Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 763 chữ

Bà không thể trơ mắt nhìn Tiểu Bạch bị đàn ông lừa đi được. Quan Vãn Vãn đầu thì nghĩ vậy, nhưng bà cũng cảm thấy có chút bứt rứt. Vừa rồi bà nhìn thấy rõ ràng rành mạch, ban nãy chính Tiểu Bạch tự nhào vào trong lồng ngực người ta, còn chủ động nắm lấy tay người ta mãi không buông.

Khi con bé nhìn Yến tiên sinh, trong mắt nó tràn ngập tia sáng rực rỡ mà bà chưa từng thấy trước đây.

Nhất thời trong lòng Quan Vãn Vãn vừa chua chát vừa xấu hổ lại tức giận. Con gái thì phải đoan trang nền nã, tuyệt đối không thể quá mức chủ động, như thế sẽ bị người khác khinh thường.

“Con lại đây cho mẹ.” Quan Vãn Vãn chưa từng dùng giọng nghiêm khắc như thế để nói chuyện với con gái, bà bắt lấy tay Quan Tễ Bạch, kéo cô sang một bên.

Lúc này Quan Tễ Bạch mới nhớ ra mẹ mình vẫn đang ở đây!

Trời ạ! Vừa thấy nam thần là cô chẳng biết trăng sao gì rồi.

À! Thôi chết, còn cả người cha già kiếp trước nữa.

Bọn họ hoàn toàn bị quăng ra sau đầu.

Quan Vãn Vãn đang định nói chuyện tử tế với con gái mình, trao đổi những tâm đắc làm thục nữ, thì Song Hỷ chạy tới: “Chị Tiểu Bạch, rốt cuộc chị có lên không? Nếu chị không lên thì để bọn em lên. Em và Trương Huy làm được!”

Bọn họ đã chờ nửa ngày rồi.

“Được rồi, tới ngay đây. Mẹ đợi con một chút, có gì về nhà rồi nói.” Quan Tễ Bạch nói xong, nhận lấy cây cơ, quay trở lại trung tâm đám đông.

Toàn bộ tiệm bida, lầu một, lầu hai, thậm chí là cả em gái ở quầy bar cũng chạy tới xem trận cá cược hot nhất tối nay.

Một trong những người tham dự chính là dân anh chị có tiếng, Quan Văn Bách.

Người còn lại chính là mỹ nữ Song Hỷ mới tìm đến để viện trợ.

Lúc này, bida chỉ mới lưu hành chưa bao lâu, trong nước có rất ít tiệm bida. Người có thể chơi bida về cơ bản đều là một đám chơi bời lêu lổng, mấy tên choai choai người thành phố có điều kiện khá giả, rất hiếm khi thấy con gái biết chơi bộ môn này. Đừng nói là chơi, ngay cả ra vào tiệm bida cũng chẳng có mấy người.

Con gái bình thường ai lại tới đây! Đại đa số người ở thời đại này đều có chung một suy nghĩ đó là con gái tới đây đều không phải người đứng đắn.

Vì thế có một mỹ nữ tham gia cá cược bida là chuyện cực kỳ hiếm lạ. Ai nấy đều rất phấn khích, huýt sáo, trầm trồ khen ngợi, vỗ tay,.... nói chung là rất ồn ào.

Ngày khai trương tiệm bida cũng không náo nhiệt như ngày hôm nay.

“Ồ! Bắt đầu rồi.”

“Văn Bách, cậu nhận thua đi! Bại dưới tay mỹ nữ không có gì đáng xấu hổ.”

Quan Văn Vách tức giận cười mắng: “Cút! Lăn sang bên kia đợi đi!”

“Xuỵt!”

Tiếng la ó vang lên hết đợt này đến đợt khác, tất cả đều là mấy tên khốn bỏ đá xuống giếng.

Còn có mấy tên ba hoa nghe thấy Song Hỷ gọi Quan Tễ Bạch, biết cô thích người ta gọi mình là chị, thì cao giọng hét to: “Chị Tiểu Bạch cố lên! Đè bẹp tên khốn Quan Văn Bách kia đi.”

“Chị Tiểu Bạch, bọn em ủng hộ chị.”

“Chị Tiểu Bạch yên tâm chơi đi! Thua cũng không phải sợ.”

“Ha ha ha ha……”

Trong lúc hò hét, mọi người cũng đang quan sát biểu tình Quan Tễ Bạch. Bọn họ phát hiện cô cũng không nhút nhát, hướng nội giống mấy cô gái bình thường, mà ngược lại rất khí khái phất phất tay, tựa như nữ hoàng đang vẫy tay chào thần dân của mình. Mọi người nhìn mà vừa buồn cười vừa cảm thấy cô thú vị, nhất thời cả một đám hi hi ha ha cười đùa ầm ĩ.

Có người thì thầm: “Cô gái này thú vị ghê.”

“Rất bạo dạn.”

“Bọn mày có thấy cô gái này giống Quan Văn Bách không?”

“Ha ha…… Thế thì vẻ vang cho tên khốn kia quá. Sao tên khốn đó có thể so sánh với tiểu tiên nữ được?”

Bạn đang đọc Siêu cấp trà xanh xuyên đến thập niên 80 một lần nữa làm người của Giang Sơn Nhất Cố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sammiee
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.