Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

89 : Tuyệt Thế Thiên Tài

2157 chữ

Tần Phiêu Miểu, Trương Bạo đám ngừoi còn đang suy nghĩ, Thanh Long Thủ khổng lồ đã đánh thẳng lên người Đoàn Phong, khiến hắn miệng phun máu tươi như mưa, xương cốt cả người cơ hồ muốn sụp đổ, như đằng vân giá vũ bay về phía đám người Hồ Vân Cốc, nằm bẹp xuống như chó chết.

Trương Bạo sắc mặt muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi, nét mắt âm trầm vung tay một cái đem Đoàn Phong vứt về phía sau, lạnh lùng nói :

- Không biết là vị thiên tài đệ tử nào giáng lâm ? Vì sao còn không lộ diện ?

Lời của y vừa dứt, từ trong hư không một đạo thân ảnh chân đạp bộ pháp đi tới, thân vận hắc y đeo cổ kiếm, khuôn mặt tuấn dị như yêu, ánh mắt sắc bén như lợi kiếm nhìn chằm chằm vào hắn.

Trương Bạo nhìn nam tử một chút, có chút sửng sờ khi phát hiện tu vi của hắn cũng chỉ có Cửu Tinh Võ Linh Đỉnh Phong, so với Đoàn Phong thậm chí kém rất nhiều, nhưng Đoàn Phong trong tay hắn như thế nào lại không chịu nổi một kích.

Điều quan trọng nam tử này niên kỷ dường như còn rất trẻ, chỉ khoảng 16, 17 tuổi, thiên phú bậc này so với Du Tuyết Sang chỉ có hơn chứ không kém.

Không chỉ là hắn, mấy người của Tứ Đại Chính Giáo khác cũng đang không ngừng quan sát Tử Thiên, ánh mắt lộ ra vẻ cổ quái cùng kinh dị, mấy ngừoi đại đệ tử thủ tịch hai mắt lại hừng hực chiến ý, một số nữ đệ tử lại lộ ra vẻ si mê, nhìn hắn không chớp mắt. - Ha ha ! Vương sư điệt, ngươi rốt cuộc về đến !

Dương Thiên vẻ mặt phức tạp lại có chút bất đắc dĩ đi tới, cười khan một tiếng, ánh mắt vô tình hay hữu ý quét qua Tiêu Quyết đang đứng bên cạnh Tiêu Chính Văn một chút.

Lúc trước khi Tiêu Quyết trở về báo cáo chuyện Tử Thiên yêu cầu khiến 7 vị thủ toạ giận tới mức suýt nữa lật bàn, cãi nhau chí choé một hồi mới chịu đáp ứng yêu cầu của Tử Thiên, lúc này mới khiến hắn chịu xuất thủ.

Thực ra bọn hắn có chỗ tính sai, cho dù vừa rồi bọn hắn không chấp nhận điều kiện của Tử Thiên thì hắn vẫn sẽ ra tay ngăn cản Đoàn Phong, nói gì thì hắn đối với Du Tuyết Sang xác thực có một chút tình cảm không rõ ràng, tuyệt đối không để nàng chịu tổn thương. - Tử Thiên bái kiến sư phụ, các vị sư bá, sư thúc !

Tử Thiên đối với 7 vị thủ toạ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, làm cho người ta cảm thấy cỗ khí chất thà gãy không cong, phong vân khinh đạm.

Dương Thiên trong bụng có chút mừng thầm, tên đệ tử này nửa năm không gặp, không chỉ tu vi tăng mạnh mà khí chất cũng trở nên sắc bén lạ thường, khiến cho người ta có cảm giác không giận mà uy, vô cùng bá đạo. - Dương huynh ! Đệ tử hai nhà chúng ta đang chiến đấu lại có ngừoi thứ ba ra tay đánh lén đệ tử của ta, mọi ngừoi đây là muốn vi phạm quy tắc luận bàn sao ?

Trương Bạo một bên âm trầm nói, sắc mặt phi thường không dễ nhìn.

Tử Thiên hừ lạnh một tiếng, không chút khách khí nói :

- Vị trưởng lão này, ngưoi cũng không ra vẻ chính khí với ta, thứ nhất ta không có đánh lén hắn, thứ hai rốt cuộc là ai phạm quy tắc trước ! Tên phế vật kia dùng thủ đoạn đê tiện với sư tỷ ta, ta ra tay ngăn cản hắn thì có gì không được ?

Mọi người trong mắt lộ ra vẻ thú vị, trước mặt Trương Bạo lại dám gọi nhị đệ tử thủ tịch của Hồ Vân Cốc là phế vật, ngừoi thanh niên này cũng thật là dám nói a . . .

Nhưng hắn nói cũng không phải là không có lý, lần đầu hắn xuất thủ mặc dù có bất ngờ nhưng cũng chỉ là ra tay ngăn cản Đoàn Phong mà thôi, lần thứ hai mới chính diện đem Đoàn Phong đánh cho hôn mê bất tỉnh, theo lý thì đúng quang minh chính đại mà thắng.

Trương Bạo sắc mặt càng lúc càng khó coi, mặc dù hắn biết Đoàn Phong hoàn toàn đuối lý nhưng bộ mặt của tông môn cũng không thể cứ thế vứt đi, cắn răng nói tiếp : - Trong quy tắc không cấm sử dụng ám khí !

- Tốt a ! Vậy trong quy tắc cũng không có nói rằng không được ra tay đánh lén a !

Tử Thiên cười nhạt một tiếng đáp trả.

Mọi người tập thể ngất !

Khụ khụ ! Đúng là trong quy tắc không nói rằng không được đánh lén nhưng ngươi không thể giữ lại chút mặt mũi cho mình sao, hơn nữa vừa rồi rõ ràng ngươi nói không có đánh lén, sao bây giờ lại thừa nhận rồi ?

Đây không phải là trực tiếp tát một cái lên mặt Trương Bạo sao ?

7 vị thủ toạ Thiên Sinh Môn suýt nữa bật cừoi, tên này cũng quá mức không cho Hồ Vân Cốc mặt mũi rồi đi . . .

Trương Bạo hận đến ngứa răng, nếu không phải có 7 vị thủ toạ nhìn chằm chằm vào thì hắn rất muốn xông lên một chưởng đánh chết Tử Thiên tại chỗ, đồ khốn kiếp này rõ ràng đang khiêu khích Hồ Vân Cốc bọn hắn đây mà ?

Du Tuyết Sang không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh Tử Thiên, một nam một nữ hai người đứng cạnh nhau, nam tuấn tú nữ mỹ lệ, khí chất bất phàm làm ngừoi khác không khỏi cảm khái.

Nữ tử vận y phục trắng như tuyết, lộ ra một cỗ khí chất như cửu thiên tiên nữ hạ phàm, khiến bao nam nhân si mê điên cuồng truy cầu.

Nam tử lại một thân hắc y từ đầu đến cuối, trên ngừoi tràn đầy sát phạt chi ý, bá đạo tuyệt luân làm vô số nữ nhân mơ mộng.

Tứ Đại Chính Giáo người ánh mắt hơi híp lại, bọn họ đều biết hai đệ tử tuổi đời còn rất trẻ này rất có thể chính là tương lai của Thiên Sinh Môn, dựa vào thiên phú của bọn họ chỉ sợ sẽ tiếp tục duy trì tông phái này cường thịnh không suy.

Du Tuyết Sang hơi mím môi, thanh âm nhỏ như muỗi kêu nói :

- Cảm ơn !

Tử Thiên hơi ngẩn ra, lạnh nhạt nói :

- Không cần cảm ơn, ta cũng chỉ là tiện tay mà làm thôi !

Du Tuyết cắn chặt môi, đôi mắt oán hận nhìn Tử Thiên một chút, im lặng không nói gì nữa.

Tử Thiên né tránh ánh mắt của nàng, hắn không phải là lừa cảm xúc của mình mà là hắn mục tiêu chỉ là muốn truy cầu võ đạo đỉnh phong, chuyện tình cảm thế gian đối với hắn thật sự rất nhạt, đặc biệt sau khi bái nhập vào môn hạ Thiên Sinh Môn.

Đại đệ tử thủ tịch của Hồ Vân Cốc – Vân Nham sắc mặt lạnh lẽo đứng bên cạnh Trương Bạo, môi hơi mấp máy truyền âm đối đáp với Trương Bạo mấy câu, liền bước ra hướng Tử Thiên cao giọng nói : - Hồ Vân Cốc – Vân Nham khiêu chiến Vương sư đệ của quý giáo !

Tử Thiên đưa mắt nhìn hắn, tu vi Tam Tinh Võ Quân, nếu hắn ở trạng thái đỉnh phong liền có một chưởng đánh chết tươi y, bây giờ thực lực tối đa cũng chỉ phát huy được 5 thành, nhưng chỉ cần không gặp phải Ngũ Tinh Võ Quân thì hẳn là không có vấn đề gì !

Dương Thiên nhíu mày, quay sang nói với Trương Bạo :

- Trương huynh ! Vân Nham đã 30 tuổi rồi, tu vi Tam Tinh Võ Quân, đồ đệ của ta mới có 16 tuổi, các ngươi đây là đang cậy già lên mặt sao ?

Trương Bạo mặt dày vô sỉ, ra vẻ lợn chết không sợ nước sôi đáp :

- Vân Nham chỉ là muốn chỉ điểm sư đệ một chút, cũng không có gì là không được a !

7 vị thủ toạ khuôn mặt nhất thời đen như đít nồi cháy !

- Không sao ! Ta tiếp nhận !

Tử Thiên hờ hững nói, mặc dù hắn đang bị thương, nhưng nếu Vân Nham cho rằng có thể thắng hắn thì cũng quá đề cao chính mình rồi.

Dương Thiên trong lòng vẫn có chút sầu lo, nhưng không tiện nói thêm cái gì, chỉ lấy ra một viên đan dược đưa cho Tử Thiên, trầm giọng nói :

- Nếu ngươi đã quyết ta cũng không tiện ngăn cản ! Nhưng ngươi đang bị thương, trận chiến há có thể công bằng ? Phục dụng viên đan dược này rồi hãy đấu với hắn !

Thực ra không cần hắn nói, bất cứ cường giả Võ Vương cấp trở lên ở đây đều nhìn ra nam tử trẻ tuổi này nhìn có vẻ bá đạo vô cùng nhưng thực ra trong người lại mang thương thế không nhẹ, sức chiến đấu chắc chắn bị ảnh hưởng, vì thế ai ai cũng gật đầu không có ý kiến.

Tử Thiên gật đầu tỏ ý cảm ơn rồi nhanh chóng ngồi xếp bằng xuống vận công trị thương, đem đan dược bỏ vào miệng, một cỗ dược lực ôn hoà hồn hậu từ yết hầu truyền tới khắp mọi ngừoi trong cơ thể hắn, không ngừng đem ám thương còn lại chữa lành.

Đại khái được nửa khắc thời gian, Tử Thiên thương thế bình phục được gần 8 thành lực, khí tức trong cơ thể ba động dường như càng lúc càng lớn, đấu khí không ngừng tăng trưởng dữ dội, tựa hồ bất cứ lúc cũng có thể phá tan bình chướng Quân cấp.

Tử Thiên chậm rãi đi tới trước mặt Vân Nham, nhàn nhạt nói :

- Động thủ đi !

- Hừ !

Vân Nham hừ lạnh một tiếng, 5 ngón tay nắm lại thành quyền, đấu khí tập trung nơi cánh tay, rống lên một tiếng, song chưởng thế như bài sơn đảo hải hướng Tử Thiên đánh tới.

Tử Thiên cũng không thèm né tránh, hai chân vững như bàn thạch, cũng đánh ra một quyền đáp trả, lực lượng của Tôi Tuỷ đại viên mãn điên cuồng rót vào quyền thủ, khí thế như giao long xuất hải hung hăng va chạm với song chưởng của Vân Nham. - Hự !

Vân Nham khẽ rên lên một lên tiếng, loạng choạng lui về phía sau mấy bước, đôi mắt kinh hãi nhìn Tử Thiên vẫn đang nhàn nhã đứng nguyên tại chỗ.

Y là Tam Tinh Võ Quân, lại tu luyện cương mãnh đấu kỹ, vậy mà so đấu thuần tuý lực lượng lại không bằng một gã Cửu Tinh Võ Linh ?

Không chỉ là hắn, đám ngừoi đứng ngoài cũng sửng sốt không thôi, cảm thấy đầu óc của mình dường như không đủ dùng.

Tử Thiên nửa câu cũng không thèm nói, đôi mắt lạnh lùng nhìn Vân Nham, cứ như là bậc đế quân nhìn giun dế vậy.

- Thanh Long Nộ Thiên Ấn !

Tả thủ hắn chậm rãi đưa ra, một đạo quang ấn khổng lồ mang theo vô số cổ văn phức tạp hiện ra bao phủ lấy cánh tay của hắn rồi trước bao ánh mắt kinh dị của mọi ngừoi đập thẳng lên ngừoi Vân Nham. - Cứu ta . . .

Vân Nham từ tận đáy lòng tràn lên một nỗi sợ hãi tột độ, điên cuồng rống lên một tiếng, nhưng thanh long ấn đã như thái sơn áp đỉnh đập xuống, đem cả ngừoi y đánh cho lún sâu xuống mặt đất.

Mọi người hết nhìn nam tử bá đạo trên trời lại nhìn xuống bên dưới, nơi có một đạo thân ảnh cả ngừoi đầy máu thảm hại vô cùng, nằm bẹp dứoi hố như chó chết, khiến ánh mắt của nhiều ngừoi không tự chủ được co giật !

Vân Nham tu vi Tam Tinh Võ Quân, trong tay người thanh niên trẻ tuổi kia lại không qua được 2 chiêu !

Bạn đang đọc Sát Thần Ký của doimatmaudo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.