Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiết Ngô Trùng

Phiên bản Dịch · 1086 chữ

“Nói không chừng con Thiết ngô trùng này là từ dưới đất chui đến đây.”

Trong lòng Tần Vũ chợt nảy lên suy đoán, hắn chú ý đến trên người con thiết ngô trùng này đầy bùn đất bám dính, Thiết ngô trùng là loài có năng lực chui vào đất, có thể từ dưới đất chui tới đây cũng là chuyện bình thường.

Lúc này Thiết ngô trùng đang chầm chậm di dời tầm mắt đến cửa nhà Tần Vũ, vì nó cảm nhận được bên trong có sinh mệnh đang dao động nên mới bò đến tầng ba này.

“Mặc kệ thế nào, giải quyết nó trước rồi tính sau.”

Nghĩ đến đây, Tần Vũ cũng không chút do dự, hắn thẳng thừng đẩy cửa ra, sau đó dùng một gậy đâm về hướng phần đầu của Thiết ngô trùng.

“Xùy xùy!”

Thiết ngô trùng đang trong lúc cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên trong cánh cửa, chuẩn bị phá cửa xông vào thì bất thình lình cửa chống trộm mở ra, một cây gậy sắt bén nhọn đâm thẳng vào mắt của nó, Thiết ngô trùng phản ứng rất nhanh, nó vội nghiêng đầu muốn tránh, nhưng vẫn bị gậy sắt đâm vào đầu, máu tươi bắn ra tung tóe.

“Lực phòng ngự mạnh thật.”

Tần Vũ cau mày lại, con rết này tên là Thiết ngô trùng, lực phòng ngự của rất cao, từng lớp giáp xác bên ngoài vô cùng cứng rắn, gậy sắt của Tần Vũ cũng không phải bảo vật gì đó, tuy rằng đã đâm vào trong đầu của nó, nhưng lại không làm bị thương tủy não của nó được.

“Xùy!”

Thiết ngô trùng chịu phải công kích liền lập tức điên cuồng hẳn lên, cơ thể thô ráp dài ngoằng của nó vặn vẹo hệt như loài rắn, muốn quật một cú đánh về phía Tần Vũ.

“Ầm!”

Không gian hành lang chật hẹp, cơ thể của Thiết ngô trùng lại to lớn, cú quật này gần như muốn tránh cũng không thể tránh được, thế nhưng Tần Vũ lại rút gậy sắt lùi ra sau một bước, lùi về bên trong cánh cửa, cơ thể của Thiết ngô trùng đánh vào trên khung cửa sắt, phát ra một tiếng “ầm” vang cực lớn, khung cửa bị nó đánh vào gần như biến dạng.

Nhân lúc Thiết ngô trùng còn đang mất sức sau cú đánh, Tần Vũ lại lần nữa tiến lên, gậy sắt như roi thép đập vào trên phần đầu bị thương của nó.

“Xùy!”

Thiết ngô trùng đau đớn rống lên thảm thiết, miệng vết thương trên đầu nó vừa nãy bị Tần Vũ đâm vào giờ lại bị gậy sắt đánh vào lần nữa, nó đau đớn đến mức muốn bất tỉnh, chỗ vết thương cũng nứt mở ra, những giọt máu xanh lục cũng nhỏ giọt không ngừng.

“Ầm ầm!”

Tần Vũ không chút do dự, hắn liên tục đập vào trên đầu Thiết ngô trùng, đánh đến mức nó không ngừng gào thét, Thiết ngô trùng dồn hết sức lực lại, cái đuôi giống như một lưỡi dao bắn nhanh về phía cổ của Tần Vũ.

Sắc mặt Tần Vũ vẫn bình tĩnh, hắn rót năng lượng gen vào bên trong nhẫn hỏa diễm, ngay sau đó một tấm lá chắn lửa chừng nửa mét vuông hiện ra chắn ở trước cái đuôi của Thiết ngô trùng, cái đuôi của nó quật vào trên tấm lá chắn lửa, tấm lá chắn nhất thời bị sức lực cực lớn đánh tan rã, nhưng đòn công kích của nó cũng nhờ đó mà bị chặn lại.

“Ầm ầm!”

Tần Vũ dùng sức giáng từng đòn gậy sắt lên trên đầu của Thiết ngô trùng, vừa rồi Thiết ngô trùng đã dồn toàn bộ sức lực để vồ lấy Tần Vũ nhưng lại bị tấm lá chắn lửa chặn lại, lúc này nó đã không còn bao giờ sức lực để đánh lại nữa, cứ thế Tần Vũ liên tục đập gậy sắt vào đầu nó, lớp vỏ cứng rắn trên đầu bị đập vỡ tan tành, bộ não màu trắng xám từ bên trong chảy ra ngoài, nó dần dần mất đi sự sống.

“Trùng tộc quả nhiên lớn mạnh, chỉ mỗi con Thiết ngô trùng này thôi đã tốn rất nhiều khí lực của ta.”

Sau khi Tần Vũ giết chết Thiết ngô trùng thì nói thầm trong lòng, nhưng con Thiết ngô trùng này chỉ là binh chủng cấp thấp trong trùng tộc mà thôi, với sức mạnh thể chất cấp tám mà muốn giết chết nó Tần Vũ đã tốn không ít sức lực, có thể nói nếu đổi thành người khác gặp phải con Thiết ngô trùng này có lẽ sẽ bị đó ăn tươi nuốt sống mất thôi.

Thiết ngô trùng có thể phân loại là dị tộc của dị không gian, mặc dù trong cơ thể của nó không có đá tiến hóa, nhưng lại có một loại kim loại tên là quặng hắc diệu, nếu thu thập nó nhiều hơn một chút nói không chừng trong tương lai còn có thể đem đi rèn thành một món vũ khí, Tần Vũ trở về trong phòng lấy dao, Tần Tiểu Vũ thấy Tần Vũ đã giải quyết xong rắc rối, cô cũng thở phào một hơi.

Có Tần Vũ ở đây, dường như bất kỳ nguy hiểm nào cũng có thể vượt qua dễ dàng, trong lòng Tần Tiểu Vũ tràn ngập cảm giác an toàn.

“Nằm sấp xuống!”

Lúc này vẻ mặt Tần Vũ bất chợt biến sắc, hắn đã ôm lấy Tần Tiểu Vũ lúc này vẫn còn kịp phản ứng nằm sát xuống đất.

“Lạch cạch lạch cạch!”

Cùng lúc đó, cửa sổ bằng kính vỡ vụn ầm ầm, một bóng đen lao thẳng vào trong, một đôi song đao sắc bén đảo qua phía trên cơ thể hai người họ, nếu không phải Tần Vũ phản ứng nhanh lẹ ấn Tần Tiểu Vũ xuống đất, nói không chừng cổ của cô đã bị chém rơi xuống đất rồi.

Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ từ dưới đất đứng dậy, tuy rằng còn hoảng loạn, nhưng thành quả huấn luyện mấy ngày nay vẫn rất rõ ràng, Tần Tiểu Vũ cũng không còn sợ hãi gào thét nữa, mà bình tĩnh đưa mắt nhìn vào vật vừa nãy đã đột ngột phá cửa sổ xông vào tập kích bọn họ.

Bạn đang đọc Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa của Lời Răn Của Đất Trời
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 508

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.