Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảm giác tồn tại bằng không

Phiên bản Dịch · 1829 chữ

Trong đầu thiếu niên đang diễn ra một trận đấu khẩu giữa thiên thần và ác quỷ.

Rốt cuộc là hắn nên ăn hay không ăn đây.

Hắn đã làm quỷ lâu như vậy, đây là lần đầu hắn cảm thấy bụng đói cồn cào như thế, giống như dạ dày đều đang quặn đau, khát vọng được hút máu ăn thịt của Lôi Nhã Đình.

Khi hắn đang muốn há miệng dán lên cổ của Lôi Nhã Đình thì Lôi Nhã Đình đã dẫn nguyên khí chảy toàn thân được một vòng, cuối cùng thu về đan điền.

Thiếu niên ồ lên một tiếng.

"Làm sao lại không thơm nữa rồi?"

Lôi Nhã Đình cũng ngơ ngác, Cô ta. . . Hình như cô ta nghe được giọng nói của một người đàn ông?

Đột nhiên, trong ngực truyền đến một luồng khí ấm áp, cô ta vô thức đưa tay sờ lên, hóa ra vật nóng lên kia chính là phù triện mà Na Tra cho.

Lôi Nhã Đình lấy phù triện ra.

Thiếu niên không có cảm giác gì đặc biệt, chẳng qua chỉ thấy hơi khó chịu một chút, nhưng nữ quỷ câm điếc bên cạnh lại kêu lên thảm thiết chói tai.

"Ai vậy, quỷ rống cái gì —— "

Mấy người bạn trong phòng bị tiếng thét này quấy rầy, tức giận mắng một câu, nhưng đến khi các cô thấy rõ thứ đang"Quỷ rống quỷ kêu" kia, cuống họng của họ giống như đang bị người ta bó chặt lấy, tiếng nói tắc nghẽn trong cổ .

Đèn chiếu sáng trên tường nhà đột nhiên tắt ngúm đi, đám người chỉ có thể dựa vào ánh trăng lờ mờ để thấy rõ tình hình trong phòng.

Một nữ quỷ áo trắng đầm đìa máu me ghé vào lan can sắt trên giường, quỷ khí âm trầm, huyết lệ đỏ lòm tanh hôi từ trong hốc mắt trống rỗng lăn xuống.

"Quỷ, quỷ a —— "

"A a a a —— "

Mấy nữ sinh bị dọa đến mức biến sắc, cả đám đều cao giọng thét lên giống như muốn bóng đèn phải nổ tung.

Lôi Nhã Đình cũng bị dọa sợ.

Cô ta vô thức ném phù triệ ra, thiếu niên bị dọa đến mức vội vàng bay về phía sau, nữ quỷ câm điếc không lùi mà tiến tới, giống như nó đã bị Lôi Nhã Đình chọc giận.

Thiếu niên nhìn thấy thế, trên gương mặt trắng xám vốn rất lạnh nhạt đột nhiên biến thành ngưng trọng.

Trên tay nữ quỷ có nợ nhân mạng, nhưng nhân mạng kia là kẻ thù của nó.

Đã nhiều năm như vậy, để phòng ngừa mình sẽ đả thương người khác, nữ quỷ đều trốn ở tầng thượng của bệnh viện hoặc ở nhà để xe, mượn quỷ khí từ thiếu niên để áp chế chính mình duy trì tỉnh táo.

Nếu thật sự nhàm chán mới đi dọa một người có tuổi thọ sắp hết.

Nhiều năm như vậy đều không xảy ra việc gì, hôm nay lại bị phù triện của Lôi Nhã Đình khiến hung tính bộc phát.

Nếu không ngăn cản nó, thì phòng ngủ. . . Không, không chỉ phòng ngủ này, nói không chừng nữ sinh trong cả một tòa ký túc xá này đều sẽ không nhìn thấy ánh mặt trời sáng mai.

"Đừng tiếp tục chọc giận nó!"

Thiếu niên lên tiếng ngăn cản, nhưng không ngờ Lôi Nhã Đình còn có những hành động khác.

Không biết cô ta lấy từ chỗ nào ra một dải Hồng Lăng, khí tức dải Hồng Lăng này chính nghĩa lẫm nhiên khiến thiếu niên quỷ cực kỳ chán ghét, một cảm xúc ngang ngược khó tả nhuộm đỏ mắt hắn.

Lúc này, một tấm phù triện đánh vào trên mặt thiếu niên, hoàn toàn chọc giận hắn.

Lúc trước chỉ một mắt đỏ lên, hiện tại hai mắt đều đã biến thành màu đỏ.

Bùi Diệp mở cửa phòng ngủ ra đã nhìn thấy cảnh này.

Nữ quỷ câm điếc dùng tóc dài quấn quanh cổ của mấy người Bạch Hiểu Hiểu, Chu Tuệ Vinh, kéo mấy cô lên cao khiến cả đám mắt trợn trắng.

Lôi Nhã Đình thì chật vật dùng Hồng Lăng và phù triện chống lại một thiếu niên mặc quần áo bệnh nhân.

Thiếu niên dường như cũng đang cố gắng ức chế mình, ngược lại để Lôi Nhã Đình có thể chật vật chống đỡ thêm một hồi.

Bùi Diệp ngậm điếu thuốc tựa vào khung cửa, lên tiếng đánh gãy trận chiến vui vẻ của mấy người với hai con quỷ ở trong phòng.

"Tôi nói này, một người sống sờ sờ như tôi đứng ở nơi này mà mọi người có thể đừng ăn ý không nhìn tới tôi hay không?"

Chẳng lẽ vầng sáng nữ chính của Lôi Nhã Đình quá chói mắt nên cô biến thành tiểu trong suốt không người để ý à?

Nhớ lại Bùi Diệp cô trước kia cũng là nhân vật phong vân, đi tới chỗ nào đều được vạn người nhìn chằm chằm, hiện tại lại rơi vào tình cảnh này?

Đi đâu cũng không được để ý tới, giống như cảm giác tồn tại bằng không vậy.

So sánh xưa nay, thật sự khiến người ta phải rơi nước mắt đồng tình.

Lôi Nhã Đình thấy Bùi Diệp mở cửa từ bên ngoài, quyết định nhanh chóng dùng Hồng Lăng đánh thiếu niên.

Thừa dịp thiếu niên né tránh, Lôi Nhã Đình đột nhiên đẩy mạnh Bùi Diệp ra khiến cô trực diện đối mặt với lệ quỷ, vđể chính mình tranh thủ cơ hội đào mệnh.

Bùi Diệp: ". . ."

Dù sao cũng là bạn cùng phòng, không đến mức tuyệt tình như thế chứ?

Cô ném điếu thuốc trong tay ra, điếu thuốc bay thẳng tới xuyên qua yết hầu nữ quỷ câm điếc.

Nữ quỷ bị điếu thuốc không đốt này xuyên qua, âm khí quanh người đã bị đốt mất ba bốn phần, hồn thể dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được dần trong suốt.

Nó ôm đầu ngã xuống đất, run lẩy bẩy, mái tóc đang cuốn quanh cổ đám người Bạch Hiểu Hiểu rồi treo ngược tóc lên cũng mất lực chống đỡ.

Mấy người Bạch Hiểu Hiểu rơi xuống giống như sủi cảo rơi vào nồi vậy.

Không để ý tới chút đau đớn này, sau ki mấy người chạy thoát đều vội vàng ôm ngực tham lam hít thở không khí mới mẻ, cả đám đều ho khan kịch liệt, ho đến mức hốc mắt cũng đỏ lên.

Mấy cô đều sợ đến mức run lẩy bẩy, nước mắt nước mũi tèm lem khắp mặt.

"Huynh đệ, ở lại nói chuyện một chút đi?"

Bùi Diệp khoác tay lên vai thiếu niên, nhìn như một động tác tùy ý nhưng kì thực lại nắm chặt chỗ yếu của đối phương.

Cảm xúc ngang ngược lập tức rút đi như thuỷ triều, con ngươi đỏ lòm lại một một lần nữa biến thành đen nhánh tĩnh mịch, cả người cũng khôi phục lại vẻ đơn thuần vô hại lúc trước.

Còn nữ quỷ kia ——

Nó vẫn ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất kêu khóc.

"Làm nam quỷ, hơn nửa đêm còn chạy tới ký túc xá của nữ sinh, đây là đùa nghịch lưu manh, dù sao cậu cũng nên giải thích mấy câu chứ? Hai người còn suýt nữa đã giết người!"

Thiếu niên im lặng trong chốc lát, ánh mắt nhìn về phía Chu Tuệ Vinh cố co người lại sau lưng Bùi Diệp, mí mắt rủ xuống ủy khuất nói nhỏ.

"Tôi quang minh chính đại được mời vào, không hề đùa nghịch lưu manh."

Bùi Diệp nhíu mày, "Ai mời cậu vào?"

Thiếu niên quỷ duỗi một ngón tay thon dài tinh tế ra chỉ vào Chu Tuệ Vinh, rồi mới nói, " Tôi gõ cửa sổ, cô ấy mở cửa sổ để cho tôi vào."

Hắn không đùa nghịch lưu manh, hắn rất lễ phép gõ cửa sổ, còn rất ngoan ngồi im ở dưới giường đợi mấy giờ, không hề nhìn loạn quần lót nữ sinh hoặc là sau lưng.

Chu Tuệ Vinh nghe xong sắc mặt lập tức tái nhợt.

Cô mở cửa sổ cho quỷ từ lúc nào?

Lúc này đầu óc cô ta đang vô cùng hỗn loạn, nào còn tâm trí gì để nghĩ tới những chi tiết này nữa?

"Vậy cậu tới đây làm gì?"

Bùi Diệp cười hỏi thiếu niên, con quỷ này đúng là rất lễ phép, nếu vừa rồi không động thủ thì tốt hơn.

Thiếu niên quỷ yếu ớt nhìn Bùi Diệp, lên án nói, " Cô bắt nạt đàn em của tôi, tôi muốn thay nó lấy lại danh dự."

Hắn là một lão Đại tốt.

Bùi Diệp: ". . ."

Cô bắt nạt lúc nào. ..

Ánh mắt cô nhìn tới nữ quỷ tội nghiệp, hận không thể giả làm đà điểu kia, Bùi Diệp đột nhiên nhớ ra.

Hình như buổi sáng hôm nay, nữ quỷ mà cô nghĩ là nó đang đùa ác kia bị ấn vào rãnh nước còn ném vào bồn cầu xả đi, khó trách người ta tìm tới cửa.

"Nó làm tôi sợ, tôi chỉ phản ứng hơi quá kích, nhưng khôngphải quá phận. Cậu phải biết là nó đã làm sai trước, cậu là lão Đại cũng nên phân rõ phải trái, không thể cố tình che chở thuộc hạ, sẽ làm hư bọn họ." Bùi Diệp giáo huấn thiếu niên, làm lão Đại không thể sủng thuộc hạ như thế, càng không thể không phân biệt tốt xấu mà bao che cho bọn hắn, nhiều lần như thế bọn họ sẽ cậy sủng mà kiêu, sớm muộn sẽ chọc vào một vụ đau đầu mà thiếu niên không thể giải quyết, ví dụ như Bùi Diệpcô, "Quan trọng nhất chính là, cậu không phải là đối thủ của tôi. Cậu tới muốn gây phiền phức cho tôi, đánh thắng được còn tốt, nếu đánh không lại, chẳng phải là rất mất mặt trước mặt thuộc hạ, có hại tới uy nghiêm của lão đại? Cậu nói đúng hay không?"

Thiếu niên nghe xong, nghiêm túc gật đầu.

"Có đạo lý!"

Bùi Diệp vừa muốn nói trẻ nhỏ dễ dạy, thiếu niên đã ủy khuất nói, " Lúc đầu ta cũng không nghĩ vừa tới đã động võ, nếu có thể hòa bình giải quyết, tôi sẽ không động dùng vũ lực. Hiện tại là thế kỷ hòa bình, quỷ chúng ta cũng nói đạo lý. Nhưng người sống các cô thật sự không thể nói đạo lý, câm điếc tu thân dưỡng tính thật nhiều năm, suýt nữa đạo hạnh của nó đã bị hủy hoại."

---------

Người dịch: Thờisênh239

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com

Bạn đang đọc Sau Khi Đại Lão Về Hưu (Bản Dịch) của Du Bạo Hương Cô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thờisênh239
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.