Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 51

Phiên bản Dịch · 2484 chữ

…. Tại trường học, 4h chiều

Điện thoại của Kiên reo lên. Màn hình hiện tên bác sĩ Minh

- Có chuyện gì vậy anh ?- Kiên hỏi

- Tường Vi đã tỉnh rồi- Bác sĩ Minh thông báo

- Vậy ạ - Kiên lộ rõ vẻ vui mừng. Tất nhiên rồi không vui sao được

- Em vào thăm cô ấy luôn đi- Bác sĩ Minh nhắc nhở

- Vâng- Kiên khẽ đáp.

Kiên nhanh chóng tới bệnh viện

Trong căn phòng 307, bà Hoa và ông Lam đang rất bất ngờ. Họ không chỉ ngạc nhiên về việc con gái mình đã tỉnh lại mà điều quan trọng hơn và khiến họ lo lắng hơn là việc Tường Vi đã thay đổi 180 độ. Còn đâu, cô bé ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ, lúc nào cũng cắn răng chịu đựng. Bây giờ, trước mặt họ là một Tường Vi ương bướng, ngang ngạnh, cố chấp và rất cứng đầu. Đó đích thị là một Lam Hạ thứ hai tuy hình dáng hai người khác nhau. Nhưng cái tính cố chấp, bướng bỉnh thì không lẫn vào đâu được

- Con nói rồi ba mẹ chuyển trường cho con đi- Tường Vi cáu- Con sẽ học ở trường Apolo, lớp 11D- Tường Vi kiên quyết

- Con à, con mới tỉnh chuyện đó tính sau đi- Bà Hoa dỗ dành con gái

- Đúng đó, con à. Con cứ nghỉ ngơi cho khỏe, ba sẽ lo chuyện đó- Ông Lam cũng khyên con

- Con không cần biết- Tường Vi hét lên- Con đã khỏe rồi, ngày kia nhất định con sẽ đi học. Ba mẹ có một ngày để lo mọi chuyện- Tường Vi ương bướng

- Con à, sao nhất định là cái trường đó, lớp đó vậy ?- Bà Hoa lo lắng. Bà biết và bà đã nhận ra đó chính là nơi Hạ đang học. Bà không muốn để Tường Vi tiếp xúc với Hạ. Bà không muốn. Bà muốn Tường Vi tránh xa Hạ và Kiên càng xa càng tốt- Ba mẹ sẽ cho con đi du học. Đừng nhõng nhẽo nữa. Qua bên đấy vui hơn bên này nhiều- Bà Hao đổi giọng

- Con không cần- Tường Vi hét lên. Bà Hoa nhìn ông Lam với ánh mắt ái ngại

- Con im lặng chút đi- Ông Lam quát- Chúng ta đã quyết định hết rồi. Con khỏe sẽ lập tức sang bên kia. Ở đây không có gì để con phải luyến tiếc cả. Sau đó, cả gia đình ta sẽ chuyển sang bên đó

- Con không đi. Con cóc cần- Tường Vi giận dỗi, ném gối và hất tung hoa quả xuống sàn- Con muốn ở đây. Con muốn đi học với chị Lam Hạ

- Lam Hạ ?- Bà Hoa với ông Lam đồng thanh. ‘Chẳng nhẽ nó nhớ lại rồi hay sao ?’ Một ý nghĩ thoáng qua đầu bà Hoa

- Đó là người xấu con đừng nên giao du vớii cô ta- Bà Hoa đe dọa rồi cúi xuống nhặt hoa quả

- Mẹ con nói đúng đó- Ông Lam tiếp lời

- Hai người thôi đi. Đó là chị ruột của con- Tường Vi òa khóc- Hai người chỉ giỏi giấu diếm thôi. Con không cần hai người. Hai người đi đi- Tường Vi nói trong màn nước mắt

- Con… con..- Bà Hoa ấp úng- Cô ta đã nói cho con sao?- Cả người bà Hoa run lên. Vài quả táo trên tay bà một lần nữa rơi xuống đất

- Sao mẹ luôn nghĩ chị ấy xấu xa? Sao mẹ luôn khinh miệt chị ấy ?- Tường Vi hỏi- Chị ấy không nói gì hết. Là con tự nhớ, hai người vừa lòng chưa- Tường Vi vừa khóc vừa nói

- Con…con..- Bà Hoa đứng đó nhìn đứa con gái thân yêu của mình không cất nên lời. Bà đã từng nghĩ đến ngày này. Tất nhiên rồi, bà đã từng nghĩ đến một ngày Tường Vi nhớ ra tất cả. Và con bé sẽ oán trách bà. Bà sợ, sợ ngày đó xảy ra. Vì vậy, bà luôn giữ Tường Vi trong vòng tay, không lúc nào con bé được phép dời khỏi tầm nhìn của bà. Bà bảo vệ, che giấu Tường Vi. Bà tìm mọi cách giấu diếm sự thật, tìm cách để Tường Vi luôn ở bên bà

- Sao con lại nói mẹ như vậy ?- Ông Lam tức giận

- Con chỉ nói đúng sự thật thôi- Tường Vi giận dữ nhìn ông Lam. Ông lam không kìm nổi mình định vung tay tát Tường Vi thì bị bà Hoa giữ lại

- Tôi xin ông đừng đánh con bé- Bà Hoa khóc lóc van xin

- Nó đã như thế này mà bà còn xin cho nó sao ?- Ông Lam hét lên

- Nó là mạng sống của tôi. Tôi xin ông- Bà Hoa tiếp tục cầu xin

- Vì mẹ đã xin cho con nên ba nhắc lại để con nhớ con khỏe sẽ lập tức sang Mĩ- Ông Lam nói giọng chắc nịch

- Con không đi- Tường Vi lấy tay quệt nước mắt- Con nhắc lại với ba mẹ con không đi đâu cả. Ngày kia con sẽ vào học ở trường Apolo, lớp 11D- Giọng Tường Vi cũng kiên quyết không kém- Nếu hai người cứ bắt ép con, con sẽ bỏ nhà đi

- Con...- Ông lam tức giận

- Tôi xin ông, xin ông hãy làm theo ý con bé. Nó mà bỏ đi thì tôi sống không bằng chết- Bà Hoa nức nở. Với bà, Tường Vi là tất cả. Con bé còn quan trọng hơn cả hạnh phúc, tình yêu của bà với ông Lam. Bà có thể mất ông nhưng bà không thể để mất Tường Vi. Nó là cuộc sống, là tình yêu và cả sự hy vọng của bà

- Thôi được- Giọng ông Lam trùng xuống. Nói xong, ông bỏ ra ngoài. Bà Hoa nhìn Tường Vi với con mắt chua xót

- Con nghỉ đi- Nói rồi, bà cũng bỏ ra ngoài.

Chỉ còn lại Tường Vi ở trong phòng. Cô thở dài. Tường Vi không muốn đặt mẹ mình vào tình huống khó xử nhưng co không thể. Mẹ lúc nào cũng khăng khăng quyết định tất cả cho cô, lúc nào cũng muốn cô tránh xa chị Lam Hạ. Cô không hiểu. Nhưng bây giờ dù mẹ có quyết định như thế nào thì cô cũng sẽ làm theo ý của mình. Cô muốn bù đắp lại một phần cho Lam Hạ. Cô không muốn nhìn chị gái mình phải đau đớn và mệt mỏi. Bao năm qua, từ bé đến lớn, chị luôn luôn phải chịu những điều bất hạnh. Chị không được mẹ yêu, chị bị mẹ đánh và mắng nhiếc. Tất cả tình yêu của mẹ dành cho cô, không chừa chút nào cho chị và Kiên. Không chút nào cả…

Tường Vi đang miên man đuổi theo những suy nghĩ của mình thì Kiên bước vào

- Chị tỉnh rồi à?- Kiên đến bên giường ngồi xuống và hỏi

- Ừm- Tường Vi cười. Một nụ cười rất tươi

- Em đã rất lo lắng cho chị- Kiên kể

- Ngốc- Tường Vi cốc vào đầu Kiên

- Chị với chị Hạ rất giống nhau. Toàn bắt nạt em thôi- Kiên xoa xoa vào chỗ Tường Vi vừa cốc

- Chị xin lỗi- Tường Vi nhìn Kiên với vẻ mặt lo lắng

- Em đùa thôi- Kiên cười- Ở với chị Hạ lâu, em quen rồi

- Mà chị Hạ đâu ?- Tường Vi khẽ hỏi

- Chị ấy đang ốm không đến thăm chị được- Kiên đáp. Đôi mắt Tường Vi thoáng chút buồn. Cùng lúc đó cánh cửa mở ra, bác sĩ Minh bước vào

- Cô bé thế nào rồi ?- Bác sĩ Minh nhìn Tường Vi mỉm cười

- Đỡ nhiều rồi ạ- Tường Vi đáp- Ngày mai, em xuất viện được không ạ ?

- Tất nhiên là được rồi- Bác sĩ Minh trả lời

- Xuất viện sao ?- Kiên ngạc nhiên

- Em đừng lo. Tường Vi ổn rồi- Bác sĩ Minh trấn an- Hơn nữa, chị em nhà này rất ghét bệnh viện không bắt ép được đâu

- À, tý anh có đi khám cho chị Hạ không ?- Kiên đổi chủ đề- Cho em di nhờ với

- Hạ đang điều trị cách li em không thăm được đâu- Bác sĩ Minh đáp thản nhiên

- Không được ạ ?- Kiên thắc mắc

- Ừ- Nỏi rồi, bác sĩ Minh quay sang phía Tường Vi- Thôi, em nghỉ đi- Rồi anh nhanh chóng ra khỏi phòng

- Thôi, em có việc bận rồi. Mai em quay lại thăm chị- Không đợi Tường Vi rả lời, Kiên đã lao vội ra khỏi phòng.

‘ Điều trị cách li ư ?’ Tường Vi cười. Đó là cái lí do ngớ ngẩn nhất àm cô từng nghe. Chắc Kiên chưa biết mọi chuyện nên họ mới giấu. Mà tốt nhất Kiên không nên biết. Đến ngay cả bản thân cô để chấp nhận điều đó còn khó khăn nữa là Kiên. Tường Vi thở dài.

Cánh cửa lại một lần nữa mở ra. Tường Vi nhìn ra ngoài cửa sổ rồi hỏi

- Em quên gì à ?

- Em gái anh đang đợi ai vậy ?- Một giọng nói ấm áp vang lên. Tường Vi quay lại. Trước mặt cô là Khoa, người anh kết nghĩa mà cô vô cùng yêu quý

- Anh hai – Tường Vi hét lên rồi nhảy bổ đến ôm Khoa- hai về bao giờ vậy ? Mà soa anh hai đi lâu dữ vậy ? 9 năm rồi sao hai không có tin tưcs gì?- Tường Vi hỏi một lèo.Sau một lúc, Khoa gỡ tay Tường Vi ra, gõ nhẹ vào đầu cô

- Ngốc, em bị mất trí nhớ mấy lần gặp lại anh hai có nhớ gì đâu- Khoa trách móc. Thực chất là Khao nói dối thôi

- Hai cho em xin lỗi mà- tường Vi nũng nịu

- Hai người làm gì mà tình tứ vậy ?- Long đẩy cửa bước vào và hỏi. Theo sau Long là Phong, Hùng và Ken

- Anh Khoa cũng ghê nhỉ. Bắt cá hai tay cơ đấy- Ken trêu

- Anh ấy đào hoa mà- Phong đế thêm vào

- Anh hai, họ là ai vậy ?- Tường Vi nói và chỉ vào 4 người họ

- Kệ bọn nó đi- Nói rồi, Khoa kéo Tường Vi ngồi xuống giường- Bây giờ nói cho hai biết em bị sao đã khỏe chưa ?

- Hai nghĩ em là gì chứ. Tất nhiên là em khỏe rồi. Mai em xuất viện. Ngày kia em đi học mà học ở lớp chị Lam Hạ nha- Tường Vi cười. Nụ cười thiên thần làm Long đơ người. Một nụ cười đẹp và hồn nhiên

- Thế là hai yên tâm rồi- Khoa cười

- Mà anh hai về đi thăm em lại đi tay không thế này à ?- Tường Vi nũng nịu- Bắt đền anh hai, không biết đâu- Tường Vi phồng mồm

- Thôi, anh xin- Khoa nói rồi véo nhẹ vào má Tường Vi- Mấy nữa anh hai bù cho. Chịu chưa ?

- Anh hai là nhất- Nói rồi, Tường Vi nói rồi ôm chầm lấy Khoa

- Bộ hai người coi chúng tôi là không khí hả ?- Hùng khó chịu

- Mây người vẫn ngồi lù lù một đống ở đấy chứ có phải là không khí đâu- Tường Vi đốp lại- Mà đến thăm người ốm sao đi tay không thế hả?- Tường Vi nhìn 4 người với ánh mắt khó chịu

- Em tha cho họ đi- Khoa xen vào- Để anh giới thiệu, đây là Hùng và Long 21 tuổi còn kia là Phong và Ken 15 tuổi- Khoa đổi chủ đề- Còn giới thiệu với bọn mày đây là Tường Vi em gái nuôi của tao là em sinh đôi của Lam Hạ, người mà bọn mày gặp lúc nãy

- Cái gì ?- Cả 4 người đồng thanh

- Sinh đôi ?- Ken hỏi- Không giống nhau gì cả

- Ai bảo cứ sinh đôi là giống nhau vậy nhóc ?- Tường Vi nói rồi nhanh chân đến cốc đầu Ken

- Chị...- Ken tức giận- ai cho chị cốc đầu tui hả ?

- Ai bảo cậu ngốc. Plè – Tường Vi lẽ lưỡi trông thật đáng yêu Hình ảnh đấy được một đôi mắt ghi lại cẩn thận. Một trái tim đã lỡ nhịp - Có giỏi thì lại đây – Tường Vi thách thức

- Chị tưởng tui không dám chắc- Ken hùng hổ đứng lên. Lập tức, Tường Vi chạy lại chỗ Khoa

- Hai, cứu em với. Có kẻ sắp nổi khùng rồi- Gương mặt tường Vi ngây thơ vô số tội. Khoa nhìn thấy thế, cười khổ rồi quay lại phía Ken

- Thôi – Khoa cười. Ken ngồi xuống vẫn còn hậm hực – Hạ có đến thăm em không ?- Khoa hỏi

- Sáng ngày chị ấy có đến còn truyền cho em sức mạnh nữa- Tường Vi vô tư đáp- Nhưng hình như chị ấy đang bị ốm

- Ừm, vừa nãy anh cũng gặp rồi – Khoa nói

- Bộ hai vẫn chưa tiến triển được gì hả ? Chán hai quá đi- Tường Vi làm mặt hờn dỗi

- Ừ, tại hai nhát quá- Khao kiếm cớ

- Nhát gì chứ. Đào hoa thấy bồ- Ken lên tiếng

- Có thôi không hả ?- Khoa tức giận quay lại

- Hai mà nhát gái em đi đầu xuống đất- Tường Vi tiếp lời- Hai là cáo già dả dạng nai tơ mà. ‘ Con nai vàng ngơ ngác- Đạp lên bác thợ săn’- Tường Vi trêu

- Cả em nữa- Khoa quay người lại

- Lêu lêu. Có người giận rồi kìa- Tường Vi cười. Nụ cười ấy lại khiến một con người ngây ra. Khổ thân, Tường Vi ngây thơ quá đã không biết bao lần đưa một chàng trai lên mây xanh, làm trái tim người ta đập rộn ràng

- Trí lí.- Ken lên tiếng

- ‘Con nai vàng ngơ ngác- Đạp lên bác thợ săn’- Phong nhại lại

- Hai thấy chưa mọi người đều đồng ý cả- Tường Vi tiếp tục chọc ổ kiến lửa

- Em thích chết không hả ?- Khoa nói

- Bớ làng nước ơi có quái vật – Nói rồi, Tường Vi chạy lung tung trong phòng khiến Khoa mệt bở hơi tai. Nhìn cảnh đó mọi người đều cười. Tiếng cười vang khắp căn phòng

Bạn đang đọc Sát Thủ Địa Ngục của Phù Thuỷ Xứ Naria
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.