Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ly Hôn - Không Ly Hôn

Phiên bản Dịch · 1564 chữ

Chương 4: Ly Hôn - Không Ly Hôn

“Một chiếc lược vàng, Phượng Hoàng Vu Phi.”

“Một cây trâm phượng vàng, Phượng Hoàng Lai Nghi.”

“Một bàn tính ngọc, Như Ý Cát Tường.”

“Một cặp vòng tay vàng, Thừa Long Đối Phượng.”

“Một bộ chén đũa vàng, Uyên Ương Hí Liên.”

...

Nghe thấy danh sách lễ vật, hết thảy người trong Tô gia đều trố mắt nhìn nhau, những thứ này nào phải quà tặng cho bà cụ Tô gia chứ, rõ ràng là sính lễ cưới hỏi mà!

“Tiền mặt lễ hỏi, 888 vạn.”

Mọi người trong Tô gia ai nấy đều trợn tròn mắt há hốc mồm.

Thời điểm chồng tiền đỏ tươi bày ra trước mặt họ, toàn bộ phòng ăn Tô gia đột nhiên lặng ngắt như tờ, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập.

888 vạn, đối với một nhị lưu thế gia như Tô gia mà nói, tiền sính lễ như vậy chẳng khác nào con số trên trời.

Bà cụ Tô gia chống quải đứng dậy, lảo đảo đến trước mặt người báo sính lễ, thần sắc kích động hỏi: “Xin hỏi, các cậu là ai, là xem trọng cô gái nào của Tô gia chúng tôi?”

Vừa nghe thấy những lời này, vài cô cháu gái Tô gia vẫn chưa gả đi kích động đến mặt đỏ tai hồng, tuy rằng không biết đối phương là ai, nhưng chỉ cần có thể bỏ ra sính lễ kinh người như vậy, thì nhất định là con cháu nhà hào môn, gả vào hào môn, chính là giấc mơ của các cô.

Sắc mặt Tô Nghênh Hạ trắng bệch, cô là cháu gái duy nhất của Tô gia đã gả đi, nói cách khác, những người khác đều có cơ hội, chỉ duy nhất cô là không có khả năng.

“Tôi chỉ phụ trách tặng lễ, những chuyện khác tôi không biết.” Người tặng lễ tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, chẳng để lại bất kỳ thông tin giá trị nào.

Mọi người trong Tô gia nhìn hoàng kim ngọc thạch đang phát sáng rực rỡ, còn có cả 888 vạn tiền mặt đỏ tươi bắt mắt, không ít người đã bắt đầu chảy nước miếng, ôi, nếu như con gái nhà mình được người khác xem trọng, đây chẳng phải là bay lên cành cao biến phượng hoàng hay sao, còn chẳng phải sau này toàn bộ Tô gia đều phải cậy nhờ cả vào bọn họ hay sao.

“Người này chắc chắn là tôi, bởi tôi chính là cô gái xinh đẹp nhất Tô gia.” Lúc này, có một cô gái có vóc dáng vô cùng gợi cảm, mở miệng nói.

“Ôi ôi ôi, ai cho em tự tin như vậy hả? Hiện tại vẫn chưa rõ chính chủ là ai đâu, dù có muốn đến thế nào thì cũng không nên vội vàng hấp tấp như thế chứ.”

“Đúng vậy, tất cả chúng ta đều có cơ hội, ai bảo nhất định phải là chị chứ, em thấy á hả, người này chắc chắn là thiếu gia nhà giàu, cố tình tỏ vẻ bí ẩn như vậy, nói không chừng chính là xem trọng em đấy.”

Đám cháu gái trong nhà tranh nhau ầm ĩ, đang là người một nhà bỗng nhiên lại chia năm xẻ bảy.

“Các em đừng cãi cọ nữa, ai nấy đều có cơ hội cả mà. Chẳng qua thật là đáng tiếc, có người chỉ có thể chống mắt lên nhìn mà thôi.” Lúc Tô Hải Siêu nói những lời này, còn cố tình nhìn thoáng qua Tô Nghênh Hạ.

Mọi người ở đây đều biết cái người mà anh ta nhắc đến là ai, nhao nhao cười giễu.

“Đúng đúng đúng, chúng ta đã bớt đi một đối thủ cạnh tranh rồi.”

“Hàn Tam Thiên, chuyện này phải cảm ơn anh rồi.”

“Nếu không có anh, chúng ta lại có thêm một đối thủ đáng gờm đấy chứ.”

Hàn Tam Thiên cúi đầu, biểu tình âm trầm, thậm chí, còn mang theo một tia dữ tợn, những người này đều không biết Hàn gia là ai, nhưng hắn lại vô cùng rõ ràng.

Đây là bù đắp sao?

Cũng đã ba năm trôi qua rồi, Hàn Tam Thiên tôi còn cần những thứ này nữa sao?

“Đừng cãi cọ nữa, trước mắt, bà sẽ bảo quản mấy thứ này, chờ đến khi người tặng lễ tự mình ra mặt, biết được ai là người cậu ta nhìn trúng thì bà sẽ đem những sính lễ giao cho người đó.” Bà cụ Tô gia đã lên tiếng giải quyết mọi chuyện đâu ra đấy, nên những người khác cũng không tranh chấp thêm nữa.

Sau khi dùng cơm trưa xong, một nhà ba người Tô Nghênh Hạ cũng không đợi Hàn Tam Thiên, mà tự mình lái xe về nhà luôn, bởi vì chuyện này đã khiến bọn họ mất hết mặt mũi.

Nhớ lúc trước, khi Hàn Tam Thiên đến ở rể, đừng nói đến sính lễ, ngay cả một đồng tiền lễ hỏi cũng chẳng có, hôm nay lại chứng kiến sính lễ chói mắt như thế, trong lòng bọn họ sao có thể không ghen tỵ cho được?

Vừa về đến nhà, Tô Nghênh Hạ liền tự nhốt mình trong phòng.

Mẹ của Tô Nghênh Hạ là Tưởng Lam phẫn nộ quát mắng Tô Quốc Diệu:

“Ông nhìn người ta đi, rồi nhìn lại nhà chúng ta mà xem, đây chính là chênh lệch.

Nếu không phải ông vô dụng, thì sao ông cụ có thể để Hàn Tam Thiên ở rể nhà chúng ta chứ?!!

Năm đó bà đây bị mù thiệt mà, vốn tưởng rằng gả đến Tô gia thì có thể có được cuộc sống tốt đẹp, không ngờ lại rơi vào tay cái tên phế vật là ông. Ông cụ cũng chưa bao giờ có ý nghĩa là sẽ đem quyền thừa kế Tô gia cho ông.

Nhìn những người khác mà xem, từng cái biệt thự, chung cư thang máy, còn chúng ta thì sao, chen chúc nhau trong một cái cư xá lầu bộ.

Mang danh là con dâu Tô gia, nghe thì êm tai lắm, nhưng gặp phải một tên phế vật như ông, trời mới biết tôi đã trải qua những ngày tháng khổ cực như thế nào.”

Tô Quốc Diệu cúi đầu, không dám phản bác. Ông là điển hình của một người đàn ông sợ vợ, vả lại, ông cũng biết rõ chính mình vô dụng như thế nào, cho nên không dám cáu giận trước mặt Tưởng Lam.

Tưởng Lam cường thế, càng khiến Tô Quốc Diệu thêm vô dụng.

“Tôi mặc kệ hết, phải lập tức để Nghênh Hạ ly hôn với thằng nhóc phế vật kia, mặt mũi của Tô gia thế nào cũng chẳng liên quan đến tôi nữa, tôi chỉ muốn một cuộc sống tốt hơn.”

Tô Quốc Diệu yếu ớt nói: “Năm đó, cha đã dặn tôi, không thể để chúng nó ly hôn. Vả lại, mối hôn sự này toàn Vân Thành ai ai cũng biết, nếu bây giờ để chúng nó ly hôn, chẳng phải sẽ bày trò cười cho thiên hạ hay sao?”

Tưởng Lam bắt đầu lăn lộn, khóc lóc om sòm, ngồi bệt dưới đất, nước mắt nước mũi tèm nhem, khóc rống: “Tô Quốc Diệu, ông chính là thứ vô dụng! Sao tôi lại gả cho cái đồ bỏ đi như ông chứ? Kiếp trước bà đây đã tạo nghiệt gì??? Chẳng lẽ chỉ vì mặt mũi của Tô gia, mà phải huỷ hoại một nhà chúng ta hay sao, phải huỷ hoại nửa cuộc đời còn lại của Nghênh Hạ hay sao? Mỗi ngày Nghênh Hạ đều phải chạy đến công trường, chẳng lẽ ông không đau lòng sao? Con bé chỉ là một cô gái, nhưng cứ có công việc cực khổ bẩn thỉu nào, là mấy kẻ thân thích kia lại bắt con bé đi làm. Ông không thương tôi thì cũng phải thương con bé chứ, con bé là con gái của ông đó.”

Sản nghiệp của Tô gia chính là mảng vật liệu xây dựng, cho nên phải thường xuyên chạy ra chạy vào công trường. Sở dĩ toàn bộ công việc khó khăn khổ cực đều đổ lên đầu Tô Nghênh Hạ, là bởi vì ở Tô gia, địa vị của nhà bọn họ là thấp nhất.

Tô Quốc Diệu khó nén vẻ thống khổ, ông biết, thực sự là bởi chính mình quá vô dụng, cho nên lúc trước ông cụ mới đẩy Hàn Tam Thiên qua cho bọn họ, tất cả những chuyện này đều là lỗi của ông.

Nhưng chuyện ly hôn thì không thể, bà cụ thà để Tô Nghênh Hạ sống uất ức cả đời với Hàn Tam Thiên, chứ tuyệt đối không bao giờ đồng ý những chuyện khiến Tô gia mất mặt.

Hôn lễ năm đó đã là một trò cười, vất vả lắm mới trôi qua được 3 năm, mọi người cũng đã dần quên lãng nó, nếu bây giờ lại ly hôn, thì chẳng khác nào bày trò cười cho người ta lúc trà dư tửu hậu, sao bà cụ có thể để chuyện này phát sinh chứ.

-------------------

Cầu lượt thích, cầu đề cử, cầu kim phiếu ạ~~~~

Bạn đang đọc Siêu Cấp Con Rể (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐũyLảLơi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 351

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.