Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm không ngủ

Phiên bản Dịch · 2360 chữ

Lúc Hứa Khiết kéo tay Trầm Ninh xuất hiện, Dương Phàm phát hiện cử chỉ giữa hai người có phần thân mật hơn. Hứa Khiết trước ánh mắt và vài động tác mờ ám của Trầm Ninh đã khác hẳn lúc trước, trở nên thùy mị hơn ba phần.

Khi nhân viên phục vụ dâng trà lên, không biết Trầm Ninh nói gì bên tai Hứa Khiết, Hứa Khiết cười gõ tên mập mạp này một cái, Dương Phàm nhìn thấy cười trêu ghẹo:- Xem ra, tôi phải chuẩn bị một ít tiền lì xì mới được, có người nào đó muốn song hỷ lâm môn.

Mặt Hứa Khiết đỏ lên, Trầm Ninh thì cười ha hả, mặt dày nói:- Đó là Hứa Khiết nói tao là heo, nếu là heo, vậy khi thấy củ cải trắng còn không vội vàng đẩy hay sao?

Cái kiểu nói ví von này làm Dương Phàm phì cả cười, đồng thời ngẫm lại chính bản thân mình. Chọn lựa đối tượng kết hôn, thật sự là làm cho người ta khó xử. Trong lòng Dương Phàm, giữa Chúc Vũ Hàm và Trương Tư Tề, cán cân có phần hơi nghiêng về phía Chúc Vũ Hàm, đây cũng chính là nguyên nhân mà Dương Phàm vẫn không có tiến thêm một bước với Trương Tư Tề.

- Định lúc nào tổ chức?Dương Phàm trực tiếp hỏi một câu làm Hứa Khiết cúi gằm xuống, Trầm Ninh cười nói:- Còn chưa gặp qua cha mẹ vợ nữa. Theo ý của Hứa Khiết thì cuối tuần mới tới nhà cô ấy, sau đó mới đi lên tỉnh.

Hứa Khiết dần dần tự nhiên lên, nhìn Dương Phàm cười hỏi:- Phó bí thư Dương, vậy còn anh? Tôi nghe nói anh có bạn gái ở toàn soạn báo, trước kia đã tới Vĩ Huyền, trông rất xinh đẹp.

Dương Phàm cười cười nói:- Cứ gọi tôi là Dương Phàm đi, chị dâu. Tôi và Trầm Ninh thân nhau như anh em, bí thư bí thiếc làm gì cho mất tự nhiên.

Lời này của Dương Phàm khiến mặt Hứa Khiết đỏ như gấc chín, vội vàng đứng dậy viện cớ đi toilet. Trầm Ninh ở bên cạnh cười hô hố nói:- Chim lợn, cô nàng này cực phẩm không? Nhà cô ấy ở đại học Truyền hình, trông bề ngoài thì có vẻ phóng túng thế thôi chứ bảo thủ từ trong xương đó. Sau cái đêm hôm đó, cái bộ dáng u oán giống như tao không chịu trách nhiệm thì sẽ chuẩn bị tự tử luôn.

Dương Phàm cười khổ nói:- Đẹp cái mặt mày chưa, nếu biết cô ta là như vậy thì nên sống cho tốt, đừng giống như trước kia, trêu hoa ghẹo liễu nơi nơi…Bây giờ mày có thể coi như là tình ái và sự nghiệp cùng gặt hái.

Trầm Ninh cười hắc hắc nói:- Đừng có nói tao, còn thân mày thì sao? Bé phóng viên Trương gì gì đó của mày ấy, xem lúc nào dẫn ra mắt mọi người không được sao?

Dương Phàm cười giải thích:- Gọi là Trương Tư Tề. Không phải Trương gì gì.

Không nhắc tới thì thôi. Dương Phàm vừa mới nói tới Trương Tư Tề, điện thoại rung lên. Dương Phàm cầm lấy nhìn thấy số di động cười nói:- Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo tới. Điện thoại của cô ấy.

- Nhớ anh quá nên gọi điện hay sao?Dương Phàm cười ha ha hỏi. Trương Tư Tề bên đầu kia điện thoại liền trầm mặc một lúc. Ngày hôm nay đi mua đồ trên phố cùng với chị dâu. Dọc đường bàn về đàn ông, khi nhắc tới Trương Khải Đức, chị dâu bất mãn nói:- Đàn ông không có ai là tốt cả. Dù có buộc dây lưng quần lên cũng không thể làm cho người ta yên tâm được.

Trương Tư Tề tự nhiên là nói hộ anh trai:- Anh trai không phải rất yêu chị hay sao?

Chị dâu phẫn nộ nói:- Yêu thì đúng, tuy nhiên bên ngoài hắn cũng có ngườI phụ nữ khác. Đêm qua lúc giặt quần áo chị phát hiện trong túi áo hắn có áo mưa.

Vừa nói tới vật này mặt Trương Tư Tề đỏ bừng. Nói nhỏ:- Không phải là hai anh chị dùng sao?

Chị dâu cũng xấu hổ nhỏ giọng nói:- Anh chị đã quyết định có con mà, sao lại dùng thứ đó làm gì? Chị vừa mới mang thai mấy ngày anh em liền ra ngoài xằng bậy. Bỏ đi, dù sao trong lòng anh ta còn có cái nhà này là được. Tuy nhiên, chị cũng phải nhắc nhở em, người bạn trai kia của em, em phải nhanh tóm chặt lấy một chút, bây giờ đàn ông tốt phải nhanh chóng cướp lấy, ánh mắt bọn con gái giờ rất độc, lá gan lại lớn. Nếu không cẩn thận là có hồ ly tinh ngay.

Nói đến việc này, trong lòng Trương Tư Tề thật đúng là không yên tâm, suy nghĩ một chút rồi thừa dịp chị dâu thử quần áo liền gọi điện cho Dương Phàm. Nghe được giọng nói của hắn, Trương Tư Tề đột nhiên hơi cảm thấy không chân thực, lời của chị dâu thật đúng là có đạo lý.

- Anh đang làm gì đấy?Nhẫn nhịn một hồi…Trương Tư Tề bật ra một câu.

Dương Phàm cười nói:- Không làm gì cả, đang cùng bạn bè ăn cơm thôi.

Trương Tư Tề cả gan truy vấn:- Bạn bè nào? Nam hay nữ?

Dương Phàm cảm thấy kỳ quái, trước đây Trương Tư Tề chưa từng hỏi như này, bật cười nói:- Một người bạn cùng học trung học. Bây giờ đang làm trưởng công an huyện anh. Anh hỏi này, sao em lại hỏi cái vấn đề này?

Trong lòng Trương Tư Tề cảm thấy hốt hoảng, giống như bắt kẻ trộm bị trộm cướp lại. Đành giở giọng điệu đanh đá ra:- Làm sao, không thể hỏi được à?

Dương Phàm nghe ra có chút không bình thường, vội vàng giải thích:- Không phải như thế? Chỉ là trước kia em đâu có quan tâm tới việc này, hôm nay sao lại như thế thôi?

Trương Tư Tề có cảm giác ngắc ngứ ở cổ, không nhịn được hạ giọng nói:- Anh khai thật mau, có phải anh đã từng ngủ với không ít người phụ nữ hay không?

Dương Phàm lập tức cười khổ, vấn đề này muốn trả lời thực sự hơi khó khăn, ngẫm nghĩ một chút liền nói:- Vấn đề này, anh thật không biết nên trả lời như nào. Như vậy đi, khi nào anh và em xác định quan hệ rõ ràng thì anh sẽ trả lời cho em. Còn bây giờ tốt nhất nên chừa cho đối phương không gian riêng tư đi nhé.

Trương Tư Tề im lặng một hồi, câu trả lời này của Dương Phàm không phải là rất rõ ràng sao, chứng tỏ trong đó có vấn đề. Dương Phàm trả lời như vậy là bởi vì không muốn lừa gạt Trương Tư Tề.

Với sự thông minh và mẫn cảm của phụ nữ, sau khi bộc phát tất cả, Trương Tư Tề nói có vẻ buồn bực:- Anh không muốn trả lời hay là không muốn lừa em? Có là có, không có là không có, trả lời một cái có gì khó khăn đâu?

Dương Phàm trầm tư suy nghĩ một hồi, thở dài nói:- Anh không muốn lừa em.

Điện thoại tức khắc bị dập máy, Dương Phàm sửng sốt một chút, quay sang cười khổ với Trầm Ninh. Trầm Ninh đại khái cũng đoán được ý tứ cuộc gọi này, không nhịn được cười nói:- Không có việc gì đâu, trước kia Hứa Khiết cũng có hỏi tao có người phụ nữ khác hay không, tao liền nói rằng trước kia thì có, sau khi kết hôn sẽ không có.

Bên này, Trương Tư Tề dập điện thoại là bởi vì thấy chị dâu đi ra, thấy vẻ mặt buồn bực của cô gái nhỏ liền cười hỏi:- Em làm sao thế? Mới có một lát sao mà thay đổi nhanh vậy?

Trương Tư Tề do dự một chút rồi nói:- Em vừa gọi điện hỏi hắn có ngườI phụ nữ khác hay không. Hắn nói, không muốn lừa em, nói rằng trước khi xác định được quan hệ phải để cho đối phương có không gian riêng.

Chị dâu lập tức khẩn trương nói:- Phiền to rồi, tiểu tử này rất đẹp trai, nếu không thì Chu Dĩnh kia sao lại từ Bắc Kinh đuổi tới chứ? Em thật đúng là chẳng để ý chút nào. Hắn nói không muốn lừa em chứng tỏ là trong lòng hắn có em đó.

Trương Tư Tề cúi đầu đi thẳng ra ngoài, khi ra tới cửa liền đứng lại móc điện thoại ra bấm số của Dương Phàm, tiếp theo liền khẽ nói:- Em muốn điều đến Vĩ Huyền, anh có ý kiến gì hay không?

Đầu dây bên này, Dương Phàm do dự một chút nói:- Em để anh suy nghĩ một chút, sau vài ngày sẽ trả lời em được không?

Trương Tư Tề vội vàng cúp điện thoại, chị dâu ở bên cạnh khẽ hỏi:- Hắn nói như thế nào? Có dứt khoát không?

Trương Tư Tề nói nhỏ:- Hắn nói phải suy nghĩ một chút.

Chị dâu thở dài nói:- Hỏng rồi, trong lòng hắn còn có phụ nữ khác, địa vị cũng không dưới em, hắn chắc là đang do dự đây.

Chị dâu nói không sai, Dương Phàm đúng là do dự, vì chuyện này mà chẳng còn lòng dạ nào ăn cơm nữa. Dương Phàm có tâm sự, Trầm Ninh và Hứa Khiết đều nhận ra, ăn uống xong ba người đều tự rời đi.

Một mình Dương Phàm dạo bước trên đường phố Vĩ Huyền, trong đầu hiện ra đủ loại cảm xúc. Nhu cầu và tình cảm là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, giải quyết nhu cầu có rất nhiều cách, còn cảm tình thì rất khó để lựa chọn. Đối với hôn nhân, Dương Phàm không hy vọng tấn bi kịch của mẫu thân lại tái diễn trên bản thân mình.

Cầm chiếc di động đã lâu rồi, giờ nên gọi cho ai đây?

Dương Phàm yên lặng ngồi xuống một chỗ, hút hết điều này sang điếu khác, không lâu sau trên mặt đất đã đầy tàn thuốc. Thỉnh thoảng có người qua đường, nhìn thấy có một người ngồi xổm trong bóng đêm đều bước nhanh chân hơn.

Dương Phàm gần như là vô thức ấn số của Chúc Vũ Hàm, sau khi đầu kia nhấc máy, giọng Dương Phàm hơi khàn khàn:- Chị vứt bỏ chính trị được chứ?

Chúc Vũ Hàm trầm lặng một hồi lâu mới nói:- Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Trong bóng tối, Dương Phàm thoáng cười khổ, thở dài nói:- Trương Tư Tề vừa gọi điện cho em, muốn được điều đến Vĩ Huyền. Em nói với cô ấy là cần suy xét vài ngày, nói thực em vẫn chưa từ bỏ ý định. Nhưng em không hề muốn lừa cô ấy, giờ em chỉ cần một câu nói của chị.

Lúc này, Chúc Vũ Hàm đang ngồi trên ban công nhìn về phương xa, hiểu rõ được phần nào ý cảnh của “Dã khoáng thiên đê thụ, giang thanh nguyệt cận nhân”.(Đây là 2 câu thơ trong bài “Tức Kiến Đức giang” của Mạnh Hạo Nhiên

Di chu bạc yên chửNhật mộ khách sầu tânDã khoáng thiên đê thụGiang thanh nguyệt cận nhân

Dịch nghĩa:

Chèo thuyền đến đậu bên bến sông đầy khóiLúc chiều về nỗi buồn của khách vừa mới dâng lênÐồng rộng bao la trời dường như kề sát xuống hàng câyMặt sông trong vắt trăng đến gần ngườiVề phần dịch thơ thì hiện mình tìm được mấy bản sưu tầm sau:1. Bãi sôngKhói bãi sông, thuyền ghéChiều tà, lòng chạnh buồnMênh mang trời sông nướcBên người ánh trăng buông2. Ở Lại Sông Kiến Ðức -- Trần Trọng San

Dời thuyền đến đậu bên bờ khóiSầu khách vừa dâng lúc tối trờiÐồng ruộng cây đem trời xuống thấpSông trong trăng sáng đến gần người

3. Neo thuyền đậu bến Đức GiangNỗi sầu chiều lạnh khách càng xót xa.Trời cao tưởng cận cây nhàSông xanh, khói tỏa, trăng sa xuống người.

4. Trần Trọng Kim –Dời thuyền đậu bến khói mâyChiều hôm xúc cảnh khách ngây mối tìnhÐồng không trời thấp ngọn cànhNước sông trong vắt trăng quanh cạnh người)

Đột nhiên Dương Phàm gọi điện khiến nàng sinh ra một cảm giác cô tịch, trong chớp mắt lệ đẫm trong đêm.

Im lặng, im lặng một lúc lâu.

Cuối cùng Chúc Vũ Hàm khẽ nói:- Cho chị cân nhắc một ngày được không?Dương Phàm lắc đầu kiên quyết:- Không được, tối đa cho chị năm phút.

Chúc Vũ Hàm thở dài nói:- Nếu kết hôn thì em không xứng với kỳ vọng của cha mình, em sẽ phải vứt bỏ hết thảy. Điều này em có nghĩ tới không? Đừng nên kích động nhất thời! Vì một bà già, không đáng.

Dương Phàm ngẫm nghĩ một chút nói:- Vậy em vứt bỏ hết.

Tâm tư của Chúc Vũ Hàm bị một câu này xuyên thủng hoàn toàn, ngơ ngác ngồi dựa vào ghế, hồi lâu mới nói:- Thằng ngốc.

Dương Phàm mỉm cười, lắc đầu nói:- Ngốc thì ngốc chứ sao.

Chúc Vũ Hàm khẽ cắn môi, thở dài nói:- Em chính là ma chướng trong đời của chị, ngày mai chị sẽ về gặp ba, chờ thêm một ngày được không?

Lúc này đây Dương Phàm không tiếp tục bức bách Chúc Vũ Hàm nữa, mà cười thản nhiên:- Tốt lắm, em sẽ chờ chị một ngày.

Đêm hôm nay đối với hai người nhất định là một đêm mất ngủ, còn có một người cũng như vậy, đó làTrương Tư Tề ở tỉnh thành.

Bạn đang đọc Sỹ Đồ Phong Lưu của Đoạn Nhận Thiên Thai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.