Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu tá Mạnh Quân

Tiểu thuyết gốc · 3342 chữ

Lương Nhật lái xe theo hướng Gia Mỹ chỉ dẫn, mặt nhăn nhó:

- Xa đấy. Từ đây qua bên ấy mất cả giờ, đó là tính mọi chuyện thuận lợi, nếu gặp rắc rối phải đánh đường vòng thì hai giờ chưa chắc đã tới.

Bọn Mai Hùng nghe vậy rất khó chịu, tuy nhiên không dám lên tiếng.

Gia Mỹ e ngại nhìn Trần Phi. Nàng không muốn chuyện riêng của mình làm phiền mọi người, nhất là Trần Phi còn phải về quê xa xôi để tìm lại người thân. Nhưng nàng cũng không dám xuống xe đi một mình, ngần ngừ nói:

- Phiền mọi người quá! Hay là...

Trần Phi khoát tay:

- Cứ đưa chị ấy đến tận nơi, dù sao cũng đã trễ, chậm thêm vài giờ không việc gì.

- Đương nhiên phải thế rồi. Tôi cũng có ý đó, vừa rồi chỉ sợ cậu không chịu. - Lương Nhật cười nói lấp liếm rất nhanh.

Gia Mỹ dành cho Trần Phi ánh mắt cảm kích.

Từ lúc gặp đêm qua, dù hắn không nói ra nhưng nàng thừa biết mình được ưu ái hơn những người khác. Gia Mỹ thầm cảm thấy may mắn, có lẽ nhờ mấy lần nàng tìm giúp tài liệu cho Trần Phi trước kia nên bây giờ được hắn báo đáp.

Rầm! Rầm! Rầm!

Khá nhiều thây ma bị tiếng động cơ xe thu hút mò ra, Lương Nhật hào hứng nhằm chúng mà tông liên tục, thân xe va chạm móp méo khắp nơi, máu thịt bám đầy.

Trần Phi cau mày:

- Tránh được thì tránh, cậu định phá hư xe để mau bị chúng làm thịt à?

- Cậu khéo lo! Xe buýt rất bền, dễ gì hư hỏng!

Lương Nhật đang say máu, nói một câu rồi phớt lờ Trần Phi, tiếp tục chơi trò tông thây ma.

Chiếc xe buýt lồng lên như thú hoang, liên hồi nhún nhảy ngả nghiêng. Mọi người trong xe mấy lần bị hất tung, gần chạm cả đầu vào nóc.

Nguyễn Huy nằm băng ghế cạnh Trần Phi nảy người suýt chút lăn xuống sàn, hắn phải đưa tay giữ lại, tức giận quát:

- Tôi bảo cậu tránh!

- Biết rồi, biết rồi.

Lương Nhật hậm hực giảm ga, vừa tới ngã tư bèn cho xe rẽ vào đường khác vắng hơn. Làm gì cũng phải theo ý Trần Phi, gã rất tức nhưng không dám phản ứng.

Một giờ chậm chạp trôi qua.

Nhà bạn trai Gia Mỹ nằm ngay trung tâm thành phố, đường đi rối rắm. Nơi này đất chật người đông, ô tô cực nhiều, càng chạy vào trong đường càng hẹp, từng dãy từng dãy ô tô, xe máy nằm la liệt khắp xung quanh khiến xe buýt di chuyển vô cùng khó khăn.

Chính vì mật độ dân cư ở đây dày đặc cho nên số người bị lây nhiễm rất đông. Thây ma vô số, chen chúc từ nhà ra đường. Mọi người nhìn mà nổi hết gai ốc, khắp nơi cơ hồ chỉ toàn thây ma và thây ma, không hề thấy xuất hiện dù chỉ một người sống sót.

Hai bàn tay Gia Mỹ ôm lấy mặt, chỉ để hở đôi mắt đỏ hoe long lanh ánh lệ. Tình cảnh quá bi đát, đến lúc này có thể xác định khả năng bạn trai của nàng còn bình an là rất thấp, trong đầu dần nảy sinh suy nghĩ người đó đã xảy ra chuyện.

Rầm!

Xe buýt tông mạnh vào đuôi một chiếc xe hơi, còi báo động rú lên inh ỏi, hấp dẫn biển thây ma đổ dồn tới.

Lương Nhật rất rành đường. Từ lúc vào đến trung tâm thành phố, gã liên tục thay đổi hướng di chuyển nhằm tránh thây ma và các tuyến đường kẹt xe, nhưng tình thế lúc này trở nên nguy cấp.

Phía trước đặc nghẹt xe cộ, giữa làn đường chỉ có khoảng trống xiên xiên vẹo vẹo vừa đủ cho một chiếc bốn bánh khó khăn chen qua. Xe buýt cồng kềnh to xác không cách nào chui lọt, trong khi các ngả khác cũng tương tự.

Lương Nhật hối hả lùi xe cán tan xác một bầy thây ma, rống to:

- Không thể tiến thêm được nữa, quay lại thôi.

Trần Phi cũng thấy tình huống nguy hiểm, ngoan cố chạy tới chỉ khiến tất cả bỏ mạng. Hắn thầm thở dài:

- Quay về, chạy ra ngoại ô.

Mắt thấy gần đến nơi mà phải quay lại, lần này rời đi vĩnh viễn không bao giờ còn dịp trở về gặp bạn trai, Gia Mỹ không cam lòng bật dậy chạy thẳng đến cửa, vừa khóc vừa kêu:

- Sắp đến nơi rồi, mở cửa cho tôi xuống!!!

- Điên à? Dưới đó toàn thây ma, chị đòi xuống để chúng đánh chén sao? - Lương Nhật không mở cửa, tiếp tục de xe giữa biển thây ma.

Gã chẳng tốt lành gì, chỉ không đành lòng nhìn Gia Mỹ gợi cảm như vậy, tương lai sẽ được mình hưởng thụ mà lại chết lãng phí ở đây.

Gia Mỹ thét lớn, nước mắt tuôn rơi lã chã:

- Mau dừng xe, không thôi tôi sẽ nhảy xuống!

Nàng đang cực kỳ kích động, mặc kệ hết mọi thứ, trong đầu chỉ nghĩ làm sao đến nơi kiểm tra tình hình bạn trai.

Bạch Yến và Thanh Hương chạy tới can ngăn vẫn không được, quay nhìn Trần Phi cầu cứu.

Hắn ngó bầy đàn thây ma vây chặt ngoài xe, nhàn nhạt nói:

- Mở cửa cho chị ấy.

- Không thể được. - Bạch Yến thảng thốt.

- Làm vậy đâu được gì? Cô ta điên rồi, cậu cũng đừng điên theo chứ?

Lương Nhật vẫn không chịu mở cửa, điều khiển xe lui nhanh về sau.

Một số thây ma bám lên xe bị Trần Phi chém chết sạch, hắn lớn tiếng:

- Tôi bảo mở cửa. Nhanh lên!

- Được được, mở thì mở. Có xuống thì xuống nhanh, cô ta chết một mình thôi, đừng kéo theo bọn tôi!

Lương Nhật bực tức cho xe dừng, mở cửa bên hông.

Xe vừa đỗ, lũ thây ma lập tức ào tới tìm cách chui vào, những bàn tay hôi thối quờ quạng qua các ô kính vỡ nát buộc mọi người phải rời khỏi chỗ ngồi, chạy ra giữa lòng xe tránh né.

Thây ma dồn tới trước cửa xe đang rộng mở khiến Gia Mỹ bối rối lùi lại. Khi nãy nàng lo lắng quên cả sợ hãi, lúc này đối mặt đông đảo thây ma xông tới không biết ứng phó thế nào.

Trần Phi chạy đến, vung dao chém ngang một đường.

Phập! Phập! Phập!

Ba cái đầu thây ma đứt ngang sọ ngã xuống.

Trần Phi không dừng tay, tiếp tục chém loạn xạ, chốc lát đã giết thêm chục con, mở ra chút khoảng trống trước mặt. Nhân lúc bọn phía sau chưa kịp chen lên, hắn kéo tay Gia Mỹ nhảy xuống, ném lại một câu:

- Tới đường Trần Hưng Đạo chờ tôi.

Lúc trước bọn họ có chạy ngang qua con đường đó, thấy rất vắng vẻ, thế nên Trần Phi mới đề nghị như vậy.

Chẳng rõ Lương Nhật có nghe thấy không, gã không đáp mà vội vàng đóng cửa, tay điên cuồng xoay vô lăng.

Xe buýt vẽ một đường cong, cấp tốc quay đầu rồi lao ào đi, để lại hai người Trần Phi đối mặt với biển thây ma.

Trần Phi hành động quá đột ngột, đến lúc mấy người trên xe kịp phản ứng thì chiếc xe buýt đã chạy được một quãng. Bạch Yến siết chặt Gậy Đánh Chó trong tay, chỉ còn biết lặng người nhìn hai cái bóng đã trôi xa dần phía sau, tâm trạng hỗn loạn.

Bầy đàn thây ma hung hăng nhào tới cực đông, dù Trần Phi và Gia Mỹ ra sức chém giết nhưng hơn mười phút vẫn chưa đi tới được bao xa. Mấy lần Gia Mỹ suýt bị thây ma công kích trúng, may mắn đều có Trần Phi hỗ trợ kịp thời, thoát khỏi nguy hiểm, thế nhưng tình trạng này kéo dài thì trước sau gì cả hai cũng kiệt lực ngã xuống tại đây.

Ngó sắc diện Gia Mỹ đã tái nhợt, đoán chừng nàng không còn bao nhiêu năng lượng, Trần Phi cúi xuống xốc nàng lên trên lưng mình, hỏi nhanh:

- Đi hướng nào?

- Chạy lên trước 200 mét, quẹo trái qua đường Nguyễn Khuyến rồi đi thêm một đoạn là tới. - Gia Mỹ gấp rút đáp.

Cơ thể hai người đụng chạm thân mật, Gia Mỹ theo bản năng muốn nhảy khỏi lưng Trần Phi, nhưng biết đây không phải lúc câu nệ tiểu tiết, nàng vòng hai tay ôm chặt cổ hắn, tránh bị rơi xuống thành mồi cho lũ thây ma.

Không còn phải phân tâm chiếu cố cho Gia Mỹ, Trần Phi lập tức tăng tốc. Hắn không di chuyển dưới đường đầy thây ma, mà leo lên hàng dài ô tô rồi cứ thế chạy đi.

Vô số còi báo động kêu ầm ĩ cả con phố, đèn tín hiệu nhấp nháy loạn xạ, càng thêm kích thích hung tính của lũ thây ma. Chúng như phát cuồng, đuổi theo thành một đoàn dài không có điểm cuối.

Trần Phi không tiết kiệm năng lượng nữa, dốc toàn bộ sức lực xuống chân. Thân hình hắn lướt nhanh trên nóc những chiếc xe, Dao Mổ Chó không ngừng vung lên giải quyết những thây ma đến gần, bỏ lại đằng sau hàng loạt thi thể thối rữa.

Gia Mỹ ở trên lưng hắn thỉnh thoảng cũng cố gắng vung gậy giúp giải quyết vài con.

Từ lúc nhảy khỏi xe, Gia Mỹ luôn ôm chặt cổ Trần Phi, bộ ngực mềm mại căng tràn áp lên lưng hắn nóng bỏng, liên hồi truyền đến cảm giác đê mê kỳ lạ mà trước nay hắn chưa từng nếm trải.

Trần Phi cố gạt những đụng chạm nhạy cảm này ra khỏi đầu, vẫn miệt mài căng sức chạy tới trước, dao vung ngang chém dọc.

Thây ma đổ như ngả rạ, song số lượng dường như chẳng suy giảm chút nào.

Cứ thế, Trần Phi cõng theo Gia Mỹ liều mạng mở ra một đường máu, chạy điên cuồng.

Qua một lát, Gia Mỹ chỉ vào căn biệt thự hoành tráng xa xa, vui mừng kêu lên:

- Là căn nhà đó.

Trần Phi tăng nhanh tốc độ, mang theo nàng lao đi vùn vụt, không ngừng hạ gục thây ma.

Thình lình, phía trước cũng đang có một bóng người chạy tới cực nhanh, không hề thua kém Trần Phi. Đây là một người đàn ông tầm ba mươi, rất phong độ, dáng người tầm thước, mặc trang phục cảnh sát, bên hông đeo khẩu súng ngắn màu đen, trên tay cầm Dao Mổ Chó.

Người này tung mình nhảy lên cao giữa đám thây ma vây quanh, lưỡi dao quét xuống chém toác đầu năm con, hai chân tung cú song phi đá vỡ mặt hai con khác. Trông cách đánh đấm nhẹ nhàng linh hoạt nhưng không thiếu uy lực, có thể gã rất giỏi võ nghệ.

Giải quyết xong đám thây ma cản đường, gã vui mừng phóng tới, kêu to:

- Gia Mỹ, anh biết là em mà. May quá, em vẫn an toàn!

Gia Mỹ bật khóc, cuống quýt gọi:

- Mạnh Quân, em cứ lo anh xảy ra chuyện! May quá!

- Ha ha, bọn xác thối ngu đần này dễ gì hại được anh.

Người đàn ông tên Mạnh Quân cười lên ngạo nghễ, thân hình như chớp giật tả xung hữu đột giữa bầy thây ma, giết chết không ít, thoáng chốc đã tới trước mặt hai người.

Ở đây đường phố thông thoáng rộng rãi, vì vậy mọi người cũng dễ thở hơn.

Trần Phi đặt Gia Mỹ xuống:

- Giao chị ấy lại cho anh.

- Cảm ơn cậu đã giúp tôi chiếu cố!

Mạnh Quân hào sảng tiếp lấy Gia Mỹ, để lên lưng mình. Nàng cười ngọt ngào ngả đầu lên vai bạn trai, trên vành mi mắt còn đọng hai giọt lệ trong suốt, tâm hồn ngập tràn cảm giác hạnh phúc.

Tiếp theo không ai bảo ai, hợp sức chém giết thây ma, mở đường xông ra bên ngoài.

Mạnh Quân xuất hiện giúp áp lực đè nặng lên vai Trần Phi giảm đi phân nửa. Thực lực người này không thể xem thường.

Chỉ tay vào một chiếc xe bốn chỗ còn rất mới, Trần Phi nói:

- Chúng ta lên xe đi. Anh biết lái chứ?

Mạnh Quân bật cười:

- Tôi cũng đang định đề nghị. Việc lái xe không cần phải lo, cứ giao Gia Mỹ.

Trần Phi sực nhớ Gia Mỹ lớn lên ở Mỹ, hẳn là biết lái xe ô tô từ sớm.

Bọn họ mở cửa xe nhảy lên. Hai người kia ngồi trước, Trần Phi một mình ở băng ghế sau.

Gia Mỹ thành thạo đề máy, nhấn ga ôm cua chạy xuyên qua khe hở chỉ vừa vặn một xe chui lọt giữa biển ô tô hỗn độn, húc văng mấy thây ma ngáng đường.

- Đi đâu đây? - Mạnh Quân hỏi.

- Đường Trần Hưng Đạo, những người khác đang chờ chúng ta ở đó.

Gia Mỹ đáp, mắt chăm chú nhìn phía trước, tay điệu nghệ đánh vô lăng.

Chiếc xe lúc chạy thẳng, khi thì vẽ thành đường zic zăc, không hề giảm tốc độ mà ngày càng có xu hướng tăng thêm. So mức độ điên cuồng sau tay lái, Gia Mỹ không hề kém cạnh Lương Nhật, khiến Trần Phi hết biết nói gì.

- Ồ, bọn em còn có người khác nữa ư? - Mạnh Quân ngạc nhiên.

Nơi này đặc nghẹt thây ma, cả dãy phố chỉ có mình gã sống sót, không ngờ Gia Mỹ vẫn còn đồng đội.

Gia Mỹ cười rạng rỡ:

- Không những còn mà rất đông nữa. Bọn em đều được Trần Phi cứu giúp. Từ hôm qua đến giờ, cậu ấy đã cứu sống em mấy lần. Khi nãy cũng nhờ cậu ấy giúp đỡ nên em mới tới được nơi này gặp anh.

- Cảm ơn cậu nhiều lắm! - Mạnh Quân cảm kích nói - Gia Mỹ là báu vật của tôi, cô ấy có mệnh hệ nào, tôi sẽ ân hận cả đời!

Đáp lại, Trần Phi chỉ nói:

- Tiện tay thôi, hai người không cần để tâm.

Thấy Trần Phi không mấy để ý, hai người cũng không nói những lời ơn nghĩa nữa. Gia Mỹ tập trung điều khiển xe đi vào những đoạn đường nhỏ ít thây ma. Xe bốn chỗ di chuyển thuận lợi hơn xe buýt rất nhiều, đường ngang hẻm dọc đều dễ dàng chui lọt.

Lát sau, thây ma bám đuổi chỉ còn lác đác. Nàng hỏi Mạnh Quân:

- Khi nãy em thấy anh rất lợi hại, so ra không hề kém Trần Phi. Anh cấp bậc gì rồi?

- Ồ, em cũng biết chuyện này à? - Mạnh Quân kinh ngạc.

- Tất nhiên. Em đã là Người Chơi trung cấp rồi đấy. - Gia Mỹ kiêu hãnh đáp - Từ nay anh đừng hòng xem thường em yếu ớt nữa!

Ánh mắt Mạnh Quân sáng bừng lên:

- Trung cấp? Nghiệp Dư trung cấp hay sao?

Gia Mỹ ngẩn ngơ:

- Không. Là Người Chơi Mới trung cấp. Nghiệp Dư là sao, em không hiểu?

- À, ha ha, là cấp độ phía sau thôi. Từ từ em sẽ hiểu. - Mạnh Quân có chút thất vọng, cười khỏa lấp.

Trần Phi làm như không hề chú ý, trong lòng lại ngầm đánh giá. Người tên Mạnh Quân này không đơn giản, ít nhất cũng ngang cấp hắn, bằng không làm sao gã ta biết đến danh xưng Nghiệp Dư kia được.

Gia Mỹ cười bảo:

- Thế sao? Trần Phi chắc là đạt tới rồi đấy. Nhờ cậu ấy hỗ trợ, ra sức khuyên nhủ, em mới đủ can đảm đánh giết thây ma, đạt được chút thành tựu như bây giờ.

Mạnh Quân gật gù:

- Anh thấy cậu ta cõng theo em vẫn chạy ào ào, đúng là mạnh hơn anh không ít.

Gia Mỹ lại hiểu lời Mạnh Quân theo ý khác. Nàng cắn môi, giải thích:

- Tình thế khẩn cấp buộc cậu ấy phải cõng em, anh đừng hiểu lầm...

- Không. - Mạnh Quân xua tay cắt ngang - Anh cảm ơn còn không hết, làm gì có chuyện ghen bóng ghen gió ở đây chứ. Thậm chí cậu ta ôm em cũng được, miễn là em an toàn trở về bên anh, những chuyện khác đều không quan trọng!

Nghe những lời ngọt như đường này, tinh thần Gia Mỹ giãn ra. Nàng mỉm cười sung sướng, lái xe mà tâm trạng lâng lâng như ở trên mây, thầm nghĩ bao nhiêu khổ cực nàng chịu đựng qua nay đều xứng đáng.

Trần Phi ngồi sau xe thầm lắc đầu, miệng lưỡi Mạnh Quân quả thực rất khéo, thảo nào Gia Mỹ yêu say đắm như vậy. So khả năng tán gái với gã ta, hắn chỉ đáng là học trò hạng bét.

Từ lúc lên xe, Dao Mổ Chó của Mạnh Quân đã biến mất. Trên tay gã cũng có đeo một chiếc nhẫn khá giống Nhẫn Không Gian của Trần Phi nhưng có mặt hình vuông, màu đen tuyền, hẳn là đã thu đao vào trong nhẫn.

Nhìn quân hàm trên vai và cách người này trò chuyện thoải mái phóng khoáng, giao tiếp thân thiện, nhưng không hiểu sao Trần Phi vẫn thấy có gì đó che giấu rất sâu bên trong, khiến hắn từ lúc gặp mặt đến giờ chưa từng buông lỏng phòng bị. Bề ngoài hắn lơ đễnh nhìn thây ma rải rác trôi dọc hai bên đường, nhưng tai luôn cẩn trọng nghe ngóng động tĩnh.

Cũng có thể do đây là lần đầu tiên Trần Phi tiếp xúc Người Chơi lạ nên có cảm giác này.

- À, cậu cấp mấy rồi? - Mạnh Quân làm như thuận miệng hỏi.

- Cao cấp thôi. - Trần Phi đáp - Tôi đang thắc mắc, không biết cấp bậc Nghiệp Dư gì đó anh vừa nói là thế nào đây?

- Ồ, cao cấp mà mạnh vậy sao? Vừa rồi tôi thấy cậu chém giết thây ma rất nhẹ nhàng.

Mạnh Quân cười cười, ánh mắt sắc bén nhìn qua gương chiếu hậu soi vào mặt Trần Phi. Có thể gã không tin Trần Phi chỉ là Người Chơi Cao Cấp, vậy nên không có ý định giải thích vấn đề hắn vờ vịt đưa ra.

Trần Phi cười nhẹ không đáp. Hắn cảm nhận được Mạnh Quân đề phòng hắn, hệt như hắn đang đề phòng gã ta.

Điều này cũng hợp lẽ thường, không khó để lý giải. Thời cuộc hỗn loạn, không còn pháp luật kỷ cương bảo hộ, bất kỳ ai cũng có thể biến chất trở thành kẻ xấu. Đột nhiên chạm trán một kẻ xa lạ có khả năng uy hiếp tới tính mạng bản thân, đôi bên không nghi ngờ nhau mới lạ.

Mạnh Quân đã không muốn tiết lộ đẳng cấp của gã, đương nhiên Trần Phi cũng chẳng điên nói ra cấp bậc của mình. Hơn ai hết, hắn thừa biết toàn bộ kỹ năng, trang bị, và cấp bậc bản thân đều phải tuyệt đối giữ kín để đảm bảo an toàn. Hai Người Chơi ngang trình độ nhau, nếu có xảy ra va chạm thì kẻ bị lộ thông tin gần như cầm chắc thất bại. Trong các trò chơi trước kia hoặc trò chơi sinh tồn hiện giờ, để lộ thông tin bản thân thì sẽ vô cùng bất lợi, tạo cơ hội cho người khác tìm ra biện pháp đối phó chính mình.

P/s: Mn lên fb tìm kiếm từ khóa Sinh Tồn Ký để theo dõi fanpage của truyện sẽ được đọc nhiều và nhanh hơn nhé.

Bạn đang đọc Sinh Tồn Kí sáng tác bởi TranDongTran
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TranDongTran
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.