Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công việc của một cung nữ pha trà cạnh Hoàng thượng vô cùng nặng nhọc

Tiểu thuyết gốc · 5299 chữ

(Thanh Thảo: Còn không? Cô cứ thử tưởng tượng, cô, mười ba tuổi, phải đi phục vụ cho một tên biến thái xem thấy thế nào?

Đức: Ừ hừm. Thanh Thảo. Nước.

Thanh Thảo: (quay qua) Vâng..vầng. (quay lại, hếch cằm) Đấy, thấy chưa?)

---

Hoàng thượng chạy đến bên cạnh, đỡ đầu cô dậy đặt lên đùi của mình và ra sức lay gọi cô dậy.

-Thanh Thảo, cô mau tỉnh lại đi, này, cô có sao không? Có nghe trẫm nói không hả?

-Anh về rồi đó hả? – Thanh Thảo khó khăn từ từ mở mắt, vươn người, quay cổ và ngáp dài một cái đầy mệt mỏi.

-Cô làm cái trò gì vậy hả? Sao lại nằm như vậy?

-Anh còn hỏi nữa, nói đi là đi một mạch. Anh định bỏ đói giết chết tôi đúng không? – Thanh Thảo uất ức, quên cả đói mệt ngồi bật dậy hỏi ngược lại. Cô ngủ được đến tầm trưa thì bụng đói cồn cào không thể nào ngủ thêm được nữa. Nhưng lại sợ đi ra ngoài sẽ bị ai đó bắt gặp nên đành phải nằm đủ mọi tư thế để cố ngủ lại, quên đi cái đói.

-Vậy nên trẫm có mang cho cô ít đồ ăn ngon đây. – Hoàng thượng nhẹ nhàng lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn tay trong có bọc một chút đồ ăn điểm tâm vừa rồi anh đã cố ý gói lại để mang về cho cô ăn.

Thanh Thảo ngay lập tức cướp lấy bọc đồ ăn trong tay Hoàng thượng. Cô ăn ngấu nghiến như sợ sẽ có ai cướp mất đồ ăn trên tay cô vậy.

-Hụ hụ…

-Ăn từ từ thôi, đâu có ai cướp đồ ăn của cô đâu. – Hoàng thượng vừa đưa cho cô cốc nước vừa buồn cười nói.

-Chỉ có vậy thôi sao. – Thanh Thảo mếu máo nhìn mấy chiếc bánh đã bị mình trong tích tắc ăn gần hết mà cái dạ dày vẫn chưa có cảm giác gì cả.

-Để trẫm cho người mang thêm đến. – Đức lắc đầu ngán ngẩm, đúng là một đĩa điểm tâm này không thể thấm được vào đâu so với cô ta mà. – Người đâu.

-Dạ, có nô thần. – Một thái giám nhanh chóng thưa và chạy vội vào nhưng đầu cúi thấp tuyệt nhiên không dám nhìn thẳng vào long nhan. Thanh Thảo tinh ý chốn sau lưng của Hoàng thượng.

-Mang lên cho trẫm một ít điểm tâm.

-Tuân lệnh. – Tên thái giám đó đáp và lui ra ngoài.

-Ồ, cũng có uy đó. – Thanh Thảo hai tay vẫn bám chặt vào long bào của hoàng thượng, hai chân quỳ trên long sàng, ngó đầu lên trầm trồ. Đúng lúc Hoàng thượng theo quán tính quay mặt lại nhìn. Mũi của hai người bất giác chạm vào nhau. – Oh, sorry. – Thanh Thảo cũng giật mình mà nói ra câu tiếng anh lúc nào không hay, vừa nói, cô vừa ngồi sụp xuống để tách khoảng cách giữa hai người ra xa hơn.

-E hèm, - Đức lấy tay che miệng và ho một tiếng để che đậy chút bối rối vừa rồi của anh. – Cô vừa nói cái gì thế hả?

-À, không, tôi nói là xin lỗi anh ấy mà. Hihi. – Thanh Thảo cười ngốc.

Đêm hôm đó, dưới sự hỗ trợ của Hoàng thượng, Thanh Thảo đã an toàn vượt qua dòng người và trở về phòng, cô thoải mái thả mình lên giường và ngủ. Nhưng, sáng hôm sau, cô bỗng nhớ ra việc phải đến gặp Lý Đạo Uyển để trình bày lý do cô biến mất cả ngày hôm qua.

-Thanh Thảo, em đang ở trong phòng hả?

Thanh Thảo còn chưa kịp nghĩ ra lý do gì thì đã có tiếng Lý Đạo Uyển gọi ngoài cửa.

Chết rồi, phải nói thể nào nhỉ? Có lý do chính đáng nào nhỉ? Thôi đành đến đâu hay đến đó vậy.

Thanh Thảo buồn bã đi ra mở của cho Lý Đạo Uyển.

-Nhìn mặt em có vẻ không khỏe. Hôm qua phải làm việc vất vả lắm hả?

-??? – Thanh Thảo ngạc nhiên nhìn lên.

-Hôm qua thái giám cận thần của Hoàng thượng có đến truyền lệnh Hoàng thượng cần em làm chút việc cho người nên đã mượn em cả ngày qua. Ta đã lo lắm đó, chỉ sợ em lại gây ra chuyện gì. Có mệt không?

“Ra vậy, tên Đức này cũng biết nghĩ xa đó.”

Thanh Thảo thầm nghĩ, những tức giận đối với Đức cũng giảm đi được 1 phần. Dù vậy, bề ngoài, Thanh Thảo vẫn giả bộ cả người mệt mỏi, cô hết xoa tay bên phải lại xoa tay bên trái, mặt mày ỉu xìu.

-Khổ thân em. Em được lựa chọn làm cung nữ pha trà bên cạnh Hoàng thượng, đã không còn là nô tì của ta nữa, sau này nhất định phải biết tự lo cho bản thân, bớt bốc đồng đi, biết chưa? Ta khó lòng mà bảo vệ che chở cho em thêm được nữa rồi. Em chuẩn bị đồ đạc đi, lát nữa có lẽ sẽ có công công đưa em qua chỗ ở mới.

“Chỗ…chỗ ở mới. Là sao? Cô không hiểu.”

-Vì ta không được lược thẻ trong cuộc thi tuyển tú nữ vừa rồi nên ta sẽ phải quay trở về phủ. Còn em đã được Hoàng thượng lựa chọn làm cung nữ, nên chắc không lâu nữa sẽ có người sắp xếp cho em một chỗ ở mới thôi.

“Hả, vậy là sao chứ? Rốt cuộc thì trong lúc đầu óc lơ đãng, mình đã lỡ qua những việc gì vậy?”

Nhìn khuôn mặt ngơ ngác không hiểu chuyện của Thanh Thảo, Lý Đạo Uyển cũng biết cô đã không biết về việc trước khi lựa chọn cô làm cung nữ, thì việc tuyển tú nữ đã diễn ra khá nhanh chóng, hoàng thượng chỉ chọn “ngẫu nhiên” ra ba tấm thẻ duy nhất và còn lại đều đã bị “Lược bài tử”. Không hiểu sao, nhưng khi biết mình không có tên trong danh sách những người được chọn, cô đã thở phào nhẹ nhõm. Cô biết rất rõ mình không phù hợp với cuộc sống vô cùng phức tạp và lắm mưu mô trong cung này.

-Thực ra, vậy cũng tốt. Em cũng biết mà, ta đâu có thích ở trong cung này. Những tranh đấu để được sủng ái, những thị phi, những mưu toan, tất cả đều không phù hợp với ta. Chỉ là ta đã phụ lòng của cha ta. Cha ta từ bé đã nuôi dạy ta cầm kỳ thi họa chỉ để đợi ngày ta vào cung tuyển tú và có được thân phận Nội đình chủ vị. Nhưng ta đã không làm được theo những gì cha ta mong đợi.

“Cuộc sống của Lý Đạo Uyển thật đáng thương, không thể sống theo những gì bản thân mình mong muốn. Mà khi được như bản thân mong muốn thì lại cảm thấy buồn và đau khổ vì không thể sống như những gì người khác mong muốn, kỳ vọng ở bản thân mình. Vậy không phải là cả đời chỉ sống trong đau khổ thôi sao.”

Thanh Thảo chỉ biết nhìn Lý Đạo Uyển bằng ánh mắt đồng cảm.

-A, ta đang nói gì vậy chứ. Bây giờ vấn đề là ở chỗ em đó. Hôm nay ta sẽ phải rời khỏi cung. Em đó. Một mình ở trong cung nhất định phải cẩn trọng. Tính cách em luôn quá bốc đồng, ta rất lo cho em ở một mình trong cũng sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi.

Thanh Thảo lắc đầu tỏ ý “Tiểu thư không cần phải lo lắng gì cả”. Trái lại Thanh Thảo còn cảm thấy lo lắng cho Lý Đạo Uyển nữa. Sau khi giúp Lý Đạo Uyển thu dọn hành lý, Thanh Thảo vội chạy đi tìm Vương gia. Hiện tại, người duy nhất có thể để ý chăm sóc được cho Lý Đạo Uyển chỉ có Vương gia thôi. Tuy cô vô cùng vô cùng thích Vương gia, nhưng cặp đôi này đã là một mạnh ghép của nhau, quá quá hợp rồi, không còn chỗ cho cô xen vào nữa rồi.

Nhiều lúc, Thanh Thảo rất hy vọng cô có thể là nhân vật chính trong bộ phim về cuộc đời cô, cô sẽ là một cô gái nhà nghèo, có dung mạo đáng yêu được một anh chàng hoàng tử cao to, đẹp trai, gia đình đại tài phiệt yêu thương và trở thành lọ lem trong truyện cổ tích. Nhưng khi tỉnh giấc mộng, cô lại tự cười mỉa mai bản thân, lọ lem trở thành lọ lem được cũng là bởi vì cô có vẻ đẹp khiến hoàng tử phải yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó thì là do tính tình thùy mị, đảm đang tháo vát nên giữ được lòng của hoàng tử, còn cô thì, lại soi gương và chăm chú nhìn từ tổng thể đến chi tiết từng nét trên khuôn mặt cô rồi lại ngậm ngùi lắc đầu, khuôn mặt quá bình thường, không có gì là đặc biệt chứ đừng nói là đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Tính cách thì…Thanh Thảo tự biết bản thân. Cô quay ra nhìn căn phòng bừa bãi, không khác gì mới có trộm vào phòng, mà đây là “công sức gây dựng hàng ngày” của cô đó vì ngày nào mẹ cô cũng rất đều đặn vào dọn dẹp phòng giúp cô rồi. Ẩu thôi đã đành, theo như Tuấn nói thì.

“Cô vừa cẩu thả, vừa đanh đá, vừa ích kỉ, lại còn kém thông minh nữa. Nói chung là không được một điểm nào tốt.”

Nghe Tuấn nói xong câu đó, Thanh Thảo đã bốc hỏa đấm cho hắn một cú khiến hắn phải ôm bụng, nhăn mặt nhưng thực ra thì hắn nói không có gì sai hết. Thanh Thảo đúng là như vậy đó. Các nhân vật chính thường không được ngoại hình thì cũng được cái nết là chăm chỉ, hoặc học cực kì giỏi, hay ít nhất là có chí khí, có chính kiến, còn cô, chuyên gia “uốn mình” gió chiều nào theo chiều đó, chỉ mong được yên thân, lấy đâu ra hoàng tử cho người như cô chứ. Thanh Thảo tự nghĩ rồi lại thở dài, thôi thì sống bình yên là nhân vật phụ thôi cũng được.

-Vương gia, lão gia cũng đã bị điều ra ngoài thành, hiện tại, nếu tiểu thư trở về phủ, lại không có nô tì ở cạnh bên, hẳn người sẽ rất buồn và cô đơn. Rất mong Vương gia có thể thường xuyên qua thăm và chăm sóc cho tiểu thư giúp nô tì.

-Ta tự sẽ có sự lo liệu, cô không cần phải lo. Trái lại, hiện tại không phải là lúc để cô đi lo lắng cho người khác đâu, tuy Hoàng thượng là anh trai của ta, nhưng tính tình của Hoàng thượng, - Vương gia không nói tiếp mà chỉ thở dài – nói chung, cô hãy cẩn thận.

-Đa tạ Vương gia lo lắng.

Thanh Thảo vừa đi về phòng vừa đắn đo suy nghĩ, rốt cuộc thì tên Đức đó sống sao mà để ai cũng nghĩ tính cánh của hắn “không chơi được” vậy chứ. Thanh Thảo vừa nghĩ vừa lắc đầu.

-Thanh Thảo

Tiếng gọi lanh lảnh khiến Thanh Thảo thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man. Ba vị công công, một vị đứng trước, nhìn chững chạc khoảng chừng 30, và hai công công đứng sau có vẻ trẻ hơn. khuôn mặt của cả ba người này bóng loáng, da mặt mịn màng, trắng hồng.

“Không hiểu ở đây người ta dưỡng da bằng gì vậy nhỉ?”

Thảo đang chuẩn bị bắt đầu những suy nghĩ linh tinh của mình thì tiếng công công đó như sét đánh ngang tai khiến Thanh Thảo hoàn toàn tỉnh táo trở lại.

-Cô mau chuẩn bị hành lý đi. Từ nay cô sẽ dọn ở qua phòng gần với thư phòng của Hoàng thượng nhất, để tiện hầu hạ Hoàng thượng.

“Cái gì??? Hầu hạ Hoàng thượng!?! Cô, mười ba tuổi đầu, còn đang tuổi ăn, tuổi chơi mà lại phải đi hầu hạ một thằng con trai sao? Lý nào lại vậy chứ. Đất nước này không có mấy quyền lợi và nghĩa vụ dành cho trẻ vị thành niên hay sao?”

-Còn không mau chuẩn bị.

Cô còn đang bực tức trong lòng thì tên thái giám đó lại dám thêm dầu vào lửa. Cô tức giận ngồi xuống ghế, rót một cốc nước từ tốn uống, tỏ ý không muốn đi đâu cả. Nếu có thể nói được, chắc cô sẽ còn hét lên rằng “Tại sao tôi phải phục vụ cái tên tính tình quái dị không ai ưa đó chứ?”

-Cô chán sống rồi sao? Lại dám kháng chỉ. Ta đến là để truyền đạt thánh chỉ chứ không phải đến hỏi xin ý kiến cô. – Và tên công công đó quay lại nói với hai tên kia. - Người đâu, lôi cô ta đi.

“Cái gì, dám dùng vũ lực với ta hả? Các người tưởng ta sợ các ngươi chắc, mấy tên to đầu não hạt nho kia, có giỏi thì vào đây.”

Thanh Thảo vừa thủ thế vừa nghĩ.

Và sóng gió đã ập đến căn phòng nhỏ bé đơn sơ, mặc dù Thanh Thảo người nhỏ bé, nhưng cô lại không hề bị yếu thế trước hai tên thái giám to con, cô vừa đánh vừa chơi trò mèo vờn chuột với họ, vô cùng vui vẻ. Nhưng đúng lúc đó.

-Dừng tay.

“Chết rồi, giọng nói này.”

Thanh Thảo giật thót người nên sơ ý mất cảnh giác và nhận ngay một đòn trời đánh trúng bụng. Thanh Thảo đau đớn ôm bụng ngã ngục xuống. Cô nằm dưới đất và ngước mắt lên nhìn, đúng như cô nghĩ.

-Tham kiến Hoàng thượng. – Mấy tên thái giám thấy Hoàng thượng thì mất hồn mất vía, vội vàng quỳ lạy hành lễ.

Thanh Thảo giả bộ đau đớn ôm bụng rên rỉ không chịu ngồi dậy hành lễ.

-Còn không mau đứng dậy. – Giọng hoàng thượng lạnh nhạt.

Thanh Thảo vờ như không nghe thấy gì, vẫn lăn lộn dưới sàn nhà, tay ôm bụng mặt mày nhăn nhó tỏ ra tội nghiệp. Mấy tên thái giám thấy vậy, mặt mày xanh ngắt, họ chưa bao giờ thấy một ai dám ngang nhiên chống lại lệnh của Hoàng thượng như vậy. Cô ta hẳn là ăn nhầm mật gấu rồi.

-Đừng có giả bộ nữa, trẫm biết là cô không sao. – Nói rồi, Hoàng thượng quay về phía mấy tên thái giám. - Ở đây không còn việc của các ngươi nữa, mau lui xuống hết đi.

-Tuân lệnh.

Thanh Thảo liếc mắt ngó theo, sau khi thấy mấy tên thái giám đã cun cút đi hết, cô mới đanh mặt và đứng dậy phủi hết bụi bám trên áo. Mặt cô vẫn lạnh như băng không thèm liếc nhìn Hoàng thượng lấy một cái mà ngồi xuống bàn tự rót cho mình một cốc nước.

-Trẫm biết thể nào cô cũng sẽ không chịu ngoan ngoãn nghe lệnh mà.

-Anh biết rồi mà còn ra cái lệnh như vậy làm gì. – Thanh Thảo vẫn không biết sợ là gì, cứng miệng cãi lại.

-Vì trẫm thích vậy. – Hoàng thượng không hề tức giận trước phản ứng đó của Thanh Thảo, thậm chí anh còn vô cùng thản nhiên như đã đoán trước được sự tình sẽ như vậy, ngồi xuống đối diện cô, tiện tay lấy luôn cốc nước Thanh Thảo vừa rót và đưa lên miệng uống.

-Đáng ghét. – Thanh Thảo lườm Đức, đầu không ngừng nguyền rủa mong cho anh bị sắc nước mà chết đi. – Anh mau hủy cái lệnh đó đi, tôi mà lại phải đi hầu hạ anh hả? Vậy thà chết còn hơn.

-Được, vậy trẫm sẽ cho cô toại nguyện. Dám làm trái lệnh vua, trẫm sợ đến ba họ của cô cũng khó thoát đó.

-Ôi ôi, tôi sợ quá à, sợ quá đi thôi. – Thanh Thảo làm bộ rùng người sợ hãi. - À nghĩ tôi sợ anh chắc, anh có giỏi thì tìm giúp tôi xem ba họ nhà tôi đang ở đâu giùm. Còn tôi ấy à, hầu hạ cho anh sớm muộn gì cũng chết bởi cái tính khó ưa của anh, thà chết trước để đỡ phải hầu hạ anh còn hơn.

-Hầu hạ trẫm thì sớm muộn gì cũng phải chết sao?

-Còn không phải sao, động một chút là anh hoặc mấy tên không não đáng chết kia lại nói câu đó còn gì?

-Vậy là cô không sợ chết hả?

-Không sợ. – Thanh Thảo vẫn cứng họng, ‘ta đây đầu đội trời chân đạp đất, lại phải đi hầu hạ cái tên thối nhà anh à.’ Cô vừa nghĩ vừa khoanh tay, ngước mặt dùng ánh mắt sắc nhọn nhìn Hoàng thượng, dường như muốn dùng ánh mắt đó để đâm thủng cái cằm kiêu ngạo kia.

-Được, ta sẽ cho cô toại nguyện, - nói rồi, Hoàng thượng hướng mặt ra phía cửa nói lớn. – Người đâu.

-Dạ, có nô tài. – Chỉ chưa đầy ba giây, một giọng nói lanh lảnh ngọt sớt vang lên, một tên thái giám vội vàng chạy tới và quỳ lạy.

-Cung nữ này to gan, dám trái lệnh trẫm, thân là chủ lại không biết dạy dỗ nô tì, ngươi hãy mau bắt Lý Đạo Uyển đến đây.

“Cái gì? Sao lại là…”

Thanh Thảo hai mắt căng tròn, ngơ ngác nhìn Hoàng thượng không hiểu chuyện gì, nhưng đáp lại cô là một cái nhếch mép ngạo mạn và một ánh mắt khinh bỉ. Thanh Thảo giận run người, ngọn lửa sôi sục trong lòng. Cô thì có thể bất chấp mạng sống của mình nhưng gia đình tiểu thư thì, họ không hề có liên quan gì trong việc này, Lý Đạo Uyển lại quá tốt với cô, luôn coi cô như chị em, cô không thể liên lụy đến Lý Đạo Uyển được. Thanh Thảo đi đến trước mặt Hoàng thượng, hành lễ coi như nhận lệnh. Tuy nhiên, cô vẫn ngẩn mặt lên và nhìn thẳng vào mắt Hoàng thượng bằng ánh mắt kiên cường nhất quyết không chịu thua.

*

Thực ra, nói là cung nữ hầu hạ Hoàng thượng, nhưng cô cũng không có phải làm việc gì hết. Các ngày lẻ, Hoàng thượng phải đi thiết triều hết cả buổi, sau đó lại đi học hết thiên văn địa lý, võ thuật, bắn cung, cưỡi ngựa,… Không thiết triều thì Hoàng thượng cũng sẽ ở trong thư phòng phê duyệt tấu chương, đọc sách, viết thơ, vẽ tranh,…

Hoàng thượng cũng đối xử với Thanh Thảo không tồi, đưa cô đi hết nơi này nơi kia, dạy cô bắn cung, cưỡi ngựa, ngồi thuyền câu cá bên hồ,… Ngoài việc lẽo đẽo đi theo Hoàng thượng, đứng bên cạnh Hoàng thượng thì cô cũng không có phải làm việc gì.

À, không, là không phải làm việc gì nặng nhọc thôi. Bình thường bên Hoàng thượng sẽ có tới 5 cung nữ lo liệu hết mọi việc, nhưng từ khi có Thanh Thảo, mấy cung nữ ấy bỗng bị mất việc. Hoàng thượng không cho phép bất cứ ai hầu hạ người nữa ngoại trừ Thanh Thảo. Từ việc mang chậu và nước rửa mặt buổi sáng, mặc long bào, báo thực đơn Hoàng thượng muốn dùng món gì cho Ngự trà thiện phòng, che nắng che mưa, quạt mát,... Tất nhiên, mọi việc Thanh Thảo đều làm một cách miễn cưỡng, chậu nước mang đến đặt trước mặt Hoàng thượng để người phải tự lấy rửa, cũng không thèm bưng đi đổ mà đổ ngay vào chậu hoa trong phòng với lý do để tưới cây luôn. Mặc đồ cho Hoàng thượng thì luôn cố ý đụng chỗ này đụng chỗ kia, bất chấp việc Hoàng thượng liên lục kêu đau. Lần nào mang nước đến cũng đặt thật mạnh hoặc, ‘vô ý’ vấp ngã để nước bắn hết vào người Hoàng thượng.

-Cô làm gì vậy? Sao lại đi sau lưng tôi? – Thanh Thảo lẽo đẽo đi sau, né mình trú người dưới bóng của Hoàng thượng.

-Vì trời nắng quá.

-Vì vậy cô phải đi trước che cho tôi chứ.

-Tôi nói anh này, anh nhìn xem trời nắng như vậy. Tôi nhỏ con yếu đuối như vậy, sẽ say nắng mất. Huống hồ, trong ánh nắng có rất nhiều tia UV có thể gây ung thư đó. Y tế ở đây chưa phát triển, tôi thì lại không muốn chết sớm. Anh không muốn bị nắng thì đừng đi lại ngoài này nữa. Ra vẻ tri thức cầm sách đi lại ngoài này chi không biết.

Hoàng thượng lắc đầu, đi đến cầm tách trà đá (đá ở nơi đây quý như bào ngư) vừa được cung nữ mang đến nhưng Thanh Thảo đã nhanh chân chạy tới cướp cốc nước trà đá trên tay Hoàng thượng, bước lùi thích thú uống một hơi không để ý là đằng sau có cây. Hoàng thượng nhìn thấy vậy vội chạy tới muốn đưa tay đỡ trán cô nhưng cô lại nghĩ Hoàng thượng muốn cướp lại cốc trà nên quay lưng định bỏ chạy, kết quả, trán cô đập mạnh vào gốc cây, nằm luôn xuống đất.

-Tách trà này trừ vào tiền công tháng này. – Đức đi đến bên cạnh, nhìn thẳng vào mặt cô gái vẫn đang đau đớn ôm trán nhăn mặt nói một câu lạnh lùng khiến cô phải nhăn mặt kêu lên thê thảm hơn.

Hoàng thượng cũng đâu có vừa, mỗi khi người rảnh rỗi, ngước lên là hết,

-Nóng quá đó. Cô chưa ăn cơm hả?

Rồi lại.

-Cô muốn trẫm chết rét sao?

Không thì.

-Chuẩn bị giấy bút.

-Mau qua mài mực cho trẫm.

-Để những tấu chương đã phê duyệt này qua bên kia.

Đã thế, đến việc ăn uống Hoàng thượng cũng sai cô

-Mang cho trẫm ly trà.

-Mang cho trẫm chút điểm tâm.

Khi có mặt của người thứ ba, Thanh Thảo sẽ đi làm theo không quên tặng kèm cho Hoàng thượng những cái liếc xéo và những câu lẩm bẩm chửi rủa. Còn những khi chỉ có Thanh Thảo và Hoàng thượng, cô sẽ không ngần ngại mà trả lời.

-Anh không có tay sao, anh tự qua mà lấy đi. Tôi còn đang bận. – Thanh Thảo ngồi bất động trên ghế, hai chân duỗi thẳng không thèm quay lại nhìn mà trả lời.

-Cô đang bận cái gì chứ.

-Anh không thấy tôi đang cho hai chân của tôi nghỉ ngơi sao, cả ngày đã phải đứng rồi, lát không biết lại phải lẽo đẽo đi theo anh đến tận đâu nữa. Anh cứ hành hạ vậy, nếu tôi có chết vì kiệt sức, anh sẽ mang tội giết người có chủ đích đó.

-Trẫm thì có chủ đích gì giết cô chứ. – Không biết từ bao giờ, Hoàng thượng đã ngừng vẽ tranh và đi qua bàn uống nước tự tay rót một ly trà và ngồi xuống, hỏi mà như không hỏi Thanh Thảo, mắt vẫn nhìn xa xăm nhâm nhi thưởng thức hương vị của ly trà.

-Còn không à, anh có thù oán với tôi từ lâu, có đủ động cơ để gây án, anh lại còn cố tình hành hạ tôi một cách đặc biệt hơn so với các cung nữ khác, tất cả đều có thể là bằng chứng buộc tội anh.

-Lại nói linh tinh. – Hoàng thượng cũng không thể tỏ ra không để ý đến Thanh Thảo nữa, đưa ánh mắt khó hiểu nhìn cô gái kỳ quặc trước mặt mình. Thanh Thảo thường xuyên nói những câu khiến chính anh cũng phải giật mình ngạc nhiên, nhiều lúc thì là những câu nói vô cùng kỳ lạ.

-Anh không hiểu thì thôi. Nói tóm lại, tôi cảnh cáo anh, anh đừng có cố hành hạ tôi nữa. – Thanh Thảo không để ý đến ánh mắt vẫn dõi theo mình của Hoàng thượng mà chỉ chú ý xoa bóp đôi chân tê dại mất hết cảm giác của mình.

-Trẫm muốn uống trà sen.

-Hả? – Hoàng thượng nói một câu không liên quan khiến Thanh Thảo cũng bất giác giật mình. – Tôi đã nói là…

-Cô mau về chuẩn bị đi.

Nói rồi, Hoàng thượng đứng lên và lại đi về phía bàn tiếp tục vẽ tranh.

-Hừ…

Thanh Thảo đứng dậy, phủi váy và mở cửa đi về phía phòng mình. Khi Thanh Thảo đã đi rồi, Hoàng thượng mới nhẹ tay lấy bức vẽ núi của mình ra, vừa rồi, khi vừa mài mực cho Hoàng thượng, Thanh Thảo có hỏi câu hỏi khiến anh giật mình.

-Xem ra anh không có năng khiếu vẽ tranh nhỉ? Tôi thấy anh vẽ bức này đã một tuần nay rồi mà?

Câu hỏi khiến nét vẽ của Hoàng thượng khựng lại. Đúng vậy, anh nhìn bức tranh mình vẽ phía dưới bức vẽ núi, là hình ảnh một cô gái đang ngồi chống tay lên bàn và ngủ, vô cũng thoải mái và an nhàn, cảm giác bình yên đến kỳ lạ. Hoàng thượng bỗng cười khổ, rốt cuộc anh đang làm cái gì vậy chứ, tại sao lại phải lén lút vẽ Thanh Thảo trong khi cô ta đang ngủ gật trên bàn chứ. Nhưng hình ảnh Thanh Thảo ngồi ngủ trên bàn lại hiện lên trong đầu của Hoàng thượng, anh cũng không biết là mình đang mỉm cười hạnh phúc, và cũng không biết là trong lòng đang thấy Thanh Thảo vô cùng xinh đẹp, tựa như một tiên nữ từ trên trời xuống, không bị vướng một chút bụi hồng trần, những mưu mô, tranh quyền đoạt vị dưới trần gian, mà vô cùng vô tư, an nhiên. Nhớ lại, thậm chí, anh còn ra lệnh cho Vương gia Càn Quyết nếu không có việc không cần thường xuyên đến. Mặc dù bình thường, Hoàng thượng biết, quan hệ giữa hai người không tốt nên nếu không phải là việc gì bắt buộc, Vương gia tuyệt đối sẽ không vào cung gặp Hoàng thượng. Tuy vậy, anh vẫn canh cánh trong lòng chuyện trước đây Thanh Thảo xin gả cho Vương gia.

Thanh Thảo đóng cửa đi ra ngoài mà trong lòng vô cùng bực tức, anh ta nghĩ trà đó chỉ cần pha là được chắc, riêng chỉ nghĩ đến việc sáng phải dậy sớm đi thu thập các giọt sương đọng trên lá sen thôi là Thanh Thảo đã thấy ngán ngẩm rồi. Tại sao lúc đó cô lại nghĩ hắn tốt, thực sự coi hắn là thầy của mình và muốn đa tạ hắn bằng một cách thức làm khổ thân xác vậy chứ.

-Chào Tôn Hạ Băng tiểu thư.

-Chào binh bộ thượng thư.

Thanh Thảo nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thì ra là Tiểu thư Tôn Hạ Băng và Binh bộ thượng thư Nhật Khôi.

-Chúc mừng Tôn tiểu thư đã được chọn thẻ trong buổi lễ tuyển tú vừa rồi.

-Đó là điều đương nhiên rồi, Hoàng thượng làm sao có thể bỏ qua cô em họ xinh đẹp là ta được chứ.

Đúng là không biết xấu hổ mà.

Thanh Thảo lắc đầu ngán ngẩm trước điệu bộ kiêu kì của Tôn Hạ Băng, định bụng né đi theo một đường khác nhưng nếu giờ cô bước ra thể nào cũng bị hai người này phát hiện. Thôi thì đành ngoan ngoãn ngồi một chỗ đợi hai người đó đi qua vậy.

-Nếu Hoàng thượng không lựa chọn cô làm Nội đình chủ vị, và muốn chỉ hôn cho cô thì sao?

-Không thể nào. Hoàng thượng nhất định sẽ chọn ta. Trong số những người được chọn, đâu có ai sánh được bằng ta, hơn nữa, ta còn có Hoàng Thái Hậu hậu thuẫn nữa. Vị trí còn trống trong hậu cung, thuộc về ta chắc rồi. – Tôn Hạ Băng nói với giọng chắc chắn kiêu ngạo vốn có. – Binh bộ thượng thư không cần nghĩ ngợi đến những việc không thể nào xảy ra như vậy. Thôi, ta phải qua gặp Hoàng thượng đây.

-Vậy cung tiễn Tôn tiểu thư.

Hờ, nhìn dáng điệu của cô ta kìa, chỉ muốn đá cho một cái cho tỉnh người ra, bớt huyễn hoặc bản thân đi.

Thanh Thảo chép miệng lắc đầu nhìn theo bóng Tôn Hạ Băng rời đi.

-Cô ra được rồi đó.

Thanh Thảo giật thốt mình quay lại thì thấy Binh bộ thượng thư Nhật Khôi đang nhìn mình mỉm cười, nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt trong tay. Đúng là một tuyệt tác không một điểm khuyết, một bức tranh có một không hai. Nếu anh ta ở chỗ mình, hẳn là anh ta đã trở thành hot boy nổi tiếng vạn người mê rồi. Cô rón rén đi ra, cảm giác tội lỗi như vừa bị bắt tại trận khi đang trèo tường trốn học vậy.

-Cũng may là cô ở đây, nếu đang ở chỗ Hoàng thượng thì không biết chừng lại gặp sóng gió với tiêu thư Tôn Hạ Băng.

Thanh Thảo chỉ nhẹ nhàng cúi đầu chào và định rời bước đi ngay nhưng,

-Ta có nghe hoàng thượng nói cô có thể nói chuyện được?

Thanh Thảo giật mình, hai mắt tròn xoe vội xoay người lại nhìn người đàn ông đẹp tựa như tranh vẽ kia.

-Trước mặt ta, cô cứ tự nhiên, ta với Hoàng thượng không có chuyện gì giấu nhau hết.

Thanh Thảo cũng chỉ gật đầu không đáp trả. Cô không biết phải nói gì với người đang đứng trước mặt cô. Những gì cô biết về anh ta đều là nghe được từ các nô tì cung nữ khác trong cung, và đều là những lời không hay về thói trăng hoa của anh ta. Trên đời, loại người mà cô ghét nhất chính là loại người này, nhưng tất cả cũng chỉ là lời đồn, cô không thể vì vậy mà áp đặt ánh mắt này lên người anh, nhưng cũng không muốn có liên quan gì đến anh.

-Hoàng thượng rất coi trọng cô. Vì vậy, tại hạ mạo muội mong cô cũng quan tâm đến Hoàng thượng một chút. Người mà Hoàng thượng có thể tin tưởng trong cung này không có nhiều.

Giọng điệu này của hắn là sao chứ?

Thanh Thảo đưa ánh mắt khó hiểu nhìn đối phương. Đây có phải là tên lãng tử trăng hoa mà mọi người vẫn thường nhắc đến không vậy.

-Có vẻ như cô không muốn nói chuyện với ta. Được, vậy có duyên ắt sẽ gặp lại. Tại hạ xin đi trước.

Binh bộ thượng thư Nhật Khôi đi rồi, trong đầu Thanh Thảo bỗng hiện lên những dáng vẻ cô độc của Đức. Đặc biệt là hình ảnh lẻ loi giữa đầm sen trong lần đầu cô gặp anh.

“Thôi kệ đi. Liên quan gì đến mình chứ.”

Thanh Thảo lắc lắc đầu và tung tăng đi về phòng.

Bạn đang đọc Sen Xanh Giữa Đông sáng tác bởi NguyenThaoGaeul
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyenThaoGaeul
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.