Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

57 : Sóng Gió Sắp Đến

3921 chữ

- Khốn nạn ! Thạch Sơn sắc mặt âm trầm muốn chảy nước, vô tình liếc qua Hỏa Yêu Khôi đang tiến lại gần mà trong lòng phát khổ.

Móa ! Một cái khôi lỗi có thực lực đánh một trận với Bát Tinh Võ Ngân, hai trận pháp đủ sức vây khốn Cửu Tinh Võ Ngân, lại thêm một tên tiểu quái vật mình mang chiến giáp Võ Ngân Đỉnh Phong khó phá, còn bên phía bọn hắn có y là Thất Tinh Võ Ngân có sức để đào tẩu, nhưng qua mấy trận chiến tổn thương nặng, tu vi trực tiếp rớt xuống Ngũ Tinh Võ Ngân, thế này . . . còn đánh cái gì nữa ?

Tuấn Khải hai mắt âm lãnh nhìn đám người Thạch Sơn, cười lạnh nói :

- Khiến bọn ta tổn thất Cổ Thạch Sơn Nhạc Trận bảo mệnh, các ngươi hôm nay cho dù là ai cũng đừng mong rời khỏi đây !

Tổn thất cái muội muội ngươi !

Nội tâm Thạch Sơn, Chung Do mấy người lập tức điên cuồng mắng chửi, cái này rõ ràng là tên nhãi Tiêu Quyết kia tự động ném ra, liên quan cái đệt gì tới bọn ta, còn nữa, cái trận pháp này vốn đâu phải là của ngươi, cùng ngươi có cái rắm liên quan a !

Đây chính là muốn không bỏ vốn liếng mà giết bọn hắn chia muốn chén canh về sư môn báo công a !

- Khụ khụ ! Các vị đây là thần tiên đánh nhau, tại hạ phàm nhân thân thể suy yếu, xin cáo từ ! Tử Thiên nghe Tuấn Khải vô sỉ ra vẻ anh hùng càng thêm chán ghét, trực tiếp thu lại khí tức quay người rời đi.

Mục tiêu của hắn là Thanh Liên Đài chứ không phải là mấy cái đầu của mấy tên Luyện Cốt Đường này, huống chi đám người Tiêu Quyết bảo vật hộ thân đầy người hắn đã nhìn thấy, tuyệt đối không thể nguy hiểm tính mạng, thậm chí chỉ cần tùy tiện bốc một người trong nhóm ở lại quan sát hai trận pháp cũng đủ giết sạch đám người Thạch Sơn. - Móa, thực lực đánh chết Tứ Tinh Võ Ngân lại có thêm Tứ Phẩm Sáo Trang Chiến Giáp trợ lực, lại còn thân thể suy yếu ! Cả đám người mặt đầy hắc tuyền, tức giận mắng to liên tục, trên mặt hiện rõ dòng chữ " có quỷ mới tin ngươi ".

Tuấn Khải nghe thế càng thêm mở cờ trong bụng, lập tức mặt dày mày dạn vỗ ngực nói :

- Vương sư đệ cứ yên tâm ! Chuyện ở đây đã có Tuấn Khải ta lo liệu, tuyệt đối không xảy ra cái gì bất trắc !

- Phốc ! Thạch Sơn không còn nhịn nổi trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, cơ hồ suýt nữa té lăn ra đất, tự hỏi sao trên đời lại có loại vô sỉ tới vậy a ?

Lữ Dương trán cũng nổi gân xanh, một ngụm tinh huyết lên đến yết hầu bị hắn mạnh mẽ áp xuống, khinh bỉ nhìn Tuấn Khải nhổ xuống một ngụm nuốt bọt, nói lớn : - Các vị, ta bị Chung Do đánh cho lục phủ ngũ tạng vỡ nát, kinh mạch đứt hết toàn bộ, xương cốt toàn thân gãy rời, linh hồn tiêu tán, ở lại chỉ e làm vướng chân mọi người, xin cáo từ trước !

Cả đám người nghe hắn nói vậy liền sửng sốt hoài nghi mình có phải hay không là vừa mới nghe lầm ?

Chung Do cũng bị vẻ lưu manh của Lữ Dương dọa sợ, thầm chửi rủa không thôi :

- Móa ! Ta giao thủ với ngươi còn chưa được 10 chiêu ! Chiêu nào cũng không sử đến 5 thành lực, ngươi cả người không có một vết thương, lại nói cái gì kinh mạch đứt gãy, xương cốt vỡ vụn ! Đây chính là vô sỉ a, nếu bị thương cỡ đó ngươi chưa chết được thì Võ Thánh cũng phải chạy tới lôi về mổ xẻ nghiên cứu rồi, làm gì còn ở đó ba hoa cho được ?

Tử Thiên nghe Lữ Dương giọng điệu lưu manh bịa ra lý do cực phẩm như thế cũng phải lau mồ hôi, không nghĩ tới một tên cuồng chiến như hắn mà cũng có lúc bày ra cái mặt tường thành này, bị đánh tới mức đó mà vẫn còn nói tới nước bọt văng tung tóe thế kia thì đúng là cực phẩm a !

Tuấn Khải trong bụng trăm hoa đua nở nhìn hai người rời đi, bỗng thấy một thân ảnh áo trắng như tuyết cũng lặng lẽ bám theo hai người, vội la lên nói :

- Du sư muội, muội đi đâu ?

Du Tuyết Sang khựng lại, khuôn mặt trắng như bạch ngọc hiện lên một mảnh đỏ ửng kiềm diễm, có chút ấp úng đáp :

- Ừm . . . Ta . . . ta . . . khụ khụ . . . Bạch Minh Kiếm vừa rồi giải phong ấn . . . bị hủy rồi . . . ta cũng bị phản phệ mang nội thương . . . khụ . . . cáo từ !

Tử Thiên :

- . . .

Lữ Dương :

- . . .

Những người khác :

- . . .

Cả đám người phía sau trực tiếp té xỉu, quả thực muốn nhào lên chửi trời mắng đất, chỉ là trong ngực tinh huyết xộn xạo muốn tràn lên không làm sao cất tiếng nổi . . .

Lý do này chính là cực phẩm trong cực phẩm a !

Ngay cả Lữ Dương vừa rồi lưu manh 10 phần cũng phải trố mắt ngoác mồm lau mồ hôi lạnh, suýt nữa rớt luôn cái cằm.

Chung Do phun ra một ngụm máu tươi, tức tới nỗi da đầu muốn bạo tạc, chửi ầm lên :

- Tổ cha ngươi ! Đổi trắng thay đen ! Rõ ràng là nói một đằng làm một nẻo a ! Pháp bảo còn sờ sờ trong tay chưa tắt hào quang mà lại còn nói là bị hủy ! Cái ngươi dùng rõ ràng là một phiến kính như thế nào lại biến thành tiên kiếm ? Lại còn phản phệ ? Nội thương ? Cái rắm a ! Nếu bị phản phệ thì ngươi bây giờ đã đứng không nổi rồi làm gì còn có sức mà bay ? Đúng là vô sỉ !

Chung Do lửa giận công tâm, chửi rủa tới sùi cả bọt mép, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cuối cùng hắn tức quá lăn ra ngất xỉu tại chỗ không rõ sống chết.

Du Tuyết Sang mặt đỏ bừng như táo chín, hung hăng trừng Tử Thiên một cái sắc lẹm làm hắn rùng mình ngơ ngẩn không hiểu ra sao.

- Khụ khụ ! Sư tỷ, lý do này . . . khụ khụ . . . thật sự không được đáng tin lắm a ! Khụ khụ ! Tử Thiên lúc này cho dù mặt có dày hơn Vạn Lý Trường Thành cũng phải hiện lên vài vệt đỏ, sờ sờ mũi cười khổ nói. - Chi ! Không đáng tin ? Ai bảo bằng hữu tốt của ngươi bị đánh tới sống chết mơ hồ đến nổi sinh ra mộng du làm ta phải ra tay cứu giúp ! Du Tuyết Sang sắc mặt phát lạnh, thật không nghĩ tới người bình thời lãnh ngạo như nàng cũng có lúc phải thể hiện ra cái mặt gian thương này.

Tất cả là tại tên vương bát đản trước mặt a !

Lữ Dương nét mặt so với cà chua phơi sương còn khó coi hơn, chán nản đưa mắt cầu cứu Tử Thiên.

Tử Thiên không cấp mặt mũi trừng hắn một cái, lui về sau phủi sạch quan hệ, ra vẻ chuyện thiên hạ không liên quan ung dung bước đi.

Lữ Dương :

- . . . ! ----------- Hai ngày sau, tại chỗ mấy người Tử Thiên rời đi . . . - Phốc ! Một thân ảnh nam tử đầy vẻ thảm hại bị đánh bay thẳng vào vách đá, khóe miệng đầy tâm huyết, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi nhìn đám người tự như hung thần địa ngục.

Trước mặt y là gần chục thân ảnh nằm la liệt trên mặt đất, đáng ngạc nhiên là có đến 3 cường giả thực lực Võ Ngân cảnh, hai người là Tam Tinh Võ Ngân còn người còn lại đạt tới Tứ Tinh Võ Ngân đỉnh cao, còn mạnh hơn cả nửa bước Tứ Tinh như Đằng Lệ nhiều.

Có điều lúc này bọn họ đều khắp người đầy thương tích, khí tức suy yếu đến cực điểm chỉ còn nằm thoi thóp trên mặt đất.

- Khục khục ! Các ngươi rốt cuộc là ai ? Chúng ta là đệ tử Phục Hổ Tông, các ngươi dám đả thương chúng, tông chủ tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi ! Nam tử cuối cùng trong đám người còn duy trì tỉnh táo khó khăn quát lên đầy căm phẫn.

Y vốn tên là Hổ Đằng, hạch tâm đệ tử của Phục Hổ Tông, tông phái này tuy thực lực cũng không được coi là mạnh nhưng không phải ai cũng muốn trêu vào, đặc biệt tông chủ Phục Hổ Tông là Hổ Quỳ còn có thực lực Thất Tinh Võ Hoàng Đỉnh Phong, tuyệt đối là một nhân vật cường hãn ở Ô Long Đế Quốc.

Hồ Đằng vốn được tông chủ trực tiếp phái tới di tích để tìm bảo, nào ngờ giữa đường đột nhiên va chạm với đám người khủng bố này, lúc nghe được bọn hắn xuất thân từ Phục Hổ Tông thì đột nhiên sát khí trùng thiên, không nói không rằng trực tiếp ra tay động thủ.

Càng đáng sợ hơn là bọn hắn có ba trưởng lão Võ Ngân cảnh ra ứng chiến cũng không phải đối thủ của họ, chưa đầy vài phút đồng hồ đã nằm la liệt trên mặt đất không dậy nổi.

Từ trong đám người bí ẩn phía trước đi ra một thân ảnh nam tử y phục trắng như tuyết, khuôn mặt tuấn dật có chút tà dị, dáng vẻ nửa chính nửa tà lạnh lùng nhìn nam tử vừa nói, khẽ nhiếc miệng nói : - Hừ ! Lão tặc Hổ Quỳ đó bao năm qua còn chưa lên được Võ Vương cảnh giới mà năm xưa cũng dám dẫn quân đi công kích Thiên Vương Giáo, quả thật là nghé con không sợ cọp !

Hơn chục người đi sau hắn đều lộ ra vẻ cười lạnh, trong mắt mỗi người đều là sát khí ngập trời, tựa hồ chỉ muốn xông ra đem đám người trước mắt băm thây vạn đoạn !

Hổ Đằng nghe giọng điệu của nam tử trước thì ngơ ngác nửa ngày, cuối cùng sắc mặt đại biến, kinh hãi tới toàn thân nổi lên từng đợt hàn khí, la lớn :

- Các . . . các ngươi dĩ nhiên là đệ tử Thiên Vương Giáo ! Làm sao có thể ? Rõ ràng gần 8 năm trước tông phái này đã hoàn toàn bị tiêu diệt rồi cơ mà ?

Bạch y nam tử nghe xong sát khí càng thêm đậm, quay sang hỏi :

- Lâm Giai sư muội! Những kẻ dám thương tổn thánh giáo chúng ta thì nên xử như thế nào ?

Bên cạnh y lúc này là một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ vũ mị, quần áo màu đen có chút rộng rãi cũng không che hết được thân hình gợi cảm dụ hoặc khiến bất cứ nam nhân nào cũng phải bốc lên tà hỏa.

Lâm Giai che miệng cười khẽ đáp :

- Bàng Hạo sư đệ ! Việc này nam nhân như đệ đáng ra phải hiểu, sao lại đặt lên vai nữ tử yếu đuối như ta ! Vừa nói nàng vừa đưa ngọc thủ khẽ vuốt ve mấy cọng tóc đen xinh đẹp trên trán, toàn thân toát ra vẻ dụ hoặc vô cùng làm các nam đệ tử phía sau dù biết là hoa hồng có gai nhưng vẫn không nhịn nổi nhìn lại mấy lần.

Bạch y nam tử gọi là Bàng Hạo nét mặt nhăn nhó cười khổ, dù rất ấn tượng trước vẻ đẹp của Lâm Giai nhưng vẫn phải mắng thầm trong lòng : " Khỉ khô ! Thực lực kia cũng phải đạt tới Võ Ngân Tứ Tinh ! Lại còn nữ nhân yếu đuối ! ".

Có điều Bàng Hạo cũng đã quá quen với tính cách của vị sư tỷ này, hơn nữa nàng cũng là thiên tài hạch tâm đệ tử của Thiên Sinh Môn giao tình không tệ với mình, tuyệt đối phải cấp mặt mũi, chỉ thở dài một tiếng rồi lại nói tiếp : - Giết không tha !

Đám đệ tử phía sau hắn như được đại xá, tên nào tên nấy đằng đằng sát khí ra tay không một chút dung tình, trong nháy mắt người của Phục Hổ Tông liền trở thành một đống thịt nát.

Nói lại một chút, hơn chục người này chính là một nhóm đệ tử xuất sắc của Thiên Vương Giáo được cử bí mật tới di tích truy lùng Thanh Liên Đài, mà thực lực của nhóm phải nói là cực kỳ kinh khủng, yếu nhất cũng là Võ Linh Bát Tinh, mạnh nhất còn có 6 Võ Ngân Cường Giả.

Nếu đám đệ tử Thiên Sinh Môn, Kim Dương Tự mà nhìn thấy đội hình này chỉ sợ sẽ lăn ra ngất xỉu, dù sao Thiên Vương Giáo từng là môn phái mà Viễn Cổ Bát Tộc cũng phải giương cờ trắng đầu hàng thì tuy đã suy yếu trầm trọng thì cũng không phải là thứ mà mấy con kiến kia so được, từ chất lượng đào tạo đến thiên phú tuyển chọn đều thuộc hạng siêu cấp.

Trong đó Bàng Hạo được chỉ định làm chỉ huy, thực lực cùng tâm cơ của hắn cũng đủ để không kẻ nào dám ho he . . .

Chưa đầy 19 tuổi đã là Lục Tinh Võ Ngân, thiên phú yêu nghiệt cỡ này cho dù đặt ở trung châu cũng là cực kỳ hiếm thấy, coi như là Tử Thiên bây giờ đã thôn phệ dị hỏa tăng thực lực nhưng đụng phải hắn mà không mượn thực lực của Tiểu Long thì cũng chỉ có thể bái tạ cam phong.

Dù sao trừ công pháp ra thì từ căn cơ, đan dược, hay đấu kỹ của Thiên Vương Giáo vẫn vượt trội hơn Thiên Sinh Môn quá nhiều.

Vốn tiểu đội được Sư Vương - Đường Chấn chỉ huy nhưng vì để cho họ có cơ hội rèn luyện trong thực chiến nên mới để Bàng Hạo làm chỉ huy tạm thời, dù sao nếu để một Nhất Tinh Võ Vương như Đường Chấn đi theo thì chắc cả đám ngồi chơi xơi nước cũng xong việc.

Bàng Hạo mặt không biểu tình ngó đống hỗn độn trước mặt, mở miệng nói :

- Cố Bách Chu, huynh có cảm ứng được Thanh Liên Đài ở đâu không ?

Nam tử tên Cố Bách Chu nảy giờ vẫn đứng sau cả bọn không hề ra tay, nhưng nếu ai để ý dao động đấu khí xung quanh y cũng phải giật mình, thực lực của hắn vậy mà không kém Lâm Giai chút nào, đồng dạng cũng là Tứ Tinh Võ Ngân.

Cố Bạch Chu này tuy dung mạo không anh tuấn như Bàng Hạo nhưng cũng xem như dễ nhìn, khuôn mặt non nớt đầy bất cần nhìn vào có vẻ cà lơ phất phơ, lười biếng đáp : - Bàng Hạo sư đệ sao lại hỏi ta ? Ta như thế nào mà biết được a ?

Bàng Hạo có thấy cái mặt bất cần của hắn cười khổ không ngừng, quả thật chỉ muốn lôi đầu tên này xuống đạp cho mấy cái, cuối cùng vẫn là nhịn xuống nói tiếp : - Cố sư huynh cứ đùa, huynh thân mang Vạn Bảo Kính chuyên truy lùng bảo vật như Thanh Liên Đài, ta không hỏi huynh chứ hỏi ai ?

Nếu lúc này mà đám cao thủ lâu năm của chính đạo mà nghe thấy ba chữ Vạn Bảo Kính này chỉ sợ sẽ lập tức phát điên phái toàn bộ nhân lực ra lật cả Ô Long Đế Quốc lên tìm Cố Bách Chu để cướp đoạt a !

Vạn Bảo Kính - hàng Việt Nam chất lượng cao Hoàng Cấp Thượng Phẩm pháp bảo, công năng duy nhất của nó chỉ là tìm kiếm pháp bảo, huyền khí, thần vật, nhưng chừng này thôi cũng đủ góp phần làm kho trữ vật của Thiên Vương Giáo vạn phần sung túc a.

Cố Bách Chu liếc Bàng Hạo, hồi lâu nhàn nhạt đáp :

- Vạn Bảo Kính là hàng ta thuê, một lần sử dụng tốn quá nhiều kim tệ, thứ lỗi không xài được !

- Chém gió ! Cả đám người phía sau không hẹn mà cùng mắng một câu, đây rõ ràng là bịa đặt a, ít nhất thì bọn hắn biết trong khu vực này chả có cái nhân vật nào mặt mũi lớn đến mức lôi Vạn Bảo Kính ra cho xem chứ đừng nói là mượn hay thuê. - Cái gì ? Thuê ? Ngươi thuê ở đâu ? Bàng Hạo sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cố nén nộ hỏa trong lòng, tiếp tục chất vấn.

- Ta thuê ở đâu liên quan gì tới Bàng Hạo Sư Đệ ? Ta chỉ nói là nếu muốn ta sử dụng Vạn Bảo Kính thì phải có tiền công xứng đáng a ?

- Ngươi muốn bao nhiêu ?

- Không nhiều đâu ! 10000 vạn kim tệ thôi mà !

- Cái gì ? Bàng Hạo cả bọn đều cho là mình mới nghe nhầm, lần lượt hỏi lại.

- Bổn thiếu gia nói là 10000 vạn kim tệ ! Cố Bách Chu giọng điệu có chút không vui khi phải lặp lại lời mình, hờ hững nói.

- 10000 vạn kim tệ ! Móa ! Tại sao ngươi không đi cướp đi cho nhanh ? Đám đệ tử phía sau lúc này không nhịn được nữa chửi mắng như điên, nhiều kẻ ra sức nốc nước cố làm mình hạ hỏa. - Cố huynh ! Ta thấy tốt hơn là ngươi đem hết mọi người ở đây bán đi thì may ra mới đủ số tiền ngươi cần a ? Bàng Hạo rốt cuộc nét mặt cũng lộ ra vẻ giận dữ, âm lãnh nói.

Cố Bách Chu cười hì hì, đưa tay xoa cằm ra vẻ suy tư một hồi rồi quay sang nhìn Lâm Giai từ nãy giờ vẫn đứng xem trò vui, hai mắt lộ vẻ mơ mộng, nói :

- Bất quá hôm nay tâm tình ta rất tối, nên chỉ cần nàng đồng ý làm bạn gái ta thì chuyện kim tệ để sử dụng Vạn Bảo Kính coi như chưa từng nghe qua !

- Khặc khặc ! Mấy tên đệ tử đang điên cuồng nốc nước nghe xong câu này trực tiếp phun hết ra ngoài, cảm thấy trước ngực nghẹn lại, ho sặc sụa.

Bàng Hạo cũng đồng dạng cảm thấy trời đất quay cuồng, mất nửa ngày mới định thần lại, còn chưa kịp nói câu nào thì Lâm Giai bên cạnh đã cười xinh đẹp đáp : - Cố huynh, thật là vinh hạnh cho tiểu nữ a !

- Ha ha ! Lâm Giai sư muội không cần khiêm tốn, mỹ nhân vừa diễm lệ vừa tài trí như muội làm không chỉ ta mơ mộng a ! Cố Bách Chu liên tục bốc nàng lên chín tầng mây, lộ rõ vẻ công tử đào hoa. - Cố huynh khách khí rồi, được thiên tài như huynh đề cao chính là phúc hạnh của ta a ! Lâm Giai cười yêu mị, thân hình đầy đặn đầy dụ hoặc chỉ thiếu điều hóa thành một cái tiểu hồ ly hại nước hại dân.

Bàng Hạo quả thật là có chút không nhìn nổi nữa, liên tục đưa tay vuốt mắt, mặt đen như lọ nồi, nếu để hai con cáo này quậy tiếp chỉ sợ hắn là người đầu tiên phát điên a ! - Ừm, Cố Bách Chu, 10000 vạn kim tệ ta thật không có, nhưng tình thế cấp bách ta đành phải đem Bạo Linh Đan đặt cọc đi bán gom góp đủ kim tệ a ! Bàng Hạo ra vẻ cực kỳ khó xử, bất đắc dĩ quay người chuẩn bị đi.

Cố Bách Chu đang chém gió với mỹ nhân, bỗng câu nói của Bàng Hạo lọt được vào tai làm hắn nhảy dựng lên, lập tức bỏ qua Lâm Giai bay thẳng tới chỗ Bàng Hạo, không để ý tới thể diện vội vàng nói : - Ài ài ! Bàng sư đệ, ca ca hôm nay bỗng nhiên tâm tình rất tốt, 10000 vạn kim tệ đó ta không cần nữa !

Toàn trường té xỉu !

Bàng Hạo vẻ mặt đầy khó xử đáp :

- Vậy sao được, đó là hàng sư huynh thuê, rất hao tốn kim tệ a !

Nói rồi cước bộ của hắn lại nhanh hơn.

Cố Bách Chu mặt mũi khổ sở nhảy tới chắp tay cầu xin :

- Bàng Hạo đại nhân anh tuấn xuất chúng, ca ca quả thật không cần kim tệ a, ngươi làm ơn đừng đem Bạo Linh Đan của ta đi bán !

- Ọe ! Thấy thái độ của y thay đổi còn nhanh hơn gió như vậy, cả bọn liền thấy một trận buồn nôn, trực tiếp khinh bỉ nhìn hắn.

Bàng Hạo cũng thấy dạ dày quay cuồng, rùng mình nói :

- Coi như ngươi biết điều, nhanh lấy Vạn Bảo Kính ra, . . . còn nữa đứng cách ta xa xa một chút !

Cố Bách Chu :

- . . . ! ----------- Nửa giờ sau, Cố Bạch Chu nhẹ nhàng thu lại một tấm kính cổ xưa màu vàng vào tay, chính là Vạn Bảo Kính vừa được sử dụng để truy tìm Thanh Liên Đài.

Bàng Hạo khẽ cau mày nhìn theo phương hướng Vạn Bảo Kính dò ra, trầm mặc không nói gì.

Lâm Giai đứng một bên nhận thấy biểu hiện khác thường của y bèn hỏi :

- Bàng Hạo sư đệ, có chuyện gì sao ?

Bàng Hạo giật mình lắc đầu nói :

- Không có gì ! Chỉ là vừa rồi ta cảm nhận được một chút dao động kỳ lạ ở gần chỗ Thanh Liên Đài ! Chắc là nhìn lầm !

Cả bọn gật đầu rồi bắt đầu tế ngự pháp bảo rời khỏi vị trí, hướng vị trí Thanh Liên Đài bay tới.

Bạn đang đọc Sát Thần Ký của doimatmaudo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.