Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

84 : Xưa Đâu Bằng Nay

2061 chữ

Thế là thế đéo nào ?

Bây giờ Dương Thiên hắn muốn rút lại cũng không được, đành phải cắn răng tiếp tục.

Nhưng mà lúc muốn tham chiến thì bắt buộc phải là đại đệ tử Lệ Thí Vũ, ngoài hắn ra không còn ai có đủ tư cách ra chiến một trận với mấy đệ tử của 4 đại môn phái kia.

Bất quá cũng chỉ nhất lưu đệ tử mà thôi, nhưng còn mấy gã thủ tịch đệ tử thì Lệ Thí Vũ còn lâu mới đánh lại.

Còn tên đệ tử gây ra một hồi náo loạn 5 ngày trước thì đến giờ vẫn biệt tăm vô tính . . .

Trái ngược với Dương Thiên, ngừoi của bốn đại môn phái khác trong bụng mừng như nở hoa, mấy ngừoi này ai mà không muốn mang danh là đệ tử của đệ nhất môn phái ?

Có điều Thiên Sinh Môn thực lực quả thật quá mạnh, chưa nói tới số lượng Võ Vương cường giả đã vượt trội bọn họ, lại còn có một gã Võ Tông toạ trấn, đám lão giả như bọn họ căn bản không dám ho he gì !

Nhưng trời cao quả là có mắt, thệ hệ sau của Thiên Sinh Môn có thể nói là yếu tới đáng thương, ngoại trừ kẻ đã tu luyện mấy chục năm như Lệ Thí Vũ hoặc nữ đệ tử thiên phú kinh người là Du Tuyết Sang thì không có gì đáng ngại.

Lệ Thí Vũ thiên tư bất quá cũng miễn cưỡng vào hàng trung thượng đẳng mà thôi, đừng nói là đại đệ tử, chỉ cần nhị đệ tử thủ tịch của bọn hắn đi ra cũng đủ hạ y dễ dàng.

Còn Du Tuyết Sang thiên phú quả thật rất đáng sợ, nhưng thời gian tu luyện không đủ, cũng không có bao nhiêu tác dụng trong lần luận bàn này.

Vì thế lần này chủ yếu là trận chiến giữa bốn đại phái bọn hắn mà thôi.

Trường Sa Đường vừa ra trận đã thắng, dương dương đắc ý đi xuống làm không ít kẻ thấy chướng mắt, khí thế bừng bừng xông lên khiêu chiến, trong đó thậm chí có cả một số thủ tịch đệ tử.

7 vị thủ toạ của Thiên Sinh Môn quay lại nhìn đám đệ tử đang xấu hổ cúi gầm mặt mà ảm đạm thở dài, hai mắt cơ hồ muốn phun ra lửa.

Đệ tử của bốn đại môn phái lần lượt lên chiến, hồi lâu vẫn không phân cao thấp, bởi vì lực lượng mạnh nhất của họ vẫn chưa hề xuất trận, vì thế đệ tử đã lên đấu đều chỉ có tu vi cao nhất là Bát Tinh Võ Linh.

Nhưng kết quả này làm mọi ngừoi càng thêm cẩn trọng, lần này Thiên Sinh Môn thể hiện yếu kém tạo cơ hội trời cho, ai cũng muốn làm môn phái mình nở mày nở mặt.

Bất quá lực lượng chân chính của bốn đại môn phái cũng bắt đầu lộ ra theo thời gian, cũng không biết có phải là ông trời đang muốn triệt đường sống của Thiên Sinh Môn hay không mà lại để cho tam đệ tử thủ tịch của Trường Sa Đường là Lâm Tranh liền tiếp thắng trận, một đường hát vang tiến mạnh, dương dương tự đắc đứng giữa điện, bộ dạng làm cha thiên hạ khiến mọi người chỉ hận không thể hướng mặt hắn dẫm lên mấy cái.

Bất quá tên này cũng không phải loại đầu heo, trực tiếp bỏ qua đệ tử 3 đại môn phái khác mà đem mũi thương chỉ thẳng vào đệ tử Thiên Sinh Môn, cũng không biết từ đâu lấy ra cái lý do là “ luận bàn học hỏi, xin các sư huynh đệ chỉ điểm “ để khiêu chiến . . .

Mấy lão giả Thiên Sinh Môn mặt mày như quả mướp đắng, trong bụng hung hăng mắng chửi như điên, đám đệ tử thì mặt mày ủ rũ, giận dữ không thôi.

Học hỏi ? Lừa quỷ đi !

Ngươi không đem chúng ta đánh cho không đứng lên được đã là phúc tám đời rồi !

Nhưng mà Lâm Tranh thực lực quả thật có vốn liếng để kiêu ngạo, tu vi của hắn là Cửu Tinh Võ Linh đó, thậm chí còn ngang với một ít tân tấn trưởng lão, mọi người mặc dù phẫn nộ nhưng chẳng ai làm gì được !

Phi ! Dù sao lên đó cũng bị đánh cho mất hết mặt mũi, lão tử không thèm a . . .

Cuối cùng đại đệ tử Lệ Thí Vũ lao ra dốc lực quyết một trận tử chiến, nhưng kết quả lại làm cả đám người Thiên Sinh Môn choáng váng tại chỗ : vẫn thất bại !

Lệ Thí Vũ bất quá vừa mới đột phá Cửu Tinh Võ Linh mà thôi, hơn nữa còn là dùng đan dược kéo lên, đối mặt với Cửu Tinh Võ Linh trung cấp như Lâm Tranh mà không thua mới là quái sự !

Dương Thiên cả người run rẩy, suýt nữa từ trên ghế lăn xuống đất, hắn mặc dù cho rằng Thiên Sinh Môn lần này không thể lọt vào top 3 cũng không thể thảm như vậy, nhưng không ngờ tình hình còn tồi tệ hắn tưởng tượng nhiều lắm !

Nhưng giờ hắn có tức cũng chẳng làm gì được khi mà Vương Tử Thiên vẫn đang mất tích, trong đám đệ tử chẳng còn ai mạnh hơn Lệ Thí Vũ.

Nói đúng ra trong tông môn vẫn còn lại hai người cùng thế hệ có khả năng thắng được Lâm Tranh, nhưng 2 tên này thực lực sớm vượt xa đánh đệ tử cùng lứa, đã đủ tư cách trở thành tân tấn trưởng lão, nhưng 2 tháng trước đã ra ngoài làm nhiệm vụ, không hiểu đến giờ vẫn không trở về, chỉ sợ đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra . . .

Lâm Tranh đắc ý dào dạt đứng giữa đại điện, cười lạnh nói :

- Đệ tử Thiên Sinh Môn chỉ có vậy thôi sao ? Quả là thất vọng a !

Đám đệ tử phía sau cũng thừa dịp cháy nhà hôi của, hò nhau châm biếm :

- Lâm sư huynh thật oai phong !

- Hừ ! Đánh đệ tử Thiên Sinh Môn phế vật như vậy cũng dám xưng là đệ nhất môn phái ? Ta nhổ vào !

- Ha ha ha !

Chúng đệ tử Thiên Sinh Môn cơ hồ tức tới nổ cái bụng, nhưng lại chẳng thể làm gì ?

Đúng lúc mọi người đang tuyệt vọng thì hi vọng đột nhiên lại đến, nhưng ngừoi này trước đây chẳng ai có thể tưởng tượng tới, ngay cả 7 vị thủ toạ cũng há hốc mồm không ngậm lại được, sau đó liền kích động tới hỏng mất.

Người này trước đây mặc dù là thiên tài trăm năm hiếm gặp nhưng thời gian tu hành quá ít, không ai nghĩ tới chỉ có nửa năm mà tu vi của nàng đã tăng mạnh tới như vậy !

Chính là Du Tuyết Sang !

Ừ, đúng là nàng . . . đúng là . . . di . . . ta . . . con mẹ nó, ta xong rồi . . . cái gì kia ?

Lão thiên ! Ta nhìn thấy cái gì vậy a ? Tu vi của nàng . . . hình như là Cửu Tinh Võ Linh ?

Ta . . . ta đau đầu quá mẹ ơi !

Đây là chuyện gì a ?

Cả đám người Thiên Sinh Môn lập tức hoá đá, đứng như trời trồng tại chỗ, tên nào tên nấy há miệng tới trệt quai hàm, con ngưoi nếu không phải có hốc mắt chỉ sợ đã trực tiếp bắn thẳng ra ngoài !

Còn Lâm Tranh đang đứng ôm ngực cũng ngây ngẩn tại chỗ, trên miệng không ngờ đã chảy cả nước miếng, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Du Tuyết Sang.

Đừng nói là hắn, bất cứ một tên nam đệ tử nào trong Ngọc Âm điện cũng có chung biểu hiện như vậy, từng cái từng cái đều là một dạng dâm tiện, nếu không thì sẽ là ưỡn thẳng cái eo, hi vọng giai nhân sẽ để ý tới mình một chút, còn những người khắc chế bản thân ít nhất thì cũng là hai mắt loé lên dục hoả.

Trời ạ ! Trên đời còn có mỹ nữ như vậy sao ?

- Chỉ có thiên tài như ta mới xứng với nàng a !

Đám đại đệ tử thủ tịch không ngừng thầm hô trong lòng, trừng mắt nhìn nhau như thể là sinh tử đại địch, nhất thời trong đại điện tràn ngập mùi thuốc súng.

7 vị thủ toạ mừng tới phát khóc, có một tên biến thái như Tử Thiên đã rất đáng quý rồi, không nghĩ tới cô nàng kia cũng đạt tới Cửu Tinh Võ Linh . . . oa oa ta hạnh phúc quá !

Còn đám trưởng lão của 4 đại môn phái kia thì mặt mũi như quả cà tím, kêu khổ thấu trời.

Quỷ thần ơi ! Thiên tài như vậy sao không bái nhập vào làm môn hạ của chúng ta ?

Chưa đến 20 tuổi đã là Cửu Tinh Võ Linh, nữ tử này đã có tư cách đột phá Võ Tông trong tương lai rồi !

- Đệ tử Du Tuyết Sang bái kiến chưởng môn và các vị sư bá !

Du Tuyết Sang ôm quyền nói, khuôn mặt mỹ lệ lạnh như băng càng làm đám đệ tử kia trong lòng như có lửa.

Nhất thời đám lão gia hoả kia lập tức như ăn phải xuân dược, từng kẻ rất không có phong độ chạy tới ân cần thăm hỏi, Tiêu Chính Văn thậm chí hăng hái sấn vào làm thân, nhưng còn chưa kịp nói gì đã bị Tĩnh Nhàn sư thái một tay đẩy ra ngoài, chính khí nghiêm nghị nói : - Di ? Tiêu lão đệ ngưoi làm gì vậy ? Tính sàm sỡ đệ tử của ta sao ? Cút ! Coi lão nương là người vô hình hả ?

Tiêu Chính Văn hoàn toàn chán nản, há mồm muốn nói nhưng cơ miệng cứng ngắc lại, trực tiếp tắt tiếng.

Sàm sỡ đệ tử của ngưoi ? Phi ! Ta phi ! Lão tử còn chưa muốn chết nha ! Làm vậy không đợi ngưoi tới tìm ta tính sổ, lão bà ta cũng đã đem ta cắt ra làm 80 khối rồi ! - Du sư điệt ! Không biết ngươi có biết tên đồ đệ không nên thân của ta đi đâu rồi không ?

7 vị thủ toạ nháo thành một đoàn, hồi lâu Tiêu Chính Văn mới có cơ hội hỏi một câu làm mọi người hai mắt phát sáng nhìn Du Tuyết Sang, trong lòng càng thêm kích động.

Du Tuyết Sang khuôn mặt tuyệt mỹ trắng như tuyết không khỏi nổi lên vài vệt đỏ, dung nhan càng thêm động lòng ngừoi, cắn môi có chút oán hận nói :

- Hắn cũng đã về tới rồi ! Nhưng giữa đường không hiểu sao lại biến đâu mất ! Ta cũng không có biện pháp !

Cả đám người ngây ngẩn không hiểu ra sao, Dương Thiên vội vàng hỏi dồn :

- Tu vi của hắn bây giờ đạt đến mức nào rồi ?

Du Tuyết Sang đáp :

- So với ta không sai biệt lắm mạnh hơn một chút, là Cửu Tinh Võ Linh Đỉnh Phong, kém một chút liền có thể đột phá lên Quân cấp !

7 vị thủ toạ thân hình lảo đảo một cái, suýt nữa từ trên không rơi xuống, vui mừng đến kêu lên ngao ô ngao ô như sói tru.

Thiên Sinh Môn có hai tuyệt thế thiên tài như vậy ngang trời xuất thời, coi như bây giờ luận bàn thua cũng không có vấn đề gì, bất quá sau này cũng có thể dễ dàng dành lại.

Bạn đang đọc Sát Thần Ký của doimatmaudo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.