Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô đề

Phiên bản Dịch · 4803 chữ

Sáng sớm ngày kế, Lý Khuyết liền phái người gọi Trần Dĩnh vào cung.

Tô Nguyệt Tâm mặc quần áo cho con xong, kỳ quái nói: “Gần nhất không phải ngươi không muốn thấy hắn sao?”

Lý Khuyết nghiêm mặt nói: “Nương, từ sau khi ngươi nói ngươi mang thai, ta cũng cảm giác được áp lực trên vai. Gần đây ta có chút hoang phế chính sự, nếu ở trên triều đình xảy ra vấn đề gì, để cho ngươi cùng đứa nhỏ trong bụng ngươi gặp nguy hiểm, đến lúc đó ta sẽ hối tiếc không kịp.”

Tô Nguyệt Tâm nghe xong vô cùng vui mừng, trong đôi mắt đẹp lóe ra tia sáng kỳ dị liên miên, ôn nhu nói: “Đây mới là hảo Khuyết nhi của ta. Ngươi nhất định phải lấy quốc gia đại sự làm trọng, chuyện tình trong hậu cung này ta sẽ xử lý tốt cho ngươi!”

Trong ngự thư phòng, Trần Dĩnh liệt kê từng cái đại “tội trạng” của Lý Khuyết: “Thứ nhất, sắc phong mẹ đẻ làm hoàng hậu, sắc phong cô cô làm phi tần, chính là loạn luân; thứ hai, dâm loạn đại nguyên soái, náo loạn kỷ cương quân đội; thứ ba, cường đoạt vợ của Thừa tướng, làm lạnh lòng quân dân; thứ tư, ép cha thoái vị, thí sát huynh trưởng, chính là bất trung bất hiếu; thứ năm, quân vương không tảo triều, ngu ngốc vô đạo….”

“Đủ rồi!” Lý Khuyết xanh mặt, Trần Dĩnh đọc mỗi một câu thì tim của hắn sẽ nhảy một lần, mấy tội trạng lớn này đều là những câu sát tâm, giờ khắc này, phần lưng cũng hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

“Ngươi bắt lại những kẻ truyền bá lời đồn này lại cho trẫm, quyền uy của thiên tử há lại để cho bọn hắn khinh nhờn!” Lý Khuyết nặng nề vỗ bàn một cái.

“Bệ hạ, theo ý của vi thần, việc này không đơn giản như vậy!” Trần Dĩnh tựa hồ sớm đoán được phản ứng của Lý Khuyết, không nhanh không chậm nói: “Nếu những điều này thật là do ngu dân bịa đặt, chỉ cần triều định hạ chỉ, không qua mấy ngày sẽ yên tĩnh ngay. Chỉ sợ sau lưng có người trợ giúp bọn hắn…!”

Lúc này, Lý Khuyết cũng đã dần tỉnh táo lại, minh bạch lời Trần Dĩnh nói rất có đạo lý.

“Ngươi nói có lý. Bất quá là kẻ nào dám mạo hiểm rơi đầu để làm loại chuyện này?” Lý Khuyết trầm ngâm nói: “Chẳng lẽ là Đổng Thừa tướng ghi hận ta trong lòng?” Nhớ tới Đổng Tu Trúc, trong lòng Lý Khuyết quả thật có vài phần áy này, người này mặc dù làm quan không có bao nhiêu sức mạnh, nhưng mà cũng không làm quá nhiều việc bậy bạ, cho nên làm như vậy thật sự có chút có lỗi với hắn.

Aiz, ai bảo lão bà của ngươi có bộ dạng xinh đẹp như vậy, ngươi lại không thể thỏa mãn nàng đây? Lý Khuyết lặng lẽ nghĩ như vậy, bây giờ hắn đã ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, hắn đã không có khả năng buông tha dlh rồi.

“Đổng Thừa tướng quả thật có hiềm nghi này, nhưng vi thần càng lo lắng chình là có thế lực địa phương tham gia, đây mới thực sự là khả năng dao động ngôi vị hoàng đế của bệ hạ a! Theo tình báo của thần, hiện tại có nhiều phiên vương có vẻ như đã xuẩn xuẩn dục động!” Trần Dĩnh nói.

“Ân, chuyện này ngươi nhất định phải tra cho kỹ, tìm hiểu nguồn gốc, tìm ra độc thủ sau màn là ai cho trẫm!”

“Vi thần tuân mệnh!” Trần Dĩnh ứng tiếng nói: “Bệ hạ, còn có một việc cũng có chút khó giải quyết. Gần nhất có rất nhiều đại thần đệ đơn từ chức, bảo là muốn cáo lão hồi hương, hiện giờ trong triều có nhiều chức vị quan trọng đã trống rỗng, cứ như vậy mãi chỉ sợ triều đình vận hành xảy ra vấn đề.”

“Đám vô liêm sỉ!” Lý Khuyết xoa trán, đầu muốn to lên, trong lòng hắn minh bạch, vẫn là có một ít đại thần cứng nhắc không chịu hắn lập Tô Nguyệt Tâm làm hậu, dùng phương thức này để kháng nghị hắn.

“Như vậy việc này, ngươi có biện pháp tốt nào hay không?” Lý Khuyết vấn đạo.

“Đây…Thứ cho thuộc hạ vô năng, tạm thời còn không nghĩ ra chủ ý tốt.” Trần Dĩnh hổ thẹn nói.

“Tốt lắm tốt lắm, chuyện này để trẫm nghĩ biện pháp, ngươi làm tốt những thứ trẫm giao phó là được.” Lý Khuyết có chút mệt mỏi tựa vào long ỷ, phất phất tay ý bảo Trần Dĩnh có thể lui xuống.

Trần Dĩnh đi rồi, một mình Lý Khuyết trầm tư thật lâu. Các loại lực cản sau khi đăng cơ, hắn đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng hắn tự trách mình đã nhiều ngày trầm mê bên trong mấy vị mỹ phụ không thể tự kiềm chế, bất tri bất giác làm cho tình huống có xu thế xấu đi rồi.

Lý Khuyết khẽ thở dài, lúc này trước mắt hắn xuất hiện một hình bóng thanh lệ.

“Bệ hạ, ngài muốn ăn trưa ở nơi nào đây?” Thiếu nữ trước mắt thanh lệ đáng yêu, đoan trang xinh đẹp nho nhã, đúng là cung nữ Lan nhi ngày ấy bị Lý Khuyết chọn trúng ở bên người làm tỳ nữ.

“Trẫm ăn ngươi được không?” Lý Khuyết cười cười, bắt lấy tay nhỏ của Lan nhi vuốt ve.

“Bệ hạ ~” Lan nhi kêu một tiếng ngọt nhớt, vẻ mặt hồng hào, mị nhãn ngậm nước long lanh, ngượng ngùng và chờ mong nhìn chằm chằm Lý Khuyết, trái tim nhỏ bé bang bang trực nhảy.

Trong cung này có bao nhiêu cung nữ bình thường không có danh phận đợi đến giờ khắc này, hứng khởi nhất thời của hoàng đế chính là cơ hội thay đổi vận mạng duy nhất của các nàng. Lan nhi này thoạt nhìn ngây thơ nhu thuận, kỳ thật cũng có một viên tâm xảo diệu lả lướt, từ khi được điều tới bên người hoàng đế, mỗi ngày tốn không biết bao nhiêu thời gian để trang điểm cùng ăn mặc, chỉ vì có một ngày có thể gần gũi hoàng đế, chiếm được tiên cơ.

“Lan nhi ngoan, lại đây để trẫm yêu thương ngươi.” Một bộ thiếu nữ hoài xuân này của Lan nhi thật sự là rất có tác dụng đối với Lý Khuyết, dù sao hắn sớm quen thuộc thục phụ đòi yêu như lang như hổ, ngẫu nhiên ăn một lần nhẹ nhàng cũng coi như ngon miệng.

“Bệ hạ, ngươi thật là xấu ~” Lan nhi ngoài miệng thì nói như vậy, thân thể thì lại giống như rắn nước ngã vào trong lòng Lý Khuyết, Lý Khuyết thuận thế đưa tay du động khắp thân thể mềm mại của thiếu nữ làm nàng phát ra từng tiếng nức nở như chim hoàng oanh. Hai người âu yếm một trận, Lan nhi đã hạnh phúc mà chuẩn bị cởi xiêm y nghênh đón hoàng đế sủng hạnh rồi, ai ngờ Lý Khuyết lại buông nàng ra.

“Tiểu Lan, đừng gấp, về sau sẽ có cơ hội cho ngươi thoải mái, bất quá bây giờ trẫm có chuyện khác cần làm.” Lý Khuyết nhéo mũi thiếu nữ, trấn an nàng.

Trong lòng Lan nhi mặc dù thất vọng nhưng nghe thấy Lý Khuyết ưng thuận lại cảm thấy rất hạnh phúc.

“Ngươi phân phó hạ nhân, giữa trưa trẫm muốn đến chỗ Huệ phi.” Lý Khuyết nói.

“Huệ phi, Huệ phi nào a? Bệ hạ chưa từng phong ai là Huệ phi a?” Lan nhi ngạc nhiên nói.

“Chính là vị ở Tử Hoàn điện.”

“A, bệ hạ ngài muốn…” Lan nhi dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn Lý Khuyết, hiển nhiên nàng đã nhớ tới đây là nữ nhân của lão hoàng đế Lý Túc, kinh ngạc vì Lý Khuyết chẳng những vồ vập lấy mẹ mình, ngay cả những nữ nhân khác của phụ thân cũng không tha.

“Đừng lắm miệng, mau đi làm việc!” Lý Khuyết cười mắng. Kỳ thật hiện tại hắn cũng không có ấn tượng đặc biệt gì với Huệ phi, chỉ nhớ rằng dung mạo của nàng cũng không tính đặc biệt xuất chúng. Nay trong hậu cung của hắn đã có vô số mỹ nữ, vốn cũng không có ý nghĩ gì với nàng. Chỉ là lúc trước đã từng hứa hẹn với Lý Khương trước khi hắn lâm chung, luôn cảm thấy không đi xem một chút thì trong lòng có cái gì đó không thả xuống được.

Mà lúc này ở Tử Hoàn điện, Trịnh Niệm Sương đang phải chịu đựng dày vò. Thì ra Huệ phi Trịnh Niệm Sương hiện tại đã không có danh hào, chỉ là không biết tại sao, hoàng hậu Tô Nguyệt Tâm vẫn không an bài cho nàng dọn đi giống như những thái phi khác. Các cung nữ chỉ đoán là hoàng hậu Tô Nguyệt Tâm niệm tình xưa, tạm thời để để mẹ của tội đồ Lý Khương vẫn ở lại nơi này, đợi Hoàng thượng sắc phong phi tần mới, nữ nhân này phải dọn ra khỏi đây. Đến lúc đó nàng một không có con nối dòng để dời tới vương phủ của Vương nhi tử, hai thân lại là mẹ của tội thần, cảnh đêm thê lương a.

Chính vì vậy, từ sau khi Lý Khương rơi đài, Lý Khuyết đăng cơ, các cung nữ liền không còn coi Trịnh Niệm Sương là chủ tử nữa. Ngay từ đầu các nàng còn có chút thu liễm, chỉ là không nghe phân phó của Trịnh Niệm Sương, mà dần dần Tử Hoàn điện bị quên lãng, các nàng càng quá đáng hơn, thậm chí bắt đầu khi dễ Trịnh Niệm Sương rồi.

“Tử Yên, chén cháo thế này ngươi cũng đưa cho ta?!” Trịnh Niệm Sương cầm chén cháo đã khê vàng trong tay, bất đắc dĩ tả oán nói.

“Hắc, ngươi thật tự coi mình vẫn là nương nương a, có cái gì để ngươi ăn đã là không tệ rồi!” Tên tỳ nữ tên Tử Yên này giễu cợt nói.

“Tử Yên, ta tự hỏi lúc trước đối đãi ngươi không tệ, nay ta không cầu ngươi cung kính giống trước đây, nhưng mà không thể bắt nạt ta như vậy đi!?” Trịnh Niệm Sương tức giận đến toàn thân run rẩy, có thể để cho nàng vốn luôn dịu dàng tức giận như vậy, có thể thấy được các cung nữ trong Tử Hoàn điện quá đáng biết bao nhiêu.

“Đối đãi không tệ? Vậy thì thế nào, lão nương dựa vào cái gì phải luôn luôn hầu hạ ngươi ở cái Tử Hoàn điện lạnh lùng như quỷ này?” Cung nữ lạnh lùng nói, ở trong cung này vốn là người đi chỗ cao, nước chảy chỗ trũng, tất cả mọi người đều có thể trở mặt vô tình.

“Im miệng, Tử Yên! Dù thế nào đi nữa Huệ phi nương nương vẫn là chủ tử, khi nào thì đến phiên ngươi con hạ nhân này càn rỡ!” Lúc này ở cửa lại truyền đến một tiếng quát chói tai, Tử Yên đầu tiên là hoảng sợ, đợi đến khi thấy rõ thân hình là Lan nhi mới định thần lại.

“A, ta đang tự hỏi ai uy phong như vậy đây, nguyên lai là một cái tiểu nha đầu!” Tử Yên liếc mắt, nàng nhận biết Lan nhi, dù sao trước đây các nàng đều cùng tiến cung. Nhưng nàng ở trong Tử Hoàn điện nơi hẻo lánh này đã lâu, cũng không biết hôm nay Lan nhi đã là người tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng, nay người cung nữ nào trong cung gặp Lan nhi cũng phải gọi một tiếng tỷ tỷ.

“Ngươi…” Lan nhi tức giận đến không nói ra lời, đang lúc Tử Yên vẫn còn đắc ý, đột nhiên thấy một nam nhân đứng ở phía sau Lan nhi, nàng tập trung nhìn vào, Lý Khuyết đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng! Nhất thời nàng sợ tới mức hồn phi phách tán.

“Hoàng…Hoàng thượng…” Nàng vội vàng quỳ rạp xuống đất, nơm nớp lo sợ nói không ra một câu đầy đủ.

“Bệ hạ, nữ nhân này quá ác độc, ngươi nhất định phải hảo hảo trừng phạt nàng!” Lan nhi ôm cánh tay Lý Khuyết dịu dàng nói.

Tử Yên quỳ rạp tại chỗ, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn thấy bộ dáng thân mật giữa Lan nhi cùng Lý Khuyết, trong lòng càng cảm thấy tuyệt vọng, lúc này nàng cũng không đoái hoài tới vừa rồi còn đang dùng lời nói ác độc với Huệ phi Trịnh Niệm Sương, cuống quýt bò tới bên chân nàng thỉnh nàng biện hộ cho mình. Bất quá tính tình Trịnh Niệm Sương có tốt cỡ nào đi nữa, sau khi thấy rõ chân diện mục của Tử Yên cũng sẽ không có chút đồng tình nàng, chỉ thi lễ tiếp đón Lý Khuyết xong cũng không nói gì nữa.

“Kéo xuống cho chó ăn a.” Lý Khuyết hời hợt nói, bên cạnh đã có hai tên thái giám kéo Tử Yên ra bên ngoài, mặc kệ nàng có kêu gào cỡ nào, Lý Khuyết cũng không liếc mắt một cái, đi thẳng tới bên cạnh Huệ phi ngồi xuống.

“Bệ hạ, tại sao? Đến nơi không sạch sẽ này của tội phụ (phụ trong phụ nhân)?” Huệ phi châm nước dâng trà cho Lý Khuyết, Lý Khuyết không nói một lời, chỉ là nhìn chằm chằm lấy nàng, Huệ phi đành phải nói trước để phá vỡ trầm mặc.

“Trong lòng ngươi có ghi hận trẫm?” Lý Khuyết cũng không trả lời vấn đều của Huệ phi, chỉ là chậm rãi uống mấy ngụm trà, sau đó đột nhiên hỏi.

Giống như đã nằm trong dự liệu của Huệ phi, nàng bình tĩnh đáp: “Sở tác sở vi của Khương nhi, trong mắt của ta cũng bất quá là gieo gió gặt bão, không thể trách bệ hạ. Theo tội phụ nhìn, bệ hạ chính là một vị minh quân của Đại Lương.

“Ngươi đã không hận ta, vậy có bằng lòng làm phi tử của trẫm hay không?” Lý Khuyết đột nhiên bắt lại tay nhỏ của Huệ phi khẽ vuốt ve.

Huệ phi kinh hô một tiếng, khó có thể tin nhìn Lý Khuyết, thậm chí không để ý tới gỡ tay ra.

“Đây là nguyện vọng trước khi chết của Lý Khương, hắn hy vọng ngươi có thể được hạnh phúc, muốn trẫm nhất định phải thu ngươi vào hậu cung.” Lý Khuyết nghiêm túc nói.

“Chuyện này…. Ta…” Huệ phi thật không ngờ Lý Khương trước khi chết lại giao phó nàng cho Lý Khuyết, trong lúc nhất thời tâm loạn như ma, cũng không biết mở miệng như thế nào.

“Ngươi đứng lên, cởi quần áo ra.” Lý Khuyết dùng khẩu khí không cho phép chất vấn nói. Không biết sao, nhìn thấy bộ dáng nhu nhược này của Huệ phi, dục vọng chinh phục trong lòng hắn tự nhiên lại càng sâu.

Huệ phi không dám nghịch ý tứ của Lý Khuyết, run run rẩy rẩy cởi quần áo, đưa lưng về phía Lý Khuyết, cái mông to mập như một vầng trăng sáng hiện ra trước mắt Lý Khuyết.

Lúc này trong lòng Lý Khuyết mới biết vì sao Lý Khương nói mẫu thân của hắn đáng giá nhất là hông lớn của nàng, mông thịt tròn vo ngoại trừ một đạo khe rãnh sâu không lường được, tản mát ra cám dỗ bí ẩn nhất của nữ nhân thành thục, làm người ta dục hỏa đốt người, thật có thể nói là cực phẩm.

Trong lòng Lý Khuyết chậc chậc khen ngợi, không chút do dự đưa tay hung hăng chộp lấy cái mông to của Huệ phi.

“A!” Huệ phi yêu kiều một tiếng, chỉ cái sờ này của Lý Khuyết cũng đã khiến tất cả rụt rè của nàng hòa tan, sau khi con Lý Khương qua đời, cảm giác được nam nhân âu yếm nàng cũng đã không nhớ ra là cảm giác gì rồi.

Kết quả là, trong Tử Hoàn điện này rất nhanh lại vang lên tiếng nam nhân gầm nhẹ cùng âm thanh rên rỉ của nữ nhân….

Xong việc, Lý Khuyết truyền lệnh xuống, khôi phục danh hào Huệ phi của Trịnh Niệm Sương, ở lại Tử Hoàn điện như trước. Huệ phi tất nhiên là thiên ân vạn tạ, ở trong hoàng cung này, nàng có thể có được một cái kết cục như vậy, mà không phải thê lương chết ở trong lãnh cung, thật là rất may mắn. Mà Lý Khuyết coi như là giải quyết xong một cọc nhân quả trong lòng mình.

Thần thanh khí sảng đi ra khỏi Tử Hoàn điện, Lý Khuyết thấy Lan nhi đã đợi từ lâu, trực tiếp phân phó Lan nhi gọi hoàng hậu cùng với Mẫn Nhu và Lý Yên Lung nhị phi cùng đến Dưỡng Tâm điện.

“Hoàng thượng, ngươi gọi một nương nương đến còn chưa đủ, lại còn muốn kêu cả ba nương nương cùng đi!” Trong lòng Lan nhi hiển nhiên đã coi Lý Khuyết là một đại dâm ma, nhất thời nàng dùng một loại ánh mắt khiển trách nhìn Lý Khuyết.

“Tiểu nha đầu không phải là động lòng xuân a, trẫm có thể đặc biệt cho phép ngươi cùng gia nhập a!” Lý Khuyết cười sờ soạng kiều đồn của Lan nhi một cái, nàng lập tức cười duyên trốn đi.

Bất quá lúc này Lan nhi thật là hiểu lầm Lý Khuyết, Lý Khuyết gọi ba vị mỹ phụ tới xác thực có chuyện quan trọng muốn thương thảo.

Trong Dưỡng Tâm điện, Mẫn Nhu cùng Lý Yên Lung hai nữ lúc này đang vây quanh Tô Nguyệt Tâm, hâm mộ vuốt bụng của nàng.

“Tỷ tỷ thật sự là có phúc khí, nhanh như vậy liền đã mang bầu con nối dõi cho Khuyết nhi rồi.” Lý Yên Lung nói.

“Tên trứng thối kia mỗi ngày đều làm chuyện xấu với ta, nếu không có mới là kỳ quái đây.” Tô Nguyệt Tâm giọng mang oán trách, trên mặt lại đầy nụ cười hạnh phúc.

“Không được, ta muốn để Khuyết nhi phải thêm chút sức với ta, tranh thủ là người thứ hai có bầu!” Mẫn Nhu ở bên cạnh cũng không e dè, trực tiếp nói ra ý nghĩ của mình.

“Ta nói ngươi con lẳng lơ này, cũng thật không biết sợ!” Tô Nguyệt Tâm xoa nhẹ hung khí cao ngất của Mẫn Nhu, cười mắng.

Lúc này, Lý Khuyết mới đi vào Dưỡng Tâm điện. Hắn nhìn lên, hôm nay Tô Nguyệt Tâm trung quy trung củ mặc một bộ thâm y rộng thùng thình, toàn thân ẩn hiện quang huy mẫu tính. Mà Mẫn Nhu cùng Lý Yên Lung đều một thân đồ nhung, nhất là Mẫn Nhu một thân giáp nhẹ màu lục, mảng lớn da thịt màu lúa mì dưới hạ thân lõa lồ ra, mà ở trước ngực thế nhưng lại chỉ có hai miếng sắt nhỏ che khuất bộ vị trung gian của cái vú, khiến cho hào nhũ tuyết trắng thật lớn kia tự hồ tùy thời đều sẽ bung ra.

“Ái phi mặc như vậy có chút không tốt đâu!” Lý Khuyết có chút bất mãn nói với Mẫn Nhu. Hắn nhớ ban đầu ở diễn võ trường Mẫn Nhu chính là một dạng hào phóng như vậy, bị những hoàng tử khác ăn không ít đậu hủ.

“Bệ hạ thứ tội, vừa rồi nô ti cùng Mẫn Nhu tỷ tỷ đi diễn võ trường tỉ thí kiếm pháp, không thể không ăn mặc nhẹ nhàng chút.” Lý Yên Lung bên cạnh còn tưởng Lý Khuyết muốn trách cứ Mẫn Nhu, vội vàng giải thích. Hóa ra hai nữ này đều võ nghệ xuất chúng, trong cung nhàn rỗi không có chuyện gì làm liền nổi lên hứng thú luận bàn.

“Muội muội ngươi đừng sợ hắn, ta ở trên chiến trường đẫm máu cũng ăn mặc như vậy, cũng không có ai dám thuyết tam đạo tứ.” Mẫn Nhu ngang bướng.

“Bây giờ dù sao nương ngươi cũng là phi tử của trẫm rồi, ở phương diện này vẫn nên chú ý thì tốt hơn.” Lý Khuyết cũng không thật sự có ý tứ trách cứ Mẫn Nhu, vì thế ôm nàng, nhẹ nhàng xoa vuốt trên cái bụng bằng phẳng lõa lồ của nàng, môi cắn lên vành tai khêu gợi của Mẫn Nhu, lập tức làm cho mỹ thục phụ này cả người run rẩy cầu xin tha thứ.

“Tốt lắm, hai người các ngươi không biết xấu hổ, yên tĩnh một chút cho ta!” Tô Nguyệt Tâm thấy hai người không coi ai ra gì vội vàng chặn lại nói, “Khuyết nhi không phải nói tìm ba người chúng ta đến có chuyện quan trọng thương lượng sao. Ngươi cũng đừng nói đây chính là cái gọi là ‘Chuyện quan trọng’”.

“Ân, nương nói đúng, trẫm quả thật có chuyện gấp muốn thương lượng cùng ba vị ái phi.” Lý Khuyết nghe được mẫu thân nhắc nhở mới nhớ tới chính sự, buông ra Mẫn Nhu, đem tin tức hôm nay có được từ Trần Dĩnh nói cùng tam nữ.

Nói xong một phen, thần sắc tam nữ đều có chút ngưng trọng. Mẫn Nhu nắm quả đấm cắn răng nghiến lợi nói: “Đám hỗn đản bịa đặt này, ta hận không thẻ mang binh diệt sạch bọn chúng!”

Lý Yên Lung thì lại có vẻ trấn tĩnh, vẻ mặt thân thiết hỏi: “Khuyết, tình thế hiện giờ quả thật có chút khẩn cấp, nhưng ba người chúng ta đều là hạng nữ lưu, ngoại trừ Mẫn Nhu tỷ tỷ có thể thay ngươi xung phong ra trận liều chết, ở phương diện khác cũng không cách nào để giúp ngươi a.”

Lý Khuyết cười nói: “Cô cô, ngươi đừng tự coi nhẹ mình, phụ hoàng nay đã ẩn cư thâm cung, ngươi chính là bối phận lớn nhất trong hoàng thất. Ta lo lắng có chút đệ tử hoàng thất đánh lên cờ hiệu ta cường thú ngươi để tác loạn, phương diện này nếu có ngươi tự mình ra mặt, mượn sức đoàn kết trấn an hậu duệ quý tộc hoàng thất, chắc chắn có thể tạo được hiệu quả rất tốt. Bên trong hoàng thất chúng ta đầu tiên phải bện thành một sợi thừng chắc chắn, như vậy mới không để xảy ra sự cố.”

“Nhưng mà, xưa nay ta không giỏi giao tế, cũng không biết nên nói như thế nào cùng những người này a.” Lý Yên Lung sầu mi khổ kiểm nói.

“Muội muội ngốc, ngươi liền nói cuộc sống của ngươi cùng chúng ta với Hoàng thượng là hạnh phúc dường nào, là ngươi tự nguyện làm phi tử của hắn đấy, đám vương công quý tộc kia nghe xong, cho dù trong lòng không vui, nhưng ở mặt ngoài cũng không tiện nói cái gì nữa rồi.” Mẫn Nhu nói.

“Đúng, can nương quả nhiên rất có ngộ tính. Vậy ta liền giao chuyện ổn định quân tâm cho ngươi. Ngươi giao tiếp một chút với bộ hạ cũ của ngươi, nắm chắc hướng đi tư tưởng trong quân.” Lý Khuyết nói.

“Ngươi yên tâm, có Mẫn Nhu ta ở đây, bảo đảm kinh thành phòng thủ kiên cố, trước kia một đám binh lính của ta cũng từng vô duyên sinh ý phản loạn, nhưng mà tư quân của chư hầu vương, ta liền không thể ra sức.” Mẫn Nhu ưỡn bộ ngực nói.

Lúc này Lý Khuyết mới đưa ánh mắt chuyển hướng mẫu thân.

“Nương, chuyện bên này của ngài có vẻ phức tạp chút, ta là có ý đề bạt một đám người Tô gia các ngươi, để điền vào chỗ trống trước mắt trong triều đình. Nhưng ngài cũng biết, từ xưa ngoại thích tham gia vào triều chính thường sinh sai lầm, ta sợ là thế lực Tô gia tăng lên quá nhanh, tương lai cũng không tiện thu thập.”

Cha của Tô Nguyệt Tâm Tô Xa từng làm tới đại tướng quân, đại bá Tô Trạch từng làm tới Thái Úy, bây giờ đều ở nhà không có chỗ dùng, một nhà Tô thị có thể nói là thanh danh hiển hách. Mà nay Tô gia mặc dù vẫn có người làm quan ở triều chính, nhưng mà trước đây vì tị hiềm đều an trí ở mấy chức quan nhàn tản. Lý Khuyết đưa ra chuyện này hiển nhiên cũng đã trải qua suy tính thận trọng. Muốn nói trong chuyện hắn phong mẹ đẻ của mình làm hoàng hậu, mâu thuẫn tâm lý trong Tô gia mới là yếu nhất. Dù sao giữa luân lý cùng ích lợi, cái nào nên lấy cái nào nên bỏ, người thông minh đều biết lựa chọn thế nào, chỉ cần Tô Nguyệt Tâm có thể tiếp tục ngồi vững vị trí hoàng hậu, như vậy Tô gia sẽ là tài liệu tốt nhất để Lý Khuyết lợi dụng.

“Ân, việc này quả thật đáng giá coi trọng.” Tô Nguyệt Tâm nhíu đôi mi thanh tú trầm ngâm nói. Dùng trí tuệ chính trị nhiều năm làm hoàng hậu của nàng, quan hệ lợi hại trong đó tự nhiên có thể nhìn thấu, nước cờ này của con chính là bước đi hay nhất không thừa nhận cũng không được.

“Ông ngoại ngươi từ khi nương còn nhỏ đã nghiêm khắc quản giáo đám tiểu bối, bởi vậy vài cái hậu bối trong Tô gia chúng ta quả thật đủ tài giỏi ưu tú, có thể thật tốt để Khuyết nhi sở dụng. Về phần Tô gia sẽ bành trướng như thế nào, nương sẽ tùy thời chú ý hướng đi của bọn họ ở phương diện này, đợi cho ngôi vị của Khuyết nhi được củng cố, sẽ chầm chậm suy yếu quyền lực của bọn họ cũng không muộn.” Tô Nguyệt Tâm nghiêm túc vì con phân tích ra, hiển nhiên nàng bây giờ đã hoàn toàn đứng ở góc độ của con để suy nghĩ, mà đối với lợi ích của Tô gia đã không thật sự quan tâm.

Dáng vẻ mỹ phụ nhân khi tự hỏi càng mê người hơn nữa, Lý Khuyết nhìn mẫu thân khẽ cau mày cố gắng suy tư, gương mặt căng thẳng mà dễ nhìn, trong lòng càng dâng lên trìu mến cùng cảm động.

“Nương, ngươi thật là hoàng hậu tốt của ta.” Lý Khuyết cầm tay mẫu thân nói.

“Hài tử ngốc, nói cái gì đó. Mấy tỷ muội chúng ta đều đã hoàn toàn là người của ngươi rồi, hết thảy của chúng ta chính là của ngươi.” Tô Nguyệt Tâm nói, Mẫn Nhu cùng Lý Yên Lung bên cạnh cũng đều xông tới, tam nữ gắt gao ôm sát vào Lý Khuyết.

“Vậy thì tốt, cứ quyết định như vậy đi. Nương, can nương, cô cô, chúng ta cùng nhau đồng tâm hiệp lực, cửa ải khó khăn gì đều có thể vượt qua!” Lý Khuyết ôm ba vị mỹ thục phụ tuyệt đỉnh này, trong lòng dâng lên trìu mến cùng xúc động, dáng vẻ tự tin kia để ba nữ nhìn xem trong mắt đều phóng ra tia sáng kì dị.

“Tốt lắm tốt lắm, chính sự đã nói xong rồi, bệ hạ nên sủng hạnh nô tì đi à nha!” Mẫn Nhu là kẻ đầu tiên không đợi được nữa, tháo giáp ngực ra, hai tòa vú to nảy ra kẹp chặt lấy đầu Lý Khuyết.

“Ngươi con lẳng lơ này!” Tô Nguyệt Tâm cười mắng, trên tay cũng không ngừng nghỉ, xốc lên quần Lý Khuyết, tuy rằng tạm thời nàng không thể sinh hoạt vợ chồng, nhưng mà có thể sử dụng tay nhỏ mềm mại hoặc là đầu lưỡi của mình để thỏa mãn cho con.

Mà ngay cả Lý Yên Lung luôn luôn ngượng ngùng cũng chủ động dâng lên môi thơm cho Lý Khuyết.

Trong Dưỡng Tâm điện nhất thời xuân sắc khôn cùng…

Bạn đang đọc Sách Mẫu Làm Hậu (Dịch) của Vũ Dạ Độc Túy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gioanyeuai90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 373

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.