Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sài Gòn. Sau Ngày Mưa! – Chương 4

Phiên bản Dịch · 2033 chữ

Chương 4: Cơn mưa đầu và nỗi đau thương.

Từng hạt mưa nặng trĩu rơi xuống mặt đường, có những hạt mưa tinh nghịch đùa vui nhảy vào mặt nó, vuốt mặt nó chép miệng:

- Biết vậy lúc nãy ở lại đó chút rồi.

Cơn mưa không có dấu hiệu suy giảm gì kể từ khi nó bước chân ra khỏi khách sạn sau khi giao hàng, dù từ nãy đến giờ nó đã chạy hơn ba mươi phút và chỉ còn qua một hai quận nữa là nó có thể về đến cửa tiệm.

Cơn mưa cứ tuôn xuống như thác đổ, cứ giống như sau mấy tháng đè nén những giọt nước đã được ông trời khoan dung mà cho phép chúng quyền rơi tự do và hòa vào lòng đất.

Nó hòa vào mưa, lướt qua những dãy phố đang ngâm mình trong màn mưa. Những cơn gió lạnh cứ thổi làm cái thân hình “mỏng cơm” của nó run lên từng chập.

- Mẹ ơi.. mẹ tỉnh dậy đi.. mẹ ơi! Ai đó giúp mẹ cháu với!

Nó nghe tiếng ai đó nhờ giúp, mặc dù tiếng mưa cùng tiếng sấm cứ vang lên từng hồi làm lạc đi tiếng kêu đó.

Nó vòng xe lại, chạy về nơi phát ra tiếng kêu. Dưới ánh đèn đường, một tấm thân nhỏ bé đang lay lay một người đang nằm dưới mặt đất xung quanh là những ngôi nhà đang mở cửa đứng nhìn nhưng không có một hành động nào giúp đỡ, nó vội chạy lại, hét lên:

- Gọi cứu thương ngay!

Đáp lại nó chỉ là tiếng bàn tán xôn xao cùng tiếng khóc của cô bé trước mặt.

Nhìn quanh một hồi nó đứng dậy chạy vào mái hiện mượn điện thoại một người rồi gọi cho xe cứu thương, khi đưa điện thoại thì người này có phần lưỡng lự làm nó phải hành động thiếu lịch sự là giật điện thoại mà gọi, nếu không thì tính mạng thêm phần nguy hiểm.

- Anh ơi, mẹ em có sao không anh?. – Cô bé ngước mặt lên hỏi nó.

Nó cười đáp:

- Không sao đâu, xe cứu thương gần tới rồi, mẹ em sẽ không sao.

Cô bé lau nước mắt lẫn nước mưa:

- Anh không nói dối em chứ?.

Nó lưỡng lự, nó không biết có thể nói được điều gì không, nhưng bây giờ nó biết nó nên tạo niềm tin cho cô bé:

- Tin anh đi, mẹ em sẽ không sao.

Chờ khoảng năm phút sau xe cứu thương cũng tới, các y tá vội đỡ mẹ cô bé lên xe và cô bé cũng đi theo. Một y tá hỏi nó:

- Em cũng là người nhà nạn nhân à?.

Suy nghĩ một lúc, nó biết bây giờ để cô bé ấy một mình là không được nên trả lời :

- Vâng ạ !.

- Vậy em lên xe đi.

- Em đi xe máy, anh cứ đi trước đi em sẽ theo sau.

- Ừ.

Nó đá tó chiếc xe máy rồi chạy theo, qua vài con phố thì bệnh viện cũng hiện ra trước mắt, vội gửi xe, nó đi theo cô bé chạy cùng chiếc băng ca đang đẩy về hướng phòng cấp cứu. Chữ cấp cứu sáng lên trên cửa phòng, nó ngồi im trên hàng ghế cùng chiếc khăn bông mà bệnh viện đưa cho. Cô bé cứ đi đi lại lại trước phòng cấp cứu. Khuôn mặt tròn xinh xắn nhưng sao quá đỗi xanh xao, đôi mắt to đen của cô bé có vẻ mệt mỏi và đầy lo lắng. Nó không biết nên nói gì lúc này, chỉ biết bây giờ cầu mong ẹ cô bé đừng có xảy ra chuyện gì.

- Mẹ em sẽ không sao chứ anh ?. – Cô bé ngồi cạnh bên nó, lo lắng hỏi.

Nó thở hắt ra rồi đáp :

- Phải chờ bác sĩ ra rồi mới biết em ạ.

Nước mắt cô bé lăn dài, khóc lên :

- Huhu, mẹ ơi, mẹ đừng có bị gì nha mẹ.. huhu.

Nó nhìn cô bé, sao hình ảnh này rất giống quá khứ của nó trước đây, ngày mà nó mất đi người cha của mình. Cũng trong một đêm mưa khi cha của nó cố gắng ra đồng để che lại những bó lúa mới thu hoạch nhưng khi trên đường về thì ông bị tai nạn, và người gây tai nạn là một tên say xỉn đi xe lạng lách tung trúng ông. Nó cùng mẹ cũng ngồi hàng giờ trước cửa phòng cấp cứu của bệnh viện, khi cửa mở ra, đáp lại những câu hỏi, những cái nhìn lo lắng của nó và mẹ nó chỉ là cái thở dài cùng cái lắc đầu trong buồn bả. Mẹ nó khóc lên, còn nó chỉ biết đứng lặng im nhìn người cha mà nó luôn coi ông là thần tượng đang nằm im lìm trên chiếc giường bệnh, và nó biết ông sẽ không bao giờ có thể dậy và chơi cùng nó nữa. Một nỗi đau từ khi nó lên mười.

Giờ đây khi nhìn cô bé, kí ức bộn bề lại ùa về trong tâm trí nó, cô bé này lớn hơn nó ngày nào nhưng nỗi đau thì vẫn đau và có lẽ sẽ còn đau hơn gấp ngàn lần nỗi đau của nó khi xưa mà cô bé này phải chịu nếu có điều không may xảy ra.

Cửa phòng cấp chợt mở, chữ cấp cứu vụt tắt, một người bác sĩ đi ra. Nó cùng cô bé chạy lại hỏi :

- Mẹ cháu có sao không bác sĩ ?.

Người bác sĩ thở hắt ra làm nó giật mình, và rồi cũng lắc đầu bảo :

- Chúng tôi đã cố gắng hết sức, do nạn nhân bị chấn thương mạnh ở vùng đầu và đưa đi cấp cứu quá trễ nên khả năng cứu được là rất thấp, tôi xin lỗi.

Người bác sĩ đáp rồi vội vã đi, để lại sau lưng là những tiếng khóc đau thương của cô bé, nó đứng lặng im, điều nó lo sợ nhất đã xảy ra, tại sao ông trời lại tàn nhẫn quá vậy. Nếu những người lúc ấy, chỉ cần một cuộc điện thoại thôi, nếu họ gọi sớm thì cô lẽ mẹ của cô bé này đã có thể được cứu sống. Sự vô tâm lại giết đi một mạng người vô tội.

- Ai là người nhà bệnh nhân Tr.Th.Th?. – Một cô y tá bước ra hỏi.

Nó vội đáp :

- Là tôi.

- Mời anh theo hướng này để làm thủ tục nhận xác.

Nhìn cô bé nó nói :

- Em vô trong đó với mẹ đi.

Cô bé ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn nó rồi gật đầu đáp :

- Dạ..

Nó đi theo cô y tá dọc hành lang bệnh viện, những tiếng nói chuyện, tiếng khóc than, mùi thuốc, mùi cồn xác trùng cứ như đấm vào tai, như ùa vào mũi nó. Kể từ ngày cha nó ra đi, nó rất ghét phải đến bệnh viện, một phần vì nó không muốn nhớ đến nỗi đau thương trong quá khứ và nó càng không muốn thấy những đau thương khác xảy ra trước mặt nó, nhưng giờ đây một đau thương đã xảy ra ngay trước mắt nó mà nó đã không thể làm được gì. Nó biết điều này là ngoài khả năng nhưng nó vẫn muốn làm một cái gì đó.

Khi đóng tiền thì nó mới nhớ ra rằng nó không đem theo một xu nào cả, nó cuống cuồng một lúc rồi mượn điện thoại để gọi cho chị Hoa, nghe tin nó đang ở bệnh viện thì chị Hoa cũng lật đật mà hỏi nó bệnh viện để chạy lên. Ngồi chờ chị Hoa khoảng mười phút thì thấy bóng dáng chị hớt hả chạy tới nó.

- Có chuyện gì vậy em ?. – Vừa tới chị đã hỏi nó.

Nó buồn rầu đáp :

- Chị đọc rồi đóng tiền hộ em rồi em sẽ kể sau, tiền thì chị cứ trừ vào lương của em cũng được.

Chị Hoa định dơ tay cốc nó :

- Để chị coi rồi đóng tiền, nếu việc chính đáng thì chị sẽ cho còn không thì chị phạt hai tháng lương.

- Vâng.

Đóng tiền xong thì nó cùng chị Hoa đi lên phòng cấp cứu, vừa đi nó vừa kể lại cho chị Hoa nghe. Có chị nó cũng giải tỏ phần nào nỗi ấm ức trong lòng mình khi phải nhìn thấy cảnh chia ly này, cảnh này quá đau thương, đến nỗi trong giây phút ấy nó đã chết đứng.

Đẩy cánh cửa ra nó cùng chị Hoa bước vào trong, cô bé ngồi khóc nức nở trong lòng mẹ mình. Thấy vậy chị Hoa vội bảo nó đi ra rồi tiến lại kế bên cô bé. Nó đứng trước cửa phòng cấp cứu, nhìn xuống lòng đường Sài Gòn đang lềnh bềnh nước, những ánh đèn đưa kia cứ sáng một cách vô tình, thỉnh thoảng tiếng còi xe cấp cứu vang lên trong đêm vắng cùng tiếng cót két của xe đẩy băng ca.

Theo lời chị Hoa thì bệnh viện sẽ lo thủ tục an táng của mẹ cô bé vì khi hỏi cô bé bảo không còn người thân nào cả. Tối hôm đó nó cùng chị Hoa thức suốt đêm trong khi cô bé ngủ gục vì quá mệt.

Những tia nắng đầu tiên của đêm dài sau cơn mưa, không một tiếng chim hót, không một cơn gió bay chỉ có tiếng còi xe vang lên trong nắng sớm. Cô bé cùng chị Hoa đi taxi về tiệm còn nó phải đi xe máy. Về đến cửa tiệm thì chị Hoa cũng đóng cửa một ngày vì quá mệt sau đêm hôm qua.

- Hai đứa ngồi đây để chị đi qua kia mua mấy ổ bánh mì. – Chị Hoa nói rồi bước ra cửa.

Chỉ còn nó với cô bé ngồi đối diện nhau, không biết phải nói chuyện gì cả. Bỗng cô bé cất lời trước :

- Cảm ơn anh !

- Sao lại cảm ơn anh, anh có làm được gì đâu. – Nó buồn bã đáp.

Cô bé cố nặn ra một nụ cười, nụ cười vô hồn :

- Nếu không có anh thì tối qua em không biết sẽ ra sao.

- Ừa..

- Anh tên gì ?

- Huy Kha !. – Nó đáp.

Rồi hỏi lại cô bé :

- Còn em.

- Ái Linh ạ !.

Nó thở hắt ra, rồi trầm giọng nói :

- Anh không biết phải nói sao với em, nhưng em cũng đừng quá đau buồn, chắc mẹ em ở thiên đàng cũng không muốn thấy em như vậy. Anh cũng đã từng trải qua, cũng phải chịu nỗi đau mất người thân, là ba anh. Lúc đó anh chỉ mới mười tuổi, mọi thứ xảy ra quá đột ngột trong khi anh còn quá nhỏ và cũng chưa đủ nhận thức. Nhưng cảm giác đó anh có thể hiểu, rất đau và khó chịu, lúc đó anh chị muốn ba anh dậy chơi với anh, anh luôn miệng gọi ba nhưng ông không tỉnh lại, giây phút ấy dù chỉ là một đứa trẻ nhưng anh biết rằng cha anh sẽ ngủ mãi.

- …

Cô bé im lặng nghe câu chuyện của nó, rồi bật ra tiếng khóc. Nó để Ái Linh dựa vào vai nó, những giọt nước mắt nóng hổi, những giọt nước mắt chứa niềm đau, chứa nỗi buồn, chứa thêm những tình yêu mà Ái Linh dành ẹ em. Tình mẫu tử không bao giờ phôi phai, một tình yêu thiêng liêng bất diệt. Nó ngâm ngùi nhìn Ái Linh ngủ thiếp trên vai nó. Khóe mắt vẫn còn đong đầy.

Đọc tiếp Sài Gòn. Sau Ngày Mưa! – Chương 5

Bạn đang đọc Sài Gòn, Sau Ngày Mưa của SuBin
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.