Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch Yến may mắn

Tiểu thuyết gốc · 3494 chữ

Nghe Trần Phi nói vậy, mọi người đều im lặng.

Lương Nhật mấp máy môi định thuyết phục lần nữa, Trần Phi khoát tay:

- Tôi tự biết tính toán.

Ngẫm nghĩ một lúc, hắn chậm rãi nói:

- Được rồi. Chúng ta sẽ cùng đi, nhưng tôi có điều kiện.

Thanh Hương dường như đã quên những lời đả kích Trần Phi trước kia, nhanh nhảu thay mặt tất cả đáp ứng ngay:

- Đồng ý. Bất kể bạn muốn gì, bọn tôi đều đồng ý hết.

Bọn họ mong đợi còn không được, sao dám mở miệng từ chối yêu cầu của hắn.

Ánh mắt Trần Phi lần lượt lướt qua từng người, đưa một ngón tay lên:

- Chỉ có một điều kiện duy nhất, là mọi người phải tuyệt đối nghe theo những gì tôi sắp đặt, không được thắc mắc hoặc làm trái. Ai vi phạm, tôi sẽ lập tức loại khỏi nhóm.

- Được. - Lương Nhật gật đầu.

Ba nàng kia cũng nhanh chóng ưng thuận. Vấn đề này không cần Trần Phi nhắc, ngay từ đầu bọn họ đã vô thức hình thành thói quen dựa dẫm vào hắn. Hắn bảo đi sang hướng đông, các nàng tuyệt đối không dại đi về hướng tây, lỡ gặp phải thây ma thì khổ.

Trần Phi lên giường nằm xuống, nhắm mắt lại:

- Mọi người ngủ sớm đi. Sáng mai khởi hành.

Hắn phất tay quạt tắt nến, căn phòng vốn dĩ sáng le lói liền trở nên tối đen.

Ba nàng sợ sệt kêu lên khe khẽ, hắn nói:

- Cần phải tiết kiệm.

Có tiếng ừ nhẹ đáp lại, như là giọng Bạch Yến. Sau đó tất cả chìm trong tĩnh lặng, nhường chỗ cho bóng tối ngự trị.

Ngoài kia, lũ thây ma vẫn kêu gào không ngớt.

...

Sáng sớm, Trần Phi thức giấc đầu tiên, nhẹ nhàng đi qua chỗ lúc trước đã cất giấu phần nhu yếu phẩm cho Bạch Yến, thu hồi hết vào nhẫn, sau đó mới trở về đánh thức tất cả dậy.

Sáu giờ sáng, mọi người đã chuẩn bị xong xuôi, riêng Nguyễn Huy vẫn mê man chưa tỉnh.

Trần Phi hỏi Lương Nhật còn hơi ngái ngủ:

- Cậu có thể lái được xe gì?

Lương Nhật tự tin đáp:

- Toàn bộ, ngoại trừ các loại xe trọng tải lớn không quen lắm, nhưng vẫn lái được.

- Xe buýt thì sao?

- Đương nhiên có thể.

Trần Phi nói:

- Trước mắt, ngay khi ra khỏi đây, chúng ta sẽ đi về đường Cộng Hòa, bên đó có bến xe. Tôi sẽ kiếm một chiếc xe buýt để tiện cho cả nhóm di chuyển và chở vật tư.

Lúc đầu, Trần Phi định chọn xe tải, nhưng nhóm đông người không đủ chỗ ngồi. Hắn cần một chiếc xe to cứng cáp, chịu được thây ma tấn công, có thể chở nhiều người và đủ chỗ chất nhu yếu phẩm, vậy chỉ có thể là xe buýt.

Chỗ lương thực ít ỏi còn trong nhẫn Trần Phi khó đủ để nuôi cả nhóm đông thế này, sắp tới trên đường đi còn phải kiếm thêm, vì vậy cần tính trước kĩ lưỡng.

Đêm qua, trong lúc mọi người ngủ say, hắn vẫn thức để vạch ra kế hoạch sắp tới, đến gần năm giờ sáng mới chợp mắt một chút. Từ khi được hệ thống cải tạo cơ thể, Trần Phi không cần ngủ nhiều, chỉ nghỉ ngơi chốc lát lại khỏe như vâm, tinh thần vẫn rất tỉnh táo. Miễn năng lượng còn là hắn vẫn ổn.

Nghe qua kế hoạch, mọi người đồng ý ngay. Thứ nhất, bọn họ đã chấp nhận điều kiện của Trần Phi, không dám vi phạm. Thứ hai, họ cũng chẳng có ý kiến nào hay hơn.

- Đi thôi.

Trần Phi đẩy cửa, cõng theo Nguyễn Huy dẫn đầu bước ra.

Giờ này mặt trời chỉ vừa ló rạng, nắng sớm chưa gay gắt, đây đó vẫn còn chút sương mù đêm qua còn sót lại trôi lãng đãng.

Trần Phi nhìn quanh, phát hiện một ít thây ma mờ mịt đi qua đi lại phía xa, số lượng đã giảm nhiều, chỉ bằng một phần nhỏ đêm qua. Hình như chúng hơi ngại ánh sáng nên đã lui về chỗ trú ẩn. Vậy càng tốt, Trần Phi cầm Dao Mổ Chó xông lên mở đường, mỗi nhát chém là một con gục ngã, hóa thành điểm kinh nghiệm.

Những người kia chỉ việc yên lặng chạy theo sau lưng Trần Phi, giao phó hết mọi chuyện cho hắn.

Thấy Trần Phi có vũ khí mới, chém giết thây ma đơn giản như cắt rau củ, Lương Nhật vô cùng ngứa ngáy, rất khát khao có được năng lực giống hắn. Song đã có kinh nghiệm giết hụt thây ma lần trước, hại cả đám suýt chết, lần này Lương Nhật không dám vọng động nữa, cố đè nén tham vọng xuống.

Thoáng chốc, cả bọn đã chạy ra đến cổng ký túc xá. Ngoài này thây ma xuất hiện nhiều hơn, chúng không hề sợ hãi ánh sáng như trên phim ảnh, có lẽ chỉ là vấn đề thích hay không thích. Con nào không thích thì đã lui về nghỉ ngơi, còn lũ đói khát vẫn tiếp tục tới lui kiếm ăn chẳng chút mệt mỏi.

- Đi hướng này.

Trần Phi không dại lao đầu vào đám đông thây ma, cần phải tiết kiệm sức lực, hơn nữa hắn không ngại nhưng những người khác khó thể an toàn trong vòng vây thây ma. Hắn dẫn cả nhóm rẽ trái, chạy theo con đường mòn nhỏ bọc đằng sau mấy tòa nhà. Ở đây ít thây ma hơn, vừa đỡ hao năng lượng vừa tiện di chuyển.

Phập! Phập! Phập! Phập!

Trần Phi lướt ngang qua đám thây ma, Dao Mổ Chó lóe lên, để lại phía sau bốn cái đầu thối rữa bay lên cao rồi rớt phịch xuống đất, lăn dài trên thảm cỏ xanh mướt.

Lũ thây ma thông thường hiện giờ đã không còn chút sức uy hiếp với hắn, hạ chúng dễ như trở bàn tay. Bất quá đứt lìa đầu không có nghĩa chúng đã chết, cơ thể không đầu vẫn quờ quạng tới lui, dường như chúng vẫn có thể điều khiển hành động bằng sóng điện não phát ra từ mấy cái đầu rơi cách đó vài mét. Chỉ đến khi Trần Phi bửa đôi những cái đầu đang không ngừng gầm gừ này, chúng mới thực sự chết, không còn cử động.

Hành động lần này chủ yếu để Trần Phi xác định suy đoán của mình một lần nữa, xem ra hắn muốn chém đứt cổ bọn chúng, tiêu diệt cho gọn lẹ không được rồi. Lũ này chỉ chết đi khi não bị tổn thương nặng, kỳ dư các loại thương tích khác đều vô nghĩa với chúng. Thậm chí cái đầu bị đứt lìa khỏi cổ rơi xuống đất ngoài không tự di chuyển được thì vẫn còn đầy đủ chức năng như trước, ai bất cẩn bước ngang qua có thể bị chúng cắn cho một phát rồi lây nhiễm.

Nhìn bốn cái đầu bị chém rất ngọt thành hai mảnh, lộ rõ bộ óc đen sì và các dây thần kinh bên trong, hòa lẫn máu đen hôi thối, mấy cô gái tái xám mặt mày, líu ríu chạy né sang một bên, tránh đạp phải.

"Người Chơi tiêu diệt thây ma cấp F-, gia tăng điểm kinh nghiệm."

"Người Chơi tiêu diệt thây ma cấp F-, gia tăng điểm kinh nghiệm."

"Người Chơi tiêu diệt thây ma cấp F-, gia tăng điểm kinh nghiệm."

"Người Chơi tiêu diệt thây ma cấp F-, gia tăng điểm kinh nghiệm."

Hệ thống liên tục thông báo khiến Trần Phi thấy rất phiền. Hắn bật bảng nhân vật lên tùy chỉnh, chọn chế độ tắt tiếng thông báo, chỉ khi lên cấp hoặc những sự kiện quan trọng mới nghe.

Dưới sự yểm hộ của hắn, cả nhóm một đường lao ra đụng độ khá nhiều thây ma nhưng đều an toàn vượt qua. Sau nửa giờ lòng vòng tránh đông né tây, mọi người cũng đến được cổng sau trường học.

Cổng này nhỏ hẹp, chỉ rộng khoảng bốn mét, ngày thường là đặc quyền dành riêng cho các giảng viên, giáo sư trong trường sử dụng, sinh viên không được phép đi qua. Trước cổng lúc này đang có một bầy khoảng ba chục thây ma lởn vởn. Thây ma nam mặc âu phục, trên cổ thắt cà vạt, mang giày rất lịch sự. Thây ma nữ thì mặc váy ngắn công sở, chân đi guốc cao gót. Điểm chung của chúng là gương mặt rách nát nham nhở đầy giòi bọ, tay chân thối rữa chảy mủ tanh ngòm.

Mọi người nấp kín sau một tòa nhà. Dù đứng khá xa, Gia Mỹ vẫn nhận ra những người kia. Nàng buồn rầu nói:

- Giáo sư Lâm, giáo sư Minh, có cả thầy hiệu phó nữa, bọn họ đều biến thành thây ma cả rồi.

Trần Phi cũng nhìn ra vài người trong số đó. Họ đều là các giảng viên có học vị giáo sư, tiến sĩ, danh vọng rất cao trước kia. Thế sự vô thường, chẳng ai ngờ những người mới hôm trước còn là danh nhân được vô số kẻ ngưỡng mộ mà bây giờ đã trở thành thây ma vô tri vô giác, bị mọi người ghê tởm kinh hãi.

- Hôm qua, giáo sư Lâm còn tận tình chỉ bảo tôi vài vấn đề không hiểu, vậy mà giờ thầy ấy...

Có tiếng Bạch Yến thút thít, kéo theo Thanh Hương và Gia Mỹ cũng sụt sùi nức nở. Trần Phi gắt nhẹ:

- Đừng gây ồn ào, chẳng may để họ phát hiện, lát nữa mọi người sẽ được biến thành đồng loại của họ, tha hồ vui vẻ!

Nghe hắn dọa, các nàng sợ hãi nín khóc, lặng lẽ lau nước mắt.

Lương Nhật lại thấy buồn cười. Đối với gã, đi học cũng như đi chơi gái thôi, ăn bánh trả tiền, kể lể công ơn gì ở đây. Chưa kể, bọn giáo sư tiến sĩ kia bề ngoài đạo mạo nhưng sau lưng làm vô số việc xấu xa, chuyện dụ dỗ nữ sinh đổi tình lấy điểm thường xuyên bị phanh phui, gã chẳng thấy thương tiếc chỗ nào. Kẻ đáng thương nhất chính là gã đây, từ một ngôi sao thể thao học đường sáng chói, được vô số gái đẹp vây quanh, vậy mà trong chớp mắt đã bị biến thành một kẻ ăn bám không hơn không kém. Kể cả thằng loser thường ngày vô danh tiểu tốt, không ai thèm quan tâm như Trần Phi mà bây giờ cũng có thể ngồi lên đầu gã. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Lương Nhật tức tối không sao chịu nổi, lén lút ném cho Trần Phi cái nhìn đầy căm tức.

Nhìn trước ngó sau thấy thây ma không đông lắm, Trần Phi có dịp thực hiện ý định nung nấu từ trước. Hắn đặt Nguyễn Huy ngồi dựa vào vách phía sau rồi hỏi Bạch Yến:

- Bạn có muốn mạnh mẽ hơn không?

Lờ mờ hiểu ý hắn muốn gì, Bạch Yến gật đầu, lo lắng hỏi lại:

- Bạn muốn tôi giết chúng?

- Ừ, rất đơn giản thôi. - Trần Phi mỉm cười - Tôi sẽ nhử chúng tới gần, việc của bạn sau đó chỉ cần nhắm ngay đầu chúng đập thật mạnh. Được chứ?

Trần Phi triệu hồi Gậy Đánh Chó ra, đưa qua cho Bạch Yến. Đã quyết định đi chung, trước sau gì tất cả cũng biết đến hệ thống trò chơi, hắn không cần phải che giấu bí mật nữa. Sức chiến đấu của cả nhóm tăng lên thì hắn sẽ được giảm bớt gánh nặng, đoạn đường xa xôi trở về nhà cũng sẽ dễ dàng hơn.

Tay Bạch Yến vừa đụng vào cây gậy liền bị dội ngược ra, cứ như bị một lực đẩy vô hình tác động, khiến nàng sợ tái mặt, cứ ngỡ gặp ma.

Những người khác cũng bị hành động giữa nàng và Trần Phi hù cho mắt tròn mắt dẹt, chả hiểu chuyện quái quỷ gì đang xảy ra.

Sau khi thử lại vài lần, Bạch Yến vẫn không tài nào chạm được vào cây gậy, Trần Phi liền hiểu ra nguyên nhân. Có lẽ bởi vì cây gậy đang còn thuộc quyền sở hữu của hắn, nó là vật phẩm thuộc hệ thống, không phải đồ vật thông thường mà muốn đưa ai là đưa.

Trong các trò chơi, game thủ muốn nhận lấy trang bị của nhau thì phải sử dụng tính năng "giao dịch". Bạch Yến chưa trở thành Người Chơi, hắn có muốn "giao dịch" cũng không thể. Vậy chỉ còn một cách duy nhất.

Trần Phi ném Gậy Đánh Chó xuống đất, lựa chọn "vứt bỏ", bảo Bạch Yến thử nhặt lên.

Quả nhiên, lần này nàng rất thoải mái cầm lấy, không còn bị hệ thống cự tuyệt hất văng ra nữa.

Bạch Yến hiếu kỳ nhìn cây gậy trên tay mình, đương nhiên không thể xem được thuộc tính của nó vì nàng không phải là Người Chơi. Trước đó, nàng nhiều lần thấy Trần Phi dùng cây gậy xấu xí tầm thường này giết rất nhiều thây ma, cho nên khi cầm vào tay cũng không ngăn được tò mò, thế nhưng nhìn mãi vẫn chẳng thấy nó có chút gì đặc biệt, trông chỉ giống như một cây gậy làm bằng tre thông thường mà thôi.

Trần Phi mỉm cười:

- Trông vậy chứ nó giết thây ma rất hiệu quả, bạn cứ thử sẽ biết. Bây giờ tôi nhử vài thây ma lại đây nhé? Bạn đã sẵn sàng chưa?

Cánh tay Bạch Yến cầm gậy run lên, nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ có lúc mình phải làm cái việc đáng sợ này, giọng run run:

- Tôi... không biết nữa...

Trần Phi không nghĩ gì, thấy Bạch Yến đang rất lo sợ bèn đưa tay bóp nhẹ bàn tay nàng một cái, trấn an:

- Cái gì cũng có lần đầu, bạn vượt qua được rồi sẽ thấy rất dễ dàng.

Gương mặt xinh đẹp của Bạch Yến nhuốm hồng, thầm nghĩ cái chạm tay kia cũng là lần đầu nàng nắm tay người khác phái đấy.

Nếu Trần Phi biết suy nghĩ của nàng chắc phải kêu oan, hắn thực sự vô tâm, chỉ muốn truyền cho nàng chút lòng tin thôi. Nhưng dù sao câu bông đùa và sự đụng chạm của hắn vẫn giúp Bạch Yến vững tin hơn, hai tay nàng siết chặt gậy, cố lấy bình tĩnh.

Trần Phi nhặt một viên đá nhỏ, ném tới chỗ hai thây ma lẻ bầy gần đó.

Cộp!

Viên đá rơi trên sân bê tông phát ra tiếng động khẽ. Chúng ngơ ngác ngó sang, lung la lung lay đi tới.

Cứ tưởng một con, nào ngờ Trần Phi kéo những hai con đến một lúc, Bạch Yến cuống quýt:

- Nhiều quá sao tôi giết nổi đây?

- Tôi lo con bên phải. Con bên trái của bạn. - Trần Phi nói. Vẫn chưa yên tâm, hắn căn dặn - Bạn phải nhớ kĩ hai điều. Một, chỉ cần đập gậy chính xác vào đầu nó. Hai, không được la hét gây ồn ào, lỡ đánh hụt phải lập tức lùi lại ngay, giao cho tôi. Rõ chứ?

- R...õ... - Sắc mặt Bạch Yến tái nhợt không còn chút máu, run giọng đáp.

Gia Mỹ và Thanh Hương cũng thầm lo lắng giùm nàng, chỉ có Lương Nhật đang rất tức tối. Phụ nữ yếu đuối ngu ngốc thì làm được cái quái gì chứ, thằng ngu dại gái kia sao không trao cơ hội cho gã? Chắc chắn nó sợ gã giỏi hơn sẽ chiếm lấy hào quang của nó, hẳn là thế rồi.

Trong lúc chờ hai thây ma kia tới gần, Trần Phi lấy ra một cái khẩu trang đưa cho Bạch Yến, căn dặn:

- Máu chúng văng vào miệng sẽ có nguy cơ bị lây nhiễm, bạn đeo vào đi!

Kỳ thực, hắn chỉ cần dặn nàng ta khi đánh thây ma đừng mở miệng ra là ổn, nhưng để phòng ngừa bất trắc thì cẩn thận vẫn hơn.

- Cảm ơn! - Thấy hắn lo lắng cho mình rất chu đáo, Bạch Yến vô cùng cảm động, cầm lấy khẩu trang đeo vào ngay.

Bọn thây ma đi rất chậm, xiêu xiêu vẹo vẹo, tưởng chừng sắp đổ tới nơi. Chờ một hồi cuối cùng chúng cũng đến gần, Trần Phi thì thầm vào tai Bạch Yến:

- Tôi bảo "đánh" lập tức đánh liền, chúng ta ra tay cùng lúc.

Bạch Yến sợ sệt gật đầu, hai tay cầm gậy không cách nào giữ yên được, cứ run lẩy bẩy từng trận.

- Tôi sẽ đếm ngược từ ba đến một. - Trần Phi nói, sau đó bắt đầu đếm - Ba, hai, một. Đánh!

Hắn canh thời cơ rất chuẩn xác, tiếng "đánh" khe khẽ vừa ra khỏi miệng cũng là lúc hai con kia lơ láo ló đầu qua.

- A!!!

Đã được Trần Phi dặn trước nhưng Bạch Yến vẫn sợ cuống lên, mím môi bật thét khe khẽ rồi đập bừa gậy xuống. Cũng may nàng vẫn còn chút tỉnh táo, không hét to làm bọn thây ma lởn vởn ngoài cổng nghe được.

Bốp!

Không biết Bạch Yến có chút năng lực hay là quá may mắn, một gậy có vẻ nhắm mắt đập bừa không ngờ vẫn trúng đích, đánh nát đầu thây ma kia. Nàng hốt hoảng lùi thật xa, quýnh quáng vứt luôn cây gậy còn dính máu và não thối xuống đất.

Trần Phi dễ dàng giải quyết con còn lại, âm thầm thở phào. May mà vừa rồi hắn đã đề phòng, bảo Bạch Yến đeo khẩu trang, bằng không máu thây ma đã bắn trúng miệng lúc nàng hét lên hốt hoảng rồi.

Tuy thế, hắn vẫn bật ngón cái tán thưởng Bạch Yến. Động viên là một việc rất nên làm, sẽ giúp tinh thần nàng ổn định hơn.

Trông thấy vài món đồ rơi ra từ xác thây ma bị Bạch Yến giết chết, Trần Phi ngạc nhiên bước tới định nhặt thì bên tai vang lên âm thanh hệ thống.

"Đây là vật phẩm thuộc quyền sở hữu của Người Chơi khác. Không thể nhặt!"

- Ồ, quên mất!

Trần Phi quay sang gọi Bạch Yến vẫn còn đứng xa xa chưa kịp hoàn hồn:

- Bạn mau tới nhặt mấy thứ kia lên xem là gì!

Bạch Yến chậm chạp bước tới, vẻ mặt vô cùng chán ghét khi phải đến gần mấy cái xác thối um, mũi chun lại. Lúc đi ngang qua Trần Phi, nàng khẽ nói:

- Vừa rồi tôi giết nó xong thì trong đầu vang lên tiếng nói của người nào đó, bạn cũng vậy phải không?

Chẳng đợi Trần Phi đáp lời, nàng tiếp tục bước đến nhặt đồ lên.

Nhìn thấy Bạch Yến dễ dàng nhặt mấy món vật phẩm, nét mặt Trần Phi giãn ra, đã hiểu thêm chút quy luật của trò chơi. Giống như hắn đoán từ trước, chỉ khi nào giết chết thây ma mới được hệ thống thừa nhận là Người Chơi, và ở lần đầu tiên giết quái, Người Chơi sẽ nhận được phần thưởng khá phong phú. Mặt khác, chỉ người nào giết quái mới có quyền nhặt vật phẩm, giống hệt mấy trò chơi trực tuyến hắn từng tham gia trước kia.

Bạch Yến đến gần Trần Phi, xòe bàn tay cho hắn xem mấy món đồ vừa nhặt được.

Trần Phi đảo mắt qua, mấy thứ này gồm 1 xu, một Gậy Đánh Chó và một quyển sách chỉ nhỏ bằng bàn tay, tỏa ra chút ánh sáng màu xam xám. Khi tay hắn chạm vào những thứ này, hệ thống lập tức thông báo.

"Người Chơi Bạch Yến muốn giao dịch, đồng ý hay không?"

- Đồng ý.

"Xác nhận giao dịch hoàn tất."

Trần Phi chỉ tò mò về quyển sách nhỏ kia nên chỉ tiếp nhận giao dịch nó. Sau khi nhận vật phẩm, hắn mới có thể xem được thông tin chi tiết.

[Hóa Đá]

- Loại hình: Kỹ năng chủ động

- Độ hiếm: F+

- Hệ: Thổ

- Mô tả: Hóa đá bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể trong thời gian ngắn, ngoại trừ phần đầu, giúp gia tăng phòng ngự.

Trần Phi vô cùng vui mừng. Đây là sách kỹ năng đầu tiên mà hắn nhìn thấy, có tính ứng dụng khá cao, lại còn là cấp F+.

P/s: Mn lên fb tìm kiếm từ khóa Sinh Tồn Ký để theo dõi fanpage của truyện sẽ được đọc nhiều và nhanh hơn nhé.

Bạn đang đọc Sinh Tồn Kí sáng tác bởi TranDongTran
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TranDongTran
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.