Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kén khổng lồ

Tiểu thuyết gốc · 2568 chữ

Trên hành lang dài tối, đám người kia cứ như giòi trong xương quyết không buông tha Trần Phi, bám sát hắn không rời nửa bước.

Hắn đi, họ đi.

Hắn dừng, họ cũng dừng.

Hắn nhìn ra sau, họ ngó bâng quơ chỗ khác.

Hắn không để ý, họ lại lén lút nhìn cái ba lô căng phồng trên lưng hắn, không hề che giấu cơn thèm khát cực độ.

Trần Phi hết biết nói gì, cảm thấy rất phiền toái, thầm nghĩ có khi lần tới trông thấy kẻ gặp nạn không quen biết thì tốt nhất nên làm ngơ, chỉ là lương tâm của hắn có cho phép hắn hành động như vậy không đây?!

Cả đoàn người cứ thế rồng rắn nối nhau đi qua những căn phòng trống.

Trần Phi rẽ vào căn phòng gần cầu thang, nơi này thuận tiện cho hắn vừa nghỉ ngơi vừa có thể quan sát động tĩnh của tòa nhà. Tất nhiên những người kia đều theo vào, nhưng trông thái độ Trần Phi không thoải mái nên chẳng ai dám đến gần, chỉ im lặng ngồi xa xa.

Không khí trong phòng rất nặng nề và căng thẳng, không ai nói chuyện với ai, mỗi người cúi gầm mặt theo đuổi dòng suy tư riêng. Trải qua trận dịch chưa đầy một ngày mà giờ phút này tất cả đều cảm thấy mệt mỏi và vô cùng kiệt sức.

Trần Phi liếc qua nhân vật của mình, năng lượng vẫn chưa hồi được một nửa, hắn đang rất nôn nóng xông lên trên kia nhưng chỉ còn cách chờ đợi. Sau trận chiến vừa rồi, hắn nhận ra năng lượng của mình vẫn thiếu trầm trọng, chẳng bõ chút nào nếu so với lũ thây ma đông như kiến cỏ, đó là chưa tính đánh với con đầu đàn rất tốn sức. Tạm thời hắn không có biện pháp, chỉ có thể chờ tới khi lên cấp, năng lượng tự động gia tăng.

Nghĩ đến con thây ma đầu đàn chạy thoát, Trần Phi vẫn còn hậm hực. Bao nhiêu vật phẩm tốt lẽ ra hắn có thể chiếm được đều ra đi theo nó, đã vậy còn để lại một mối họa tiềm tàng. Không rõ sau khi nó đánh chén thêm mấy người kia liệu thực lực có tăng lên hay không? Nếu có thì cực kỳ đáng ngại!

Từ khi di chuyển sang đây, Gia Mỹ ngồi khá xa vẫn len lén nhìn qua.

Lúc trước, nàng không hề chú ý đến Trần Phi, chỉ biết tính hắn ít nói, thỉnh thoảng cần tìm kiếm tài liệu nào đó mới trò chuyện xã giao và nhờ vả nàng vài câu. Cho đến vừa rồi, trông thấy Trần Phi thường ngày dè dặt đột nhiên như biến thành người khác, mạnh mẽ đánh giết thây ma, Gia Mỹ mới phát hiện dường như lâu nay mình hiểu sai về hắn hoàn toàn. Hắn ít nói không có nghĩa là hắn nhút nhát. Đặc biệt, việc Trần Phi không ngại hiểm nguy chạy đến đây tìm bạn, chứng minh hắn là người rất trọng tình nghĩa.

Thời điểm này, khi mà mọi giá trị đạo đức đều bị đảo lộn, mối quan tâm của mọi người đổ dồn hết vào lương thực, nước uống, nơi trú ẩn an toàn, bằng mọi giá bảo vệ sinh mạng bản thân thì hành động của Trần Phi khiến Gia Mỹ thực sự ngưỡng mộ và nể phục. Nàng bỗng nảy sinh chút tò mò, muốn trò chuyện, muốn biết về hắn nhiều hơn một chút. Thế nên, nàng lặng lẽ đi tới gần hắn.

Nghe tiếng chân, Trần Phi ngẩng lên thấy Gia Mỹ, gật đầu chào, sau đó tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi. Gần một ngày không được ngủ, hắn cũng mệt rồi.

Ở khoảng cách gần, Gia Mỹ dễ dàng nhìn rõ từng đường nét trên mặt Trần Phi mà thường ngay nàng không mấy để ý.

Hắn cũng tính là dễ nhìn, gương mặt gầy hơi xương, mắt sáng, sống mũi khá cao, khuôn miệng nhỏ với môi dưới hơi dày, cong lên, bộc lộ chút ngang ngược bất cần. Da hắn ngăm đen, tóc chẻ ngôi ba bảy hơi bù xù, chảy lòa xòa trước trán. Kiểu tóc này vậy mà lại rất hợp với gương mặt hắn. Nhìn chung, Trần Phi không thể gọi là điển trai, tuy nhiên rất có khí chất đàn ông, nhất là ánh mắt sắc lạnh khiến kẻ khác nhìn vào phải e dè.

Ngay chính Trần Phi cũng không hề biết bản thân đang dần thay đổi rất lớn. Diện mạo hắn vẫn như trước, song sự tự tin toát ra từ nội tâm và thực lực bản thân khiến khí chất hắn biến đổi, vô hình chung tạo cảm giác áp bách cho người đối diện.

Giác quan nhạy bén giúp Trần Phi nhắm mắt vẫn đoán biết Gia Mỹ đang quan sát mình. Dù sao cũng không ngủ được, hắn mở mắt ra.

Nhìn lén bị phát hiện, Gia Mỹ lúng túng hỏi hắn:

- Cậu định nghỉ ngơi xong sẽ lên trên kia hả?

Trần Phi gật đầu:

- Tôi phải tìm bạn.

- Tôi nói thật cậu đừng trách. Thời gian qua lâu vậy rồi, khả năng bọn họ còn sống thực sự rất thấp.

Không phải Gia Mỹ muốn trù ẻo hai người kia, cũng quen biết nên nàng hi vọng họ vẫn an toàn, nhưng cần phải nhìn vào tình hình thực tế, trường hợp giống như bọn nàng là rất hi hữu, lại may mắn nhờ Trần Phi đến ứng cứu kịp thời nên mới còn sống. Trong khi đó, số lượng thây ma trên kia có thể nhiều hơn dưới này, Gia Mỹ đoán thế vì từ lúc cả bọn vào đây, vô vàn tiếng gầm rú đáng sợ từ bên trên cứ liên tục vọng xuống chưa khi nào chấm dứt, con đầu đàn chắc cũng đang có mặt trên đó, liệu kẻ nào sống sót được trong hoàn cảnh ngặt nghèo như vậy?

Gia Mỹ không muốn thấy người tốt bụng như Trần Phi liều lĩnh chui đầu vào chỗ chết, mới có những lời này.

Trần Phi hiểu ý tốt của nàng. Hắn không muốn giải thích nhiều, chỉ bảo:

- Tôi nhất định phải lên.

Biết khuyên không được, Gia Mỹ thở dài.

Trần Phi hỏi:

- Còn chị, sau này định đi đâu?

Gia Mỹ sững người, cặp mắt hơi ửng đỏ:

- Tôi muốn đến nhà bạn trai xem anh ấy thế nào rồi, ngoài ra chẳng còn biết đi nơi nào khác.

- Gia đình chị đâu? Không định về tìm họ à? - Trần Phi ngạc nhiên.

- Tôi mồ côi từ nhỏ, được người cô bên Mỹ nhận nuôi, mới trở về đây làm việc thì làm gì có gia đình mà về. - Ánh mắt Gia Mỹ long lanh, không rõ vì nhớ người cô hay tủi thân do không có gia đình.

Trần Phi lặng im khá lâu, nói:

- Chị nên về Mỹ tìm cô.

Gia Mỹ nhoẻn cười:

- Cô tôi mất hai năm trước rồi, chịu tang một năm sau đó tôi mới về nước. Nếu cô ấy còn sống, hiện giờ tôi đã không ngồi ở đây.

- Vậy chị đi tìm bạn trai cũng đúng, tôi thấy hai người rất xứng đôi. - Trần Phi bỗng dưng muốn an ủi nàng ta một chút.

Nghe Trần Phi nói vậy, Gia Mỹ tròn mắt kinh ngạc:

- Cậu thấy anh ấy rồi sao? Ý tôi là bạn trai tôi ấy.

- Ngày nào anh ta cũng đưa đón chị tới trường, đâu phải chỉ mình tôi nhìn thấy.

- Cũng phải, anh ấy rất quan tâm tôi, mỗi khi tôi qua nhà chơi đều đích thân xuống bếp nấu cơm cho tôi ăn. Hi hi, nói cậu đừng cười, khoản này tôi dốt đặc!

Vẻ mặt Gia Mỹ ửng hồng hạnh phúc khi nhắc đến bạn trai, nói về chuyện nấu ăn thì thè lưỡi, điệu bộ rất đáng yêu.

Trần Phi bật cười. Trước kia gặp Gia Mỹ trong thư viện luôn thấy nàng nghiêm trang, hỏi gì nói đó, giờ cởi mở trò chuyện một hồi mới biết bà chị này hơn hắn không ít tuổi nhưng tính tình vẫn còn chút ngây thơ trẻ con, giúp tinh thần hắn đỡ căng thẳng phần nào.

Trông hai người trò chuyện khá vui vẻ, mấy người kia cũng lân la tới gần hỏi chuyện. Trần Phi chỉ ứng phó qua loa, không muốn tiếp xúc quá thân cận với họ, đã không quen thì cứ giữ nguyên như vậy, tránh phiền toái về sau. Đơn cử như làm quen làm thân một hồi, họ ngỏ lời xin lương thực, hắn sẽ rất khó từ chối. Mặt khác, thế cục xoay chuyển, chưa khi nào mạng sống con người mong manh như lúc này, sống nay chết mai, ít biết nhau sẽ đỡ phải day dứt khi có ai đó đột ngột chết đi.

Chờ mãi cuối cùng năng lượng cũng hồi đầy, Trần Phi tranh thủ tạm biệt rời đi.

Mọi người ban đầu không muốn tách khỏi hắn, song bị Trần Phi thẳng thừng cự tuyệt, lại nghe hắn muốn tiếp tục đi lên tầng trên thì cả bọn đều sợ hãi, vội vàng dắt díu nhau đi xuống dưới, hối hả chạy trốn khỏi khu B.

Về phần Gia Mỹ, Trần Phi chỉ chỗ Bạch Yến trú ẩn, bảo nàng tới đó tìm. Dù gì cũng quen biết từ trước, hắn không nỡ bỏ mặc bà chị này.

Chia tay nhóm người kia xong, Trần Phi theo cầu thang đi lên tầng sáu.

Từ khi lên tới trên này, hắn không còn nghe âm thanh rít gào của lũ thây ma như lúc còn ở tầng dưới. Khung cảnh đột ngột trở nên vắng vẻ, hành lang trống trải thênh thang.

Trần Phi lặng lẽ di chuyển dọc theo hành lang, kiểm tra kĩ càng từng căn phòng. Hắn không phát hiện được gì, kể cả thịt vụn, máu tươi, xương cốt của các thi thể rơi rớt lại đều không có.

Nơi này quá mức sạch sẽ, sạch đến bất thường, đúng ra càng lên cao phải càng nhiều thây ma, vì sao một cỗ thi thể cũng không thấy?

Trần Phi rất khó hiểu, tìm kiếm khắp nơi, sau cùng dừng chân trước căn phòng im lìm cuối dãy. Trong dãy phòng tầng sáu, chỉ riêng căn phòng này đóng kín cửa, mấy phòng kia nếu không mở toang thì cửa cũng đều đã bị phá nát.

Vừa hé cửa, mùi hăng hắc từ bên trong xộc thẳng vào mũi Trần Phi, hắn khó chịu dùng tay xua đi luồng khí độc hại.

Trong phòng tối đen, không có gì ngoài những dãy bàn ghế ngã đổ ngổn ngang. Sát góc bên phải gần bục giảng, Trần Phi trông thấy một đống lùng nhùng như mạng nhện, có vẻ hơi giống chăn màn nhưng không phải.

Hắn đến gần nhìn kĩ hơn, cẩn thận lấy gậy khều khều.

Thứ này khá giống lưới đánh cá, mắt lưới rất nhỏ, kết cấu kiểu mạng nhện, kết dính cực tốt. Gậy Đánh Chó vừa chạm vào liền bị hút chặt, Trần Phi phải giật mạnh mới dứt ra được.

Trần Phi thử đập gậy thật mạnh xuống đống lưới, cảm giác mềm mại từa tựa va phải bông gòn.

Hắn chọc gậy vào một mắt lưới, thử dùng sức cố xé rách mà vẫn không được. Thứ này vừa bền vừa dính, lỡ như bị nó trùm vào người thì rất khó thoát ra.

Nhìn đống lưới đen lùng nhùng, Trần Phi cau mày nhăn trán, chẳng biết đây là thứ quái quỷ gì. Sự việc ngày càng trở nên kỳ quái, hắn bắt đầu không thể lý giải được mình sắp sửa đụng độ quái vật nào.

Những chuyện bí ẩn khó hiểu thường mang đến nỗi sợ hãi mơ hồ, Trần Phi không ngoại lệ. Hắn đang rất hiếu kỳ, không biết thứ gì có thể tạo ra cái lưới to với chu vi hầu như đủ bao trùm cả căn phòng này. Thật quá mức kinh khủng!

Không tìm được gì trong này, lúc sắp rời khỏi phòng, Trần Phi nghe những tiếng cộp cộp rất nhỏ từ trên trần vọng xuống. Hắn lắng tai nghe ngóng, âm thanh kia liền biến mất, có lẽ tiếng động phát ra từ căn phòng ở ngay tầng trên.

Rời phòng, Trần Phi tiếp tục thận trọng theo cầu thang đi lên. Bên trên chính là tầng bảy, cũng là tầng cuối của tòa nhà, nếu có thây ma và thứ gì đó đáng sợ, chắc chắn chúng đều tập trung hết ở đó.

Trên này vẫn như tầng sáu, vắng lạnh khác thường.

Trần Phi đứng ở đầu hành lang nhìn đến cuối dãy vẫn không hề phát hiện bất kỳ thây ma nào. Ánh mắt hắn chuyển tới căn phòng cuối cùng, tiếng động lạ khi nãy hắn nghe hẳn phát ra từ nơi này.

Trần Phi không vội đi tới mà thận trọng tìm kiếm lần lượt từng phòng. Kết quả đúng như hắn nghĩ, ngoại trừ căn phòng cuối chưa ngó qua, các phòng kia đều không có gì.

Trần Phi bước thật khẽ đến gần căn phòng cuối dãy, cố không gây ra tiếng động.

Đến trước cửa phòng đóng kín, hắn hít sâu một hơi rồi đẩy nhẹ cánh cửa vào trong.

Két!

Cửa vừa mở, trái ngược với vẻ vắng lạnh bên ngoài, cảnh tượng quái đản trong phòng đột ngột hiện ra ngay trước mắt khiến Trần Phi choáng váng thần trí.

Quá đông thây ma!

Trong căn phòng này cực đông thây ma, đông chưa từng thấy.

Bọn chúng đứng chen chúc vào nhau, chẳng cần đếm hắn cũng biết có hơn trăm con.

Bàn ghế bên trong bị ném thành một đống bừa bộn ở góc phòng, chừa chỗ trống cho lũ thây ma đứng xếp thành hình vòng tròn, vây chặt bên dưới một cái kén khổng lồ có màu đỏ rực, trên kén nổi đầy những lằn gân máu ngoằn ngoèo vô cùng ghê tởm.

Toàn bộ trần phòng bị bao phủ bởi một lớp lưới đen giống hệt cái Trần Phi đã gặp qua dưới kia, có lẽ chúng có liên quan, hoặc giả cái lưới đen ở tầng sáu là do thứ này rời đi bỏ lại.

Cái kén đỏ rực treo giữa lưới đen, xung quanh treo rất nhiều túi lưới chứa người, không rõ sống chết. Mắt những người này đều nhắm nghiền, mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc, bị mấy cái vòi to bằng nắm tay cắm vào cơ thể đang liên tục rút ra thứ chất lỏng màu đỏ truyền ùng ục theo từng mắt lưới đến cái kén kia, nuôi dưỡng thứ nằm bên trong.

Lũ thây ma im lìm quỳ thành vòng tròn bên dưới, ánh mắt vô hồn đăm đăm ngó lên cái kén với vẻ sùng bái cực độ.

Trần Phi phát hiện thây ma đầu đàn khi nãy chạy trốn cũng đang đứng cạnh cái kén, giống như nó có nhiệm vụ bảo vệ cái kén, không cho kẻ khác xâm phạm.

Bạn đang đọc Sinh Tồn Kí sáng tác bởi TranDongTran
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TranDongTran
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.