Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Mặt Đen

Phiên bản Dịch · 1435 chữ

Trans + Edit: Nghialvmax.

Nội dung thỏa thuận rất đơn giản, có thể gói gọn trong một đoạn. Trong thời gian ở trường, không một ai được phép khiêu chiến hoặc công kích có ác ý nào đối với những người còn lại, đồng thời không được tiết lộ thân phận thật cùng trong trò chơi của năm người cho bất kỳ ai khác, vi phạm đền bù tổn thất 500 vạn! Thỏa thuận kéo dài cho tới khi tất cả những người ký khế ước tốt nghiệp đại học Z.

Tổng thể cũng chỉ có 1 đoạn văn ngắn, tình hình thực tế là cả một trang dầy, đại đa số nội dung bên trong đều là loại bỏ các lỗ hổng trong thỏa thuận, tránh bị khai thác.

Đa phần phần nội dung của hiệp nghị trước và sau ký đều giống như, chỉ có nhiều thêm 1 người thôi. Vội vã đảo qua, Trương Bác Nhiên trực tiếp ký tên lên hiệp nghị, tiếp đó không nói gì thêm, quay đầu đi xuống sân thượng.

Mà Tống Đông Cường cũng có buổi huấn luyện với đội bóng rổ, ký xong hiệp nghị, chào mọi người một tiếng rồi vội vã rời đi. Không ngoài dự đoán, người cuối cùng ký hiệp nghị là La Triệt.

Đây chính là lần đầu tiên hắn thấy phần hiệp nghị này, liên quan đến mạng của mình, hắn cần cẩn trọng một chút. Sau khi xác nhận thấy đã OK, ký tên mình: “Được rồi, hiệp nghĩ cũng đã ký xong, buổi chiều em còn phải đi làm nữa, thôi thì em đi trước một bước, hai vị học tỷ . . .”

“Trông vị tiểu học đệ này khá là ngoan đó, Tâm Di.” Trông theo La Triệt đi xuống cầu thang, khuất khỏi tầm mắt, Lưu Hân đứng bên cạnh Lưu Tâm Di đột nhiên cười nói: “Chí ít so với cái tên Trương Bác Nhiên kia thì hiểu chuyện hơn.”

“Đúng vậy, ngoại trừ cái tính cách gây ức chế kia.” Nói đến đây, Lưu Tâm Di lại không nhịn được mà nghiến răng kèn kẹt.

“Ha ha.” Thấy sắc mặt Lưu Tâm Di hơi chuyển đen, Lưu Tâm Di không chút che đậy bật cười: “Cậu lần trước thật đúng là bị vị tiểu học đệ này chọc tức không nhẹ nha, xảy ra chuyện gì mà làm cho Lưu đại mỹ nữ của chúng ta tức giận đến vậy?”

Nghe giọng điệu hiếu kỳ của Lưu Hân, khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Tâm Di nhất thời đỏ lên, trong lòng thầm kêu: “Cái chuyện mất mặt như thế, làm sao mình nói ra cho được?”

“Không có gì thật mà, cậu cũng đừng hỏi nữa.”

“Thật khiến người ta phải để ý nha, nhưng mà tính đi tính lại, kế hoạch của cậu xem ra là thất bại rồi, hại mình phơi thân giữa trời đông gió rét lâu thế này, định bồi thường cái gì đây?”

Không nhắc tới thì vui, mà vừa nhắc tới, Lưu Tâm Di đã lại trưng ra cái vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi. Vốn cái chuyện ký khế ước này, làm trong phòng làm việc của hội học sinh vẫn làm được, nàng hết lần này tới lần khác lại đi gọi mọi người lên sân thượng giáo học lâu số 3. Đây là vì sao ?

Thực tế cũng không khó giải đáp. Giáo học lâu số 3 đã bỏ hoang cả năm, vị trí cực kỳ hẻo lánh, bị gọi tới đây, là ai cũng khó tránh khỏi dâng lên mấy phần bất an, sợ bị mai phục hay đại loại vậy. Lưu Tâm Di chính là muốn dựa vào tâm lý này dọa La Triệt, ai ngờ, người thì không hù được, trái lại còn bị La Triệt phản pháo vài câu.

Nghĩ đến đây, Lưu Tâm Di cảm giác một bụng tức lại không có chỗ phát tiết, đấm bùm bụp mạnh bạo lên cánh cửa sắt đã rỉ sét, vừa đánh vừa mắng: “Hỗn đản! Hỗn đản! Hỗn đản . . .”

Nhìn cánh cửa sắt bị đám cho bong tróc nước sơn, Lưu Hân đứng cạnh vô thức gọi một tiếng: “Tâm Di à . . .”

“Đừng ngăn cản tớ, tớ cần phải phát tiết cho đã!”

“Uh, nhưng tớ chỉ muốn hỏi, đây chính là cửa sắc, đánh mạnh như vậy, tay cậu không đau à?”

“. . .”

Ở nơi khác, La Triệt mới rời trường, sao biết được bản thân đang bị đem ra nghị luận, trong lòng nghĩ ngợi không thôi: “Không ngờ tới a, ngoại trừ ta và tiểu Hoa ra, trong đại học Z lại còn có tới 4 người chơi khác . . .”

Vấn đề này, thật sự La Triệt cũng không có ngờ tới. Tuy cùng so với số lượng sinh viên trong đại học Z thì nó quá nhỏ bé, nhưng khi ngẫm nghĩ lại, trò chơi này dường như chỉ kiếm đến những người túng thiếu. Sinh viên đại học Z, không phải giàu nức đố đổ vách thì cũng là phú nhị đại, người nghèo thực sự lại không có mấy ai, do đó người chơi ít là bình thường. Tất nhiên, ngốc Phùng Xuân là ngoại lệ.

Việc ký hiệp ước làm lỡ mất hơn 20 phút, hội hợp cùng Phùng Xuân đang ăn trưa tại quán cơm. Kết thúc bữa trưa, liền ngồi tàu điện đến thẳng căn phòng thuê tại quận Tây, căn phòng trước để Phùng Xuân thuê né chị hắn, giờ tạm thời biến thành căn cứ tạm thời của hai người.

Khóa trái cửa phòng, vô cùng thành thạo thả cặp ra rồi tiến vào game. Hiện tại còn cách khoảng hơn 20 phút trước khi hết thời gian tu dưỡng, hai người trông vô cùng nhàn nhã. La Triệt sớm đã làm tốt công tác chuẩn bị nghỉ ngơi cả ngày, bật lên danh sách khiêu chiến, bắt đầu giúp Phùng Xuân tìm đối thủ.

Tìm đối thủ thực ra rất là nhàn hạ, nhất là sau khi lên Internet, nhìn thấy hàng loạt những ID chưa có chiến đấu, La Triệt lưu loát chọn ra 7, 8 người chơi biểu hiện đẳng cấp là 1, tiếp đó nói với Phùng Xuân: “Tự chọn lấy 1 cái đi, danh sách khiêu chiến chỉ có thể nhìn thấy tên ID cùng đẳng cấp người chơi, những số liệu khác là không có, chọn ai chỉ có thể nhìn vào vận khí thôi.”

“Ơ, đại ca ngài hiểu mà, mặt em đen . . .” Nhắc tới đây, nét tang thương hiện rõ trên mặt Phùng Xuân. Trước đây chơi game, rút trang bị, rút nhân vật, mỗi lần đều như thể mình là con ghẻ của thế giới vậy . . .

“Việc mặt có đen hay không không quan hệ quá lớn, người chơi cấp 1 không có sự chênh lệch quá nhiều, ngươi cứ tùy chọn.” La Triệt khá là cảm thông cho cái nhân phẩm lệ rơi của Phùng Xuân, vậy mà còn dám đem tiền tiêu vặt mỗi tháng đi nạp thẻ mệt nghỉ, khóc lóc cái gì.

La Triệt vừa dứt câu, đã ý thức có gì không thích hợp, bởi nhìn ánh mắt Phùng Xuân trông hắn mà xem, như thể đang nói: “Tại sao nói người chơi cấp 1 không có quá nhiều chênh lệch? Ngươi không phải là cấp 1 à? Cấp 1 lại đi bán hành 2 thằng cấp 2 hả! ! Cái này mà bảo là không quá nhiều chênh lệch lắm hả, thằng khốn bật hack!”

Cái vấn đề này thì, La Triệt khá là đau đầu đó: “Nói chung là chọn nhanh lên. Tự chọn, bị hố, ngươi đành nhận mệnh thôi; ta chọn, lỡ bị hố, vậy chẳng phải ngươi chết không nhắm mắt à?”

“Vì sao lại lấy tiền đề là bị hố . . .”

“A hèm, ừ . . .Ngươi hiểu mà . . .”

“Chế không hiểu! !” Đứng giữa trời xanh hỏi Ông trời . . .

“ . . .”

“Chọn nhanh lên!” Đã nhịn hết nổi rồi, La Triệt lặng thinh giơ lấy sống bàn tay.

Dưới sự uy hiếp từ tay đao La Triệt, Phùng Xuân cắn răng, yên lặng mở danh sách khiêu chiến. Nhìn một nhóm những người chơi cấp 1 bên trong, cậu chàng vươn một ngón tay mà múa máy: “Trên và dưới, trái và phải, baba, đó chính là ngươi!”

“Đinh! Ngài thành công gửi yêu cầu khiêu chiến giao dịch chiến với Lầu 36 Đầu Hướng Xuống (cấp 2)!”

“. . .”

“Cái thằng ngốc này . . .”

Bạn đang đọc Trò Chơi Chiến Tranh Siêu Thứ Nguyên (Dịch) của Phi Tường Lại Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghialvmax
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.