Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

82 : Hồi Tông

2005 chữ

Vương Tử Thiên và Du Tuyết Sang hai người hướng về phía Thiên Sinh Môn nhanh chóng quay về . . .

Hai ngày sau, hai ngừoi rốt cuộc về tới Thiên Kỳ Sơn.

Dưới chân núi có rất nhiều đệ tử đang tuần tra, đa phần đều là Võ Sư hoặc Võ Chuyển, ánh mắt đều lạnh thấu xương.

Tử Thiên có chút phức tạp nhìn Thiên Kỳ Sơn, thật lâu mới thở dài một hơi.

Nửa năm trước hắn chỉ mới là một gã Võ Sư chập chững bước vào giang hồ, nay đã là Võ Linh Đỉnh Phong, thế sự đúng là biến đổi khôn lường.

• Có gì đó không đúng !

Du Tuyết Sang hơi nhíu mày, khẽ nói.

Tử Thiên giật mình, định thần nhìn kỹ lại mới thấy hôm nay không khí ở Thiên Kỳ Sơn có chút không đúng.

Bình thường chỉ có khoảng vài đệ tử thực lực Võ Sư đi tuần quanh núi, nhưng hôm nay lại có tới hơn 30 chục người, hơn nữa có không người ít là Võ Chuyển, khí thế vừa nghiêm nghị vừa sắc bén giống như đề phòng lại có chút giống như đang phổ trương thanh thế.

Đại môn lại giống vừa có một đoàn người đi qua, hơn nữa trên đỉnh Tề Thiên Sơn hắn cũng cảm nhận được không ít khí tức cường đại xa lạ, hẳn là có đại sự rồi !

Hai ngừoi hai mặt nhìn nhau, không nói một lời dùng tốc độ nhanh nhất lao lên Tề Thiên Sơn.

Từ phía xa, thân ảnh Tịch Trường Thiên vẻ mặt chán nản chậm rãi xuất hiện, lẩm bẩm :

• Hoá ra là đệ tử Thiên Sinh Môn, thảo nào cũng không cần ta bảo hộ ! Vân . . . vân chờ một tí, hai kẻ này bộ dáng bất quá 16, 17 tuổi, như thế nào có thể đều là Võ Linh đỉnh ? Đây là cái chuyện gì ? Không lẽ mấy năm nay vận khí của cái địa phương chim không thèm ỉa này tốt vậy sao ? Bên trong Ngọc Âm Điện, vô số đạo thân ảnh đứng đông nghịt, có nam thanh nữ tú, nhưng tất cả dường như đều chia làm năm nhóm người.

Mỗi nhóm người đều có ít nhất một lão giả khí tức cường hoành ngồi đầu trấn giữ.

Ở chính giữ là một đoàn người mặc y phục xanh nhạt, cũng là nơi tụ tập nhiều đạo thân nhất, chính là Thiên Sinh Môn chúng đệ tử.

Đi đầu là bảy vị thủ toạ thực lực mạnh mẽ, đặc biệt là một trung niên nam tử bộ dáng siêu phàm thoát tục ngồi trên ghế bảo ngọc, khí tức của hắn mặc dù nội liễm nhưng vẫn gây cho ngừoi khác một cảm giác sâu không lường được.

Đúng là đệ nhất cao thủ của Ô Long đế quốc – Dương Thiên !

Có điều lúc này hai mắt của hắn lại toát ra một tia sầu lo được che giấu rất kỹ !

Bởi vì mấy đoàn ngừoi kia chính là tứ đại môn phái còn lại trong Ngũ Đại Chính Giáo ở Ô Long Đế Quốc, thực lực mặc dù kém Thiên Sinh Môn một đoạn nhưng tuyệt đối không quá nhiều.

Ngũ đại chính giáo mặc dù bên trong vẫn luôn tìm cách tính toán lẫn nhau nhưng ngoài mặt thì vẫn xưng huynh gọi đệ như đúng rồi, vì thế cứ 10 năm lại tổ chức một cuộc đấu gọi là “ giao lưu “ của các đệ tử.

Nếu là các lần trước, mặc dù Thiên Sinh Môn có thể không luôn luôn đạt hạng nhất nhưng tuyệt đối không có chuyện xếp chót, vì thế Dương Thiên mỗi lần đều là trong bụng nở hoa cười tới không khép nổi miệng.

Nhưng lần này không hiểu vì cái gì mà đột nhiên “ sao vật đổi đời “, lớp đệ tử của bốn môn phái kia tăng trưởng nhanh như gió, tư chất kẻ nào kẻ nấy kinh người, thực lực yếu nhất cũng là Võ Chuyển, thậm chí có Võ Quân nhân vật thiên tài.

Còn Thiên Sinh Môn lại giống như gặp hạn, toàn bộ lớp đệ tử ngoại trừ mấy thủ tịch đệ tử ra không có ai đạt tới Lục Tinh Võ Linh, có thể nói là thảm tới không thể thảm hơn.

Nếu thực sự phải đấu, Dương Thiên mặc dù cũng không cho rằng bọn hắn có thể xếp cuối, nhưng top 3 thì thật sự rất xa vời.

Vì thế mặc dù hắn ngoài mặt vẫn ra vẻ tươi cười, nhưng trong bụng thì liên tục kêu khổ, mấy lần muốn dùng lý do này nọ rút lui, nhưng mấy lão bất tử kia nào có phải đồ ngu, nhất định đánh chó xuống nước không cho hắn thoát.

Dương Thiên rốt cuộc tránh không thoát, đành phải cừoi gượng nói :

• Các vị đạo hữu đi đường đã mệt, trước tiên ở tệ phái nghỉ ngơi ba ngày ! Ba ngày sau liền tiến hành giao lưu luận bài !

Một lão giả đứng đầu đoàn ngừoi mặc xích y, chăm chú quan sát biểu hiện trên mặt Dương Thiên, cuối cùng cừoi nhạt nói :

• Dương chưởng môn làm gì phải vất vả như vậy ? Mọi lần trước đều là vừa gặp liền để đám hậu bối tranh tài, thể lực đám tiểu gia hoả rất tốt, tuyệt đối không có vấn đề ! Ha ha !

Hắn ngoài mặt cười sáng khoái tới râu róc tung bay nhưng bên trong lại cười khẩy :

• Lão bất tử nhà ngươi thấy đám đệ tử của mình thực lực không được liền mượn hoãn binh để giở trò ? Ta phi ! Nào có chuyện dễ ăn như vậy ?

Lão giả này là Tần Phiêu Miểu, là đại trưởng lão quyền cao chức vọng của Trường Sa Đường, tu vi đạt tới Ngũ Tinh Võ Vương, nếu là đặt trong đám Võ Vương của Thiên Sinh Môn thì cũng phải là thượng vị giả, bất quá chỉ ngang với đại trưởng lão Thiên Sinh Môn – Thường Tiễn hoặc Tề Công Tự mà thôi, so với Tiêu Chính Văn cùng Lương Chính đạo nhân cơ hồ kém không ít.

Nhưng Dương Thiên tuyệt đối không khinh thị chút nào !

Bởi vì hắn biết lực lượng của Trường Sa Đường lần này xuất hiện tuyệt đối không chỉ như vậy, mỗi đại môn phái đều ẩn dấu một chút lực lượng bí mật không truyền ra ngoài, nhưng mỗi khi có hành động lớn đều có ít nhất hai vị cao thủ âm thầm đi theo bảo hộ !

Mà hai ngừoi này, tuyệt đối phải có tu vi Bát Tinh Võ Vương !

Giống như Thiên Sinh Môn của hắn lực lượng bày ra ngoài chỉ có trên dưới 10 vị Võ Vương cường giả, nhưng thực ra lại có thêm tới 6 vị Thái Thượng Trưởng Lão thực lực cực mạnh, nếu là 6 người này liên thủ, coi như Dương Thiên cũng không dám vỗ ngực nói là có thể thắng được !

Trường Sa Đường ngoài mặt cũng chỉ có 7 vị Võ Vương kể cả tông chủ, nhưng Dương Thiên lại biết được có ít nhất ba vị Võ Vương ẩn dấu trong bóng tối, mà những ngừoi này đều là Thái Thượng Trưởng Lão hoặc sư đệ của trưởng môn, tu vi đều từ Thất Tinh Võ Vương trở lên.

Mà không chỉ là Trường Sa Đường, tất cả các môn phái khác đều như vậy !

Bởi vậy mặc dù Dương Thiên nghe lời của Tần Phiêu Miểu rất chói tai nhưng cũng không tiện phát tác, chỉ có thể ôm một bụng lửa giận mặt mày xám xịt.

Thua ? Ừ, chúng ta thua không sao nhưng trước giờ có quy định tông phái nào đoạt giải nhất sẽ nhận được không ít chỗ tốt của các tông phái thua cuộc, hơn nữa tông phái hạng càng thấp càng phải xuất huyết nhiều.

Phi ! Lão tử chết không muốn đem mồ hôi nước mắt của ta đưa không cho các ngưoi !

Trương Bạo – Đại trưởng lão Hồ Vân Cốc một thân đều là tử y chỉ sợ thiên hạ không loạn, lập tức hô lớn nói :

• Tần huynh nói rất đúng ! Chúng ta chỉ là để đám hậu bối luận bàn, bất quá nếu thua cuộc hi vọng Dương chưởng môn có thể xuất ra 3 viên Thăng Vương Đan cùng 50 thanh tiên kiếm làm quà đưa tiễn a !

Cả đám ngừoi lập tức một trận không nói gì, mà mấy ngừoi Thiên Sinh Môn thì mặt mày xanh mét, Dương Thiên nhìn Trương Bạo một bộ dạng vô sỉ mà gương mặt khẽ giật một cái, lại giật một cái, hết giật rồi lại giật . . .

Nhóm người Thanh Hải Phái y phục lại là màu hồng nhạt, đại đa số đều là nữ tử . . . khụ khụ . . . đính chính lại : là mỹ nữ . . . khụ, đi đầu là hai ngừoi đạo lữ, khí độ bất phàm, nam tử lưng hùm vai gấu, nữ tử ôn nhu như ngọc.

Hai ngừoi này là hai vị chấp sự dưới quyền tông chủ Thanh Hải phái, Thẩm Phi – Cổ Anh.

Nhưng mọi người đặc biệt là Hà Sơn đạo nhân nếu là có nhìn hai ngừoi này tuyệt đối chỉ có một loại ánh mắt cổ quái.

Thẩm Phi tính tình nóng như lửa, lúc trước hung hăng càn quấy đi vào đại môn Thiên Sinh Môn, gặp được Hà Sơn đạo nhân là tình địch cũ, mới nói mấy câu đã không hợp, lại thêm mấy câu đã lao vào đánh nhau tới khói bụi mù mịt, nếu không phải mọi ngừoi xúm lại ngăn cản, chỉ sợ hai con hàng này liền trực tiếp đem đại môn của Thiên Sinh Môn đánh sụp.

Nhưng tên Thẩm Phi này căn bản là lợn chết không sợ nước sôi, lỡ mồm nói ra một câu :

• Hà tiểu hỗn trướng ! Ngươi dám cùng lão bà của ta liếc mắt đưa tình ! Lão tử có ngày đập chết ngưoi !

• Ngươi nói cái gì ? Ngứa mắt sao ?

Cổ Anh Thẩm đại phu nhân lập tức nổi cơn thịnh nộ, rống lên một tiếng, giống như sư tử hà đông rống lên, suýt nữa đem màng nhĩ mọi ngừoi xuyên thủng.

• Ta không nói gì hết ! Thẩm Phi lập tức hèn mọn rụt cổ lại, tức giận nhưng không dám nói gì, ủ rũ giống như gà trống bại trận.

• Còn dám chối ? Chối này ! Chối này ! Cổ Anh giận tím mặt, mỗi câu “ chối này “ lại giáng xuống một cái lần quải trượng vào lưng lão phu quân, đánh cho Thẩm Phi đau tới kêu thảm một tiếng, thiếu một chút nằm bẹp trên mặt đất.

Bất quá Thẩm lão gia tử lập tức thể hiện một bộ mặt siêu dày, ngay cả cái eo cũng ưỡn thẳng tắp, tay vuốt vuốt chòm râu, ra vẻ tiên phong đạo cốt hàm dưỡng, mắt nhìn thẳng lên trần nhà không lý tới thế sự.

Đám đệ tử hậu bối nhìn thấy một màn này, tất cả đều được mở rộng tầm mắt !

Chúng nữ tử phía sau đều xấu hổ muốn chết, không ít ngừoi che mặt trốn ra phía sau.

Mọi ngừoi kẻ thì mặt đầy hắc tuyến, gân xanh đầy cổ, trợn mắt há hốc mồm nhìn một đôi cực phẩm này, ngừoi thì mắt nhìn mũi, mũi hướng tâm, ra vẻ ta đây hoàn toàn không có quen biết họ !

Bạn đang đọc Sát Thần Ký của doimatmaudo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.