Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cướp xe buýt

Tiểu thuyết gốc · 3546 chữ

Vừa di chuyển vừa tranh thủ cày cấp, lúc này cả nhóm đã tiến đến sát cổng trường, chỉ còn cách vài chục mét.

Khi cả bọn chuẩn bị xông ra ngoài, bỗng nghe tiếng bước chân rầm rập đằng sau, nhìn lại phát hiện một nhóm bốn người đang cuống cuồng chạy đến, kéo theo một bầy thây ma đông đúc truy đuổi, gào rú ầm trời.

Trần Phi nhận ra đám người này chính là những kẻ đêm qua được hắn cứu bên khu B, sau đó tách ra. Không hiểu trước đó bọn họ nấp ở đâu mà lúc này bỗng nhiên chạy đến như muốn nhập bọn, còn dẫn tới một đống thây ma.

Gia Mỹ phát hiện ra người quen, kêu lên:

- Là mấy người đêm qua, làm sao đây?

- Mặc kệ họ! - Trần Phi xốc Nguyễn Huy lên lưng - Chúng ta mau rời khỏi đây.

Hắn chạy trước dẫn đầu, mọi người liền theo sau, nhanh chóng chạy đến cổng.

Sau lưng, nhóm người kia đang điên cuồng đuổi tới, vừa chạy vừa kêu la om sòm.

- Cứu tôi!

- Này, chờ chúng tôi với...

- Dừng lại, các cậu mau mau dừng lại! Đừng chạy nhanh quá!

Trần Phi phớt lờ, cõng theo Nguyễn Huy lao ra khỏi cổng trường, tiếp đó rẽ phải.

Ngoài này lác đác vài thây ma dễ dàng bị hắn giết sạch. Bạch Yến và Gia Mỹ chạy sau không có phần, đây không phải lúc luyện cấp.

Chạy vài trăm mét, bến xe hiện ra trong tầm mắt, Trần Phi khoát tay ra hiệu tất cả tăng nhanh tốc độ.

Lương Nhật chạy vắt giò lên cổ nhưng vẫn không tài nào theo kịp Trần Phi và hai nàng kia, trong lòng oán hận. Kiện tướng bóng rổ như gã mà bây giờ sức lực còn không bằng hai ả đàn bà, những thứ này đều do thằng khốn Trần Phi ban cho. May mắn là sau lưng gã vẫn có bảo hiểm, chính là Thanh Hương và đám người kia. Lũ thây ma có đuổi kịp cũng sẽ cắn xé những kẻ này trước, tạm thời gã vẫn an toàn.

Thanh Hương không phải Người Chơi, thể chất nàng vốn dĩ yếu ớt, càng chạy càng bị mọi người bỏ xa phía sau. Mặt nàng tái xanh, bật khóc:

- Tôi mệt quá, không chạy nổi nữa! Ai giúp tôi với!

Bạch Yến nghe gọi mới sực nhớ, liền cùng Gia Mỹ quay ngược trở lại, mỗi người một bên dìu Thanh Hương chạy đi, tốc độ di chuyển vì thế giảm mạnh, trong chốc lát đã bị Lương Nhật chạy qua mặt.

Đến gần bến xe, Trần Phi dừng chân, mày cau tít nhìn một bầy thây ma mấy trăm con đang lởn vởn ngay trước lối vào. Bọn chúng đa phần đều là những tài xế và hành khách bị lây nhiễm biến thành.

Đám người kia còn chưa chạy tới chỗ Trần Phi song tiếng khóc lóc kêu cứu của họ đã ồn ào bay tới, đánh động bầy thây ma trước cổng bến xe làm chúng ào ạt kéo đến.

Trần Phi đảo mắt một vòng quan sát tình hình. Trước mặt có rất đông thây ma, đám người sau lưng cũng đang dẫn theo một bầy mấy chục con chạy lại, cả hai đầu đều bị vây chặt.

- Quay lại!

Kế hoạch cướp xe buýt coi như vỡ lở, hắn nghiến răng chạy ngược trở về, thà đối đầu mấy chục thây ma kia còn hơn bị cả trăm cả nghìn con phía trước làm thịt.

Hành động đột ngột của Trần Phi khiến mọi người ngơ ngác, nhưng rất nhanh liền đuổi theo hắn.

Mấy người mới đến cũng mau chóng nhập bọn, mạnh ai nấy cắm đầu cắm cổ chạy bở hơi tai, cố gắng không để nhóm Trần Phi bỏ lại.

Giờ phút này, bọn họ không chỉ chạy đua với thây ma, mà còn chạy đua với nhau. Ai chậm chân sẽ thành mồi trong miệng lũ đói khát phía sau.

Đến gần bầy thây ma, Trần Phi vẫn giữ nguyên tốc độ, vung dao chém loạn.

Phập! Phập! Phập!

Bạch Yến và Gia Mỹ bận kéo theo Thanh Hương, không tiện hành động, song cũng cố gắng vung gậy phụ hắn giải quyết một ít thây ma.

Máu me ướt đẫm trên đường, kéo theo tiếng la hoảng của đám người phía sau.

- Câm miệng! - Trần Phi tức giận gầm lên.

Lũ người ngu xuẩn này đã gây phiền phức cho bọn hắn thì thôi, lại còn không ngừng kêu la giống như muốn kéo thêm các thây ma khác tới đây.

Đám người nghe hắn quát nạt thì im bặt, ráng nén cơn sợ hãi, cuống cuồng chạy theo. Đáng tiếc đã muộn, lúc này có vô số thây ma từ khắp nơi ào ạt đi ra vây kín mọi nẻo đường, gầm rú ầm trời. Bây giờ không cần bọn họ phải kêu la nữa, những con khác tự nghe tiếng đồng loại mà tìm đến.

- Không xong rồi!

Trần Phi định mở đường máu đến ngã tư phía trước rồi chuyển sang hướng khác, nhưng thây ma kéo đến ngày càng đông như trẩy hội, cơ hồ toàn bộ thây ma trong trường đều bị âm thanh náo động dẫn tới. Năng lượng của hắn sau khi thăng lên Nghiệp Dư tuy dồi dào song cũng có hạn, không thể nào đủ để giết sạch cơn thác lũ thây ma đang cuồn cuộn tràn ra như nước vỡ đê.

Phập! Phập! Phập! Phập!

Trần Phi nghiến răng giết đến đỏ mắt, cố mở đường máu. Hắn vừa đánh vừa nhìn ra xa xa, chỉ thấy biển thây ma chen chúc cơ hồ không có điểm cuối.

Bầy thây ma từ bến xe đuổi theo đã gần áp sát sau lưng, cần phải sớm tìm cách thoát khỏi đây. Dây dưa thêm lát nữa, để bọn chúng bao vây thì kể cả hắn cũng đừng mong sống sót. Đó là chưa tính đến con quái vật đêm qua lúc này vẫn chưa xuất hiện, bằng không cả nhóm đã sớm bị làm gỏi rồi.

Trong cơn quẫn bách, một ý tưởng xẹt qua đầu Trần Phi. Hắn đạp mạnh mấy cái vào cửa một căn nhà bốn tầng khang trang nằm bên đường.

Rầm! Rầm!

Cánh cửa bung ra, Trần Phi như cơn lốc ập vào. Mọi người liền nối đuôi chạy theo.

Vào trong, Trần Phi không dừng chân mà tiếp tục chạy thẳng xuống bếp. Hắn nhớ không lầm thì sau lưng ngôi nhà này có một con đường khác, chỉ cần theo cửa sau chạy ra đó sẽ tạm thời an toàn.

Trần Phi tính không sai, nhưng đen đủi cho hắn, không rõ tay kiến trúc sư nào thiết kế tòa nhà này lại chẳng có cửa hậu. Mọi người chui vào đây chẳng khác nào tự cắt đứt đường lui.

- Không, chúng ta xong rồi!

- Má nó, thằng ngu! Chạy đâu không chạy lại chạy vào đường cùng thế này!

- Cha ơi, mẹ ơi, con không thể báo hiếu rồi! Hu hu!

Mấy người kia thấy lâm vào ngõ cụt, bắt đầu khóc lóc ầm ĩ, có kẻ lớn tiếng mắng chửi Trần Phi ngu xuẩn, dẫn cả bọn vào chỗ chết.

Biển thây ma đã ráo riết đuổi tới sau lưng, không còn thời gian để nghĩ, Trần Phi chém mạnh dao lên vách nhà bếp hơn chục nhát.

Bức tường bê tông rất dày và rắn chắc nhưng không cách nào chịu nổi lực phá hoại của Dao Mổ Chó kết hợp cùng sức mạnh của Người Chơi Nghiệp Dư như Trần Phi, chốc lát liền nứt vỡ, ầm ầm đổ sụp, lộ ra con hẻm phía sau.

Trần Phi mừng rỡ phóng xuyên qua lớp bụi mù dày đặc, ngó tới lui phát hiện bên này đúng là vắng vẻ, đường hẻm thông thoáng. Trong đầu hắn nảy ra ý định táo bạo, theo phía bên phải chạy đi.

Lương Nhật dẫn đầu đoàn người rồng rắn bám sát Trần Phi, vừa chạy vừa lớn tiếng hỏi:

- Chúng ta chạy đi đâu nữa đây?

- Quay lại bến xe.

Trần Phi đáp gọn, hai chân tăng tốc, chớp mắt đã bỏ Lương Nhật rơi lại phía sau. Nếu hắn tính toán không sai, toàn bộ thây ma đã bị dẫn dắt đuổi theo bọn hắn, bây giờ bên trong bến xe hẳn đang rất vắng vẻ, là thời cơ tốt nhất để đột nhập vào đó lấy xe.

Không thể bỏ lỡ cơ hội hiếm có, toàn bộ sức lực Trần Phi đều dồn hết xuống hai chân, thần tốc lao đi. Hiện giờ ngay cả người chạy nhanh nhất hành tinh là Usain Bolt gặp hắn cũng phải chào thua ngửi khói. Nơi hắn lướt qua, gió cuốn mạnh tạo thành âm thanh ù ù, lá khô tung bay lả tả.

Trần Phi đánh một vòng lớn trở lại bến xe. Đúng như hắn đoán, trong bến xe vẫn còn thây ma nhưng số lượng không bao nhiêu, chỉ vài chục con rải rác trên diện tích rộng lớn, hoàn toàn không có tính uy hiếp.

Grào!

Đột ngột từ chỗ xa xa, vang lên tiếng kêu ghê rợn tựa như sét đánh bên tai mọi người.

Đối với Trần Phi, tiếng kêu này vô cùng quen thuộc, chính là âm thanh của con quái vật đáng sợ kia. Nó đang đuổi đến đây, hắn cần phải tranh thủ thời gian.

Trần Phi lao vào trong bến xe, nhẹ nhàng hạ gục vài con rồi chọn một chiếc xe buýt còn mới gần đó, nhảy lên giết chết thây ma tài xế, lấy chìa khóa, sau đó vứt xác khỏi xe.

Đợi hắn làm xong những việc này, Lương Nhật cũng vừa hổn hển chạy tới cổng, thấy Trần Phi đưa tay ngoắc liền chạy đến hỏi:

- Xe này à?

- Nổ máy chạy đi mau lên! Nhanh! - Trần Phi ném chìa khóa qua.

Lương Nhật chụp lấy chìa khóa, vội vàng tót lên xe, phóng ngay tới ghế tài xế ngồi xuống, lập tức đề máy. Gã thuần thục vào số, nhấn ga, tay đánh vòng vô lăng quay đầu xe ào ào lao về phía cổng.

Nhìn thấy nhóm Bạch Yến và những người kia kéo nhau chạy tới, Trần Phi nói:

- Dừng xe cho họ lên.

Xe vừa ngừng, Bạch Yến và Gia Mỹ bận dìu Thanh Hương đang kiệt sức bị mấy người kia lao tới chen lấn, giành giật lên trước. Chờ bọn họ yên vị mới đến lượt các nàng bước lên, ngồi băng ghế ngay sau lưng Trần Phi.

Bên ngoài, đám thây ma lũ lượt ào tới, sau lưng là con quái vật đang phóng đến như điên, miệng không ngừng gầm rú đe dọa khiến mọi người sợ thất kinh hồn vía.

- Chạy nhanh lên! Con kia rất nguy hiểm! - Trần Phi quát lớn.

Lương Nhật toát hết mồ hôi trán, khẩn trương nhấn ga cho xe chạy theo hướng ngược lại, trong bụng liên hồi khấn vái con khốn kia đừng đuổi kịp, bởi gã nhận ra nó chạy cực kỳ nhanh.

Con quái vật đã đạt tới vận tốc cực đại, trong khi xe buýt chỉ vừa khởi hành còn chưa kịp tăng tốc, chớp mắt nó đã tiến sát đuôi xe, cặp móng vuốt cuồng nộ chém tới.

Rầm! Rầm!

Chiếc xe buýt xóc nảy lưng tưng, suýt tí thì lật ngang. Miếng thép sau đuôi xe bị chém rớt xuống đường phát ra âm thanh leng keng inh ỏi.

Mọi người trong xe kinh hãi thét lên, tay vịn chặt ghế, sợ bị văng ra ngoài.

Lương Nhật cắn mạnh hai hàng răng, ra sức nhấn ga. Xe buýt lồng lên như dã thú, ào ào phóng đi, bỏ rơi con quái vật đằng sau đang hùng hục đuổi theo.

Phía trước xuất hiện đám đông thây ma chắn ngang đường. Trần Phi đanh giọng:

- Tông chết chúng.

- Được.

Không cần Trần Phi bảo, Lương Nhật cũng đang có ý này. Từ lúc Trần Phi giao nhiệm vụ lái xe, gã đã khấp khởi mừng thầm. Cả một biển thây ma đấy, cán chết hết bọn chúng, gã sẽ trở thành Người Chơi như mấy người kia và lên cấp vèo vèo, vì gã là người lái xe đụng chết bọn chúng cơ mà, đương nhiên bao nhiêu điểm kinh nghiệm đều sẽ được tính hết cho gã.

Mới nghĩ tới thôi, Lương Nhật đã sướng muốn lên đỉnh, hưng phấn đạp mạnh chân ga. Chiếc xe buýt phóng hết tốc lực, tông mạnh vào lũ thây ma.

Rầm! Rầm! Rầm!

Chiếc xe rung lắc dữ dội, mấy chục thây ma bị tông bay ra ngoài, vài con bị bánh xe cán qua đầu lập tức mất mạng.

Một số thây ma lì lợm cố bám lấy cửa xe, đập vỡ kính, cơ thể thối rữa kéo lê trên mặt đường ráng tìm cách leo lên.

Trần Phi bước tới, vung dao chém đứt mấy cánh tay rớt xuống sàn xe. Nhóm bốn người kia trông thấy thì kêu lên sợ hãi, vội vã chạy về cuối xe, cố tránh xa.

Tuy nhiên, khác với Lương Nhật mường tượng và mong chờ, sau khi cán chết một mớ thây ma, gã vẫn không hề thấy có gì biến đổi trong người mình. Chẳng có gì cả, sao lại thế này? Rõ ràng gã vừa giết chết chúng cơ mà?

Vô cùng khó hiểu, Lương Nhật càng điên cuồng dí chân ga, muốn cán chết sạch lũ thây ma thử xem thế nào.

Nhìn biểu hiện trên mặt Lương Nhật, Trần Phi thầm cười lạnh. Khi trước bảo gã lái xe, hắn đã tính qua vấn đề này, quả nhiên không hề sai lệch với suy đoán.

Hắn đoán Lương Nhật giết quái bằng cách này sẽ không được hệ thống thừa nhận. Trò chơi thiết lập cực chặt chẽ, Trần Phi không tin sẽ để hổng một bug lớn đến vậy. Bằng không những kẻ nắm quân đội với kho vũ khí đáng sợ trong tay chỉ cấn nhấn nút một cái, bùm, bom nguyên tử xóa sổ toàn bộ thây ma trong thành phố, chẳng lẽ tăng lên max cấp sao?

Làm gì có chuyện đó.

Theo Trần Phi suy đoán, muốn được hệ thống thừa nhận thì phải giết chết thây ma bằng vũ khí thuộc hệ thống, hoặc bằng chính sức mình, không thể sử dụng ngoại lực.

Ngoại lực là gì?

Súng ống, bom đạn, xe buýt các thứ, những thứ không liên quan đến sức vóc của Người Chơi có lẽ đều bị hệ thống đánh đồng là ngoại lực, trừ các loại vũ khí lạnh thô sơ như dao, rìu, kiếm... Nhưng muốn dùng vũ khí lạnh để đánh giết thây ma thì độ khó khăn không cần phải nói. Kể cả đầu của những thây ma thông thường cũng vô cùng cứng rắn, không chém vài chục nhát khó lòng giết được chúng.

Có Gậy Đánh Chó trong tay thì ngược lại quá đơn giản rồi, ngay cả cô gái chân yếu tay mềm như Bạch Yến và Gia Mỹ cũng dễ dàng kết liễu được chúng, chẳng cần dùng quá nhiều sức lực.

Vậy mới biết muốn trở thành Người Chơi không hề đơn giản. Không phải ai cũng may mắn được Trần Phi hỗ trợ tận răng như thế.

Nét mặt Lương Nhật đông cứng sau khi phát hiện xe buýt cán chết thêm mấy chục con nữa nhưng gã vẫn chẳng thể trở thành Người Chơi. Gã tức tối đập mạnh tay vào vô lăng:

- Chuyện quái quỷ gì thế này? Sao lại như vậy? Sao lại như vậy được chứ???

- Chú ý lái xe. - Trần Phi ngồi sau lưng gã đề tỉnh.

Lương Nhật đang tức giận, nghe vậy càng thêm nổi điên, chực phát tác, nhưng ngó qua gương trông thấy vẻ mặt vô biểu cảm của Trần Phi liền nín lặng. Gã hậm hực trút giận xuống lũ thây ma, cứ nhắm vào giữa bầy mà tông điên cuồng.

Xe buýt liên tục dằn xóc, móp méo đủ chỗ, khác xa vẻ ngoài mới tinh lúc nãy.

Có thêm cả chục thây ma đu bám lên xe, muốn chui vào qua những chỗ kính vỡ.

Lương Nhật điên tiết đánh vô lăng qua lại, mượn lực ly tâm hất văng chúng xuống đường, bánh xe nghiến qua cán chết.

Vài con lì lợm bị Trần Phi bước đến chém một nhát dao toi mạng.

Chiếc xe buýt ầm ầm lao đi trên con đường đặc nghẹt thây ma. Tiếng máy xe gầm rú, tiếng va chạm, tiếng kính vỡ nát, tiếng thây ma kêu gào, tiếng đám người trên xe hoảng loạn la hét, tiếng phanh ken két rít dọc làn đường, tất cả hòa thành một bản hợp âm kinh khủng chết chóc, kết hợp với quang cảnh cực kỳ hỗn loạn như biến nơi này thành địa ngục trần gian.

Trên đường chiếc xe chạy qua để lại vô số thây ma bị cán nát người vẫn cố lăn lê bò trườn đuổi theo, máu me nội tạng lẫn vào những vệt bánh xe đen ngòm.

Đám người trong xe liên tục hò hét như đang chơi trò chơi cảm giác mạnh.

Trần Phi vẫn chưa quên chuyện lúc nãy suýt bị mấy kẻ này hại chết. Hắn bật dậy khỏi ghế, quét ánh mắt sắc bén lên mặt bọn họ:

- Tất cả câm miệng! Từ lúc này trở đi, ai còn la hét, tôi lập tức tống cổ khỏi xe!

Bốn người gồm ba nam một nữ nghe vậy nín ngay, không dám phản ứng.

Vài giây nặng nề trôi qua, một thanh niên trong bọn có lẽ cảm thấy bực tức vì bị quát nạt, lên tiếng đáp trả:

- Tôi la miệng của tôi, cậu quyền gì mà cấm cản? Vô lý thế?

Lời còn chưa dứt, Trần Phi đã lao tới tóm cổ áo gã kéo lên, gằn giọng:

- Xe của tôi.

Mấy người này đã sớm chứng kiến bản lĩnh của Trần Phi, giờ thấy hắn chỉ cần dùng một tay đã dễ dàng xách cổ gã nọ lên như xách cổ gà thì hoảng hốt co rúm người, cứ sợ hắn trút giận lên đầu mình.

Nam thanh niên bị cổ áo chẹn ngang cổ họng nghẹt thở đỏ bừng mặt, hai tay huơ loạn, miệng thều thào:

- Xin... lỗi! Tôi... tôi... hiểu... rồi...

Trần Phi vứt gã xuống ghế, lạnh nhạt quay về chỗ ngồi. Đối với những kẻ không hiểu chuyện thì cần phải dùng biện pháp mạnh.

Phía đầu xe, Lương Nhật trong cơn điên vẫn đang lái xe tông túi bụi vào đám thây ma ngu xuẩn cản đường. Mắt gã trợn trừng, miệng nghiến trèo trẹo, lầm bầm mãi hai từ "ĐM, ĐM" không ngớt, chẳng thèm giữ chút hình tượng ngôi sao thể thao học đường sáng chói trước kia nữa.

Xe buýt như con ngựa hoang hung hăng rốt cuộc cũng lao ra khỏi biển thây ma, chạy được một đoạn bỗng kêu lên mấy tiếng khựt khựt. Lương Nhật đang trong cơn điên dại bừng tỉnh, tái xám mặt mày rống lên:

- Thôi xong. Hết xăng rồi.

- Chết tiệt! - Trần Phi quay ra sau hỏi - Mau xem có xăng dự trữ ở đó không?

Hắn hỏi chỉ để hỏi, thừa biết khả năng cao là không có. Xe buýt này thường dùng để đưa đón khách trong thành phố, hết xăng thì vào trạm nhiên liệu bơm thêm, chẳng tài xế nào dư hơi chuẩn bị xăng dự trữ làm gì.

Mấy người kia không dám chậm trễ, luống cuống tìm kiếm khắp xung quanh, lát sau lắc tay ra hiệu không có. Trần Phi cấm bọn họ la hét, vì vậy chỉ có thể dùng tay làm ám hiệu.

Trần Phi rất bất mãn, số hắn quá đen, chọn thế nào lại lấy nhầm chiếc xe cạn xăng.

Lũ thây ma vẫn dai dẳng bám theo phía sau, không thể quay lại. Trước mặt có mấy chục con nghe động đang lảo đảo từ các ngóc ngách mò ra. Hắn hỏi:

- Còn chạy được bao xa?

- Cố lắm cũng chỉ lết được tối đa 500 mét là cùng. - Lương Nhật đã hoàn toàn tỉnh lại từ cơn say máu, toàn thân rúm ró trước viễn cảnh cái chết cận kề.

Gia Mỹ chợt kêu lên:

- A, tôi nhớ rồi. Đi hết con đường này, rẽ phải có một trạm xăng. Tôi hay đổ xăng ở đó.

- Đúng rồi, sao tôi không nhớ ra nhỉ?! - Lương Nhật mừng rỡ.

Trần Phi gật đầu:

- Mau chạy tới đó.

Chiếc xe buýt vừa giảm tốc độ một chút, Lương Nhật đạp ga liền ầm ầm phóng như bay, còn bao nhiêu nhiên liệu đều đốt sạch, tông thây ma văng tứ tung.

P/s: Mn lên fb tìm kiếm từ khóa Sinh Tồn Ký để theo dõi fanpage của truyện sẽ được đọc nhiều và nhanh hơn nhé.

Bạn đang đọc Sinh Tồn Kí sáng tác bởi TranDongTran
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TranDongTran
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.