Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bất kể thế nào cũng sẽ không bỏ lại

Phiên bản Dịch · 8099 chữ

- Tôi không tới đây, cậu chuẩn bị lừa cô ấy lên giường? - Mạc Duy Dương hừ lạnh nói.

- Dương, sao phải nói như vậy, cậu biết đó là không thể nào!

- Nếu như cậu không có ý nghĩ không an phận với cô ấy cũng sẽ không mượn công việc để cùng cô ấy ở riêng! - Mạc Duy Dương, cái này gọi là ghen, nhưng chính anh không hề hiểu rõ điểm này, ngược lại Vũ Lạc Trạch đã hiểu.

Anh đột nhiên cười:

- Dương, nếu như cậu chịu thừa nhận bản thân thích cô ấy, cũng không cần lượn quanh một vòng lớn như vậy tới mắng tôi rồi. Yên tâm, tôi vẫn chưa xấu xa như vậy, phụ nữ của bạn tốt Vũ Lạc Trạch tôi sẽ không nhúng chàm!

Mạc Duy Dương phát giác, mặc dù không muốn thừa nhận điểm này, nhưng bản thân anh rất rõ ham muốn giữ lấy đối với Diệc Tâm Đồng, chẳng lẽ chỉ là muốn thân thể trẻ trung, nhưng không thể phủ nhận, cô và anh ở chung một chỗ đã trở thành một thói quen, nếu như bên cạnh cô xuất hiện một người đàn ông, tâm tình anh sẽ trở nên phiền não, chẳng lẽ đây chính là thích?

Anh liếc nhìn Diệc Tâm Đồng đang nhìn anh, môi mỏng tinh tế nâng lên, cúp điện thoại.

Diệc Tâm Đồng có chút băn khoăn, lo lắng, đôi tay xoắn ngón tay lại, sợ anh lại muốn trừng phạt cô.

Anh đến trước mặt cô, nhét điện thoại vào trong tay của cô, kêu lên:

- Đi tắm!

Cô sửng sốt một chút, anh lại có thể không hề nổi giận với cô. . . . . .

- Còn không mau lên? - Anh có chút không nhịn được kêu lên.

Diệc Tâm Đồng vội vàng hoàn hồn, không hiểu nỗi xoay người đi.

Cô cũng không thấy anh làm việc, chẳng lẽ anh rất rãnh rỗi sao? Bỏ lại một tập đoàn lớn như vậy chạy tới Luân Đôn? Mỗi ngày chỉ nhìn vào máy tính, cũng không biết này trong máy vi tính có thứ gì đó, đáng giá cho anh nhìn.

Cảm nhận được tầm mắt tò mò của cô đang nhìn qua anh bên này, anh đóng máy tính lại, nhìn về phía cô:

- Ngày mai Chủ nhật, cùng đi ra ngoài!

- Hả? - Trong lúc nhất thời cô có chút không phản ứng kịp.

- Hả cái gì? – Mày đẹp của anh nhíu lại.

- À. . . . . . được!

Một chiếc xe quen thuộc dễ thấy dừng ở bên ngoài giảng đường, Diệc Tâm Đồng đi tới trước cửa xe, cửa xe từ bên trong mở ra, cô ngồi vào, liếc nhìn Mạc Duy Dương ngồi ở ghế lái đeo kính đen, hỏi:

- Mạc thiếu gia, hôm nay chúng ta phải đi đâu? – Không khí bên trong rất đơn điệu.

- Leo núi. - Anh nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định này, ngày hôm qua anh nghe thấy Vũ Lạc Trạch bảo cô đi leo núi, cho nên anh mới nghĩ đến chuyện đưa cô đi leo núi, hai người cùng nhau leo núi, sẽ có loại cảm giác khác biệt.

- Leo núi? Ngọn núi nào? - Anh quốc nhiều núi như vậy, không phải anh muốn đưa cô đi thám hiểm chứ? Trong lòng cô có chút rợn cả tóc gáy.

- Tùy tiện chọn một ngọn núi, núi nhỏ cũng có thể!

Anh có dụng ý khác mà! Rõ ràng muốn ở riêng một chỗ với cô, lại làm ra nhiều chuyện như vậy, chính anh cũng đang khinh bỉ bản thân trong lòng.

- À! Nhưng mà em lại mặc quần áo thế này. . . . . .

Quần áo cô mặc hôm nay hoàn toàn không thích hợp để leo núi! Sớm biết thì cô đã mặc đồ thể thao rồi.

- Giao cho anh giải quyết!

Hai tay anh đánh vào tay lái, lái xe rời khỏi giảng đường, lái về phía thiên đường mua sắm của nước Anh.

- Xin chào, hoan nghênh đã tới! - Tiểu thư xinh đẹp ở đải sảnh mỉm cười kêu lên.

Mạc Duy Dương và Diệc Tâm Đồng vào một cửa hàng bán quần áo, sau đó có cô bán hàng ở trước chỉ dẫn.

Mạc Duy Dương trực tiếp bỏ rơi cô bán hàng, ngón tay lướt qua từng dãy quần áo, cuối cùng chọn trúng một đôi quần áo tình nhân, nhìn về phía cô bán hàng bảo:

- Cho tôi kiểu này, một số L và một số S.

- Được thưa ngài, xin chờ một chút! - Cô nghiêm chỉnh nói.

Diệc Tâm Đồng liếc nhìn quần áo trong cửa hàng, giống như đều cùng một hình thức, chẳng qua thật đẹp mắt. Cô vô tình liếc mắt nhìn giá cả trên bảng, không dưới năm số không. Cô chắc lưỡi hít hà nói thầm trong lòng nói:

- Thật là đắt! Chỉ leo núi thôi cũng phải dùng tới quần áo đắt tiền này sao? Dù sao quần áo đắt vậy, mồ hôi vừa ra, còn không phải sẽ hôi hám!

Anh đưa số nhỏ cho cô, kêu lên:

- Đi mặc thử, xem có thích hợp hay không!

- Được!

Cô đi thay quần áo thì anh cũng đến phòng thay quần áo sát vách.

Lúc từ phòng thay quần áo đi ra, hai người vừa lúc mặt đối mặt, cô có chút ngượng ngùng, mặc dù đã sớm biết là đồ tình nhân, nhưng mặc ở trên người họ, thật là có loại phù hợp không nói nên lời.

Vóc dáng anh rất cao, mặc bộ đồ thể thao màu vàng tay ngắn này, có vẻ vóc người rất thon dài, nhìn dáng vẻ anh mặc âu phục quen rồi, thỉnh thoảng thấy anh mặc đồ tay ngắn, cảm thấy rất đàn ông rất tuấn tú.

Anh nhìn cô một cái, cảm thấy cô trong mắt anh đã xem alf quá xinh đẹp. Bất kể mặc quần áo gì, cô cũng đều giống như tuổi trẻ rất có tinh thần phấn chấn, cho nên anh rất lo lắng cô sẽ ghét bỏ mình già hơn nhiều so với cô.

Hai người theo đuổi tâm tư của mình xách theo quần áo thay lên xe.

Điện thoại của Mạc Duy Dương đặt ở gầm xe đột nhiên vang lên, anh cúi lưng cầm điện thoại lên, nhìn hiển thị trên đó, là của thuộc hạ anh gọi tới.

- Chuyện gì? - Anh có chút không vui hỏi.

- Mạc thiếu gia, đã điều tra ra lai lịch của người ẩn trốn ở khách sạn!

- Là ai? – Anh nguy hiểm nheo đôi mắt đẹp lại.

- Chính là thuộc hạ của Tiết Nhân!

- Tiết Nhân? - Khóe miệng Mạc Duy Dương chậm rãi cong lên, xem ra chuyện của Dư Uy đã phát triển ra tới nước ngoài, anh sẽ không sợ Tiết Nhân!

"Cạch!" một tiếng cúp điện thoại, sắc mặt Mạc Duy Dương hết sức âm u.

- Sao vậy? - Diệc Tâm Đồng phát hiện sắc mặt của anh có cái gì đó không đúng.

- Quay về khách sạn! – Ngược lại trước hết không giải quyết triệt để đám người Tiết Nhân kia, anh không thể hành động thiếu suy nghĩ, để tránh làm thương hại tới cô.

Diệc Tâm Đồng kinh ngạc nhìn tới anh, sao mới ra ngoài đã lại đi về? Đến cùng thì người đàn ông này đang làm cái gì?

Mạc Duy Dương chắc chắn sẽ không để cho cô biết hiện tại bọn họ lúc nào cũng tồn tại nguy hiểm.

Diệc Tâm Đồng nhìn sắc mặt anh không có sức sống, cũng không mở miệng hỏi thăm nữa, chỉ ngoan ngoãn thắt chặt dây an toàn, để xe đưa họ về khách sạn.

Chủ tịch đột nhiên đến tập đoàn thị sát, tất cả mọi người thấp tha thấp thỏm đợi ở phòng làm việc của mình, không dám đi lại tùy tiện, chỉ sợ bị chủ tịch điểm danh hỏi han.

Mà Mộ Dung Tuyết có thể xem như là khẩn trương nhất, Mạc Duy Dương đi Luân Đôn, nếu Mạc Vi Phẩm hỏi đến anh, cô phải trả lời thế nào? d!iễn đ!àn l!ê q!uý đ!ôn Đi công tác? Nhưng là dựa vào hình thức phát triển trước mắt của công ty, phía bên châu Âu vẫn có quản lý đặc biệt đang phụ trách.

Mạc Vi Phẩm theo phía sau mấy cấp dưới, đi vào công ty, toàn bộ bảo vệ và nhân viên trước quầy đứng dậy cung kính cúi đầu tới hông, cho đến khi ông và cấp dưới của ông vào trong thang máy, mọi người mới thở dài một hơi, trở lại vị trí của mình.

- Tinh! - Thang máy ngừng lại ở trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, Mạc Vi Phẩm và cấp dưới đi tới phòng làm việc.

Mộ Dung Tuyết sốt ruột lo lắng đi tới đi lui trong phòng làm việc, sao bất thình lình lại đến thị sát?

Cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị mở ra, Mộ Dung Tuyết kinh sợ nhìn Mạc Vi Phẩm tiến vào, nuốt nước miếng kêu lên:

- Ba!

- Ừ, sao lại có một mình? Mạc Duy Dương đâu? - Ánh mắt sắc bén của ông tìm tòi khắp bốn phía phòng làm việc, cuối cùng tầm mắt rơi vào trên mặt của cô.

- Anh ấy có chuyện đi ra ngoài! – Cô chỉ nghĩ có lệ cho qua với ông ấy, một lát nữa, ông ấy sẽ không trở lại thị sát chứ?

- Chuyện gì cần nó tự mình chạy ra ngoài? - Ông ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh, mấy người cấp dưới đứng ở bên cạnh ông, thấy da đầu cô run lên.

- Nói chuyện ký hợp đồng với mấy công ty khác! Mới đi ra ngoài không lâu! - Cô chột dạ không dám nhìn ông, chỉ hy vọng có thể nói dối, vượt qua kiểm tra.

- Người trẻ tuổi nên chạy đi chạy lại nhiều! Tốt! - Ông cũng không nói thêm gì nữa, đứng dậy nhìn vè phía cô nói - Thôi không quấy rầy công việc của con!

- Dạ ba! - Mộ Dung Tuyết có loại cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết. Lại nói, tại sao cô phải giúp đỡ Mạc Duy Dương như vậy? Cô nên hung hăng tố cáo tội trạng của anh mới phải!

Mạc Vi Phẩm đang muốn đứng dậy rời đi, tầm mắt nhìn qua bàn làm việc. Trong lòng Mộ Dung Tuyết hoảng hốt, bị ông ấy phát hiện rồi sao? Lại phát hiện ra ông chỉ liếc nhìn, sau đó dẫn cấp dưới ra khỏi phòng làm việc.


Mạc Duy Dương và cô đến cửa lớn ngoài khách sạn, đi thang máy lên tầng.

Vừa ra khỏi thang máy, Mạc Duy Dương không yên tâm kéo cô ra phía sau, hiện tại anh lúc nào cũng ở trong nguy hiểm, không thể để cho cô bị tổn thương nửa điểm.

- Mạc thiếu gia sao vậy? - Diệc Tâm Đồng rất không hiểu rõ đối với hành động của anh, giống như đề phòng cướp đi về phía trước, chẳng lẽ khách sạn có vấn đề.

Thần kinh Mạc Duy Dương đột nhiên trở nên căng thẳng, cửa phòng khách sạn bất ngờ bị người từ bên trong phá vỡ, đạn màu đen bắn tới bọn họ.

Mạc Duy Dương chợt kéo tay của cô lách người, rút súng từ bên hông ra, nhắm ngay người phía trước bắn một phát, kẻ địch có một người đã ngã xuống.

Diệc Tâm Đồng bị tiếng súng bất thình lình dọa sợ đến nhũn cả chân. Rốt cuộc cô đã có thể hiểu được tại sao vừa rồi anh khẩn trương như vậy, thì ra bọn họ gặp nguy hiểm.

- Đi! – Anh đẩy cô một cái, ý bảo cô rời đi trước, anh có thể có nhiều không gian hành động hơn.

Diệc Tâm Đồng lo lắng kéo cánh tay của anh lại, lại là chuyện xã hội đen sao? Vì cái gì mà phải dùng súng giải quyết vấn đề, cô thật sự rất sợ. .

- Đi mau! – Mạc Duy Dương cúi đầu nhìn cô một cái, phát hiện hốc mắt cô có chút hồng, cúi đầu hôn xuống trán của cô – Anh không có việc gì, đi tìm Vũ Lạc Trạch!

Tâm Diệc Tâm Đồng nặng trĩu, anh thật sự không có chuyện gì sao? Đối phương nhiều người như vậy, hơn nữa trên tay họ đều có súng.

Mạc Duy Dương biết bây giờ không phải là lúc hành động theo cảm tính, đẩy cô vào trong thang máy, sau đó ấn ên nút đóng cửa.

Từ sau lưng truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, anh không hề quay đầu lại, mà trực tiếp giương súng về phía bên kia: “Pằng!” Vốn là mấy người áo đen đã đến gần anh chỉ trong nháy mắt ngã xuống đất.

Coi như anh lợi hại, cũng không cách nào đề phòng kẻ địch đánh lén, mà một tên áo đen núp ở phía sau màn, khóe miệng nâng lên một nụ cười độc ác, trong tay cầm súng lớn có lực sát thương lớn nhất, một viên đạn có thể giết ba người.

“Pằng!” Kèm theo một tiếng súng vang, đạn bay ra ngoài, họng súng còn bốc khói trắng, viên đạn bắn trúng não phải Mạc Duy Dương, tay Mạc Duy Dương run lên, súng rơi trên mặt đất, cơ thể ngã vào trong thang máy, cửa thang máy bị đóng lại.

Mấy tên áo đen khác đang chuẩn bị đuổi theo, lại bị người áo đen phía sau màn ra tay ngăn lại:

- Hắn không thể sống qua ngày hôm nay!

Mạc Duy Dương từ trong thang máy bò dậy, máu trên đầu không ngừng từ trong tóc chảy ra, nhuồm mặt đất thành một màu đỏ. Anh cố hết sức dùng hai tay chống cơ thể, cửa thang máy vừa mở ra, những vị khách đang muốn vào thang máy, toàn bộ đều bị dọa sợ đến lùi ra hai bên, trong miệng rít gào thành tiếng.

- A!

Máu, thật là nhiều máu, thật là khủng khiếp, tất cả mọi người trợn tròn mắt nhìn người đàn ông trong thang máy.

Bảo vệ nghe thấy tiếng chạy tới, Mạc Duy Dương rút súng từ bên hông ra, hết lên với đám người:

- Cút ngay, không muốn có chuyện thì cút ngay cho tôi!

Bảo vệ thấy trên tay anh có súng, trong lúc nhất thời cũng có chút sợ, vội vàng theo đám người lui về phía sau, cũng không quên báo cảnh sát.

Mạc Duy Dương biết nơi này không nên ở lâu, nếu như không mau chạy trốn, ở lại sẽ gặp phải bức cung của cảnh sát.

Cho nên anh kéo cơ thể không lành lặn cố gắng chen ra khỏi đám người, ra khỏi khách sạn.

Diệc Tâm Đồng đưa Vũ Lạc Trạch và một vài người chạy tới khách sạn thì đã sớm không còn bóng dáng Mạc Duy Dương. Có điều máu trong thang máy cùng với nghe miêu tả của người bên cạnh, đại khái cô cũng đoán được đối phương là ai, Mạc thiếu gia gặp nguy hiểm?

- Vũ Lạc Trạch, làm sao đây? Mạc thiếu gia đã xảy ra chuyện gì? Vành mắt cô đỏ lên khóc thét nói.

Vũ Lạc Trạch nhìn về phía thuộc hạ sau lưng kêu lên:

- Đi quanh đây tìm thử, xem có bóng dáng của cậu ấy hay không!

- Hu hu, là em không đúng, em không nên bỏ lại anh ấy!

Diệc Tâm Đồng tự trách khóc nói.

- Không phải lỗi của em! Trong xã hội đen thường xảy ra chuyện như vậy, cho nên.... em phải chuẩn bị sẵn sàng.... ở cùng cậu ấy phải chuẩn bị gặp nguy hiểm!

Diệc Tâm Đồng dựa vào vai của anh, khóc đến một mặt đầy nước mắt.

Đột nhiên điện thoại của Vũ Lạc Trạch vang lên, anh nhìn thấy là thuộc hạ gọi, vội hỏi:

- Như thế nào? Có tin tức không?

- Cái gì? – Anh nhìn Diệc Tâm Đồng một cái, sau đó cúp điện thoại – Đi, đã tìm được cậu ấy!

Diệc Tâm Đồng có loại dự cảm xấu, bởi vì ánh mắt của Vũ Lạc Trạch đã nói cho cô, tình trạng của Mạc thiếu gia nhất định không tốt.

Dọc theo đường đi Vũ Lạc Trạch không ngừng an ủi cô, bảo cô không nên hoảng loạn, nhưng lúc họ chạy tới bờ sông thì lại bị một màn trên bờ dọa sợ hết hồn.

Đầu Mạc Duy Dương nửa ngập trong nước, cơ thể bất tỉnh trên bờ cát. Trong nước đều là máu của anh, nhuộm nước sông thành một vùng màu đỏ.

- Mạc thiếu gia! – Diệc Tâm Đồng ôm miệng bi thống khóc rống nói, nước mắt đã làm mờ tầm mắt của cô.

Vũ Lạc Trạch bận rộn sai khiến thuộc hạ của mình vớt Mạc Duy Dương từ trong nước lên, Diệc Tâm Đồng nước nhanh chạy tới, đưa tay níu ại bàn tay đã mất đi nhiệt độ của Mạc Duy Dương, khóc nói:

- Mạc thiếu gia, anh tỉnh lại đi! Anh không cần làm em sợ, anh nhất định không có chuyện gì!

- Đồng Đồng, trước tiên em đừng nóng vội, để cho thuộc hạ của anh kiểm tra thương tích của cậu ấy! - Vũ Lạc Trạch kéo cô ra khỏi Mạc Duy Dương máu me khắp người.

Mạc Duy Dương bở vì mất máu quá nhiều, dẫn đến cả khuôn mặt đã trắng như người chết.

Thuộc hạ lắc đầu một cái, nhìn Vũ Lạc Trạch nói:

- Đầu, não anh ấy trúng đạn, tình trạng rất xấu, phải đưa tới bệnh viện!

- Vậy còn đứng đó làm gì? Mau đưa cậu ấy đến bệnh viện! - Vũ Lạc Trạch không nhịn được gầm hét lên.

Lối đi nhỏ rất dài trong bệnh viện, đôi tay Diệc Tâm Đồng vòng chặt hai cánh tay của mình, cảm giác toàn thân vô cùng lạnh, bây giờ cô chỉ còn lại anh, nếu như anh có chuyện gì, cô phải làm sao?

Vũ Lạc Trạch nhìn cô ngồi trên ghế lo lắng, sốt ruột, lông mày nhíu lại, cái tên Dương này toàn thích cậy mạnh.

- Mạc thiếu gia! Anh không thể có chuyện! - Diệc Tâm Đồng cúi đầu nỉ non nói.

Thời gian trôi qua đau khổ trong từng giây từng phút, đèn phẫu thuật trên đỉnh đầu vẫn luôn sáng, người đợi ở ngoài cửa, một lòng treo giữa không trung, nước mắt Diệc Tâm Đồng vẫn không ngừng.

Vũ Lạc Trạch cũng cảm thấy tình huống rất xấu, lần này tổn thương chủ yếu là não bộ mà không phải những nơi khác, cho nên rất khó dự đoán tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Một giờ lại qua rồi, tiếp đó lại là một giờ, đèn sáng rốt cuộc tắt đi.

Diệc Tâm Đồng và Vũ Lạc Trạch đứng dậy đi tới bên ngoài cửa phòng phẫu thuật. Mạc Duy Dương được đẩy ra khỏi phòng, trên miệng phủ ống dưỡng khí.

- Mạc thiếu gia! - Diệc Tâm Đồng tiến lên trước, cầm lấy tay anh kêu lên.

Y tá bên cạnh vội vàng đẩy cô ra, giọng nghiêm túc nói:

- Bệnh nhân mới vừa làm phẫu thuật xong, không thể ***ng vào anh ta!

Vũ lạc Trạch nắm tay của cô, kéo cô qua một bên, sau đó đi theo giường bệnh tới phòng bệnh.

- Trước hết em nghỉ ngơi đã, anh đi một lát sẽ trở lại! - Vũ Lạc Trạch nói với cô.

Diệc Tâm Đồng đứng dậy nói:

- Em muốn đi cùng với anh, em muốn biết tình trạng của anh ấy

Vũ Lạc Trạch nhìn cô, trong mắt nhiều hơn một chút phức tạp.

- Được rồi!

Mặc dù trong lòng họ đã chuẩn bị sẵn cho dự tính xấu nhất, nhưng lúc nhận kết quả đi ra, họ vẫn rất kinh hãi. Bác sĩ nói cho bọn họ biết:

- Đạn trong não không thể lấy ra, nếu không sẽ uy hiếp đến tính mạng của bệnh nhân, nhưng không lấy đạn ra, bệnh nhân sẽ bởi vì vị trí viên đạn ở lại mà xuất hiện triệu chứng mất trí nhớ tạm thời hoặc là mất trí nhớ vĩnh viễn!

Cơ thể Diệc Tâm Đồng lảo đảo, cảm thấy ông trời đang cô cho thêm trò đùa. Nếu như quên thì làm sao bây giờ?

- Hu hu, không đâu, Mạc thiếu gia nhất định sẽ không mất trí nhớ đâu! - Diệc Tâm Đồng cúi đầu nức nở nói.

- Đồng Đồng, trước hết không cần vội lo lắng, chờ cậu ấy tỉnh lại rồi xem tình huống! - d|iễn đ|àn l|ê q|uý đ|ôn Vũ Lạc Trạch một mực bên cạnh an ủi cô, cô nắm áo trước ngực anh khóc rống nói - Mạc thiếu gia không có việc gì có đúng không?

- Đúng, cậu ấy không có việc gì! - Vũ Lạc Trạch không đành lòng nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của cô, đưa tay vỗ vỗ lưng của cô.

- Khụ khụ. . . . . . hic hic. . . . . .

Vũ Lạc Trạch cảm thấy xảy ra chuyện lớn như vậy, không thể nào giấu giếm Mạc Vi Phẩm mãi, cho nên anh phái người đưa tinh cho Mạc Vi Phẩm.

Diệc Tâm Đồng canh ở bên giường bệnh, ánh mắt chớp một cái cũng không nhìn chằm chằm người đàn ông trên giường bệnh, nếu như anh có một chút dấu hiệu tỉnh lại, cô cũng đều rất hồi hộp, sợ anh sẽ quên cô.

Ánh mắt liếc thấy ngón tay đặt ở dưới mền cử động, cô vui mừng phát hiện anh mở hai mắt ra:

- Mạc thiếu gia! Anh đã tỉnh!

Mạc Duy Dương chuyển động con ngươi màu đen, ánh mắt đầu tiên là liếc nhìn trên đỉnh đầu, rồi nhìn nơi phát ra âm thanh, thấy một cô gái nhỏ nhắn ngồi bên cạnh anh.

Anh nhìn cô, trong mắt tất cả đều là một mảnh xa lạ và lạnh nhạt.

Diệc Tâm Đồng cũng chú ý tới khác thường của anh, tay nhỏ bé không tự chủ nắm chặt, khẩn trương hỏi:

- Mạc thiếu gia, em nhớ em không? Đồng Đồng?

- Cô là ai? – Anh nhìn cô hỏi, giognj mang theo một chút bệnh tật hơi khàn khàn.

Diệc Tâm Đồng như sét đánh ầm ầm trên đầu, ánh mắt si ngốc nhìn chằm chằm anh, đầy nghẹn ngào nói:

- Em là đứa bé anh nhận nuôi? Em là Đồng Đồng! Anh không nhớ?

Đôi mắt anh lướt qua cô nhìn cửa phòng hỏi:

- Đây là đâu? Tôi là ai?

Diệc Tâm Đồng bị lời nói của anh làm tắc nghẽn lần nữa. Anh thật sự mất trí nhớ, hoàn toàn quên mất quá khứ của bọn họ.

Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Vũ Lạc Trạch đi vào, ngạc nhiên hỏi:

- Dương, cậu dã tỉnh rồi, còn khôi phục rất mau!

- Anh là ai? – Đôi môi xinh đẹp của Mạc Duy Dương giương lên, nhàn nhạt hỏi.

Tay cầm ly nước của Vũ Lạc Trạch cứng lại giữa không trung, quay đầu nhìn về phía Mạc Duy Dương nằm trên giường, cà lăm hỏi:

- Dương, cậu đừng nói với tớ cậu đã mất trí nhớ? Vậy cậu còn nhớ rõ cô ấy không?

Anh đẩy Diệc Tâm Đồng tới trước mặt của cậu ấy, lo lắng hỏi, chuyện giống như còn khó giải quyết hơn so với dự đoán của anh.

- Rốt cuộc các người là ai? - Trên mặt Mạc Duy Dương hiện lên một sự không vui, nhức đầu nhắm mắt lại, không muốn để ý tới hai người không quen biết này.

Diệc Tâm Đồng đã khóc thành tiếng, Mạc Duy Dương thật sự mất trí nhớ! Kết quả cô không muốn thấy nhất xảy ra rồi.

Vũ Lạc Trạch vội níu tay của cô lại, đưa cô ra khỏi phòng bệnh, Diệc Tâm Đồng ngã ngồi trên ghế ở lối đi nhỏ của bệnh viện, đôi tay che mặt khóc nói:

- Mạc thiếu gia không nhớ em, anh ấy không cần em nữa!

- Đồng Đồng, có lẽ cậu ấy chỉ là mất trí nhớ mang tính tạm thời thôi, sẽ rất mau chóng nhớ ra em!

- Không đâu. . . . . . anh ấy bị thương nghiêm trọng như vậy, sao có thể còn nhớ rõ em! Anh ấy đã hoàn toàn quên mất em! - Cô khóc như hoa lê đẫm mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.

Vũ Lạc Trạch vẫn còn đang suy nghĩ có nên nói cho cô hay không, cha mẹ cùng với vị hôn thê của Mạc Duy Dương đang chạy tới đây. Anh sợ sau khi cô biết sẽ chịu đả kích, cho nên quyết định trước mắt vãn nên gạt cô không nói cho cô biết.

Cả nhà Mạc Vi Phẩm chạy tới bệnh viện thì đã là bảy giờ tối, dọc theo đường đi ngựa không ngừng vó không ăn không uống chạy tới chỉ vì muốn thấy con trai của mình. Vũ Phong Nhi nghe được tin dữ, thiếu chút nữa ngất đi.

Đẩy cửa phòng bệnh ra, Mạc Vi Phẩm lớn tiếng mắng:

- Thằng xấu xa, đã xảy ra chuyện gì? Sao lại trúng đạn!

- Dương, ta là mẹ, con còn nhớ mẹ không? - Vũ Phong Nhi ngồi trên giường ôm Mạc Duy Dương khóc nói.

Mộ Dung Tuyết chỉ liếc nhìn Diệc Tâm Đồng trong phòng, đi theo đến bên giường Mạc Duy Dương, hỏi:

- Dương, cảm thấy khỏe chưa?

Mạc Duy Dương bị mấy người này nhìn rất không thoải mái. Ở trong ký ức của anh vẫn là trống rỗng, anh hoàn toàn không biết mấy người trước mặt này.

- Các người là ai? – Giọng nói lộ ra ý vô cùng lạnh.

Vũ Phong Nhi vừa nghe, khóc càng ghê gớm hơn:

- Dương, ta là mẹ con mà! Không thể cả mẹ cũng không nhớ chứ? Đứa nhỏ đáng thương, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Mạc Vi Phẩm thấy được Diệc Tâm Đồng đứng ở một bên, bất luận ở nơi nào cũng thấy cô gái này, mà lần này con trai gặp chuyện không may nhất định không thoát khỏi quan hệ với cô ta, cho nên ông tức giận đứng dậy, đi tới trước mặt cô.

Vũ Lạc Trạch thận trọng lên tiếng nói:

- Bác trai, bác muốn làm gì?

"Bốp!" Mạc Vi Phẩm vung tay lên tát một cái vào mặt Diệc Tâm Đồng, gương mặt Diệc Tâm Đồng bị đánh đến sưng đỏ, đầu tóc rối bời.

Tất cả mọi người bị một cái tát kia làm chấn động trừng to mắt, duy chỉ có Mạc Duy Dương mặt lạnh nhạt nhìn một màn này, thật giống như tất cả không có quan hệ gì với anh.

- Bác trai, sao bác có thể làm như vậy! Cô ấy vẫn còn nhỏ! - Vũ Lạc Trạch bảo vệ cô ở sau lưng, chỉ sợ ông ta lại thêm một cái tát.

Mạc Vi Phẩm ra vẻ hùng hồn hừ lạnh nói:

- Biết vì sao tôi muốn đánh cô ta không? Cũng chính bởi vì cô ta, con trai tốt đẹp của tôi cứ như vậy đã bị làm hư!

Diệc Tâm Đồng nuốt nghẹn ngào trong cổ họng xuống bụng, nâng đôi mắt mờ mịt lên nhìn về phía Mạc Duy Dương nằm trên giường, mà anh cũng đang nhìn cô, chẳng qua là đang làm như người xa lạ nhìn vào cô, trong mắt không chút yêu thương nào, ngược lại còn nhiều lạnh nhạt hơn.

Lòng củ cô bị thứ gì đó hung hăng đâm, đó không phải là ánh mắt của Mạc thiếu gia nhìn cô, ánh mắt Mạc thiếu gia nhìn cô đều tràn đầy tình cảm, chứ không phải loại ánh mắt không có nhiệt độ này.

- Chồng, thôi đi! Có lỗi cũng không nhất định là cô ấy! - Vũ Phong Nhi vội vàng khuyên nhủ.

Mạc Vi Phẩm hừ lạnh nói:

- Hiện tại con tôi mất trí nhớ, cô cũng biết nên làm sao rồi chứ! Thức thời mà nói thì nên biến mất khỏi tầm mắt tôi đi!

Diệc Tâm Đồng đã không còn mặt mũi nào nán lại chỗ này nữa, tất cả người ở đây đều nhắm vào cô, họ đều cho rằng cô hại Mạc thiếu gia, nhưng sự thật cũng đúng là cô hại anh, nếu như không phải là vì bảo vệ cô, anh cũng sẽ không trúng đạn, cũng sẽ không mất trí nhớ, đều là lỗi của cô, cô là cô nhi, là một con quỷ không may, mang vận xui cho người xung quanh.

Cô lau nước mắt trên mặt một cái, cúi đầu nói xin lỗi với những người trong phòng:

- Thật xin lỗi! – Dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, cô ngẩng đầu cố gắng chạy ra phòng bệnh.

Vũ Lạc Trạch tức giận nhìn người một nhà này, đặc biệt là Mạc Duy Dương, coi như cậu ta mất trí nhớ, không nhớ rõ Đồng Đồng, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn cô bị cha mẹ cậu ta tổn thương chứ!

Nắm chặt quả đấm, Vũ Lạc Trạch đuổi theo.

Mạc Duy Dương rốt cuộc nhàn nhạt mở miệng:

- Ầm ĩ đủ rồi thì ra đi!

Vũ Phong Nhi vội trấn an nói:

- Dương, chúng ta cũng biết bây giờ con cần nghỉ ngơi, cho nên chúng ta sẽ ở ngoài cửa theo dõi con... Con nghỉ ngơi thật tốt, có gì cần cứ nói với chúng ta, biết không?

Mạc Duy Dương không nhịn được kéo chăn, che đầu của mình.

- Hu hu! - Diệc Tâm Đồng chạy ngày càng nhanh, không cẩn thận ngã trên đường lớn, tất cả người đi qua bên cạnh dừng bước lại tò mò nhìn cô.

Cô lau nước mắt trên mặt một cái, đứng dậy đi về phía trước, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày thế này, hiện tại cô thật sự biến thành cô nhi không cha không mẹ!

Vũ Lạc Trạch đuổi theo tới, mắt tinh tường nhìn thấy bóng dáng mờ ảo, vội đuổi theo:

- Đồng Đồng! - Anh giữ chặt một cánh tay của cô, kéo cô ra khỏi lòng được, tránh ch bị chiếc xe ***ng vào.

- Hu hu, Vũ Lạc Trạch!

Anh bây giờ trở thành nơi duy nhất cô dựa vào, cô đã không còn đối tượng để kể khổ nữa rồi.

- Được rồi, đi với anh về nhà chú hai đi! – Anh cầm tay của cô nói.

Diệc Tâm Đồng thay một bộ quần áo sạch sẽ, rửa mặt, cả người không còn chật vật như ban nãy nữa.

Vũ Thịnh Thiên nhìn họ đi từ trên lầu xuống, hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

- Chú hai, có thể mấy ngày nay phải làm phiền chú, có thể tạm thời Đồng Đồng sẽ ở lại đây! - Vũ Lạc Trạch quay đầu lại nhìn cô một cái rồi nói với Vũ Thịnh Thiên.

Vũ Thịnh Thiên cười nói:

- Sao lại nói là phiền toái.

- Vâng!

Mạc Vi Phẩm nhìn Mạc Duy Dương đã không còn nhớ con bé cô nhi đó nữa, trong lòng tính toán làm sao để cho nó và Mộ Dung Tuyết cử hành hôn lễ mà không có chút trở ngại nào.

- Ngày mai sẽ trở về thành phố J, mọi người quay về thu xếp đồ, phải mang toàn bộ đi, không cần để lại! – Ông nhìn về phía Vũ Phong Nhi và Mộ Dung Tuyết căn dặn nói.

- Ngày mai sẽ trở về? Có phải đi nhanh quá không? Con trai còn bị thương! - Vũ Phong Nhi có chút bất mãn kháng nghị.

- Tôi không sao rồi! - Mạc Duy Dương cử động gân cốt, chứng tỏ mình không suy yếu như vậy.

- Nếu Dương không sao, ngày mai có thể trở về thành phố J, tránh cho trong công ty không ai trông coi! - Mộ Dung Tuyết cười nói.

- Tuyết Nhi nói rất đúng! Chuẩn bị sáng sớm ngày mai lên máy bay rời đi! - Mạc Vi Phẩm gấp hơn so bất kỳ kẻ nào, bởi vì ông chỉ muốn thoát khỏi con bé cô nhi đó.

Sáng sớm Vũ Lạc Trạch nhận được tin tức, Mạc Duy Dương và cha mẹ cậu ta rời khỏi Luân Đôn, đáng chết! d|iễn đ|àn l|ê q|uý đ|ôn Anh đứng ở cửa bệnh viện, nhịn không được mắng Mạc Duy Dương mấy câu: "Người không tim không phổi, mới đó đã quên mất Đồng Đồng rồi!

Diệc Tâm Đồng thấy Vũ Lạc Trạch đi vào phòng khách, vội vàng đứng dậy hỏi:

- Tình trạng Mạc thiếu gia như thế nào?

Vũ Lạc Trạch nhìn cô một cái, xoay đầu nói:

- Cậu ấy đã tốt hơn, đã rời khỏi Luân Đôn!

Diệc Tâm Đồng nghe được âm thanh an nát cõi lòng của mình, anh đi rồi! Ngay cả một tiếng chào cũng không có, trờ về cùng người nhà của anh ấy?

Cô ngã ngồi trên ghế sa lon, ánh mắt trở nên si ngốc. Cô còn có hi vọng đợi đến ngày anh khôi phục trí nhớ sao? Anh đã coi cô thành người xa lạ rồi!

Vũ Lạc Trạch ngồi xổm người xuống cầm bàn tay nhỏ của cô an ủi;

- Đồng Đồng, cậu ấy chỉ vì mất trí nhớ mới không nhớ em! Chờ cậu ấy khôi phục trí nhớ thì sẽ nhớ ra em!

Đôi mắt Diệc Tâm Đồng ẩn chứa nước mắt, khóc nói:

- Vậy phải đợi bao lâu anh mới nhớ ra em!

- Cái này. . . . . . – Anh cũng không biết.

- Cảm ơn anh đã an ủi em! Em biết phải làm sao rồi! – Cô nhìn ánh mắt kiên định của anh nói.

- Em làm gì?

- Chờ anh ấy khôi phục trí nhớ! - Cô cười chua xót.

Vũ Lạc Trạch kinh ngạc nhìn cô, cô yêu Mạc Duy Dương sao? Nếu không cô sẽ không chờ cậu ấy khôi phục trí nhớ.


Mạc Duy Dương vừa về tới trong nước công việc lập tức bắt đầu lu bù lên, hoàn toàn không coi mình là bệnh nhân, mà anh và Mộ Dung Tuyết chung sống cũng coi như hài hòa. d:iễn đ:àn l:ê q:uý đ:ôn Dù sao Mộ Dung Tuyết cũng là mỹ nữ khó gặp, đính hôn rồi kết hôn với mỹ nữ như vậy, anh cảm thấy không có gì không tốt, cho nên anh nhanh chóng quên mất bộ dạng Diệc Tâm Đồng và Vũ Lạc Trạch.

Mạc Vi Phẩm cảm thấy đây tất cả phát triển quá phù hợp tâm ý của ông rồi, con trai siêng năng, chăm chỉ làm việc, lại đồng ý cử hành hôn lễ với Mộ Dung Tuyết vào tháng sau, không có gì vui vẻ hơn so với điều này.

Mộ Dung Tuyết cũng khá tán thưởng Mạc Duy Dương sau khi mất đi trí nhớ, ít nhất anh sẽ không lại làm khó cô, cũng sẽ không vì Diệc Tâm Đồng mà đối xử với cô lúc lạnh lúc nóng.

Cô cảm thấy cô thích Mạc Duy Dương như vậy, cùng người đàn ông thế này kết hôn, chẳng những có thể giữ địa vị vững chắc của gia tộc, còn có thể được cơ thể tốt như thế.


Thành phố J, một căn biệt thự truyền tới tiếng ném đồ đạc:

- A! Thật khó chịu, giết tôi đi!

Dư Uy chính là vì đau ốm mà giận dữ, Dư Sở vừa nhìn con trai như vậy, trong lòng tràn đầy đau đớn.

Nhưng hắn phái đi đuổi giết Mạc Duy Dương, sát thủ mang tới tin Mạc Duy Dương đã mất trí nhớ, chỉ mất trí nhớ sao có thể tiêu trừ hận ý trong lòng hắn! Đều là lỗi của Mạc Duy Dương, hại con hắn người không giống người!

- Cha, cha giết con đi! Một đao giết con đi! Con khó chịu! Con sống không bằng chết! - Dư Uy đau đến cả khuôn mặt có chút vặn vẹo và biến dạng, hai tay ôm cơ thể dọa người, lăn lộn trên giường.

Dư Sở thật sự không đành lòng con trai mình khổ sở như vậy, từ trong lòng ngực móc ra một lọ thuốc nói:

- Con trai, đây là thuốc, con mau uống đi, sẽ không đau nữa!

Mặt biến thành màu đen của Dư Uy trong nháy mắt hiện lên ánh sáng, đoạt lấy bình thuốc trên tay Dư Sở, đổ thuốc ra, sau đó nhét vào trong miệng, nuốt xuống.

- Cha, cha là thương con nhất! Ách. . . . . . – Đột nhiên hắn thắt cổ của mình, bộ mặt dữ tợn nhìn Dư Sở, ngẹt thở kêu lên - Cha. . . . . . Cha. . . . . . cha. . . . . . cho con uống cái gì? Con. . . . . . con. . . . . . – Hai chân hắn cựa quậy trên giường, tiếp đó quay đầu đi, trong miệng sủi ra bọt mép, trợn to mắt tắt thở.

Dư Sở ôm đầu con khóc nói:

- Con trai, cha muốn giúp con giải thoát khổ sở. Mạc Duy Dương, Ta phải làm cho mày sống không bằng chết! Ta muốn làm cho mày nợ máu trả bằng máu!


Diệc Tâm Đồng tiếp tục ở lại Luân Đôn mấy ngày, sau đó nói với Vũ Lạc Trạch, cô muốn trở về thành phố J, muốn trở về thành phố J tìm một phần công việc nuôi sống mình, d!iễn đ!àn l!ê q!uý đ!ôn cô muốn chuyển ra khỏi biệt thự của Mạc Duy Dương, sau này dựa vào sức lực chính mình làm việc, không muốn làm chim hoàng yến.

Vũ Lạc Trạch cũng hiểu cô không muốn chịu ánh mắt khinh bỉ của cha mẹ Mạc Duy Dương, anh bày tỏ sẽ xử lý xong chuyện làm ăn trong mấy ngày gần đây, rồi đưa cô trở về thành phố J.

Diệc Tâm Đồng bưng ly trà suy nghĩ đến mức quá tập trung, thế nên tay bị nước trà nóng làm nóng, vội bỏ ly trà lại chạy tới phòng bếp.

Vũ Thịnh Thiên tò mò theo tới phòng bếp hỏi:

- Đồng Đồng sao vậy?

Diệc Tâm Đồng lấy tay từ vòi nước ra, đã đỏ lên một mảnh, đau quá.

- Phỏng rồi hả? Đi, chú dẫn cháu đi bôi thuốc! - Ôõng tự tay kéo cánh tay của cô qua, lại thấy trên cánh tay cô có một khối bớt, ánh mắt trong nháy mắt trở nên sắc bén.

Diệc Tâm Đồng cắn môi, nhịn đau, không hề chú ý tới tầm mắt của ông.

- Trước tiên cháu ngồi xuống đi, chú đi lấy hòm thuốc! - Vũ Thịnh Thiên lên lầu, tìm được cái hòm thuốc thì suy nghĩ của ông vẫn dừng lại trên cái bớt đó.

Suy nghĩ không khỏi quay lại năm đó.

- Anh Thiên, anh xem con gái đáng yêu bao nhiêu, lấy tên gì cho con gái đây? - Một khuôn mặt mỹ lệ mang nụ cười của người mới làm mẹ. Cô đưa tay ôm chặt con gái mới ra đời trong ngực, nhìn về phía Vũ Thịnh Thiên anh tuấn trẻ tuổi bên cạnh.

Vũ Thịnh Thiên ngồi kế bên cô trên giường, đùa với con gái mới lớn chừng bàn tay, cười nói:

- Em thích tên gì?

Cô gái nhếch cái miệng nhỏ nhắn, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nói:

- Vũ Sơ Luyến, tình yêu duy nhất, Thiên anh cảm thấy thế nào?

- Toàn bộ theo em! – Người đàn ông yêu thương ngắt mũi cô gái.

- A, Thiên, anh xem trên cánh tay này của con có cái bớt màu tím!

- Ha ha!


- Mau dẫn Sơ Luyến rời khỏi ngay đi, nơi này nguy hiểm!

- Thiên, anh không cần bỏ lại em! Em muốn đi cùng với anh!

- Chớ tùy hứng, đi mau, nơi này rất nguy hiểm!

Trong phòng, hai người vẫn còn đang lôi kéo, chỉ nghe được bên ngoài phòng truyền đến một tiếng súng, ngay sau đó cô gái ôm con trong ngực ngã trên mặt đất, Vũ Thịnh Thiên rút súng ra, bắn ra ngoài cửa mấy phát, lại giấu người phụ nữ thân yêu và con gái vào đáy giường, mở cửa xông ra ngoài.

Một giờ sau, một đứa bé xinh đẹp từ đáy giường bò ra, người đi vào nhặt đứa bé lên ôm rời đi.

Vũ Thịnh Thiên chạy về nhà thì trong nhà chỉ còn lại thi thể người phụ nữ yêu dấu của mình, về phần con gái thì đã sớm không thấy đâu, ông như nổi điên quát điên cuồng:

- Tao muốn giết chết mày!

* Truyện được cập nhật chương mới nhanh nhất ở diễn đàn Lê Quý Đôn.

- Chú! - Diệc Tâm Đồng thấy ông lên lầu thật lâu vẫn chưa xuống, liền lên lầu xem tình huống một chút.

Vũ Thịnh Thiên kéo suy nghĩ từ trong hồi ức về, nhìn cô đứng ở ngoài cửa cười nói:

- Tới đây, chú giúp cháu bôi thuốc! – Ông vẫy tay với cô.

Diệc Tâm Đồng nghe lời ngồi ở trên ghế, mặc cho thuốc lạnh lẽo bôi ở mu bàn tay của cô, cô cảm kích cười nói:

- Cám ơn chú!

- Cô bé, cha mẹ của cháu đâu? – Ông hỏi.

- Cha mẹ cháu mất sớm! Mười hai tuổi cháu bị hàng xóm đưa đến cô nhi viện! Có phải chú cảm thấy người như cháu không xứng ở nơi này không? - Cô nhỏ giọng hỏi.

- Đứa nhỏ ngốc, chú cũng không nói như vậy! Được rồi, thuốc tốt rồi, có thể đi xuống ăn cơm!

- Vâng!

Cô vừa rời khỏi căn phòng, mặt của Vũ Thịnh Thiên trong nháy mắt ảm đạm rất nhiều. Nếu như con gái ông còn sống, cũng có thể lớn giống như cô! Con gái của ông có còn sống không?

Thừa dịp ngày cuối cùng ở lại Luân Đôn, Vũ Lạc Trạch đưa cô đi dạo phố xung quanh. Tối qua Vũ Thịnh Thiên nói với anh, ông muốn trở về thành phố J ở một tháng.

Vũ Lạc Trạch cười nói:

- Rất lâu rồi chú hai chưa về nhà! Nên trở về xem một chút!

- Chú sẽ không về nhà họ Vũ, chú sẽ mua một căn nhà trong thành phố, làm ít chuyện!

Vừa nghe ông ấy nói như vậy, Vũ Lạc Trạch lập tức nở nụ cười, xem ra chú hai còn rất hận ông nội, hận lúc trước ông nội chia rẽ chú và người chú yêu, nhưng ông nội cũng đã qua đời lâu như vậy, chẳng lẽ chú hai vẫn không thể buông thù hận năm đó xuống được sao?

Rốt cuộc Diệc Tâm Đồng và Vũ Lạc Trạch cùng với Vũ Thịnh Thiên trở lại thành phố J. Hiện tại cô không có dũng khí trở về biệt thự của anh lấy hành lý, bởi vì tất cả ở nơi đó đều không thuộc về cô, trở về sẽ chỉ làm bản thân càng đau lòng hơn thôi.

Vũ Lạc Trạch giúp cô tìm một nhà nhỏ ở thành phố J, tiền thuê nhà tháng thứ nhất Vũ Lạc Trạch thay cô thanh toán.

Diệc Tâm Đồng cảm thấy thiếu người khác không được, cho nên cô yêu cầu nhận được phần tiền lương đầu tiên sẽ mời anh ăn cơm, trái lại anh rất sảng khoái đồng ý.

Không có Mạc Duy Dương giúp đỡ, bây giờ cô biến thành một người nghèo rớt mồng tơi, hơn nữa với trình độ học vấn của cô lúc này, rất nhiều công ty lớn cũng sẽ không tuyển dụng cô, cho nên cô chỉ có thể tìm một vài công ty nhỏ, nhưng công ty nhỏ yêu cầu người phải có kinh nghiệm, cô ngay cả đại học cũng chưa học xong, kinh nghiệm ở đâu ra. Cuối cùng cô lui để tìm việc khác, lựa chọn công việc nhân viên phục vụ, mặc dù khổ cực chút, nhưng tiền lương rất khá, hơn nữa cô muốn vừa đi làm vừa học tập, cô muốn học xong đại học.

Từ trên internet chép địa chỉ tới khách sạn, Diệc Tâm Đồng tìm được khách sạn Kim Viên lớn nhất thành phố J. Có thể đi làm ở nơi này, tiền lương một tháng là ba ngàn đồng, trừ đi phí sinh hoạt, tiền thuê nhà, cô hẳn là có thể tồn tại.

Vì để có thể có được phần công việc này, cô chuẩn bị đủ thứ. Xem ở trên mạng những thứ liên quan đến phát triển cùng một chút hình thức quản lý của khách sạn Kim Viên. Lại đến cửa hàng bán quần áo chọn bộ quần áo nhìn khá thành thục, đồ trang sức trang nhã, mang giày cao gót vài cm. Nếu là lúc trước, những thứ này đều bị Mạc Duy Dương ghét, anh không cho phép cô mang giày cao gót, không cho cô trang điểm, không cho cô ăn mặc quá thành thục, không cho cô. . . . . .

Rất nhiều không cho, cũng cảm thấy bản thân sống trong cái bóng của Mạc Duy Dương, bất tri bất giác hốc mắt có chút ướt át, cô vội quay về phía gương trong thang máy lau nước mắt, làm cho bản thân không sa sút tinh thần nữa.

Phỏng vấn cô là một người phụ nữ trung niên, bày ra một khuôn mặt cau có trang điểm đậm, cái mông quá mập ngay cả váy ngắn cũng không che được, mà ngón tay của bà vẫn đặt trên bàn làm việc, một cái tay đảo qua lý lịch sơ lược, nhếch môi nói:

- Vẫn chưa có tốt nghiệp? Mới 17 tuổi?

Trong giọng nói tràn đầy không hòa nhã và không hài lòng.

- Xin chào, tôi sẽ lập tức đủ 18 tuổi, cho nên về tuổi cô không cần phải lo lắng! –Cô vội vàng giải thích.

- Chúng tôi cũng không thuê lao động trẻ em! - Khẽ ném lý lịch sơ lược của cô, làm bộ muốn đứng dậy, cánh tay lại bị Diệc Tâm Đồng bắt được.

- Xin cô cho tôi một cơ hội, tôi biết rõ mình có rất nhiều phần chưa đủ, nhưng mà tôi sẽ chịu khó làm, tôi sẽ khiến cô hài lòng! - Cô thành khẩn nói.

Cuối cùng người phụ nữ nhìn cô kỹ lưỡng, dung mạo rất xinh đẹp, chỉ là chưa đủ kinh nghiệm, chẳng qua nơi phục vụ rượu không qua muốn chính là dáng người và gương mặt. Người phụ nữ đẩy cô ra cười nói:

- Được, tôi cho cô một cơ hội, ngày mai cô tới làm! Tôi tên là Chu Na, cô gọi tôi chị Chu là được! Nếu như không có chuyện khác, trước hết cô có thể về nhà!

- Cám ơn quản lý, cám ơn chị Chu! - Diệc Tâm Đồng cảm kích cúi người chào cô.

Đi ra cửa chính của Kim Viên, Diệc Tâm Đồng không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt. Rốt cuộc cô có phần công việc đầu tiên trong đời, mặc dù tính chất công việc theo người khác không tốt lắm, nhưng cảm giác rất thỏa mãn. Dựa vào năng lực của mình kiếm được tiền, cùng với dùng tiền của anh, ý nghĩa rất khác nhau.

- Vũ Lạc Trạch, cuối cùng em đã tình được công việc! – Cô rất vui vẻ nói với Vũ Lạc Trạch bên đầu kia điện thoại.

- Chúc mừng! Nhớ mời khách đó! - Vũ Lạc Trạch cũng cười nói.

- Ừ, được! - Cúp điện thoại, Diệc Tâm Đồng chạy tới trạm xe buýt.

Hết chương 85.

Bạn đang đọc Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ của D Điều Lệ Táp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.