Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Những Bánh Răng Bắt Đầu Chuyển Hướng

Phiên bản Dịch · 4574 chữ

Tôi––Louise Baruze. Hạ gục con quái vật trông giống với một con voi ma mút… [Don・Sừng], chỉ bằng một đòn.

Phần thân của nó bị cắt toạc ra và đổ rạp xuống mặt đất, gây ra một tiếng uỵch lớn.

“Fuu… Hẳn là về việc đó rồi.”

Khi quan sát xung quanh, tôi thấy hàng núi những xác quái vật phủ kín tầm nhìn.

Con quái mà tôi vừa hạ gục có vẻ là con cuối cùng rồi, vì tôi không thấy có bóng dáng của con quỷ nào khác còn sống.

Hình như chúng tôi đã dừng được cuộc xâm lăng của lũ quái vật một cách an toàn

“Thật là tốt khi chúng ta đã an toàn hoàn thành được việc này.”

Đột nhiên, một bộ giáp đen toát ra cảm giác đáng sợ xuất hiện phía sau lưng tôi. Thì ra đó là đồng sự của tôi, Hắc Lạc Hầu.

“Đúng vậy… và rồi, những làng mạc xung quanh có chịu thiệt hại nào không?”

“Đừng lo. Không có thiệt hại nào dù chỉ là nhỏ nhất. Cũng như đối với binh lính của chúng ta, không có lấy một thương vong.”

“Tôi biết rồi. Thật là tốt.”

“…Nhưng dù sao, năng lực chiến đấu của cô vẫn mạnh mẽ như mọi khi. Trong cuộc xâm lăng lần này, ta đã ước chừng số lượng quái vật phải lớn hơn 5000, vậy mà một mình cô đã tiêu diệt được xấp xỉ một phần ba.”

“Thật vậy sao?”

Mặc dù Hắc Lạc Hầu đã nói vậy nhưng thực tế tôi cảm giác là mình không đánh bại được nhiều quái vật đến vậy.

Nhưng chắc chắn là trong quá trình luyện tập với Shishou, tôi đã tiếp nhận được năng lực mới.

Trong khi mà tôi không ngờ được năng lực chiến đấu đột ngột tăng cao thì thời gian dài tập luyện cùng Shishou đó đã cho phép cơ thể tôi thấm nhuần các kỹ thuật chiến đấu.

Để chịu đựng được sự huấn luyện kéo dài, tôi đã phải bỏ tất cả những chuyển động dư thừa. Khi né tránh những đòn tấn công, tôi chỉ dịch một khoảng cách tối thiểu vừa đủ. Khi tấn công, tôi dùng những đòn công kích nhanh mà mạnh nhất để truy đuổi kẻ thù.

Nếu là tôi của ngày xưa thì, ví dụ là hôm nay, trong chiến đấu, liên tục phải chạm mặt với lũ quái vật đông như thế này thì chắc hẳn là tôi sẽ không thể giải quyết dễ dàng bọn chúng như bây giờ.

Nghĩ về chuyện đó theo chiều hướng ấy khiến cảm giác thiếu vắng của tôi vừa rồi nghe có vẻ hợp lý hơn.

“Chà, nếu mọi chuyện ổn thỏa thì được rồi. Tôi sẽ chỉ huy [Thánh Kiếm Kỵ Sĩ Đoàn Valkyrie], hướng về thủ phủ.”

“Nu? Cô có thể đợi một chút được không? Vẫn còn vài báo cáo về tình hình trận chiến còn cần phải––––)

“Shishou đang đợi tôi, cho nên…”

“Cô lúc nào cũng là người như vậy sao!? Mà không, thấy… chúng ta [Hắc Đoàn Âm Ti – Địa Ngục・Schward] sẽ phải vất vả thu gom vật phẩm từ lũ Quái Vật một mình, hay là ta nên nói như thế nào đây…”

“Mọi người, Sau khoảng 30 phút nghỉ ngơi, chúng ta sẽ quay về Thủ Phủ Hoàng Gia.”

“Hãy lắng nghe những gì ta nói!”

Ngó lơ Hắc Lạc Hầu đang làm nhặng xị sau lưng, tôi chọn đại một chỗ và ngồi xuống.

Tôi có nghe báo cáo rằng một đợt quái vật đang hướng tới Thủ Phủ Hoàng Gia, nhưng vì có Shishou ở đó nên chuyện sẽ đâu vào đấy thôi.

Ngay khi tôi nghĩ vậy, một giọng nói mà tôi đã lâu không nghe kể từ khi đạt ngưỡng cấp độ 500 vang lên trong đầu.

[Bạn đã thăng cấp]

…Bằng một cách nào đó, có vẻ như tôi đã trở thành một trong những thực thể [Siêu Việt], giống như Barnabas-sama

Nếu là trước đây thì chắc chắn là tôi sẽ bối rối bởi chuyện này, nhưng bây giờ thì tôi là học trò của Shishou. Điều gì đó ở mức độ này sẽ không khiến tôi phải ngạc nhiên.

Mặc dù cuối cùng cũng trở thành một [Siêu Việt] sau bao nhiêu nỗ lực, nhưng hoàn toàn không ngạc nhiên, tôi quyết định không kể cho bất cứ ai cho tới khi trở về tới Thủ Phủ Hoàng Gia, và nghỉ ngơi.

Ah… Khi trở về, tôi có nên kể với Shishou trước điều này không đây.

Tôi––Kannadzuki Karen, hiện đang ở cùng với những học sinh khác tại Học Viện Barbador, nghe thuyết giảng về Ma Thuật và Cách Chiến Đấu chống lại lũ quái vật.

Kể từ khi chúng tôi vào học viện này tới giờ thì còn chưa đến một tuần, và trong khi đã thực nghiệm chiến đấu với lũ quái vật, thì mặc dù đã giết chúng, nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng đến tâm lý của bọn tôi chút nào cả.

Mà chẳng phải là tâm lý của tất cả học sinh đều vững như nhau, mà thực tế là có không ít những người hèn nhát, cơ mà không ai lo lắng về việc bọn tôi phải tiêu diệt lũ quỷ cả.

Thật sự có nhiều người còn hứng thú bởi năng lực chiến đấu (các chỉ số) được gia tăng sau khi thăng cấp nhờ tiêu diệt lũ quỷ.

Giống như kiểu là khi được Đế Chế Kaizer triệu hồi tới, cấu trúc não bộ của bọn tôi đã bị thay đổi, hoặc ít nhất thì đó là những gì tôi giả định sau khi tới học viện này và học ma thuật.

Và rồi, hiện tại, chỉ số của tôi là…

<>

Chủng Tộc: Nhân Loại

Giới Tính: Nữ

Chức Nghiệp: Hiệp Sĩ Ma Pháp

Tuổi: 18

Cấp Độ: 20

Ma Lực: 1000

Tấn Công: 500

Phòng Thủ: 500

Nhanh nhẹn: 500

Công Ma Pháp: 500

Thủ Ma Pháp: 500

May Mắn: 500

Độ Quyến Rũ: Không thể cân đo đong đếm

<

Áo sơ-mi chất lượng cao. Chân váy chất lượng cao. Áo Khoác chất lượng cao (Blazer). Đồ Lót chất lượng cao. Quần tất đen chất lượng cao. Giày da chất lượng cao. Vòng Tay (Nô Dịch). Kiếm Sắt. Kiếm Hiệp Sĩ (Chuẩn bị sẵn sàng).

<>

Phán Quyết, Nhảy Kép.

<>

Ma Thuật Hỏa Thuộc Tính: Trung Cấp. Ma Thuật Thủy Thuộc Tính: Trung Cấp. Ma Thuật Phong Thuộc Tính: Cao Cấp. Ma Thuật Quang Thuộc Tính: Cao Cấp.

[Ma Thuật Độc Nhất] Ma Thuật Thuộc Tính Hiệp Sĩ: Tối Đa.

<

Tân Nguyệt Kích (Cú Đánh Trăng Non)

<>

Kannadzuki Nhất Thủ Kiếm Pháp (Thế Kiếm cầm một tay của Kannadzuki): Tập Sự.

<>

Anh Hùng. Con Gái Của Ông Chủ Tập Đoàn. Người Lãnh Đạo.

<>

Chỉ có (cái thân) thế này thôi.


Dường như vì chúng tôi là những anh hùng cho nên nếu so sánh với con người ở thế giới này, chỉ số gia tăng khi lên cấp của chúng tôi cao hơn nhiều, và trên hết, ngoài Thuộc Tính Ma Thuật Hiệp Sĩ độc nhất mà mọi anh hùng đều sở hữu ra thì mỗi người trong số chúng tôi đều có ít nhất ba thuộc tính khác nhau… Chúng tôi sở hữu trong mình năng lực có thể khiến trình độ ma thuật tại thế giới này hoàn toàn đảo lộn.

…Ngoài ra, không thể trách được phần lớn học sinh đang dần trở nên kiêu căng, nhưng dù gì thì cũng đành chịu thôi…

“Cơ mà, mình không thể quen được những cái ánh nhìn này…”

“Đồng ý…”

Shouta Takamiya, đàn em trong câu lạc bộ của tôi đi tới bên cạnh và đáp lại câu tôi lẩm bẩm.

Mặc dù mới chỉ bước qua hành lang của Học Viện Barbador nhưng mà những ánh nhìn sợ hãi, khinh miệt và tất cả những thứ đi ngược lại với sự thân thiện, đều đang nhắm tới chúng tôi.

Từ nơi những cái nhìn hướng tới, tôi nhận ra có ba người đang bước đến chỗ bọn tôi.

Dẫn đầu nhóm người là một cậu trai tóc vàng mang dáng vẻ Châu Âu, anh ta khẽ cúi đầu khi bước tới.

…Roberto・Iroas・Winberg.

Dù Shouta trông khá là đẹp trai, nhưng anh chàng đang bước đi bên cạnh Roberto sở hữu một khuôn mặt còn vượt xa. Phong cách và những bước di chuyển của anh ta lịch lãm tới độ mà ngay cả tôi, người đã từng gặp nhiều những nhân vật lãnh đạo trên Trái Đất, còn phải ngưỡng mộ.

“Tại sao Anh Hùng-Dono. Bầu không khí này… lại không được tao nhã lắm nhỉ.”

Roberto nói vậy khi tới được gần chỗ chúng tôi.

Tuy nhiên, những lời này không mang hàm ý mỉa mai hay gì đó tương tự, mà chỉ đơn thuần là nói lên những điều mà anh ta cảm nhận được khi thấy tôi và Shouta thôi.

“Oi. Ông Anh Trai. Nếu ông mà đứng đêy noái chuyện thì hai anh em ta sẽ trễ giờ lên lớp đấy biết ko? Giáo viên tiết sau là Dorga-Sensei đếy.” (TLN: Không phải sai chính tả đâu nhé các bác :v)

“…Jonas. Em không sửa cách ăn nói được à?”

“Oài– Không, còn khuya. Em íu khôn như Ông Anh đâu. Cứ làm như là thằng này biết dùng những từ cứng ngắc như kiểu “bọn họ” á.”

“Là người của Hoàng Gia. Em phải chuẩn chỉnh…”

“Ờ Ờ Ờ! Khi Ông Anh lên làm Vua thì sẽ phải tham gia những cuộc thương lượng và giải quyết những thứ như thế đúng không!? Thằng này hợp với việc vung kiếm hơn! Ông Anh sẽ làm Vua, và thằng này sẽ làm Tướng Quân! Thấy đó, chuyện nhỏ như con thỏ!”

“Như anh đã nói rồi. Vấn đề không nằm ở chỗ đó…”

Cả Shouta và tôi đều bị choáng ngợp bởi diễn biến đột ngột của màn tranh luận.

Người mà Roberto đang cãi lộn và em trai của anh ta, Jonas・Guardian・Winberg.

Robert có một mái tóc vàng mượt và mang trên mình bấu không khí của một đứa con mang dòng máu quý tộc. Ngược lại, Jonas thì mặc đồng phục xộc xệch, mái tóc cũng cùng màu với Robert nhưng lại rối tung, tạo ra một cảm giác thật thô kệch.

Người còn lại im lặng từ nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng với bọn họ.

“Roberto Nii-sama. Jonas Nii-sama… Dừng chủ đề này tại đây thì sao nhỉ? Nếu không thì…”

Cô ta có một mái tóc dài ngang thắt lưng màu vàng như Roberto. Cặp mắt xanh dương mang ý chí mạnh mẽ, và ẩn dấu trong lớp hào quang quý tộc của cô ta, tôi có thể cảm nhận thấy một nguồn sức mạnh.

Mặc dù trông khuôn mặt của cô như búp bê nhưng lại tạo ra cảm giác giống với con người, hơn là một thứ đồ nhân tạo, và cô là em gái của Roberto, Latis・Dia・Winberg.

Latis phô ra bàn tay trái với nắm đấm đang siết chặt, và tỏa ra một luồng sét màu tím.

“Mấy người định ép đứa em gái này phải ra tay đấy à?”

“K, không… không phải vậy chút nào đâu. Đó là… Jonas, chỉ là nói hơi nhiều quá. Anh xin lỗi.”

“À, không. Là lỗi của anh… Anh sẽ, chú ý lời nói của mình.”

Bằng câu nói và nắm đấm của Latis, hai người kia trông như thể đang hoảng hốt và ngoan ngoãn xin lỗi.

Nói với tôi, người không thể theo kịp được tình huống trước mắt thêm nữa, Latis tỏ ra biết lỗi.

“Gửi tới cô lời xin lỗi sâu sắc nhất, vì những tên anh trai ngốc nghếch của tôi.”

“Latis. Chẳng phải như thế thì có hơi quá lời à?”

“Đúng đúng! Chẳng phải em là đứa độc mồm độc miệng nhất ở đây à!”

“Thế vế nào trong câu vừa rồi là vấn đề vậy?”

Latis, với một thái độ khác một trời một vực so với lúc trước, đáp lại Robert và Jonas.

“Chà, ổn thôi… Anh Hùng-sama, vì bây giờ chúng tôi phải lên lớp nên có lẽ phải lịch sự cáo lui rồi. Vậy thì…”

“O, oi! Lỗi của tôi, giờ chúng tôi phải đi gặp em gái mất rồi. Gặp sau nha.”

“Latis vẫn như mọi khi nhỉ… vậy nhé, Anh Hùng-dono. Vì chuyện này nên lúc này chúng tôi phải cáo lui thôi…”

Jonas và Roberto nói vậy trước khi rời đi để đuổi theo Latis.

“…Thật là một đám người kỳ lạ.”

“…Em cũng nghĩ vậy. Bọn họ cũng là một trong số ít những người không thù địch với chúng tôi trong học viện…”

Đúng rồi, trong học viện này, những kẻ có thể coi như người bình thường rất là quý hiếm và ít ỏi.

Cứ như vậy, nhóm của Roberto hẳn phải biết tình hình của những Anh Hùng khác, nhưng mặc cho việc có thể giao tiếp như bình thường với chúng tôi, thì họ hẳn là phải đọc vị người khác rất tốt.

“Giớ mới nghĩ tới chuyện đó thì, dù gì bọn họ cũng là hoàng tộc. Nếu tôi nhớ không nhầm thì tên của bọn họ bắt nguồn từ Vương Quốc Winberg, cơ mà…”

“À, giờ chị nói ra chuyện đó thì t em nhớ lại được rằng chúng ta đã được học điều này trong môn Địa Lý. Đó là một vương quốc đã từng trải qua 100 năm không có chiến tranh, một vương quốc hòa bình cách khá xa so với Đế Chế Kaizer này, nơi chúng ta được triệu hồi tới… Có phải không?”

“… Đúng vậy, đó là một Vương Quốc nơi mà dân chúng yếu quý vị vua đang trị vì. So sánh với Đế Chế Kaizer nơi chúng ta được triệu hồi tới này thì hẳn đó là một Vương Quốc tốt đẹp hơn nhiều.

Cảm tưởng như bầu không khí trở nên hơi lắng xuống thì Shouta đột nhiên to tiếng.

“Nn?… À rế. Kia là Seto à?”

Khi tôi quay tới hướng mà Shouta đang nhìn thì trông thấy một trong số các cô gái đã từng đưa ra những lời đề nghị với Nhà Vua, khi mà lần đầu tiên bọn tôi diện kiến ông ta.

Nếu không nhầm… Thì đó là Seto Airi phải chứ?

Seto đang tìm kiếm không ngừng nghỉ thứ gì đó xung quanh khu vực này và chỉ cần nhìn thôi là tôi đã hình dung ra được là cô ấy đang tìm gì rồi.

Tôi tới gần cô ấy và hỏi xem cô đang làm gì.

“Có vấn đề gì sao?”

À…Hội Trưởng Hội Học Sinh-san! Nn? Và Shou-chi nữa? có chuyện gì vậy?”

“Không, trông em như kiểu đang tìm thứ gì đó cho nên…”

“Seto. Chuyện gì đã xảy ra với Nojima và những người khác thế? Gần đây họ yên ắng tới độ mà tôi còn chẳng nhìn thấy họ lần nào nữa…”

Nghe thấy câu hỏi câu hỏi của tôi, và điều mà Shouta băn khoăn thì Seto cười to.

“À, nhóm của Yuka á? Mặc dù chị có lẽ đã hiểu nhầm vì cái bầu không khí quanh cô ấy nhưng Yuka không thật sự ngoan ngoãn thế đâu chị biết không? Thậm chí hồi còn ở Trái Đất, cô nàng tham gia vào rất nhiều cuộc đánh nhau vì cô ấy thích nhúng tay vào rắc rối… Chà, giờ thì cô nàng chỉ đi học như bình thường với những người khác thôi, chị biết không?”

Người mà Seto đang nói tới là thành viên trong một nhóm vô danh, Nojima Yuka… Nếu tôi nhớ chính xác thì cô nàng là thủ lĩnh của Những Quý Cô đúng chứ?

Dù sao, nếu đúng như những gì Seto nói thì nếu như không có bất cứ lý do gì để nổi loạn thì họ sẽ chỉ là một nhóm những cô nàng vô hại thôi.

“Chị hiểu, và rồi sao? Chị đã nghe nói về những điều mà em biết, cơ mà…”

“À, Phải rồi! Hội Trưởng Hội Học Sinh-san và Shou-chi, hai người có biết gì về [Sei-chan] không?”

““Sei-chan?””

Shouta và tôi cùng nghiêng đầu bối rối khó hiểu.

“Ừ. Ấy chà. Từ khi tới thế giới này thì tôi đã tìm kiếm bọn họ rồi…”

“…E-to. Đó là thứ gì? Hay là con người hả?”

“Sei-chan là người, cậu biết mà? Cậu đang nói gì đấy!”

Nói vậy, Seto cười vô tư. Không, nếu như bạn đột ngột nói về Sei-chan với tôi thì ngay cả bạn đang nói gì tôi cũng không hiểu, cơ mà…

Tôi gồng mình lên và hắng giọng một lần nữa khi thử hỏi thêm thông tin.

“Nn! Và rồi thì sao? Sei-chan cũng là người được triệu hồi tới thế giới này cũng như chúng ta à?”

“Bọn mình học cùng trường cho nên chắc hẳn là thế, hoặc là do em nghĩ vậy…”

“Vậy thì, cậu có thể nói cho mình tên đầy đủ của cậu ấy được không? Như vậy thì sẽ dễ hiểu hơn nhiều…”

“Tên đầy đủ á? E-to… À Rế? Là gì ấy nhỉ? Hội Trưởng Hội Học Sinh-san ơi.”

“Đừng nhìn tôi, tôi cũng không có manh mối gì đâu.”

“Vậy, Shou-chi thì sao?”

“[Thì sao] của cậu là ý gì!? Nếu Seto không biết thì chẳng đời nào mình lại biết cả!”

“Lạ nhỉ… Mình tưởng Shou-chi biết chứ…”

“…Mình rất muốn nghe cơ sở từ đâu mà cậu có cái tư tưởng đó.”

Shouta mệt mỏi trả lời.

“Fumu… Cậu nói rằng cậu đã tìm Sei-chan suốt kể từ khi tới thế giới này phải không?”

“Đúng, trường ta có rất nhiều người, nên mình nghĩ rằng mình đã bỏ quên cậu ta ở đâu đó hay gì rồi…”

Chắc hẳn là như lời Seto nói, có nhiều người được triệu hồi đến nơi này nên cho dù cả trường có tụ tập ở đây ngay bây giờ đi chăng nửa thì cũng khó để tìm một người cụ thể trong đám đông.

Thêm nữa, bởi vì các học sinh hầu như chẳng bao giờ ở cùng nhau nên càng khó để tìm bọn họ hơn.

Nhưng dẫu vậy, nửa năm đã trôi qua cho nên tôi nghi rằng đến giờ bọn họ vẫn chưa được tìm thấy, cơ mà…

“Tại sao, em lại tìm Sei-chan?”

“Bời vì Sei-chan không có nhiều bạn… Cho nên em nghĩ rằng cậu ấy có thể sẽ gặp rắc rối trong khoảng thời gian này. Ngoài ra, trong quá khứ, cậu ấy đã cứu em… thấy đó, cho nên… điều này là để trả ơn!”

Khi Seto nói vậy, không biết tại sao cô nàng lại bắt đầu đỏ mặt.

… Tôi tự hỏi lý do tại sao. Ngay bây giờ, trong cơ thể, tôi cảm thấy như thể vừa có một kẻ thù mạnh mẽ xuất hiện…

“Chà, ổn thôi. Em sẽ tiếp tục tìm kiếm xung quanh. Cả Hội Trưởng Hội Học Sinh nữa, nếu có thấy Sei-chan thì hãy nỏi với cậu ấy rằng [Airin] đang đi tìm cậu ấy nhé~”

“Ai, Airin?”

“Vậy thì, với em thế là đủ rồi!”

Nói vậy, Seto lại tiếp tục cuộc tìm kiếm.

“…Tôi nên nói thế nào đây, cô ấy năng động quá nhỉ. Cô gái đó…”

“…Đúng…Phải rồi…”

Vì Shouta đã đưa ra một câu trả lời gượng đến lạ nên tôi tới gần cậu ấy, chỉ để nghe tiếng lẩm bẩm thì thào với một biểu cảm như thể đang bị cuốn vào dòng suy nghĩ.

“…Không thể có khả năng cậu ta là…Không. Cơ mà…”

Tôi không hiểu lắm nhưng mà hình như Shouta có biết Sei-chan là ai.

Cùng với Shouta đang suy nghĩ về chuyện đó thì tôi bỏ đi để tới lớp tiếp theo.

––––Và rồi, tôi thậm chí còn chưa từng mơ tới việc có thể đoàn tụ với [Cậu ấy] trong tương lai gần.

“Chuyện đó thì thế nào?”


Tôi… Seiichi Hiiragi, đang gặp rắc rối bởi vì chẳng biết phải làm gì, khi đối mặt với Barna-san đang thở nặng nhọc ngay trước mắt.

Nội dung yêu cầu của Barna-san như sau: Tôi được mời tới Học Viện Ma Thuật Barbador để làm giáo viên.

“A-no… Tại sao lại là tôi?”

Trước tiên, đó là chuyện mà tôi phải lo nhất.

Về khoản ma thuật thì Barna-san là một con người đáng kinh ngạc tới mức mà ông ấy còn được gọi là [Vị Thánh Ma Thuật] mà…

Tuy nhiên, khuôn mặt Barna-san đang thẫn thờ như thể câu mà tôi vừa hỏi lố bịch lắm hay gì đó.

“Cậu đang nói cái quái gì thế. Seiichi-kun. Mới một lúc trước, ma thuật mà cậu dùng để tiêu diệt lũ quái vật là Ma Thuật Nguyên Bản do chính cậu tạo ra phải chứ? Với loại ma thuật mạnh mẽ và chính xác như vậy, và trên hết là Ma Thuật Nguyên Bản thì cậu rõ ràng là một Siêu Việt còn vượt xa tôi.”

Tôi trả lời như thế nào đây.

Sau cùng thì tôi, là một thứ gì đó vượt xa cả [Siêu Việt]. Ở mức này thì, cái đó còn thậm chí được gọi là gì? [Siêu-Siêu Việt] à?”

“Chà, tôi hiểu điều mà Barna-san đang cố gắng để nói…”

“Nếu vậy thì cậu sẽ tới đó để làm giáo viên chứ!?”

“Kh-khoan đã! Tôi vẫn còn chưa suy nghĩ về việc đó mà!”

“Tại sao? Nếu là về chuyện tiền nong thì tôi sẽ trả hậu hĩnh, cậu biết chứ?”

Không, thành thật mà nói thì tôi không thể không quan tâm tới vấn đề tiền bạc, nhưng ngay bây giờ thì có một lý do mà tôi tuyệt đối không thể rời khỏi nơi này.

“Trước tiên, tôi đã hứa với Louise rằng mình sẽ không rời khỏi Đế Đô Hoàng Gia cho tới khi cô ấy quay lại. Cho nên, ít nhất là… ông sẽ phải đợi một tuần trước khi tôi có thể rời khỏi Đế Đô Hoàng Gia.”

“Muu… ta hiểu rồi, vậy là cậu đã hứa với Louise… Bởi vì cô ấy tin tưởng vào sức mạnh của cậu, cô Louise đó, người không bao giờ rời khỏi bên Bệ Hạ, đã quyết định sẽ tới chỗ của [Hắc Lạc Hầu]…”

Đúng rồi, Louise giao lại việc bảo vệ thủ đô cho tôi.

…Chà, những tên biến thái tại thủ đô này đủ mạnh để khiến tôi nghĩ rằng “Thủ Đô thực sự chẳng cần đến tôi bảo vệ nhỉ?”, nhưng chuyện gì ra chuyện đó. Louise phó mặc thủ đô cho tôi bởi vì cô ấy tin tưởng tôi, đó là lý do để đáp lại sự tin tưởng mà cô ấy đặt nơi tôi, thì tôi ở lại đây chờ đến khi cô ấy quay lại là điều đúng dắn.

“Còn nữa, tôi không muốn bị chia cắt khỏi Saria và những người khác ở đây.”

Đúng, lý do quan trọng nhất mà tôi không muốn tới học viện để làm giáo viên là vì tôi không muốn tách khỏi Saria và những người khác.

Thành thật mà nói, tôi hứng thú về việc Shouta và những người bạn đang làm và muốn tới học viện nhưng lại không được lựa chọn việc bỏ lại Saria và mọi người.

Nhưng mà tôi là người duy nhất được mời cho nên không đời nào lại có thể đưa Saria và những người khác theo…

“Chuyện là thế hả. Thế thì, Saria-kun… Tôi có thể gọi cô như vậy được không? Saria-kun có thể trở thành một học sinh. Những cô nàng mạo hiểm giả đó… Từ những gì tôi trông thấy từ trận chiến nãy giờ, bọn họ phù hợp đến hoàn hảo để dạy kỹ năng chiến đấu trong học viện của tôi, y như Seiichi-kun, vì những quý cô đó có thể hạ gục bọn quái vật nên họ có thể được nhận vào làm học viên và thậm chí còn có thể làm giáo viên. Học viện của tôi luôn luôn tìm kiếm nhân tài. Cho nên tới mức này thì việc nhận thêm một vài học sinh hay giáo viên thì cũng chẳng thành vấn đề mấy.”

Saria và những người khác trợn to mắt, sốc trước lời đề xuất của Barna-san.

Ngoại trừ…

“A-no… Đứa trẻ này… Còn Olga-chan thì sao?”

“Muu… Cô bé còn trẻ quá nhưng… nói về cô bé, trước khi chúng ta đánh bại lũ quỷ thì tôi đã hỏi Ranze, cơ mà chẳng phải cô bé đó đã cố gắng hạ sát Ranze-san mới đây sao?”

“E-to… Đúng vậy.”

“Fumu… Những kỹ năng vượt qua khả năng bảo vệ của Louise và ám sát ai đó hử… Vậy thì, để cô làm người giúp việc của Seiichi thì sao?”

“E-to… Nếu ông muốn làm tới vậy thì tôi thực sự thấy không có vấn đề gì…”

Đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện sau lưng, tôi quay lại để nhìn Saria và những người khác.

“Em thấy hoàn toàn ỔN! Dù sao thì trường học cũng có vẻ thú vị!”

“Em cũng không đặc biệt phán đối gì… Chà, nơi mà Seiichi thuộc về, cũng là nơi mà em thuộc về, hoặc là những điều tương tự vậy…”

“Em từ đầu đã là Hiệp Sĩ của Chủ Nhân. Cho nên dù ngài có đi đâu thì em cũng sẽ theo đó.”

“…Nn. Nếu Seiichi-oniichan đi thì em cũng sẽ đi.”

“Vậy quyết định thế nhé! Như Seiichi đã nói, tôi định khởi hành khi Louise về tới nơi. Thế có ổn không?”

“Vâng, ổn ạ.”

Bằng cách nào đó, cuối cùng Saria và những người khác cũng có thể tới học viện cùng tôi, và chúng tôi sẽ rời đi sau khi Louise quay lại.

Nhưng, dù gì thì Barna-san cũng là Barna-san. Và Ranze-san trông có vẻ bận bựu, cho nên tôi không chắc rằng bọn tôi sẽ được rời đi ngay khi Louise trở về như đã nói.

Tôi cũng phải chuẩn bị nhiều thứ trước khi rời đi nữa.

Bởi vì ít nhất tôi phải nói lời cáo từ tới những người đã trông nom bọn tôi trong thời gian ở đây.

“Được rồi, vậy thì ta nên đi nhận phần thưởng của mình.”

Barna-san, bước tới Lâu Đài Hoàng Gia với một nụ cười hí hửng.

…Cơ hội gặp gỡ Shouta và những người khác xảy đến một cách bất ngờ.

Đế Chế Kaizer, dường như đang đi một nước cờ đe dọa cho nên tôi muốn tận mắt đảm bảo rằng Shouta và những người khác được an toàn.

Ngoài ra, mặc dù phải làm giảo viên nhưng tôi cũng hứng thú về cuộc sống học đường trong nửa năm qua.

Saria và những người khác cũng tương tự, dù tôi nghĩ rằng đây chắc hẳn là một cuộc sống học đường trọn vẹn hơn lần trước khi còn ở trên Trái Đất.

Trong khi đang nghĩ về những điều đó, tôi tiến tới Lâu Đài Hoàng Gia để nhận thưởng.

Bạn đang đọc Shinka no Mi của 美紅 (Miku)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoan123thit
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.