Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

55 : Ma Giáo

4603 chữ

Năm người nhóm Tử Thiên im lặng thi triển cước bộ tiến tới tòa động phủ cuối cùng, nơi mà rất có thể sẽ xuất hiện kỳ vật thượng cổ : Thanh Liên Đài !

Suốt chặng đường, năm người kỳ lạ vẫn không hề mở miệng nói với nhau câu nào, chỉ một mực tiến về phía trước . . .

Lữ Dương ánh mắt đầy khâm phục lẫn chiến ý nhìn theo thân ảnh Tử Thiên, từ trước tới giờ trong nhóm cùng thế hệ đệ tử hắn chưa hề gặp đối thủ xứng tầm, ngay cả các thiên tài của Kim Dương Tự, Hồ Vân Cốc hắn cũng chẳng thèm để vào mắt, không ngờ lần này lại từ đâu chui ra một gã quái thai thực lực khủng bố một lần chém chết 10 tên Võ Ngân cường giả, chiến tích này cho dù là kiệt ngạo bất tuân như Lữ Dương cũng chỉ có thể hết lòng bội phục.

Đây mới xứng là mục tiêu để hắn phấn đấu đồng thời kết giao bằng hữu !

Ba người Tiêu Quyết, Tuấn Khải, Du Tuyết Sang thần sắc lại đậm vẻ phức tạp và không tự nhiên, Tiêu Quyết còn đỡ một chút còn hai người kia thì chịu đả kích không nhỏ, đồng dạng có một suy nghĩ rằng : " Cũng là thiên tài đệ tử, chênh lệch thật sự lớn đến thế sao ? ".

Tuấn Khải chỉ đơn giản là phức tạp cảm xúc, nhưng Du Tuyết Sang thì lại cắn nhẹ răng ngọc, có chút ảm đạm nhìn hắc bào nam tử trước mặt, nếu nàng cũng có thực lực cường đại như thế, gia tộc nàng làm sao có thể khó khăn như vậy . . .

Đối với suy nghĩ của bốn người Tử Thiên cũng tự nhiên không biết, mà hắn cũng không quan tâm họ nghĩ gì, mục tiêu của hắn bây giờ chính là Thanh Liên Đài, nếu có thể đoạt được nó thì sẽ là trợ lực cực lớn cho hắn sau này, coi như là có thêm một lá bài tẩy. ----------- Càng tiến vào động phủ, tốc độ của năm người càng chậm lại, vì bóng tối đã càng lúc càng dày đặc, hầu như là không thể nhìn thấy lối đi, đường đi lại càng lúc càng trở nên nham nhở khó đi, thật sự trái ngược với các động phủ trước đây. - Khốn kiếp ! Rốt cuộc là còn bao xa ? Tiêu Quyết rốt cuộc đã không còn chịu nổi, bực giọng nói.

Lúc này cũng không thể trách hắn, bởi mọi người đồng dạng đều không thể nhìn thấy gì để đi tiếp nữa rồi.

Du Tuyết Sang do dự một lúc rồi lấy từ trong người một tấm kính cổ xưa nhỏ bằng lòng bàn tay, miệng khẽ đọc pháp quyết, phiến kính vốn đang ảm đạm vô quang bỗng tỏa sáng rực rỡ, lan rộng ra tạo thành một quần sáng chừng 6 trượng đem cả bọn năm người thu vào bảo vệ bên trong. - Đây là pháp bảo phòng ngự hộ thân của ta, Bạch Dương Kính ! Du Tuyết Sang nhàn nhạt giải thích.

Tử Thiên khẽ gật đầu, liếc tấm kính Bạch Dương một cái rồi khẽ thở dài trong lòng, chẳng lẽ hắn so với ba người này của Thiên Sinh Môn kém cỏi tới vậy sao, không lẽ ngay cả một pháp bảo hàng kém nhất cũng không thể vứt cho hắn ?

Ánh sáng từ Bạch Dương Kính cũng làm cho đường đi trở nên sáng rõ hơn, năm người liền không tiếp tục phí lời đi tiếp.

Đi càng sâu mọi người càng cảm thấy cổ quái, vì động phủ này cứ như là vô cùng vô tận không có điểm cuối, ánh mắt lại thêm phần ngưng trọng.

Tử Thiên lông mày lúc này cũng có chút nhíu lại, nhìn vào địa hình của động phủ, trong lòng lại nổi lên một chút bất an . . .

- Vút vút !

Bỗng nhiên từ trong bóng tối mờ mịt phóng ra ba đạo thân ảnh, ba người này tốc độ lẫn thân pháp đều quỷ dị thần tốc, nháy mắt đã tiếp cận vòng bảo vệ của Bạch Dương Kính.

Tới lúc nhóm Tử Thiên phát hiện ra sự hiện diện của chúng thì vòng bảo vệ của Bạch Dương Kính đã hứng chịu ba cái trọng kích mà chấn động dữ dội, hào quang lập tức ảm đạm đi, trên bề mặt liền xuất hiện vết nứt.

Bạch Dương Kính là pháp bảo liên kết của Du Tuyết Sang, lúc này đột nhiên bị tấn công hiển nhiên nàng cũng phải gánh chịu tổn thương, thân hình lảo đảo lui lại mấy bước, khuôn mặt mỹ lệ trắng như tuyết nay lại càng trắng bệch, thực lực cấp bậc của ba người kia đều không thua gì nàng, lại ra tay bất ngờ làm nàng không kịp phản ứng, lập tức mất đi liên hệ với pháp bảo, Bạch Dương Kính không còn người điều khiển liền ảm đạm đi nhanh chóng, rơi hẳn xuống mặt đất. - Kẻ nào ? Tiêu Quyết, Tuấn Khải lúc này mới tỉnh ngộ, lập tức nổi giận quát lên, pháp bảo lóe lên trong tay, bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ.

Tử Thiên hai mắt cũng lóe lên hàn quang, Thanh Long Cổ Kiếm mang thanh quang đại thịnh soi rọi khắp con đường, ý muốn đem ba người kia bức cho lộ diện.

Hồi lâu vẫn không thấy gì, đột nhiên Tử Thiên cảm thấy mặt đất dưới chân rung chuyển dữ dội.

- Không tốt ! Tử Thiên sắc mặt nhất thời trở nên âm lãnh, vội vàng tế khởi pháp bảo bay vọt lên trên ngay trước khi mặt đất sụp xuống.

Tử Thiên là người hạ xuống trước nhất, còn chưa kịp ổn định thân hình thì sau gáy đã truyền đến một cảm giác lạnh toát cùng âm thanh trường kiếm xé gió phóng tới, biết ngay là không ổn, địch nhân đạo hạnh tuyệt đối không bằng hắn nhưng lại núp trong bóng tối, ra tay lại tàn độc, tuyệt đối không thể coi thường.

Lúc này hắn không còn kịp né tránh, đành phóng kiếm về phía sau chém ngang một cái theo hình bán nguyệt, tính chặt đứt cổ tay đối phương.

Quả nhiên kẻ phía sau không dám mạo hiểm vội rút tay lại, thân hình nhân đó mượn lực bay thẳng ra ngoài.

Tử Thiên làm sao để cho y có cơ hội chạy thoát, lập tức hừ lạnh một tiếng, hóa thành một đạo tàn ảnh xuất hiện ngay phía trên y, một quyền hình đầu rồng hung hãn nền thẳng xuống lưng, khẽ quát : - Hắc Long Nộ !

- Oaaaaaaa !

Tên kia thực lực kém Tử Thiên xa cả vạn dặm, lưng gặp trọng kích liền hét lên một tiếng đau đớn, thân hình hoàn toàn không chịu nổi một kích như cái bao cát nện thẳng xuống đất, thất khiếu phun máu, chấn động đến đứt hết kinh mạch mà tử vong. - Cái gì ? Trong bóng tối lập tức vang lên hai tiếng kêu kinh ngạc lẫn sợ hãi của hai tên còn lại, hiển nhiên bọn hắn không thể ngờ trong đám người thực lực vốn yếu nhất trong những kẻ từng tiến vào đây lại có một tên mạnh mẽ tới vậy, lần này triệt để là tính sai rồi ! - Rút ngay ! Một tên trong đó hét lên, biết rằng lúc này tuyệt đối không có khả năng đem nhóm người này đánh chết, vội vàng thi triển toàn bộ tốc lực cùng người kia bỏ chạy. - Mau đuổi theo ! Bọn chúng chắc chắn là người của ma giáo ! Tuấn Khải quát lên, nhanh chóng tế khởi pháp bảo điên cuồng đuổi theo, 2 người của Thiên Sinh Môn cũng không chút do dự bám sát.

Chính tà bất lưỡng lập, ai giết được kẻ thù đều được sư tôn trọng thưởng, vì thế một khi đã biết thân phận của bọn chúng thì họ tuyệt đối sẽ không từ bỏ dễ dàng.

Tử Thiên khẽ cau mày nhìn ba người đang đuổi theo lũ người ma giáo, mục tiêu của hắn là Thanh Liên Đài chứ hắn chả quan tâm gì tới ma giáo hay chính giáo cái gì tông phái, nhưng dù sao ba người kia cũng là đồng môn hắn không thể bỏ mặc, chỉ có thể cùng Lữ Dương tức tốc đuổi theo.

Năm người thi triển toàn lực truy đuổi, nháy mắt đã băng qua một cái thông qua rộng lớn, bỗng hai tên phía trước đang liều mạng chạy trốn liền dừng lại, hạ mình xuống một bãi đất rộng lớn đầy cự thạch.

Tại đây có thêm 4 người đang đứng, nhìn theo quần áo hẳn là cùng một bọn với hai người kia, trên y phục đều đính một chiếc phù hiệu hình đầu lâu. Ba người đó tướng mạo đều kỳ dị, một đại hán thân hình cao lớn vô cùng, một mỹ phụ chừng 40 tuổi, còn lại hai nam tử mặt mày xanh xao như bị bệnh, quanh người đầy tà khí.

Tuấn Khải mặt biến sắc, lập tức dừng cước bộ, hai mắt đầy ngưng trọng nhìn đám người trước mặt, đồng tử nhất thời co rút lại khi thấy ký hiệu trước người bọn họ, có chút lạnh lẽo nói : - Người của Luyện Cốt Đường !

Bốn người còn lại cũng giật mình, không nghĩ tới lần này lại đụng độ tử địch của chính đạo, đệ tử Luyện Cốt Đường tại đây.

Luyện Cốt Đường lai lịch thật cũng không nhỏ, chính là một trong những đại giáo phái tại trung châu trăm năm về trước, cũng là một thành viên của siêu cấp liên minh thế lực do Thiên Vương Giáo của Sát Tinh Lão Quỷ thống lĩnh : Tu La Liên Minh.

Năm xưa liên minh khủng bố này đã từng dưới sự lãnh đạo của đệ nhất thần nhân trên đại lục - Sát Tinh Lão Quỷ dẫn quân quét ngang đại lục, không chút lưu tình mà đánh tan tất cả những thứ cản đường, khiến cả Viễn Cổ Bát Tộc cũng phải tổn thương nặng, Viễn Cổ Tộc Trưởng bát tộc trọng thương phải tiến vào luân hồi, vị Võ Thiên Cường Giả duy nhất còn lại của đại lục cũng bị phong ấn, nhưng chính Tu La Liên Minh cũng hứng chịu tổn thất cực lớn.

Sát Tinh Lão Quỷ bỏ mình, liên minh dần trở nên rối loạn, mà kẻ thống trị là Thiên Vương Giáo ngược lại trở thành cái đích mà người ta nhắm tới công kích, Luyện Cốt Đường theo đó cũng làm phản, cuối cùng bị Vương Tử Quân giáo chủ dẫn quân tới hủy cả tông môn, nguyên khí thương nặng, phải rút tàn quân về Tây Bắc Đại Lục tái cấu trúc, tới giờ không những không hồi phục phần nào mà còn trở nên ngày càng suy yếu, chỉ còn lại 1 cái Võ Vương tông chủ tọa trấn duy trì hương hỏa.

Kỳ thực Luyện Cốt Đường mang danh là tà giáo cũng không phải là không có nguyên do, đệ tử tông môn thường được chỉ dạy cách sử dụng xương cốt của người khác luyện chế Cốt Khôi hoặc pháp bảo phòng thân, tự nhiên là làm người ta cảm thấy ghê rợn.

Luyện Cốt Đường được xưng là ma giáo, đương nhiên chính là kẻ địch của chính đạo Thiên Sinh Môn, Kim Dương Tự, tuy nhiên thường chỉ dừng lại ở mức đệ tử giao phong, nhưng cũng là vô cùng kịch liệt. - Đệ tử Thiên Sinh Môn ? Đại hán cao to cũng lập tức nhận ra thân phận của ba người bọn Tiêu Quyết, còn Tử Thiên y phục hắc bào vốn là trái ngược với đa phần đệ tử chính đạo lại không đeo phù hiệu của Thiên Sinh Môn và Lữ Dương là đệ tử tông phái trung châu nên hắn không xác định được. - Vân Đốc, Vân Tam, hai tên ăn hại các ngươi ! Chỉ là mấy tên kiến hôi tiểu tử vắt mũi chưa sạch mà cũng không giết được ? Đã vậy còn bị chết mất một người, ta có nên lôi các ngươi ra làm Cốt Khôi không đây ? Hán tử mặt mày bệnh hoạn trầm giọng quát.

Vân Đốc, Vân Tam hai người đỏ mặt tía tai, còn chưa kịp phản bác thì Tiêu Quyết đã hừ lạnh một tiếng, hai mắt tràn lên sát ý, tiến lên một bước nói :

- Yêu nghiệt càn rỡ ! Khẩu khí thật là lớn, hôm nay ta thật muốn xem các ngươi có bản lĩnh gì mà dám lớn lối như vậy !

- Hử ? Nam tử gầy gò quay lại nhìn Tiêu Quyết, cười khinh miệt nói :

- Chỉ là một cái Nhất Tinh Võ Linh mà thôi, làm gì có tư cách nói chuyện với ta !

Tiêu Quyết giận run người, nếu không phải vì còn chưa rõ thực lực của đối phương thì hắn đã sớm xông lên chém giết rồi.

Tử Thiên ngược lại lại có chút âm trầm sắc mặt, trong lòng thầm đánh tương quan lực lượng của song phương, càng lúc càng thầm hô không ổn.

Thực lực của hai bên lúc này phải nói là chênh lệch như trời với đất, đại hán kia thực lực cực kỳ khủng bố, đạt tới Thất Tinh Võ Ngân Đỉnh Phong, chỉ cần mình y ra trận cũng đủ đem cả đám người bọn hắn hành chết, hơn nữa hai nam tử mặt mày bệnh hoạn kia cũng đồng dạng là Tam Tinh Võ Ngân, còn mỹ phu cùng hai người Vân Đốc, Vâm Tam cũng là Tứ Tinh Võ Linh, đội hình bậc này phải nói là hoàn toàn áp đảo bọn hắn tổ đội năm người, xem ra Luyện Cốt Đường cực kỳ coi trọng Thanh Liên Đài nên mới không biết xấu hổ phái ra một trưởng lão có thực lực cực mạnh ra tranh đoạt thế này, mặc dù Tử Thiên hắn không sợ, nhưng cũng không muốn phải chưa gì đã liều mạng phí sức với bọn chúng.

Lúc này hắn đã mất đi một con bài tẩy, Huyền Hỏa Phá Hoang Trận Pháp sau hai lần đại chiến đã suy yếu quá nhiều, cần phải có thời gian hồi phục không thể tái chiến, lúc này hắn chỉ còn lại Hỏa Yêu Khôi trong tay, tuy nói có thể mượn thực lực của Tiểu Long nhưng ở trước mặt người của Thiên Sinh Môn hắn lại không hề muốn bại lộ bí mật của mình, hơn nữa nếu sử dụng sức mạnh khủng bố kia thì cho dù hắn có Hỏa Lôi Cương Thể phòng hộ cũng sẽ ít nhiều chịu tổn thương, vì thế hắn thật sự là không hề muốn xảy ra quyết đấu lúc này.

Lữ Dương bên cạnh cũng cau chặt chân mày, hắn cũng đồng dạng với Tử Thiên không hề ân oán gì với lũ người Luyện Cốt Đường này, nếu không ba người kia là đồng đội của bằng hữu hắn thì Lữ Dương cũng chẳng để ý tới họ làm gì, nhưng cũng không ai có quyền ép hắn phải đánh cược mạng sống của mình vào lúc này chỉ vì mấy người xa lạ này.

Tuấn Khải vô tình nhìn thấy nét bất đắc dĩ trong mắt hai người Tử Thiên thì lập tức hoảng hồn sợ hãi, hắn biết bây giờ thực lực hai bên chênh lệch rất lớn, nếu lúc này Tử Thiên và Lữ Dương hai kẻ có chiến lực mạnh nhất rút lui thì ba người bọn hắn chỉ có một con đường chết ! - Bắt chúng lại, sau này có dịp có thể dùng để ép Thiên Sinh Môn hạ mình tới chuộc ! Mỹ phụ cười khẽ nói.

- Mấy người các ngươi ở lại đi, một mình Thạch Sơn ta là đủ rồi ! Đại hán thân hình to lớn tên gọi Thạch Sơn cười nhạt một tiếng, một chưởng uy lực như đại sơn chậm rãi vỗ xuống, lập tức đem đường lui năm người Tử Thiên toàn bộ phong bế.

Thực lực của Thất Tinh Võ Ngân thực sự là quá cường hãn, tùy tiện xuất một chưởng cũng đủ làm cả năm người phải lâm vào tuyệt cảnh.

Tử Thiên trong lòng than nhẹ một tiếng, rốt cuộc là vẫn phải chiến một trận a !

Ngón tay hắn khẽ búng một cái, Hỏa Yêu Khôi thân hình đỏ rực như lửa lần nữa xuất hiện bên cạnh, không chút do dự phóng lên không trung, hung hăng đấm ra một quyền cứng rắn đem Thạch Sơn đẩy lùi. - Muốn bắt chúng ta . . . cũng không dễ như vậy ! Tử Thiên lạnh lùng nói, bước lên đứng chắn trước mặt bốn người Lữ Dương, Hỏa Yêu Khôi thân hình có chút to con kia cũng tiến lên, vừa vặn chặn ngay khí thế bức người của Thạch Sơn lại.

Thạch Sơn mặc dù đáng ghét nhưng không thể phủ nhận thực lực của hắn cực kỳ mạnh mẽ, là Thất Tinh Võ Ngân hàng thật giá thật, ngay cả Tử Thiên nếu không có Tiểu Long trợ sức dù trổ hết bài tẩy cũng vô phép cùng y chống lại, vì thế ở đây cũng chỉ có Hỏa Yêu Khôi là có thể ngăn được y.

Thạch Sơn hai mắt có chút híp lại, thoáng lộ ra vẻ kiêng kị đối với Hỏa Yêu Khôi, rõ ràng vừa rồi giao thủ y cũng không chiếm được bất cứ chỗ tốt nào từ tay nó, biết rằng thực lực cái Hỏa Nô này không hề thua kém mình, nếu thật phải sinh tử đấu, tuy rằng y không hẳn là không hạ được nó nhưng chỉ sợ cũng sẽ kiệt sức mà chết. - Khó trách dám kiêu ngạo như vậy, thì ra là có một cỗ khôi lỗi ! Mỹ phụ cũng có chút động dung, nhưng rốt cuộc vẫn là cười lạnh, khôi lỗi cường đại thì sao ? Không lấy ra đã tốt, bây giờ coi như nó có thể chống cự với Thạch Sơn đi nữa thì chỉ cần bọn họ xông lên giết sạch 5 người Tử Thiên thì khôi lỗi kia chẳng phải sẽ rơi vào tay chúng sao ?

Tử Thiên hai mắt cực kỳ ngưng trọng, hắn biết tuy Hỏa Yêu Khôi thực lực rất mạnh nhưng cũng là vô phép nhanh chóng đánh bại được Thạch Sơn, mà bên kia thì vẫn còn hai tên Tam Tinh Võ Ngân nữa chứ, nhưng nếu quả thật bị chúng ép tới đường cùng, Tử Thiên cũng chỉ có thể liều mạng mượn thực lực của Tiểu Long cho chúng đi gặp diêm vương ngay tức khắc. - Đằng Lệ, Chung Do, hai người các ngươi xông lên giết bọn chúng cho ta ! Thạch Sơn lao lên chặn đường Hỏa Yêu Khôi, lập tức ra lệnh đồ sát với đồng bọn. - Yên tâm ! Đằng Lệ liếm liếm môi, bỗng ánh mắt dừng lại trên người Du Tuyết Sang, lập tức há miệng tới chảy cả nước miếng, cười dâm tà nói :

- Không ngờ vậy mà gặp được một món cực phẩm như vậy, quả là tiện nghi cho ta !

Tử Thiên cả bọn nét mặt nhất thời càng trở nên âm lãnh, trong mắt bùng lên một cỗ điên cuồng, hét lớn :

- Động thủ ! Cả năm người đồng loạt thi triển pháp bảo Thiên Cấp tiên kiếm, hóa thành năm đạo hào quang phóng tới chỗ địch thủ.

- Vương huynh, ta ngăn Chung Do lại, ngươi tốt nhất là nhanh lên một chút ! Lữ Dương tay nắm chặt Huyết Vũ Trọng Kiếm, cắn răng lao tới chặn đường nam tử tên Chung Do lại, liều mạng đem trọng kiếm bổ xuống. - Không biết tự lượng sức ! Thấy một tên Lục Tinh Võ Linh mà cũng dám động thủ với mình, Chung Do chỉ cười khẩy, lộ ra vẻ xem thường cực độ, một chưởng như có như không đánh ra, va chạm với trọng kiếm. - Hự ! Trọng kiếm lập tức bị đẩy lùi, Lữ Dương khẽ rên lên một tiếng, thân hình bị đẩy lui cả trượng, nhìn thanh huyết kiếm đang không ngừng phát ra những tiếng " u u " mà cười khổ không ngừng, quả nhiên hắn cho dù có thể vượt cấp chiến đấu thì không thể nào là địch thủ của tên này.

Tử Thiên biết Đằng Lệ đã đặt một chân vào Tứ Tinh Võ Ngân, so với Chung Do còn mạnh hơn một ít, lúc này lại không thể dây dưa lâu, bèn lập tức dùng toàn lực quyết một trận tử chiến, trên ngực lập tức hiện lên một đường lôi văn đỏ rực, khắp người bùng lên từng tia hỏa lôi dày đặc. - Hỏa Lôi Cương Thể !

Đằng Lệ nhìn khí tức của Tử Thiên bỗng tăng vọt lên thì cũng thoáng có chút động dung, nhưng vẫn không thèm nói gì, một thanh trường thương màu đỏ lập tức hiện ra trong tay, thân hình lao tới, trường thương hóa thành vô số thương ảnh thần tốc nhắm vào những yếu huyệt của Tử Thiên mà đánh tới.

Tử Thiên hai mắt lóe hàn quang, Thanh Long Cổ Kiếm trong tay cũng tỏa ra thanh quang rực rỡ, bắn ra vô vàn đạo kiếm ảnh, không chút sợ hãi cùng trường thương điên cuồng giao thủ.

Hai người một kiếm một thương không ngừng va chạm kịch liệt, Tử Thiên vẫn không hề có giấu hiệu rơi xuống hạ phong, điều này làm Đằng Lệ rất khó chịu, không nghĩ tới chỉ là một Bát Tinh Võ Linh lại có thể bộc phát sức chiến đấu kinh người đến vậy.

Pháp bảo lẫn kiếm pháp cấp bậc đó không thua gì y thì cũng thôi đi, đã vậy nhục thể của tên này lại còn cực kỳ cường đại, mỗi lần tiên kiếm đập lên trường thương là tay Đằng Lệ lại truyền tới một cảm giác tê rần như điện giật, khiến sắc mặt của hắn càng lúc càng trở nên khó coi.

Cả đám người Luyện Cốt Đường đang kịch liệt giao thủ với bọn Lữ Dương cũng ngẩn người nhìn một màn trước mắt, có chút hoài nghi mình có phải hay không là đang nhìn lầm, Đằng Lệ là trưởng lão cấp bậc không thấp trong Luyện Cốt Đường, vậy mà vẫn không thể chiếm được thượng phong trong tay Tử Thiên sao ? - Đằng Lệ ngươi nói thì hay lắm, chỉ là một tên tiểu tử Võ Linh cấp mà tốn nhiều thời gian thế à ? Vân Đốc lúc nãy bị Đằng Lệ trách mắng lúc này có chút vui mừng khi người khác gặp họa, cười lạnh nói.

Đằng Lệ nghe từng chữ của tên kia lọt vào tai thì cơn giận bùng lên, chỉ hận không thể phân thân lao ra xé xác Vân Đốc ra thành muôn vạn mảnh.

Khác với trận chiến bên Tử Thiên, Hỏa Yêu Khôi lại bất ngờ chiếm được một chút thượng phong trước Thạch Sơn, dù sao thì trong trận chiến cùng cấp bậc thì khôi lỗi vẫn có một chút lợi thế đó là dù nhân loại có mạnh đến đâu thì cũng phải biết mệt, còn khôi lỗi thì chỉ có một việc đó là giết chóc, không có tí cảm giác nào.

Có điều ở những vòng chiến khác lại xuôi theo chiều hướng cực kỳ bất lợi cho nhóm Tử Thiên, Lữ Dương quả nhiên hoàn toàn bị Chung Do áp đảo, còn nhóm ba người Du Tuyết Sang cũng không khác gì hơn, bị ba người mỹ phụ, Vân Đốc, Vân Tam dồn ép tới nghẹt thở.

Tử Thiên chiến ý trong mắt ngày càng đậm, tay sử Thanh Long Cổ Kiếm ngày càng vi diệu, năng lượng cuồng bạo của Hỏa Lôi Cương Thể tràn ra, tốc độ kinh khủng hóa thành vô số đạo long ảnh tấn công làm Đằng Lệ cũng phải hoa cả mắt.

Trường kiếm cùng trường thương lần nữa va chạm, hai người thân hình lui lại vài bước, Đằng Lệ xoa xoa cánh tay đã tê dại, có chút kinh ngạc nói :

- Có chút bổn sự ! Nếu ngươi cũng là Võ Ngân cường giả, e rằng Thạch Sơn cũng không thể làm gì được ngươi, đáng tiếc . . . ngươi dù thế nào cũng chỉ là Võ Linh cấp bậc mà thôi ! - Bây giờ ta sẽ cho ngươi biết thế nào là tuyệt học của Luyện Cốt Đường ! Lời nói vừa dứt, hai tay Đằng Lệ đã kết thành vô số hình ấn kỳ dị, bỗng từ trong nạp giới của hắn bay ra một bộ cốt nhân trắng ghê rợn.

Đằng Lệ khẽ cắn đầu lưỡi, phun lên bộ xương một ngụm máu tươi, lập tức bộ xương như được thúc dục tỏa ra ánh sáng màu trắng kỳ dị, bay tới dung nhập với cơ thể Đằng Lệ, trong nháy mắt đã biến thành một bộ giáp bằng xương quanh người y. - Bạch Cốt Giáp ! Tuyệt học phòng thủ của Luyện Cốt Đường ! Tử Thiên đồng tử co nhỏ lại hết cỡ, hắn đã cảm nhận được mùi vị nguy hiểm từ bộ giáp kỳ dị kia.

- Ha ha ! Tiểu tạp chủng, Bạch Cốt Giáp của ta ngay cả Tứ Tinh Võ Ngân cũng không thể phá nổi, bây giờ ta xem ngươi làm sao công kích được ta ! Đằng Lệ cười khẩy đắc ý nói. - Rùa rụt cổ ! Tử Thiên thản nhiên cười nhạt đáp, thân hình lại một lần nữa biến mất tại chỗ, Thanh Long Cổ Kiếm nhắm trúng vị trí tim của Đằng Lệ đâm tới. - Keng ! Một tiếng giòn tan, nhưng tiên kiếm không hề tạo được thương tổn gì cho cốt giáp, Đằng Lệ một quyền hung hăng đánh ra, kình lực khủng bố làm Tử Thiên cũng phải có chút hít thở khó khăn. - Bạch Cốt Thần Quyền !

- Hắc Long Nộ ! Tử Thiên lúc này không còn kịp né tránh, tả thủ biến thành long đầu đáp trả.

- Bành ! Một tiếng trầm đục, Tử Thiên bị đẩy lui cả mấy trượng mới dừng lại, còn Đằng Lệ vẫn nhàn nhã đứng tại chỗ, quả nhiên là đã chiếm thượng phong.

- Khặc khặc ! Không biết lượng sức, ngươi nghĩ rằng mình có thể phá vỡ Bạch Cốt Giáp của ta ư ? Đằng Lệ cười trào phúng nói.

Tử Thiên hai mắt trở nên hung lệ, trầm ngâm một lát rồi khuôn mặt nở một nét cười quái dị, nhàn nhạt đáp :

- Ngươi có chiến giáp, còn ta thì không sao ?

Bạn đang đọc Sát Thần Ký của doimatmaudo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.