Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một trận chiến, định tương lai ( 1,2 )

Phiên bản Dịch · 5344 chữ

Vẻ đẹp ở Hàng Châu là đẹp ở Tây Hồ.

Tây Hồ cũ được xưng là Võ Lâm thủy, hồ Tiền Đường, hồ Tây Tử, Tống Đại Thủy xưng Tây Hồ, nằm ở thành Tây Hàng Châu, 3 mặt giáp núi, mặt đông giáp với nội thành, là một danh thắng cấp quốc gia.

Lúc chạng vạng, ánh mắt trời chiều dần ngã về phía Tây, mặt hồ Tây Hồ có nhiều điểm kim quang.

Dưới trời chiều, cót vài du khách đứng ở trên cầu đưa lưng về tháp Lôi Phong chụp ảnh, còn đa phần du khách là sau khi đi du ngoạn xong là đi ra.

- Đông Lai, chúng ta tới phụ cận ăn một chút gì rồi đi quán Bar BBS, thế nào?

Ra khỏi cổng Tây Hồ thì Ngô Vũ Trạch liền hỏi.

3 ngày trước, Hạ Y Na để Quách Lệ Na tìm Ngô Vũ Trạch đề ngày quốc khánh đến Hàng Châu chơi, Ngô Vũ Trạch liền đpá ứng, hơn nữa dựa theo đề nghị của Hạ Y Na là mời cả những người trong phòng 108 cùng đi.

Đối với Ngô Vũ Trạch kêu gọi, Bùi Đông Lai chẳng những cự tuyệt tham gia nhưng mà lại đề nghị đám người Ngô Vũ Trạch không cần đi tới Hàng Châu trước, mà là đi một địa phương khác.

Bởi vì. . . Hắn đã quyết định ngày 11 động thủ với Phương gia!

Nhưng mà.

Hạ Y Na lại đề nghị ngày 11 đến Hàng Châu, mục đích là muốn thân cận với Bùi Đông Lai .

Đối với việc này thì Bùi Đông Lai không thể nào nói chân tướng cho mọi người biết, lại không muốn mọi người mất hứng, cuối cùng là hắn đi với đám người Ngô Vũ Trạch đến Hàng Châu, đồng thời quyết định du ngoạn ở đây, tìm cơ hội động thủ với Phương gia.

- Ăn cái gì cho no một chút rồi chúng ta đi về nghỉ ngơi, vòng vo một ngày tất cả mọi người đều mệt mỏi rồi.

Đối mặt đề nghị của Ngô Vũ Trạch, Bùi Đông Lai lắc đầu cự tuyệt.

Hắn biết rõ, Ngô Vũ Trạch không phải người nhỏ mọn, đề nghị đi quán Bar nhất định là quán Bar đẳng cấp ở Hàng Châu, việc đó chắc chắn là sẽ không thoát khỏi liên quan đến Phương gia. Hắn đã quyết định đêm nay khi đám người Ngô Vũ Trạch ngủ hết thì hắn sẽ thực hiện hành động trảm thủ.

- Bùi Đông Lai , cậu rất không có suy nghĩ.

Mắt thấy Bùi Đông Lai cự tuyệt, không đợi Ngô Vũ Trạch mở miệng, Hạ Y Na liền tức giận nói:

- Đến Hàng Châu thì cậu liền cự tuyệt, hiện giờ đi quán Bar cậu cũng tự tuyệt, không cần phải làm mất hứng như vậy có được không?

- Đông Lai, mọi người khó khăn lắm mới đi ra chơi một lần, chú cứ làm mất hứng.

Ngô Vũ Trạch cười khổ nói:

- Huống chi ở Hàng Châu này thì ka là chủ nhà, nếu không chiêu đãi tốt thì trong lòng của ka cũng không yên tâm a.

- Bùi Đông Lai , Hạ tỷ là muốn cùng cậu ở chung một chỗ cho nên mới đề nghị đi đến Hàng Châu, làm sao cậu lại không cho tỷ ấy một cơ hội ?

Quách Lệ Na liền ghép đôi Hạ Y Na và Bùi Đông Lai .

"Bá!"

Nghe được lời nói của Quách Lệ Na thì Hạ Y Na vốn là cả kinh, theo sau vừa thẹn vừa giận nói :

- Quên đi, hắn không đi, tự chúng ta đi.

Nói xong, Hạ Y Na liền cố ý xoay đầu sang một bên, tránh xấu hổ.

Cho tới nay, Bùi Đông Lai có thể rõ ràng nhận thấy được thái độ của Hạ Y Na đối với mình không giống như đối với những nam sinh khác, lúc này nghe được Quách Lệ Na nói như thế thấy Hạ Y Na lại không giải thích thì Bùi Đông Lai liền có chút ngạc nhiên.

Nhưng mà hắn cũng không có lập tức mở miệng nói, mà là hướng Hạ Y Na nỏi:

- Hạ Y Na , ba của cậu hoặc là ông ngoại của cậu có người quen ở đây không?

- Là sao?

Hạ Y Na quay đầu lại, vẻ mặt nghi hoặc, mà đám người Ngô Vũ Trạch cũng không hiểu.

- Tớ cùng với Vũ Trạch đều đã đắc tội với với lão đại xhđ ở Hàng Châu là Phương Chấn, mà Vũ Trạch đề nghị đến quán Bar thì sẽ khó tránh có quan hệ với Phương Chấn, một khi phát sinh chuyện thì xử lý không tốt.

Bùi Đông Lai nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng đem lo lắng trong lòng nỏi a.

Hạ Y Na cũng không biết chuyện tình Bùi Đông Lai làm bị thương Phương Thế Vinh, cũng không biết bạn gái của Ngô Vũ Trạch là Tô Thi Vận đính hôn với Phương Thế Kiệt , lúc này nghe được Bùi Đông Lai nói như vậy, lại thấy nụ cười trên khuôn mặt của Ngô Vũ Trạch cứng đờ. Biết được Bùi Đông Lai nói sự thật cho nên nàng vỗ ngực, cam đoan, nói:

- Tư lệnh viên của quân khu Chiết Giang cùng với ông ngoại tớ là chiến hữu, coi như cho dù Phương Chấn có 10 lá gan thì hắn cũng không dám đụng đến một đầu ngón tay của bọn ta.

Bùi Đông Lai tuy rằng sớm nhận thấy được có người âm thầm bảo hộ Hạ Y Na, nhưng mà người nọ thực lực cũng không mạnh gì, một khi Phương Chấn quyết tâm muốn động thủ thì căn bản không có bao nhiêu người bảo hộ nổi. Thậm chí, cho dù là hắn không có biện pháp gì bảo vệ nhiều người như vậy cho nên trong lòng hắn cũng có chút ít bận tâm.

Hiện giờ biết được nhân vật số một của quân khu Chiết Giang là chiến hữu của ông ngoại Hạ Y Na thì hắn lập tức yên lòng, cười nói:

- Một khi đã như vậy, chúng ta hãy đi đi.

- Cậu sớm nói đắc tội với Phương Chấn , vậy thì tớ liền cho người gõ chuông cảnh tỉnh hắn.

Hạ Y Na trách cứ nhìn liếc mắt Bùi Đông Lai một cái, sau đó nói:

- Vũ Trạch, nếu Phương Chấn dám tìm đến cậu gây phiền phức thì cậu hãy nói cho tớ biết.

Ngô Vũ Trạch chua sót cười, vẫn chưa mở miệng.

Hắn chỉ biết là mấy ngày nữa Tô Thi Vận sẽ đính hôn với Phương Thế Kiệt , cũng không biết phh có khai đao với Ngô gia hay không, dưới tình hình như vậy thì hắn không dám mở miệng thỉnh cầu Hạ Y Na hỗ trợ, dù sao hắn cũng biết rõ, cho dù Hạ Y Na nguyện ý giúp hắn thì ngăn được đám hỏi thì sao, cũng không có cách nào để Tô Thi Vận trở lại bên cạnh hắn.

Giống như suy đoán của Bùi Đông Lai , quán Bar BBS là sở hữu của Phương gia, nó nằm ở nơi phồn hoa nhất trong nội thành.

Lúc màn đêm buông xuống, Ngô Vũ Trạch lái chiếc Cayenne chở Bùi Đông Lai , Trang Bích Phàm cùng cvc còn Hạ Y Na thì lái chiếc đỏ Land Rover màu đỏ chở Quách Lệ Na , Tằng Khả Tâm , Dương Tĩnh 3 người.

Sau khi xe đến trước cửa quán rượu thì phóng mắt nhìn ra thì đâu đâu cũng là xe, trong đó phần lớn là những xe có rèm che đắt tiền, thậm chí còn có mấy chiếc xe hơi thể thao.

Xuống xe, tiểu thư đứng trước cửa liền cúi đầu mỉm cười, đoàn người Bùi Đông Lai liền đi vào quán Bar.

Tiến vào quán bar, tiếng nhạc vang lên dồn dập, một gã phục vụ nhiệt tình dẫn đám người Bùi Đông Lai đến một cái bàn, cùng lúc đó đa số nam nhân trong quán Bar đều đem ánh mắt nhìn về Hạ Y Na .

- Đây không phải là Ngô Vũ Trạch sao?

- Là hắn, ta nghe nói bạn gái của hắn là Tô Thi Vận đã đính hôn với Phương Thế Kiệt , lễ đính hôn sẽ diễn ra vào ngày 11, hôm nay hắn đến đây không phải là tự tìm nhục nhã vào bản thân sao?

- Thế thì cũng chưa chắc, ngươi không thấy mấy vị MM bên cạnh hắn có chất lượng rất cao sao?

- Nếu thật là như vậy thì hắn rất ngưu rồi.

- Không riêng như thế a, ta còn nghe nói trong lúc tụ họp ở Đông Hải thì hắn đã đắc tội với Phương gia, ta xem hắn tới nơi đây là muốn đùa với lửa rồi.

….

Ngay khi đại bộ phận nam nhân đem ánh mắt ném về hướng Hạ Y Na thì cũng có không ít tên công tử ăn chơi trác táng phát hiện được Ngô Vũ Trạch , lập tức âm thầm nghị luận.

Bởi vì tiếng nhạc trong quán không nhỏ, trừ Bùi Đông Lai thì đám ngươi Ngô Vũ Trạch cũng không nhe thấy được. Dưới sự chỉ dẫn của tên phục vụ thì đám người Bùi Đông Lai đi đến một cái bàn, mọi người phân biệt ra ngồi trên 3 ghế sa- lon.

Không biết là cố ý hay vô ý mà Hạ Y Na ngồi bên cạnh Bùi Đông Lai .

Đối với lần này, Bùi Đông Lai cũng không có để ý, mà là âm thầm nhìn Ngô Vũ Trạch liếc mắt một cái. Lúc trước hắn đã nghe mấy tên kia nghị luận, trực giác nói cho hắn biết hôm nay Ngô Vũ Trạch đưa mọi người đến quán Bar này, trừ bỏ việc chiêu đãi mọi người ra sợ là hắn còn mang theo một ý nghĩ khác.

Làm như đã nhận ra ánh mắt của Bùi Đông Lai, Ngô Vũ Trạch ảm đạm cười, không có giải thích. Ngô Vũ Trạch liền hướng tên phục vụ kêu đồ ăn và thức uống.

Mắt thấy Ngô Vũ Trạch không có chủ động giải thích, Bùi Đông Lai cũng không có hỏi nhiều.

- Để ăn mừng việc đến Hàng Châu chơi thì chúng ta hãy cạn ly nào.

Sau khi rượu, bia được mang ra thì Hạ Y Na là người thứ nhất bưng chén lên, đề nghị cạn ly.

“ Phanh”

Trong quán Bar, dưới sự chú ý của không ít người thì đám người Bùi Đông Lai liền cạn ly.

Sau khi uống xong 1 chén thì mọi người ngồi xuống.

Có lẽ là do ở lúc nãy Quách Lệ Na nói chuyện ghép đôi giữa Hạ Y Na và Bùi Đông Lai cho nên thủy chung Hạ Y Na vẫn không có dũng khí bắt chuyện với Bùi Đông Lai , chỉ có chủ nhà Ngô Vũ Trạch là vẻ mặt tiêu sái tươi cười, theo thứ tự cùng mọi người chạm cốc.

Thời gian trôi đi, khách trong quán Bar càng ngày càng nhiều hơn, âm nhạc cũng được mở to hơn, không khí càng ngày càng nóng liệt.

Không biết qua bao lâu, coi như lúc Hạ Y Na xung phong càn quét hết rượu thì ánh mắt của Bùi Đông Lai liền phát hiện được Ngô Vũ Trạch đang nhìn ra ngoài cửa.

Không riêng gì một mình Ngô Vũ Trạch mà dường như là toàn bộ khách nhân trong quán Bar đều đều ánh mắt nhìn ra ngoài của.

Dưới sự chăm chú của mọi người thì có vài người bước vào quán Bar, trong đó có một nam nhân có khí độ bất phàm, một nữ nhân có dáng người cao gầy, tư sắc không tầm thường.

Hơn nữa để người khác chú ý chính là đi tuốt ở đàng trước là một đôi nam nữ.

Nam dáng người thon dài, thân cao gần 1m8, diện mạo tuấn mỹ không nói, lúc tươi cười thì vô cùng mê người, mà cô gái bên cạnh thì trên người mặc một bộ đầm màu xanh nhạt, tóc được uốn lên, dưới chân không mang giày cao gót mà là đi một đôi giày màu đen, có vẻ vô cùng thanh thuần. So với những nữ tử trong quán Bar này thì vô cùng trái ngược nhau.

Ánh mắt của Ngô Vũ Trạch dừng lại trên người cô gái, vẫn không nhúc nhích.

Từ tư liệu thì Bùi Đông Lai đã thấy qua ảnh chụp của Phương Thế Kiệt , liếc mắt một cái thì biết nam tử đó chính là Phương Thế Kiệt đồng thời thông qua ánh mắt phức tạp của Ngô Vũ Trạch thì đoán được cô bé ấy là Tô Thi Vận .

Có lẽ là Hạ Y Na thật sự rất chói mắt, thế cho nên lúc đi vào quán Bar, 2 người Phương Thế Kiệt và Tô Thi Vận đang nói chuyện thì đều nhìn thoáng qua chỗ bàn của Bùi Đông Lai .

Trong phút chốc, ánh mắt gặp nhau.

Ánh mắt của Phương Thế Kiệt nhìn chằm chằm vào Hạ Y Na , sau đó hắn phát hiện Ngô Vũ Trạch ở bên cạnh.

Mà cô bé mặc bộ đầm màu xanh nhạt cũng dường như là cảm ứng được ánh mắt của Ngô Vũ Trạch , đầu tiên nàng liền thấy Ngô Vũ Trạch .

Dưới ánh đèn nhìn thấy bàn tay của Quách Lệ Na thân mật đặt trên đùi của Ngô Vũ Trạch thì đồng tử của Tô Thi Vận liền phóng đại.

Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của nàng thì người mà đã từng yêu nàng, thiếu niên Ngô gia nở ra một nụ cười đối với nàng, trong nụ cười có vẻ chua sót, nhưng phần lớn là chúc phúc.

- Tô Thi Vận , đối với cô ta đã hết hy vọng, chúc cô hạnh phúc.

Sau khi cười thì trong lòng Ngô Vũ Trạch thầm nghĩ một cau, sau đó nhịn đau, quay lại ôm vòng eo của Quách Lệ Na, rồi hôn lên khuôn mặt của Quách Lệ Na .

Tô Thi Vận giống như là bị sét đánh, vẻ mặt trắng bệch đứng nguyên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.

Sau đó, nàng không kìm lòng được mà bước tới bàn của Bùi Đông Lai .

Thấy được điểm này thì trong nháy mắt, vẻ mặt của Phương Thế Kiệt liền trở nên lạnh.

Dưới ánh đèn, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, sắc mặt của Tô Thi Vận trở nên trắng bệch đi tới chỗ cái bàn của Bùi Đông Lai và Ngô Vũ Trạch, Phương Thế Kiệt âm trầm đi ở phía sau, mà Ngô Vũ Trạch đối với tất cả chuyện này hoàn toàn không biết gì cả, vẫn hôn Quách Lệ Na.

Lúc trước Quách Lệ Na đã nhận ra ánh mắt Ngô Vũ Trạch nhìn về phía Tô Thị Vận mang theo tình ý dạt dào, bằng vào trực giác của nữ nhân, nàng phán đoán được Ngô Vũ Trạch và Tô Thi Vận có quan hệ.

Lúc này, nàng không hiểu ra sao cả, bị Ngô Vũ Trạch hôn, còn chứng kiến Tô Thi Vân đang đi tới chỗ Ngô Vũ Trạch, nhất thời nàng sững sờ trên ghế sa lon, đối với hết thảy mọi chuyện, nàng không thể lý giải được một chút.

Không riêng gì Quách Lệ na, ngoại trừ Bùi Đông Lai biết được hết thảy tin tức, đám người Trang Bích Phàm và Hạ Y Na cũng vô pháp lý giải.

- Làm sao vậy? uống rượu à?

Mắt thấy mọi người đều chăm chú nhìn về phía mình, Ngô Vũ Trạch cố gắng che dấu cảm xúc dao động trong nội tâm, một bộ tiêu sái như cũ cười cười.

Không trả lời, trừ Bùi Đông Lai ra, cả đám người Hạ Y Na đều đem ánh mắt hướng về chỗ Tô Thi Vận đang đi đến phía sau Ngô Vũ Trạch.

Ngô Vũ Trạch thấy thế, ngạc nhiên quay đầu lại.

- Đã lâu không gặp.

Tô Thi Vận dừng bước lại, còn cách Ngô Vũ Trạch khoảng 1m, nhìn khuôn mặt Ngô Vũ Trạch đã khắc sâu trong nội tâm nàng, mỉm cười, cười đến có chút khiến cho người ta thương cảm.

Đã lâu không gặp…

Bên tai vang lên tiếng nói mang theo vài phần thương cảm, vài phần thân tình, vài phần giả tạo kiên cường của Tô Thi Vận, Ngô Vũ Trạch như là bị xé toang bộ dáng giả tạo thông thường, hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn khuôn mặt quen thuộc mà cả đời này hắn cũng không thể quên được, chua xót cười:

- Đã lâu không gặp.

- Anh có khỏe không?

Tô Thi Vận nhẹ giọng hỏi, ánh mắt cũng không kìm lại đánh giá Quách Lệ Na.

Tựa hồ đã nhận ra ánh mắt của Tô Thi Vận, Quách Lệ Na giữ im lặng cầm bàn tay phải lạnh như băng của Ngô Vũ Trạch, ôm bả vai của hắn.

- Vẫn bình thường.

Nhận thấy trong tay Quách Lệ Na truyền đến hơi ấm, cả người Ngô Vũ Trạch lấy lại tinh thần, hít một hơi thật sâu, đứng lên, bưng hai ly rượu, một ly đưa tới trước Tô Thi Vận, lộ ra chiêu bài tiêu sái cười cười:

- Nghe nói cô sắp đính hôn, chúc mừng cô.

Chứng kiến bộ dáng thân mật của Quách Lệ Na và Ngô Vũ Trạch, bên tai vang lên tiếng chúc phúc của Ngô Vũ Trạch, thân thể Tô Thi Vận run rẩy, trầm mặc vài giây đồng hồ, sau đó gượng cười, tiếp nhận chén rượu:

- Cảm ơn.

Ngô Vũ Trạch không nói cái gì nữa, mà ra hiệu một chút, ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.

- Ngô Vũ Trạch, vì cái gì mà đến hôm nay anh vẫn không rõ tâm ý của em? Anh nghĩ rằng em thật sự sẽ gả cho Phương Thế Kiệt sao?

Nhìn Ngô Vũ Trạch uống một hơi cạn sạch, trong lòng Tô Thi Vận trong lòng đau xót, đôi mắt nóng lến, run rẩy đưa ly rượu lên miệng sau đó nhắm mắt lại, uống một hơi cạn sạch, nhưng cũng không có đem suy nghĩ trong lòng nói ra.

- Chúc mọi người chơi vui vẻ.

Mơ mắt ra, Tô Thi Vận giống như đã khôi phục bình thường, nàng đặt chén rượu xuống, sau đó mỉm cười nói một câu.

- Cô cũng như vậy.

Ngô Vũ Trạch tỉnh bơ đáp lại đồng thời nhìn thấy Phương Thế Kiệt đi ở phía sau Tô Thi Vận.

Tô Thi Vân không nói cái gì nữa, mà trực tiếp xoay người.

Trong nháy mắt xoay người, nàng chỉ cảm thấy trái tim của mình như đang vỡ vụn, đau nhức vô cùng, nàng cố nén không cho rơi lệ, đi tới chỗ Phương Thế Kiệt nói:

- Tôi hơi mệt một chút, muốn trở về nghỉ ngơi.

- Được.

Phương Thế Kiệt nhíu mày rồi đáp ứng yêu cầu của Tô Thi Vận.

Tô Thi Vận điều chỉnh lại cảm xúc, rời đi, Phương Thế Kiệt không có lập tức đuổi theo Tô Thi Vận, mà đưa ánh mắt như đao nhìn chằm chằm vào Ngô Vũ Trạch.

- Ngô Vũ Trạch, từ nay về sau, nếu mày dám liên hệ với Thi Vận hoặc là để tao gặp được ở Hàng Châu, tao sẽ cắt chân của mày!

Phương Thế Kiệt mở miệng, ngữ khí lạnh lẽo nói.

Nguyên bản hắn nhìn thấy Ngô Vũ Trạch cùng với cô gái bên cạnh hành động thân mật, nghĩ tới Tô Thi Vận sẽ tuyệt vọng đối với Ngô Vũ Trạch, hết hy vọng, hắn đang mừng thầm trong lòng thì đã thấy Tô Thi Vận đi tới trước mặt Ngô Vũ Trạch chủ động chào hỏi.

Theo ý nào đó mà nói, hành động lần này của Tô Thi Vận đã vô tình đánh vào thể diện của Phương Thế Kiệt, khiến cho Phương Thế Kiệt cảm thấy khó chịu, cho nên hắn đứng lại, đồng thời cảnh cáo Ngô Vũ Trạch.

Ngô Vũ Trạch trầm mặc không nói.

Mà Bùi Đông Lai thì hơi nheo mắt lại.

Lúc trước, Bùi Đông Lai nghe được những tên công tử ăn chơi nghị luận, đã từng suy đoán nguyên nhân Ngô Vũ Trạch đến quán bar, nhưng vừa rồi sau khi nghe được ngô Vũ Trạch và Tô Thi Vận nói chuyện với nhau thì đã minh bạch hết thảy.

Hắn nhìn ra được, vô luận là Ngô Vũ Trạch hay là Tô Thị Vận, đều còn rất yêu nhau.

Mà Ngô Vũ Trạch là cố ý làm trò trước mặt Tô Thi Vận, biểu hiện thân mật với Quách Lệ Na, hơn nữa còn hôn Quách Lệ Na. Ngô Vũ Trạch muốn thông qua phương thức này khiến cho Tô Thi Vận hết hy vọng đối với hắn, hoàn toàn quên hắn, bắt đầu một cuộc sống mới!

Dù sao, nếu Tô Thi Vận không thể quên Ngô Vũ Trạch, nàng đính hôn với Phương Thế Kiệt, nhất định sẽ hết sức thống khổ!

- Mày là ai? Khẩu khí so với bị bệnh phù chân còn lớn hơn a?

Không đợi Bùi Đông Lai có hành động gì, Hạ Y Na mở miệng, ngữ khí tương đối khó chịu.

- Đàn bà, có tin tao tìm người xử lý cô hay không?

Tâm tình Phương Thế Kiệt khó chịu, chỉ là bên trong quán rượu có quá nhiều người, thêm nữa là Tô Thi Vận cũng ở đây, không thể trực tiếp giáo huấn Ngô Vũ Trạch, hiện giờ thấy Hạ Y Na nhảy ra ngữ khí càng thêm lạnh như băng.

- Tỷ tỷ không tin đấy.

Luận về hung hăng càn quấy, có cha là Ngọc Thạch chi vương của TQ và quân khu tư tỉnh và ông ngoại của nàng là tư lệnh quân khu so với Phương Thế Kiệt chỉ có cao hơn chứ không thấp hơn, hiện giờ hắn làm ra một bộ dữ tợn, Hạ Y Na chẳng những không có sợ hãi, mà cười lạnh nói:

- Nếu không tin mày gọi người tới thử xem?

“ Vù”

Không đợi Phương Thế Kiệt trả lời, một gã trung niên nam tử ngồi ở một góc tối trong quán đứng dậy, ngay tại chỗ bắn ram cả người trong nháy mắt đứng ở trước người của Hạ Y Na, đem nàng che chắn phía sau.

“ Ách”

Phương Thế Kiệt muốn nói cái gì, nhìn thấy nam tử trung niên xuất hiện trước người Hạ Y Na, sắc mắt đột nhiên biến đổi.

- Phương Thế Kiệt, tiểu thư nhà ta không phải là người ngươi có thể đắc tội được, cút ra xa.

Nam nhân trung niên lạnh lùng nói.

- Cút ra xa?

Nguyên bản Phương Thế Kiệt nghe thấy lời nói của Hạ Y Na đã tức giận, nhưng mà ngại Tô Thi Vận vẫn đứng ở phía sau cách hắn không xa, hắn nhất thời do dự không biết có nên giáo huấn đám người Ngô Vũ Trạch hay không, hiện giờ thấy nam tử trung niên xuất hiện, bảo hắn cút ra xa, nhất thời khiến cho hắn nổi giận!

Phẫn nộ cực điểm, Phương Thế Kiệt chứng kiến chủ quán bar mang thủ hạ bước nhanh tới, lập tức cười lạnh nói:

- Được lắm? Tao ở Hàng Châu lâu như vậy, nhưng cũng không thấy con đàn bà nào kiêu ngạo như vậy, hôm nay tao sẽ mở mắt một phen!

- Phương Thiếu, làm sao vậy?

Thanh âm của Phương Thế Kiệt vừa hạ xuống, chủ quán bar dẫn thủ hạ đi tới bên cạnh hắn, quan tâm hỏi han.

- Lưu ca, có người muốn ta cút ra khỏi quán của ngươi, ông nói ta phải làm sao bây giờ?

Phương Thế Kiệt cười lạnh hướng tới chỗ chủ quán nói.

Ân?

Ngạc nhiên khi nghe được lời nói của Phương Thế Kiệt, nam nhân tên là Lưu Vĩ cả kinh không nhẹ!

Ông chủ của bbs chính là Phương Chấn.

Có người muốn Phương Thế Kiệt cút ra khỏi quán rượu bbs..

Nếu không phải Phương Thế Kiệt chính miệng nói ra, có đánh chết Lưu Vĩ cũng không tin!

- Bằng hữu, ta mặc kệ các người tới từ chỗ nào, nhưng mà…từ lúc quán bar mở của cho tới bây giờ, chưa có người nào dám ở trong quán bar gây sự, càng không có người nào dám bất kính đối với Phương thiếu!

Sau khi kinh ngạc, Lưu Vĩ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nam nhân trung niên nói:

- Ta cho các người một cơ hội, quỳ xuống nhận sai, sau đó cút hết ra ngoài cho ta !

Sau khi nói xong, Lưu Vĩ lại vung tay lên, tám gã đại hán áo đen phía sau tiến lên vài bước, xếp thành vòng tròn đem đám người Bùi Đông Lai vậy ở giữa.

Đối mắt với khí thế của đám người vây quanh như thế, nam tử trung niên âm thầm bảo vệ Hạ Y Na không sợ chút nào, mà lạnh lùng nói:

- Ông chủ của ta là Hạ Hà.

Hạ Hà?

Sau khi nghe được hai chữ này, sắc mặt của Lưu Vĩ không khỏi biến đổi.

Hạ Hà tuy rằng được xưng là vua Ngọc Thạch Trung Quốc, nhưng mà lấy đổ thạch để lập nghiệp, cho đến nay vẫn một mình chiếm lấy cái bánh ngọt lớn này, lại có cha vợ là tư lệnh quân khu , danh khí trong giới hắc đạo phương Nam thật không nhỏ.

Thân là thủ hạ của Phương Chấn, Lưu Vĩ tự nhiên nghe nói qua đại danh Hạ Hà.

- Phương Thiếu, Hạ Hà rất có thế lực ở phương Nam, hơn nữa bố vợ hắn còn là tư lệnh quân khu tỉnh, việc này có chút khó giải quyết.

Sau khi khiếp sợ, Lưu Vĩ lập tức đến bên cạnh Phương Thế Kiệt nhỏ giọng nói vào tai hắn.

So với Phương Thế Vinh, thì Phương Thế Kiệt từ nhỏ đã được Tào Nghiễm Giang hun đúc, biết rõ đạo lý cao thấp làm việc, sở dĩ hôm nay hắn tức giận cũng là bởi vì bị khiếu khích, lúc này nghe được lời nói của Lưu Vĩ, biết rõ Hạ Y Na không thể trêu chọc được.

Đồng dạng hắn cũng biết, nếu chuyện này cứ như thế rút lui, thì sau này hắn không thể sống yên được ở Hàng Châu, thậm chí là cả Chiết Giang.

- Phương Thế Kiệt, anh muốn làm gì?

Ngay trong lúc Phương Thế Kiệt đang tiến thối lưỡng nan, Tô Thi Vận thấy Lưu Vĩ dẫn người vây quanh cái bàn của Bùi Đông Lai, lập tức đi tới, nhíu mày chất vấn.

- Thi Vận, không có việc gì, chỉ là một chút chuyện hiểu lầm mà thôi.

Nghe được lời nói của Tô Thi Vận, Phương Thế Kiệt trong lòng chợt động, mỉm cười, sau đó nhìn lại nhìn nam nhân trung niên, nói:

- Nể mặt Thi Vận, việc hôm nay dừng lại ở đây.

- Đi thôi, Thi Vận.

Phương Thế Kiệt tìm được một cái thang xuống đài, không nói lời vô ích, cố gắng mang theo Thi Vận rời đi, đồng thời âm thầm quyết định, sau này nhất định phải làm cho Ngô Vũ Trạch ăn đau khổ, hắn không dám trở mặt với Hạ Y Na, nhưng có thể làm cho Ngô Vũ Trạch cút ra khỏi Hàng Châu như một con chó!

Tô Thi Vận nhìn không được liếc nhìn Ngô Vũ Trạch trong đám người một cái, sau đó cùng với Phương Thế Kiệt rời đi.

Tên nam nhân trung niên kia, sau khi thấy đám người Phương Thế Kiệt rời đi, không đợi Hạ Y Na phân phó đã chủ động đi về chỗ ngồi của hắn.

- Không dám thì nói không dám, giả bộ cái gì?

Hạ Y Na nhìn chằm chằm bóng lưng Phương Thế Kiệt và Hạ Y Na rời đi, hừ lạnh mọt tiếng, cũng không có truy đuổi không tha, tựa hồ nàng không muốn vì vậy mà phá hư không khí ở chung với Bùi Đông Lai.

Sau đó Hạ Y Na ngồi xuống, đồng thời một trong Hàng Châu tứ thiếu, Phương Thế Vinh xuất hiện ở cửa quán rượu.

- Anh!

Phương Thế Kiệt và Tô Thi Vận đến đây hôm nay, hoàn toàn là vì tăng thêm cảm tình của Tô Thi Vận trước khi đính hôn, vì muốn tăng thêm không khí, hắn chẳng những kêu mấy bằng hữu không tầm thường, còn gọi cả Phương Thế Vinh tới, lúc này thấy Phương Thế Vinh tiến vào quán bar, lập tức vẫy tay gọi.

- Thế Kiệt, chú tới đây là?

Phương Thế Vinh nhìn thấy Thế Kiệt, cũng nhìn thấy mấy tên đại hán áo đen và Lưu Vĩ lập tức nghi hoặc hỏi han.

- Bẩm Phương Thiếu, Thế Kiệt thiếu gia vừa mới cùng con gái của Hạ Hà xảy ra tranh chấp, không xảy ra đại sự gì.

Lưu Vĩ vội vàng đáp lại.

- Con gái của Hạ Hà?

Nghe được lời nói của Lưu Vĩ, Phương Thế Vinh có chút buồn bực, tùy miệng hỏi:

- Con gái của Hạ Hà sao lại chạy tới Hàng Châu này? Là người nào?

- Ở bên kia, Phương Thiếu.

Lưu Vĩ chỉ cái bàn chỗ Bùi Đông Lai.

Phương Thế Vinh lập tức nhìn theo hương Lưu Vĩ chỉ.

Ngay sau đó.

Ánh mắt hắn và Bùi Đông Lai gặp nhau trên không trung.

Chứng kiến khuôn mặt của Bùi Đông Lai, đồng tử Phương Thế Vinh đột nhiên trợn trừng tròn xoe, thần tình khiếp sợ.

- Hắc, Tiểu tạp chủng, thật không nghĩ tới mày dám xuất hiện ở Hàng Châu!

Ngắn ngủi kinh ngạc qua đi, trong con ngươi của Phương Thế Vinh hiện lên sát ý, trong lòng cười lạnh không dứt:

- Quả nhiên là đạp nát hài sắt không tìm được, đến khi tìm được chẳng uổng công, mày đã vội vã tìm chết như vậy, lão tử liền thỏa mãn nguyện vọng của mày!

Trong lòng thầm nghĩ, đồng thời rút ra bài học lần trươc, Phương Thế Vinh không có hồ đồ tiến lên trước, mà phân phó Lưu Vĩ:

- Lưu ca, nhất định phải phái người đem tên thanh niên tóc húi cua kia tiếp cận cho ta, ta đi ra ngoài gọi điện thoại!

- Đã rõ, Phương thiếu.

Lưu Vĩ tuy rằng không biết vì sao lại muốn hắn chú ý Bùi Đông Lai, nhưng hắn nhận ra vẻ tức giận trên mặt Phương Thế Vinh, tự nhiên không dám chậm trễ.

Thấy Lưu Vĩ đồng ý, Phương Thế Vinh lạnh lùng liếc nhìn Bùi Đông Lai một cái, sau đó không đợi Phương Thế Kiệt truy vẫn, liền xoay người đi ra bên ngoài quán bar.

- Vũ Trạch, các người cứ ngồi chơi, ka đi ra ngoài gọi điện thoại.

Thấy Phương Thế Vinh lấy điện thoại ra, đi ra khỏi quán bar, Bùi Đông Lai đoán được Phương Thế Vinh lấy điện thoại làm gì, hơi trầm ngâm, liền quyết định.

Sau khi nói xong, Bùi Đông Lai không đợi đám người Ngô Vũ Trạch đáp ứng, đứng dậy hướng tới chỗ cửa quán rượu đi tới.

Cuộc chiên ở Hàng Châu được mở màn.

Bạn đang đọc Siêu Cấp Cường Giả của Phong Cuồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 597

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.