Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế Giới Chân Thật?

Phiên bản Dịch · 1490 chữ

Trans + Edit: Nghialvmax.

“Thương nhân tình báo?”

“Ngài cũng có thể nói vậy.” Tiểu Báo Ký Giả gật đầu, thoải mái thừa nhận.

“Nói cách khác, việc anh tìm tới tôi là để phát triển kinh doanh?” La Triệt hơi ngạc nhiên khi biết trong game này lại có cả thương nhân tình báo, nhưng nghĩ kỹ lại thấy cũng hợp tình lý.

“Đúng vậy.”

“Nhưng có thể cho tôi hỏi được không? Vì lý gì anh lại tìm tới tôi? Hình như theo tôi thì người chơi cấp 1 cũng đâu có nhận được thứ này đi .” Khi nói, La Triệt còn phẩy phẩy tấm danh thiếp.

“Tất nhiên rồi, bởi lẽ người chơi cấp 1 không cần nó.” Giọng điệu Tiểu Báo Ký Giả không có chút biến hóa, vẫn một tiết tấu riêng trước sau như một: “Người chơi cấp 1 không có nhiều tài sản, vốn đã không có ý định tiêu hao tài sản không nhiều đó để mua tình báo làm gì, tìm bọn họ hoàn toàn là tốn thời gian . . .”

“Tôi cũng là cấp 1.”

“Ngài khác, ngài có tiềm lực để lên tới cấp cao.” Nói đến đây, đã không còn cần thiết để dây dưa thêm cái đề tài này nữa, bởi nói đến đây đã rõ ràng, trong mắt Tiểu Báo Ký Giả, người chơi cấp 1 đều có thể ngay 1 giây sau sẽ bị người chơi khác đập nát. Đến đàm thoại cùng một đám sắp chết là vô nghĩa, tốn thời gian, nhưng La Triệt thì khác, hắn có tư bản để sinh tồn trong game này.

“Tình báo của ngươi chắc cũng chẳng rẻ đâu.” Thưởng thức tấm danh thiếp được làm từ chất liệu cao cấp nào đó, La Triệt vẫn duy trì nụ cười mỉm.

“Có vẻ ngài là muốn hỏi thăm tình báo. Tiền nào của nấy, tôi có thể đảm bảo độ chính xác của tình báo, không bằng chúng ta kiếm một chỗ nào đó thoải mái trò chuyện?” Vừa nói, Tiểu Báo Ký Giá đưa tay làm một động tác “Mời”.

La Triệt cũng chẳng phải người nhát gan, bây giờ là khu vực an toàn, đối phương cũng chẳng làm được gì. Nếu quả thật có vấn đề, hắn muốn thì logout luôn.

Theo Tiểu Báo Ký Giả, La Triệt vượt qua con ngõ nhỏ dài, bước ra đến đường cái. Trừ lần đầu tiến vào trò chơi ra, hắn thật đúng là chưa nhìn thấy được bao nhiêu về thành phố này. Giờ bước trên đường lớn, hắn mới thực sự ý thức được sự phồn hoa ở đây.

Trên đường phố, người xe như nước, trông không khác gì phố buôn bán đông đúc trong thế giới thật chút nào. Rất nhiều người đi đường: người mặc âu phục, cầm túi công văn vội vã di chuyển, thật giống như những thành phần trí thức không có thời gian nghỉ. Rồi những cô cậu học sinh đeo cặp trông tựa mới tan học đang tay cầm đồ ăn vặt rảo bước đi trên đường.

“Đây . . .” Nhìn cảnh tượng không chút nhún nhường so với thế giới hiện thực, La Triệt thật sự khiếp sợ.

“Thế nào? Đây chắc là lần đầu tiên được đi dạo trong game nhỉ?” Đối với phản ứng của La Triệt, Tiểu Báo Ký Giả có vẻ đã quá quen với nó, mỗi khi người chơi lần đầu tiên đi vào thành phố đều sẽ mang theo phản ứng này.

“Những người này là NPC? Bọn họ lẽ nào đều không nhìn thấy chúng ta?” Bộ dạng La Triệt cùng Tiểu Báo Ký Giả, nói thế nào đây, giữa dòng người đông đúc thật nổi bật quá mức mới đúng, dù sao đồ hai người mặc trông không hợp bình thường chút nào, nhất là cái mặt nạ trên mặt.

“Chắc là do hệ thống game đi, hệ thống này khiến tiềm thức của những người này chấp nhận sự tồn tại của chúng ta, đối với trang phục của ta, bọn họ cũng đã nhìn đến quen không thể quen hơn nên sẽ không thấy bất cứ điều gì là ngạc nhiên cả.”

Trong lúc nói, Tiểu Báo Ký Giả đã mang La Triệt tới một quán cà phề. Muốn một phòng riêng nhỏ, mang theo một nụ cười lịch sự gọi phục vụ viên tới, gọi đầy trôi chảy: “Một tách Blue Mountain.”

Gọi xong, ánh mắt Tiểu Báo Ký Giả rơi xuống La Triệt: “Uống chút gì không?”

“Giống.” Trầm mặc một giây, liếc nhìn người phục vụ, La Triệt chậm rãi nói.

Cũng không quá lâu, hai tách cà phê Blue Mountain tỏa mùi hương mê người đã được đặt tới trước mặt La Triệt cùng Tiểu Báo Ký Giả. Bưng tách cà phê lên, vị trí miệng chiếc mặt nạ Tiểu Báo Ký Giả khẽ chấn động, trở nên có phần huyễn hoặc, tách cà phê dễ dàng đi qua chiếc mặt nạ huyễn hoặc đó, đặt tới bên mép Tiểu Báo Ký Giá.

Nhấp một ngụm cà phê êm dịu, trong thanh âm Tiểu Báo Ký Giả mang theo mấy phần cảm thán: “Ở trên cái thế giới này, miễn là có tiền, những của hiếm vật lạ ở hiện thực đều có thể uống được. Giống như cái này, Blue Mountain chính tông ở thế giới hiện thật rất ít, lại còn vô cùng đắt đỏ khiến người ta giận sôi gan, trong này, chỉ cần là một tiệm cà phê đều có thể uống được.”

Nói đến đây, Tiểu Báo Ký Giả tạm dừng, tiếp đó nói với giọng mang theo vài phần tự giễu: “Nhưng cũng có thể tôi không biết được đây có phải chính tông không, dù gì thì trong thế giới thật tôi cũng chưa từng được uống qua.”

Nghe Tiểu Báo Ký Giả nói, La Triệt chậm rãi cầm lấy tách cà phê trước mắt, ngửi hương vị bay lên, nhấp một ngụm, cái mùi vị thơm ngon thuần chất của cà phê Blue Mountain nồng đậm lan tỏa trên đầu lưỡi hắn. Một khắc đó, thậm chí La Triệt còn tưởng bản thân đang trong thế giới hiện thật, mùi vị này thật quá chân thực, cảm giác uống vào trong miệng, rồi nuốt xuống đó, tất cả đều chân thật đến mơ hồ.

“Là Blue Mountain chính tông.” Đặt tách cà phê xuống, La Triệt nhàn nhạt đáp.

“Thật sự?” Nghe La Triệt nói, trong mắt Tiểu Báo Ký Giả bắn ra màu sắc khó hiểu: “Tôi thật sự không cách nào tưởng tượng rốt cuộc đã có bao nhiêu con người thiên tài sáng tạo nên một trò chơi như vậy, hoặc có thể nói đây căn bản chính là một thế giới hoàn toàn độc lập. Người sáng tạo nên thế giới này, gọi là thần chắc không sai đâu?”

Đối với tiếng cảm thán của Tiểu Báo Ký Giả, La Triệt cũng đã từng trải nghiệm qua. Sau khi chứng kiến tất thảy, hắn càng thêm khắc sâu cảm nhận biến hóa này. Hít một hơi thật sau, kéo cái suy nghĩ về người sáng tạo thần bí đó về: “Nói chính sự đi.”

“Oh, thật xin lỗi, không nghĩ tới lại lạc đề hơi xa.” Vừa nhắc tới chính sự, cảm giác rõ rệt Tiểu Báo Ký Giả trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều: “Như vậy, tôi sẽ hỏi một chút, ngài muốn biết điều gì?”

“Bá Lăng Chủ Kiêu Lang.” La Triệt nhẹ nhàng đọc lên cái tên này: “Tôi muốn biết tất cả thông tin về người chơi này.”

“Xin chờ một chút.” Nghe thấy tên, Tiểu Báo Ký Giả nhanh nhẹn lấy từ trong túi xách của mình ra một chiếc máy vi tính xách tay, ngón tay trên bàn phím cạch cạch liên hồi.

Nhìn thấy Tiểu Báo Ký Giả chăm chú làm việc, La Triệt thảnh thơi nhấp thêm ngụm cà phê nữa, tiếp đó hỏi: “Chiếc máy tính này cũng mua trong thế giới này?”

“Đúng.” Tiểu Báo Ký Giả không định ngẩng đầu lên đáp: “Giống như đã nói ở trên, trên thế giới này, miễn là có tiền thì rất nhiều thứ đều có thể mua được, một chiếc máy tính chẳng phải là vấn đế.”

Trong lúc nói, có vẻ Tiểu Báo Ký Giả đã tìm thấy tư liệu cần tìm, tiếp đó báo số rất trôi chảy: “10 vạn.”

Cái giá này thực đúng làm La Triệt hơi bị kinh, hỏi thử một câu: “Cái giá này có phần hơi đắt không.”

“Đáng đồng tiền bát gạo thôi, tôi đảm bảo độ về chính xác của tư liệu, hơn nữa vì đây là cuộc làm ăn đầu tiên của hai chúng ta, tôi có thể cung cấp miễn phí cho ngài một tin tình báo hữu dụng.”

“Thành giao.”

Bạn đang đọc Trò Chơi Chiến Tranh Siêu Thứ Nguyên (Dịch) của Phi Tường Lại Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghialvmax
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.