Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phá rồi lại lập

Tiểu thuyết gốc · 4575 chữ

Quá quen thuộc với tình huống trong này, hắn chỉ mất chút thời gian đã tìm thấy Giả anh của Thanh Thanh đang nằm trôi nổi giữa thức hải, đoàn thức hải màu đỏ kia vẫn đang giãy dụa nơi xa xa sâu trông thức hải tạo lên một ánh sáng như hoàng hôn trên biển.

Tâm niệm điều khiển sinh mệnh lực lao tới đánh thức giả anh của Thanh Thanh, cô gái tỉnh dậy nhìn thấy trước mắt mình một Nguyên anh tinh khiết đứng trước mặt, định thần nhìn lại thì chính là gương mặt của Đào Dương.

- Ngươi ! xin ngươi đi ra ngoài đi, để ta chết ! Sống làm một phế nhân, ta thà chết còn hơn ! hức...hức...

Giả anh bật khóc như ngoài đời thật, thế nhưng khung cảnh này lại không làm Đào Dương thương tâm, nhìn thân thể trắng noãn trần trụi đang ôm mặt khóc lóc, chẳng hiểu sao bản thân hắn bùng lên một cơn giận.

- Im lặng ! Ngươi muốn chết thế sao ? ngươi muốn chết tại sao không chết luôn từ mấy ngày trước đi, còn kêu gào cái gì mà "Ta không muốn chết", ta bỏ phí bao công sức mới giúp ngươi đến ngày hôm nay, ngươi chẳng thích thì đi tự vẫn sao...............Thần hồn tự tán......ta đánh đổi bao nhiêu thứ mới củng cố thần hồn cho ngươi, bí pháp của Môn phái cũng đem ra cho ngươi học, ngươi muốn chết đã hỏi ý kiến ta chưa.........Hả.............

Đào dương gào lên trong thức hải của nàng, giật mình trước thái độ cứng rắn quát mắng của hắn, thần hồn (giả anh) cô gái ngơ ngác rồi lại bật khóc to hơn.

- Hu...hu...ngươi dám quát mắng ta............cha mẹ ta còn chưa bao giờ quát mắng ta....ngươi dám.........

- Im ! nghe cho rõ đây, không muốn sống cũng phải sống, mạng của cô là do ta cứu, ta chưa cho phép cô không được phép chết ! Nếu còn ngang ngược, ta không những mắng ngươi còn đánh cho ngươi một trận !

- Ngươi.....ngươi muốn đánh ta ?

- Đúng ! ngươi không nghe lời ta sẽ đánh ngươi !

Đào Dương tâm động một luồng quang mang xanh lục từ đâu xuất hiện vụt tới giả anh của Thanh Thanh "Chát" một tiếng:

- A.........đau....ngươi thực sự đánh ta...............

- Đúng ! ngươi có nghe lời hay không ? Có muốn sống hay không ?

- Ta không muốn ! sống làm phế nhân ngươi có muốn hay không ?

"Chát" một tiếng, trên thân ảnh giả anh trắng noãn hiện lên hai vết roi hồng rực. Đào Dương lúc này mới định thần lại thấy cũng rất ngại ngùng, thế nhưng cứng đầu như cô gái này hắn đã lỡ ra tay thì không thể thu lại.

"Chát.........chát" thêm hai đường hằn hiện lên trên thân thể, Thanh Thanh đau đớn hét lên :

- Đau quá....đừng đánh nữa....ngươi còn đánh nữa.....ta chết cho ngươi xem !

"Ầm ầm" thức hải dậy sóng, từng cơn sóng cuộn cuộn hiện lên như muốn nuốt chửng nguyên anh của Đào dương.

Nhìn vẻ mặt quật cường của thiếu nữ trước mặt, hắn thở dài một hơi thầm nhủ " ngang bướng, cứng đầu", hắn hừ một tiếng :

- Hừ ! vậy cô muốn làm sao mới chịu sống tiếp !

Xoa xoa những vết lằn đỏ chót trên cơ thể giả anh, Thanh Thanh đưa ánh mắt liếc tới muốn lên tiếng thì lại thấy vẻ mặt ngượng ngùng của nguyên anh Đào Dương, ý thức lại tự nhìn mới thấy tuy đang ngồi dưới đất nhưng bản thân nàng đang tự tay xoa xoa vết lằn trên ngực.

- A....ngươi.......ngươi cấm nhìn trộm !

- A ...ta không có ý đó....nãy giờ...ta...ta chỉ nhìn thẳng vào mặt ngươi....do do....ngươi xoa tay ta mới nhìn theo....a.......ta ta ra trước !

Nguyên anh của Đào Dương như một tên tiểu tặc xem trộm con gái nhà người ta tắm bị phát hiện, hắn "Vù" một tiếng thoát ra khỏi thức hải của nàng ta.

Bên ngoài thấy hắn mở mắt tỉnh lại, Hồng thúc vội vã gặng hỏi :

- Sao rồi ! tiểu thư có tốt không ?

- A....à....tốt..........chỉ là cứng đầu cứng cổ một chút.....bị ta.....à....ta khuyên răn một hồi........không rõ có ích lợi gì không ?

Đào Dương ấp úng lên tiếng, Hồng thúc hơi kì lạ nhưng cũng không quá để ý, hắn dồn sự quan tâm cho Thanh Thanh còn đang nằm quấn chặt trong "Phi Liễn".

Thanh Thanh như nghe được đoạn đối thoại của hai người, nàng mở mắt ra nhìn chằm chằm vào Đào Dương, miệng khó khăn lên tiếng :

- Ngươi....ngươi...nói ai cứng đầu...cứng cổ ?

- À....à..............

Thấy không khí có vẻ lạ, nhưng nhìn ra Thanh Thanh không còn ý muốn chết, Hồng thúc vội vàng lên tiếng :

- Tiểu thư ! người không thể tự ý làm bậy, người mà chết đi phu nhân sẽ đau lòng đến nhường nào, còn ta...ta về chắc sẽ chỉ còn cách lấy cái chết tạ tội mà thôi !

- Hồng thúc ! Ta...ta....

Thấy vẻ mặt cương nghị của Hồng thúc, thiếu nữ thu liễm lại tâm tình, nàng từ nhỏ lớn lên nhờ Hồng thúc chăm sóc, dạy tu luyện cũng là hắn. Nói đúng ra nàng và hắn có nữa nghĩa sư đồ, chẳng qua hắn là hộ vệ nên nàng mới không có gọi một tiếng sư phụ. Thấy hắn đau buồn, nàng cũng nghẹn giọng:

- Hồng thúc ! xin lỗi.......

- Tiểu thư không cần xin lỗi ! xin ngươi tin tưởng Đào Dương huynh đệ, để hắn chữa trị cho ngươi có được không ? Coi như tiểu thư vì ta.......

- Được ! được ! Hồng thúc......ta sẽ....cố gắng........

Đào Dương lúc này bỗng nổi tính thiếu niên háo thắng lên tiếng mắng :

- Hừ ! lúc thì muốn chết, lúc lại đòi sống, ngươi coi.............................a.....

Đang nói dở chừng nhìn thấy ánh mắt chằm chằm của Thanh Thanh nhìn hắn, trên khóe miệng nàng vểnh lên như nghiến răng ngiến lợi, hắn thấy có chút lành lạnh sống lưng :

- Ngươi...ngươi nhìn cái gì ?

- Đào Dương ! ta ko tha cho ngươi đâu !

- Tha cho ta ??????

Thấy câu nói không đầu không đuôi của Thanh Thanh, Đào Dương chột dạ không dám nói thêm câu nào nữa, qua hồi lâu im lặng khá lúng túng, Thanh Thanh bỗng thản nhiên lên tiếng yếu ớt:

- Mau trị thương cho ta ! Ngươi muốn làm sao thì làm, nhưng ta sẽ bắt ngươi phải chịu trách nhiệm !

- A ! trách nhiệm? ??? Đi trị thương cho người khác còn phải chịu trách nhiệm ư ?

- Ngươi có trị hay không ?

- Có...có....

Bị ép bức khẩu, Đào Dương cay đắng ngậm miệng, hắn vò đầu kéo tai nhìn Thanh Thanh rồi lại nhìn xung quanh, kinh mạch vỡ nát trị ra sao, trị thế nào.

Qua hồi lâu mồ hôi chảy ròng ròng trên trán hắn đưa tay quệt đi, thấy vậy Hồng thúc lên tiếng :

- Tiểu huynh đệ ! có gì khó khăn cứ giao phó, chúng ta sẽ hết sức giúp đỡ !

- À ! thế này, ngài có bộ sách nào vẽ đầy đủ tất cả các kinh mạch của con người hay không ?

- Tất cả kinh mạch ? Kinh mạch được vẽ thành sách thì không ít, thế nhưng kinh mạch con người chằng chịt ngàn vạn chẳng ai có thể vẽ hết ra được ! Chỉ vẽ cách tuyến kinh mạch chủ đạo mà thôi ! còn cách tiểu kinh mạch bạc nhược thì có tu luyện của chẳng giúp gì được, lại nhiều vô số kể, ai lại có thời gian đi để...........................à........chẳng lẽ.............

Đang nói dỡ bỗng nghĩ ra điều gì, thấy cái gật đầu khẳng định của Đào Dương, Hồng thúc bỗng đau sót nhìn sang Thanh Thanh rồi lại nhìn Đào Dương không nói lên lời.

Đào Dương lên tiếng :

- Lúc đầu ta định sẽ phỏng theo kinh mạch của ta mà giúp nàng ấy lập lại ! thế nhưng bản thân ta là "dị thể" (thể chất kì dị) lại chưa từng trúc cơ nên không dám phỏng chế theo ! Sợ rằng làm ra kinh mạch sai lầm sẽ được không bù mất !

Hồng thúc vỗ trán "Đét" một cái nói :

- Tiểu huynh đệ, ngươi có lẽ không hiểu rồi ! Kinh mạch toàn thân là sinh ra đã định hình, chỉ theo bản thân lớn lên hoặc tu luyện mà trở lên mạnh mẽ và rộng rãi hơn, từ đó có thể vận chuyển linh khí nhanh hơn mạnh hơn ! thế nhưng vịt trí của nó là không thể thay đổi, nên cho dù ngươi tạo ra những kinh mạch không đúng vị trí cũng sẽ không thể tồn tại trong cơ thể được ! Như ngươi nói hôm trước là sử dụng Sinh mệnh lực gì đó và linh khí chữa trị và tạo lập kinh mạch, vậy ngươi có thể trải dài linh khí và sinh lực đó thành một con sông chạy dọc theo cơ thể tiểu thư, nơi nào là kinh mạch sẽ lắng đọng lại linh khí, còn nếu không phải thì linh khí sẽ lập tức bị hấp thu vào cơ thể. Nguyên lí này chỉ cần trúc cơ là có thể nhận thấy, bất cứ khi nào linh khí ra khỏi kinh mạch đều sẽ nhanh chóng tẩm bổ cho cơ thể !

Đào Dương há hốc miệng ra, nguyên lí đơn giản như vậy mà làm bản thân hắn hao tâm tổn sức vò đầu bứt tai 2 ngày nay không biết giải quyết ra làm sao.

Cơ bản nhất là do hắn chưa từng trúc cơ, thế nên việc bản thân luyện thể hay luyện khí đều sử dụng linh khí rất ít ỏi, làm gì có dư đâu ra mà trải dài cơ thể một lần mà biết được.

Hắn ngồi nắm tóc gõ đầu vì sự dốt nát của mình, sau đó lại nghe Hồng thúc nói :

- Tiểu huynh đệ, ngươi còn điều gì cần giải quyết hay không ? nói ra một lượt chúng ta suy nghĩ cùng ngươi, dù sao ta cũng đạt đến Nguyên Anh kì, bản thân nhiều việc về tu luyện đều có tâm đắc !

- Còn một việc, nếu muốn trải dài linh khí khắp cơ thể thì cần muồn luồng linh khí dồi dào, nhưng bản thân ta chưa trúc cơ, linh khí tu luyện cả ngày cũng chỉ miễn cưỡng đủ dùng để men theo từng đường kinh mạch một mà trị liệu thôi !

- Vậy có thể dùng thiên tài địa bảo ! Linh thảo dược liệu hay không ?

- Không thể ! Ta phải hấp thu linh khí vào bản thân rồi kết hợp sinh lực rồi mới đưa qua chữa trị được ! Cơ thể ta đặc biệt bất cứ thiên tài địa bảo gì ăn vào đều không có chút tác dụng nào ngoài lo bụng !

- Vậy.......nếu ta truyền linh khí của bản thân ta sang cho ngươi thì có được hay không ?

- Linh khí từ người sang cho ta ?? A... Cũng đúng, đều là linh khí, mà lượng linh khí Nguyên Anh kì tu luyện một ngày chính là gấp ngàn vạn lần ta tu luyện ! Tại sao ta không nghĩ ra điều này nhỉ ? Có thể thử ? Hi vọng là thành công !

- Được !

(Lời tác giả : Sau đoạn này thì bản thân ta nghĩ Sinh mệnh lực có thể viết rút gọn là Sinh lực được chứ nhỉ, dù sao thêm chữ mệnh vào để nhấn mạnh vận mệnh cũng không quá quan trọng, mong độc giả cho ý kiến )

Quyết định thử một lần, Đào Dương ngồi khoanh chân dưới mặt đất, Hồng thúc nhẹ bay lên một chút vận dụng kiếm quyết khẽ chỉ tới trán mình, một luồng linh khí mạnh mẽ từ nguyên anh trong thức hải của hắn lao ra rồi dung nhập vào thức hải của Đào Dương.

Nguyên anh Đào Dương đang ngồi khẽ run lên một chút, linh khí sung túc ầm ầm lao vào nguyên anh, dị biến nổi lên.

"Bùng" chỉ thấy thân thể Đào Dương như vang vọng những tiếng nổ lớn trong người........"bùng...bùng".

Đám hộ vệ xung quanh nhìn thấy thế thất kinh hô lớn :

- A ! hắn đang trúc cơ ? hắn trúc cơ !

Thân thể vang lên tiếng nổ "Đùng..Đùng" lên tục như pháo nổ, khắp lỗ chân lông tạp chất bị đẩy ra, linh khí như một con sông làn tràn khắp thân thể hắn.

Trúc cơ thành công !

Hồng thúc mở to mắt ra nhìn, bản thân hắn kinh nghiệm lăn lộn tu chân giới không phải quá nhiều nhưng cũng dám vỗ ngực là hiểu biết, thế nhưng chuyện hắn ngạc nhiên trong những ngày qua tuyệt đối nhiều hơn cả đời cộng lại.

"Lại có kiểu phá cảnh Trúc cơ như vậy sao ? Thần hồn ngươi không cần tu luyện ư ? Thức hải ngươi không cần kết hợp ư ? Ở đâu ra việc cứ linh khí ầm ầm lao vào là Trúc cơ như vậy chứ ? Nếu ai cũng làm thế này, liệu chẳng phải là người người có thể trúc cơ, nhà nhà trúc cơ, trúc cơ sẽ nhiều kín đường đi sao"

Ngạc nhiên chưa hết, một đường Trúc cơ hắn xông thẳng tới Trúc cơ hậu kì mới dừng lại, linh khí sung túc, nén ép thực chất đây chính là dấu hiệu cho thấy cách Trúc cơ đỉnh không không quá xa.

- A ! sảng khoái.......biết dễ dàng như vậy, ta đã không mất 10 năm dậm chân tại chỗ a...a..a..a.a..a.a ! Chỉ cần có người tu vi cao hơn ta rất nhiều dùng linh khí quán nhập, ta có lẽ có thể tăng một mạch đến Nguyên Anh mất, thoải mái quá ..a.a.a..a.a..... !

Hồng thúc cười khổ, hắn lên tiếng nhắc nhở :

- Tiểu huynh đệ, linh khí ta tu luyện không tiếc cho ngươi nhưng cũng phải nhớ việc chính a ?

- A ! được...được....ta làm ngay !

Miệng nói linh khí để cứu người, ai dè bản thân lại "không cẩn thận phá cảnh", ngượng ngùng, ngượng ngùng.

Tập trung linh khí xoay quanh nguyên anh, rồi như một dòng lũ cuốn kết hợp với Sinh mệnh châm đang đâm vào trái tim Thanh Thanh ! chỉ trong chốc lát một cây sinh mệnh châm liền hao hết sạch, không chần chờ hắn lấy nốt ba cây châm còn lại đâm thẳng tới ngực nàng.

Sinh mệnh lực và Linh khí dồi dào hòa quyện lại tạo lên một cơn sóng linh khí lan tràn khắp cơ thể Thanh Thanh, dưới sự quan sát tỉ mỉ của Đào Dương, nhưng nơi đọng lại hình dáng kinh mạch dù là mờ ảo nhất cũng nhanh chóng được tái lập lại.

Chỉ là................vấn đề tiếp tục xảy ra..........Chỉ thấy Thanh Thanh cả người run lên bận bật, máu từ thất khiếu tiếp tục chảy ra.

Hồng thúc quát nhẹ :

- Tiểu huynh đệ ! Thanh Thanh....

- Đau đớn quá lớn ! thần hồn kết giả anh sợ cũng không chống đỡ nổi ! Để ta giúp.................

"Phân tâm nhị dụng" Đào Dương vừa vận chuyển đệ nhị châm "Bồi nguyên " sửa chữa kinh mạch, một bên thần hồn hắn lao tới thức hải của Thanh Thanh, nhanh chóng ôm chặt thần hồn giả anh đang nứt vỡ của nàng ta, sau đó giả anh và nguyên anh của hai người chạm trán vào nhau.

Một luồng thần hồn tinh thuần từ trong nguyên anh của Đào Dương ầm ầm lao sang bổ sung cho thần hồn của Thanh Thanh.

Thanh Thanh mình như thoát hẳn ra khỏi cơ thể, xung quanh không còn là thức hải đen kịt nữa, mà là một khoảng không gian màu xanh lục mờ ảo.

"Cố gắng lên con trai ! qua được nơi này.......con có thể an toàn.................hãy nhớ hi vọng của gia tộc................trông chờ vào ................................"

Một khung cảnh mờ ảo hiện ra trước mắt và âm thanh như có như không vang vọng, sau đó vù một cái nàng thấy được kí ức những năm qua của Đào Dương, kí ức từ khi mới 5 tuổi được nhặt về đến nay, những khung cảnh đan xen nhau kín khắp xung quanh nàng, nàng chỉ kịp nhìn lướt qua một vài kí ức rõ ràng nhất, gần đây nhất của hắn....................

Bừng tỉnh như sau cơn mơ, nàng thấy trước mắt mình là khuôn mặt đen nhẻm của Đào Dương, ngay phía sau một chút là vẻ mặt lo lắng của Hồng thúc.

- Tiểu thư ! ngươi tỉnh rồi, cảm thấy thế nào ?

- Cảm thấy thế...........à....... ta cảm thấy a...a đau.....quá...

Thanh Thanh khẽ cựa quậy trong vòng tay của Đào Dương, sau đó cơn đau nhức khiến nàng toát mồ hôi ập đến làm nàng không dám cử động nữa :

- Cơ thể kinh mạch mới định hình, phải chờ một thời gian mới có thể từ từ trở lại như cũ, ngươi còn cử động thì sẽ ảnh hưởng lớn đến tu vi sau này đó !

- A....ngươi mau đi tắm đi, sao trên cả người ngươi dính cái thứ gì mà thối hoắc vậy chứ !

Thanh Thanh dùng âm thanh đã phần nào có khí lực mắng Đào Dương một câu.

Khẽ cười cười Đào Dương để nàng nằm lên "Phi Liễn" rồi "ùm" một tiếng nhảy vào con suối gần đó. Khi "không may" trúc cơ thành công bản thân hắn tạp chất cặn bẩn bị đẩy ra ngoài nhưng vội vã chữa trị cho Thanh Thanh nên hắn cũng chưa kịp tắm rửa.

Hồng thúc thấy Thanh Thanh đã có thể cười nói mắng người liền vui vẻ như trẻ ra mấy tuổi nói :

- Tiểu thư ! ngươi cũng nên đi tắm a !

- Hả !

Lúc này Thanh Thanh mới để ý lại cơ thể mình, ngoài cơ thể nàng cũng dính đầy những cặn bẩn màu đen từ khắp nơi xung quanh quần áo.

- Ôi ! thúi quá ! sao lại như vậy chứ thúc thúc ?

- Tiểu thư, vừa rồi khi trị liệu thành công, linh khí dồi dào trước đó tụ tập trung cơ nhục của người cũng đã tiện nước đẩy thuyền làm người đạt tới Kim đan kì rồi ! Này là tạp chất bị đẩy ra trong cơ thể !

Nàng ta đã cả tuần bị bó buộc trên "Phi Liễn" nhưng bản chất cơ thể đứt vỡ kinh mạch đã không còn vận chuyển tuần hoàn nên cơ thể không có gì hôi bẩn cả, thế nhưng vừa rồi kinh mạch chữa trị bản thân tu vi đạt tới "Kim Đan" đã đẩy cặn bận trong cơ thể ra ngoài mới tạo lên tình huống hiện tại, tuy không quá nhiều như Đào Dương thế nhưng với bản tính sạch sẽ của một cô nương việc này cũng không thể chấp nhận được.

- A...đau !

- Tiểu thư, người chưa thể cử động ! kẻo làm nứt vỡ kinh mạch mới !

- A....... tên Đào Dương chết tiệt kia ? Lại đây !

Đào dương đang ngâm mình dưới suối chỉ lộ ra cái đầu, nhẹ nhàng cảm thụ sức mạnh của Trúc cơ kì đem lại, thư sướng rên rỉ bỗng nghe tiếng kêu của Thanh Thanh.

- Có chuyện gì ?

- Ngươi ! mau đưa ta xuống suối !

- A ! như vậy không tiện lắm đâu !

Thanh Thanh tức đến đỏ bừng mặt mũi truyền âm mắng " Tên chết dẫm nhà ngươi trong thức hải tàn bạo đánh ta rồi nhìn lén ta, bây giờ còn nói cái gì không tiện, ngươi có đưa ta xuống hay không ? nếu không ta sẽ nói Hồng thúc đánh chết ngươi"

Đào Dương sửng sốt một hồi sau cùng đuối lí cũng khẽ động tâm niệm dùng "Phi Liễn" đưa nàng ta xuống suối, lúc này trời đã là tối muộn.

Sau cả ngày vất vả trị liệu đến khi tỉnh ra thì trời đã tối om, nhưng ánh sáng nhu hòa từ mặt trăng đưa xuống cũng đủ cho Thanh Thanh nhìn thấy thân hình của hắn ẩn hiện dưới làn nước trong veo.

Khẽ truyền âm " Tên ngốc nhà ngươi, không bỏ "Phi liễn" quanh người ta tắm như thế nào"

" À được"

Phi liễn vừa thoát ra không quấn lấy cơ thể của Thanh Thanh thì "Ặc...ặc...."

- A ! xin lỗi !

Đào Dương vội vã đưa tay tới đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của Thanh Thanh.

- Tên chết bầm, chết dẫm nhà ngươi muốn ta chết đuối hả, ngươi mới chữa trị kinh mạch cho ta, thừa biết ta không tự đứng được liền cố ý cho ta uống nước suối phải không ?

- Không không ! ta thề là ta không nhớ tới việc đó thôi ! không phải cố ý cho ngươi uống nước ! Ta xin lỗi...xin lỗi...

Thấy vẻ mặt trắng trẻo của hắn đầy bối rối, Thanh thanh cũng tin là hắn không có ý cố tình cho nàng uống nước, nhưng bản tính tiểu thư trỗi dậy:

- Ngươi là cố ý ! chắc chắn cố ý, ngươi ngươi....tay ngươi đang đặt ở đâu đó.........

- A ! ...xin lỗi.........

- Ặc....ặc...........

Thấy tay mình vô tình ôm đúng vào bầu ngực của Thanh Thanh, hắn sợ hãi vội vã buông tay và tất nhiên lúc này nàng ta lại được uống thêm vài ngụm nước suối.

Lần này kéo nàng lên cẩn thận không để tay chạm chỗ không lên chạm, hắn choàng một tay qua eo của nàng, bám chặt vào bờ eo thon thả giữ cho nàng dựa vào vai mình.

Thấy ánh mắt như muốn giết người nhìn mình, Đào Dương ậm ừ nói :

- Xin lỗi...thực sự xin lỗi.............

- Xin lỗi, ngoài xin lỗi ra ngươi không biết nói gì nữa hả ?

- A ! ta nên nói gì nữa ?

- Đầu gỗ, cút đi, buông ta ra để ta chết đuối cũng được........a..a..đau!

- Đừng giãy dụa, là lỗi của ta.....đừng dãy dụa kẻo ảnh hưởng đến kinh mạch !

Thanh thanh thở phì phì đầy vẻ tức giận, thấy hắn đứng cứ ngơ ngác ra thì nàng sẵng giọng :

- Còn không cởi y phục giúp ta ?

- Hả....ta...ta...

- Ta...ta cái gì ? ngươi ....ngươi nghĩ cái gì ? chỉ cần dùng linh khí đánh nát ý phục của ta là được !

- À ..được được .....

Tâm động linh khí tạo thành một vòng xoáy nhỏ xé tan y phục của Thanh Thanh, cảm nhận thấy bờ eo cùng bờ vai mềm mại tiếp xúc vào người, hắn vội vã ngượng ngùn ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng trên cao, như thể nó có gì đó đẹp tuyệt trần vậy.

Thanh Thanh nhìn vẻ đứng ngây ngốc đó của hắn, tuy trời hơi tối nhưng với thị lực của Kim đan kì như nàng thì khuôn mặt trắng bệch của hắn đang ửng đỏ lên là hoàn toàn thấy rõ ràng, phì cười một cái rồi mắng :

- Ngươi chả phải nhìn trộm ta hai lần rồi đó sao ?

- Ta..ta....không có !

- Không có ! vậy trong thức hải, giả anh của ta ngươi có nhìn hết một lượt hay không ? Ngươi dám nói là không sao ?

Đào Dương bối rối gãi gãi đầu lên tiếng :

- Ta có thấy nhưng khi đó là chuyên tâm cứu mạng ngươi lên không có ý nghĩ gì cả ?

- Vậy giờ ngươi có gì nghĩ gì ?

- À...không....không có ý nghĩ gì ?

- Phì...........tên đại ngốc..............a....đau........

Khẽ cựa người một chút xoay lại áp thẳng cơ thể vào bộ ngực trần của Đào Dương, Thanh Thanh nhắm mắt lại, thấy Đào Dương cựa quậy như muốn chỉnh lại tư thế, nàng lạnh giọng :

- Đứng im !

Như trời định, cơ thể hắn cứng đờ lại không dám cử động nữa. Cảm giác mềm mại của cơ thể thiếu nữ trong làn nước suối lạnh băng ban đêm, Đào Dương nhắm mắt lại cố tình điều khiển suy nghĩ của mình đi nơi khác.

Bỗng nhiên trong kí ức của hắn hiện lên thân ảnh một thiếu nữ khác, Vương Thủy Trúc.

"Giả anh song tu thuật" chính là từ bé đến lớn tu luyện chung đụng một chỗ, ngủ cùng một giường, ăn chung một chỗ. Về vấn đề nam nữ thì chưa có ai dạy bảo hai người, thế nhưng sau này khi lớn lên hơn mười tuổi, thấy sự khác biệt cơ thể của nhau lên cả hai đều ăn ý ngượng ngùng mà giữ ý với nhau hơn.

Thế nhưng trong thức hải hai giả anh song tu với nhau đã nhiều năm, cơ thể của nhau cả hai thực chất chính là nhớ rõ từng chi tiết.

Nhưng bản thân cả hai đơn thuần nên cũng không quá để tâm.

Sau này biến cố dần đến, Thủy Trúc từ mẹ mình học hỏi về các vấn đề nam nữ.

Bản thân hắn cũng bị gia chủ Vương gia gọi tới răn dạy và yêu cầu không được gần gũi Thủy Trúc.

Sau đó...........................

Cuối cùng, nhờ vào một người trọng tình trọng nghĩa lại nắm giữ quyền khá cao trong Vương gia chịu ơn cứu mạng của hắn mà tiết lộ thông tin, hắn mới chạy giữ thoát được một mạng.

Thanh Thanh bỗng nhiên thấy vẻ mặt của Đào Dương thay đổi, từ từ chuyển sang bi thương, nàng nhớ lại một vài kí ức đã nhìn thấy trong sâu thẳm thần hồn của hắn liền hiểu ra nguyên nhân.

- Đào Dương ! Ngươi có muốn....ở cạnh ta không......??

- Hả ! ngươi nói gì ?

Đào Dương từ trong kí ức tỉnh lại, không nghe rõ ràng liền hỏi lại, Thanh Thanh ngượng ngùng không dám nói tiếp, chỉ trả lời :

- Ngươi mau mau dùng Phi Liễn quấn kín người ta lại ! ta tắm xong rồi !

- À ! được !

- Đầu heo !

- Hả ! sao ngươi mắng ta ?

- Ta thích mắng ngươi đó !

Đào Dương cho Phi Liễn quấn quanh cơ thể nàng lại bay lên bờ, hắn cũng theo sau nàng ra khỏi mặt nước mặc y phục.

Tiếng Thanh Thanh nhẹ vang lên :

- Tên đầu heo ! ngươi dùng Phi Liễn cuốn quanh người ta thì cũng phải rộng ra chút chứ, như vậy ta thở sao được !

Thấy thân hình Thanh Thanh bị Phi Liễn quấn quanh chặt đến mức mặt mày đỏ bừng lại, Đào Dương vội vã thay đổi cho rộng ra chút ít.

Từ xa một chiếc áo choàng bay tới khoác lên quanh người đang bị phi liễn bó chặt của Thanh Thanh, Hồng thúc từ từ tiến tới thay quyền điều khiển Phi Liễn nâng đỡ nàng.

- Tiểu thư ! đã tốt hơn chưa ?

- Ưm... thoải mái hơn rồi !

Nghỉ ngơi một đêm, sớm hôm sau đoàn người tiếp tục trở về.

Bạn đang đọc Sinh Mệnh sáng tác bởi gahaylaca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gahaylaca
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.