Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 906 chữ

“Yến…… Yến tiên sinh.” Yến Tân luôn khiến người khác có cảm giác xa cách. Kiếp trước Quan Tễ Bạch nỗ lực đến vậy nhưng chưa từng nhận được một ánh mắt, hay một chút đồng tình nào từ hắn. Thật ra trong lòng cô cũng rất căng thẳng, đừng nhìn cô gặp ai cũng gọi một tiếng anh trai, nhưng duy chỉ mình Yến Tân là cô không thể gọi thành lời.

Không biết là do cô quá căng thẳng, hay là bị tổn thương sâu sắc vì sự lạnh nhạt của hắn ở kiếp trước nữa.

Rõ ràng trước khi lên tiếng cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, ấy thế mà đến mở miệng lại thốt lên một tiếng Yến tiên sinh.

Đừng nói là người khôn khéo như lão Ngũ mà ngay cả Quan Văn Bách mới gặp cô lần đầu, cũng cảm thấy thái độ Quan Tễ Bạch không thích hợp.

Hắn tò mò nhìn Yến Tân, nghĩ thầm xem người bạn gái nhỏ này hình như không mấy hài lòng về hắn!

Đáng đời!

Cho ngươi bắt nạt người khác này!

Gương mặt tuấn tú của Yến Tân chưa bao lạnh lẽo đến thế, con ngươi xinh đẹp bắn ra tia rét lạnh, bầu không khí chung quanh tựa như loãng hẳn đi.

Lão ngũ quả thực không dám nhìn sắc mặt tiểu thiếu gia, ông ước gì đêm nay mình không cần phải về nhà ngủ. Ừ, tốt nhất là đừng trở về, nếu không ông sợ sáng mai mình không nhìn thấy ánh mặt trời mất.

Quan Vãn Vãn đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần có gì bất thường là bà sẽ kéo con gái xông ra cửa ngay. Bây giờ nhìn thấy Yến Tân, bà lập tức thay đổi ý định. Quan Vãn Vãn là người từng trải, bà chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tâm tư của con gái.

Bà lập tức dùng ánh mắt mẹ vợ đánh giá con rể nhìn Yến Tân, càng nhìn bà càng hài lòng, càng nhìn càng thích.

So sánh Yến Tân với Mai Thu Sinh- người được yêu thích nhất trong đại viện, thì quả thực Mai Thu Sinh vẫn kém quá xa.

“Được rồi, không phải các người muốn cá cược à? Mau nói cho rõ ràng đi.” Lão ngũ rất có ánh mắt, đuổi hết mấy người không liên quan dẹp sang một bên.

Chớp mắt một cái ai nấy đã chạy thật xa, ngay cả Quan Vãn Vãn luôn nhìn chằm chằm con gái cũng bị lão ngũ kéo sang một bên nói chuyện phiếm.

Chỉ còn lại hai người, Quan Tễ Bạch nhất thời có chút không thích ứng. Cô nhìn trái ngó phải, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái.

Trước kia cô nghĩ mọi cách, dùng đủ thủ đoạn, nhưng chẳng bao giờ có cơ hội ở một mình với Yến Tân.

Bây giờ là thế nào đây?

Mặt trời mọc từ đằng tây à?

“Hả?” Đôi mày kiếm khẽ nhướn lên, Yến Tân nhìn Quan Tễ Bạch cười nhạt một tiếng. Một tiếng hừ nhẹ trầm thấp dễ nghe tựa như móc câu, mang theo một tia bất mãn, lại pha thêm chút trêu chọc.

Quan Tễ Bạch nghe mà rùng mình một cái, có chút bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Lại đây.” Yến Tân kêu.

Quan Tễ Bạch nghe thấy hắn gọi mình thì vui không chịu được. Ha ha ha…… Lần này là nam thần tự gọi cô, không phải cô mặt dày tự dán vào đâu nhé! Cho dù nam thần có tức giận thì người chiếm lý cũng là cô.

Vì thế Quan Tễ Bạch vui mừng nhảy nhót đi qua. Bởi vì quá đỗi vui mừng nên đi đứng có chút loạng choạng, giây tiếp theo đã trực tiếp bổ nhào vào trong ngực Yến Tân.

Cô gái y như con thỏ con hoạt bát, thân thể mềm mại mang theo mùi hương thơm ngát của thiếu nữ bông lao vào lồng ngực hắn, làm cả người Yến Tân cứng đờ, đứng bất động tại chỗ.

Hắn gọi cô đến để hỏi chuyện, sao tự dưng lại bổ nhào vào lồng ngực hắn?

Ánh mắt Yến Tân phức tạp, nhưng ma xui quỷ khiến lại vươn tay ra ôm hờ lấy cô, phòng ngừa Quan Tễ Bạch té ngã.

Quan Tễ Bạch cũng bối rối, nhưng đầu óc cô xoay chuyển rất nhanh! Vừa thấy nam thần không tức giận đẩy mình ra, cô lập tức hùa theo vươn tay ôm lấy eo Yến Tân.

Má ơi! Eo nam thần ôm quá thích!

Đúng là thỏa niềm mơ ước, cảm giác còn đã hơn trong trí tưởng tượng của cô.

Vai rộng eo hẹp, với con mắt giám định và thưởng thức mỹ nam của cô, chỉ cách lớp quần áo cô cũng biết dáng người nam thần hoàn mỹ đến mức nào.

Quan Tễ Bạch quả thực hạnh phúc muốn xỉu, chết rồi cô không muốn buông tay thì phải làm sao đây?

Cô muốn cứ ôm hắn thế này cả đời.

Yến Tân như bị điện giật, đôi mắt sâu hút nhìn chằm chằm người trong ngực, vành tai đỏ ửng dần lan đến tận cổ. Thật lâu sau, hắn mới đè nén trái tim đập điên cuồng lại, khàn khàn gọi: “Tiểu Bạch?”

Bạn đang đọc Siêu cấp trà xanh xuyên đến thập niên 80 một lần nữa làm người của Giang Sơn Nhất Cố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sammiee
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.