Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 28

Phiên bản Dịch · 1004 chữ

Thời Dư chớp mắt và ngoan ngoãn nói: "Anh Tân, thời kỳ không bình thường thì bất kể là người trưởng thành hay trẻ vị thành niên đều muốn cống hiến một phần sức mình cho sự an nguy của Hải Lam tinh. Anh đừng thấy bọn em vẫn còn vị thành niên mà coi thường, ở trường học chúng em là những đối tượng trọng điểm được thầy cô bồi dưỡng, đã học qua làm thế nào để điều khiển hệ thống cơ giáp, sau khi tốt nghiệp trung học thì sẽ ghi danh vào trường quân đội, hy vọng sau này có thể cùng mọi người chiến đấu.”

Lại một lần nữa khi bắt gặp ánh mắt của Thời Dư, Lục Đông Ngôn đã quen với điều đó, không hề hốt hoảng gật đầu mà không cần cô nhắc.

Không biết khi nào các loài không xác định sẽ xâm chiếm một lần nữa, nên bây giờ thực sự không phải là lúc để suy nghĩ nhiều như vậy.

Nhìn thấy sự ngưỡng mộ và khao khát trong đôi mắt sáng ngời của Thời Dư, người nam nhân cảm thấy yên tâm đem chiếc nhẫn cơ giáp giao cho họ và dặn dò “Các em chưa bao giờ điều khiển cơ giáp quân sự phải không? Hãy đến sân huấn luyện ở phía sau để làm quen với cơ giáp, khi các em biết cách điều khiển chúng, thì các em đi báo cáo với đội phụ trách an ninh của nơi tị nạn.”

Hiện tại, miễn là các loài không xác định không tấn công nơi tị nạn, về cơ bản việc bảo vệ nơi tị nạn an toàn được đội bảo vệ nơi trú ẩn đảm bảo.

Ba viên đậu mầm nhỏ mang theo chiếc nhẫn cơ giáp đi thẳng một mạch đến sân tập.

Thời Dư huých khuỷu tay vào cánh tay bác sĩ nhỏ: “Cậu có thể lái cơ giáp không?” Cô vừa mới nói giúp anh xong nếu như anh không biết điều khiển cơ giáp cô sẽ rất khó xử.

Phong Hiểu nhíu mày, thấp giọng nói: “Biết một chút.”

Thời Dư còn nghĩ do anh không thích bị cô đụng nên ngoan ngoãn thu tay lại.

“Vậy cậu…”

‘Ầm ầm’ một tiếng, Thời Dư nói còn chưa nói xong thì mặt đất lại lần nữa đung đưa.

Tiếng còi báo động chói tai vang vọng toàn bộ sân huấn luyện.

"Sinh vật không xác định đang xâm chiếm một lần nữa, xin vui lòng đến địa điểm huấn luyện để chống lại sinh vật không biết bên ngoài nơi tị nạn!"

Mắt Thời Dư giật một cái: “Có cần phải tới nhanh như vậy không?”

"Ba người các cậu còn đứng ngây người làm gì? Mau đi làm theo chỉ dẫn đi!" Giọng nói nghiêm túc vang lên, ba người không còn thời gian để ngây người nữa, nhanh chóng lấy cơ giáp.

Chỉ trong chốc lát, nóc phòng huấn luyện đã bị đâm thủng, lộ ra một cái càng màu xanh ngọc sắc bén của con bọ ngựa.

Khi Thời Dư bước vào khoang lái, cô mới biết rằng chế độ điều khiển của cơ giáp quân sự hoàn toàn khác với chế độ điều khiển của [Chiến Thần].

Thời Dư đứng chết lặng.

Cô theo bản năng dùng tinh thần lực che lại lõi điều khiển đến khi cảm nhận được giáp bao lấy bản thân thì Thời Dư mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Nhưng khi cô vừa định nhấc chân lên, cảm giác nặng nề khiến cô suýt nữa thì ngã ngửa ra sau, lúc này con bọ ngựa xanh bên ngoài đã vung đuôi bọ cạp về phía cô.

Dựa trên tình hình hiện tại của Thời Dư, cô sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi sự tấn công của bọ ngựa xanh, cô nghiến răng nghiến lợi, đồng thời ánh sáng vàng trong mắt cô ngưng tụ lại, bỗng cơ giáp màu lam bạc xuất hiện chắn trước cô và rút ra một thanh kiếm chém đứt đuôi bọ cạp của con bọ ngựa xanh.

Quầng sáng trong mắt Thời Dư nhạt đi, hình ảnh mờ ảo xuất hiện trước mắt cô, lộ ra gương mặt ủ rũ giận dữ của một chàng trai.

“Nếu không muốn chết thì đừng thất thần!”

…………

Nói thật thì Thời Dư cũng không muốn ngẩn người, nhưng sự chênh lệch giữa hai cơ giáp thật sự quá lớn.

Lúc cô điều khiển Chiến Thần như cá gặp nước, cơ thể không có chút gánh nặng nào, nhưng lúc điều khiển cơ giáp quân sự thì cảm giác đang vác một khối sắt nặng trĩu, rất nặng nề.

Cảm giác này giống như thể năng và tinh thần lực của cô đều cấp B mà lại điều khiển một cơ giáp cấp A vậy.

Thời Dư hơi chột dạ…

Cô chưa từng kiểm tra thể năng và tinh thần lực… Nếu thật sự là cấp B… thì chẳng phải cô tự chơi chết bản thân sao?

Mẹ nó! Thứ cơ giáp rác rưởi hại chết người!

Nhưng bây giờ không phải là lúc để truy cứu cơ giáp quân sự rác rưởi hay là 【 Chiến Thần】rác rưởi.

Chiếc đuôi bọ cạp của bọ ngựa xanh bị chém đứt, cơn đau dữ dội khiến nó há to miệng, để lộ hàm răng đầy răng nanh sắc nhọn, phát ra tiếng hét điên cuồng.

Kèm theo là một cơn gió hôi thối tanh nồng, nếu không phải đang ở trong cơ giáp, chỉ sợ bị cái mùi hôi thối đó làm ngất.

Sau khi bọ ngựa xanh gào thét xong, như phát điên mà giơ hai càng lên xông thẳng về phía Thời Dư và người đàn ông trẻ tuổi vừa chém đuôi nó.

Cách đó không xa còn có một quái vật lột da màu đen đang vung vẩy những xúc tu to lớn đang chờ cơ hội để đánh lén.

Bạn đang đọc Sau Khi Xuyên Đến Tinh Tế, Tôi Trở Thành Chiến Thần của Căng Di
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dau123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.