Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

37 : Tăng Cấp Chóng Mặt - Xung Đột

3840 chữ

Tử Thiên khuôn mặt tuấn mỹ hiện ra một nét cười cuồng hỉ, gật đầu nói :

May mắn !

Long Lão cười cười, đang định hỏi thêm thì lập tức cả khuôn mặt biến thành vẻ cổ quái, trợn trừng mắt nhìn nam tử trước mặt, trong mắt hiện lên một tia khiếp sợ.

Tử Thiên lúc này cũng cảm thấy đấu khí trong cơ thể bỗng nhiên nổi bùng lên như hồng thủy tràn lên khỏi bờ, không gì ngăn cản nổi, ba động trong cơ thể càng lúc càng dữ dội, toàn thân hắn phát ra nhiệt độ kinh hoàng mà ngay cả Long Lão có Nham Thạch Tâm Diễm chống đỡ cũng phải biến sắc.

Hỏa diễm xanh biếc xoay quanh hắn, tạo thành một cột lửa cao vút, cảm nhận lực lượng trong cơ thể đầy tràn lên như biển, bàn tay Tử Thiên nắm chặt lại, xương cốt phát những tiếng kêu thanh thoát, hơi thở của hắn cũng theo đó mà tăng lên với tốc độ kinh hoàng.

Ngũ Tinh Võ Chuyển, Lục Tinh, Thất Tinh, Bát Tinh, Cửu Tinh, . . . !

Long Lão nét khiếp sợ trong mắt càng lúc càng dày đặc, gặp phải tình huống thế này dù hắn có định lực tốt đến mấy cũng phải choáng váng, há miệng thở dốc, vì khí tức của Tử Thiên vẫn không hề đình chỉ mà tiếp tục đánh sâu vào Võ Linh cấp bậc.

Nhất Tinh Võ Linh, Nhị Tinh Võ Linh, hơi thở điên cuồng tăng bạo, cuối cùng tăng mạnh tới Tứ Tinh Võ Linh mới gặp trở ngại phải đình chỉ, hỏa diễm xanh biếc bên cạnh cũng theo đó mà ngừng thiêu đốt, màu sắc dừng như do dung hợp với hắc hỏa trong người hắn mà trở nên đậm hơn rất nhiều, từ từ thu vào trong cơ thể Tử Thiên.

Tứ Tinh Võ Linh ? Tử Thiên lúc này cũng không dám tin vào mắt mình được nữa, nhưng dù hắn cảm nhận thế nào cũng thấy khí tức của mình đã mạnh hơn trước cả trăm lần, nếu người ngoài mà nhìn thấy một màn một bước lên trời thế này quả thật chỉ muốn đập đầu vào đá mà chết cho rồi.

Mỗi lần tiến cấp của họ nhanh nhất cũng phải mất vài tuần, còn tên gia hỏa yêu quái này một lần tăng tới 10 cấp, thế này thì . . . còn tu luyện làm quái gì nữa ?

Tốc độ cỡ này, thần tiên cũng bì không kịp à nha !

Long Lão đưa tay ôm trán, xoa mắt nói :

Cái này . . . ngươi rốt cuộc đã làm gì vậy ?

Tử Thiên cũng cười khổ, hắn cũng chẳng hiểu chuyện gì đã xảy, vốn hắn chỉ định cắn nuốt dị hỏa để hi vọng có thêm chút bổn sự để đấu với Lôi Vân, nào ngờ vừa thôn phệ xong Hải Tâm Diễm đã dung hợp với hỏa diễm trong người hắn, rồi cấp luôn cho hắn một khối lượng đấu khí tinh thuần khổng lồ, nhờ đó mà hắn tiến cấp dễ như ăn cháo trong vòng vài phút đồng hồ.

Song thủ khẽ vươn ra cảm nhận nguồn đạo lực khủng bố mới tiếp nhận, đấu khí bàng bạc như muốn tràn ra khỏi cơ thể, không khỏi tặc lưỡi, cảm giác tấn cấp này thật là quá dọa người.

Chắc là do công pháp hử ? Long Lão trầm giọng hỏi.

Tử Thiên cũng giật mình, nếu nói là điểm khác người thì chắc chỉ có chuyện là hắn tu luyện cùng lúc hai đại công pháp âm dương trái ngược, có điều hắn bao giờ để ý tới chuyện này mà thôi !

Long Lão cũng âm trầm hẳn đi, thực ra hắn nói với Tử Thiên như vậy, nhưng trong bụng lại nghĩ khác, chuyện tăng cấp kinh khủng thế này, một là do công pháp, hai là do hắn bị phong ấn bên trong Tử Thiên, ba là do Thái Dương Vương huyết mạch.

Khả năng thứ hai thì coi như bỏ qua vì hắn không cảm thấy bất cứ điểm khác thường nào trong cơ thể khi Tử Thiên tiến cấp nên không thể nói là do hắn được !

Theo hắn biết thì Tử Thiên có chân khí chủ lực là hỏa thuộc tính, có điều khác với người thường, do hắn tu luyện hai đại công pháp trái ngược nhau và sử dụng Hắc Thạch Đao cổ quái cùng dung hợp mà tạo thành hắc hỏa chân khí kỳ dị không khác gì dị hỏa, có thể trong lúc dung hợp hai loại hỏa diễm mà hắn tiến cấp chăng ?

Còn nếu là do huyết mạch thì cũng rất có thể, Thái Dương Vương chính là bá vương của mọi thuộc tính năng, chỉ có người mang dòng máu này mới có thể chân chính phát huy hết sức mạnh của dị biến thuộc tính năng, dị hỏa cỡ Hải Tâm Diễm gặp phải Thái Dương Vương thì không khác gì sông rạch mà đòi so với đại dương bao la, lập tức dâng mọi thứ của quân hầu cho đức hoàng đế ngay, thậm chí có là huyết mạch chưa thức tỉnh đi nữa !

Lực chấn áp của Thái Dương Vương không phải là thứ huyết mạch lực thông thường có thể so sánh !

Có điều hắn có thể nhận thấy một điểm rất đặc biệt ở Tử Thiên sau khi có được dị hỏa, đó là hắn cảm nhận được phương pháp khống chế dị hỏa của Tử Thiên hoàn toàn khác với thông thường, Long Lão khi có được dị hỏa thì chỉ có thể đem nó áp chế lại để bản thân sử dụng lực lượng của nó khi cần, mà tất cả những người có dị biến thuộc tính năng đều làm như vậy, như vậy theo một cách nghĩ nào đó thì dị hỏa vẫn có lực đề kháng nhất định với cơ thể, và chỉ có thể coi như là trợ thủ của chủ nhân, tất nhiên không thể phát huy hết uy lực vốn có của nó.

Nhưng Tử Thiên thì lại khác, cơ thể hắn vừa rồi dường như trở thành một cái động không đáy đem toàn bộ Hải Tâm Diễm vào mà cắn nuốt rồi dung hợp làm một với cơ thể, đấu khí trong cơ thể có lẽ cũng đã dự theo việc này mà tăng bạo lên, vậy khi sử dụng dị hỏa sẽ như nước chảy mây trôi, không hề có chút khó khăn nào, tâm ý sẽ hai mà như một, về điểm này thì ngay cả Long Lão cũng chỉ có thể đứng nhìn bằng đôi mắt thán phục.

Bởi hắn biết nhân loại bình thường và thuộc tính năng không có cách gì có thể dung hợp làm một như vậy, vậy nên trạng thái lúc này của Long Lão đã là tốt nhất rồi, có điều Tử Thiên không phải là người bình thường . . .

Nghĩ tới đau cả đầu mà vẫn chẳng tìm được manh mối nào, Long Lão chỉ có thể lắc đầu bỏ cuộc, dù sao trước cũng không có vẻ gì là có hại, ít nhất thì tăng một lần tới 10 cấp thì đến hắn cũng phải chắp tay quỳ gối gọi là lão tổ sư của mọi thiên tài.

Tử Thiên cũng cười trừ từ chối cho ý kiến, bất quá cũng phi thường hài lòng về trạng thái lúc này của mình, cảm thấy cho dù gặp phải đối phương cao hơn mình vài tinh hắn cũng có thể đánh bại không phí nhiều sức lực, đây chính là điểm thần kỳ nhất của dị hỏa sau khi thôn phệ thành công.

Cũng đến lúc ra khỏi đây rồi nhỉ ! Tử Thiên quay lại cười nói với Long Lão.

Cũng phải, dù sao ngươi cũng nên sớm quay lại Diệp Gia thôi, chuẩn bị đấu với Lôi Vân ! Mà thôi . . . với trình độ của ngươi hiện giờ, Lôi Vân kia có thể làm gì được ngươi chứ ! Long Lão lại cười khổ một tiếng đáp, trong lòng vẫn chưa hết kinh ngạc về chuyện Tử Thiên có được chỗ tốt như vậy sau khi thôn phệ dị hỏa. ---

Diệp Gia, trong một trang viện rộng lớn, có chừng 30 người đang đứng ngồi không yên, khuôn mặt đầy vẻ nghiêm trọng, bên cạnh hán tử trung niên đang ngồi trên ghế khảm ngọc, có hai bóng ảnh xinh đẹp, khuôn mặt lãnh diễm có phần tương tự như nhau chia ra đứng bên cạnh Diệp Mặc.

Diệp Mặc lúc này cũng cực kỳ gấp gáp, hai tay đan chặt vào nhau, cuối cùng nhịn không nổi quay lại nhìn nữ tử vận bạch y, cất giọng âm trầm hỏi :

Ngọc nhi, ngươi có nắm chắc không ? Bất quá sau khi hỏi ông ta cũng phải tự cười khổ, nhìn có vẻ không tin tưởng lắm vào câu hỏi của mình.

Nữ tử bạch y đó chính là trưởng nữ của Diệp Mặc, đại tỷ của Diệp Hân, Diệp Ngọc !

Không hề, nhưng ngoài ta ra, còn ai có thể đấu với Lôi Vân chứ ! Diệp Ngọc khẽ vén mấy sợi tóc mềm mại trên trán, lắc đầu nói.

Không ngờ cảnh giới Võ Linh lại khó khăn thế ! Tỷ tỷ bế quan lâu như vậy mà cũng không đột phá được ! Diệp Hân khuôn mặt lãnh diễm tràn đầy sự thất vọng, buồn rầu nói.

Nghe biểu muội nói vậy nhưng Diệp Ngọc cũng không có bất cứ phản bác nào, vì biết được ý đồ của Lôi Gia, nàng bế quan gần nửa năm, hạ quyết tâm đạt tới Võ Linh cấp, nhưng kế quả thật đáng thất vọng, cũng chỉ có thể lên được Thất Tinh Võ Chuyển, còn cách Võ Linh quá xa, mà Lôi Vân 1 năm trước đã đạt tới Võ Chuyển cấp rồi, chênh lệch đúng là thể chối bỏ.

Xem ra chỉ có thể chờ Tử Thiên về thôi ! Diệp Hân ánh mắt mang theo một tia hi vọng mỏng manh, nói.

Khó ! Với thực lực của hắn cho dù có gặp được kỳ ngộ cũng không có khả năng chống lại Lôi Vân ! Diệp Mặc lắc đầu đáp, có vẻ không mấy tin tưởng.

Ài da . . . Diệp gia chủ, cũng không hẳn là như vậy a ! Lời nói của Diệp Mặc vừa ra khỏi miệng, một đạo thân ảnh vận hắc y bỗng xuất hiện như quỷ mị giữa đại điện, trào phúng nói.

Tử Thiên tiểu hữu, ngươi rốt cuộc cũng trở . . . ! A . . . khí tức của ngươi ! Thấy hắn trở lại, Diệp Mặc cũng có chút vui mừng, bỗng nhiên nhận thấy cỗ hơi thở của hắc bào nam tử trước mặt đã mạnh hơn trước cả trăm lần, không khỏi há hốc mồm miệng, định thần dò xét, nét hoảng sợ trên lão càng lúc càng đậm.

Tứ Tinh Võ Linh ? Làm sao có thể ? Tất cả trưởng lão Diệp Gia đã từng gặp Tử Thiên lúc này ai cũng choáng váng, từ sâu thẳm trong tim tràn ra một cảm giác hoảng sợ đến cực độ.

Theo họ biết thì một tuần trước, Tử Thiên chỉ mới là Tứ Tinh Võ Chuyển thôi mà, mà lúc này đã là một Võ Linh Tứ Tinh hàng thật giá thật, không có chút gì là ngụy tạo, tốc độ tu luyện cỡ này . . . ặc bọn hắn cũng chỉ có thể kêu lên một tiếng “ quái vật “ mà thôi.

Một tuần !

Làm sao trong khoảng thời gian ngắn như vậy có thể đột phá kinh hoàng tới như vậy, nếu không phải bọn hắn tận mắt nhìn thấy thì chẳng ai thèm tin ! Tốc độ tu luyện thế này quả thật làm những lão gia hỏa bọn hắn phải hổ thẹn đến mức không dám nhìn ai đây mà !

Diệp Mặc cũng phải nuốt từng ngụm trọc khí, đầu óc vẫn chưa hết choáng váng, lúc này lão quả thật có chút muốn kiếm một cục đá tự đập vào mà chết cho rồi, tên tiểu yêu quái này tu luyện kinh dị như vậy, thì lão còn tu luyện làm quái gì nữa ? Không lẽ thời này tu luyện tiến cấp dễ dàng vậy sao ?

Trong một tuần nhảy từ Võ Chuyển Tứ Tinh lên Võ Linh ! Tiểu tử ngươi quả là muốn làm cho ta xấu hổ không có mặt mũi gặp người đây mà ! Diệp Mặc khó khăn lắm mới khôi phục một ít thanh tỉnh, cười khổ nói.

Đối với câu này Tử Thiên cũng chỉ có thể vô phương phản bác, nói thực cho dù hắn có siêu phàm tới mức nào mà không gặp kỳ duyên cắn nuốt được Hải Tâm Diễm thì cũng vô cách để có thể tiến cấp vù vù như vậy.

Diệp Hân đứng một bên nghe phụ thân nói thế cũng phải chết điếng người, ngây ngốc nhìn hắc bào nam tử trước mặt, rồi lập tức mừng rỡ nói :

Phụ thân, vậy hãy để Tử Thiên huynh đấu với Lôi Vân ! Hẳn là không có vấn đề gì chứ !

Diệp Mặc cúi đầu trầm tư một lát rồi cũng gật đầu, dù sao với Tử Thiên lão thật sự phi thường hài lòng, có thể trong một tuần tiến cấp Võ Linh thì đương nhiên hắn phải có bối cảnh siêu khủng, nếu nói không có thủ đoạn hộ thân thì chắc chẳng ai tin, Diệp Gia có cơ hội kết giao với một siêu thế lực như thế quả là đại hỉ.

Khoan đã ! Trong lúc mọi người còn đang ngơ ngẩn thì Diệp Ngọc từ nãy giờ vẫn im lặng bỗng lên tiếng cắt ngang :

Phụ thân, cho một người ngoại tộc ra tay như vậy có phải là đánh mất hết sỉ diện của Diệp Gia chúng ta không ?

Diệp Mặc nghe lời nói lạnh lùng này của nàng lập tức ngớ người ra, rồi bất chợt cười khổ một tiếng, lão hiểu rõ nhi nữ này của mình kiêu ngạo đến mức nào, trước giờ thiên phú của nàng tựa hồ không hề thua kém Lôi Vân, bất quá chỉ vì tuổi tác chênh lệch nên đạo hạnh kém xa y, lúc này nàng nhìn thấy một thanh niên tuổi so với mình còn nhỏ hơn mà thực lực đã đạt tới Võ Linh, hiển nhiên là rất khó chịu, cho dù người đó là đang có ý giúp mình thì vẫn không thể thay đổi.

Tử Thiên ở một bên cũng bất giác phải cau mày, hắn có thể nhìn thấy rõ hàm ý khiêu khích trong lời nói lẫn đôi mắt của nữ nhân này, có điều gặp cảnh này hắn cũng chẳng quan tâm cho lắm, hắn liếc qua một cái là biết thực lực của nữ nhân tên Diệp Ngọc này chỉ là Thất Tinh Võ Chuyển mà thôi, làm gì có tư cách mà kiêu ngạo trước hắn.

Việc hôn sự của ta không thể giao vào tay một tên lai lịch chưa rõ ! Hơn nữa chắc gì hắn đã có thể thắng được ta chứ ? Thấy mọi người lâm vào trầm mặc, Diệp Ngọc nét kiêu ngạo trên mặt càng tăng, đưa mắt khinh thường nhìn Tử Thiên nói, nàng căn bản không tin ở độ tuổi của hắn có thể đạt tới Võ Linh, chẳng qua là dùng chút tà môn đánh lừa mọi người mà thôi.

Tỷ tỷ . . . ! Diệp Hân trong bụng sợ không kể đâu cho hết, thầm trách Diệp Ngọc quá tự phụ mà buông lời xúc phạm làm Tử Thiên giận dữ bỏ đi thì nàng sẽ hối hận muốn chết, có điều trước mặt nhiều người thế này không dám to tiếng với đại tỷ, chỉ có thế khẽ nhắc nhở một chút.

Tử Thiên nét âm trầm trên mặt càng lúc càng đậm, với tính tình của hắn vốn không để người khác coi thường mình như vậy, huống chi nữ nhân này thực lực kém xa hắn, nếu không phải đây là địa bàn của Diệp Gia, hẳn là hắn đã ra tay cho nữ nhân ngạo khí ngất trời này một bài học rồi. Cùng là chị em mà nữ nhân này so với Diệp Hân thì quả là một trời một vực.

Có điều Diệp Ngọc quả thực cũng chưa dám động thủ với Tử Thiên bởi nàng căn bản không cách gì nhìn thấu được thực lực của đối phương, bèn quay lại nói với một lão già sau lưng nàng :

Diệp Tu thúc thúc, mời thúc ra đối chiêu với hắn một phen ! Nếu hắn thắng thì ta mới chấp nhận cho hắn lên đài !

Diệp đại tiểu thư, tại hạ không phải là trái hồng mềm ! Ngươi đừng tưởng muốn đá đi đâu cũng được nhé ! Tử Thiên lúc này không còn nhịn nổi, cắn răng tiến lên trước hai bước, đem đấu khí trong cơ thể bùng phát, ép tới chỗ Diệp Ngọc, gầm lên nói.

Đấu khí mênh mông tràn tới lập tức không cho Diệp Ngọc một chút cơ hội phản kháng nào, thân hình mềm mại lập tức thần công của hắn ép khụy xuống, ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nề khó khăn.

Thấy Diệp Ngọc chịu thiệt, Diệp Tu cùng 2 lão giả có thực lực Tam Tinh Võ Linh vội tiến lên đứng chắn trước mặt nàng, đem đấu khí bộc phát toàn lực mới miễn cưỡng chặn áp lực kinh khủng kia lại.

Tử Thiên, ngươi đừng quá phận ! Diệp Tu sắc mặt trầm xuống quát lạnh nói.

Tử Thiên nét mặt lạnh như băng, không thèm để ý đến lão thất phu ấy, quay sang ôm quyền nói với Diệp Mặc :

Diệp gia chủ, tại hạ vô năng không dám khoe cái xấu của bản thân ! Xin cáo từ ! Rồi hắn quay người đi thẳng, cũng chẳng cấp cho Diệp Mặc một cơ hội giải thích, nữ nhân Diệp Ngọc cùng mấy lão gia hỏa kia đã tạo cho hắn một ấn tượng cực kỳ không tốt, dù nói Diệp Gia cho hắn vài dược liệu để luyện chế Luyện Hóa Đan nhưng trước đó hắn cũng nhiều lần liều mạng cứu mạng nhi nữ của gia chủ họ thành ra xem như không ai nợ ai rồi.

Thấy hắn không chút cố kỵ quay lưng đi khỏi, đám người Diệp Gia lập tức biến sắc, khó khăn bọn hắn mới tìm được một người có thể chống lại Lôi Vân, tránh việc để hai tỷ muội Diệp Ngọc đều rơi vào tay Lôi Gia, rồi như vậy chẳng phải Diệp Gia sẽ từ từ bị thôn tính hay sao, làm sao có thể để Tử Thiên ra đi dễ dàng như vậy ?

Vương Tử Thiên, ngươi tưởng Diệp Gia ta muốn đến muốn đi thì đi sao ? Diệp Gia hộ vệ, bắt tên nhãi đó lại cho ta ! Diệp Tu tức giận quát lớn, vẫy tay một cái, lập tức có hơn 20 hán tử cầm binh khí nhảy ra đem Tử Thiên vây lại.

Tự nhiên lâm vào hoàn cảnh thế này, ngay cả với định lực của Tử Thiên cũng phải tức giận đến nắm chặt quyền thủ, đúng là có thực lực thì muốn làm gì cũng được ! Hoàn toàn có thể đổi trắng thay đen ! Biến sai thành đúng !

Diệp Gia các ngươi không biết liêm sỉ, lại muốn ra tay với ân nhân của nhi nữ gia chủ sao ? Tử Thiên nét mặt cực kỳ âm hàn, lạnh lùng nói.

Nghe câu này mấy lão gia hỏa bên kia cũng có chút xấu hổ, bất quá lập tức chấn định, Diệp Tu cười khẩy nói :

Ha ha, nếu vậy xin mời Tử Thiên tiểu hữu ở lại Diệp Gia ta một chuyến ! Làm một vài chuyện rồi hãy đi !

Nhìn bộ dáng không biết xấu hổ của y, Tử Thiên không khỏi cắn chặt răng, đưa mắt nhìn xung quanh, thực lực của những người ở đây đều quá mạnh, hắn tuyệt đối không có cơ may trốn thoát, nhưng ở lại đây chắc hẳn cũng chẳng tốt lành gì.

Đám người kia thấy thế càng đắc ý, không để tâm tới chuyện mình đang cậy đông gây khó dễ một tiểu bối, binh khí trong tay lóe sáng theo đó mà tiến lại gần.

Ai dám động tới hắn bước lên cho ta xem ! Ngay lúc đám người Diệp Gia còn đang tự đắc, một bóng ảnh nam tử tuấn tú màu bạc đã xuất hiện bên cạnh Tử Thiên, lạnh lùng đưa nhìn xung quanh, lạnh lẽo nói.

Ngươi là tên nào ? Sao dám xen vào chuyện của Diệp Gia chúng ta ? Diệp Tu thấy nam tử màu bạc kia xuất hiện nhanh tới mức hắn không thể cảm nhận được chút nào thì cũng phải đổi sắc mặt, có điều y vẫn cậy bên mình đông người, không chút e ngại buông lời đe dọa.

Hắc, chỉ là một cái Diệp Gia bé như kiến hôi mà cũng dám khoe mẽ trước mặt lão tử ! Long Lão không hề để ý tới mấy lời đe dọa của Diệp Tu, cười lạnh nói.

Lúc hắn còn toàn thịnh, ngay cả những cường giả đỉnh cấp trên đại lục cũng còn phải khách khách khí khí với hắn, nói gì chỉ là một cái gia tộc của tiểu đế quốc Ô Long thế này.

Tuy nói lúc này thực lực của Long Lão hao tổn mạnh, nhưng đám người Diệp Gia này vẫn không có cái bổn sự uy hiếp hắn.

Khẩu khí lớn thật ! Một lão giả sau lưng Diệp Tu tức giận quát lớn, mang theo vài trưởng lão Diệp Gia phóng tới trước mặt Diệp Tu.

Để ta xem một lát nữa ngươi còn có cái gì mà kiêu ngạo ? Diệp Tu cười lớn nói, có thêm mấy vị trưởng lão này tham gia, thực lực đám người bên phía hắn không nghi ngờ gì lại tăng thêm, mà bên Tử Thiên chỉ có 2 người mà thôi.

Ta không đủ ! Vậy cái này đã đủ chưa ! Long Lão nhè nhẹ vuốt không gian giới chỉ trên ngón tay, trên mặt hiện ra một tia trào phúng nói.

Bạn đang đọc Sát Thần Ký của doimatmaudo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.