Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hổ Dữ nơi rừng thiêng phần 2

Tiểu thuyết gốc · 2524 chữ

Đêm đó đang ngủ ngon lành thì bỗng ông Bắc Cọp đánh thức Phong Lẩn dậy, Phong Lẩn đang lơ mơ không biết gì thì nghe tiếng gầm uôm uôm từ đâu vọng lại có vẻ không xa lắm. Ông Bắc Cọp nói :

- Chú mày trật tự nhé, chớ có to tiếng, con cọp bị ta bắn vào ria đang đến tìm ta đấy.

Phong Lẩn giật mình nhổm dậy vớ ngay lấy cây lao để sẵn bên cạnh, hắn run bần bật như cầy sấy, ông Bắc Cọp đưa cho hắn một khẩu súng rồi nói :

- Dùng cái này này, cái lao của chú mày không ăn thua đâu.

Phong Lẩn cầm chắc khẩu súng, hắn từng đối đầu với cả nột bầy sói rồi vậy mà hôm nay vẫn sợ hãi vô cùng. Ông Bắc Cọp khom lưng chầm chậm đi từng bước về phía bờ suốt, ông nhìn ra phía xa, ánh trăng rất sáng, bờ suối lại trống trải không có cây cối gì nên nhìn rất rõ, phía bên kia suối có hai con mắt đổ lòm đang nhìn chằm chằm về bên này.

Càng này nó càng lại gần hơn, đến một lúc sau, hai bên đã đối diện nhau, chỉ còn cách một con suối chưa đầy hai mươi mét chiều rộng. Mùa này không có lũ nên con suối chảy khá êm, với tài bơi lội của loài cọp thì bơi sang bên này không phải khó, đó cũng chính là điều hai người lo sợ.

Ông Bắc Cọp nói :

- Chú mày cầm chắc cái súng, chỉ cần nó nhảy xuống bơi thì bắn ngay, bắn ngay chỗ giữa hai cái đốm đỏ kia là được.

Phong Lẩn gật đầu, hắn giữ chắc khẩu súng, một bên mắt nhắm lại sẵn sàng nhả đạn về phía kẻ địch. Ông Bắc Cọp nói to, nhưng là nói với con cọp :

- Sao nào mày sợ tao à, giỏi thì sang đây.

Nói xong ông cúi xuống nhặt một cành cây khô đang cháy rừng rực quang sang bên kia suối về phía con cọp. Ánh lửa không sáng nhưng đủ để Phong Lẩn nhìn rõ bộ mặt của nó, thật là không giống những gì ông Bắc Cọp kể. Con Hổ lộ ra bộ mặt lạnh lùng như soái ca nhưng nửa bên mặt nó đã không còn nguyên vẹn, dường như bị một cái gì đó làm cho nứt toác, nhìn rõ cả răng của hàm trên.

Có vẻ như ông Bắc Cọp đã bắn trúng nửa trái mặt của nó, cho đến khi càng cây rơi xuống thì Phong Lẩn vẫn thấy nó nhìn chằm chằm ông Bắc Cọp với vẻ mặt hờn dỗi. Ở khoảng cách này, với tình thách đấu của mình ông Bắc Cọp hoàn toàn có khả năng bắn nó, nhưng vì một lý do nào đó ông đã không ra tay.

Cứ như vậy hơn nửa tiếng sau con cọp mới bỏ đi, Phong Lẩn cũng vẫn tư thế ấy ngồi xuống, hắn không dám ngủ nữa, chỉ sợ đang đêm con cọp nhảy ra vồ thì nát xác. Ông Bắc Cọp thì khác, lão uống một hớp rượu rồi ngủ một mạch đến sang. Hôm sau Phong Lẩn mới thôi bần thần, hắn mới hỏi :

- Này ông Bắc Cọp, sao hôm qua ông không bắn chết mẹ nó đi ?

Ông Bắc Cọp cười nói :

- Qua tao say thấy mẹ, nhìn một thành hai, thế tao mới bảo chú mày nếu nó sang thì bắn, tao còn nhìn thấy bốn cái mắt cơ, nhắm nào sao giữa đầu nó được.

Phong Lẩn vuốt mặt một cái định đấm ông Bắc Cọp một cái nhưng hắn bình tĩnh hơn rồi hỏi :

- Sao hôm qua ông lại ngủ, nhỡ nó nhảy ra vồ chết hai thằng thì sao ?

Ông Bắc Cọp vẫn vẻ mặt nhơn nhơn :

- Ờ, hôm qua tao cũng định ngồi canh, nhưng thấy chú mày ngồi canh rồi thì tao ngủ chứ còn làm mẹ gì nữa.

Phong Lẩn tức lòi cứt, hắn bỏ ra bờ suối ỉa một bãi cho khuây khỏa. Xong xuôi hắn lại cùng ông Bắc Cọp lên đường đi sau vào trong rừng, lúc sau thấy mấy con hươu đang giao phối, Phong Lẩn bèn lấy máy ảnh ra chụp lại khoảnh khắc ấy. Chốn rừng thiêng chim kêu vượn hú thật vui tai, Phong Lẩn cứ đi như thế đến mười một giờ trưa thì nghỉ.

Bỗng ông Bắc Cọp dừng lại giơ tay ra hiệu im lặng, rồi ông dỏng tai trâu lên nghe ngóng, ông nói :

- Té ra nó theo chúng ta từ hôm qua đến giờ.

Phong Lẩn giật mình, hắn quay ngoắt lại phía sau nhìn ngó xem con cọp đó mộ dung phục ở chỗ nào. Ông Bắc Cọp cúi xuống nhặt một hòn đá ném mạnh về phía bụi cây cách đó ba mấy bốn mươi mét. Nghe ẳng một cái rõ to rồi một con chó vàng trong bụi cây chạy ra, ông Bắc Cọp ngồi xuống đưa hai tay ôm con chó, con chó mặt hớn hở nhảy tới liếm láp ông Bắc Cọp. Phong Lẩn nghe cái mùi quen quen, hóa ra từ những vết liếm trên mặt ông Bắc Cọp hiện lên những màu vàng óng như cứt mới ỉa.

- Nhóc con, theo bọn tao làm gì hả, mày có biết hổ thích ăn thịt chó không ?

Con chó chả hiểu ông nói mẹ gì, chỉ sủa Meo Meo rồi nó lẽo đẽo đi theo ông Bắc Cọp. Phong Lẩn vừa đi vừa chụp ảnh, hai người cười nói rôm rả thỉnh thoảng lại có tiếng sủa của con chó nghe rất vui tai, giống như ba con chó đang nói chuyện với nhau vậy.

Đột nhiên con chó chạy lên trước, nó đã đánh hơi thấy mùi gì đó. Phong Lẩn hát một bài của Đen Vâu:

- Tao đã ngửi thấy cái mùi gì đó, cái mùi làm tao điên lên vì nó...mày đang giấu cái gì đó homie...

Con chó chạy ra sau bụi cây rồi lôi ra một cái gì đó, Phong Lẩn và ông Bắc Cọp chạy lại xem thử, vừa đến nơi thì Phong Lẩn quay sang nôn ọe liên hồi, hóa ra đó là cái tay người bị gặm nham nhở, sau bụi cây còn kinh tởm hơn, cả một cái xác người không còn nguyên vẹn. Vết máu vẫn còn mới, cả người chỉ còn lại một nửa bên trên, đoạn ruột còn lòi ra ngoài.

Ông Bắc Cọp ngồi xuống quan sát, lão thấy một vết chân hổ dính máu to như cái bát oto. Phong Lẩn không dám lại gần đứng từ xa hỏi :

- Có phải con cọp gây ra không ?

Ông Bắc Cọp đứng dậy thở dài :

- Chính nó, đây là cái mạng thứ năm rồi, con quái này thật là đáng chết.

Vết máu còn khá mới nên có thể ban sáng nó mới ở đây, cũng may có con chó đi theo, chó rất sợ hổ, chỉ cần có mùi hổ ở gần thì biết ngay, hiện giờ con chó vẫn chưa có dấu hiệu hoảng sợ nên không cần lo lắng, nhưng sớm thôi con hổ sẽ quay lại ăn cái xác, có thể là đêm nay cũng có thể là ngày mai.

Ông Bắc Cọp lấy ra một lọ gì rắc lên xác của nạn nhân xấu số rồi đọc một bài gì đấy bằng tiếng dân tộc mà Phong Lẩn không hiểu, chắc là lão đang xin lỗi và cầu cho linh hồn được siêu thoát.

Ông Bắc Cọp và Phong Lẩn tìm một cái cây cách cái xác hơn ba mươi mét, chỗ này tuy là trong rừng nhưng cây cối khá thưa, tầm quan sát cũng rõ. Ông Bắc Cọp sai Phong Lẩn đi chặt mấy cây giang, còn lão thì trèo lên cây lấy một sợi dây thừng ra kéo từng cây giang lên, Phong Lẩn đứng dưới thấy lão hí hoáy một lúc đã buộc được những cây đó thành một cái phản nhỏ đủ cho hai người ngồi, lão lại lấy lá cây che xung quanh để ngụy trang. Phong Lẩn vốn ngu trèo cây nên lão phải thả dây kéo hắn lên, kéo cả con chó lên luôn. Phong Lẩn hỏi :

- Lão không sợ con chó này làm bại lộ ta à ?

Ông Bắc Cọp cười :

- Nó ngoan lắm, ta nói nó không sủa nó tuyệt đối không sủa đâu, hơn nữa nó còn có thể giúp ta phát hiện ra cọp đấy.

Phong Lẩn gật gù :

- Quả là vật họp theo loài.

Hai người ngồi đến chập tối, con chó quả nhiên rất ngoan, không sủa câu nào, chỉ thỉnh thoảng lại kêu meo meo. Đột nhiên nó co rúm người lại run run, Phong Lẩn xoa đầu nó hỏi làm sao thế nhưng con chó khinh thường dell trả lời, ông Bắc Cọp giơ tay lên suỵt một tiếng ra hiệu im lặng. Rồi mấy tiếng gầm gừ vang lên, một con cọp to lớn xuất hiện sau lùm cây rậm rạp, ông Bắc Cọp đưu súng theo từng chuyển động của nó.

Con cọp tiến đến chỗ cái xác, nó không ăn mà ngửi ngửi gì đó, nó thấy có mùi lạ nên không ăn nữa mà đưa mắt nhìn xung quanh, Phong Lẩn hỏi khẽ :

- Ông rắc cái gì lên cái xác vậy, có phải thuốc độc không ?

Ông Bắc Cọp vẫn không rời mắt hỏi con cọp :

- Không, là thuốc kích dục.

- Nani ?????

Con cọp không thấy gì bèn bỏ đi, giữa lúc ấy nghe Đoàng một tiếng, ông Bắc cọp cướp cò, viên đạn ghim vào bả vai con cọp làm nó gầm lên vâng trời, nó nhảy qua một phía hốt hoảng đảo mắt tìm kẻ đã bắn mình. Ông Bắc Cọp không do dự bắn Đoàng nhát nữa nhưng lần này chỉ xượt qua tai nó, tuy vậy nhát súng cũng làm cái tai trái của con cọp lát như cứt.

Con cọp lại gầm lên rung chuyển đất trời, nó đã phát hiện ra chỗ ẩn lấp của hai người, nó lao như điên đến chỗ cái cây. Súng săn của ông Bắc Cọp chỉ bắn được hai viên nên lúc con cọp phát hiện ra ông chưa kịp lắp đạn, ông vội giật lấy cái súng của Phong Lẩn bắn hai nhát nữa nhưng tốc độ của con cọp quá nhanh ông không thể bắn trúng.

Con cọp ập đến nhảy bổ lên cây, tuy chỗ hai người ngồi cách mặt đất chừng sáu bảy mét nhưng con cọp nhảy mỗi cái đã sắp đến nơi, nó dùng hai chân trước bám chặt vào thân cây cố gắng trèo lên. Phong Lẩn dù rất sợ nhưng hắn đủ dũng khí cầm lấy cây lao đâm xuống phía dưới. Con cọp bị dâm trúng mắt trái thì đau quá nhảy xuống đất, chạy đi ngay, cơ hội không có hai lần, ông Bắc Cọp đã lạp đạn xong, lão tụt xuống dí theo con cọp.

Lão bắn một nhát trúng gốc cây nhưng nhát thứ hai đã trúng vào chân sau của nó. Đột nhiên con hổ dell chạy nữa, nó đã hồi chiêu và đủ dame nên quay lại dí ông Bắc Cọp chạy vãi cứt. Ông Bắc Cọp vội chạy lại phía gốc cây bán vào cái dây thừng định trèo lên nhưng không kịp nữa, con hổ còn cách ông mười lăm mét chỉ hai nhảy là nó đến chỗ ông.

Phong Lẩn ném cây súng của hắn vừa nạp đạn cho ông Bắc Cọp, phía trên Phong Lẩn cũng cầm cây lao lên nhắm đầu con hổ phóng xuống, để ông Bắc Cọp có thời gian đón lấy khẩu súng:

- Đ*T CON ĐĨ MẸ MÀY .

Phong Lẩn hét lớn dùng hết sức bình sinh ném mạnh, cây lao phi ngay vào gáy con cọp nghe phập một tiếng, nó đau quá gầm thét vang cả núi rừng. Tuy đâm vào gáy nó nhưng sức nó vẫn khỏe lắm, nó vẫn lao tới chỗ ông Bắc Cọp, cây lao đã làm nó chậm đi một nhịp, nó vừa chồm lên thì Đoàng một tiếng ông Bắc Cọp bắn một nhát ngay trúng ngực nó làm nó văng sang một bên nằm thở hổn hển như chó vào mùa nắng.

Ông Bắc Cọp tiếng lại gần nó, con cọp đưa mắt nhìn ông vẻ rất giận giữ, nhưng nó không đủ sức đứng dậy nữa, nó đành nằm đó phó mặc cho ông Bắc cọp thích hiếp dâm hay làm gì thì làm. Phong Lẩn ôm con chó tụt xuống lại gần xem xét :

- Đkm nó to vl.

Cả thân hình nó to như con bò, lông vằn vằn nhưng không giống hổ thường mà ngả sang màu xam xám. Phong Lẩn rút cây lao ra khỏi gáy nó, nó lại ngước đôi mắt hờn dỗi nhìn Phong Lẩn làm hắn hơi sợ. Ông Bắc Cọp nói một hồi bằng tiếng dân tộc rồi giơ súng lên đoàng một nhát nữa, con cọp be bét máu, chết ngay tức khắc. Phong Lẩn hỏi :

- Vừa rồi ông đọc cái gì thế ? Có phải hóa kiếp cho nó không ?

- Không, ta vừa chửi đ*t mẹ nó.

Ông Bắc Cọp cũng cảm ơn Phong Lẩn nếu không có hắn cứu thì ông đã toi cái mạng già này rồi, Phong Lẩn cũng biết rằng câu chuyện mà ông kể hôm qua cũng là xạo lol, chứ ông Bắc Cọp ngầu lắm, không biết hồi trẻ còn ngầu đến mức nào. Con cọp to lắm, hai người không khiêng về được, Phong Lẩn phải đi ra chỗ bờ suối bắt sóng rồi gọi cho mấy ông cán bộ xã đến. Bây giờ trời đã tối rồi có khi mấy ông đang phang vợ ở nhà nên không bắt máy, phải đến gần trưa hôm sau mới có mấy mống đến khiếng con cọp về.

Ông Bắc Cọp cũng chỉ cái xác người cho họ để tìm người thân đến nhận hàng. Về đến bản, tất cả ai cũng trầm trồ trước ông Bắc Cọp và Phong Lẩn, không ngờ nhiều năm rồi họ lại có thể thấy một thợ săn cọp chính hiệu như vậy. Lẽ ra hai người bị bắt vì tội giết hại động vật quý hiếm nhưng vì con cọp này đã xơi mấy mạng người nên không những không bị bắt mà còn được thưởng nữa.

Ông Bắc Cọp đưa cho Phong Lẩn một cục tiền khá to rồi nói :

- Hổ thì vài hôm nữa mới bán được, ta đưa trước một nửa cho chú mày.

Phong Lẩn cầm lấy cười như vừa chịch được gái ngon. Hắn ở lại một hôm rồi lên đường, trước khi đi tiếp hắn đã kịp gieo lên mình cô y tá một hạt giống tâm hồn, ahihi.

Bạn đang đọc Săn Quái Vật sáng tác bởi rabitch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rabitch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.