Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

8

Phiên bản Dịch · 1087 chữ

Thôi Tiểu Tiêu là người không có bản lĩnh nhất, chỉ có thể đứng một bên nhìn. Thế nhưng sau khi quan sát, lông mày thanh tú của nàng lại khẽ nhíu, cao giọng hô: "Mau mau thu kiếm, đừng có chém nữa!"

Đáng tiếc lời nói của nàng hiển nhiên là không chút quan trọng, những đệ tử Kiếm Tông kia vẫn như bồ câu linh hoạt bay lượn khắp nơi.

Nhưng mà trong Kiếm Tông có một đệ tử, chính là nam tử tuấn mỹ có cái trán trơn bóng kia, ngay khi Thôi Tiểu Tiêu lên tiếng không lâu thì cũng đột nhiên lên tiếng: "Đều dừng lại!"

Xem ra lời nói của vị đệ tử kiếm tông này rất có phân lượng, những đệ tử kia nghe thấy đều nhao nhao dừng tay.

Nhưng khi bọn họ dừng tay lại, muốn thu hồi linh kiếm trong tay, lại đột nhiên phát hiện, kiếm của mình lại bị vô số sợi tơ nho nhỏ quấn quanh, những sợitơ này cho dù ở trong đêm đen đậm vẫn chớp động ra linh quang khác thường, phảng phất như là hấp thu linh khí mà chớp động không ngừng vậy.

Mà khi có vài đệ tử vận khí thu kiếm thì lúc linh kiếm ngưng tụ từ chân khí mà thành bị thu hồi thì sợi tơ đang dính liền kia cũng cùng linh kiếm chui vào trong thân thể, mấy đệ tử kia sau đó đột nhiên trừng to mắt phát ra tiếng kêu rên, làn da của bọn họ tựa như là thổ nhưỡng mất đi hơi nước, nhanh chóng khô héo.

Các đệ tử khác vừa nhìn thấy liền nhao nhao rút kiếm chém những sợi tơ hấp dẫn tinh khí kia, thế nhưng lại càng chém càng nhiều, rất nhanh linh kiếm đã bị sợi tơ dày đặc quấn quanh, trông giống như là kén tằm.

Rất nhanh, tay của bọn họ cũng bị sợi tơ kia bám vào, cũng nhao nhao xuất hiện dấu hiệu tinh khí bị rút ra.

Đệ tử Kiếm Tông trán trơn bóng kia, đột nhiên giơ tay, vạn đạo thiên cương khí châm từ lòng bàn tay của hắn sinh ra, đánh lên trên người những đệ tử kia.

Khi khí châm đâm về phía đám đệ tử kia, bọn họ phảng phất như heo bị chọc tiết, mắt trợn lên, hôn mê ngã xuống đất. Linh ti quấn quanh bọn họ tựa hồ bởi vì không cảm thụ được chân khí nên cũng ào ào buông lỏng ra.

Đại đệ tử đứng đầu ở bên cạnh nhìn thấy những đệ tử nhao nhao ngã xuống đất kia, không khỏi đau lòng nói: "Sư... Ngài đây là phế bỏ tu vi kiếm khí của bọn họ rồi sao!"

Mỹ nam tử trán bóng của Kiếm Tông kia nói: "Không ngờ ma vật kia lấy linh khí của người tu chân làm thứ để tẩm bổ, giờ nó đã có chút thành tưju, nếu không phong bế tu vi chân khí của bọn họ, không riêng gì tính mạng của bọn họ khó có thể bảo tồn mà khi ma vật hút no chân khí thì sẽ càng thêm khó đối phó...... Đợi sau khi trở về, cho bọn họ phục dụng Cố Khí đan, lại từ từ bù đắp thiếu hụt nội khí là được.”

"Vậy cũng chưa chắc, biện pháp này của ngươi rất có thể phá hủy căn cơ tu vi của bọn họ, cho dù ăn tiên đan diệu dược, về sau cũng khó có thể đạt tới cảnh giới nguyên anh kim đan!"

Nam tử tuấn mỹ kia nghe vậy, chậm rãi phóng ánh mắt tới lạnh lùng nhìn Cơ Ngọ Thất, ánh mắt kia như châm, thế mà lại làm cho lời chưa nói hết của Cơ Ngọ Thất nghẹn lại ở bên miệng.

Mà đại đệ tử đứng đầu kia tựa hồ không nhịn được khi thấy người khác đầm luận về đồng môn của mình, tức giận đến mức đột nhiên rút kiếm ra muốn tới giáo huấn Cơ Ngọ Thất lắm mồm.

Nhưng đúng lúc này, Thôi Tiểu Tiêu lại bình tĩnh nhìn về phía trước, nhẹ giọng nói: "Muộn rồi, ma vật kia đã hút no rồi..."

Nghe xong lời của nàng, mọi người chớp mắt nhìn sang, nhưng cũng không nhìn ra cái gì dị thường trong bức bình phong bằng sợi tơ quấn quanh sâu trong sân kia.

Nhưng Thôi Tiểu Tiêu lại đột nhiên xoay người xông về phía cửa lớn ở phía sau, cao giọng la lên: "Chạy mau! Nó sắp chui ra khỏi kén rồi!"

Cùng lúc đó, cánh cửa kia lại giống như bị sợi tơ thao túng, đột nhiên tự động khép chặt lại.

Ngay sau đó, sâu trong căn nhà của trại tằm đột nhiên truyền đến tiếng xé rách xoẹt xoẹt, tựa hồ là có thứ gì đó đang bị xé ra.

Mọi người lập tức xốc lại tinh thần, mấy người Phù Tông thì nhao nhao tìm kiếm vật che chắn như vại nước, đống củi.

Giang Nam Mộc cùng tiểu sư đệ A Nghị cùng lúc tránh né vào sau cái rương nuôi tằm, sau khi nàng ổn định thân hình thì mới đưa mắt đi tìm tông chủ gà mờ Thôi Tiểu Tiêu, lại phát hiện Thôi Tiểu Tiêu lại nhảy tới phía sau tên đệ tử tuấn mỹ của Kiếm Tông từ lúc nào rồi.

Thôi Tiểu Tiêu này! Chẳng lẽ còn tưởng rằng tên đệ tử Kiếm Tông kia sẽ bảo vệ nàng chu toàn sao? Người nọ thậm chí còn ra tay tàn nhẫn với đồng môn của mình, một lúc nữa chỉ sợ sẽ dùng nàng làm bia đỡ đạn!

Nữ tử bên cạnh đệ tử tuấn mỹ của Kiếm Tông kia tựa hồ cũng không nghĩ tới Thôi Tiểu Tiêu thế mà lại đột nhiên nhảy tới phía sau bọn họ, không khỏi khẽ nhướng mày, trực giác muốn phất tay áo vận khí, đẩy Thôi Tiểu Tiêu ra.

Nhưng lúc này Thôi Tiểu Tiêu lại đột nhiên mở miệng hỏi: "Tần tông chủ, ngài đã từng nuôi tằm bảo bảo chưa?”

Nam tử tuấn mỹ cùng nữ tử bên cạnh đều tỏ ra vẻ sửng sốt tựa hồ là không ngờ tới nữ tử trông như là ăn mày như này thế mà lại có thể hô lên "Tần tông chủ", không khỏi lập tức nhìn về phía nàng.

Bạn đang đọc Sai Thế (bản dịch) của Cuồng Thượng Gia Cuồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 123BảoCa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.