Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi có thể giúp một chút

Phiên bản Dịch · 1862 chữ

"Hay là... Người thường không thể vận dụng tư hình với quỷ hồn?"

Bùi Diệp rất hiếu kỳ với chuyện này.

Tu tiên, yêu tinh quỷ quái, những thứ này là chỉ có trong tiểu thuyết, đến thế giới hiện thực nên thao tác như thế nào thì cô còn chưa biết.

Giữa quỷ quái và người sẽ ở chung như thế nào, trật tự được duy trì ra sao?

Liên minh Thiên Sư gì gì đó... Có lẽ là tổ chức Thiên Sư đặc thù được xây dựng để giữ gìn trật tự hai giới âm dương.

Chu Thuần An vội vàng xua tay, giải thích nói, " Không phải không phải, chỉ là việc thẩm vấn lệ quỷ bình thường là của Âm sai, rất ít có người trực tiếp thẩm vấn."

Dân gian có câu là "Miệng đầy chuyện ma quỷ".

Lời quỷ nói có thể tin tưởng trăm phần trăm sao?

Muốn quỷ ngoan ngoãn mở miệng nói thật, thì phải trông cậy vào Âm sai chuyên nghiệp.

Bùi Diệp hỏi lại, "Tôi có thể hỏi mấy chi tiết cụ thể sao? Tuy rằng nữ quỷ Lam Dĩnh này làm chuyện xấu, ăn người, nhưng nguyên nhân khiến cô ta hóa thân thành lệ quỷ cũng là do bị những người này hại. Nếu như cô ta chỉ hại người để trả thù, thì chắc mức phạt hẳn là sẽ cân nhắc tới điều này? Nhưng cô ta còn giết người vô tội, kết quả cuối cùng hẳn là sẽ bị xử phạt nặng?"

Bùi Diệp dùng suy nghĩ của mình để cân nhắc, nhưng cô lại quên mất âm dương là hai thế giới, quy luật của người sống và người chết vốn khác nhau.

Chu Thuần An lập tức giải thích cho Bùi Diệp: "Không phải, dù nguyên nhân cái chết của Lam Dĩnh có là gì, nhưng khi cô ta chết rồi thì mọi chuyện sẽ do Phong Đô quản lý. Những chuyện đã làm khi còn sống cũng sẽ được Phong Đô xử lý, hại người khi còn sống sẽ do chính phủ xử lý. Chờ bọn hắn chết hết, xuống Phong Đô Đại Đế sẽ thanh toán hết mọi ân oán. Lệ quỷ thuộc quyền quản lý của âm phủ, dù như thế nào cũng không thể thương tổn tới tính mạng người sống, làm thế sẽ khiến sát nghiệt và mức chịu tội của bọn họ tăng lên, trước khi đầu thai sẽ phải chịu cực hình, chịu đủ cực hình cũng không xếp hàng được vị trí tốt, không vào được nhân đạo."

"Còn có cách nói này?"

Hóa thân thành lệ quỷ còn không thể tự tay báo thù, chỉ có thể chờ đợi người hại mình tiếp tục hưởng thụ tuổi thọ trên nhân gian rồi mới xuống âm phủ thanh toán, nghĩ tới cũng rất oan ức.

Chu Thuần An nói, " Còn có một chuyện, quỷ hồn dựa vào âm khí chứ không phải máu thịt, dễ bị chọc giận gây ra những chuyện vi phạm bản tâm, ví dụ như lạm sát kẻ vô tội. Gần như tất cả lệ quỷ đều không tránh khỏi chuyện này, một khi nhiễm máu tươi, bọn nó đều dễ dàng bị máu tươi che mờ lý trí, đến Phong Đô thanh toán công đức khi còn sống, sẽ chỉ có tội càng thêm tội."

Để lệ quỷ đừng làm tổn thương con người, không chỉ vì muốn bảo vệ phàm nhân, mà còn để lệ quỷ bớt được chút tội nghiệt.

Đương nhiên, những mong muốn này chỉ là suy nghĩ của đám Thiên Sư thôi, bọn lệ quỷ hoàn toàn không “care”.

Bọn nó tình nguyện hóa thành lệ quỷ cũng muốn báo thù, có thể thấy được cừu hận sâu trong lòng.

Ai còn để ý tới tội nghiệt nhiều hơn hay bớt đi?

"Cho nên..." Ánh mắt Bùi Diệp chuyển đến trên người Lam Dĩnh "Nếu như tôi giao cô ta cho cậu, cậu sẽ xử lý cô ta như thế nào? Giao cho bộ môn trong miệng cậu?"

"Nếu tiền bối giao cô ta cho vãn bối, vãn bối sẽ đưa cô ta đến bộ môn hỏi rõ ràng chi tiết của vụ án, rồi giao cô ta cho Âm sai của Phong Đô. Thế gian xử lý chuyện thế gian, âm phủ xử lý việc âm phủ." Chu Thuần An nói, " Bộ môn của chúng tôi có quan hệ hợp tác với chính phủ và Phong Đô, còn có Âm sai tọa trấn, chính là vì xử lý những vụ án khó giải quyết này. Ờ... Tiền bối cũng nhìn thấy, những năm này quốc gia vẫn luôn cố gắng loại trừ phong kiến mê tín. Nếu chuyện quỷ quái hoành hành để lộ ra trước mặt công chúng sẽ gây bất lợi cho yên ổn xã hội. Nhưng có một số vụ án liên quan đến quái lực loạn thần mà người bình thường không thể phá, những lúc như thế thì cần hợp tác cùng Phong Đô, đây cũng là để duy trì hòa bình hai giới âm dương."

Hành vi của Đỗ thiếu và đám hồ bằng cẩu hữu đã phạm tội, sau khi xác nhận là thật sẽ giao lại cho cơ quan có chức trách để xử lý.

Còn vụ án Lam Dĩnh gây ra cũng giao cho Phong Đô thanh tra.

Bùi Diệp đột nhiên nói, " Nhưng... Tôi nhớ được đám người này đều là con cháu nhà giàu, bối cảnh của bọn hắn sẽ không ảnh hưởng tới sự công chính của tư pháp chứ?"

Chu Thuần An ho nhẹ hai tiếng, lại nói tiếp với Bùi Diệp về chủ đề quy tắc ngầm.

"Tiền bối có chỗ không biết, chỉ cần là vụ án do ngành đặc biệt ra tay, tuyệt đối sẽ công bằng công chính, thậm chí còn cân nhắc tới nhu cầu của quỷ để cân nhắc tăng thêm mức hình phạt."

Đây là quy định để phàm gian và âm phủ Phong Đô giao lưu.

Người sống không thể để người chết ở âm phủ xem chuyện cười của người sống.

Oan giả án sai?

Không tồn tại!

Nếu như tình tiết vụ án cực kỳ ác liệt, vì muốn oán khí của quỷ thụ hại lắng lại, vụ án sẽ xử lý rất nặng.

"Đa tạ đã giải thích, cậu mang người này đi đi."

Bùi Diệp đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ, cô cũng không tiếp tục giam lệ quỷ nữa, càng không đưa ra yêu cầu tự mình thẩm vấn Lam Dĩnh.

Đã có cơ quan chuyên môn xử lý những chuyện này, cô nhúng tay vào làm gì?

"Đa tạ tiền bối."

Trên mặt Chu Thuần An đầy vẻ cung kính, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

Hắn vốn cho rằng vị tiền bối có sát khí đậm đến mức hắn chỉ nhìn thấy một bóng đen sẽ rất cổ quái, nhưng sau khi trò chuyện thì hắn mới phát hiện là người này rất dễ nói chuyện.

Đầu năm nay, tiền bối có thực lực lại chân thực nhiệt tình mà còn dễ nói chuyện, quả thực là không thấy nhiều.

Cho dù sát khí trên thân người ta đậm đến mức có thể ép lệ quỷ phải lùi ba thước, nhưng Chu Thuần An cảm thấy mình không thể bởi vì vậy mà kỳ thị người ta.

"Tên của tôi không phải là tiền bối, tên chính thức là Tiểu Hồng, Bùi Diệp là tên dùng để hành tẩu bên ngoài."

Chu Thuần An nhốt lệ quỷ vào trong phù triện đặc thù, mùi máu tươi quỷ khí trong phòng bao mới dần dần nhạt đi, đến tận khi nhiệt độ khôi phục lại bình thường.

"Tiền... Bùi Diệp, có thể trao đổi phương thức liên lạc không?"

Bùi Diệp: "? ? ?"

"Không có cô, tôi cũng không thể bắt lấy lệ quỷ này. Cô ta phạm tội rất nặng, sau khi liên minh xác nhận hẳn là sẽ cho tiền thưởng và phụ cấp, số tiền này tôi không thể nhận. Chúng ta trao đổi phương thức liên lạc, đợi tới khi có tiền thưởng phụ cấp phát xuống, tôi sẽ chuyển tiền cho cô."

Chu Thuần An là một người thành thật, nhưng hắn cũng lo lắng Bùi Diệp sẽ chướng mắt một chút tiền này.

Bùi Diệp nghĩ một chút mới gật đầu đồng ý.

Trước kia cô không thiếu tiền, nhưng đến thế giới này thì cô lại thành quỷ nghèo, nguyên thân Tiểu Hồng càng nghèo đến mức chỉ còn chừng trăm đồng.

Bùi Diệp vẫn phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề ăn cơm.

"Tiền thưởng và phụ cấp đến lúc nào mới phát xuống?"

Chu Thuần An thấy Bùi Diệp lấy điện thoại Apple đã bong tróc của Tiểu Hồng ra, đáy mắt lóe lên một tia kinh ngạc.

Hắn nghĩ rằng cao nhân như Bùi Diệp sẽ không thiếu tiền, không ngờ người này còn dùng loại điện thoại này.

Lên Wechat đồng ý kết bạn, chứng nhận.

Chu Thuần An quyết định trở về sẽ xin thượng cấp thêm muốn chiếc điện thoại.

Bùi Diệp quyết định trước khi rời đi sẽ thuận tay lấy thêm một điếu thuốc.

Lệ quỷ bị thu phục, bốn phía phòng bao cũng khôi phục lại bình thường.

Quản lý hội sở nghe được động tĩnh chạy tới nhìn một chút, phát hiện trong phòng bao giống như bị gió lốc thổi qua vậy.

Đỗ thiếu và đám hồ bằng cẩu hữu nhìn thấy người sống sờ sờ, cả đám lập tức kích động đến mức trong mắt long lanh nước mắt ——

Ôi mẹ ơi, ngươi thân đây rồi!

"Nhanh nhanh nhanh —— Lập tức đưa bọn tôi đi bệnh viện! ! !"

"Tôi còn có thể cứu chữa một chút! ! !"

Xương quai xanh của Đỗ thiếu bị Bùi Diệp giẫm nứt, mấy tên hồ bằng cẩu hữu cũng bị cô đánh đến mức gãy tay gãy chân chấn động não.

Vừa rồi đã trải qua thời khắc kinh khủng nhất trong cuộc đời, hiện tại bọn họ chỉ mong lấy nhìn thấy thiên sứ áo trắng thân thiết đáng yêu, chữa trị tiểu tâm linh bị thương một chút.

Quản lý bị tình hình quỷ dị này dọa đến mức hai chân mềm nhũn.

Trong phòng bao, mấy tên nhị thế tổ đều có tiếng là tổ tông khó hầu hạ, tính cách ương ngạnh, làm việc khác người, chọc vào bọn họ là sẽ gặp xui xẻo.

Quản lý sợ rước họa vào thân, lập tức tranh thủ đưa bọn họ đi bệnh viện.

Người lớn của đám nhị thế tổ này nghe được tin tức lập tức lao tới bệnh viện.

"Mẹ, con muốn ra nước ngoài, không thể tiếp tục đợi ở trong nước!"

Không tin địa phủ âm tào của Hoa Quốc còn có thể ra nước ngoài bắt người!

"Cha, con trai biết sai rồi!"

---------

Người dịch: Thờisênh239

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com

Bạn đang đọc Sau Khi Đại Lão Về Hưu (Bản Dịch) của Du Bạo Hương Cô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thờisênh239
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.