Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời mời bất ngờ.

Phiên bản Dịch · 2114 chữ

"Ừ, lát nữa tôi sẽ mang một phần cơm trưa về cho cậu." Ngô Yến gật đầu tỏ vẻ đồng ý rồi dẫn mấy người khác đi ăn cơm. Dương Phàm ở lại một mình, lấy ghế ra ngồi trước quầy, mở laptop lên định bắn vài ván SC, không ngờ sau khi khởi động xong thì phát hiện cái quầy này không ngờ lại có lỗ cắm mạng.

Cũng không quản nó có dùng được hay không, Dương Phàm trước tiên lấy dây cable mình mang theo ra, kết quả không ngờ mạng lại vào được. Có cái để giết thời gian rồi, Dương Phàm đăng nhập vào trang cờ vây TOM, tiếp tục sự nghiệp địa lôi của mình.

Vừa mới làm được ván, ở trước quầy đã có một người đàn ông khoảng ngoài 50, mặc một bộ đồ rất bình thường, đứng ở đó nhìn đông ngó tây.

Dương Phàm vừa thấy có người tới, tay còn đang bận bắt nạt mấy thằng noob, liền cười với người đó nói:" Bác tự mình xem đi nha, hội chợ vẫn chưa có khai mạc, cháu không tiếp bác đâu. Bác cần tư liệu gì ở trên bàn có đủ cả đó." Nói xong Dương Phàm tiếp tục với nghiệp lớn của mình, đuổi theo đánh cho đối thủ thua te tua.

Người đó cười ha ha nói:" Cậu đang chơi cờ vây à, cậu cứ chơi tiếp đi, tôi tùy tiện xem cũng được."

Dương Phàm cười rồi chỉ vào ghế nói:" Bác ngồi xuống xem đi, trong cái hòm bên cạnh có nước suối đấy, bác khát thì cứ lấy mà uống."

Ván cờ này Dương Phàm ít nhiều cũng có điểm sơ suất, giết quá ác, dùng lực hơi quá, kết quả bị đối thủ phản công mãnh liệt, giờ thì phiền phức lớn rồi, địa lôi không ném được ai, ngược lại mình lại bị ném trúng.

Dương Phàm dùng toàn bộ thời gian để suy nghĩ, sau khi vắt óc cuối cùng cũng tìm được một đường xuyên phá không dễ dàng, khẽ đánh vào góc trên cùng bên phải của đối thủ, nếu đối thủ đáp lại, Dương Phàm liền có thể xuất quân. Đối thủ nếu đánh vào giữa thêm một nước, Dương Phàm cũng có thể vứt toàn bộ khu vực đó, sau đó tấn công mạnh mẽ vào góc trên cùng bên phải của đối thủ, thuận thế vây khu vực giữa lại, cứ như vậy mặc dù cục diện vẫn thiếu chút nữa, nhưng cũng còn có thể tiếp tục, quan trọng là phải xem mấy nước về sau.

Dương Phàm vừa mới đánh xong một nước, đằng sau có một tiếng "Ồ", Dương Phàm quay lại, phát hiện người kia đã không còn xem quầy nữa, ông ta đã ngồi bên cạnh mình rồi.

"Bác cùng thích cờ vây hả?" Dương Phàm tùy miệng hỏi một câu, người đó gật đầu nói:" Cũng nghiện lắm, một ngày không đánh một ván thì ăn cơm mất ngon. Chiêu này của cậu tôi có chút không rõ lắm.

Dương Phàm cười nói:" Lão tiên sinh cũng có chút phong phạm của kỳ thủ Tăng Văn Chính đó, một ngày một ván cơ à. Ha ha, ở giữa cháu đã tính rõ rồi, kết quả tốt nhất là đánh cướp, hiện tại cháu còn thiếu một nước, đánh ở trên góc thứ nhất là để tạo ra nước đó, thứ hai là ở đây có tàng trữ nước rút, còn có ý đồ vây chết khu vực giữa."

"Ừ, ừ, nước cờ này hay thật!" Người đó khen một câu, Dương Phàm có điểm xấu hổ nói:" Đây cũng là biện pháp trong lúc không có biện pháp. Đối thủ ngây thơ đánh thêm một quân vào giữa, ăn tám quân của cháu, nước cờ này cháu vẫn còn kém tí, phải từ từ."

Dương Phàm vừa dứt lời, đối thủ đã đánh nhầm rồi, chiêu này chắc là phải dùng để đánh ở trên góc phải, Dương Phàm lập tức cười lớn nói:" Hô hô, bị lừa rồi." Nói xong liền vặt lại đối thủ một cách mãnh liệt. Kết quả đổi thủ bị thua, mộng tưởng một lần nữa bị phá, lập tức ra khỏi phòng. ( Kiến thức cờ vây quá yếu đuối nên xin lược :D )

"Không được! Ham chơi quá mất rồi!" Dương Phàm thoát khỏi cờ vây TOM, xấu hổ cười với người đó.

Người đó cũng cười lại rồi nói:" Chàng trai trẻ, Uyển Lăng của các cậu có ưu thế gì để thu hút khách hàng vậy?"

Ưu thế? Làm khỉ có ưu thế gì! Uyển Lăng mười năm qua, vấn đề lớn nhất chính là quan chức không có thành tích. Thế nhưng Dương Phàm không thể nói vậy, khác chó gì tự tát vào mặt đâu? Mới cả hai vị lão đại trước mắt đều có ý muốn làm ra chút công trạng, đối với hội chợ lần này rất quan tâm.

"Bác muốn hỏi ưu thế của Uyển Lăng, cháu quả thật không biết nên trả lời bác thế nào. Uyển Lăng cơ sở công nghiệp kém, trước kia lấy nông nghiệp làm chủ đạo, lại có không ít xí nghiệp cũ, sau khi cải cách không có hình thành được quy mô. Cho nên so với những huyện thị xung quanh, bọn cháu quả thật chả có ưu thế gì đáng để mà nói cả." Dương Phàm không muốn lừa người, với cả hắn cảm thấy ông bác này có khả năng là vị lãnh đạo nào đó trong ban tổ chức chứ không phải là thương gia.

Người đó nghe xong cười haha nói:" Cậu cũng thành thật đó, nhưng không thể nói các cậu không có lấy một chút ưu thế nào chứ? Mấy lời này nói ra tôi cũng không thể tin."

Dương Phàm giờ mới cười hắc hắc nói:" Ưu thế không phải là không có, nó còn phụ thuộc vào mình nói thế nào nữa. Chính bởi vì Uyển Lăng cơ sở hạ tầng kém nên đầu tiên là được lãnh đạo hết sức coi trọng, chỉ cần doanh nghiệp muốn đầu tư, khẳng định có thể hưởng được rất nhiều chính sách ưu đãi. Thứ hai Uyển Lăng có nguồn nhân lực vừa phong phú vừa rẻ. Cuối cùng thì vị trí địa lý của Uyển Lăng cũng tương đối đặc biệt. Đến nay khu đô thị mới và khu công nghệ cao của bọn cháu đã hoàn thành xong hai công trình, cơ sở thiết bị tốt, đường cao tốc ra cửa phía bắc là tới khu đô thị mới, ra cửa phía nam là tới khu công nghệ cao. Hai nơi này như một cái võng đang được mắc sẵn, hắc hắc!"

Người đó nghe xong lập tức cười ha hả, chỉ Dương Phàm nói:" Thế mới đúng chứ, tôi nhìn thế nào cũng thấy cậu là một người có tài, hiện tại nghe cậu phân tích, tôi lại cảm thấy ưu thế của Uyển Lăng rất lớn."

Dương Phàm gãi gãi đầu cười nói:" Thật ra mấy năm nay thành tích của cục công thương Uyển Lăng không lý tưởng cho lắm, cũng may ban lãnh đạo mới của bọn cháu rất đoàn kết, nếu lần này không được, bọn cháu sẽ vẫn tiếp tục nỗ lực để lần sau lại tới góp mặt."

Người đó mỉm cười, hơi hơi cảm khái nói:" Vừa rồi cậu nói tôi có phong phạm của Tăng Văn Chính, hiện tại tôi thấy trong lời nói của cậu cũng có sự ngang bướng của ông ấy đó!" ( Chịu không biết bố này là ai)

Dương Phàm nghĩ, tôi vừa mới tới làm ở cục công thương được có vài ngày, vừa nãy toàn là mấy lời khách sáo, ông tưởng thật sao. Nhưng Dương Phàm cũng không giải thích, chỉ cười nhạt mà thôi.

Lúc này từ xa Ngô Yến mang theo một hộp cơm quay lại, người đó thấy có người quay lại, liền cầm một tờ truyền đơn trên tay nói:" Không sớm nữa, tôi nên đi thôi. Chàng trai trẻ, cho chút thông tin liên lạc nào, có khi chúng ta còn gặp lại đó."

Dương Phàm đối với ông bác này cũng có chút hảo cảm, vội lấy ra một tấm danh thiếp rồi đưa bằng hai tay nói:" Hì, vừa rồi chơi cờ quên mất, thất lễ, thất lễ rồi, lão tiên sinh chớ trách."

Ông ta lấy tay sờ túi, lập tức nở nụ cười xấu hổ nói:" Xấu hổ quá, vội đi nên quên mất không mang theo danh thiếp mất rồi, lát nữa gặp lại đưa cậu sau vậy."

Dương Phàm không để bụng mỉm cười bảo:" Không sao, bác đi thong thả."

Ông ấy cười rồi đi khỏi, Ngô Yến đi tới nhìn một cái rồi hỏi:" Làm gì đấy?"

Dương Phàm cười nói:" Có thể là ban tổ chức đấy, chắc là đi dạo, thuận miệng hỏi vài câu. Ông bác này không tồi đâu, là một người lịch sự tao nhã, nói chuyện với ông ấy cũng vui ra phết."

Ngô Yến đưa hộp cơm cho Dương Phàm nói:" Ăn ngay cho nóng, chiều nay còn nhiều việc lắm, tối này có khi còn phải đi chào hỏi hai doanh nghiệp. Lát nữa làm xong rồi, em về trước tắm rửa đi, sửa soạn xong rồi hay ra ngoài."

Cả buổi chiều lại bận bịu, người của khu đô thị mới và khu công nghệ cao cũng tới giúp được bảy tám mạng. Ngô Yến vội dẫn Lý Tình Tình và Hầu Bình đi khỏi, tranh thủ liên hệ với nhiều doanh nghiệp, lợi dụng thời gian buổi tối để đi gặp mặt, để lại một ấn tượng.

Hiện trường chỉ còn lại một mình Dương Phàm, buổi chiều qua rất nhanh, trước giờ cơm tối Cát Ny cũng quay về, ủ rũ ngồi cạnh Dương Phàm nói:" Khoa trưởng, việc này không có cách nào làm được đâu."

Dương Phàm cười hỏi:" Lại sao nữa?"

Cát Ny mệt mỏi, cầm nước uống một ngụm lớn rồi mới nói:" Chiều nay tôi đi tìm ban tổ chức, lấy tư liệu về chỗ nghỉ chân của các doanh nghiệp, kết quả sau khi lấy được địa chỉ, đi tới chào hỏi họ, định hẹn tối nay gặp mặt. Anh đoán xem bên tập đoàn Vĩnh Thái nói thế nào? Người ta vô cùng kinh ngạc nói, người của các cô không phải là đã tới rồi hay sao? Còn hẹn tối nay tám giờ gặp mặt. Tôi hỏi dò mới biết Y Đạt Hữu nhờ người của ban tổ chức đưa đi gặp mặt. Thế là bên này không còn gì liên quan tới mình nữa rồi, tôi lại chạy tới chỗ điện tử Hòa Tinh, kết quả anh đoán xem?"

Dương Phàm cười khổ nói:" Có phải là người của khu công nghệ cao tới trước rồi không?"

Cát Ny gật đầu nói:" Đáp đúng rồi."

Dương Phàm trong lòng bực tức, đám người này là loại chó má gì vậy? Hội chợ còn chưa bắt đầu đã nội đấu trước, công tác sau này khai triển như thế nào nữa?

"Ai ai cũng là chuyên gia đánh sau lưng, chút tâm tư toàn lo cho người mình, tôi thấy bọn họ đều toi công thôi."

Cát Ny thở hồng hộc nói, dùng cái nhìn căm thù nhìn mấy người không thuộc cục công thương.

Dương Phàm lúc này cũng không thể nói gì, chỉ có thể an ủi Cát Ny bảo:" Được rồi, không liên hệ được thì thôi, tối nay nghỉ sớm, ngày mai ta lại ngồi há miệng chờ sung vậy."

Lúc này Ngô Yến và mấy người kia cũng quay lại, thành tích của bọn họ cũng không tồi, liện hệ được ba doanh nghiệp, trong đó còn có một doanh nghiệp hẹn tối nay gặp mặt.

Dương Phàm không khỏi thầm lấy làm may, cuối cùng cũng không phí công. Lúc này điện thoại của Dương Phàm reo lên, Dương Phàm nhìn thấy số lạ, liền nghe máy nói:" Alo, tôi là Dương Phàm đây, ai tìm tôi đó?"

"Mr. Dương Phàm hả? Bọn tôi là người của bộ phận đối ngoại thuộc tập đoàn điện tử Hòa Tinh, nếu tối nay anh không bận, chín giờ tối ta gặp mặt ở Đắc Ý Lâu bàn chuyện, thế nào?"

Cái gì đây? Dương Phàm ngẩn tò te, vội vàng đáp ứng. Nhưng không phải nói là không liên hệ được hay sao.

Bạn đang đọc Sỹ Đồ Phong Lưu của Đoạn Nhận Thiên Thai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 82

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.