Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điên đảo trắng đen

Phiên bản Dịch · 1837 chữ

Dương Phàm ra vẻ kinh ngạc, Trì Ảnh không khỏi đắc ý nói:- Chúng ta đánh cuộc không?

Dương Phàm cười cười, nhìn cô gái thông minh mà ánh mắt cũng được này, thầm nói cô bé này nghĩ mình dễ bị lừa sao. Đương nhiên Dương Phàm không khỏi suy nghĩ, sau đêm đó, người ta sẽ không có yêu cầu gì chứ? Chẳng qua Dương Phàm phát hiện một tia tinh nghịch trong mắt Trì Ảnh, cho nên mới có suy nghĩ này.

Nhún vai, Dương Phàm nói:- Được, đánh cuộc như thế nào?

- Em đoán chức vụ của anh. Đoán trúng, anh phải đồng ý một việc với em. Đoán sai, em làm cho anh một chuyện.Trì Ảnh cười hì hì nói. Dương Phàm thầm nghĩ, cô bé này có lẽ muốn một đêm nữa đây. Đoán trúng, cô bé sẽ đưa ra đề nghị cùng nhau làm lần nữa. Đoán sai, theo lẽ thường Dương Phàm sẽ * lần nữa.

- Ok, không vấn đề.Dương Phàm quyết đoán trả lời. Nói thật đêm điên cuồng đó, đến bây giờ Dương Phàm vẫn còn nhớ đến. Trì Ảnh ở trên giường rất hoang dã, không hề e ngại, những người phụ nữ khác không thể bằng.

Trì Ảnh suy nghĩ một chút, lại nhìn Dương Phàm:- Anh trông khá giống một cán bộ phòng, có lẽ là trưởng phòng ở cơ quan nào đó, là một trưởng phòng có quyền lực.

Dương Phàm không phủ định câu nói của Trì Ảnh, ngược lại lộ ra vẻ giật mình, nói:- Em thật lợi hại, sao có thể đoán ra?

Trì Ảnh cười hì hì nói:- Em cảm thấy anh có một khí thế. Khí thế này có được do thường xuyên ra lệnh. Cho nên khẳng định anh là lãnh đạo. Nếu là lãnh đạo, anh lại còn trẻ như vậy, cho nên em đoán anh là trưởng phòng.

Dương Phàm tiếp tục giả vờ, cười khổ nói:- Được, em thắng, nói đi, em muốn làm gì?

Trì Ảnh mỉm cười nói:- bắt đầu từ bây giờ đến ngày mai, anh là bạn trai của em. Yêu cầu này không cao chứ?Dương Phàm thầm nói: “Ừ, mình đoán không sai mấy” Tiếp theo Trì Ảnh nói một câu làm Dương Phàm ngây ra.

- Được rồi, bây giờ anh đã là bạn trai của em. Cho nên sau khi xuống xe, anh cùng em đến đại học Z thăm em trai em.

Không phải đi thuê phòng sao? Dương Phàm có chút ngạc nhiên, thầm mắng mình quá vô sỉ, vô sỉ. Cầm thú. Cầm thú.

- Em còn có em trai?Dương Phàm hỏi một câu. Trì Ảnh lập tức lộ ra vẻ tự hào:- đương nhiên là có, em trai em là thiên tài, từ nhỏ đã học rất giỏi, lại đẹp trai. Lúc thi đại học, là thủ khoa đó.

Dương Phàm nói theo nàng:- Vậy bố mẹ em nhất định rất tự hào.Nói lời này, Dương Phàm nghĩ đến lúc mình thi vào đại học B, vẻ mặt mẹ mình như thế nào.

Nhắc đến bố mẹ, Trì Ảnh trở nên buồn bã, nhỏ giọng nói:- Một năm trước khi em trai em thi đại học, bố mẹ em bị tai nạn xe mà mất.- Xin lỗi.Dương Phàm vội vàng nói một câu. Trì Ảnh cười nói:- Không có gì đâu, đã là quá khứ mà. Anh cũng không cố ý.

- Ừ, nói chuyện em trai của em đi.Dương Phàm vội vàng nói sang chuyện khác. Đề tài này làm mắt Trì Ảnh sáng lên, đôi mắt to đẹp đầy tự hào, có chút xấu hổ nói:- Còn nhớ vụ gặp nạn trên máy bay lần trước không? Lúc ấy em đã nghĩ, em nếu chết, ai sẽ trợ cấp cho em em học. Nghĩ như vậy, trong lòng em rất đau khổ và khó chịu, sợ không còn gặp lại em trai nữa. Lúc ấy em rất hoảng hốt. Nếu không phải anh kịp thời xuất hiện, em sẽ hỏng mất. Em là tổ trưởng .... Sau đó....

Vừa nói Trì Ảnh trừng mắt nhìn Dương Phàm, ánh mắt này đã nói rõ tất cả.

Dương Phàm suy nghĩ một chút, cười nói:- Có một câu anh vẫn muốn hỏi em, nhưng lại cảm thấy không thích hợp.

Trì Ảnh đảo đảo mắt, đoán được Dương Phàm muốn hỏi gì, cười nói:- Nói ra sợ anh cười em. Trước hôm đó em mới chia tay bạn trai. Sau khi xuống máy bay, em vẫn nhớ đến chuyện đó nên mới như vậy. Thực ra ngoại trừ bạn trai trước đây ra, em chưa từng * cùng ai.

Chuyển sang chuyện này, Dương Phàm lại không có gì để nói. Cũng may lúc đó đã đến trạm xuống. Hai người xách hành lý xuống. Còn một đoạn đường nữa mới đến đại học Z, Dương Phàm đứng ở lề đường, nhìn Trì Ảnh, cười nói:- Em muốn anh đi?

Trì Ảnh xấu hổ cười nói:- Lần trước sau khi chia tay bạn trai, em trai em biết liền khuyên em tìm người khác. Anh không biết thằng bé này nói nhiều lắm, cho nên em muốn anh giúp em lừa nó một lần.

Bắt một chiếc taxi, hai người đến đại học Z. Đến cổng trường, Trì Ảnh cười hì hì rút điện thoại di động ra, gọi điện. Nhưng khi có người nghe, Trì Ảnh ừ ừ mấy câu, mặt biến sắc.

- Được được, cảm ơn em, chị đang ở ngoài cổng trường.

Dập máy, Trì Ảnh hốt hoảng nói:- Em trai em có chuyện, đang nằm trong viện, chúng ta chờ bạn học của nó ra dẫn đường.

Dương Phàm thấy Trì Ảnh hoảng hốt, vội vàng an ủi:- Đừng gấp, ở trong viện nói rõ chuyện không lớn. Nếu như xảy ra chuyện lớn thì trường đã sớm thông báo cho em. Không thông báo cho em, có thể thấy đây là ý của em trai em.

Dương Phàm phân tích như vậy, Trì Ảnh cảm thấy cũng đúng, không hốt hoảng nữa. Đợi một lát có một sinh viên chạy ra, thấy Trì Ảnh liền chạy tới, cười nói:- Chị Trì.

Ba người bắt một chiếc taxi, trên đường đi cậu sinh viên kia nói chuyện em trai Trì Ảnh ra. Dương Phàm nghe xong cũng hiểu được một chút. Đây là một chuyện rất cũ nhưng thường xuyên xuất hiện. Chuyện đầu đuôi là như sau: Triệu Lực con trai một lãnh đạo trong trường thích một nữ sinh, sau đó không ngừng theo đuổi. Nhưng cô nữ sinh này lại thích Trì Dũng – em trai Trì Ảnh, thường xuyên chủ động hẹn Trì Dũng đi chơi. Cuối tuần trước, Trì Dũng và nữ sinh đó đi chơi, nửa đường thì gặp Triệu Lực. Vì thế Triệu Lực liền chặn hai người lại, uy hiếp Trì Dũng phải tránh xa cô nữ sinh này ra. Trì Dũng là một chàng trai trẻ tuổi nóng nảy nên không nghe lời. Triệu Lực tức giận ra tay trước, kết quả bị Trì Dũng đánh ngã. Chuyện này vốn là do hai bên nóng giận mà thành. Trì Dũng đánh Triệu Lực, đầu Triệu Lực và vào phía sau, chảy ít máu mà thôi, vết thương không nặng. Nhưng nhà Triệu Lực lại báo cảnh sát, nói Trì Dũng đánh Triệu Lực, bắt người đi. Ai biết vào đồn cảnh sát chưa đến 24 giờ, cảnh sát liền đưa Trì Dũng đến bệnh viện, nói cái gì mà Trì Dũng muốn chạy, nhảy từ trên tầng hai xuống, ngã gãy chân.

Chuyện này chỉ cần người có đầu óc là hiểu được nguyên nhân trong đó. Bố zz là lãnh đạo gì đó của sở Giáo dục tỉnh, tên sinh viên này không nói là lãnh đạo gì, nhưng rất bất bình. Có không ít bạn học đi thăm Trì Dũng, Trì Dũng nhờ mọi người đừng nói chi Trì Ảnh.

Trì Ảnh nghe xong liền khóc ròng, dựa vào vai Dương Phàm mà nức nở. Dương Phàm vội vàng vỗ vỗ vai nàng, an ủi:- Người không sao là tốt rồi, chuyện này đi thăm em trai em rồi nói.

Ba người đến bệnh viện, cậu sinh viên dẫn hai người đến phòng bệnh, nhìn người đang nằm trên giường bệnh, có một cô bé đang bón cơm cho hắn. Ngoài cửa còn có một cảnh sát ngồi canh. Trì Ảnh đang định chạy vào trong, cảnh sát đứng lên ngăn lại:- Cô là ai? Muốn làm gì?

Trì Ảnh vội vàng giải thích:- Tôi là chị của Trì Dũng, đây là bạn trai tôi, đến thăm em trai.

Cảnh sát coi như biết điều, nhìn quanh không thấy ai liền nhỏ giọng nói:- Đi vào đi, đừng ở quá lâu.

Trì Ảnh cười gượng nói:- Cám ơn.Vừa nói liền vội vàng chạy vào. Dương Phàm không lập tức đi theo, mà rút bao thuốc ra, đưa một điếu cho cảnh sát trẻ tuổi:- Hút một điếu.

Vừa thấy là Gấu Mèo, cảnh sát cười cười nhận lấy, châm lửa hút một hơi, cảnh sát mới nhỏ giọng nói:- Anh bạn, chuyện ông em vợ của anh nên làm cho êm.

Dương Phàm nhét bao thuốc vào tay hắn, nói:- Cảm ơn.

Lúc vào phòng bệnh, hai chị em đang ôm nhau. Trì Ảnh đang khóc ròng. Thấy Dương Phàm đi vào, Trì Dũng có chút xấu hổ đẩy chị ra, lau nước mắt cho chị rồi cười nói với Dương Phàm:- Anh là anh rể.

Dương Phàm thầm cười khổ, nhưng vẫn mỉm cười đưa tay ra:- Gọi anh là Dương Phàm, nói xem rốt cuộc là như thế nào, không biết chừng anh có biện pháp.

Trì Dũng thấy Dương Phàm như vậy, nhìn chị, Trì Ảnh nhìn Dương Phàm một chút, đúng là không tiện làm phiền Dương Phàm. Dù sao Dương Phàm cũng không phải bạn trai thật của nàng. Dương Phàm cười nói với hai chị em:- Không tin anh à?

Lúc này cô nữ sinh ở bên cạnh đã bưng nước tới:- Anh nói rõ ra đi.

Trì Dũng lúc này mới lên tiếng kể lại. Hôm đó sau khi đánh nhau rồi về ký túc, không lâu sau cảnh sát đến bắt hắn đi. Đến gần phân cục Nhạc Sơn, không bị tra hỏi gì đã nhét vào trong một phòng làm việc. Hai cảnh sát đi lên đánh hắn một trận. Trì Dũng ra sức chống cự, dùng ghế đánh một tên cảnh sát, mở cửa chạy ra ngoài. Hai người phía sau đuổi theo sát nút liền từ trên tầng nhảy xuống. Quá trình là như vậy, nhưng cảnh sát lại nói Trì Dũng hành hung cảnh sát.

Dương Phàm nghe xong coi như đoán được toàn bộ câu chuyện. Thầm nói cảnh sát phân cục Nhạc Sơn là đám đáng chết, nhất định là đổi trắng thay đen.

Bạn đang đọc Sỹ Đồ Phong Lưu của Đoạn Nhận Thiên Thai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.