Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mưu kế của Nguyễn Huy

Tiểu thuyết gốc · 2935 chữ

Ánh sáng chớp lên, Trần Phi trải qua một trận quay cuồng không biết phương hướng, mở mắt nhận ra hắn đã đứng bên ngoài ngôi mộ to lớn hình tháp, cửa mộ lúc này đã đóng kín.

Bí cảnh kết thúc rồi ư?

Những gì vừa trải qua giống như một cơn mơ kéo dài. Rốt cục hắn cũng trở về với thực tại.

Trần Phi quét mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Mưa.

Trời tối âm u và mưa rả rích, giống hệt lần cuối cùng hắn ở đây. Đáng ngạc nhiên nhất là, ngoài kia, chiếc Range Rover màu đen và chiếc xe buýt vẫn còn nằm đó, như đang chờ hắn.

Thân hình Trần Phi khẽ động liền lướt đi như bay, thoáng chốc đã tới chỗ hai chiếc xe.

Tiểu My mở cửa xe, cất tiếng hỏi:

- Bạn ra nhanh vậy? Có phát hiện gì không?

Ở băng ghế phía sau, Mạnh Quân và tên nhóc Thiên Lôi cũng đang nhìn Trần Phi bằng ánh mắt tò mò tương tự.

Trần Phi ngớ người, tưởng mình vừa nghe lầm:

- Nhanh? Ý bạn là sao?

Tiểu My kỳ quái ngó hắn:

- Bạn vào đó chưa được mấy phút đã quay lại, không nhanh là gì nữa? Sao vậy, hình như vừa xảy ra chuyện gì hả?

- Tôi đi nãy giờ chỉ mới có mấy phút thôi sao? - Trần Phi giật mình, khó tin hỏi lại.

- Ừm.

Tiểu My xác nhận rồi im lặng nhìn hắn, như đang chờ đợi một lời giải thích.

Trần Phi thầm suy đoán chẳng lẽ thời gian vào trong bí cảnh sẽ không được tính? Hoặc đây là bí cảnh khảo nghiệm tính kiên nhẫn, làm mất quá nhiều thời gian của hắn nên bây giờ trả lại? Nếu thế thì quá tốt, bấy lâu nay hắn cứ lo đã mất liên lạc với mọi người. Như vậy là vẫn chưa chậm trễ hành trình trở về nhà.

Nghĩ thông suốt, hắn giải thích qua loa:

- Tôi gặp vài thây ma trong đó, đánh một chút nên không xác định được thời gian.

- Ừm, chắc là vậy rồi. - Tiểu My tin ngay, gật gật đầu mỉm cười.

Mạnh Quân hỏi:

- Cậu ổn chứ? Trông cậu có vẻ mệt mỏi, đụng phải thây ma tiến hóa à?

Trần Phi điềm nhiên đáp:

- Chỉ là vài con chuẩn tiến hóa thôi, không có gì đáng ngại.

Nhìn sang xe buýt, thấy nhóm Bạch Yến đang ngồi trên xe chờ đợi, nhiều ánh mắt cùng nhìn tới chỗ này, Trần Phi khẽ gật đầu rồi quay sang bảo Tiểu My:

- Ta đi tiếp thôi.

- Vâng.

Hai chiếc xe chầm chậm lăn bánh trên con đường nhựa độc đạo chạy xuyên qua những nấm mộ chi chít, dưới màn mưa tối trời lạnh giá.

Chốc chốc, tên nhóc Thiên Lôi lại lên tiếng hướng dẫn, Tiểu My chỉ việc điều khiển xe chạy theo.

Trần Phi tựa lưng vào ghế, tranh thủ nhắm mắt ngủ một chút. Chuyện xảy ra vừa rồi, đối với mấy người kia chỉ có ít phút, nhưng hắn đã trải qua quãng thời gian hơn nửa năm gian khổ, chưa hề chợp mắt một giây phút nào. Mặc dù cơ thể hắn còn chịu đựng được, nhưng tinh thần đúng là đã uể oải tột độ như Mạnh Quân nhận xét.

Chắc hẳn Mạnh Quân đã phát hiện điều khác thường từ Trần Phi, từ lúc lên xe đến giờ vẫn thỉnh thoảng nhìn hắn đầy khó hiểu, nét mặt suy tư.

Mọi người đi mãi mà vẫn chưa qua khỏi những bãi tha ma rộng lớn mênh mông.

Tiểu My chăm chú lái xe, vô tình liếc qua phát hiện Trần Phi đã ngủ say. Vẻ mặt hắn khi ngủ thật bình yên, khóe môi hơi cong lên như mơ thấy gì đó rất vui vẻ, khác xa lúc bình thường luôn lạnh lùng khó gần.

Nàng khẽ mỉm cười, với tay bật nhạc lên. Những bài hát cổ điển từ thập niên 80 của thế kỷ trước thật êm dịu, vang vang quanh quẩn trong xe.

Tiểu My vừa lái xe vừa lẩm nhẩm theo lời bài hát, lâu lâu lại ngó sang chỗ Trần Phi, thăm chừng xem hắn có giật mình tỉnh dậy hay không.

...

Khi Trần Phi thức giấc thì mưa đã dứt, trời hửng sáng, không còn tối om om như trước. Nghe Thiên Lôi báo đã sắp đi vào khu vực địa bàn của tay Dĩ kia, hắn liền kêu mọi người dừng xe.

Sau trận mưa lớn, bầu trời lại trong xanh, nắng đã lên, không quá gay gắt mà dịu nhẹ khá dễ chịu.

Mọi người dừng chân ở giữa đèo, sát ngọn núi lớn. Một bên là núi đá, bên kia là vực sâu thăm thẳm.

Cảnh vật tươi đẹp, không khí trong lành làm tất cả vô cùng thích thú, chia thành từng nhóm đi tới đi lui nhìn ngắm xung quanh, hít thở chút khí trời.

Trần Phi gọi Thiên Lôi ra một góc, hỏi:

- Nếu chạy thật nhanh qua địa bàn của anh Dĩ thì có ổn không?

Thiên Lôi ngần ngừ rồi nói:

- Sợ là không ổn. Anh Dĩ tính trước sẽ có nhiều người cướp đường chạy qua nên đã thiết lập không ít hàng rào chắn ngang, xe không thể qua lọt trừ khi được bọn họ chủ động mở ra.

Trần Phi nhíu mày trầm tư.

Mạnh Quân đi tới nói:

- Tay Dĩ đó có thể thương lượng được không?

Không riêng gì Mạnh Quân, hầu hết thành viên trong nhóm đều mong muốn dùng biện pháp ôn hòa để đi qua khu vực này. Nếu có thể thương lượng với tay Dĩ đó và thuận lợi đi qua thì sẽ an toàn hơn là liều mạng chém giết với chúng.

Ánh mắt tên nhóc Thiên Lôi hơi láo liên như đang suy tính, không vội đáp.

Trần Phi lạnh giọng:

- Đừng dại dột tìm cách lừa tôi! Nếu tôi phát hiện có gì dối trá, cậu sẽ chết đầu tiên.

Thiên Lôi nuốt nước bọt đánh "ực" một tiếng, đấu tranh tư tưởng một lúc, cắn răng nói:

- Thực sự... rất khó thương lượng. Mấy người đó thấy nam thì giết, nữ thì hiếp, sau đó cướp sạch tư trang.

- Coi bộ khó tránh chém giết một trận để thông chốt rồi. - Mạnh Quân thở dài.

Trần Phi khẽ gật đầu. Từ hành động kéo đống gỗ chắn ngang quốc lộ gây tai nạn cho người khác rồi cướp lấy tài sản, đủ biết độ máu lạnh tàn độc của băng nhóm này.

Chủ trương ban đầu của hắn ban là cứ đánh thẳng qua, ai cản đường thì giải quyết sạch sẽ, tránh dây dưa mất thời gian. Lũ này chết bao nhiêu là tạo phúc cho bá tánh bấy nhiêu, về sau sẽ không người vô tội bị chết oan trong tay chúng. Thế nhưng có vài thành viên trong nhóm phản đối, không muốn vô duyên vô cớ đâm chém như bọn côn đồ, trừ khi những kẻ đó chủ tâm ám hại họ trước.

Thanh Hương là người phản ứng quyết liệt nhất, thời đại này rồi mà nàng ta vẫn còn mang tâm địa bồ tát, muốn cứu vớt chúng sinh, dùng nhân từ để cảm hóa lũ đồ tể. Mạnh Quân cũng là thay mặt cho phe phái ôn hòa trong nhóm tới hỏi chuyện Thiên Lôi. Hiện tại đã biết không còn cách nào khác, gã liền đi qua bên kia trao đổi với mọi người.

Nguyễn Huy nãy giờ đứng cách một khoảng nhưng vẫn lắng tai nghe ngóng bên này, đi tới hỏi Trần Phi:

- Tính xử đẹp cả băng bọn nó luôn hay sao?

- Chỉ còn cách đó thôi. - Trần Phi nói, sau đó hỏi lại - Cậu có ý gì hay hơn à?

- Ờ. Nãy giờ tôi quan sát địa thế xung quanh. Nơi này chi chít mộ bia trải dài từ trên đỉnh núi xuống, đầy những khối đá lớn, lại thêm đám cây cối mọc um tùm rậm rạp, rất thích hợp.

Nguyễn Huy đẩy nhẹ mắt kính, nở nụ cười gian manh thì thầm vào tai Trần Phi vài câu. Hắn gật gù:

- Ý hay.

Trần Phi gọi Thiên Lôi lại, búng một viên thuốc dạng con nhộng có màu đỏ rực qua cho thằng nhóc, nhạt giọng:

- Uống đi.

Tay Thiên Lôi cầm viên thuốc thoáng run rẩy:

- Đây... đây là thuốc gì vậy?

- Thuốc độc.

- A...

Thiên Lôi kêu lên thảng thốt, hai chân loạng choạng suýt té ngồi xuống đất. Mặt gã trắng bệch cắt không còn giọt máu:

- Em đã làm đúng những gì anh nói, sao lại...

Mấy cô gái nhìn thấy cũng giật nảy người, chạy tới toan mở miệng xin xỏ giùm tên nhóc nhưng Trần Phi đã đưa tay chặn ngang. Hắn lạnh lùng nhìn Thiên Lôi:

- Tôi sẽ không vô cớ hại cậu, mau uống đi.

Miệng Thiên Lôi mếu xệch chực khóc:

- Em hứa sẽ luôn nghe lời anh mà, đừng bắt em phải uống nó!

- Đừng để tôi nhắc lại lần nữa, uống mau lên!

- Soạt!

Đao Trảm Ma thình lình hiện ra trong tay Trần Phi.

Lưỡi đao sáng lòa phản chiếu ánh nắng mặt trời khiến Thiên Lôi kinh hãi, sắc mặt xanh mét như tàu lá chuối, đắn đo vài giây rồi liều mạng ném viên thuốc vào miệng nuốt trọng xuống bụng.

Không chờ Trần Phi lên tiếng, Nguyễn Huy liền hù dọa:

- Viên thuốc này cậu ta lấy được trong quân khu, là thuốc độc đặc chế của quân đội chuyên dùng để tra tấn kẻ thù. Nếu quá một ngày không nhận được thuốc giải, cậu sẽ đau đớn co giật toàn thân, đứt toàn bộ mạch máu mà chết, vô cùng thảm khốc.

- Vâng, vâng. Em hiểu rồi. - Thiên Lôi sợ muốn phát khóc, rên rỉ - Các anh muốn em làm gì cứ nói, em nhất định không dám trái lời, đâu cần phải nặng tay thế chứ?!

Quả nhiên thằng nhóc thông minh, nói một hiểu mười.

Trần Phi tới gần, hạ giọng căn dặn Thiên Lôi mấy câu.

Thiên Lôi càng nghe càng sợ hãi, mồ hôi đổ đầy lưng, rất muốn từ chối lệnh của Trần Phi nhưng lại không dám, sau cùng đành cắn răng lủi thủi chạy đi mất dạng về phía trước.

Ngó theo bóng tên nhóc ốm đói dần khuất, Mạnh Quân hiếu kỳ hỏi:

- Cậu bảo nó đi đâu thế?

- Về dẫn đám đồng bọn ra đây. Nguyễn Huy phát hiện nơi này rất thích hợp để mai phục tập kích bọn chúng, làm vậy vừa tỉa bớt lực lượng chúng, vừa giảm thương vong bên ta. - Hắn đáp.

Mạnh Quân cười tán thưởng:

- Hay lắm! Theo tôi thấy, khúc quanh phía trước càng phù hợp hơn. Ta nấp ở đó, chờ bọn chúng vừa cua qua lập tức tấn công, chắc chắn sẽ khiến chúng bất ngờ không kịp trở tay.

- Được. Chúng ta tới đó.

Mọi người lên xe chạy đến gần chỗ khúc quanh Mạnh Quân nói thì dừng lại, giấu kín xe, sau đó cùng nhau leo lên một tảng đá rất to nằm ngay cạnh triền núi rồi nép sát vào những mộ bia và cây cối rậm rạp xung quanh. Từ ngoài nhìn vào, nếu không quan sát kĩ sẽ rất khó phát hiện có người ẩn nấp bên trong.

Đông người, lại đang là ban ngày nắng vàng rực rỡ nên mấy cô gái không quá sợ hãi những ngôi mộ u ám. Chờ khi yên vị, Bạch Yến thấp giọng hỏi Trần Phi:

- Bạn định làm gì những người đó?

- Chỉ có một cách là giết thôi. - Trần Phi đáp.

Bạch Yến khẽ "a" lên, hai tay vô thức siết chặt Dao Mổ Chó, thần sắc nhợt nhạt nói:

- Bọn họ chưa làm gì chúng ta mà, không giết không được ư?

Không riêng Bạch Yến, mà cả Gia Mỹ và Tiểu My cũng đang run lên vì sợ. Các nàng xưa nay giết gà còn không dám, cố lắm mới dám đánh giết thây ma đã là một sự tiến bộ vượt bậc, bây giờ bắt họ phải tự tay giết người sống sờ sờ thì tinh thần không cách nào chịu nổi.

Trần Phi đương nhiên hiểu tâm trạng của bọn họ, dịu giọng:

- Không giết chúng, chúng sẽ giết bạn. Đám người này rất độc ác, tuyệt đối không được nhân từ!

Gia Mỹ thở hắt ra một hơi:

- Ta có thể bắt trói bọn họ lại mà, đâu nhất thiết phải giết chứ?

Không chờ Trần Phi đáp, Mạnh Quân lên tiếng gạt đi, thái độ vô cùng kiên quyết:

- Đối với những kẻ đầu trộm đuôi cướp thế này thì tuyệt đối không được nương tay, bằng không em sẽ phải trả giá đắt. Nên nhớ, thế giới bây giờ không hề giống trước kia nữa, không còn pháp luật kỷ cương, những kẻ xấu sẽ không ngại cướp giết hiếp. Kể cả khi chuyện đó xảy ra, tin anh đi, cũng sẽ chẳng có ai đứng ra đòi lại công bằng cho em đâu. Thế giới hiện giờ kẻ mạnh làm vua, muốn giết ai là giết. Nếu bọn em vẫn còn giữ mãi tư tưởng thời đại cũ, cứ nhân từ không dám xuống tay thì có lẽ chúng ta không cần phải đánh nữa, tự trói tay nộp mạng chờ chúng xử lý cho nhanh.

Sau những lời này, không còn ai lên tiếng phản đối gì nữa. Mọi người, nhất là các cô gái dường như cũng hiểu ra phần nào.

Nội tâm Trần Phi âm thầm tán thưởng, không ngờ Mạnh Quân là thiếu tá cảnh sát, thường ngày có trách nhiệm giữ gìn an ninh trật tự, tuân thủ pháp luật, thế nhưng khi thời cuộc chuyển biến, gã lại thức thời như vậy. Nhìn Mạnh Quân so với nhóm các nàng nọ, hắn thậm chí không phân biệt được ai từng là cảnh sát trước kia.

Trần Phi thấp giọng dặn dò Bạch Yến:

- Cấp độ bạn còn thấp, lát nữa đừng liều lĩnh xông ra, cứ nấp trong đây lựa thời cơ hỗ trợ mọi người là được rồi. Nhân tiện trông chừng Nguyễn Huy giùm tôi nhé, cậu ấy vẫn chưa trở thành Người Chơi.

Bạch Yến cảm thấy rất ấm áp, từ lúc mọi người chia ra hai xe, nàng cứ tưởng hắn không còn quan tâm đến nàng nữa, vội gật đầu:

- Ừm. Bạn cũng nhớ cẩn thận!

Trần Phi mỉm cười thay cho lời đáp. Bạch Yến vẫn chưa đủ cấp để sử dụng kỹ năng Sóng Lửa, vì vậy hắn chưa vội đưa nó cho nàng.

Mai Hùng nghe lỏm được, kêu lên:

- Vậy tôi và anh Lương Nhật cũng ngồi lại được chứ? Bọn tôi đều là Người Chơi Mới sơ cấp thôi.

Lương Nhật nghe Mai Hùng xin xỏ giùm mình thì cười ruồi không nói gì. Lúc gã truy theo Lưu Kiệt Huy trở về đã lẻn giết thây ma lên trung cấp rồi, chỉ là giấu nhẹm đi không cho ai biết. Vậy cũng tốt, gã càng thêm an toàn, lại che giấu được thực lực.

Trần Phi nói:

- Còn tùy thuộc vào số lượng kẻ địch, tôi không chắc có thể bảo vệ tất cả. Các cậu có thể nấp trong đây không cần chiến đấu, nhưng sẽ không được phân chia chiến lợi phẩm sau đó.

Mai Hùng ngẩn người, mấp máy môi toan nói lại thôi, chỉ biết cười khổ. Trang bị nghe thì ham đấy, hiện tại gã vẫn còn xài Gậy Đánh Chó cùi bắp đây này, nhưng cũng phải còn mạng mới hưởng được, cứ chờ xem tình hình sao đã rồi tính, cái mạng bản thân vẫn là quan trọng nhất.

Mạnh Quân thì thầm vào tai Gia Mỹ:

- Em cũng nhớ cẩn thận! Có thể bọn chúng có súng.

Chờ nàng ta đáp ứng, gã quay qua nói với Trần Phi:

- Lát nữa, chúng ta cùng lúc ra tay, chọn những tên có hàng nóng xử lý trước tiên để đảm bảo an toàn cho mọi người.

- Tôi hiểu. - Trần Phi gật đầu - Anh còn băng đạn nào không?

Mạnh Quân thở dài chán nản:

- Còn thì tôi đã đưa cho cậu rồi, không chờ hỏi làm gì. Lúc trong quân khu bị thây ma tiến hóa đánh bay cả súng và toàn bộ đạn dược quấn trên người, nghĩ lại tiếc thật. Khẩu súng ngắn tôi đang đeo cũng chẳng còn đạn, chỉ giữ lại cốt để dọa người thôi.

Trần Phi chỉ hỏi hú họa, kỳ thực lúc đó hắn cũng tận mắt chứng kiến. Cả hai bị thây ma rượt chạy vắt giò lên cổ, lo bảo toàn tính mạng còn không xong thì làm gì còn thời gian để mà nhặt đạn nhặt súng.

Không có đạn, coi như khẩu tiểu liên Uzi luôn cất giữ trong nhẫn của hắn cũng trở nên vô dụng, chả khác nào đống sắt vụn, vứt thì tiếc, giữ chỉ tổ chật kho.

Lát sau, phía trước dần truyền tới tiếng động cơ xe. Xa xa, hai chiếc xe bảy chỗ chở theo mười mấy tên cầm vũ khí đủ loại ào ào phóng tới.

P/s: Mn lên fb tìm kiếm từ khóa Sinh Tồn Ký để theo dõi fanpage của truyện sẽ được đọc nhiều và nhanh hơn nhé.

Bạn đang đọc Sinh Tồn Kí sáng tác bởi TranDongTran
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TranDongTran
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.