Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hỗ trợ Tiểu My luyện cấp

Tiểu thuyết gốc · 3187 chữ

Lưu Kiệt Huy không hề tránh né ánh mắt Lương Nhật, cũng không tỏ ra khó chịu, chỉ nói:

- Nếu tao là mày, tao sẽ chấp nhận lời đề nghị. Mỗi người chỉ có một cái mạng, đừng liều lĩnh nếu không nắm chắc. Tao thừa nhận bản thân đang cạn kiệt năng lượng, nhưng để điều động thứ này một lần thì vẫn thừa sức.

Dứt lời, lưỡi dao bạc trong tay gã lại khẽ nhích động như muốn chứng minh lời vừa nói, khiến Lương Nhật lần nữa vô thức lùi tiếp về sau vài bước chân.

Lương Nhật cố quan sát dò xét tình trạng đối phương song gã thực sự không nắm chắc chút nào, một chút cũng không. Chênh lệch thực lực giữa đôi bên rất lớn, lúc đối phương khỏe mạnh cho dù có mười cái mạng gã cũng không dám mò tới kiếm ăn. Hiện giờ tuy Lưu Kiệt Huy bị thương nặng nhưng rất có thể vẫn còn đủ sức tung đòn sát thủ. Tuy vậy, ngoài mặt gã vẫn tỏ ra bình tĩnh, giễu cợt:

- Mày tính đưa tao những thứ gì? Tao cần vũ khí tốt, đừng ném cho tao con Dao Mổ Chó giẻ rách!

- Vũ khí tốt rất khó kiếm, tạm thời tao chỉ có một thanh Đao Trảm Ma mà thôi, không thể cho mày. Tuy nhiên, có vài thứ tin chắc mày sẽ hài lòng!

Lưu Kiệt Huy khẽ áp lòng bàn tay phải xuống đất, vài quyển sách sáng rực đủ màu sắc hiện ra.

- Sách kỹ năng?! - Vừa thấy chúng, mắt Lương Nhật sáng bừng lên, không giấu được sự thèm khát, tuy vậy vẫn lắc đầu - Nếu là thứ tốt thì mày và đồng bọn đã sử dụng từ lâu, đâu tới lượt tao. Định ném rác cho tao à?

- Chắc mày am hiểu trò chơi trực tuyến? - Lưu Kiệt Huy thều thào giải thích - Có nhiều kỹ năng dù rất tốt nhưng không phù hợp hệ thiên phú và phương hướng phát triển của bản thân, đâu thể học bừa.

- Nghe cũng có lý, ném tao xem thử. - Lương Nhật âm thầm siết mạnh Gậy Đánh Chó, mắt đảo qua lưỡi dao bạc trong tay đối phương, cố nén xung động muốn xông tới liều mạng cướp hết.

- Ha ha! - Lưu Kiệt Huy bật cười - Đưa cho mày thì dễ thôi. Tao được gì?

- Tao sẽ rời khỏi đây ngay, để yên cho mày. Không phải mày đang mong ước vậy à? - Lương Nhật liếm môi, mắt vẫn dán chặt lên mặt đối phương, đề phòng từng li từng tí.

Lưu Kiệt Huy lắc đầu:

- Sai rồi. Tao cần mày hợp tác mới nhiều lời, đâu phải sợ mày.

- Hợp tác thế nào?

- Mày làm tay trong cho tao, khi nào thấy thời cơ thuận tiện chỉ cần lập tức thông báo là xong.

Lương Nhật mỉa mai:

- Mày vừa bị nó đuổi chạy tóe khói chưa đủ hay sao? Còn dám lớn tiếng đòi trả thù?

Lưu Kiệt Huy không vì gã khích bác mà tức giận, đôi môi nhợt nhạt nở nụ cười:

- Chính vì thế tao mới cần mày giúp, nắm được thông tin trang bị và kỹ năng của đối thủ sẽ dễ đối phó hơn nhiều.

Lương Nhật vờ đắn đo một lúc mới gật đầu:

- Được.

Cứ lấy sách kỹ năng trước đã, sau đó làm hay không là quyền của gã, chẳng thiệt thòi gì. Ngay từ đầu khi nghe Lưu Kiệt Huy đề nghị, Lương Nhật đã muốn nhận lời ngay, nhưng lại sợ đáp ứng quá nhanh sẽ khiến gã ta sinh nghi cho nên phải vờ vịt hỏi vòng vo.

Lưu Kiệt Huy hỏi:

- Mày hệ gì?

- Tao hệ gì thì liên quan gì tới mày? - Lương Nhật cười lạnh không đáp.

- Tao hỏi để đưa sách kỹ năng đúng hệ của mày, không thích thì thôi. - Lưu Kiệt Huy nhún vai.

Lương Nhật nhìn mấy quyển sách kỹ năng lấp lánh đủ màu sắc chỗ Lưu Kiệt Huy, không chút đắn đo nói:

- Kỹ năng công kích là được.

Lưu Kiệt Huy liền nặng nhọc ném một quyển sách kỹ năng tới:

- Tạm thời đưa trước cho mày một món, chờ khi nhận được tin tức đáng giá, tao sẽ đưa thêm.

Đợi Lương Nhật xem sách kỹ năng xong, gã tiếp lời:

- Tao có thể hỗ trợ mày gia tăng sức mạnh, đồng thời giúp mày nhổ đi cái gai trong mắt. Tao chẳng có lý do gì để tìm đủ mọi cách hại mày cả. Hợp tác với tao trăm lợi vô hại, mày trở về hãy suy nghĩ thật kĩ.

Đầu óc cỡ Lưu Kiệt Huy làm sao không đoán được Lương Nhật toan nhận hàng rồi té, nhưng gã vẫn đưa, vài bản kỹ năng cấp thấp mà thôi. Muốn chiêu dụ kẻ khác làm việc cho mình thì không thể không bỏ chút vốn, cần phải chấp nhận rủi ro. Huống hồ, Lưu Kiệt Huy nhìn ra Lương Nhật là kẻ có tham vọng rất lớn, chỉ cần đủ lợi ích, có khi kêu gã giết mẹ mình gã cũng dám giết.

Lương Nhật kiểm tra thông tin sách kỹ năng, phát hiện là thứ tốt liền học ngay. Gã cố đè nén lòng tham khi trông thấy mấy quyển kia bị Lưu Kiệt Huy thu hồi, mở miệng đòi hỏi:

- Đưa tao thêm vài món trang bị nữa.

- Không có. Toàn bộ đều nằm lại thi thể đồng bọn tao cả rồi. - Mắt Lưu Kiệt Huy xẹt qua tia ưu thương.

- Nhẫn không gian cũng được.

- Không có, mày tưởng đó là rau cải trắng muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao?

Lương Nhật vô cùng bất mãn, trong đầu vẫn tồn tại ý nghĩ giết chết đối phương nhưng gã biết mình đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất. Dây dưa nãy giờ, có khi Lưu Kiệt Huy đã hồi phục được chút năng lượng rồi, mà với trình độ hai bên thì chỉ cần Lưu Kiệt Huy đủ sức đánh một kích, gã tất mất mạng, đành hỏi:

- Liên lạc bằng cách nào?

- Thêm bạn đi.

- Có thể thêm bạn à? Thứ này có tác dụng gì? - Lương Nhật vô cùng kinh ngạc.

Chờ Lương Nhật xác nhận tin nhắn kết bạn gửi thông qua hệ thống xong, Lưu Kiệt Huy nói:

- Có hai loại trạng thái tắt mở, sau này mày có thể thông qua nó mà biết được vị trí của tao, và ngược lại. Nhớ đừng tắt đấy!

Đến tận lúc này, Lương Nhật mới hiểu được nguyên nhân vì sao lúc trước Trần Phi có thể tìm ra tung tích gã, rõ ràng là lần theo vị trí của Bạch Yến hiển thị trong danh sách bạn bè thông qua hệ thống.

- Mày có kỹ năng bị động có thể truy tung à, nên mới tìm được tao ở đây? - Lưu Kiệt Huy như cười như không nhìn Lương Nhật.

Ánh mắt tựa rắn độc từ đối phương khiến Lương Nhật cảm nhận được nguy hiểm. Từ lúc bước chân vào đây, tâm trạng gã luôn tràn ngập sự bất an. Gã nói nhanh:

- Tao đi trước đây, kéo dài thời gian sẽ khiến mọi người nghi ngờ.

Nói xong bước thật nhanh qua cửa.

Thanh âm lạnh lẽo của Lưu Kiệt Huy từ phía sau vọng vào tai Lương Nhật:

- Nhớ không được tắt hiển thị vị trí của mày, bằng không lần sau gặp lại, tao sẽ xử lý mày trước tiên.

Lương Nhật toát mồ hôi lạnh, càng rảo bước nhanh hơn, sau đó bắt đầu chạy, chỉ muốn tránh xa nơi này càng sớm càng tốt.

...

Khi Lương Nhật trở về, mấy cô gái đang lăng xăng chăm sóc những người bị thương.

Minh Dũng bị đá đè chết không toàn thây, để lại chút tiếc thương cho vài người. Mai Hùng và Thanh Hương may mắn sống sót nhưng cũng bị thương nặng.

Mai Hùng băng đầu trắng xóa, gãy một chân.

Thanh Hương bị nhẹ hơn, chỉ gãy tay và dập phần mềm vài nơi, tuy nhiên tinh thần nàng tổn thương nặng nề, luôn miệng gào khóc vì còn sợ hãi.

Bạch Yến phải túc trực chăm sóc, luôn miệng an ủi mới dỗ Thanh Hương thiếp đi được, dù vậy trong mơ thỉnh thoảng nàng vẫn kêu la, nước mắt chảy tràn ra hai bên khóe.

Khách sạn đổ nát không thể tiếp tục ở lại, mọi người đành chuyển ra sau nhà hàng trú tạm. Nơi này cách khá xa khu vực phía trước nên may mắn không chịu ảnh hưởng gì nhiều.

Trông thấy Lương Nhật đi vào, Mạnh Quân cất tiếng hỏi:

- Cậu lấy xe buýt đi đâu nãy giờ thế?

- Tìm tên kia. - Lương Nhật điềm tĩnh đáp.

Gã không tìm được lý do giải thích cho sự vắng mặt của mình, tốt nhất cứ nói thật. Sự thật lồng thêm chút dối trá luôn dễ khiến kẻ khác tin hơn.

Quả nhiên, Mạnh Quân không chút nghi ngờ:

- Tìm được không?

Lương Nhật lắc đầu:

- Tìm được thì tôi đã chẳng trở về tay không.

Gã chán nản ngồi phịch xuống sô pha, tỏ ra mệt mỏi.

- Cậu ra ngoài lúc nào sao tôi không thấy? - Trần Phi nhìn gã.

- Khi chạy lên cùng bọn Mai Hùng, tôi xui xẻo lọt chân vào lỗ hổng rơi xuống dưới, đúng lúc thấy tên kia biến mất nên mới tìm cách bám theo. Cậu không thấy cũng đúng.

Đã chuẩn bị sẵn, Lương Nhật đối đáp rất trôi chảy. Thực tế trước đó khi lên tầng trên, gã cố tình chạy sau cùng rồi nấp vào một căn phòng trống, chờ Trần Phi lao qua mới một mình vòng xuống dưới. Trong lúc lộn xộn, mọi người lo chạy trối chết, chẳng ai rảnh để ý hành tung gã.

Trần Phi đoán Lương Nhật đang có gì đó giấu giếm, nhưng không có bằng chứng vạch trần nên cũng không truy hỏi thêm nữa, chỉ âm thầm lưu ý.

Trời lúc này đã hừng đông, tia nắng ban mai nhợt nhạt soi rọi xuống cảnh vật hoang tàn.

Không khí vô cùng nóng bức. Ngọn lửa hung hãn phát ra từ khách sạn đã tắt sau khi nuốt sạch toàn bộ những gì có thể nuốt, nhưng khói vẫn không ngừng bốc lên cao, đen kịt bầu trời.

Cả nhóm chín người sau một đêm chết mất một, hai bị thương, lại thêm mọi người một đêm bị lo lắng mất ngủ, tình trạng trước mắt khó thể rời đi.

Trần Phi rốt cục cũng hồi đầy năng lượng, đứng lên nói với Tiểu My:

- Bạn theo tôi.

- Hả? - Tiểu My đang lim dim ngồi trên sô pha muốn ngủ một chút, nghe hắn gọi thì giật mình mở mắt ra, ngơ ngác - Chúng ta đi đâu?

Trần Phi không đáp, quay lưng đi.

Tiểu My nhớ ra thỏa thuận kín trước đó giữa hai người, không hỏi thêm mà lập tức đuổi theo.

Đâu đó có ánh mắt Bạch Yến và mọi người khó hiểu nhìn bọn hắn. Chuyện riêng giữa một đôi nam nữ, lại còn không thể làm trước mặt mọi người, là chuyện gì đây?!?

- Bạn biết lái xe chứ?

Trần Phi hỏi khi hai người dừng chân trước chiếc Range Rover của bọn Lưu Kiệt Huy để lại.

- Biết. - Tiểu My gật đầu - Tôi lên đây ở nhờ nhà cậu mợ, mỗi ngày đều đưa đón em họ đi học nên có học qua một khóa lái xe.

- Tốt rồi. Bạn lái đi. - Trần Phi leo lên ghế phía sau.

Tiểu My thành thạo nổ máy, điều khiển xe chạy đi, cặp mắt to tròn tò mò nhìn vào gương chiếu hậu quan sát Trần Phi. Nàng hỏi:

- Ta chạy hướng nào đây?

- Cứ chạy tới trước, xem có khu dân cư nào nhiều thây ma thì rẽ vào, tôi sẽ giúp bạn luyện cấp.

Trần Phi nói xong, khép mắt tranh thủ nghỉ ngơi thêm. Năng lượng của hắn luôn khôi phục rất nhanh, chỉ mất nửa giờ, nghỉ ngơi cả đêm đã sớm hồi đầy, chỉ là vết bỏng trên lưng vẫn còn rất đau rát, trước mắt không có cách nào chữa lành, chính vì vậy hắn mới muốn giúp Tiểu My sớm tăng cấp độ lên để học kỹ năng Hộ Mệnh, chữa thương giùm hắn. Hộ Mệnh là kỹ năng cấp E, với đẳng cấp Người Chơi Mới sơ cấp của Tiểu My lúc này khó lòng đủ năng lượng thi triển dù chỉ một lần.

Tiểu My im lặng cho xe chạy dọc theo quốc lộ, mắt liên tục nhìn ngó tìm kiếm hai bên đường. Xung quanh toàn là đồng ruộng trống trải, vài con côn trùng cũng không thấy chứ đừng nói tới con người. Nàng thở dài cảm thán, thế giới tươi đẹp trước kia đã vĩnh viễn biến mất, hiện giờ chỉ còn lại vùng đất chết và lũ người khốn kiếp.

Đi được vài cây số, Tiểu My nhìn thấy khu làng nhỏ thấp thoáng xa xa bèn gọi Trần Phi:

- Có rồi kìa, tôi chạy vào nhé?

- Ừ.

Nàng đánh lái, chiếc xe việt dã đen nhánh lặng lẽ tiến sâu vào con đường đất đỏ nhỏ, còn chưa đến nơi mà mùi máu tanh nồng và tử khí hôi thối đã xộc vào mũi cả hai.

Trần Phi phóng mắt nhìn khu làng phía trước, mơ hồ cảm thấy có gì đó rất đáng ngờ.

Trần Phi và Tiểu My xuống xe, đi vào làng.

Quanh những gian nhà lợp tranh, vách đất cũ nát, xác thối trải dài khắp nơi, máu thịt loang rộng, đếm sơ cũng trên ba chục mạng. Toàn bộ đều bị chém đôi sọ, vết chém rất ngọt, chứng tỏ người ra tay là cao thủ và dùng lợi khí cực sắc bén.

Trong đầu Trần Phi hiện ngay lên hình ảnh Lưu Kiệt Huy cùng thanh Đao Trảm Ma, lẽ nào thực sự là gã?

Lúc trốn chạy, tuy Lưu Kiệt Huy đã kiệt quệ nhưng vài chục thây ma thông thường chắc chắn vẫn chưa đủ sức làm khó gã.

Khoảng cách từ khách sạn đến đây không xa, có khả năng cửa ánh sáng chỉ có thể đưa gã tới một nơi bất kỳ trong phạm vi gần.

Soạt!

Đao Trảm Ma hiện ra trên tay Trần Phi, cẩn trọng bước qua những thi thể gớm ghiếc, theo vết chân dính máu thây ma còn lưu lại mờ nhạt trên mặt đất tìm đến gian nhà Lưu Kiệt Huy đi vào khi trước.

Bên trong trống không, đối phương đã biến mất dạng.

Trần Phi suy đoán có thể Lưu Kiệt Huy ngồi nghỉ mệt trong đây, tới khi hồi phục rời đi thì vết máu thây ma dính trên giày đã khô, vì vậy hắn quan sát nhưng không hề tìm được dấu vết gã lưu lại khi đi khỏi nơi này.

Bước ra ngoài, thấy Tiểu My đang tái mặt liên hồi nhìn ngó xung quanh, hắn nói:

- Không còn thây ma. Ta đi nơi khác.

Hai người lên xe, vòng ra quốc lộ tiếp tục tìm kiếm, lát sau phát hiện một khu dân cư nằm gần đường bèn rẽ vào.

Trong này có không ít thây ma, Trần Phi đưa Dao Mổ Chó và khẩu trang y tế cho Tiểu My, hỗ trợ nàng luyện cấp. Phần hắn từ lâu đã không cần sử dụng các biện pháp che chắn vướng víu này nữa.

Trước đó Tiểu My chỉ mới giết qua vài thây ma nên chưa quen, vẫn còn rất sợ hãi, nhưng sau khi được Trần Phi trấn an và hỗ trợ giết thêm ít con, nàng dần lấy lại bình tĩnh, tự tin tăng cao, càng giết càng hăng hái. Cũng vì quá hăng mà mấy lần nàng suýt bị thây ma vồ trúng, may nhờ Trần Phi luôn theo sát bảo hộ mới an toàn tính mạng.

Quá trình giúp Tiểu My luyện cấp, Trần Phi phát hiện vài vấn đề mà trước kia hắn không để ý. Tiểu My cầm Dao Mổ Chó chém giết thây ma bậc thấp vô cùng nhẹ nhàng, trên lý thuyết vũ khí càng lợi hại thì người sử dụng sẽ tiêu hao năng lượng càng ít so với vũ khí cấp thấp, thế nhưng nàng chỉ giết được chừng hơn 30 thây ma thì đã cạn năng lượng, buộc phải ngừng lại nghỉ ngơi, còn chưa kịp tăng lên trung cấp.

Trần Phi nhớ trước kia, khi hắn còn xài Gậy Đánh Chó cùi bắp giết thây ma, đã giết một lèo 50 con để lên cấp mà không cần phải dừng lại chờ hồi phục, nếu đổi lại là Dao Mổ Chó, có khi hắn giết tận hơn 70 thây ma thông thường mới cạn năng lượng, song khi đó hắn chỉ là Người Chơi Mới sơ cấp mà thôi.

Rốt cuộc, sự khác biệt này nằm ở đâu?

Lúc đầu, Trần Phi cứ tưởng Tiểu My chém giết chưa thuần thục, đã hơi thừa lực nên dẫn đến tình trạng phí phạm năng lượng. Nhưng sau một hồi lâu liên tục nhắc nhở, nàng nói đã nhẹ tay nhất có thể, thậm chí có đôi lần vì quá nhẹ tay dẫn đến còn thiếu lực chẳng đủ một nhát chém chết thây ma, mà mức độ năng lượng tiêu hao vẫn vậy, hắn mới tin sự khác biệt này nằm ở chỗ khác, chẳng lẽ là do tư chất?

Còn một vấn đề nữa, mỗi lần cạn năng lượng, Trần Phi chỉ cần ăn uống và ngồi yên nghỉ ngơi chừng nửa tiếng là hồi đầy. Tiểu My thì lại mất gần một tiếng.

Quá trình chém giết lặp đi lặp lại, hắn luôn canh thời gian, lần nào nàng cũng bỏ ra gần một giờ đồng hồ mới có thể khôi phục đầy năng lượng. Tính ra, thời gian hồi năng lượng của hắn nhanh gần gấp đôi nàng ta.

Trước kia, Trần Phi cũng từng giúp Bạch Yến và Gia Mỹ luyện cấp, nhưng đó là trong quá trình gấp rút di chuyển, các nàng chỉ giết vài con rồi lại ngưng, chưa từng dùng cạn năng lượng, cho nên hắn không hề nhận ra chuyện này.

Đến lúc này, Trần Phi càng thêm xác định nguyên nhân của sự khác biệt chính là do tư chất.

Tư chất Tiểu My là Cực Tốt, trong khi hắn là Cực Cao, có thể tư chất hắn cao hơn, vì vậy nguồn năng lượng trong người nhiều hơn, đồng thời cũng tăng nhanh khả năng hồi phục hơn?

Nghĩ nhiều mệt đầu, Trần Phi dứt khoát tiêu vài xu hỏi hệ thống để giải tỏa vấn đề.

P/s: Mn lên fb tìm kiếm từ khóa Sinh Tồn Ký để theo dõi fanpage của truyện sẽ được đọc nhiều và nhanh hơn nhé.

Bạn đang đọc Sinh Tồn Kí sáng tác bởi TranDongTran
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TranDongTran
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.