Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ruồng bỏ chồng cũ | Đăng cơ lập hậu (1)

Phiên bản Dịch · 6061 chữ

Nhường ngôi cho con trong lịch sử Hoa Hạ cũng không hiếm thấy, khác với nhường ngôi cho quyền thần mãnh tướng, loại nhường ngôi cho con, cho huynh đệ này được gọi là nội thiện. Hoàng quyền vẫn không thay họ, chẳng qua là đổi một người sở hữu khác mà thôi, có thể nói loại nhường ngôi này tương đối mà nói là có vẻ lợi cho ổn định chính trị. Mà người nhường ra đế vị thường được tôn là “Thái thượng hoàng”, cho dù hữu danh vô thực, nhưng vẫn có thể ổn thỏa qua hết quãng đời còn lại.

Nước không thể một ngày không chủ, hoàng quyền thay đổi là một chuyện bề bộn rườm rà, nhưng lại phải mau chóng hoàn thành. Bởi vậy sáng sớm ngày thứ hai, ngự sử đại phu Trương Thành đã sớm đến đông cung để dâng lên sách chiếu, tỳ thụ. Đây là một chuyện phải làm khi nhường ngôi. Đế vương cổ đại từng có ba chịu ba chối, đến lần cuối cùng mới miễn cưỡng tiếp nhận. Mà Lý Khuyết lại ứng phó thế nào đâu này?

Trong lúc ngự sử đại phu Trương Thành đi vào đông cung, Lý Khuyết đã dẫn mọi người đông cung chỉnh đốn tốt đợi từ lâu. Lý Khuyết người mặc một bộ cẩm bào chức kim, bên hông cột một đai lưng màu xanh có hoa văn long phượng, thân hình nổi trội, dáng vẻ đường hoàng, đoan chính lóa mắt, đế vương chi tướng hiển lộ ra.

Chỉ thấy trước đông cung sớm đã dọn lên đủ loại lễ khí, mọi người bên cạnh thần sắc không khỏi trang trọng lại, bên trong chứa sắc mặt vui mừng. Hiển nhiên, một khi Lý Khuyết đăng ngôi cửu ngũ, các nô tài trong đông cung cũng sẽ không còn là nô tài bình thường, đám phụ tá cũng không còn là phụ tá bình thường, mà hết thảy sẽ biến thành “người của hoàng đế”. Ở Đại Lương, ý nghĩa từ này đại biểu có thể để bọn hắn vui vô cùng.

Trương Thành thấy Lý Khuyết, cũng không hành đại lễ, trong thần sắc cũng không có toát ra quá nhiều cung kính. Làm ngự sử đại phu, hắn luôn luôn là làm việc ngay thẳng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng vì vậy mà ngược lại được Lý Túc tín nhiệm.

Trương Thành bắt đầu đọc chiếu sách. Thanh âm của hắn không quá to, nhưng rất có lực xuyên thấu, tinh tường rơi vào trong tai mỗi một người.

Hắn càng nói thêm vài từ, người chỗ này liền kích động vài phần, đợi đến khi đọc xong chiếu thư Lý Túc thoái vị nhường ngôi, ở trước mặt đã quỳ xuống một mảnh.

Lý Khuyết trịnh trọng tiếp nhận chiếu thư từ trong tay Trương Thành, một tờ văn thư nhẹ bẫng này, lại mang theo vận mệnh của cả triều quốc Đại Lương, thật sự là làm hắn suy nghĩ mơ hồ.

“Điện hạ, điện hạ!” Được Trương Thành nhắc nhở Lý Khuyết mới phục hồi lại tinh thần. Trương Thành này xác thực cực kỳ tuân theo quy củ lễ chế, nếu đổi lại là một tên nịnh nọt, lúc này chỉ sợ đã vội miệng gọi “bệ hạ” rồi.

“Không biết điện hạ định ngày đăng cơ vào lúc nào, ta sẽ sớm chút phân phó quan viên bên Lễ bộ chuẩn bị. Còn có tất cả quá trình trong đại điển đăng cơ, mấy ngày này điện hạ phải chú ý nhiều hơn.” Trương Thành nói.

“Ân.” Lý Khuyết nhìn hắn khẽ vuốt cằm, “ta sớm đã để người tính qua, ba ngày sau chính là ngày tốt. Trong khi đăng cơ đồng thời sắc phong Hoàng hậu, lễ chế chỉ sợ càng thêm rườm rà, vậy làm phiền Trương đại phu hỗ trợ.”

“Đây là việc mà thần nên làm vì bệ hạ phân ưu.” Trương Thành nói, ngược lại có chút tò mò, “Điện hạ, ngài ngay cả thái tử phi còn chưa có lập, lại không biết Hoàng hậu tương lai là vị tiểu thư khuê các nào?”

Lý Khuyết mới tầm 20 tuổi còn chưa trưởng thành hoàn toàn, vốn trong hoàng thất ở tuổi này sớm đã có thê tử. Nhưng Lý Khuyết từ thời niên thiếu sau khi nhìn thấy và thông đồng cùng một chỗ với Ngô Thanh Ảnh, từ nay về sau cám dỗ đối với từ nương liền không thể ngăn cản, thiếu nữ trong mắt hắn đã trở thành đần độn vô vị. Bởi vậy nhiều lần Lý Túc an bài hôn nhân cho hắn, hắn tìm đủ lý do để cự tuyệt, vì thế hôm nay liền thái tử phi trên mặt nổi cũng không có, cũng làm người ta cảm thấy khá là kỳ quái.

“Đừng vội, đến lúc đó gặp mặt sẽ hiểu.” Lý Khuyết vỗ vỗ bả vai Trương Thành cười nói.

Hoàng đế thoái vị cho thái tử rồi! Tin tức này không tới nửa ngày liền truyền khắp kinh thành, sau đó như sóng triều quét tán tứ phương, phỏng chừng rất nhanh lền có thể truyền khắp cả nước. Ngày hôm nay các đại quán trà, tửu lâu trong kinh thành, không hề nghi ngờ chỉ bàn tán mỗi việc này. Từ nam đến bắc, lão ấu, phụ nữ, trẻ con, tam giáo cửu lưu, tất cả đều thảo luận chuyện này nhiệt liệt.

Mà chú ý của bọn hắn đại khái là: Hoàng đế vì sao đột nhiên thoái vị cho thái tử? Lý Khuyết này sau lưng có gây ra áp lực cho phụ thân hắn, vận dụng thủ đoạn nào đó? Còn có Hoàng hậu tương lai thần bí là ai?

Sau khi Lý Khuyết thượng vị, vận mệnh chính trị sẽ phát sinh biến hóa gì?

Có người hiểu chuyện thậm chí đã liệt ra một phần danh sách có khả năng làm “Hoàng hậu tương lai”, trên đó mấy cái khuê tú danh môn vọng tộc đều xuất hiện cả, truyền về sau ngay cả mấy thế gia này cũng tin là thật, đối đãi cẩn thận. Mà mấy nàng đương sự lại mừng rỡ, đồng thời lại xấu hổ, tâm tư phức tạp của nữ nhi gia hiển lộ rõ ràng.

Người thích chém gió âm mưu cũng không ít, có người đem chuyện không lâu trước đó Lý Khương phản loạn cùng chuyện Lý Túc nhường ngồi liên hệ vào nhau, đem toàn bộ quy kết thành Lý Khuyết sớm đã có mưu đồ. Cũng lấy chuyện này ra để kết luận Lý Khuyết “Tâm tư giảo quỷ, làm việc không hợp”. Nhưng tổng thể mà nói, trong dân chúng người tin tưởng theo luận điểm này cũng không nhiều lắm. Nguyên nhân nhiều vô kể, tân hoàng thượng vị, mọi người vội vàng đi ôm đùi còn không kịp, châm chọc khiêu khích thì có lợi ích gì với mình chứ? Lại nói hoàng đế thoái vị truyền cho thái tử, cũng coi như hợp thiên lý, thật sự là không có chỗ nào để có thể chỉ trích ngang ngược.

Phong Nhạc lâu là tửu lâu lớn nhất trong kinh đô, nó được tạo thành từ năm tòa nhà 3 tầng lầu, lầu với lầu thông qua hành lang liên thông, đại môn thiết trăm hàng cột, vẻ ngoài rầm rộ. Bên trong lầu có các chỗ ngồi trang nhã cho quan quý nhân, lại có đại đường để phục vụ khách tầm thường, trong hành lang thường có các nghệ nhân múa xiếc cầu thưởng. Mà giờ khắc này trong Phong Nhạc lâu vô cùng náo nhiệt, hóa ra trong đại đường chẳng biết lúc nào đã đến một tên người kể chuyện nhanh mồm nhanh miệng, nước miếng văng tung tóe, diệu ngữ liên châu, chẳng những trở thành tiêu điểm chú ý của toàn bộ đại đường, ngay cả trong vài chỗ ngồi trang nhã các lâu đều thường có người tò mò ngó đầu tìm hiểu.

“Nói tới Tứ hoàng tử, hai mắt sáng ngời, thần quang phát ra. Trên tay một thanh Thanh Vân kiếm bay lên bay xuống, truy vân đuổi nguyệt, lưu quang rực rỡ. Dưới sự bao vây của ba bốn tên cao thủ tuyệt đỉnh vẫn tới lui tự nhiên, hồn nhiên không loạn…. Tên Lý Khương chuyên gây tai họa kia thấy chuyện không còn đường lui, quỳ rạp xuống đất đầu hàng với Tứ hoàng tử, thật là, nước mắt giàn dụa, hai đùi run rẩy. Tứ hoàng tử cúi đầu vừa thấy, hoắc, dưới thân tên đại hoàng tử này không ngờ lại nhiều ra thêm một vũng nước màu vàng!”

Nói đến chỗ này, toàn trường ồn ào cười to, có người lỗ mãng gõ bàn ủng hộ, cho dù là các tiểu thư đoan trang thanh lịch cũng không khỏi che mặt cười khẽ. Đáng thương Lý Khương vốn đã thua thê thảm bỏ mình, vẫn không thoát khỏi nhục nhã từ mồm của những kẻ kể chuyện dạo. Bất quá chuyện này cũng khó trách, nay mắt thấy Lý Khuyết đã muốn đăng cơ thành đế, tán dương hắn anh minh thần võ, hạ thấp địch nhân của hắn là chuyện tự nhiên, đảm bảo không bị hạn chế bởi bất cứ luật lệ hay quan phủ, ngược lại càng nhiều càng tốt.

Mà dân chúng thì sao, cũng vui vẻ hóng hớt mấy chuyện mới lạ như thế này. Kể từ đó có cầu tất có cung, trong kinh thành, sự tích quang huy về Lý Khuyết thật đúng là càng truyền càng nhiều, về phần tính đúng đắn thế nào? Mọi người nghe xong liền thoải mái là được, không ai thực sự để ý.

“Ôi chao, ngươi nói Hoàng Thượng vì sao gấp gáp nhường ngôi vị này cho thái tử đâu này? Hắn không sợ thái tử tuổi quá trẻ mà thiếu kinh nghiệm xử lý chính sự sao?” Một phen cười to xong, lời hỏi nhắc tới Lý Khuyết này, trong hành lang lại nhiều tiếng nghị luận hơn rất nhiều.

“Trương huynh, ngươi đây là có thể không hiểu a! Ta xem bệ hạ thoái vị nhường cho thái tử, vị tất đã cam tâm tình nguyện đâu!” Bên cạnh có người đối với thời cuộc càng thêm bén nhạy, không tự chủ muốn ở trước mặt bạn bè khoe khoang một phen.

“Lý huynh, nhỏ giọng một chút, lời này cũng không thể nói tùy tiện!”

“Không có chuyện gì, kỳ thật người sáng suốt cũng đã nhìn ra được! Nghe nói a, thái tử này ở trên thọ yến của bệ hạ đã dùng không ít thủ đoạn, buộc bệ hạ phải tỏ thái độ đâu!”

“Nga? Còn có việc này? Không biết Lý huynh nghe được từ đâu, mau nói cho ta?”

Mấy người nói chuyện này cũng không khỏi thấp giọng, nhưng theo thần thái mi phi sắc vũ có thể thấy được bọn họ đang nghị luận đến trình độ nhiệt liệt.

Mà lúc này, ngay cách bọn họ không xa, đang ngồi một người mặc cẩm y xanh đen khắc vàng kim, phong độ chỉ có ở công tử ca. Từ khi người kể chuyện kia phấn khích biểu diễn, vị công tử này chính là số ít vài cái không cười trong toàn trường. Thậm chí hắn còn nhíu mày. Mà tiếng nghị luận từ bốn phương tám hướng truyền tới càng làm cho sắc mặt của hắn càng ngày càng khó coi, tựa hồ tùy thời liền chuẩn bị phẩy tay áo bỏ đi rồi.

“Công tử, đám người phố phường này thật sự là thô bỉ không chịu nổi, cái gì cũng dám nói ra khỏi miệng! Không bằng lát nữa ta phái vài người đem tên kể chuyện kia kéo ra, hung hăng dạy dỗ một trận?” Hạ nhân bên cạnh cảm thấy được cảm xúc của chủ tử, lấy lòng nói.

“Đồ hỗn trướng!” Người nọ không nói thì thôi, đã nói lại càng kích thêm lửa giận từ công tử kia, xoay người liền hắt chén rượu trong tay vào mặt hạ nhân, “Ta đã nói cho các ngươi bao nhiêu lần rồi, nơi này chính là kinh thành, không phải là Nam Châu của chúng ta! Một khi chúng ta bị Lý Khuyết túm lấy nhược điểm, chỉ sợ cả đời này đều không có cơ hội về lại Nam Châu rồi!”

Nếu mà Nam Châu có nhân sĩ thượng lưu ở đây, nhất định có thể nhận ra công tử gia đang phát hỏa này là ai.

Nam Châu Thiếu tướng --- Phù Phi Bằng!

Từ khi thái tổ bắt đầu lập nghiệp, vì tưởng thưởng công thần lương tướng, trải qua phân vân đau đầu, phân phong một đám chư hầu khác họ thành vương. Bất quá lại lập xuống tổ huấn, trừ bỏ nhóm chư hầu vương này ra, từ nay về sau không cho phép phân phong khác họ làm vương nữa. Vì thế thời kỳ thái tổ, mấy vị chư hầu vương được phong này liền trở thành chư hầu vương khác họ từ thời khai quốc đến bây giờ. Noi đến thế hệ Lý Túc này, mấy vị Vương gia này đã tọa trấn một phương, nhiều thế hệ noi theo, thế lực đã phát triển đến cực kỳ khổng lồ, thậm chí đã dần có tư thái thoát ly khỏi khống chế từ trung ương.

Mà Nam Châu Vương Phù Hợi là nhân vật lĩnh quân trong đó.

Lãnh thổ Nam Châu ở tây nam Đại Lương quốc, thường bị di dân tây nam quấy nhiễu, bởi vậy dân chúng nhanh nhẹn dũng mãnh, phong trào tập võ nghệ mạnh mẽ. Mà bộ tộc từ khi được phân phong đến Nam Châu vẫn không ngừng đấu tranh cùng di dân Nam Châu , dần dần hợp nhất di dân, dùng phương thức di chế bồi dưỡng được một quân đội cường đại hỗn tạp từ di tộc cùng Hoa Hạ tộc.

Tập tục của người di dân yêu thích sáp Bạch Vũ (lông trắng) trên đâu khi chính chiến, cho nên nhóm quân đội hỗn hợp này được gọi là “Bạch Vũ quân”.

Nhất mạch Nam Châu Vương vì có được Bạch Vũ quân nên dần dần trở thành thế lực mạnh mẽ nhất trong đám chư hầu vương, năm đó Thực Tịch Vương dẫn năm mươi vạn đại quân xâm chiếm, bị Bạch Vũ quân đánh cho quăng mũ cởi giáp, tháo chạy hơn 700 lý, trong khoảng thời gian ngắn nhất mạch của Nam Châu Vương uy chấn thiên hạ.

Đến thế hệ này của Lý Túc, Lý Túc lo lắng chư hầu vương khác họ đã thành xu thế đuôi to khó vẫy, trong đầu có ý niệm tước bỏ thuộc địa. Vì thé hướng vài vị phiên vương đưa ra yêu cầu phái con vào kinh làm vật thế chấp. Mà Phù Phi Bằng này chính là con của Nam Châu Vương Phù Hợi, năm đó từng làm vật thế chấp trong kinh 10 năm.

Mà trong 10 năm này, xu thế trong thiên hạ phong vân luân chuyển, dị tộc phía nam sau nhiều năm bị Đại Lương quốc đả kích đã dần dần tự suy thoái, mà Hung Nô phương bắc lại cường thế quật khởi, trở thành họa ngoại xâm chủ yếu của Đại Lương. Lúc này dưới thế cục đó, đưa ra một tay vươn tới Nam Châu Vương Phù Hợi hứa hẹn nhiều điều. Nhưng mà con đang hãm ở kinh thành làm Phù Hợi cảm giác như nghẹn ở cổ họng, liền bay mưu tính kế đủ mọi cách để Phù Phi Bằng có thể phản hồi Nam Châu .

Người có thể thuyết phục Lý Túc cho Phù Phi Bằng quay về không nhiều, thái tử Lý Khương trước đó chính là một trong số đó. Phù Phi Bằng âm thầm cấu kết với Lý Khương, hai người có thể nói là ăn nhịp với nhau. Phù Phi Bằng cần mượn quyền nói chuyện của thái tử, mà Lý Khương thì muốn thả Phù Phi Bằng để có thể đem thế lực nhất mạch Nam Châu thu vào tay, cường lực duy trì bản thân mình, một khi thế cục ở trung ương phát sinh biến hóa, hắn sẽ không đến mức không người có thể dùng.

Vì thế hai người cấu kết với nhau làm việc xấu. Lúc Lý Khương sa vào nguy cơ ở kinh thành là lúc Nam Châu mật điều 10 vạn tinh binh vào kinh thành, Phù Phi Bằng quả thật nghe theo hiệu lệnh của hắn, tự mình lãnh binh vào kinh thành. Về phần hắn rốt cục có muốn đục nước béo cò hay thật sự chân tâm thật ý duy trì Lý Khương, giờ cũng không thể chứng thực được nữa. Bởi vì binh của Phù Phi Bằng còn chưa tới, Lý Khương cũng đã binh bại bỏ mình rồi.

Lý Khương thất bại đối với Phù Phi Bằng là một tin dữ, đây cũng không phải vì hắn trung tâm với Lý Khương cỡ nào, mà là sự kiện lần này đã bại lộ hoàn toàn dã tâm của nhất mạch Nam Châu . Mà tân nhậm thái tử sẽ đối phó Nam Châu như thế nào?

Đây là lý do Phù Phi Bằng tạm rời đại quân nhà mình, độc thân tiềm nhập kinh thành tìm hiểu nguyên nhân cùng tin tức.

Mà ngay hôm nay, chiếu thư công bố Lý Túc nhường ngôi làm tim của hắn chìm vào khe cốc. Nếu như Lý Túc tại vị, Nam Châu còn có một tia cơ hội may mắn thoát khỏi…., một khi Lý Khuyết đăng cơ, sẽ bỏ qua nhất mạch Nam Châu đã từng duy trì Lý Khương đoạt vị với hắn? Đây là chuyện vô luận như thế nào Phù Phi Bằng cũng không dám hy vọng xa vời.

Cả đường sảnh Phong Nhạc lâu nghị luận, đại bộ phận đều là khen ngợi Lý Khuyết, rơi vào tai Phù Phi Bằng là như đao đao vào thịt, từng chút giết tâm. Liên tưởng tới tương lai mờ tối của Nam Châu , tâm tình hắn làm sao lại tốt cho được?

Không được, tuyệt đối không thể ngồi chờ chết như vậy. Nếu đợi Lý Khuyết vững vàng giang sơn, tụ lực của cả Đại Lương quốc, Nam Châu căn bản không có bất cứ cơ hội nào. Nhất định phải tiên hạ thủ vi cường!

Phù Phi Bằng nghĩ đến đây, trên tay dùng sức, vô tình trực tiếp bóp nát chén rượu trong tay, có thể thấy được võ nghệ của hắn cũng thực bất phàm.

“Thiếu tướng bớt giận!” Nhìn thấy chủ tử phát hỏa, vài tên người hầu bên cạnh tất cả đều run sợ trong lòng.

Phu phi bằng mặt âm trầm nói: “Không thể chờ đợi thêm nữa, chúng ta cần phải chủ động phóng ra! Mấy ngày hôm trước ta để các ngươi chuẩn bị phần danh sách kia các ngươi làm xong chưa?”

Người bên cạnh vội vàng trình lên một phong văn kiện.

“Tốt, hôm nay sẽ bắt đầu bái phỏng những người trong danh sách này!” Phù Phi Bằng quả quyết nói.

Cùng lúc đó, trong Truy Nguyệt lâu vẫn là không khí sung sướng nhất phái oanh ca. Mà ở bao sương dành riêng trên lầu các đang trình diễn một hồi dâm diễn.

“A…Quảng….sướng chết di nương rồi…Thật thoải mái…” Trong phòng tràn ngập mùi vị diễm tình, rèm che thúy mạc, ngọc trướng đột la, chăn gấm, hàng đêm đều vang dội tiếng nức nở của các mỹ kỹ danh viện cùng tiếng thở dốc vì tính dục tăng lên từ các khách nhân. Mà giờ khắc này nữ tử đang rên rỉ cũng là một vị trung niên thục phụ xinh đẹp động nhân.

Mỹ phụ này mặt hạnh ngọc diện, mông đẹp nhũ hương, toàn thân bóng loáng trắng như tuyết, nhất là cặp chân dài kia, thon dài phấn nộn, không phải chủ chứa diễm danh khắp thiên hạ của Truy Nguyệt lâu --- Ngô Thanh Ảnh thì còn là ai?

"Di nương... Ngươi là của ta... Ta muốn mỗi ngày đ-t ngươi...Mỗi ngày ở cùng với ngươi!” Tôn Quảng ôm hai cái đùi đẹp Ngô Thanh Ảnh đặt ở trước ngực, dùng sức dùng dương cụ thọt mu l-n no đủ đang nhô ra của Ngô Thanh Ảnh. Rất khó tưởng tượng thân thể Ngô Thanh Ảnh mềm mại cỡ nào, thế nhưng có thể uốn ra độ cong kinh người như vậy!

Hóa ra Tôn Quảng sau khi phụ thân Tôn Hệ Chi bị tra tội bỏ tù, lại cũng không còn ai có thể quản được hắn. Hắn liền cam chịu trực tiếp dọn vào Truy Nguyệt lâu ở chung với Ngô Thanh Ảnh. Hắn vốn không học vấn không nghề nghiệp, không ôm chí lớn, nay gia đạo sa sút, thật chỉ muốn cả đời pha trộn cùng một chỗ với Ngô Thanh Ảnh, mỗi ngày đ-t tuyệt sắc mỹ phụ này một cái, ăn chơi đàng điếm ở trong Truy Nguyệt lâu, hắn thấy đã là cuộc sống tốt đẹp mà ngay cả thần tiên cũng không có.

Nếu Tôn Hệ Chi ở trong ngục biết con mình sa đọa đến mức này, chỉ sợ thật sự muốn tự sát mới chịu được!

“Bảo bối tốt…. Di nương cũng yêu ngươi… Di nương muốn ngươi cả đời ở Truy Nguyệt lâu… Mỗi ngày làm tình cùng di nương!”

Ngô Thanh Ảnh bị Tôn Quảng đ-t cho dâm thủy phún dũng, chăn gấm màu đỏ chót kia đã bị dính vào từng tầng trắng trắng, khung giường được chế từ tử mộc kiên cóo cũng không khỏi xèo xèo rung động bởi vì kịch liệt tình ái của hai người, hình như là đang tấu nhạc vì ái ân của hai người.

“Di nương, hôm nay cho ta bắn ở bên trong a! L-n của ngươi quá ấm, ta thật muốn chìm ở bên trong mãi không rút ra!” Tôn Quảng dán chặt vào mặt Ngô Thanh Ảnh thở hổn hển nói, hắn cảm giác mình đã sắp đến cực hạn tối cao kia.

Lúc này, trong lúc cực lạc nhưng trên mặt Ngô Thanh Ảnh lại đột nhiên hiện lên thần sắc đau thương chí cực, rất khó tưởng tượng trên mặt nàng lại biểu hiện hai loại biểu tình cùng lúc. Trên mặt nàng vẫn duy trì đỏ mặt vì hạnh phúc, nhưng mà cái mũi nhô lên lại lộ ra bộ dáng chực khóc lã chã. Mà nếp nhăn của Ngô Thanh Ảnh vốn tập trung hai bên mũi, vì đau lòng bi thương mà nếp nhăn nổi lên càng nhiều rồi. Nhưng nếp nhăn nhợt nhạt này cũng không tổn hại một tia một hào sự xinh đẹp của nàng, ngược lại khiến khuôn mặt nguyên bản tú lệ xinh đẹp của nàng tăng thêm sự xinh đẹp của thục phụ cùng mẫu tính, phảng phất một mẫu thân đang lo lắng vì con sắp đi xa.

Tôn Quảng hiển nhiên cũng chú ý tới biểu tình mà mỹ nhân dưới thân này chưa bao giờ biểu lộ ra, trong nháy mắt, hắn đã bị phong tình tuyệt mỹ của thục phụ làm mê đảo rồi, hắn si ngốc nhìn Ngô Thanh Ảnh, còn tưởng rằng mỹ phụ nhân ưu sầu bởi vì lời nói kia của hắn: “Di nương đừng như vậy! Là Quảng nhi sai rồi, Quảng nhi không nên yêu cầu nhiều như vậy! Có thể được đ-t di nương, cũng đã là thiên đại ban ân đối với ta rồi!”

Nghe nói như vậy, nước mắt Ngô Thanh Ảnh đã đảo quanh trong hốc mắt nàng rồi. Nàng tựa hồ muốn mở miệng nói cái gì, nhưng lại quá nghẹn ngào. Lúc này Tôn Quảng lại đỉnh một chút vào “Tam châu xuân thủy” trong mật huyệt của nàng, xuân thủy lại ào ào chảy ra, phảng phất nước mắt trong ánh mắt biến mất rồi lại trào ra từ trong âm đạo.

Vì thế nàng mới kêu lên: “Không, Quảng, hôm nay ngươi có thể xuất vào trong di nương, di nương sớm đẫ muốn cảm thụ mỹ cảm khi tinh dịch nóng bỏng của ngươi tràn vào hoa tâm của ta rồi!”

“A! Tạ di nương! Quảng nhi nhất định sẽ để ngươi bỏng đến trời cao!” Dưới sự kinh hỉ, Tôn Quảng lập tức liền bỏ qua biểu tình khác thường của Ngô Thanh Ảnh, đem tinh lực tập trung vào khống chế cây trường thương của mình. Chuẩn bị dùng một lần hung mãnh nhất đính cho Ngô Thanh Ảnh cao trào thi nhau nổi lên, để cho nàng ôm chặt đầu của hắn, dùng mỹ nhũ đầy đặn áp vào hắn, đùi đẹp bạch ngọc bám chặt hắn, phát ra tiếng rên rỉ dục tiên dục tử, nghênh đón nước suối nóng bỏng của hắn, sau đó hạnh phúc cao trào đến ngất đi.

Tôn Quảng nghĩ không sai, Ngô Thanh Ảnh xác thực làm như vậy, nhưng biểu tình trên mặt nàng cũng không thất thần giống như trong suy nghĩ của Tôn Quảng, mà là bi thương cùng với quyết tuyệt.

“Đến đây, sắp tới! Di nương, tiếp lấy dương tinh của ta! Ta muốn bắn cho ngươi mang thai!” Tôn Quảng hưng phấn mười phần, dương cụ đột nhiên phồng lớn, ngay sau đó sẽ có chất lỏng nồng đặc muốn xì ra rồi!

“Đến đây đi, bảo bối, tận tình bắn cho di nương a!” Lúc này, nước mắt Ngô Thanh Ảnh đã không ngừng chảy ra rơi vào trên vai Tôn Quảng rồi, nhưng Tôn Quảng sắp cao trào căn bản không phát hiện ra. Mà Ngô Thanh Ảnh vừa nói, một bên tay ngọc hướng tới gối đầu sau lưng Tôn Quảng một phen, một phen siết chặt cây chủy thủ lóng lánh trong tay!

Cùng lúc đó, Ngô Thanh Ảnh cảm giác được dương vật Tôn Quảng đột nhiên tăng lên đến cực hạn, sau đó chỉa thật chặt vào chỗ sâu nhất trong mật đạo dày đặc nếp uốn co dãn của mình!

“A!” Theo một tiếng hét điên cuồng của Tôn Quảng, vô số tinh nóng từ trong dương vật của hắn thả ra, giống như kinh đào hải lãng bắn vào chỗ sâu nhất trong dũng đạo của mỹ phụ. Trong nháy mắt, trong đầu Tôn Quảng đã trống rỗng, bắn ra toàn bộ chất lỏng tinh hoa vào trong âm đạo mềm mại dễ chịu của thục nữ, hưởng thụ dương cụ bảo bối của mình bị bao phủ khoái hoạt, hắn chưa bao giờ đạt tới cảm giác thích như vậy, cảm giác cả linh hồn đều muốn thăng hoa.

Nhưng vào lúc này, Ngô Thanh Ảnh ôm thật chặt cổ Tôn Quảng, sau đó dùng thanh chủy thủ kia từ sau lưng đâm vào tim Tôn Quảng.

Vì thế hạ thể Ngô Thanh Ảnh tràn đầy tinh nóng từ dương cụ của Tôn Quảng, mà trên mỹ nhũ trắng noãn của nàng cũng bắn đầy máu nóng từ tim của Tôn Quảng!

Tôn Quảng ở trong cực hạn cao trào nháy mắt đã hoàn toàn chết!

Bởi vì trên chủy thủ này đã thoa đầy độc dược mà Ngô Thanh Ảnh đã tỉ mỉ điều chế, có thể ở trong nháy mắt làm người chết đi. Nhưng mà đó là vì nàng lo lắng Tôn Quảng dính một điểm đau đớn sau đó chết không an yên, bởi vậy mới hao phí thời cơ như vậy, làm cho tên thanh niên si mê lưu luyến nàng chết trong một khắc vui thích cực kỳ nhất mà không phải là chết trong thống khổ.

Ngô Thanh Ảnh gắt gao hôn lên mặt Tôn Quảng, ánh mắt của hắn dừng lại trong nháy mắt cao trào thất thần đó, rốt cuộc không thể khôi phục lại bình thường nữa, mà hai cánh tay của hắn cũng là phản xạ bình thường của thần kinh ôm lấy Ngô Thanh Ảnh. Như vậy trước khi cao trào, ý nghĩ của hắn là ôm chặt lấy Ngô Thanh Ảnh để cùng nhau hưởng thụ khoái cảm cao trào, chỉ sợ hắn đến chết cũng không biết mình đã chết, chỉ là nghi hoặc tại sao lúc cao trào này lại dài như vậy…. Dài như vậy… Phảng phất dài đến vĩnh viễn vĩnh viễn.

Môi Ngô Thanh Ảnh từ nóng bỏng trở nên lạnh như băng, đó là bởi vì thân thể Tôn Quảng đã lạnh.

Nàng ôm thi thể Tôn Quảng, ngây ngô ngồi ở đó rất lâu, trong đầu hiện lên từng khoảnh khắc vui vẻ của hai người. Nàng không biết hắn đã xem nàng là nữ thần, xem nàng là duy nhất, nhưng nàng biết nàng sẽ vĩnh viễn không quên được những gì phát sinh những ngày qua.

Giết chết Tôn Quảng là nhất định phải làm, nếu không chết trong tay nàng mà chết ở trong tay Lý Khuyết, như vậy Tôn Quảng sẽ phải thống khổ gấp trăm vạn lần. bởi vậy Ngô Thanh Ảnh cũng không hối hận, nhưng một khi nàng nghĩ đến: Đối với Tôn Quảng mình là duy nhất, mà đối với Lý Khuyết thì mình chính là một đóa hoa trong vạn đóa, nàng liền không nhịn được tim như bị đao cắt.

Huống chi mình ở nơi yên liễu này sớm đã bị vô số tinh dịch đê tiện thô bỉ rửa tội qua, dũng đạo bẩn thỉu kia còn xứng với thần long tôn quý Lý Khuyết sao?

Ngô Thanh Ảnh không biết.

Nàng ngây ngô ngốc ngốc đi ra sương phòng, thất hồn lạc phách đi tới hành lang trong lầu một. cả người nàng không sợi vải, vú to hởi vểnh, anh đào nhấp nhô di động, mông đẹp vững vàng, mật hộ mềm mại, chân dài đình đình, dáng người hoàn mỹ không tỳ vết làm tất cả các khách làng chơi dọc theo đường đi đêu “nâng thương kính lễ”, không tự chủ buông các tiểu mỹ nhân trong lòng ra.

Ngô Thanh Ảnh thiên tư xinh đẹp, quỳnh tư hoa mạo, làm những nữ tử khác trong Truy Nguyệt lâu đều mất đi ánh sáng.

“Chư vị khách nhân, lúc này Thanh Ảnh cảm ơn mọi người chiếu cố từ trước tới nay. Nhưng gần đây Thanh Ảnh gặp phải một biến cố đột phát, làm cho ta không thể không ngưng hẳn kinh doanh Truy Nguyệt lâu. Ít ngày nữa Truy Nguyệt lâu sẽ đổi một người khác, chỉ sợ ngày sau sẽ không còn cơ hội gặp nhau cùng chư vị, nhân việc này hướng mọi người cáo biệt.” Nói xong Ngô Thanh Ảnh cúi người thật sâu triều bốn phía, lúc xoay người, phong nhũ rủ xuống kia có vẻ sưng càng thêm cực đại, làm mọi người ở đây nhìn đến đốt cháy dục hỏa.

Ngô Thanh Ảnh vừa nói xong, toàn trường liền nổ tung. Truy Nguyệt lâu này vì sao đứng thứ nhất kinh thành? Ngoại trừ cô nương ở nơi này có tư sắc cao hơn các phong nguyệt lâu khác một bậc, nguyên nhân khác chính là tú bà xinh đẹp này của Truy Nguyệt lâu. Tú bà của các thanh lâu tầm thường đều là thoa son đánh phấn kín người, làm người ta nhìn chỉ thấy là mặt hàng chán ghét, mà bản thân Ngô Thanh Ảnh là đầu bài lớn nhất của Truy Nguyệt lâu. Trong ngày thường nếu nàng bắn tiếng tiếp khách, vô luận là hoàng thân quý tộc hay là phú thương đại giả, đều sẽ đoạt lấy cơ hội hoan hảo với nàng. Mọi người ở đây, có một ít đã có từng có một đêm duyên phận cùng Ngô Thanh Ảnh, nhưng vẫn nhớ mãi không quên, mong có cơ hội có thể thêm lần nữa. Mà những khách nhân mới tới là mắt ba ba chờ cơ hội trở thành nhập mạc chi tân của Ngô Thanh Ảnh.

Chính là một cái trụ cột lớn nhất của Truy Nguyệt lâu, lại buông lời sắp rời khỏi, mọi người ở đây làm sao có thể tiếp nhận?

Nhưng đối với Ngô Thanh Ảnh, Lý Khuyết sắp đăng cơ đế vị, nhiệm vụ của nàng ở Truy Nguyệt lâu là cung cấp tình báo đã hoàn thành, nàng lại sao có thể ở nơi dâm mỹ này lâu thêm nữa? Không nữ nhân nào sẽ thích mỗi ngày bị đủ các loại nam nhân áp dưới thân thể tùy ý đùa bỡn, vẫn còn phải giả bộ sung sướng đón ý nói hùa, tư thái dã đãng, đối với Ngô Thanh Ảnh mà nói, hiện tại nàng thầm nghĩ chỉ muốn tìm một chỗ yên lặng vượt qua nhân sinh còn lại.

Nhưng mà nàng ngắm nhìn bốn phía, những nam nhân kia đều là tư thái khiêm tốn cầu xin như chó lại để cho Ngô Thanh Ảnh mềm nhũn lòng, đồng thời lại có loại cảm giác hư vinh không giải thích được đang tác quái: Nàng không thể trở thành phi tử trong hậu cung hưởng thụ địa vị tôn quý, nhưng ở nơi hoa liễu này nàng cũng là nữ thần danh phù kỳ thực, các nam nhân nằm mộng cũng muốn dùng dương cụ của mình cắm vào trong âm đạo thơm mềm của nàng.

Nghĩ đến đây nàng không khỏi tự nhủ: Thôi, nếu thân đã là tàn hoa bại liễu, cần gì phải để ý phóng túng thêm một lần đâu này?

Vì thế nàng nhợt nhạt cười, lộ ra nếp nhăn đáng yêu trên mũi.

“Chư vị khách nhân không cần thương tâm, Thanh Ảnh ở chỗ này còn chuẩn bị lễ vật cáo biệt cho mọi người!” Nàng lắc mông rung vú đi đến trước mặt một khách nhân trong đại sảnh, nâng lên đùi ngọc thẳng tắp, đem chân ngọc thoa sơn đỏ trên ngón chân nhét vào trong miệng một người phú thương trung niên, sau đó hai tay nâng lên bầu vú to của mình, tạo thành một rãnh sâu mê người: “Thanh ảnh giờ phút này sẽ ái ân một lần với từng vị khách nhân nơi này, để cảm tạ mọi người từ trước tới nay đã chiếu cố cùng….”

Nàng còn chưa nói hết lời, bên cạnh vị phú thương đang ngậm chân ngọc của nàng có một tên trẻ tuổi cũng đã đẩy nàng ngã xuống đất, ngay sau đó các nam nhân trong đại sảnh này đều tập hợp chen qua, mà ngay cả ở lầu 2, lầu 3, các bao sương cũng mở cửa từng tên từng tên chạy ra.

Các cô nương trong Truy Nguyệt lâu thấy thế, cũng lập tức tự giác tổ chức trật tự cho những khách nhân chờ đ-t Ngô Thanh Ảnh, tuy rằng các nàng tiếc nuối vì đêm nay không thể tiếp khách. Nhưng nhìn thấy mẹ Ngô Thanh Ảnh muốn đại triển thần uy, một người độc chiến trên chục trăm vị khách nhân trong Truy Nguyệt lâu, cũng đều hưng phấn nhìn xem.

Kết quả là, đêm dài từ từ, từng đạo từng đạo tinh dịch phun đầy từ đầu tới chân Ngô Thanh Ảnh mỗi một nơi da thịt. Rất nhanh, trên thân thể bóng loáng mềm mại của nàng đã là sềnh sệch chất lỏng trắng sữa, thật giống như dầu trơn mùa đông. Mà chậm rãi, tầng chất lỏng kia cũng càng lúc càng dày… Càng để lâu càng dày… Mãi đến sờ lên đều không cảm giác được da thịt vốn có của mỹ thục nữ, mà tất cả đều là cảm giác tanh hôi đông đúc này.

Ở nơi này chìm trong tinh dịch, Ngô Thanh Ảnh phảng phất muốn cáo biệt mình của quá khứ, nghênh đón tân sinh hoàn toàn mới.

..

….

Bạn đang đọc Sách Mẫu Làm Hậu (Dịch) của Vũ Dạ Độc Túy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gioanyeuai90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 300

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.