Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 920 chữ

Quan Vãn Vãn căng thẳng không chịu được. Cả đời bà chưa gặp phải tình huống như này bao giờ, nhưng nhìn con gái đi phía trước, dù khẩn trương đến đâu bà cũng cố kìm nén.

Chưa kể Song Hỷ và tên mập, hai người bọn họ bừng bừng khí thế, ngẩng đầu ưỡn ngực đi hai bên bảo vệ Quan Tễ Bạch, vừa đi còn vừa nói: “Chị Tiểu Bạch đi bên này, cái bàn bida ở chính giữa là của chúng ta.”

Bọn họ đi đến đâu, người ở đó sẽ tự động nhường đường.

Quan Tễ Bạch mắt nhìn thẳng, dùng ánh mắt soi mói đánh giá một vòng, cô hài lòng gật đầu: “Ừ không tệ! Đúng rồi, cậu vừa nói khẩu hiệu của các cậu là gì ấy nhỉ?”

“Cái…… Cái Bang?” Trước đây mỗi lần Song Hỷ hô khẩu hiệu đều tràn đầy tự tin, vậy mà không hiểu sao bây giờ lại có chút chột dạ.

“Khụ khụ……” Quan Tễ Bạch thật hết chỗ nói. Cô nhìn chằm chằm cái đầu như ổ gà của Song Hỉ, sau đó thản nhiên nói: “Cái Bang không thích hợp, tôi cảm thấy nên gọi là gia tộc chôn vùi tình yêu*.”

(*葬爱家族 bắt nguồn từ game Audition, chỉ người có tạo hình hơi lố, thích dance battle, hiện nay chỉ người để kiểu tóc lố lăng, ăn mặc gớm ghiếc, chính là kiểu như HKT hồi đó vậy á! Đoạn này Tiểu Bạch đang ám chỉ quả đầu ổ gà của Song Hỷ.)

Hai mắt Song Hỷ sáng ngời: “Tên này hay, chúng ta chính là người một nhà. Nhưng sao lại gọi là gia tộc chôn vùi?”

Quan Tễ Bạch: “…… Được rồi, cứ coi như tôi chưa nói gì đi.” Kẻo mười mấy năm sau, bọn họ lại cầm đao đuổi giết cô.

Trên lầu, lão Ngũ và Giang Thần ngơ ngác nhìn nhau.

“Đây…… Đây không phải là thiếu phu nhân tương lai của chúng ta à?” Lão Ngũ thậm chí còn huýt sáo ăn mừng. Hôm qua ông ra ngoài làm việc không theo bên cạnh tiểu thiếu gia, sáng nay ông vừa đến tòa nhà Hữu Nghị ai ai cũng hỏi thăm ông về người bạn gái nhỏ của tiểu thiếu gia.

Nếu không phải lúc nào ông cũng ở bên thiếu gia như hình với bóng, thì ông đã tin lời bọn họ nói rồi. Đến khi chạy lên lầu hỏi, Yến Tân còn thấy kinh hãi hơn cả lão Ngũ! Chỉ là sau khiếp sợ qua đi, hắn không hề tức giận, mà ngược lại…… Còn chút mất tự nhiên?

Là mất tự nhiên đúng không?

Dù sao ông cũng chưa từng thấy dáng vẻ tiểu thiếu gia mất tự nhiên bao giờ, nên cứ cho là như vậy đi.

“Uồi! Là chị Quan, chị Quan ngầu ghê!” Trong mắt Giang Thần tràn ngập sùng bái, kinh ngạc cảm thán nói: “Hóa ra đây mới là bộ mặt thật của chị Quan à?”

“Khụ khụ! Nói vớ vẩn gì đó? Chị Quan cậu rõ ràng là người hiền lành tốt bụng, vừa hào phóng lại đáng yêu.”

“Chú cũng thật biết trợn mắt nói dối.” Giang Thần khinh thường nói: “Thục nữ tôi thấy nhiều rồi, như chị Quan còn lâu mới là thục nữ.”

Lão Ngũ sắp bị tên ngốc này làm cho tức chết rồi, hắn không nhìn thấy tiểu thiếu gia à? “Mau câm miệng lại đi!”

Lão ngũ lặng lẽ liếc nhìn Yến Tân một cái, ông phát hiện tiểu thiếu gia lại mặt không cảm xúc rồi. Nếu không phải vành tai đỏ ửng bán đứng hắn, thì người thân cận nhất với Yến Tân như ông cũng không phát hiện ra manh mối.

Từ khi Quan Tễ Bạch xuất hiện, đôi mắt sâu thẳm của Yến Tân không rời khỏi bóng dáng cô một giây. Dường như ánh mắt, hô hấp và nhịp tim của hắn đều gắn liền với cô. Trong lúc không ai phát hiện, con ngươi màu hổ phách lại càng sâu hun hút.

Dưới lầu, đám đông yên lặng bắt đầu ầm ĩ, thậm chí có nghịch ngợm huýt sáo. Tiếng la ó, huýt sáo vang dội của mấy tên lưu manh, khiến bầu không khí ồn ào hẳn lên.

Quan Vãn Vãn càng sợ hãi thì gương mặt bà lại càng cứng đờ, dáng vẻ này của rất giống một nữ thần lạnh lùng. Thấy thế một đám hú hét đùa bỡn, lập tức yên tĩnh lại, xấu hổ không dám làm trò trước mặt nữ thần.

Chỉ nói chuyện thôi mà cũng xoắn xít hết cả lên.

Thật ra Quan Tễ Bạch rất muốn huýt sáo một tiếng. Hồi nhỏ cha dẫn cô đi chơi, ông cũng hay dạy cô huýt sáo. Lớn lên, sau khi bước chân vào xã hội, cô phải giữ hình tượng nên cũng không làm lần nào.

Không hiểu sao bây giờ cô rất nhớ hồi còn nhỏ.

Quan Tễ Bạch bắt đầu học chơi bida từ năm 6 tuổi, khi ấy cô mới chỉ cao tới cái bàn bida. Năm cô bảy tám tuổi, vừa nghỉ hè là cô đã theo cha già đến quán bar, khu trò chơi, tiệm bida, còn cả sàn disco.

Tất cả đều do một tay cha cô dạy.

Bây giờ cứ tưởng tượng đến cảnh mình dùng những gì cha già đã dạy để đánh ông, là cô lại cảm thấy phấn khích!

Bạn đang đọc Siêu cấp trà xanh xuyên đến thập niên 80 một lần nữa làm người của Giang Sơn Nhất Cố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sammiee
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.