Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6

Phiên bản Dịch · 5497 chữ

- Hì , ra là như thế ! Làm Tùng hết hồn ! - Tùng nở nụ cười hạnh phúc khi nghe tôi kể xong câu chuyện .

- Nghe xong rồi chứ gì ? Vậy thì cậu nghe cho rõ đây ! Tôi không muốn có người **ng vào "cún con" của mình .

Thế nên từ nay cậu hãy tránh xa cô ta ra ! Rõ chứ ! - Quân nhìn Tùng với vẻ mặt không mấy thiện cảm .

- Oh ! You khiếm nhã quá đó ! You có thấy you rất vô lí không ? Tôi và "công chúa" là bạn thân từ hồi bé tí , chúng tôi có nhiều điểm chung và rát quý mến nhau ! Còn you ? Mới gặp you có hai lần thôi nhưng tôi thấy "công chúa" cũng chẳng ưa gì you đâu ! Hơn nữa , chuyện "công chúa" vừa kể xét về nhiều mặt thì chẳng phải "công cháu" đã trả hết nợ cho you rồi còn gì ! Vả lại , nói đúng ra thì đó đâu thể coi là nợ nần ! Tôi nghĩ you mới là người cần tránh xa "công chúa " đấy! - Tùng nhìn thẳng vào Quân và trả lời một cách bình tĩnh .

- Cậu chán sống rồi à ? - Dường như hắn đã hết kiên nhẫn . Quân đập tay xuống bàn (rất mạnh) và đứng lên .

- Oh ! No , no ! Tôi còn yêu đời lắm ! -Tùng cười .

- Yêu đời mà dám ăn nói như thế à ? - Quân túm lấy cổ áo Tùng .

Đám đông bắt đầu xôn xao . Mọi người kéo đến ngày một đông .

- You làm cái gì thế ? Tôi nghĩ , cậu nên bỏ tay ra thì hơn ! - Hình như Tùng cũng bắt đầu cáu .

- Dừng lại , dừng lại đi , các cậu đang làm cái gì thế hả ? - Tôi đứng vội lên và cố gỡ tay Quân ra khỏi áo Tùng ...

hjhj mới đi chơj dze^post típ lun ọi ng khỏi đợi

- Không phải là cậu cũng thích "công chúa" đấy chứ ? - Tùng hỏi .

- Thích ? Tất nhiên rồi ! Tôi rất thích Milu ! Làm sao có thể không thích "cún yêu" được cơ chứ !

Mặt tôi chợt đỏ gay lên .

- Như thích một "con cún" à ? - Tùng cười .

- Hỏi nhiều thế làm gì ? Cậu chỉ cần nhớ đừng có bén mảng đến gần "milu " của tôi là được rồi ! Hãy cẩn thận ! - Nói rồi Quân đẩy Tùng thật mạnh xuống ghế .

- Cậu làm cái gì thế sao chổi ? Sao cậu lại ... Có sao không Tùng ?

- Tôi chỉ cảnh cáo hắn đừng có nghĩ đến "cún" của tôi nữa thôi ! Không đúng sao ?

- Cậu nói đủ chưa ? Ai là cún của cậu ? Cậu có quyền gì mà kiểm soát tôi ? Cậu đi đi , đừng để tôi thấy cái bản mặt sao chổi đáng ghét của cậu nữa ! - Tôi mắng như tát nước vào mặt Quân .

- Đủ rồi ! Cô đừng có đứng đấy mà lải nhải nữa ! Sao thế , thấy hắn như vậy nên cô đau xót à ? Đồ ... háo sắc !

- Háo sắc ?

Mấy đứa con gái đứng xem nhìn tôi cười khúc khích . Sao lại để bị mất mặt trước đông người thế này cơ chứ ! Ôi , xấu hổ chết mất thôi ! Tôi thấy nghẹn ở cổ họng như bị một vật gì đó chắn ngang . Không nói gì , tôi cúi mặt xuống .

- "công chúa" đang ... khóc đấy hả ? - Tùng nhìn tôi - Sorry , sorry "công chúa" đừng có khóc nữa !

- Milu , cô ... sao thế ? - Quân tiến lại gần tôi , vẻ mặt hơi lo lắng .

- Không cần cậu quan tâm ! Tránh ra ! Hai cậu hãy để tôi yên !

Tôi rời khỏi canteen mang theo một cục ngại . Chết mất ! Thảo nào từ sáng đến giờ tôi cứ cảm thấy bất an ! Ôi , không biết tai họa nào tiếp theo sẽ đổ xuống đầu tôi đây . Vừa nghĩ , tôi vừa bước từng bước chậm rãi xuống cầu thang . Còn 1, 2 ,3 ... 5 bậc nữa thôi , nhưng ..."binh" , có bàn tay ai đó đẩy tôi thật mạnh . "Á" , tôi chỉ kịp hét lên một tiếng và ... đáp đất ngay sau đó .

Hic , đau chết đi được ! Không đứng lên được ! Hình như tôi bị trật khớp rồi thì phải . Tôi nhìn lên trên nhưng chẳng có ai cả , cầu thang vắng tanh.Rõ ràng là có người đẩy tôi mà .Đã đau lại cộng thêm tức , tôi dùng chút sức lực ... "cuối cùng" hét thật to :

- Ai thế ? Sao lại chơi cái trò vô ý thức thế ? Có giỏi thì ra mặt xem nào !

Vẫn không có ai trả lời . Chẳng lẽ lại là ... MA ! , không phải !

- Điên à ? Thần kinh à ? Dở hơi à ? Đao cấp độ mấy rồi ? Bọn khùng ! Tức quá đi ! - Tôi gào to ( đến nỗi ... hình như tường bị nứt thì phải ) .

- Mày rủa xong chưa ? Mày vừa bảo ai là đao , khùng , thần kinh , dở hơi đấy hả ?

Một đám con gái trông như ... "đại bàng" xuất hiện . Xem nào , 7 đứa tất cả . Hic , đúng là tôi bảo bọn nó ra mặt thật nhưng ... đông thế kia thì làm sao tôi chiến đấu được ! Phen này chắc chết quá ! Tụi nó sẽ làm gì mình đây . Lần trước đã bị tạt axit , ý lộn , tạt nước rồi ! Làn này chúng sẽ dùng dao lam rạch mặt mình chăng . Tôi nuốt nước bọt ừng ực , từ từ lết lại phía sau nhưng lũ "sư tử cái YÊN BÁI " này không tha cho tôi . Chúng tiến gần hơn . Hu hu sợ quá . Hay là chúng định cầm búa nện cho tôi một phát ...

- Nghe nói thời gian gần đây có cô bé "dễ xương" làm Thường Quân thất điên bát đảo ! Bọn này tò mò muốn biết mặt mũi thế nào ! Thật không ngờ ! Chỉ tầm thường thế này thôi à ? - Một cô bé rất xinh tiến lại gần tôi .

- Chị Phương ! Cho con ranh này một trận đi ! - Hic , "con quạ mỏ nhọn" đứng cạnh lên tiếng ... "bơm bẩn" ( mà mỏ nó cũng nhọn thật , còn nhọn hơn cả Xê Kô ấy chứ ) .

- Cứ từ từ ! Mày vội cái gì hả ? Tao nói ày nghe , Mĩ đánh Irac cũng cần phải có lí do đấy ! Mày có giỏi thì nhào vô ! - Cô bé tên Phương ấy trừng mắt . ( hí hí , cũng biết cơ đấy ) .

- Dạ , em không dám ạ ! - "con quạ" kia khúm núm .

- Còn cô em , chị có chuyện muốn nói đây ! - Phương nhìn tôi - Ôi ! Nhìn cái má này , yêu ơi là yêu cơ ! - Tự nhiên "bả" đổi giọng làm tôi lạnh toát cả sống lưng .

- Ơ kìa chị Phương ! Sao lại ...

- Im ! Mày nói gì mà lắm thế ? - Phương lườm "quạ đen" một cái sắc lẻm .

- Cô bé bị ngã có đau lắm không ? - Vẫn nụ cười hiền đến ... "man rợ" ấy . - Để chị à nhầm để mình đỡ dậy nhé !

- Không cần đâu ! Cô tránh ra đi !

Thì ra nguyên nhân khiến họ thay đổi thái độ là đây . Chán thật !

- Quân à ? Phương thấy cô bé ngã nên ...

- Được rồi , mấy người đi được rồi !

Họ "lầm lũi ra đi" nhưng cũng không quên ... "liếc mắt đưa tình" với hắn ta . ( ).

- Sao rồi ? Có đau không ?

- Chả sao ! Mặc xác tôi ! Cậu tránh ra đi !

- Đi đứng kiểu gì mà lại lộn cổ xuống cầu thang thế ? Bảo bao nhiêu lần rồi mà có nghe đâu , chắc mải ngắm thằng nào nên bước hẫng chứ gì ! Đúng là , cứ nhìn thấy "giai" là ... mắt sáng như đèn pha ! Đem mắt cô lắp vào xe ô tô làm đèn chắc chẳng bao giờ xảy ra tai nạn !

- Sao cậu nói lắm thế ! Tôi thế đấy thì sao ! Dù sao còn hơn cậu : Nhìn thấy gái là lái xe xuống đầm , đâm chết * !

- Này , cô nói xong chưa ? Chân bị đau mà vẫn còn nhành mồm ra được !

- Tôi chỉ thế thôi , đâu như mấy "em" quanh quẩn ở bên cậu .

- Ủa ? Rồi sao ? Ghen hả ?

Tôi còn chưa kịp lên tiếng phản bác thì ...

- Sao cô ấy lại phải ghen ?

- Lại là cậu à "học sinh mới mà tâm hồn già cỗi " ? - Quân cười ... đểu .

- Tôi già cỗi nhưng cũng không "gian dối" như một số "con mối" ! - Tùng cũng không vừa .

Thấy nguy cơ "chiến tranh giữa hai thằng điên" đang "tiến" gần , tôi vội chuyển chủ đề :

- Ay ui , đau quá ! Tôi muốn lên phòng y tế !

- Để Tùng cõng lên ! - Để Quân cõng lên !

Hic, lại bắt đầu oài . Tình hình có vẻ diễn biến xấu .

- À , thôi thôi , Mình không sao , để mình tự đi , dù sao dì mình cũng làm ở phòng y tế mà . Mình tự lên đó được rồi . Hai người về lớp đi !

- Được rồi mà ! Để Tùng cõng lên !

- Người thế kia thì cõng được ai ? - Quân , hic , lại nói đểu .

- Nam ! Sao thế cháu yêu ? Trời ơi ! Ai làm cháu ra thế này ? Đứa nào ? Là đứa nào hử ? Nói cho dì nghe xem nào !

Dì tôi đấy ! Hai chín tuổi mà chưa chồng con gì hết , tính tình cực kì nhí nhảnh ( lớn đầu mà còn thế ) , dì làm ở phòng y tế trường tôi , là người hơi nóng tính nhưng rất quý cháu .

- Dạ cháu bị ngã ạ !

- Chết thật ! Để dì xem nào ! - Đứng đấy làm gì ? Cõng nó lên phòng y tế đi chứ ! - Dì trợn mắt quay sang nhìn Quân .

- À ... vâ ... vâng ! (cu cậu xanh mặt rồi kìa )

- Để cháu , dì để cháu !

- Rồi , cháu nào cũng được ! Nhanh nhanh lên ! - Dì gắt .

- Cậu biến được rồi đó ! - Quân nói bằng một giọng ... rất chi là ... "nhẹ nhàng".

- Tôi có phải phù thủy đâu mà biến mất được ! - Tùng cười nhạt .

Tranh đấu mãi , cuối cùng Tùng cũng cõng được tôi lên phòng y tế . Các bạn muốn biết vì sao Quân "thua" không ? Đơn giản vì Tùng sở hữu một gương mặt và nụ cười rất rất ... "ngộ nghĩnh trẻ thơ" ( đúng ý dì tôi ) ^^ !

Quân đành quay về lớp khi thấy Tùng đã cõng được tôi lên phòng y tế .

- Cháu đi đứng sao mà lại để bị ngã trẹo cả chân thế này hả ? Phải cẩn thận chứ ! - Dì tôi vừa xoa thuốc vừa càu nhàu .

- Cô là dì của Nam ạ ? Sao cô lại ở đây ạ ?

- Sao cháu lại hỏi thế ? Cô không ở đây thì ở đâu ?

- Cô không phải đi quay phim và chụp ảnh quảng cáo à ? Cháu cứ ngỡ cô là hoa hậu Việt Nam ! - Tùng nở nụ cười "hớp hồn".

- Ôi ! Thằng nhóc này ! - Dì tôi sung sướng cười ... 'toe toét" .

- Cậu lại dở thủ đoạn gì đấy ! Đừng có mà nịnh dì tôi ! - Tôi nhìn Tùng "răn đe".

- Ấy không ! Tùng nói thật mà ! Không nịnh đâu !

- Hứ ! Cháu mà dễ thương bằng 1/10 Tùng thôi thì dì đã mừng . Mà dạo này dì thấy cháu gầy đi đấy ! Ăn uống có đầy đủ không ?

- Không sao đâu dì ạ ! - Tùng cướp lời tôi - Tuy Nam bị một tên đáng ghét trêu trọc làm cho hốc hác đi nhưng cháu sẽ cố gắng hết sức để Nam bình thường trở lại . ( ý đồ đen tối đây mà ) .

- Cái gì ? Đứa nào , là đứa nào làm cho cháu yêu của dì hốc hác hả ?

- Dạ , không ! làm gì có ai ạ ! - Tôi lắc đầu nguầy nguậy .

- Có dì ạ !

- Ai ? Đứa nào ? - Dì hỏi mà mắt long lên sòng sọc .

- Dạ , tí nữa giải lao thể nào hắn cũng xuống đây !

- Nó xuống đây làm gì ?

- Dạ để chọc phá Nam tội nghiệp đấy dì ạ ! Tên này ** lắm ! Dì phải cho hắn một trận để cho chừa cái thói ... chọc ghẹo "dân nữ nhà lành " .

- Rồi ,tí nó mà mò xuống đây thì ... chỉ có chết ! - Dì tôi bẻ khớp tay răng rắc .

- Ơ kìa ! Cậu đang nói lung tung cái gì thế ? - tôi gắt .

- Hì hì , "công chúa" yên tâm , Tùng chỉ nói những gì cần nói thôi . Mà "công chúa" quên là hắn làm mất mặt "nàng" ở canteen rồi à ? Phải cho hắn một bài học chứ !

Nghe Tùng nói cũng có lí , hay là cứ thế đi ! Hì , cho hắn chừa cái tật "thống trị" người khác !

...

"keng " ... "keng"..."keng"... Tiếng kẻng báo hiệu hết tiết vang lên .

- Rồi ! Để tớ vào thăm cô bé ! Hé hé , chắc nàng cảm động rơi nước mắt ! Cậu cứ đi đi ! Lát gặp lại nhá !

- Chính hắn dì ạ , cháu đã nhận ra giọng cười khả ố của hắn ! - Tùng nhanh nhảu .

- Được rồi , để đấy cho dì ! - Dì tôi hùng hục xông ra cửa .

" cạch" , cửa phòng y tế từ từ mở ra . Dì tôi lao vội ra ngoài .

- Hắn đấy ! hắn đấy ! Dì ơi là hắn đấy ! - Tùng "nhảy cẫng" lên cổ vũ .

- Dạ ! Em chào cô ạ ! Lâu quá không gặp cô! Nghe nói Hồng Nam bị ngã gãy chân à nhầm ngã trẹo chân nên em ...

"tét" , "tét" ...

- Sao em dám trêu trọc cháu gái tôi hả , muốn nhập viện phải không ? Lại còn rủa cho nó gãy chân à ?

Không nhìn thấy gì nhưng nghe dì tôi đập hắn chắc là đau lắm ! Tội nghiệp ! Tùng chơi ác quá !

- Dừng lại ! Cô dừng lại đi , là em mà ! Em đây ! Cô ơi , cô thương tình đừng có đánh nữa mà !

Hắn lao vội vào bên trong . Dì tôi vẫn theo sau đập túi bụi ,còn hắn thì lấy tay "che đỡ" cho cái đầu và khuôn mặt ..."điển trai" .

- Thôi dì ơi ! Dì ! - tôi lên tiếng can ngăn ( mình cũng nhân đạo đấy chứ ) .

- Cô thôi đi , đau quá ! Ui da , cô bình tĩnh , từ từ thôi ! Là em mà cô ! Em Minh đây , Minh iu quý của cô đây ! Hôm nay cô sao thế ?

- MINH ? - cả ba dì cháu tôi đồng thanh .

Là Minh chứ không phải sao chổi . Tại hắn cứ thích che mặt cơ , nếu không che mất mặt chắc tôi đã nhận ra và can ngay từ đầu rồi . Tùng thì chép miệng vì ... "tiếc" còn dì tôi lại nở nụ cười ... "hiền như tiên" .

- Cô xin lỗi ! Tại cô tưởng ...

- Tưởng gì ạ ! Giời ạ ! Suốt ngày em xuống nằm ở đây , lại còn cho cô vay ... money nữa chứ ! Cô không giả em thì thôi lại còn ... ! Em nghe bảo cháu gái cô ngã nên vội vàng mua sữa đến thăm , cô không chào đón thì thôi lại còn ... thẳng tay tát em ... VÊU CẢ MẶT ! - Minh nhăn nhó .

- Cô xin lỗi ! tại Tùng nó quả quyết nên cô mới xông ra luôn , ai ngờ lại là em !

- Giời ơi ! Cô hại em rồi ! Tùng mới cả "Trúc" , cô tin cho lắm vào ! Từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến giờ , đây là lần đầu tiên em bị một phụ nữ "tát " thẳng vào mặt ! Vẫn biết cô là người "cưng" cháu gái và nóng tính nhất trường , nhưng cô ra tay mạnh thế này thì ... suýt nữa là em hộc máu chết ngay tại trận rồi ! Còn cả cuộc hẹn tối nay nữa chứ ! Cô ... sao lại nỡ hủy hoại khuôn mặt của em , người luôn an ủi cô khi bị bò đá , ý lộn , "bồ đá" , người cung cấp "lương thực thực phẩm " cho cô khi "cháy túi " !

Ôi ! Nghe Minh nói và nhìn cái mặt đang ... "vêu" lên của cậu ta mà tôi và Tùng buồn cười gần chết !

"cạch " , cửa phòng y tế lại mở ...

- Chị Nhung ơi ! Chị lên văn phòng đi , chị An có việc cần gặp ! - Là cô Thu dạy sử .

- Có việc gì thế Thu ? - Dì tôi hỏi .

- Em cũng chẳng biết ! Thôi , chị em mình cùng lên đấy rồi ghé qua canteen ăn cái gì luôn !

- Ừ ! Thôi , cô lên văn phòng có chút việc , mấy em ở lại chơi với Nam nhé ! - Nói rồi dì tôi khoác tay cô Thu đi mất tiêu . ( để lại cháu gái giải quyết hậu quả dì vừa gây ra ) .

- Thôi , Minh cũng đi đây ! Nam ở lại mạnh giỏi nhá ! À mà có cái khẩu trang không cho Minh mượn ?

- Có , ở ngăn kéo đấy ! Minh lấy dùm Nam ! Mà Minh cần khẩu trang làm gì thế ?

- Còn không phải tại bàn tay ... "nõn nà như ngà voi " của dì Nam gây nên à ?

- Lần này là Nam bị xô ngã đúng không ? - Minh lục ngăn kéo và hỏi .

- À ... - tôi ngập ngừng .

- Lần trước Minh cũng từng chứng kiến cảnh Nam bị bắt nạt rồi mà ! Con gái bây giờ đáng sợ thật ! Sao Nam không kể với Quân !

- Chả sao ! Nam tự giải quyết được !

- Tùy Nam thôi ! Nhưng MInh cũng cảnh báo trước , đám con gái lớp Minh không đơn giản đâu ! Minh nghĩ Nam nên nói mọi chuyện với Quân thì hơn ! Còn ... nếu Nam không thích thì ... Minh có thể cho Nam mượn bờ vai vững chắc này để ngả đầu lên mỗi khi mệt mỏi ! Ok - Minh cười ( đúng là tên sát gái chuyên nghiệp ) .

- Dựa đầu vào vai cậu thà tôi dựa cái cây còn hơn ! - tôi nhăn mặt .

- Thật sao ? Mà Nam không cần cũng phải , có đến hai "chàng" áp sát thế này cơ mà ! Thế quyết định "chàng" nào rồi ? Quân phải không ?

- Quân là Quân thế nào ! - Tôi và Tùng đồng thanh .

- Không phải Quân ? Vậy chả lẽ Nam định gửi gắm cả đời mình cho tên ... "sâu rau mỏ nhọn " sao ?

- Cậu bảo ai sâu rau mỏ nhọn !

- Tôi bảo sâu chứ có bảo cậu đâu mà gào toáng lên thế ! Thôi , Minh đi đây ! Bye "bé yêu " !

"bé yêu " , "công chúa" , nghe mà nổi cả da gà ! Thà tôi bị gọi là ... "milu" còn hơn ! Mà hình như tôi cũng quen với cái tên "hắn" đặt cho tôi rồi ! Mà sao giờ này hắn chưa xuống nhỉ ! Trời ơi ! Tỉnh lại , tỉnh lại Hồng Nam ! Sao lại có thể mong hắn xuống thăm được cơ chứ ! Mình điên thật rồi !

- Nam mệt không ? Để Tùng đi mua sữa nhé ! - Giọng nói của Tùng cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi .

- Không cần "đồ con rùa chanh chua" như cậu đi mua đâu ! Sữa đây rồi nè !

- SAO CHỔI !!! - tôi gần như hét lên . ( không biết có phải vì mừng không nhỉ ) .

- Sao lại hét to thế ? Mà bỏ cái từ "sao chổi" đi nhé ! - Quân đặt túi sữa lên bàn .

- Nhưng tôi quen rồi !

- Kể cả Nam không quen gọi như thế thì cậu cũng vẫn là tên sao chổi đáng ghét ! - Tùng thêm lời .

- Cậu nhiều lời thế làm gì ? Bây giờ còn lại ba chúng ta ở đây , tôi sẽ nói luôn những điều cần nói ! - Trông Quân có vẻ nghiêm túc .

- Được thôi ! Tôi cũng đang muốn nói chuyện với cậu ! Thế nào ? Chúng ta sẽ nói chuyện thẳng thắn với nhau chứ ! - Tùng cũng trở nên nghiêm túc .

Không khí có vẻ căng thẳng rồi ! Hic , hay là họ định "bụp" nhau ở đây ! Trời ơi , phải nghĩ ra cái gì đó mới được ! Nhưng cái gì bây giờ , cái gì có thể ngăn chặn cuộc nói chuyện nguy hiểm giữa hai tên này bây giờ ? 5 phút trôi qua ...

- TÔI THÍCH NAM ! - Cả hai cùng nói một lúc .

Trời ! Bọn họ đang nói cái quái gì thế này !

thế đã nhé bi h` trễ òy khi nào onl em post típ

Cả hai đều quay ra nhìn tôi như thể ... "đợi chờ quyết định " ...

- Thật không ngờ tôi và cậu bất đồng quan điểm về nhiều mặt mà lại có điểm này giống nhau nhỉ ! - Quân nhìn Tùng ..."cười đểu" .

- Tôi cũng chẳng muốn giống cậu đâu ! Nhưng tôi khuyên cậu nên bỏ cuộc thì hơn !

- Tại sao tôi lại phải bỏ cuộc nhỉ ? Người phải rút lui là cậu ! Như thế sẽ hợp lí hơn !

- Cậu biết Nam bao lâu rồi ? Cậu biết những gì về cô ấy ? Cậu chẳng biết gì cả ! Đấy là còn chưa kể hai người cứ gặp mặt là cãi nhau ! Tôi nghĩ , Nam cũng chẳng ưa gì cậu đâu ! Nhưng tôi thì khác , tôi chơi với Nam từ hồi bé tí , chúng tôi đều hiểu rất rõ về nhau ! Người hợp với cô ấy nhất chính là tôi ! Cô ấy cần một người thấu hiểu , cảm thông , chia sẻ chứ không phải một tên "sao chổi" suốt ngày chỉ biết đấu khẩu ! - Tùng phân tích ( rất chi "xúc tích" ) .

- Vậy sao ? Tôi không nghĩ vậy ! Đúng là hai người chơi với nhau từ hồi bé , nhưng đã xa cách bao lâu rồi ! Cậu có chắc tình cảm của hai người còn được như xưa không ? Cậu tỉnh táo một chút đi ! - Quân bình thản trả lời như nắm chắc ... "phần thắng " trong tay vậy .

- Tôi đang rất tỉnh táo ! - Tùng có vẻ hơi giận .

- Thế sao ? Tôi lại nghĩ giờ cậu đang tỉnh táo trong lúc cậu "tâm thần" nhất đấy ! - Quân nở nụ cười "ngạo mạn" .

- Nam nói gì đi ! - Tùng quay sang nhìn tôi với vẻ lo lắng .

Tôi phân vân cái gì đây ? Rõ ràng là tôi rất ghét "hắn" mà ! Tại sao không chọn Tùng ? "Hắn" nói thích tôi ư ? Điều này đúng được bao nhiêu phần trăm đây ? Thật khó xử quá ! Biết làm gì bây giờ ?

- Nam ...

- Nam phân vân phải không ? Vậy chúng ta sẽ cạnh tranh công bằng ! Cậu có lợi thế của cậu , nhưng tôi cũng có ưu điểm của tôi ! Tôi tin vào bản thân mình ! Nam nghỉ ngơi đi ! Quân về lớp đây ! Mai gặp nhé ! - Quân nhìn tôi và ... nháy mắt , không phải cái nháy mắt tinh quái hay giễu cợt như ngày nào mà là cái nháy mắt ... làm tôi thấy thanh thản , có lẽ vậy ...

Tôi từng mơ ước được làm một nàng công chúa xinh đẹp , lộng lẫy , có bạch mã hoàng tử cưỡi ngựa trắng đến đón về "hoàng cung" và hưởng hạnh phúc suốt đời , từng ước mình là nữ nhân vật chính trong những bộ phim Hàn Quốc lãng mạn , có hai chàng trai tranh giành , tôi nghĩ , thế sẽ hạnh phúc lắm ! Nhưng ... không phải thế ! Thật khó quá ! Đến chính tôi cũng chẳng thể hiểu nổi bản thân mình nữa !

...

- Are you ok ? Tùng đến thăm "công chúa " nè ! - Tùng khẽ mở cửa phòng tôi và ló khuôn mặt ... "dễ thương" ra .

- Tùng hả ? Vào đây đi ! - Tôi cười .

- Hôm nay "công chúa" không đến lớp làm mọi người lo chết đi được !

- Ừ , Nam khoẻ rồi , chắc mai đi học được !

- Nam nghĩ thế nào về chuyện hôm qua ? - Tùng đột ngột hỏi vậy làm tôi lúng túng .

- Sao cơ ?

- Nam ... đã bắt đầu có tình cảm với ... "tên" đó rồi đúng không ? - Tùng nhìn thẳng vào mắt tôi .

- Đâu !

- Vậy sao Nam lại phân vân ? - Hình như giọng Tùng có chuyển biến .

- Tùng à bây giờ Nam thấy ...

- Tùng sẽ không chịu thua đâu ! Thôi , Tùng về đây ! Bái bai "công chúa " ! Ngủ ngon và hãy mơ về Tùng nhé ! - Tùng cười .

- Mơ về cậu để mà gặp ác mộng à ? - Quân đẩy cửa đi vào .

- Sao cậu lại ở đây ? Đến đây làm gì ? - Tùng tròn mắt .

- Chơi bẩn thế cậu bạn ? Khoẻ chưa Milu ? - Quân quay nhìn tôi và lại ... "nói đểu " .

- Ai là Milu ? Cậu muốn chết hả ? - tôi trợn mắt .

- Hì , đùa thôi mà ! Mà sao cậu chưa về đi ! Đứng đấy làm gì ? Không phải vừa nãy đã nói "good bye" rồi sao ? - Quân "hếch mắt" nhìn Tùng .

- Tôi ... đổi ý rồi , tôi ... quyết định ở lại ! - Tùng nhe răng cười .

- Ở lại ? Ai à ở ?

- Tôi lại cần "đồ sao chổi" như cậu cho nữa chắc !

- MỆT HAI NGƯỜI QUÁ ! VỀ HẾT CHO TÔI NHỜ ! BIẾN ! - tôi gào toáng lên .

- Cả hai về đi , nhanh lên cho tôi con ngủ ! - Tôi đẩy hai "tên" ra ngoài và đóng sầm cửa lại . Cứ thế này chắc tôi chết mất !!! ( T_T )

...

- Hi ! Khoẻ chưa "công chúa " ? - Tùng và Thúy cùng nở nụ cười ... "như đười ươi " .

- Tạm ổn ! Mà hai người kết thân nhanh thế ? Thành đôi bạn tri âm tri kỉ được đó ! - Mắt tôi sáng lấp lánh .

- NÀY , NÓI CÁI GÌ THẾ HẢ ??? - Lại một câu "đồng thanh" .

- Thầy vào , thầy vào ... - Cả lớp nhốn nháo , "những con ngựa cái" song phi từ bàn này sang bàn khác và ổn định cỗ ngồi ngay lập tức ! Đúng là đẳng cấp thật !

- Nam ơi ... Tùng có quà cho Nam nè ! Chắc Nam sẽ bất ngờ lắm đấy ! - Tùng nhìn tôi cười .

- Ui giời ! Quà với chả cáp ! Ai cho Nam sự bình yên là Nam thấy hạnh phúc lắm oài ! - Nói vậy thôi nhưng tôi vẫn tò mò muốn biết Tùng tặng quà gì cho tôi ( ^^ con gái mờ , ai chả thế ! ) .

Tôi nhét cặp vào trong ngăn bàn và ... sờ thấy cái gì mềm mềm , bông bông ! Hu ra , gấu bông ! Tùng tâm lí thật đấy ! Hí hí , xem nào ... Tôi lôi trong ngăn bàn ra ...

- Tèn ten , đẹp chưa ? Lọ sao Tùng gấp hôm qu ...

Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á - Tôi hét lên khi cầm đuôi con chuột chết ( thứ mà tôi vẫn tưởng là cái dây buộc con gấu ) lôi ra ! Không kịp suy nghĩ gì hết ... "VIU " ... "VIU" .... Tôi ném thẳng nó về phía trước ... "BỐP" chúng mặt cái Huyền - tiểu thư .

Á Á Á Á Á Á Á Á ! CỨU TÔI VỚI LÀNG XÓM ƠI ! - Hic , nó gào còn to hơn cả tôi . Tội nghiệp con bé ! Tại tôi... tiện tay à nhầm lỡ tay ...

- Cái gì thế ? cái gì thế ? Hai bà này làm sao thế ? - Mấy thằng con trai lao đến .

- Hu hu hu ... - Cả tôi với nó đều bật khóc ( vì sợ quá )

- Á Á ! Chuột , chuột , con chuột , con chuột chết !!! Đám con gái lớp tôi thi nhau hét loạn xà ngậu làm ấy lớp bên cạnh cũng phải "túa" ra xem ! Trong khi đó mấy thằng con trai " ăn hại " lớp tôi còn cầm đuôi con chuột lên cười ha hả ( tưởng thế là sướng lắm đấy ) ! Bọn ... "sát nhân " ( có thấy "ta" xém xỉu hông ?)

- Chuyện gì thế này ? Sao lại nhốn nháo thế này ! Trật tự ! - Thầy vào lớp với đôi mắt đằng đằng sát khí .

...

Sau khi ... "hòa bình" được lập lại , thầy bắt đầu tra hỏi . Nhỏ Huyền đứng lên khóc lóc mếu máo ...

- Thưa thầy , em đang ngồi trật tự xem lại bài ( điêu thế , đang ngồi đánh son thì có ) thì tự nhiên bạn Nam cầm con chuột phi thẳng vào mặt em đánh "bốp" một cái . Em sợ quá nên mới hét lên ạ ! ( úi giời , thương nhỉ ! ) .

- Hồng Nam ! Đứng lên xem nào ! Sao lại dám đạp chết chuột rồi mang đến lớp ném vào mặt bạn hả ? Em dũng cảm quá nhỉ ! Có muốn tôi cho xuống kho bắt chuột không ? - Thầy quát .

- Dạ , em ... Em thấy trong ngăn bàn có con chuột sợ quá nên ... lỡ ...

- Lỡ liếc cái gì ? Vô lí , hôm nào lao công cũng dọn lớp sạch sẽ thì đào đâu ra chuột ? Không lẽ chuột chạy vào lớp đến ngăn bàn em thì lăn vật ra chết à ?

Cả lớp ồ lên cười .

- Dạ ...

- Cuối giờ em ở lại gặp tôi ! Ngồi xuống ! Con gái con đứa lại dám đập chuột , phi bạn , cãi thầy , còn ra thể thống gì nữa !

Phát điên lên mất thôi ! Làm sao mà sống nổi cơ chứ ! Hic , đứa nào chơi ác quá !

- Sao lại có chuột trong ngăn bàn Nam nhỉ ! - Tùng nhìn tôi ... "thương cảm " .

- Thôi đi ! Lạ thế lạ nữa thì tôi cũng mất hết cả thể diện rồi ! Mà cậu bảo tặng tôi cái gì ? Cái con chuột chết hả ? - Tôi nhìn Tùng mà bốc hỏa lên đầu .

- Đâu ! Tùng định tặng Nam lọ sao này mà ! - Tùng chìa lọ sao lấp lánh màu sắc ra trước mặt tôi .

- Thôi , Nam cảm ơn ! Tùng trật tự đi kẻo lại ra hành lang bây giờ ! Mà tí nữa Tùng cứ về trước đi ! Nam về sau !

- Sao thế ? Tùng đợi được mà ! Để Tùng giải thích với thầy !

- Thôi , phiền chết được ! Mà thầy cũng chẳng tin đâu ! Tùng cứ về đi !

- Thôi được rồi ! - Tùng nhăn mặt .

Bạn đang đọc Sao Chổi Đáng Ghét của Vô Danh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.