Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh Nhau

Phiên bản Dịch · 2535 chữ

Tôi mơ màng nhìn anh, mặt giống như là sắp bị hấp chín rồi, những lời không biết xấu hổ như vậy thực là từ miệng tôi? Cho dù là đời trước tôi cũng chưa nói được nên lời.

Giằng co một lát, tôi tựa hồ nghe thấy tiếng chìa khóa vang lên, lập tức quay đầu, phát hiện Quan Lỗi đang trợn mắt há hốc mồm đứng ở cửa, một bộ dáng kinh hách quá độ.

Tôi sợ tới mức hồn phi phách tán, nhấc chân muốn đá Ôn Dương xuống, anh lại đi trước một bước dùng chân ngăn tôi lại, đen mặt chỉnh sửa ngay ngắn y phục cho tôi sau đó mới buông.

Ôn Dương như là dã thú bị chặn họng giữa bữa ăn, bất mãn xoay người: “Tại sao không gõ cửa?”

Quan Lỗi cứng họng: “Các người...”

Tôi vô cùng luống cuống, nhưng vẫn tận lực làm ra biểu tình trấn định, nhẹ nhàng bâng quơ: “Đánh nhau thôi! Biểu cảm kia của anh là sao?” Nói xong tôi nhìn sang Ôn Dương, ý muốn anh cũng giải thích một câu.

Ôn Dương hoàn toàn từ chối cho ý kiến, thần sắc thản nhiên ngồi dậy, nói: “Chúng tôi làm sao vậy? Không biết gõ cửa sao, lát nữa để chìa khóa lại!”

Quan Lỗi sửng sốt một hồi, lập tức chuyển sang tức giận, “Cái chìa khóa cũ nát kia của cậu ai thèm hiếm lạ, nếu không phải sợ ngày nào đó cậu chết...”

Quan Lỗi dừng một chút, lại mắng, “Mấy ngày nay, điện thoại của cậu là để trang trí sao? Toàn bộ xã giao đều vứt cho tôi cũng thôi đi, họp ban giám đốc cậu cũng không tính tham gia sao, có phải cả công ty đều không cần nữa không?”

Ôn Dương nửa tựa vào ghế sô pha, cổ áo ngủ áo hơi rộng mở, đôi chân thon dài giao điệp, tư thái thập phần tao nhã tùy ý: “Không phải ngày mai sao, gấp cái gì?”

“Chờ ngày mai, chờ ngày mai tôi mới đến tìm người thì còn sao? Cậu ở đây đánh nhau với người ta vui vẻ quên nước, còn nhớ mình có một công ty sao?”

Không biết có phải bởi vì chột dạ hay không, tôi cứ cảm thấy 'vui vẻ quên nước' với 'đánh nhau' của Quan Lỗi có chỉ chỏ khác, có lẽ bởi vì sự cố vừa rồi, anh đã sinh ra hoài nghi?

Ôn Dương cũng là một tư thái đồ sộ nhàn nhã không động, không biết đang suy nghĩ gì.

“Hai người tán gẫu, em đi nghỉ ngơi trước.” Tôi lưu lại phòng khách cho bọn họ, tính toán rời khỏi.

Ôn Dương vặn vặn thân mình, tựa vào tay vịn sô pha, cười tủm tỉm: “Thời gian còn sớm, chờ người đi rồi, chúng ta tiếp tục... đánh nhau.” =))))))))))

Hai chữ cuối cùng hai chữ bị anh nói mang theo ý cười cùng sủng nịch, cực kỳ ái muội.

Tôi cả người bất động, răng nanh nghiến đến vang kẽo kẹt, hận không thể quay đầu lại cào cắn một trận, con mẹ nó, đây muốn Quan Lỗi nghĩ như thế nào... Loại chuyện này, sẽ không sợ người biết đi?

Quả nhiên, Quan Lỗi là vẻ mặt sét đánh.

Cước bộ tôi không ngừng, nói gì cũng không thể tiếp tục ở lại đây.

Phía sau truyền đến tiếng Quan Lỗi tạc mao: “Sát, tôi đã nói mà, trước kia vì tìm một người mà ngay cả công ty cũng không cần, có khác gì là mất vợ, con mẹ nó, nếu là tôi mất tích, phỏng chừng ngay cả chân mày cậu cũng không nhăn một chút.”

“Cậu đây là đang so sánh cái gì?” Ôn Dương nhìn như rất bất mãn.

“Nếu hôm nay tôi không đến, cậu hẳn là muốn động phòng a, mẹ kiếp, có đập đầu tôi cũng không ngờ tới là chuyện như vậy, còn có Dương Huyên... Các người... Ngọa tào!”

Tôi xấu hổ muốn chết, hận không thể tìm một cái hố để chui vào, chỉ có thể giả bộ không nghe thấy, cũng không quay đầu lại chạy về phòng của mình.

Trong phòng ngủ không biến hóa nhiều so với trước kia, hoặc là nói vẫn duy trì nguyên trạng, mở tủ ra bên trong đầy là quần áo đắt tiền, chỉ áo ngủ đã là ba bộ, nhìn là biết không phải chỉ trong một ngày là chuẩn bị được.

Ôn Dương chính là giăng sẵn lưới để tôi chui vào, còn tôi thì luôn không có tiền đồ, nói dỗ mấy câu liền không còn chút chính kiến nào.

Nếu không có Quan Lỗi, chính tôi cũng không biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, kỳ thật trong lòng tôi rất rõ, còn tiếp tục như vậy, chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn, đối mặt Ôn Dương, tôi không hề có sức phản kháng, tôi cũng không biết mình đây là đang làm gì, vừa không thể tiếp nhận, lại cũng không thể hoàn toàn quyết tâm, buông tay không nổi.

Lời nói văng vẳng bên tai, tôi cái dạng này...

Trước khi gặp Ôn Dương, tôi cảm thấy mình chẳng có gì là không làm được, rõ ràng ba năm đều rất trôi chảy, nhưng một khi thấy người, tôi phát hiện cho dù là thêm mười năm nữa, cũng vẫn là không tiền đồ như vậy.

Tôi thả người xuống giường, kéo gối trùm quá đầu, trong lòng nửa vui nửa lo, quanh thân đều là một loại tiện tìm không ra phương hướng!

Ôn Dương cùng Quan Lỗi nói chuyện rất lâu, tôi cũng quên mình đã ngủ từ lúc nào.

Mơ mơ màng màng tôi nghe thấy có người đang nói chuyện bên tai, tôi ừ một tiếng, lật người lại tiếp tục ngủ.

......

Có thể là chấp niệm của tôi đối với nơi này quá sâu, đêm nay ngủ đến thật thoải mái, rõ ràng là lên giường sớm hơn so với bình thường, lại thiếu chút nữa dậy muộn, tôi tìm một bộ quần áo thoải mái trong tủ, chuẩn bị đến công viên chạy bộ.

Kết quả mới vừa mở cửa đột nhiên bị người mãnh liệt kéo lại, sắc mặt Ôn Dương âm trầm hỏi: “Em muốn đi đâu?”

Tôi bị anh kéo qua, nhìn Ôn Dương uấn giận, lắp bắp: “Chạy... chạy bộ a, làm... làm sao vậy?”

Ôn Dương dùng sức chế trụ bả vai tôi, cả mu bàn tay bạo nổi gân xanh, nhìn thế nào cũng giống như là điềm báo sắp nổi giận.

Tôi mờ mịt nhìn người trước mặt.

Cuối cùng anh thở một tiếng thật dài, kéo tôi ôm vào trong ngực: “Muốn chạy bộ, tôi có thể đi cùng em, về sau đi đâu nhất định phải cho tôi biết một tiếng.”

“A? A...” Tôi mơ mơ hồ hồ bị Ôn Dương ôm, nhất thời không kịp phản ứng lại thái độ này của anh.

Chuông thang máy, có người sắp đến, tôi vội đẩy Ôn Dương ra ngoài.

Ôn Dương sững sờ tại chỗ một chút, sắc mặt không tốt lắm, cũng không nói gì, anh đóng cửa lại, hoãn hoãn hô hấp, nhẹ giọng nói, “Tôi vẫn luôn muốn hỏi em, làm sao lại biến bản thân thành như vậy?”

Ánh mắt kia mang theo nghi hoặc, “Rõ ràng mỗi ngày đều rèn luyện, thế nhưng chạy chưa đến mấy phút đã bắt đầu thở hổn hển, người cũng gầy thành dạng này, ở Mỹ đã xảy ra chuyện gì?”

“Em... Nào có khoa trương như vậy, rõ ràng có thể...” Tôi sửng sốt một chút, suy tư nhìn Ôn Dương, “Anh làm sao lại biết, mỗi ngày em đều rèn luyện?” Trước khi xuất ngoại tôi không hề có thói quen chạy bộ.

... Bộ dạng Ôn Dương thoạt nhìn phi thường bình tĩnh thong dong, qua vài giây, anh kéo tôi trở lại phòng khách: “Chờ tôi đổi quần áo, ra ngoài chạy cùng em.” Không tiếp tục truy vấn chuyện của tôi, cũng không trả lời vấn đề kia.

Anh không nói, khiến cho thời điểm chạy bộ tôi luôn thất thần.

Ôn Dương làm sao biết mỗi ngày tôi đều chạy bộ, trước kia tôi nhiều nhất là tập thể hình cuối tuần, chẳng lẽ Ôn Dương theo dõi tôi?

Làm sao có thể?

Đó là chuyện khi nào?

Hẳn là không thể nào?

......

Chúng tôi ăn xong bữa sáng, Ôn Dương phải đến công ty họp ban giám đốc, tôi rất đồng cảm với nhân viên của bọn họ, loại ông chủ này vừa nhìn là biết không đủ nhân tính, cuối tuần còn muốn mời họp.

Ôn Dương bảo tôi đến cùng anh.

“... Công việc của anh, em đi cùng không được thích hợp đi?”

Ôn Dương cũng không nói thêm lời nào, một mình đến công ty, nhưng cũng không lâu lắm, tôi liền nhận được điện thoại, nói là văn kiện để quên ở nhà, bảo tôi mang đến công ty giúp.

“Trong ngắn kéo thứ hai phía bên tay phải, tập văn kiện màu xanh, nhìn thấy chưa?”

Tôi lấy tập văn kiện ra, nói: “Ân, một lát nữa em liền mang đến.”

“Được, trên đường cẩn thận chút, đừng lái xe, bắt xe đến đây.”

Tôi vốn muốn hỏi vì sao, bất quá nghĩ anh đang sốt ruột mở họp ở bên kia, cũng coi như không có gì, thay đổi quần áo, cầm văn kiện ra ngoài.

Lần đầu tiên đến công ty hiện tại của Ôn Dương, nhìn cao ốc chương hiển khí phái, trong lòng không khỏi giật mình, thì ra không có tôi làm rối, Ôn Dương nhưng có thể thành công thế này, đời trước tôi đã che lấp đi bao nhiêu hào quang của anh.

Có thể là Ôn Dương đã đánh tiếng trước, lễ tân cũng không gọi điện thoại xác minh, mà bày ra nụ cười tiêu chuẩn dẫn tôi đến phòng nghỉ, hiếm có khi cuối tuần bọn họ cũng không nghỉ ngơi, không biết bình thường đã như thế, hay hôm nay là trường hợp đặc biệt, bằng không Ôn Dương sẽ mang hiềm nghi áp bức công nhân, cho dù có phí tăng ca.

Đợi trong chốc lát, một ly trà xanh được đặt trước mặt tôi, ngẩng đầu nhìn, là một nam nhân bộ dáng tinh anh, người nọ lễ phép cười với tôi, nói: “Tôi tên Lý Chính, là trợ lý của Ôn tổng, ngài ở đây chờ, một lát nữa Ôn tổng sẽ đến.”

“Làm phiền anh.” Tôi cười nói lời cảm tạ.

“Khách khí rồi, có yêu cầu gì ngài có thể trực tiếp phân phó Tiểu Ngô ở bên ngoài, ở đây sẽ không có ai quấy rầy ngài, tôi đi ra ngoài trước.”

Tôi mỉm cười gật gật đầu, nhìn người nọ chậm rãi đi ra cửa.

Tôi đưa tay bưng chén trà lên, tựa vào ghế sô pha màu đen, chờ người nọ đi tới cửa, mới chậm rì rì mở miệng, “Lý Chính —— sao tôi nhớ rõ là tên Từng Lê mà?”

Người nọ dừng bước, qua chốc lát, mới chậm rãi xoay người, trên mặt không lạnh nhạt tiêu sái vừa rồi, mà là thoáng xấu hổ nói: “Thạch tiên sinh, đang nói gì vậy?”

“Luật sư của Kiền Vũ, Từng Lê, tôi nhớ không lầm đi, sao lại thành trợ lý của Ôn Dương rồi?”

Thiệt thòi, tôi đã có bao nhiêu kinh nghiệm phỏng vấn điện thoại, thói quen nghề nghiệp khiến tôi đặc biệt nhạy cảm với giọng nói, bằng không thật đã bị lừa rồi.

Người nọ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, cười hết sức khó xử: “Chuyện đó... tôi chỉ là nghe lệnh làm việc, cái kia... Hy vọng Thạch tiên sinh không để ý, chỉ là vui đùa, không nên tưởng thật.”

Tôi lãnh mặt: “Cho nên những chủ ý đó đều là từ vị quân sư quạt mo cậu mà ra?”

Con mẹ nó, cái chủ ý chết tiệt gì đây?

“Ha ha ——” người nọ ngượng ngùng, “Chỉ là ý kiến tham khảo, cuối cùng vẫn là dựa vào Ôn tổng anh minh quyết đoán, không dám kể công.”

Quả nhiên là đẩy chối bay chối biến, hoàn toàn không có ý thức chắn đạn thay ông chủ.

Tôi thở sâu, ngăn chặn tức giận, hai chân giao điệp, ung dung nhìn hắn, “Chuyện bưng trà rót nước như vậy sợ là không dùng đến trợ lý như cậu phải tự mình đến đây, sao, cho ra kết luận thế nào?”

Người nọ có vẻ căng thẳng lau mồ hôi, “Ách —— thanh nhã tuấn tú, so với trong tưởng tượng của tôi thông minh hơn.”

Tôi càng giận, lời này nghe như là khích lệ, nhưng ý ngoài lời chính là trước kia luôn cho rằng tôi rất ngốc.

Mặc dù sự thật là, khi cùng một chỗ với Ôn Dương, IQ của tôi liền sẽ offline, đây căn bản không phải chuyện tôi có thể khống chế. Nhưng bình thường năng lực cân nhắc của tôi cũng không tồi, bây giờ nghĩ lại, vô luận là chuyện kết hôn hay là lệnh truyền đều có lỗ hổng rất lớn, chỉ là cái gì tôi cũng không hề hoài nghi, không chỉ bởi vì tôi ngốc, quan trọng là tôi không ngờ được Ôn Dương sẽ làm như vậy.

Tôi vừa bực mình vừa buồn cười, trước là Dương Huyên, bây giờ là Lý Chính, Ôn Dương phải là thiếu tự tin đối với mị lực của mình đến mức nào, cứ tìm mấy quân sư quạt mo, một người so với một người càng không đáng tin.

Nếu như không có tội lỗi kiếp trước, không có thân thể tàn tạ bất kham hiện giờ, có chỗ nào cần đến Ôn Dương phải phí tâm tư.

Chờ người đi rồi, tôi thu lại tươi cười, cầm văn kiện đi đến cửa sổ kính, lẳng lặng nhìn phong cảnh dưới lầu.

Nơi này là đế quốc thương nghiệp Ôn Dương dốc hết tâm huyết xây dựng, có lẽ theo thời gian, Ôn Dương sẽ tạo nên càng nhiều kỳ tích, trở thành truyền thuyết toàn nghiệp giới, dù sao chuyện tương lai không ai nói trước được.

Tôi không biết cánh hồ điệp mình tạo đã cải biến bao nhiêu, hiện tại Ôn Dương đã thành thục hơn rất nhiều, tôi đã không thể do thám vui buồn lo giận của anh giống như lúc trước nữa, sân khấu của anh sẽ rất rộng mở, không chỉ đơn thuần dừng tại thời kỳ này.

Ôn Dương của tôi sẽ ngày càng thành công.

“Đang suy nghĩ gì?”

Phía sau truyền đến thanh âm trầm thấp từ tính, tiếp thắt lưng tôi bị người từ phía sau ôm lấy, bàn tay Ôn Dương vững vàng bao trùm lên tay tôi, lòng bàn tay ấm áp chạm nhau, có loại ấm áp vi diệu.

Bạn đang đọc Sam Trọng Thủy Phúc của Trọng Khâu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.