Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mãnh Long Quá Giang (3)

Phiên bản Dịch · 1992 chữ

Ngay tại lúc Bùi Đông Lai và Mộ Khuynh Nhan đứng chờ thì sau khi máy bay dừng lại, Tương Cương mang theo Ôn Nhã Hinh cùng với 16 gã bảo tiêu chậm rãi bước xuống.

- Nghĩa phụ.

Thấy một màn như vậy thì Mộ Khuynh Nhan kích động vung đôi tay nhỏ bé lên, dẫn đầu vọt tới.

Bùi Đông Lai thấy thế thì vẻ mặt bình tĩnh đi theo sau Mộ Khuynh Nhan.

Lúc này Tương Cương phất phất tay với Mộ Khuynh Nhan, ánh mắt có chút phức tạp nhìn thoáng qua Bùi Đông Lai.

So với Tương Cương mà nói thì Ôn Nhã Hinh lại càng hứng thú đối với Bùi Đông Lai, lúc máy bay chưa dừng lại thì nàng cũng đã quan sát Bùi Đông Lai, lúc này đây nàng vẫn nhìn như cũ.

Sở dĩ là như vậy là bởi vì nàng muốn biết, rốt cuộc là Bùi Đông Lai dựa vào cái gì mà dám đến Nam Cảng để gọi nhịp với Phương gia.

Dựa vào vũ lực như lời của Tương Cương sao?

Ôn Nhã Hinh không tin điều này.

Bởi vì nàng cảm thấy được, tại xã hội này quy tắc cuộc chơi càng lúc càng được hoàn thiện hơn, vũ lực cũng sẽ bị nghiền nát.

Còn trí tuệ có thể đùa giỡn với pháp tắc, điều khiển mọi việc.

Nhưng mà nàng không biết trí tuệ có thể điều khiển pháp tắc nhưng vũ lực thì có thể phá vỡ quy luật để tạo ra một quy lực mới.

Nàng càng không biết Bùi Đông Lai cũng không phải là một người mãng phu chỉ biết giết người.

- Nghĩa phụ.

Rất nhanh, khi Tương Cương và Ôn Nhã Hinh xuống máy bay thì Mộ Khuynh Nhan đã nhào vào lòng Tương Cương.

- Nha đầu ngốc, nghĩa phụ đã trở lại, không có việc gì rồi.

Tương Cương ôm bả vai Mộ Khuynh Nhan, vỗ nhẹ lên phía sau lưng của Mộ Khuynh Nhan đồng thời nhìn Bùi Đông Lai.

- Tương tiên sinh.

Thấy được ánh mắt của Tương Cương thì Bùi Đông Lai mỉm cười lên tiếng chào hỏi nhưng không có để ý Ôn Nhã Hinh.

- Nghĩa phụ, Phương Húc Đông thật sự quá ghê tởm. Đông Lai là khách của con, là bạn của con thế mà hắn lại dám đối phó với Đông Lai. Người nhất định phải ra mặt giáo huấn Phương Húc Đông.

Nghe Bùi Đông Lai mở miệng thì Mộ Khuynh Nhan liền phẫn nộ nói.

- Yên tâm đi, việc này ta sẽ cấp cho Đông Lai một công đạo.

Tương Cương như là trả lời với Mộ Khuynh Nhan, như là trả lời với Bùi Đông Lai:

- Nơi này gió lớn, đi thôi, chúng ta lên xe.

Tương Cương nói xong, thì liền bước chân đi tới.

- Nhã Hinh, em đi xe với Khuynh Nhan đi.

Tương Cương để Mộ Khuynh Nhan tùy ý ôm cánh tay đi đến trước chiếc Lincoln thì nghĩ nghĩ một chút rồi nói.

- Được.

Ôn Nhã Hinh mỉm cười gật đầu, không đợi Mộ Khuynh Nhan phản đối, nàng đã nắm lấy cánh tay của Mộ Khuynh Nhan đi đến chiếc Maserati. Nàng biết Tương Cương sẽ có chuyện muốn nói với Bùi Đông Lai.

- Đông Lai, cậu lên đây ngồi với ta.

Thấy 2 người rời đi, Tương Cương cười cười nói.

Bùi Đông Lai gật đầu gật đầu đi theo Tương Cương vào chiếc Lincoln.

Có lẽ là ngồi máy bay suốt một đêm nên hơi mệt trong người cho nên sau khi ô-tô chuyển bánh thì Tương Cương cũng không có mở miệng nói chuyện mà trước tiên rút ra 2 điếu xì gà, ném cho Bùi Đông Lai một điếu.

Bùi Đông Lai lấy rồi chủ động châm lửa cho Tương Cương.

- Nếm thử đi, là xì gà Ba-cu chính tông đó.

Thấy Bùi Đông Lai không có hút thì Tương Cương cười nói.

- Không quen mùi xì gà.

Bùi Đông Lai lắc lắc đầu.

Nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì Tương Cương liền nao nao. Chỉ bằng một câu của Bùi Đông Lai thì hắn liền biết rằng Bùi Đông Lai là một người có chủ kiến, sẽ không vì người khác mà thay đổi quyết định của mình.

Hiểu được điểm này, Tương Cương cũng biết được Bùi Đông Lai muốn làm cho ra chuyện cho nên chân mày của hắn nhíu lại, căn nhắc một chút rồi nói:

- Đông Lai, sự việc của anh em Phương gia, nói đến cùng cũng không phải lỗi tại cậu.

Thấy Tương Cương không lên tiếng, Tương Cương liền hơi dừng lại.

- Cậu tính xử lý chuyện này như thế nào?

Tương Cương đi thẳng vào vấn đề.

Bùi Đông Lai trả lời thuyết phục:

- Ở trong vòng luẩn quẩn đều có quy tắc, giới giải trí cũng vậy, tôi không thể nào thay đổi được việc này nhưng nếu Phương Húc Vĩ muốn đụng vào bạn của tôi thì như vậy hắn sẽ…. Còn về phần Phương Húc Đông phái người đối phó với tôi, nếu tôi đoán không sai thì hắn vì muốn trả thù cho Phương Húc Vĩ nhưng quan trọng hơn là bởi vì tôi và Khuynh Nhan đã thân mật quá mức.

Nghe Bùi Đông Lai nói thế, chân mày Tương Cương càng nhíu chặt lại.

- Ngay cả tôi còn nhìn ra được Phương Húc Đông có ý tứ với Khuynh Nhan, nói như vậy trong lòng Tương tiên sinh chắc đã có tính toán.

Bùi Đông Lai nói tới đây, dừng lại một chút, lại nói:

- Phương Húc Đông thành tâm thật ý thích Khuynh Nhan hay là muốn thông qua Khuynh Nhan để đạt được mục đích, nói như vậy chắc trong lòng Tương tiên sinh cũng biết.

Nghe được Bùi Đông Lai nói thế, Tương Cương liền dừng hút thuốc, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.

Thấy được vẻ mặt biến hóa của Tương Cương, trong lòng Bùi Đông Lai không nhịn được mà thở dài.

Dựa vào trí nhớ của Tiêu Phi, Bùi Đông Lai biết được 1 năm sau Tương Cương sẽ bị giết chết, sau đó Hồng Tinh sẽ bị người khác chiếm lấy.

Ngay cả trong trí nhớ của Tiêu Phi cũng không có nguyên nhân cùng quá trình cụ thể, nhưng mà trực giác nói cho Bùi Đông Lai biết, chuyện Tương Cương chết tuyệt đối có liên quan đến Phương gia.

Đúng như lời hắn mà nói thì Phương Húc Đông theo đuổi Mộ Khuynh Nhan quả thật chính là muốn chiều lòng người, muốn trở thành con rể của Tương Cương để tiếp nhận Hồng Tinh.

Mà dựa theo tiến trình lịch sử thì Mộ Khuynh Nhan cũng không có ở chung một chỗ với Phương Húc Đông.

Mặc dù trong lòng khẳng định được điểm này nhưng Bùi Đông Lai sẽ không đem việc này nói ra. Dựa theo tiến trình lịch sử thì những việc này sẽ phát sinh sau 1 năm nữa, nói ra Tương Cương cũng sẽ không tin, ngược lại hắn sẽ cho rằng Bùi Đông Lai đang châm ngoài ly gián.

- Sau cùng, tôi sẽ trả lời một ít vấn đề của Tương tiên sinh. Nguyên tắc của tôi là người không phạm ta ta sẽ không phạm người, nếu người phạm ta, ẩn nhẫn 3 phần. Nếu người còn phạm ta thì….Nếu không phải xem thể diện của Tương tiên sinh thì Phương Húc Đông đã biến mất khỏi nhân gian rồi.

Giọng nói của Bùi Đông Lai vô cùng bình tĩnh nhưng mà rơi vào tai Tương Cương lại giống như một tiếng sét làm cho Tương Cương trừng to 2 mắt nhìn Bùi Đông Lai.

Bởi vì hắn biết lấy giá trị võ lực của Bùi Đông Lai thì muốn ám sát Phương Húc Đông thì dễ như trở bàn tay.

- Đông Lai, cậu hẳn là nhìn ra được Khuynh Nhan rất thích cậu.

Trầm mặc một lúc lâu, Tương Cương bóp tắt điếu xì gà, quay đầu nhìn Bùi Đông Lai:

- Cậu có thích nó không?

“Ách”

Có lẽ là không ngờ Tương Cương sẽ hỏi câu như thế. Bùi Đông Lai liền lộ ra vẻ nghi hoặc nhưng mà hắn cũng không suy nghĩ nhiều, nói:

- Khuynh Nhan là một cô gái tốt, nàng có tấm lòng thiện lương, đơn thuần giống như một viên bảo thạch không có tỳ vết. Cô gái như thế sẽ khiến cho người khác có cảm giác muốn che chở nàng, tôi cũng không ngoại lệ.

- Vậy cậu sẽ ở cùng một chỗ với nó sao?

Tương Cương hỏi thẳng.

Bùi Đông Lai lắc lắc đầu:

- Không biết.

- Vì sao?

Tương Cương nhìn ra được Bùi Đông Lai không nói dối nhưng đột nhiên nghe Bùi Đông Lai nói không muốn ở chung một chỗ với Khuynh Nhan thì điều này làm cho hắn khó hiểu.

- Tôi có nguyên nhân của tôi.

Bùi Đông Lai mơ hồ trả lời.

Thấy Bùi Đông Lai không muốn nói nhiều, Tương Cương cũng không có nói vấn đè này nữa mà là trầm ngâm một lát rồi nói:

- Đông Lai, đầu tiên ta cảm ơn cậu đã nể mặt của ta mà không tự tiên ra tay động thủ với Phương gia. Chuyện này ta sẽ có cậu một công đạo.

- Tương tiên sinh, có lẽ là ngài không hiểu hết ý của tôi.

Bùi Đông Lai nghĩ nghĩ rồi nói:

- Tôi muốn động thủ với Phương Húc Đông là bởi vì hắn đã xúc phạm vào nguyên tắc làm người của tôi, còn về phần không động thủ không phải là tôi sợ ảnh hưởng đến chuyện hợp tác giữa ngài và Liễu tỷ. Tôi không động thủ là bởi vì Khuynh Nhan là bạn của tôi, mà ngài là cha của nàng, đáng để cho tôi tôn trọng. Còn nữa, tôi cảm thấy ngài là một người đang để kết giao.

“Ách?”

Chẳng biết tại sao nghe được những lời nói này, Tương Cương cảm thấy tuy Bùi Đông Lai nói mình là trưởng bối nhưng mà giọng nói lại không có coi hắn là trưởng bối mà là ngang hàng.

Rốt cuộc hắn là ai?

Trong lúc nhất thời, trong lòng Tương Cương hiện ra một dấu chấm hỏi.

Ở hắn xem ra nếu Bùi Đông Lai là người được Liễu Nguyệt chiếu cố, là đệ tử của Cổ Bồi Nguyên thì hắn sẽ không thể thản nhiên như thế được.

- Tương tiên sinh, nếu ngài lựa chọn trở về xử lý chuyện này thì cho dù ngài xử lý như thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không để ý.

Không được Tương Cương suy nghĩ ra nguyên nhân, Bùi Đông Lai lại mở miệng nhắc nhở:

- Hiện tại Khuynh Nhan rất hạnh phúc, thân là bạn của nàng thì tôi hy vọng nàng có thể được hạnh phục. Tôi tin tưởng thân là phụ thân của nàng thì nàng có thể làm được điều này.

“ Lộp bộp”

Trong lòng Tương Cương run lên, trầm mặc không nói.

Thấy Tương Cương không nói lời gì thì Bùi Đông Lai cũng không nói nữa mà là buông điếu xì gà trong tay xuống. Từ trong túi rút ra điếu thuốc con ngựa rồi châm lửa, hút một hơi.

Sương khói bao quanh khuôn mặt Bùi Đông Lai làm cho Tương Cương không thể nào nhìn rõ được Bùi Đông Lai. Vì thế Tương Cương liền đem ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa xe.

Ngoài xe.

Cuồng phong tàn sát bừa bãi, mây đen áp đỉnh.

Giống như lúc nào bão tố cũng có thể buông xuống.

Bạn đang đọc Siêu Cấp Cường Giả của Phong Cuồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 429

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.