Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2

Phiên bản Dịch · 1742 chữ

"Đừng có giả vờ ngớ ngẩn." Jessie khoanh tay lại và lừ mắt nhìn cô. "Cậu là người bất hạnh."

"Không hề." Kate nói, cố gắng mỉm cười. "Cậu đọc được điều đó trong báo à? Cậu đang đọc mục nào đấy? Mình đã bảo cậu đừng có đọc mục tâm sự rồi. Cậu cảm thấy quá buồn bực về những người cô đơn ở đó rồi cậu tống hết sang mình. Mình ổn cả. Đọc chuyên mục thể thao đi." Cô quay lại với tờ báo, dựng nó lên như thể một cái khiên trước mặt mình.

Jessie, như thường lệ, không dễ chịu thua. "Cậu cứ thở dài mãi. Mình không thể nào tập trung vào mục Du lịch và Giải trí trong lúc cậu cứ thở dài như thế."

"Mình không thở dài." Kate nói mà không ngẩng đầu lên. "Đó là do bệnh xoang." "Không phải thế."

Jessie nheo mắt nhìn bạn. "Cậu vẫn héo hon vì tên khốn Derek đó phải không?"

"Không." Kate cắm mặt vào tờ báo. "Mình không héo hon vì những tên khốn. Đó không phải là cách sử dụng thời gian có hiệu quả. Quay trở lại với mục Du lịch và Giải trí đi."

Jessie quặp ngón tay vào mép tờ báo của Kate và kéo xuống để cô có thể nhìn thấy đôi mắt của bạn mình. "Cậu muốn cưới chồng."

"Dĩ nhiên là mình muốn cưới chồng." Kate lý luận. "Một ngày nào đó. Bỏ tay cậu ra khỏi tờ báo của mình. Cậu đang vò nhàu mục Dow-Jones đấy."

"Cậu muốn cưới chồng ngay bây giờ." Jessie có vẻ phẫn nộ. "Đó là do đồng hồ sinh học của cậu hay một cái gì đó."

"Móng tay xinh xắn của cậu bị xước rồi kìa." Kate nói. "Màu sơn cậu dùng cũng thật sự kinh dị, nhưng mình sẽ không đề cập đến điều đó vì đó không phải là chuyện của mình."

"Cậu đã đính hôn ba lần trong ba năm vừa rồi." Jessie nói. "Không có ai trong số họ có thể giữ được cậu. Cậu nói vâng với ba người đàn ông rồi sau đó cậu đá họ. Tại sao cậu lại nói vâng với ba người đàn ông mà cậu không hề sẵn lòng trao thân gởi phận?"

Kate hít vào một hơi thật sâu. "Derek cứ nhất quyết đòi ký hợp đồng tiền hôn nhân. Paul thông báo với mình rằng sự nghiệp thành công của mình làm anh ta lo sợ và rằng nếu mình yêu anh ta mình sẽ không được tiếp tục làm việc chăm chỉ như thế. Terence thì muốn mình bỏ việc bởi vì những trách nhiệm xã hội trong vai trò là vợ anh ta là rất cấp thiết. Thế mà cậu nghĩ là mình nên cưới một trong đám bọn họ hay sao?"

"Thẳng thắn mà nói mình nghĩ là đáng lẽ cậu không nên hẹn hò với bất cứ ai trong đám bọn họ." Jessie nói. "Mình chỉ nghĩ là việc cậu được sinh ra và và nuôi dưỡng bởi bố cậu đã làm cho cậu có một quan niệm méo mó về cuộc sống, hôn nhân và những người đàn ông. Mình nghĩ là cậu không hạnh phúc, và điều đó làm mình buồn bực. Trong khi mình lại không thích buồn bực, vì thế chúng ta sẽ phải chỉnh đốn lại cậu."

Kate đặt tờ báo đang giở đến chuyên mục tài chính xuống. "Không, chúng ta sẽ không làm gì cả."

"Có đấy." Jessie nói. "Chúng ta sẽ cải thiện lại cuộc sống của cậu. Chúng ta sẽ làm cho cậu giống mình hơn."

Kate cười phá lên. "Mình không muốn giống cậu."

"Này," Jessie nói, không hề bối rối chút nào. "cậu phải may mắn lắm mới được như mình đấy."

"Cậu trang trí bánh kem để sống." Kate nói. "Phải thừa nhận đó là những chiếc bánh xinh xắn, nhưng nó vẫn..."

"Mình là một nghệ sĩ." Jessie nói.

"Cậu là đồ điên rồ." Kate nói. "Nhưng mình yêu cậu, nên mình sẽ bỏ qua chuyện đó."

"Có thể mình điên rồ, nhưng mình yêu thích những gì mình làm trong khi cậu thì không." Jessie nói. "Nhớ lúc cậu làm ở SBA không? Cậu thường nói với mình về những công ty quy mô nhỏ mà cậu định sẽ bắt tay vào đó, lúc đó cậu cảm thấy thật tuyệt, nhớ không?"

(SBA - Small Business Administration: một tiểu ban của chính phủ Mỹ có nhiệm vụ hỗ trợ các doanh nghiệp nhỏ. )

"Lương lậu thật kinh khủng và khả năng phát triển sự nghiệp là không có." Kate nhặt tờ báo lên nhưng Jessie dùng tay mình ghì nó xuống.

"Có nhớ trung tâm chăm sóc ban ngày của bà Borden không?" Jessie nói. "Nó vẫn phát triển mạnh, bà ấy có một danh sách hẹn gặp dài ngoằng."

"Dĩ nhiên là mình nhớ." Kate mỉm cười khi nhớ lại. "Bà ấy thật là dễ mến."

"Đúng thế." Jessie nói. "Bà ấy không phá sản chỉ vì cậu đã bán tống bán tháo nó đi."

"Mình không hề bán tống bán tháo..."

"Và ông già đó ... tên ông ta là gì nhỉ, Richards? Ông già với cái cửa hàng sửa giày dép ấy."

"Richters," Kate nói. "Ông Richters. Ông ấy thì sao?"

Jessie nhún vai. "Làm thế nào mình biết được? Như thể công việc của mình là phải để mắt đến mấy cái công ty be bé mà cậu đã từng đóng vai trò làm bà đỡ không bằng."

"Rất tinh tế, Jess." Kate nói. "Và mình không hề bán tống bán tháo chúng ... giờ mình vẫn đang làm những việc tương tự như thế." Thấy Jessie có vẻ ngờ vực, cô nói thêm. "Đúng thế đấy. Mình chỉ đang giúp những doanh nghiệp lớn hơn nhiều kiếm ra được nhiều tiền hơn thôi. Mình vẫn đang giúp đỡ mọi người."

"Cậu đang giúp đỡ một đám giá mắc áo thì có." Jessie nói.

Kate cố gắng kiên nhẫn. "Tại sao chúng ta không đơn giản là chấp nhận rằng chúng ta không tôn trọng sự lựa chọn nghề nghiệp của nhau và quên đi toàn bộ chuyện này?"

"Cậu đã rất tôn trọng sự lựa chọn nghề nghiệp của mình đấy chứ." Jessie nói. "Thậm chí cậu đã giúp mình cứu vớt cái công việc đó."

"Mình không thể không làm điều đó." Kate nói. "Cậu lúc đó trông như một đống giẻ rách, đứng giữa văn phòng của mình ở SBA, gầm rú về việc phát minh ra những cái bánh vĩ đại nhất trong thế giới văn minh." Cô cười với Jessie và lắc đầu. "Trong đời mình chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ ai giống cậu lúc đó.

Jessie nhăn nhở cười đáp lại. "Mình cũng có cảm giác đó. Mình chưa bao giờ nhìn thấy ai lượt là bóng bẩy như cậu. Lúc đó cậu trông như vừa được đánh vec- ni xong ấy. Mình đã nghĩ là, ồ thật tuyệt, mình đang gặp rắc rối lớn và người ta đưa mình đến gặp một con búp bê Barbie trên phố Wall." Cô nghiêng đầu và nhìn Kate với một sự xúc động sâu sắc. "Và rồi cậu đã cứu vớt công việc kinh doanh của mình."

"Đó là một công việc kinh doanh đáng được cứu vớt," Kate nói. "Cậu thực sự là đã làm ra những cái bánh đẹp nhất trong thế giới văn minh."

"Cả không văn minh nữa." Jessie nói. "Và điều đó dẫn chúng ta tới vấn đề trước mắt – đàn ông."

"Jessie," Kate nói. "Thậm chí cậu còn thảm hại với bọn đàn ông hơn là mình nữa. Cậu cứ hẹn hò với đám người không có xương sống, không có mục tiêu và lúc nào cũng cần phải có ai đó quan tâm chăm sóc đến mình."

"Đúng thế, nhưng đó là bởi vì mình không quan tâm." Jessie nói. "Lúc nào mình quan tâm, mình sẽ tử tế."

"Được thôi, khi nào cậu tử tế thì mình sẽ nghe theo cậu." Kate cố gắng nhặt tờ báo lên lần nữa, nhưng Jessie lại lấy tay chận lại.

"Nghe này," Jessie chồm người về phía trước và nói. "Mình sẵn lòng tiếp cận chuyện này theo cách của cậu."

"Cách của mình?"

"Đúng thế. Logic và hợp lý." Jessie nhăn mặt. "Mình thích làm theo bản năng hơn, nhưng ta sẽ phải bắt đầu với những gì ta có thôi. Giờ thì, cậu muốn cưới chồng, đúng không?"

Kate có vẻ thận trọng. "Đúng thế."

Jessie giang rộng hai cánh tay. "Vậy cậu đã làm gì trong suốt cuộc đời cậu mỗi khi cậu muốn có một thứ gì đó?"

Kate thậm chí còn có vẻ thận trọng hơn. "Mình sẽ lên kế hoạch."

"Chính xác." Jessie nói. "Vậy thì chúng ta sẽ lên kế hoạch. Giờ ta phải làm gì trước? Mình chưa bao giờ lên kế hoạch cho bất cứ chuyện gì cả, nhớ không? Cậu là người đã bước vào và thiết lập kế hoạch kinh doanh ình." Cô dừng lại để cân nhắc. "Nghĩa là mình nợ cậu bản kế hoạch này, đó là điều tối thiểu mình có thể làm."

"Tối thiểu là những gì mà cậu luôn luôn làm." Kate nói. "Nếu như cậu làm theo thời gian biểu trong kế hoạch của mình thì giờ cậu đã là một người phụ nữ giàu có rồi. Chuyện gì đã xảy ra với các kế hoạch xúc tiến, kế hoạch tăng trưởng thế?"

"Quá nhanh." Jessie nói, phẩy tay như thể gạt bỏ ý tưởng đó đi. "Nếu như mình cắm mặt vào cái thời gian biểu của cậu, mình sẽ đánh mất hết sự vui thú trong việc thiết kế bánh. Cuối cùng những bông hồng kem sẽ trở thành những con rô bốt, và sau một khoảng thời gian toàn bộ công việc của mình sẽ trở nên giống như mọi người khác, rồi sẽ không có ai đồng ý trả mức giá của mình nữa, vì thế mình sẽ phải hạ giá xuống, và rồi mình sẽ phải làm ra nhiều bánh hơn để bù lỗ, và rồi những cái bánh sẽ trở nên thực sự kinh khủng, và mình sẽ bị phá sản và chết đói." Cô nhìn Kate với vẻ đắc thắng.

website: Santruyen

Bạn đang đọc Săn Chồng - Jennifer Crusie của Jennifer Crusie
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.