Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 1 Chương 58

Phiên bản Dịch · 1809 chữ

“Nhưng kỳ quái là mạch đập của ngươi rất bình thường, hơn nữa ngoài bệnh trạng xấu với câm, nhìn qua hình như ngươi không việc gì, vì vậy ta mới không dám khẳng định có phải ngươi trời sinh đã xấu xí hay không… Được rồi, ngươi có muốn ăn cơm không, có ăn được không?”

Muốn muốn muốn!

Ta gật liên tiếp mấy cái, thế là ngay sau khi ta sống sót trốn thoát, rốt cuộc được thưởng thức cao lương mỹ vị đã lâu không thấy.

Lấy ta ăn như hổ đói, vị mỹ nhân Tô Nguyệt Trần này lần thứ hai ngẩn ngơ.

“Khẩu vị của ngươi thật khá a, lẽ nào cổ họng ngươi không đau chút nào sao?”

Đó là đương nhiên, nếu ngươi có điểm tâm Dung Hạnh Trai cho ta ăn, khẩu vị của ta còn tốt hơn.

Đáng tiếc ta không thể nói nên lời, chỉ có thể lắc đầu.

“Ngươi biết chữ không?”

Lắc đầu.

“Đoàn Nhất Chỉ đâu? Hắn còn sống không?”

Lắc đầu.

Hiện tại chẳng có bất kỳ chủ đề gì có thể so sánh với lực hấp dẫn của món ngon trước mắt.

“Thật không hiểu, sao Đoàn Nhất Chỉ lại giao vật quan trọng như vậy cho ngươi, cái tên ngu ngốc chỉ biết ăn, hắn không trốn được, sợ là lành ít dữ nhiều rồi…”

Cũng không nhất định như vậy, ta thấy bọn Tô đại ca cứu Đoàn Nhất Chỉ, nhưng ngẫm lại với ngôn ngữ câm điếc của ta sợ là khó giải thích rõ ràng mọi chuyện với Tô Nguyệt Trần, nên đành phải thôi.

Tô Nguyệt Trần lại than thở, “Nếu như ngươi biết viết, cũng có thể làm nhân chứng, nhưng ngươi lại không biết chữ, còn bị người độc câm, ừm, ta phải tra một chút, xem có thuốc gì có thể giải được Âm phong.”

Có thể giải được sao?

Ta lập tức bỏ mỹ thực trước mắt, hướng Tô Nguyệt Trần chỉ chỉ vào mặt mình, nói cho hắn biết nếu có thể thì thuận tiện chữa luôn cả mặt cho ta.

Vẻ mặt Tô Nguyệt Trần vô lực nhìn ta, nhưng hắn lập tức lại hưng phấn, trong mắt phượng sáng lấp lánh.

“Tiểu ngu ngốc, ta đáp ứng chữa bệnh cho ngươi, ta biết một đại phu rất nổi danh, nói không chừng hắn có thể cứu ngươi, nhưng sau khi ngươi khỏi phải đáp ứng làm giúp ta một chuyện.”

Nhìn ánh mắt có chút tính toán, trong lòng ta lập tức cảnh giác, ta biết trong kinh thành có một đại phu rất nổi danh, chính là Tô đại ca, Tô Nguyệt Trần này cũng họ Tô, còn nói biết Tô đại ca, lẽ nào bọn họ là huynh đệ? Họ hàng?…

Ta bắt đầu chăn chú quan sát gương mặt tuấn mỹ đang ở trạng thái hưng phấn này, người này tuyệt đối là nam nhân đẹp nhất ta từng gặp qua, có điều thoạt đầu vừa nhìn dáng dấp hắn chỉ như hai mươi mấy tuổi, nhưng nhìn kỹ, lại như đã qua ba mươi, nhìn lại một chút, có thể gần đến bốn mươi?

Cảm giác thật là kỳ quái a.

Dù sao cũng ăn no rồi, ta đặt đũa xuống, bắt đầu thử mấp máy môi câu thông với Tô Nguyệt Trần.

“Ngươi biết Tô Hoán Hoa sao? ─ các ngươi là huynh đệ hay họ hàng à? ─”

Sau khi lặp lại mấy lần, Tô Nguyệt Trần cũng hiểu rõ, hắn lập tức kêu to, “Ta van ngươi, ngươi cho rằng dáng dấp Tô Hoán Hoa có thể xinh đẹp xuất chúng như ta sao? Ta chẳng có quan hệ gì với hắn, cũng chỉ biết mà thôi.”

Đây là lần đầu tiên ta thấy một nam nhân thưởng thức dung mạo của mình như vậy, tuy rằng hắn thật sự rất đẹp, nhưng Tô đại ca cũng không tệ a.

Có điều tâm tư của ta không đặt vào vấn đề này, hiện ta lo lắng nhất chính là nếu Tô Nguyệt Trần đưa ta đến Trích Tinh Lâu chữa bệnh, ta phải đối mặt với mấy người Nhị công tử thế nào.

Lúc đầu ta vì muốn gặp Nhị công tử mà liều mạng trốn ra, nhưng thật sự phải gặp hắn, ta lại do dự.

Ta sợ sau khi Nhị công tử nhìn thấy ta cũng sẽ có biểu tình chán ghét giống Tô Nguyệt Trần, nếu như vậy, ta thà rằng không gặp hắn.

Tô Nguyệt Trần cũng thấy ta không bình thường, hắn bảo ta an tâm ở chỗ này, còn nói sẽ tìm cơ hội chữa bệnh cho ta linh * gì đó rồi mới rời đi.

Ban đêm ở chỗ Tô Nguyệt Trần, lần đầu ta soi gương thấy được bộ dạng của mình, tuy rằng sớm biết mình đã biến thành người quái dị, nhưng sau khi nhìn xong ta vẫn thấy thất kinh.

Cả khuôn mặt sưng lớn như cái mâm tròn, mí mắt biến thành mắt cá vàng, gần như thành một đường kẻ, môi thật dày vén ra ngoài, ta chỉ nhìn thoáng qua, đã ném gương xuống đất, chán nản ôm mặt trùm đầu khóc lớn một hồi.

Sau hai ngày, ta dùng thuốc Tô Nguyệt Trần đưa cho để bó vào vết thương, các nơi trầy da trên người cũng không việc gì, nặng nhất là chỗ vai bị trúng tên, vết thương khá sâu, không dễ đắp thuốc, cuối cùng ta lấy thuốc xoa khắp nơi, điều này làm ta nhớ đến cảnh tượng mỗi ngày Nhị công tử đều bôi thuốc cho ta trước đó không lâu, động tác của hắn mềm nhẹ như vậy, ngón tay mát lạnh * tế lướt qua khiến cho ta thật thoải mái…

Nhị công tử, sau này ta không còn cơ hội được ở cạnh hắn nữa rồi.

Hôm nay, Tô Nguyệt Trần bỗng nhiên tới tìm ta, hắn mang ta ra khỏi phòng đưa ta ngồi lên kiệu, chính hắn cũng ngồi bên cạnh ta, hoa văn thêu trên kiệu này ta biết, chính là làm thủ công từ Linh Lung tú phường, lẽ nào chúng ta sẽ đi Trích Tinh Lâu?

“Bây giờ chúng ta đi tìm Tô Hoán Hoa, hắn có thể giúp ngươi, không cần vẻ mặt đưa đám nữa, nếu Tô Hoán Hoa không giải được độc Di hoa và Âm phong, Lê Đình Vãn của Lạc Nhật Cốc nhất định có thể giải, trong thiên hạ không có bệnh gì hắn không trị được.”

Lạc Nhật Cốc? Lê Đình Vãn?

Những tên này rất quen thuộc, tựa hồ ta đã từng nghe qua ở nơi nào.

Trong lòng ta thầm nhắc lại hai cái tên này, lại nghe Tô Nguyệt Trần nói, “Còn có chuyện ngươi nhất định nghĩ không ra, Đoàn Nhất Chỉ còn sống, hiện tại hắn ở chỗ Tô Hoán Hoa.”

Thật ra chuyện này ta đã biết, ngày đó bọn Tô đại ca từng cứu Đoàn Nhất Chỉ từ thủ hạ của Nghị Vương, đương nhiên cũng có thể mang hắn thoát khỏi bãi săn.

“Nếu Đoàn Nhất Chỉ còn sống, ước định lúc trước của ta với ngươi không tính nữa, Tô Hoán Hoa chữa khỏi cho ngươi, ngươi cũng không phải làm việc cho ta nữa, không cần lo lắng như vậy.”

Không phải ta lo lắng vấn đề có chữa khỏi hay không, ta lo lắng người của Trích Tinh lâu sẽ nhận ra ta là ai, dù sao ta ở nơi đó cũng lâu như vậy.

Rất nhanh thì đến Trích Tinh Lâu rồi, nơi này đối với ta mà nói rất quen thuộc, ta lại có chút sợ phải đi vào, Tô Nguyệt Trần sớm chuẩn bị một cái mũ mang đến đội lên đầu ta rồi nói, “Như vậy là được rồi, sẽ không dọa người.”

Tô Nguyệt Trần không cần thông báo, cứ như vậy đi thẳng vào, ta đi theo phía sau hắn, thấy hạ nhân nhìn hắn đều hành lễ vấn an, thật cung kính giống như đối với chủ tử vậy, không khỏi kỳ quái.

Tô Nguyệt Trần trực tiếp đi tới đại sảnh, hắn vừa ngồi xuống, lập tức có người dâng trà lên, ta đứng phía sau hắn, chỉ nghe hắn than thở, “Mang theo ngươi thật sự là vạn bất đắc dĩ, ai bảo ta đáp ứng ngươi rồi, nếu để Tĩnh thấy ta dẫn theo một người quái dị như ngươi, nhất định sẽ cười nhạo ta, ai, tại sao ta lại mềm lòng như vậy?”

Trong lòng ta trầm xuống, quả nhiên Nhị công tử không thích người xấu xí.

Đang nói chuyện thì Huỳnh Tuyết đi đến, nàng cười nói với Tô Nguyệt Trần, “Nguyệt Trần công tử, công tử nhà chúng ta lúc này đang ở phòng thuốc, vị Đoàn công tử kia cũng đã tỉnh, công tử có muốn đi nhìn một chút không?”

Đôi mắt thanh tú của nàng vừa chuyển, thấy ta đứng một bên, lập tức vui vẻ nói, “Tiểu Phi, ngươi đã trở về?”

Chuyện gì xảy ra vậy, ta đội mũ, sao Huỳnh Tuyết lại nhận ra ta?”

Không đợi ta nghĩ ngợi, Huỳnh Tuyết bước nhanh về phía trước, một tay lấy mũ ta đang đội xuống nói, “Ban ngày ngươi mang mũ làm gì… A… Ngươi là ai?”

Thấy gương mặt Huỳnh Tuyết chợt thất sắc và thất thanh hét chói tai, lòng ta càng lạnh xuống.

Nghĩ rằng không ai nhận ra ta, hiện tại không chỉ bị người nhận ra, còn nhìn ta như quái vật, ta không muốn bị người coi là quái vật, lại càng không muốn Nhị công tử dùng ánh mắt như thế nhìn ta…

Không cần suy nghĩ, ta đẩy Huỳnh Tuyết sang một bên, đoạt lấy mũ chạy ra ngoài, chỉ nghe Huỳnh Tuyết ở phía sau không ngừng kêu lên, “Tiểu…Nguyệt Trần công tử, rốt cuộc công tử mang người này từ đâu tới, có phải hắn tên là Tiểu Phi không?”

Mặc kệ, trước phải chạy ra ngoài rồi hãy nói.

Đường ở Trích Tinh Lâu ta không thể quen thuộc hơn nữa, cứ một mạch chạy ra ngoài, thẳng đến khi cách Trích Tinh Lâu thật xa, ta mới nghĩ đến kỳ thực ta không cần chạy, vừa rồi Huỳnh Tuyết chỉ từ vóc dáng ta phỏng đoán ra. Chỉ cần ta không thừa nhận, sẽ không ai biết ta là Tiểu Phi.

Quên đi, cũng đã chạy ra ngoài rồi, nghĩ lại cũng vô dụng, ta một lần nữa đội mũ lên, bắt đầu đi về phía trước không mục đích, đi thẳng tới khi chân đau không nhúc nhích được nữa mới thôi.

Hết chapter 58

Bạn đang đọc Sát Nhân Vô Xá của Phàn Lạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TỷLàDânFarmLinhThạch
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.