Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nam châu phản loạn

Phiên bản Dịch · 4027 chữ

“Sư phụ, chuyện này quan hệ trọng đại, liên lụy tới an nguy Đại Lương ta, còn phải làm phiền ngài tốn nhiều tâm tư a!” Sau một phen nói chuyện với Quản Mưu, Lý Khuyết khẩn thiết nói.

“Ngươi yên tâm, vi sư chắc chắn giám thị chặt chẽ hướng đi của Phù Phi Bằng cho ngươi.” Trong lòng Quản Mưu suy nghĩ trăm bề, ở mặt ngoài thì lại gật đầu liên tục.

Hóa ra sau khi đội quân Mẫn Nhu Bắc thượng, phòng ngự của kinh thành đã hoàn toàn trống không. Lý Khuyết không có bất cứ nghi ngờ gì về năng lực của Mẫn Nhu, tuyệt đối tin tưởng nàng có thể bình định được Khảm Đặc Cần, nhưng vấn đề duy nhất chính là thời gian. Trong khoảng thời gian Mẫn Nhu rời đi này, hắn có thể trấn áp được sài lang hổ báo các nơi? Điểm này Lý Khuyết rất lo lắng, bởi vậy mới nhắc nhở Quản Mưu tiềm nhập Nam châu lặng lẽ thu thập tình báo, nếu Phù Phi Bằng có dị động sẽ trước tiên trở về báo cho Lý Khuyết, để cho hắn có thể chuẩn bị kịp thời, không đến mức trở tay không kịp.

“Mặt khác, chuyện triệu tập nhân sĩ giang hồ ở các nơi, sư phụ ngươi cũng nên chú ý, giang sơn Đại Lương bây giờ thật sự cần nghĩa sĩ có chí đền nợ nước a!” Lý Khuyết cảm thán nói.

“Ân, việc này vi sư tự nhiên sẽ không thả lỏng!” Quản Mưu gật đầu nói. Trong lòng lại là một trận mừng như điên, hắn đang lo không biết nên dùng âm mưu quỷ kế gì để đối phó Lý Khuyết đây, không nghĩ tới tự Lý Khuyết đưa lên cửa. Hắn chỉ cần bắt được cơ hội làm chút tay chân trên hai chuyện này, trong thời khắc mấu chốt hoàn toàn có thể gây cho Lý Khuyết đả kích nặng nề!

“Như vậy, có sư phụ ngài ở đây, đệ tử thật sự cảm giác gánh nặng trong lòng bớt đi không ít a!”

Giờ khắc này, Lý Khuyết vạn vạn không nghĩ tới người sư phụ chính mình nhất nhất tin cậy đã hạ quyết tâm hạ độc thủ với hắn rồi.

Lý Khuyết tin cậy Quản Mưu như vậy, ngược lại không phải vì tính cảnh giác của hắn không mạnh, mà là trước giờ Quản Mưu biểu hiện ra thật sự là thanh tâm quả dục, Lý Khuyết không thể tưởng được có chuyện gì có thể để cho Quản Mưu phản bội lại mình, dù sao ở mặt ngoài hai người không có nổi lên xung đột lợi ích gì. Nhưng hắn vạn vạn không nghĩ tới là, chính mẫu thân tuyệt đại tao nhã của mình đã chôn xuống một cái tai họa ngầm cho hắn như vậy.

Cung kính tiễn bước Quản Mưu, Lý Khuyết cũng không có lập tức trở về chỗ mẫu thân. Nếu đã nói tới chính sự, hắn lại nhân tiện ở lại phê duyệt một mớ tấu chương đang tồn một chút. Hắn đột nhiên nhớ tới đoạn thời gian trước từng phân phó Tô Tín Hồng việc chiêu nạp hiền tài, cho nên nhân dịp truyền Tô Tín Hồng tới gặp.

“Tín Hồng à, ta để ngươi mời chào hiền tài trong thiên hạ ra sức vì nước trong thời buổi rối loạn này, tiến triển thế nào rồi?” Lý Khuyết nhìn Tô Tín Hồng đang quỳ trước mặt mình, cười híp mắt vấn đạo.

“Hồi bẩm bệ hạ, việc này tiến triển rất tốt!” Tô Tín Hồng mặt mày vui vẻ nói. Lúc trước hắn còn đang lo lắng về vấn đề thanh danh của Lý Khuyết ảnh hưởng đến việc đăng cơ, cho nên công tác chiêu hiền khả năng sẽ có rất nhiều trở ngại. Lại không nghĩ rằng một loạt hành động từ khi Lý Khuyết đăng cơ tới nay đã cơ bản ổn định được lòng người, nhất là đã có chút danh tiếng tốt trong lòng đám nhân sĩ. Lần chiêu hiền này vừa ra lại đạt được tứ phương ủng hộ, nhân sĩ có chí trong thiên hạ đều xoa tay, tranh nhau phân cao thấp trong các cuộc thi toàn quốc. Tất cả các giai cấp đều thấp bé, chỉ có đọc sách là cao, đệ tử hàn môn đều cực kỳ khát vọng được Lý Khuyết nhìn trúng, chiêu thu nạp lòng người này thật sự là thu được hiệu quả vô cùng tốt. Điều này cũng làm cho Tô Tín Hồng càng thêm bội phục Lý Khuyết.

“Bệ hạ, đây là các tác phẩm xuất sắc mà lúc trước các thí sinh thi đình, lấy đề là <

Lý Khuyết nhận lấy, không hổ là anh kiệt đã sàng chọn ra trong Đại Lương, mỗi một bài thi, chữ viết đều thoải mái phóng khoáng, hoặc nhẹ nhàng tiêu sái, hoặc tinh tế đoan trang, phong tư kỳ dị, làm người ta nhìn vào cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Nhìn kỹ nội dung, cũng đều là từ các góc độ khác nhau mà đặt bút, kể lại theo các phương diện luân lý, đạo đức, thực tiễn, trình bày và phân tích mẹ con ái ân.

Lý Khuyết nhìn xem liên tiếp gật đầu, chỉ cần nhóm văn nhân này tiến vào con đường làm quan, trở thành trụ cột vững vàng của Đại Lương, không cần hắn nhiều lời, những người này sẽ tự bảo vệ chuyện tác hợp mẹ con, dù sao vô luận trong lòng bọn họ có tán đồng hay không, viết lên trên giấy cũng là giấy trắng mực đen, bọn họ không có khả năng tự đánh mặt mình a.

Vì thế Lý Khuyết vẫy tay ý bảo: “Tín Hồng a, vấn đề thứ tự cụ thể này cứ giao cho ngươi tới định a. Nhưng mà có một chuyện phải chú ý, một khi xác định thứ tự xong, sẽ tinh tuyển bài văn vĩ đại trong đó tuyên bố ra ngoài, làm nó lưu truyền rộng rãi trong dân gian.”

“Vâng, bệ hạ.” Tô Tín Hồng cúi đầu tiếp nhận bài thi.

Lúc này trong lòng Lý Khuyết mới tin tưởng, khai mở trào lưu kết hợp mẹ con trong Đại Lương đã thành công. Đợi Tô Tín Hồng gửi công văn chiêu hiền đi xong, chỉ sợ từ nay về sau tình huống mẹ con kết hợp sẽ không bị cấm kỵ, ít nhất là ở trong Đại Lương. Về phần trong thiên hạ có bao nhiêu mẹ con loạn luân sẽ được lợi, như vậy thì nói sau rồi. Đối với Lý Khuyết mà nói, có thể mở ra một con đường để các con trong thiên hạ thu nạp mẫu thân của mình đã là nỗ lực lớn nhất rồi.

“Bệ hạ, vậy vi thần xin phép cáo lui!” Thấy Lý Khuyết nhắm mắt trầm tư, giống như đã không có chuyện gì để phân phó cho mình, Tô Tín Hồng liền thừa cơ cáo từ, sau khi Lý Khuyết vẫy tay ý bảo mới cung kính rời đi.

Vừa rời khỏi Dưỡng Tâm điện, Tô Tín Hồng liền nhíu chặt mày.

Hoàng đế giao nhiệm vụ này cho hắn, tự nhiên là thể hiện ra sự tín nhiệm đối với hắn, nhưng hắn lại biết rõ việc này không dễ làm như vậy. Hắn tuổi còn trẻ đã được hoàng đế ủy thác cho trọng trách, tuy rằng nhìn như phong quang vô hạn, nhưng cũng sẽ dẫn phát rất nhiều người ghen tỵ, nếu hắn không thể làm ra một cái công trạng đáng nói để mọi người tin phục, chỉ sợ sẽ bị không ít chê bai.

Vì thế vừa về tới nhà, Tô Tín Hồng cũng không dám nghỉ ngơi, đốt ngọn nến lên suốt đêm xem kỹ lại những bài thi sơ tuyển trước đó. Hắn tự châm chước, trái lo phải nghĩ, sau cùng rốt cục quyết định ra ba bài thi tốt nhất, nhưng cuối cùng cũng không biết làm sao để phân ra thứ tự cho ba bài thi này.

Tô Tín Hồng càng nghĩ càng phiền muộn, chỉ cảm thấy áp lực trọng đại, đứng ngồi không yên, bất tri bất giác trăng đã lên giữa trời, hàn khí dày đặc, mà hắn lại là mồ hôi đầm đìa. Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể bỏ bài thi trong tay ra đi tới giữa đình viện thong thả dạo bước, ngẩng đầu trông thấy vầng trăng sáng này, không biết sao hắn lại nghĩ tới thân ảnh xinh đẹp như Nguyệt Thần của cô cô Hoàng hậu nương nương kia.

Tô Tín Hồng không phải là loại người háo sắc gì, ngược lại hắn tuổi còn trẻ lại không quá ham thích với tình yêu nam nữ, nhưng cô cô xinh đẹp mang tới rung động làm cho hắn khó có thể quên được. Nhất là ngày ấy nhìn thấy Tô Nguyệt Tâm mang thai bụng to ra cùng hào nhũ căng sữa tươi ướt át, phong tình mẫu tính xinh đẹp kia có thể làm cho tất cả nam nhân cam nguyện làm đầy tớ dưới váy của nàng. Nghĩ đến đây, Tô Tín Hồng phúc chí tâm linh, vội vàng trở về phòng lấy một bài thi trong đó ra nhìn kỹ. Hóa ra trong các bài thi chỉ có tờ này tiêu phí lượng lớn văn chương tán dương mỹ mạo của Hoàng hậu nương nương, cũng coi đây là điển hình để trình bày và phân tích lực hấp dẫn của mẫu thân xinh đẹp làm con không thể kháng cự. Lúc này Tô Tín Hồng mới bừng tỉnh đại ngộ: Bài văn này mới thật sự là tác phẩm xuất sắc a, chính là bởi vì thân thể cô cô thành thục mềm mại khiêu gợi, bệ hạ mới có thể nguyện ý tập ngàn vạn sủng ái vào người nàng, thậm chí phí hết tâm tư cũng muốn sách mẫu làm hậu, nếu như tuyển một áng văn chương như vậy để làm đầu bảng, tất nhiên có thể khiến bệ hạ vừa lòng, cũng có thể làm mọi người chịu phục.

Vì thế Tô Tín Hồng quyết định thật nhanh, nhấc bút lên bắt đầu viết ra thứ tự bài thi.

Nam châu, vương phủ.

Một vị lão nhân tóc trắng xóa đang tập trung tinh thần nhìn đoạn thư trong tay, trên mặt của hắn tuy rằng nếp nhăn tung hoành, nhưng không có gây ra cảm giác lão nhân tuổi già suy bại, ngược lại bởi vì vậy làm cho người ta cảm thấy một loại khí thế áp bách như dãy núi. Mà lông mi dày đặc kia cùng mấy đạo vết sẹo rõ ràng dưới cổ chính là một loại vinh dự khắc vào người hắn khi hắn tung hoành sa trường lúc trẻ. Người này không ai khác chính là Nam châu vương từng uy chấn Đại Lương – Phù Hợi!

Lúc này ph để lại tờ giấy trên tay lên bàn, nhíu lông mày, nói với đứa con ngồi bên cạnh: “Lý Khuyết này, thật đúng là càng làm càng kỳ cục rồi, cưới chính cung của tiên đế, mẹ đẻ của mình không nói, thế mà lại triệu tập một đám chó má thư sinh khen ngợi việc này. Cứ như vậy tiếp, Đại Lương ta không bị hắn biến thành chướng khí mù mịt mới lạ.” Mặc dù là trong trường hợp phụ tử hai người mật đàm, nhưng không khách khí gọi thẳng tên của Hoàng đế như vậy là có thể nhìn ra thái độ khinh thường mà lão Vương gia dành cho Lý Khuyết.

“Đúng vậy a phụ thân, Lý Khuyết này có tài đức gì mà có thể ngồi trên ngôi vị hoàng đế này? Ta thấy giang sơn Lý gia này vận số cũng sắp hết rồi!” Phù Phi Bằng âm lãnh nhíu lông mày.

“Nhưng mà phụ thân, chúng ta tìm cách làm cái kia, thật sự không đúng lúc a. Thằng nhãi Lý Khuyết này tuy rằng hoang đường, nhưng thật sự có chút bản sự, nay vô luận là nhân sĩ hay dân gian, tiếng động phản đối hắn đã càng ngày càng ít. Hôm qua đại nguyên soái Mẫn Nhu lao tới Tín Đà Quan đã truyền lại chiến báo thứ nhất, trận chiến mở màn của Mẫn Nhu đã đại phá Khảm Đặc Cần, thủ được Tín Đà Quan, nay đang trên đường xâm nhập Đại Mạc truy kích Khảm Đặc Cần!”

“Cái gì?!” Lão Vương gia nghe được lời này của con cũng ngồi không yên, thất thanh kêu lên, sau một lúc lâu mới oán hận vỗ bàn một cái, “Nhóc con Lý Khuyết này, đến tột cùng là dựa vào cái gì có thể khiến cho đại nguyên soái khăng khăng một mực với hắn như thế, liên tiếp cứu hắn lúc nguy nan!”

“Phụ thân đừng vội, Mẫn Nhu có thể đánh lui Khảm Đặc Cần nhanh như vậy tuy rằng nằm ngoài ý muốn, nhưng vẫn không thể thoát khỏi kế sách của chúng ta. Kế hoạch của ta chính là để cho nàng rời xa kinh thành, nay nàng đã xâm nhập vào Đại Mạc truy kích Khảm Đặc Cần, ngược lại rời kinh thành càng xa hơn, một khi chuyện nổi lên, nàng muốn quay về cứu viện cũng càng chậm, há không phải là chuyện tốt.”

Con phân tích làm lão Vương gia bình tĩnh lại, bưng trà nóng bên cạnh lên nhấp một miếng.

“Nhưng tổng thể mà xem, Khảm Đặc Cần khôn khéo giảo hoạt, không có khả năng giúp chúng ta bám trụ Mẫn Nhu quá lâu, lúc này phòng ngự kinh thành đang là hư không, cùng lúc năm mới đến, năm đầu tiên tân hoàng đăng cơ, lại điều động nhân sự, quân sự một phen, đúng là cơ hội tốt trời ban để chúng ta khởi sự. Phụ hoàng, chúng ta không nên đợi nữa a!” Phù Phi Bằng khuyên, trên thực tế mấy ngày trước đại quân Nam châu cũng đã tập hợp chỉnh đốn xong, dựa theo ý nghĩ của hắn, nếu khởi sự sớm một chút thì lúc này cũng đã đánh tới kinh thành rồi. Chẳng qua Phù Hợi dù sao đã già cả, hung tâm tráng chí đã bị mài mòn không ít, làm ra quyết định này vẫn còn có chút ít do dự, cho nên mới có thể kéo dài tới bây giờ.

“Cũng thế, chuyện cho tới bây giờ, chúng ta cũng chỉ có thể đi con đường này.” Dưới sự khuyên bảo của con, lão Vương gia rốt cục hạ quyết tâm.

Đêm đó, toàn bộ Nam châu tựa như một cỗ máy quân sự khổng lồ, điên cuồng khởi động lên. Bên trong Nam châu toàn bộ giới nghiêm, thương nhân, lữ khách, di dân một cái cũng không ra vào được. Đồng thời quân đội trong Nam châu dưới sự suất lĩnh của Phù Phi Bằng đã tập kết ở vùng biên cảnh, lão Vương gia thì tọa trấn ở đại bản doanh Nam châu, bảo đảm bản thân ra mặt sẽ tạo thành một sự ủng hộ lớn nhất cho con.

Mà động tĩnh đêm này tự nhiên không thể gạt được Quản Mưu, sự thật nếu hắn làm tốt chức vụ của mình, ba ngày trước cũng đã có thể trở về kinh thành báo lại với Lý Khuyết: “Phù gia đã phản”, dù sao với năng lực của hắn, toàn bộ động tĩnh trong Vương phủ đều không gạt được sự do thám của hắn. Nhưng lão đạo nhân này đã bị Tô Nguyệt Tâm mê đảo tâm hồn tự nhiên sẽ không thành thật báo lại chuyện này với Lý Khuyết, hắn vẫn chờ Phù Phi Bằng kéo Lý Khuyết xuống khỏi ngôi vị hoàng đế, bản thân mình thì lại vụng trộm mang theo Tô Nguyệt Tâm cao chạy xa bay đây.

Bất quá buổi tối này, khi tiếng vó ngựa, tiếng binh khí của đại quân Nam châu vang vọng cả đất trời, từng phiến từng phiến cây đuốc đốt trắng đêm giống như cự thú cắn nuốt bầu trời, Quản Mưu biết hắn cũng nên động thân. Chỉ cần hắn thoáng nhanh hơn vài bước so với thám tử của các châu huyện khác về kinh thành báo lại cho Lý Khuyết, Lý Khuyết sẽ không đến mức hoài nghi hắn bất trung. Mà trên thực tế đến lúc đó đại quân Nam châu khả năng đã nhổ được vài yếu địa rồi. (*nơi trọng yếu)

Thời điểm tảng sáng ngày hôm đó, tướng sĩ phòng vệ Bác Dương Thành vẫn còn đang nửa trợn mắt ngủ gật, nơi này là một tòa trọng trấn trong Trường Giang du, ở tầm bụng của Đại Lương. Thương mậu lui tới rất phồn vinh, văn nhân nhã khách nhiều không đếm xuể. Tướng sĩ nơi này cũng không nhớ được lần đánh giặc trước là vào lúc nào rồi, dù sao dựa sát vào núi lớn Nam châu, cho tới bây giờ có cái gì xâm lấn cũng không tới phiên bọn họ gánh vác, nơi này đã quá lâu không dính vào dấu máu rồi.

“Giết!”

“Xông lên a!”

Nhưng giờ phút này, tiếng la giết rung trời dọa phá mật đám lính phòng thành, giáo úy thủ thành trợn mắt há hốc mồm nhìn dưới thành đầy khắp núi đồi là đại kỳ màu bạc xám, chỉ kịp thốt ra một câu: “Mau, nhanh đi bẩm báo…” cũng đã bị một Phù Phi Bằng cho một mũi tên xuyên tim.

Ngay sau đó, dòng nước lũ màu bạc xám cũng đã xông lên tường thành.

Thời gian còn chưa qua một canh giờ, Bác Dương Thành cũng đã đổi chủ.

Binh lính nam châu đỏ cả mắt tràn vào trong thành, không biết ai gào to một câu: “Các huynh đệ, chúng ta ngoạn nữ nhân của tiểu hoàng đế đã ngắn đi một bước!”

“Đến lúc đó nha, ta nhất định phải để cho mấy con tiện phụ dâm loạn hầu hạ ta thật tốt!”

Có người đi đầu, tiếng động hùa theo từ bốn phương tám hướng truyền đến, bọn lính siết mấy bức họa trong tay, ý tưởng cuồng loạn đã chiếm cứ toàn bộ đầu của họ.

Hóa ra Phù Phi Bằng này ở trước khi khởi sự cũng đã nghĩ xong khẩu hiệu lần phản loạn này, đó chính là trừng trị Lý Khuyết cùng đám nữ nhân của hắn dâm loạn cương thường, vì thế hắn xuất ra một ý tưởng thiên tài, gọi toàn bộ họa sĩ của Nam châu tới, vẽ ra tứ đại mỹ phụ trong hậu cung của Lý Khuyết, Tô Nguyệt Tâm, Mẫn Nhu, Lý Yên Lung cùng Đổng Lệ Hoa phân phát cho bọn lính. Thậm chí còn dùng thân phận cùng quá khứ dâm loạn của mỗi người biên thành câu chuyện, đồng ý cho binh lính có biểu hiện tốt lần thảo phạt kinh thành này có thể đùa bỡn tứ đại mỹ phụ này.

Chủ ý của Phù Phi Bằng tuy rằng xấu xa, nhưng lại thu được công hiệu tốt bất ngờ, hóa ra mấy vị mỹ phụ trong hậu cung Lý Khuyết không chỉ dáng người cùng tướng mạo nhất lưu, thân phận lại một cái tôn quý hơn, có hoàng hậu hai triều, đại nguyên soái, muội muội của tiên đế, vợ cũ của Thừa tướng, đám binh lính xuất thân thấp hèn này có cơ hội đùa bỡn những nữ nhân này, một đám lập tức tràn ngập ý chí chiến đấu như đánh máu gà.

Bất quá như vậy có thể khổ các nữ nhân trong Bác Dương Thành rồi, dâm tâm của bọn lính đã lên, còn chưa có đánh tới kinh thành cũng chỉ có thể dùng các nữ nhân trong thành này để tiết dục, vì thế ngày hôm nay trong thành vang dội tiếng khóc thét của các phụ nữ.

Đại quân Nam châu là bộ đội tinh nhuệ gần với Mẫn gia quân, hơn nữa tân hoàng đăng cơ, các nơi đổi vị trí công tác vẫn chưa xong, hình thành lỗ hổng phòng thủ to lớn, khiến cho quân Nam châu thế như chẻ tre. Trong vòng nửa tháng, Phù Phi Bằng đã liên chiến liên thắng, đoạt được mười bảy tòa thành trì của Giang Nam, hơn nữa từ hai ngày trước đã vượt qua Trường Giang, mắt thấy đã tới gần kinh thành.

Trong khoảng thời gian này Lý Khuyết thừa nhận áp lực cực lớn. Sư phụ Quản Mưu không thể đúng lúc truyền lại hướng đi Nam châu cho hắn là chuyện hắn không dự liệu được, bởi vậy Phù Phi Bằng đột nhiên tập kích đã làm hắn trở tay không kịp. Nhưng Lý Khuyết cũng không phải hạng người vô năng, sau khi trải qua bối rối lúc đầu, hắn vẫn có thể bình tĩnh ứng phó, áp dụng biện pháp phản chế đối với Phù Phi Bằng.

Sách lược cốt lõi nhất chính là chiến lược buông tha cho một ít thành trì, tập trung binh lực tiến hành phòng ngự. Phù Phi Bằng làm phản, đánh vào chính là sự phân tán của lực lượng quân sự trong triều đình, mục đích là có thể dùng thế lôi đình đánh vào kinh thành, thì đại sự sẽ thành. Bởi vậy biện pháp đối phó của hắn không phải là thủ vững từng thành trì, mà là nghĩ biện pháp tiến hành phòng thủ ở nơi chiến lược trọng yếu, trì hoãn thế tiến công của hắn. Dù sao kéo thời gian càng lâu, Phù Phi Bằng sẽ càng bất lợi.

Bởi vậy Lý Khuyết định ra yếu địa phòng thủ chính là lạch trời ở phía nam kinh thành – Khuê Nãng Quan, nơi này từ trước đến giờ chính là bình chướng phòng ngự quan trọng phía nam. Lý Khuyết hạ lệnh quân đội ở các nơi phòng thủ tượng trưng liền lui lại, toàn lực bảo trì sinh lực, tập trung tiến đến Khuê Nãng Quan tổ chức phòng ngự. Khuê Nãng Quan thành cao lưng chừng, chỉ cần phòng ngự thích đáng, nhân thủ sung túc, Phù Phi Bằng tuyệt đối không có cách nào trong thời gian ngắn đánh hạ, mà một khi chiến cuộc rơi vào giằng co, quân phòng vệ các nơi sẽ có thời gian tập kết về kinh thành, các thế lực đứng nhìn khác cũng có thể ngả về phía hoàng thất, như vậy sẽ là đả kích trí mạng. Huống chi, một khi chiến sự phương Bắc chấm dứt, đại quân của Mẫn Nhu đại nguyên soái sẽ lập tức phản hồi, như vậy sẽ càng là tai họa ngập đầu đối với Phù Phi Bằng.

Trừ những thứ đó ra, Lý Khuyết còn để Tô Tín Hồng tổ chức phản kích bằng dư luận, kiên quyết không nhận đám nước bẩn mà Phù Phi Bằng hất lên người hắn, buộc Phù Phi Bằng vào tội phản loạn. Điểm này là nhất định phải làm, nếu không danh tiếng hôn quân của hắn biến thành thật, sĩ khí bên ta sẽ bị đả kích.

Đương nhiên, Lý Khuyết còn rất kỳ vọng cao là Quản Mưu có thể tổ chức nhân sĩ giang hồ ra sức vì nước nhiều một chút, nhưng thái độ Quản Mưu bây giờ đối với chuyện này chính là xuất công không xuất lực, kể từ đó lực lượng phương diện này Lý Khuyết nhìn thấy là không trông cậy được rồi.

Bạn đang đọc Sách Mẫu Làm Hậu (Dịch) của Vũ Dạ Độc Túy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gioanyeuai90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 177

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.