết, cùng trên chuyến bay của Tâm, người cô gọi là mẹ ba cũng ở trên đó. Người phụ nữ đi ngay trước Tâm khi nãy chính là bà ấy. Và người đi ngay sau Tâm chính là mẹ của Dany.

Cúi xuống nhặt lon nước ngọt đã hết của ai đó bỏ vào thùng rác. Khi vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt Nguyên chạm ngay ánh mắt mẹ ba. Có lẽ bà không nhận ra cô nhưng nhìn cô mãi. Song song với bà là Linh. Minh đi đằng sau. Cũng nhìn thấy cô. Ánh mắt anh ngạc nhiên nhưng lại thôi ngay. Bước đi. Coi như không nhìn thấy gì.


Trong lúc đợi mẹ ra, Minh liếc quanh sân bay. Một cái dáng nhỏ nhắn, quen thuộc xuất hiện. Là Nguyên Anh. Một lúc sau, lại thêm một dáng con gái nữa. Còn quen thuộc hơn. Jenny. Jenny còn đi cùng với Nguyên Anh và một cậu bạn mà anh đã từng gặp. Bọn họ rất vui vẻ. Đã lâu lắm rồi kể từ ngày anh gặp Jenny trong một hội chợ ở Pháp. Chỉ là tình cờ mà như định mệnh. Vài câu xã giao, anh tình cờ biết Jenny là người du học sinh người Việt. Chỉ là một cuộc gặp gỡ. Anh ở lại Pháp 2 tháng. Thỉnh thoảng 2 người có đi ăn, nói chuyện phiếm. Cũng thỉnh thoảng, anh nhớ đến cô. Khi về Việt Nam, anh cũng luôn nhớ đến cô gái đặc biệt này. Chưa ai có thể để lại ấn tượng trong anh sâu sắc như vậy. Anh chưa yêu ai. Cũng chưa có tình cảm với ai. Cho đến khi gặp Jenny, anh mới thấy trái tim có sự rung động đặc biệt. Cụ thể là ngày nào anh cũng nhớ đến cô. Mới đầu không nhiều. Nhưng từ khi về Việt Nam, tần suất hình ảnh cô hiện lên trong đầu anh càng nhiều hơn. Hơn một năm nay, anh không thể liên lạc với cô theo số điện thoại cũ. Anh cũng không biết tại sao nữa. Cho đến bây giờ gặp cô, anh nhìn mãi không thôi. Đột nhiên bị Nguyên Anh bắt gặp khiến anh ngượng ngùng quay mặt đi. Điều hối tiếc nhất của anh khi ở Pháp là không hỏi tên Việt của cô. Khi anh đang định chạy lại hỏi thăm thì Jenny, Nguyên Anh, cùng cậu bạn đã lên xe đi mất.


Bà Mary đi cùng con trai, hỏi thăm vài câu về gai đình, chuyện công ty. Chiếc kính mắt màu đen, làn da trắng như ngọc, mái tóc màu vàng, dài, hơi xoăn khiến bà trở nên quý phái hơn và nổi bật giữa một đám đông. Một cô gái khiến bà chú ý. Đội chiếc mũ lưỡi trai màu nâu, mặc áo T-shirt, quần jean màu đen đang nhặt một lon nước ngọt mà người ta vừa vứt bỏ vào thùng rác. Đi cùng với cô còn một cô gái và một cậu thanh niên. Cả ba trạc tuổi nhau và cười nói rất vui vẻ. Ngoắc người quản gia lại, bà khẽ nói nhỏ:

- Điều tra cho tôi về co bé đội chiếc mũ lưỡi trai màu nâu kia. Nhanh lên. Ngày mai tôi muốn thấy tập hồ sơ đó trên bàn uống trà.

- Vâng.

Đọc tiếp Số phận mỗi người – chương 20

Bạn đang đọc Số Phận Mỗi Người của iloverainnguyenanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.