Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gọi cứu viện | Chơi kiểu mới

Phiên bản Dịch · 5154 chữ

Lý Khuyết có thể thoát thân, lập tức nhảy lên một con khoái mã chạy vội khỏi Hàn Sơn tự, trong lòng hắn suy nghĩ: Nếu trở về kinh thành cầu viện tuyệt đối không kịp, đành phải hướng binh doanh gần nhất xin giúp đỡ. Đúng rồi, đại quân của can nương Mẫn Nhu Đại Nguyên Soái không phải là trú đóng ở gần đây, gần đại doanh Thông Châu Phủ Nam sao? Chỉ sợ tìm nàng cầu viện là biện pháp duy nhất rồi.

Nghĩ tới can nương Mẫn Nhu, mặc dù đang tình thế nguy cấp nhưng hắn vẫn không tự chủ được nghĩ tới phong nhũ mông bự của vị nữ nguyên soái này. Đoạn thời gian trước ở trong cung điện mẫu thân, biểu hiện kích tình dâm loạn của Mẫn Nhu làm hắn ấn tượng khắc sâu, trong những nữ nhân đã đùa nghịch qua, nếu chỉ luận sức hấp dẫn của thân thể, chỉ sợ cũng chỉ có mẹ đẻ Tô Nguyệt Tâm mới có thể tương xứng với nàng.

Chỉ tiếc gần nhất nàng vẫn bận rộn ở trong quân doanh chỉnh đốn quân vụ, không rảnh dâm nhạc ái tình với mình.

Lắc lắc đầu, ném tạp niệm trong đầu qua một bên, Lý Khuyết ra roi thúc ngựa, không bao lâu sau liền chạy tới quân doanh. Hắn cũng không chờ thông báo, thần tốc tiến thẳng tới phương hướng đại trướng, phía sau một đại đội võ trang la lên chạy theo, theo sát phía sau quát mắng: “Tiểu tử từ đâu tới dám xông vào quân doanh, còn không dừng lại mau!” Lính gác trên đài cao cảnh giác gõ còi báo động, trong lúc nhất thời cả quân doanh như gà bay chó sủa.

Đợi Lý Khuyết một người một ngựa vọt tới mảnh đất trống phía trước đại trướng, lại phát hiện nơi này đã tụ lại một đám người, nhìn tư thế có vẻ là đại nguyên soái Mẫn Nhu đang thao luyện tướng sĩ. Mà làm hắn hung hăng nuốt nước miếng là Mẫn Nhu ăn mặc ở quân doanh cũng một dạng như ngày đó ở võ trường bại lộ như nhau! Tuy rằng ở trên thân không phải là bố giáp lộ lưng như trước mà đổi lại là áo choàng màu đen cùng áo giáp trấn thủ dày, nhìn từ một bên uy phong lẫm lẫm, phong thái một thế hệ danh suất.

Nhưng mà nhìn từ chính diện, ban đầu còn dùng vải dệt bó lấy hào nhũ tuyết trắng to thẳng bây giờ rõ ràng chỉ dùng hai khối phiến sắt nhỏ bao lại, cũng may quầng vú Mẫn Nhu không lớn khoa trương như Tô Nguyệt Tâm, nếu không chỉ sợ cũng muốn lộ ra rồi! Nhưng mà bầu vú to săn chắc đứng vững khuyết thiếu che chắn, hơn nữa dáng người Mẫn Nhu lại to cao, suýt nữa đã đụng chạm vào một vị binh lính thấp đầu mà nàng đang răn dạy. Nếu như người binh lính này mà ngẩng đầu thì thật sự có thể hạnh phúc đem đầu “mai táng” vào trong sóng sữa.

Lý Khuyết chỉ là thoáng nhìn một chút, cũng đã cảm giác lửa trong bụng đang thiêu đốt rồi, nhưng mà làm hắn kinh ngạc là, trăm vị tướng sĩ sinh long hoạt hổ ở đây lại không có một vị nào lộ ra nửa điểm thần sắc dâm tà, mà tất cả đều là ánh mắt sùng kính, cẩn thận nhìn Mẫn Nhu, nghe đại nguyên soái giáo huấn. Có thể thấy được địa vị của đại nguyên soái trong cảm nhận của các tướng sĩ cao đến nhường nào, đến mức có thể để họ bỏ qua thân phận nữ nhân của đại nguyên soái mà không dám có một tia khinh nhờn.

“Các ngươi nghe kỹ, chọn các ngươi ra, là muốn ở trên thọ yến của hoàng thượng làm đại biểu cho Mẫn gia quân của chúng ta, thậm chí là đại biểu toàn bộ tướng sĩ của Đại Lương Quốc dâng tặng lễ vật đấy! Nếu các ngươi biểu hiện không tốt, mất mặt không chỉ là mấy người các ngươi, mà là mặt của mấy trăm vạn tướng sĩ Đại Lương Quốc ta! Cho nên nói…” Giờ phút này Mẫn Nhu mặt như phủ băng, đang giáo huấn mấy người chỗ này câm như hến, quay đầu lại kinh ngạc thấy được Lý Khuyết, mà ngay sau đó, vài thanh trường thương liền gác trên vai vị tứ hoàng tử này.

“Cuồng đồ lớn mật, nhìn thấy đại nguyên soái ở đây, còn không mau thúc thủ chịu trói!” Quân sĩ đuổi bắt tới gầm lên.

“Dừng tay! Mắt các ngươi mù rồi sao, đây chính là tứ hoàng tử điện hạ!” Mẫn Nhu ngăn chặn vui sướng khi nhìn thấy tiểu tình nhân, lạnh giọng hô. Thục phụ trung niên đói khát này nếu là thật sự không có ai an ủi thì cũng thôi đi, nhưng mà lần trước điên loan đảo phượng mất hồn đến tận xương làm nàng hạn hán đã lâu như gặp mưa, từ nay về sau sẽ không thể áp chế dục hỏa trong lòng. Phải biết, đại nguyên soái xinh đẹp này không lúc nào là không tưởng niệm dương vật to của con nuôi. Nay hắn đã tự mình đưa tới cửa, làm sao không để cho nàng vui mừng? Nàng thậm chí đã suy nghĩ tuyển chọn cái doanh trướng nào để chơi một trận hôn thiên địa ám.

Lý Khuyết tránh khỏi mấy tên lính đang vây quanh, bước nhanh tới trước người Mẫn Nhu, nhịn không được liếc nhìn hào nhũ gần trong gang tấc kia, sau đó thu hồi ánh mắt nghiệm mặt nói: “Đại nguyên soái, tại hạ tới là có việc cấp bách xin giúp đỡ, mong đại nguyên soái nhanh chóng điểm nhân mã trợ giúp!”

Trên mặt Mẫn Nhu chợt lóe vẻ thất vọng: Tên hư đốn này, quả nhiên là có việc mới tìm đến mình! Bất quá nàng thấy thần sắc Lý Khuyết lo lắng, biết thật sự là có chuyện quan trọng, lập tức không hỏi kỹ, liền hò hét thủ hạ chỉnh quân chuẩn bị ngựa.

Phải nói Mẫn Nhu quyền cao chức trọng, nếu mà đổi lại người khác, chỉ sợ cầm chỉ dụ của hoàng đế trong tay cũng không đơn giản mà điều động nàng như thế, nhưng mà cố tình người tới lại là tiểu tâm can mà nàng ngày nhớ đêm mong, nàng ngoan ngoãn phục tùng còn không kịp, như thế nào bỏ được mà vi phạm nguyện vọng của tiểu tình nhân?

Không lâu sau, Mẫn Nhu liền dẫn theo ba ngàn thiết kỵ tinh nhuệ, một đường bụi đất phóng thẳng lên trời, thẳng hướng tới Hàn Sơn tự nhanh như điện chớp.

Mà ở Hàn Sơn tự lúc này, đại công chúa Lý Yên Lung đã là nguy ở sớm tối. Vốn nàng mang theo tàn bình của Lý Khuyết mang tới giữ trận địa tới một cái tiểu lâu riêng của nàng, bằng địa thế còn có thể khó khăn chống đỡ một trận. Nhưng mà từ khi Viên Giám hoàn toàn lộ ra chân diện mục của mình, không biết xấu hổ hét lớn một tiếng: Phá tiểu lâu của công chúa xong sẽ có thể đem đại công chúa diện mạo trẻ trung xinh đẹp này cho các huynh đệ thoải mái hưởng dụng, sau đó một đội tăng nhân áo bào tro liền hoàn toàn tiến công như không muốn sống…, khiến cho áp lực phía Lý Yên Lung tăng lên gấp bội.

Mà lúc này, nguyên bổn các tăng nhân trực thuộc Hàn Sơn tự đã tỉnh ngộ lại một chút, bọn họ vẫn kính ngưỡng, đại biểu chính nghĩa Viên Giám đại sư đã là bộ dạng lộ ra trò hề, bọn họ nhìn vào trong mắt, hối hận không thôi. Y theo tình huống hiện tại mà xem, Viên Giám rất có thể căn bản không phải là hòa thượng gì đó, mà là một tên giang hồ nhân sĩ mang theo huynh đệ ngụy trang thành hòa thượng, chiếm đoạt Hàn Sơn tự lâu như vậy. Bất quá bọn hắn hiểu ra đã quá trễ, bên đại công chúa giết bọn hắn không nương tay, đám thân tín của Viên Giám cũng vô tình hay cố ý làm cho bọn họ chạy tới chịu chết, thậm chí trực tiếp hạ độc thủ đối với bọn họ, đám hòa thượng oan uổng này bị tàn sát hầu như không còn đã là vấn đề thời gian rồi.

“Trưởng công chúa điện hạ, ta khuyên ngươi đừng phí công chống cự nữa, tên cháu kia của ngươi trong khoảng thời gian ngắn căn bản không kịp kêu gọi viện binh từ kinh thành, hắn một tên hoàng tử nghèo túng có thể có năng lực thông thiên gì?” Viên Giám tham lam nhìn chằm chằm gương mặt dụ dỗ của Lý Yên Lung vừa thanh thuần lại có chút phản lão hoàn đồng, cười dâm đãng nói: “Đợi hắn tìm nhân thủ tới, ta đã sớm đem ngươi trở thành tình nô của đám huynh đệ bọn chúng, trốn trong núi rừng hảo hảo hưởng dụng. Trời cao hoàng đế xa, có năng lực làm khó dễ được ta? Ha ha ha ha!”

“Ngươi lão dâm côn này, bản sự của đứa cháu kia của ta chỉ sợ ngươi còn không biết, chờ hắn ngược trở về sẽ là tử kỳ của ngươi!”

Lý Yên Lung nghĩ đến thân thể băng thanh ngọc khiết của mình bị đám hòa thượng này áp xuống dâm nhạc, không khỏi rùng mình một cái. Nhưng mà trong đầu hiện lên đủ loại cử chỉ bất phàm gần đây của đứa cháu mình, cùng với người nào đó nói vài thứ với nàng, trong lòng của nàng lại có sức mạnh. Trước mắt đã không còn đường lui, chỉ có tử thủ đến cùng!

“Giá! Giá!” Một bên khác, Mẫn Nhu cùng Lý Khuyết hai ngựa chạy trước, bỏ rơi đại đội phía sau một khoảng cách xa xa, hai người này mới có cơ hội nói chút chuyện riêng. Mẫn Nhu đã không nhẫn nại được ngọn lửa nhỏ trong lòng, cho dù không thể thật sự hoan hảo cùng tiểu tình nhân, sờ sờ thân ái cũng có thể giải khát đấy. Vì thế nàng một bước giẫm lưng ngựa, quả quyết rời khỏi ngựa của mình, lớn mật nhào vào trong lòng Lý Khuyết.

Lý Khuyết bây giờ cũng là thèm nhỏ dãi sắc đẹp của thục phụ can nương, nhưng chỉ là muốn sau khi kết thúc việc này lại mây mưa thất thường, lại không nghĩ tới can nương này đã khát vọng mà đánh tới.

“Bảo bối Khuyết thân ái, can nương rất nhớ ngươi a!” Mẫn Nhu không quan tâm cái gì liên đem đôi môi đỏ mọng phong phú, giống như liệt hỏa cuồng nhiệt hôn trên khuôn mặt tuấn tú của Lý Khuyết; một bên dứt khoát xé rách hai khối phiến sắt nhỏ trên bộ ngực, đem tay của tình nhân nhét vào trong vú bự của mình.

“Can nương, con cũng rất nhớ ngươi nha! Nhưng mà hiện tại đại công chúa đang bị nhốt ở Hàn Sơn … A a… Chúng ta phải nhanh đi… A a” Lý Khuyết nói vài lời cũng không kịp, đã bị diễm môi của Mẫn Nhu chặn lại.

Trong ánh mắt vị đại nguyên soại này đều là quyến rũ câu hồn đoạt phách của thục phụ, hai má đỏ rực như có thể chảy nước, kéo theo hai cái vú tuyết trắng đều dính vào màu hồng say lòng người.

“Tiểu tâm can, can nương không quản được nhiều như vậy. Quân đội của can nương đều nghe theo chỉ huy của ngươi, ngươi cho bọn hắn làm chuyện mà ngươi cần làm là được rồi.”

Nàng tao lãng liếc mắt nhìn Lý Khuyết một cái, “hiện tại nha, can nương chỉ muốn ngươi tới chơi ta, ta sẽ là ngựa của ngươi!”

Dứt lời liền nghiêng người, hung hăng kéo lấy cái váy vướng bận, đem cái mông phì nộn tuyết trắng nhếch lên thật cao hướng Lý Khuyết, âm hạch lớn nhỏ như củ lạc sung huyết kia đã hiện rõ ra, vị nguyên soái từng quét ngang sa trường này đang chờ kỵ sĩ xung phong lên nàng.

“Hô!” Nhìn thấy tình hình như thế này, Lý Khuyết làm sao có thể nhịn được nữa, Hàn Sơn tự, viên giám, đại công chúa, mấy thứ sự tình chết tiệt này đều quăng ra sau ót, hiện tại việc duy nhất hắn muốn làm chính là hoan hảo cùng can nương xinh đẹp chết người của mình, đấu tranh anh dũng cưỡi lên người con ngựa mẹ này.

Di, con ngựa mẹ? Nghĩ đến đây Lý Khuyết quét hai bên bàn đạp của con ngựa mình, lại nhìn lại cái mông to dày rộng của Mẫn Nhu, một cái ý tưởng kích thích xông lên đầu. Hắn để Mẫn Nhu nằm sấp hai tay chống lên lưng ngựa, trực tiếp ngồi lên người Mẫn Nhu. Hơn nữa đem yên ngựa treo bên xương hông nàng, sau đó đạp hai bên chân đạp, leo lên cưỡi trên người Mẫn Nhu!

Nếu không phải thớt ngựa này của Lý Khuyết là bất thế lương câu (*ngựa ngon) có thể tải phụ trọng kinh người, thật đúng là không thể chịu được hai người ép buộc ở trên lưng, mà nếu không phải Mẫn Nhu có bờ mông béo mập cùng cơ eo cường kiện cũng tuyệt đối không chịu nổi Lý Khuyết vốn không tính là gầy cưỡi lên.

Giờ phút này, theo di động rất nhanh của ngựa, Mẫn Nhu tóc đen đầy đầu tán loạn, thần sắc mê ly, vú to tuyết trắng thả rông loạng choạng, bộ phận sinh dục đầy đặn đồi thịt ở hạ thân loang loáng dâm châu tí tách, bay lả tả một đường theo cát bụi về phía sau, không biết sẽ bị vị tướng sĩ nào phía sau thu được?

“Khuyết, đến a, cưỡi ngựa mẹ của ngươi xung phong a!” Mẫn Nhu lấy lòng tình lang.

Lý Khuyết giẫm lên bàn đạp hai bến thân thể trắng mềm của Mẫn Nhu, dây thừng thít chặt khiến cho bờ mông vốn to lớn lại một lần nữa bạo lồi, mông thịt phong phú trắng như tuyết bị đè ép không chút kiêng kỵ đến biến hình. Hắn không chút do dự đem gậy sắt vốn đã cứng rắn nhắm ngay vào mỹ huyệt chảy nước của can nương, suột một tiếng cắm vào.

"A... A... Khuyết làm cho mẹ nuôi thật thoải mái...Ta muốn để cho Khuyết nhi cưỡi cả đời!” Lỗ l-n rốt cục nghênh đón chinh phục giả vĩ đại mà nàng ngày đêm mong ngóng, Mẫn Nhu sảng khoái đến lời nói dâm đãng gì cũng tuôn ra ngoài. Lý Khuyết cũng là như si như cuồng, côn thịt cường tráng dưới hạ thân ba ba theo ngựa chấn động, mãnh liệt đụng vào mông thịt săn chắc của thục phụ dưới thân, hắn không thể không kẹp chặt thịt chín đầy đặn này mà không để cho ngựa mình mất đi cân bằng nhanh chóng, đồng thời còn tranh thủ lúc rảnh rỗi dùng tay của mình hướng phía trước bắt lấy hào nhũ Mẫn Nhu tùy ý vuốt ve.

Con ngựa phi nhanh trên quan đạo, mà trên lưng ngựa nam kỵ sĩ cũng đồng thời đang cưỡi con ngựa mẹ thục nữ xung phong, đây là cảnh tượng kỳ dị mà kích thích như thế nào! Thớt ngựa mẹ này từng tung hoành ở trên thảo nguyên phương bắc, bây giờ lại cũng không khỏi khuất phục ở dưới roi sắt của thanh niên kỵ sỹ!

“Đát đát…Đát đát…” Cảm nhận được sức nặng của hai người trên lưng, con ngựa có chút buồn bực thả tốc độ chậm lại, chuyện này có chút không ổn, nếu để cho bọn lính phía sau đuổi tới nhìn thấy tình cảnh đại nguyên soái bị tứ hoàng tử cưỡi, cũng không biết phải giải quyết thế nào. Lý Khuyết không bỏ được lấy roi ngựa quất con ngựa mẹ xinh đẹp trong quần, lại không thể không lấy bàn tay vỗ thật mạnh vào cái mông to của nàng. “A!” Đại nguyên soái của chúng ta thét chói tai một tiếng, trên cái mông thịt non lưu lại dấu tay đỏ tươi, con ngựa mẹ này ăn một lần đau, tâm thần lĩnh hội cầm lấy roi da ở trên cổ ngựa, hung hăng quất vào tuấn mã dưới thân mình.

“Hí!” Một tiếng hí dài, tuấn mã rốt cuộc hiện ra uy lực chân chính của nó, tốc độ đột nhiên tăng lên, đại đội sau lưng lại chỉ có thể ăn tro bụi rồi. Bọn họ không nhìn thấy là, kỵ chiến phấn khích trên lưng ngựa sau màn cát vàng kia, nghe không được thanh niên có khuôn mặt thanh tú cưỡi đến mỹ thục nữ phải kêu cứu mạng. Tiêu hao trên đường rất nhanh khiến cho bảo mã vàng nhạt rịn ra máu đỏ, mà ở trên lưng ngựa, trên thân thể trắng noãn của con ngựa mẹ cũng rơi đầy mồ hôi, bắn tung tóe theo nhịp lắc đầu động vú của nàng.

"A... Khuyết... Không cần a... Đánh ta nhẹ chút... Can nương sắp chịu không nổi... A! ! !"

Lý Khuyết càng làm càng hưng phấn, một tia thương tiếc trong lòng biến mất hầu như không còn, thịt non trắng như tuyết trên mông đít của Mẫn Nhu bị vỗ đến một mảnh đỏ bừng, nữ võ thần cường kiện này cũng có chút ăn không tiêu tiêu hao khi bị quất roi như vậy, liên tục xin khoan dung.

Nhưng mà trong lòng Lý Khuyết lúc này cũng không có cái ý niệm nào khác, kịch liệt chấn động trên lưng ngựa khiến cho hông lớn của Mẫn Nhu tùy thời có thể ném hắn đi, hắn không có khí lực lại đi khống chế, chỉ có thể dũng cảm tiến lên, tiến lên, lại tiến lên! Đến khi một luồng nhiệt lưu nảy lên, dương vật nóng bỏng bắn ra tinh dịch nóng bỏng, ở phút cuối cùng này hắn không khống chế được hạ thể mà trượt ra diễm huyệt của thục phụ, khiến cho dung dịch đặc nồng màu trắng chảy đến khe mông, lưng, thậm chí tóc của Mẫn Nhu, mà nữ nguyên soái cũng không cam chịu yếu thế, dâm dịch phun vãi ồ ồ ra, theo mông trắng chảy ròng đến lưng ngựa, lại cùng mồ hôi màu đỏ của ngựa hội tụ lại cùng một chỗ. Mồ hôi cùng dịch dâm, đây là kết quả lần mã chiến kịch liệt này lưu lại, đương nhiên còn có thục phụ cùng thanh niên trần trụi ôm lại một đoàn hôn sâu ân ái.

“Khanh khách… Không nghĩ tới ở trên lưng ngựa cũng có thể hoan ái a… Chỉ là như vậy làm nhân gia thật sự rất mệt!” Mẫn Nhu mềm mại tựa vào trong lòng Lý Khuyết, nở nụ cười làm nũng đối với tiểu tình lang nhỏ hơn chính mình hai mươi tuổi.

"Can nương, còn không phải ngươi nóng vội, ở trên ngựa liền khẩn cấp..." Lý Khuyết bất đắc dĩ nói.

"Nhân gia chính là quá nhớ ngươi, lâu như vậy không đến thăm người ta!"

"Là con không đúng, ta về sau nhất định thường xuyên đến hiếu kính can nương!"

“Thế này không phải ngoan sao, đến, thân can nương một cái!” Mẫn Nhu cười duyên lại hôn con nuôi, trên lưng ngựa gió bụi gào thét, nhưng bởi vì nam nữ này làm tình mà khuếch tán ra một cỗ hương vị dâm mỹ…

Trở lại Hàn Sơn tự, trưởng công chúa điện hạ cuối cùng vì không địch lại mà bị chúng trói lại. Lúc này toàn thân quần áo của nàng bởi vì kịch chiến mà bị xé đến thất linh bát lạc, nhuộm lên từng điểm vết máu, ở chung quanh đều là thi thể tán loạn khắp nơi, kích thích thần kinh của bọn cùng hung cực ác chung quanh.

“Chậc chậc, trưởng công chúa điện hạ này không biết bảo dưỡng như thế nào, người đã hơn bốn mươi tuổi rồi, thế nhưng nhìn qua vẫn còn giống như tiểu cô nương!”

“Đúng vậy ạ, nhìn làn da trong veo như nước của nàng, nếu mà có thể sờ một cái, không biết sẽ thoải mái bao nhiêu!”

Những người này ở chùa miếu này làm hòa thượng đã lâu, sớm đã không biết tư vị nữ nhân như thế nào, giờ phút này một đám nước miếng rơi vãi nhìn Lý Yên Lung đang quỳ trên mặt đất, thảo luận dâm tà.

“Ha ha, các huynh đệ, ta đáp ứng các ngươi bắt được kỹ nữ này liền mặc cho các ngươi ngoạn, bây giờ là lúc thực hiện cam kết!” Viên Giám hài lòng nhìn Lý Yên Lung, trong lòng đã nghĩ đến làm cách nào trốn vào trong núi tránh một chút rồi.

Vừa nghe được lão đại cho phép, đám tiểu lâu la nhất thời xuẩn xuẩn dục động, vài tên gan lớn đã cởi quần xuống đem đồ chơi kia nhắm hướng đại công chúa.

“Lão tử chưa bao giờ nghĩ tới có thể đem dương vật đâm lên gương mặt của đương triều đại công chúa!” Cả người hán tử to lớn đem con rắn trong quần trượt lên mặt Lý Yên Lung, một bên cười nói với đám người chung quanh, lập tức đưa tới một tràng cười vang.

“Tới, công chúa điện hạ, ngậm dương vật to của gia gia ngươi!”

“Ta nhổ vào, tên rác rưởi này, một ngày nào đó ta sẽ giết sạch đám các ngươi!” Nàng trong sạch cả đời, chưa từng bị nhục lớn như vậy, ánh mắt gắt gao trừng tên lưu manh trước mặt, dường như có ánh lửa phun ra.

“Má nó, gái điếm thúi!” Đại hán căm tức quạt nàng một bạt tai, “Há mồm! Nếu không ta sẽ xé nát miệng nhỏ của ngươi!”

Lý yên lục quật cường cắn chặt môi, im lặng phản kháng. Đột nhiên, nàng nghe được tiếng vó ngựa đang từ xa tới gần, giống như một người sắp chết đuối bắt được cọng cỏ cứu mạng, trên mặt nàng vốn đã tuyệt vọng lại dấy lên hy vọng mà kích động đỏ ửng. Là Lý Khuyết đã trở lại.

Mẫn Nhu cùng Lý Khuyết hai người đã chỉnh đốn lại trang phục, vẻ mặt nghiêm túc, trên mặt Mẫn Nhu bởi vì hành quân gấp mà lưu lại một chút tro bụi che giấu đi kiều mỵ sau khi tình ái. Nhưng mà nếu có người cẩn thận có thể phát hiện, hóa ra hai cái phiến sắt che trên ngực nàng đã bị bỏ, ngược lại dùng mảnh vải màu trắng rất tùy ý bọc lại hai vú no đủ, rất là khiến người ta lo lắng nếu bộ ngực run kịch liệt sẽ buông ra cảnh xuân như thế nào.

“Các tướng sĩ, theo ta giết vào!” Mẫn Nhu kêu khẽ một tiếng, vừa mới thỏa mãn tính dục nàng chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, bỏ qua nhiều ngày tối tăm, hiện tại thầm nghĩ thống thống khoái khái giết hết một phương.

Lần này theo Mẫn Nhu đến đều là binh lính tinh nhuệ nhất, mà đám ác tăng Hàn Sơn tự vừa trải qua đại chiến đã mỏi mệt không chịu nổi, làm sao có năng lực ngăn cản lại được lang hổ chi sư này, nháy mắt liền thất bại thảm hại, bị giết đến kêu cha gọi mẹ.

Viên Giám trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trái ngược trước mắt, ban đầu sở dĩ hắn không có sợ hãi, chính là kết luận Lý Khuyết căn bản không có khả năng kêu viện binh đến trong thời gian ngắn, đại nguyên soái trọng thần một quốc gia, không có mệnh lệnh của hoàng đế, nàng làm sao lại dám tùy tiện xuất binh, Viên Giám nghĩ thế nào cũng không thông.

Nhưng mà thế cục trước mắt đã không cho hắn thời gian suy nghĩ nhiều, bảo mệnh quan trọng hơn, hắn thừa dịp các tiểu đệ che giấu, rón ra rón rén muốn trốn, thậm chí muốn kéo theo Lý Yên Lung, trong lòng hắn thật sự luyến tiếc vưu vật này.

“Đồ hỗn trướng trốn đi đâu!” Lý Khuyết liếc mất một cái đã trông thấy động tác của viên giám, lập tức nhất tề cũng Mẫn Nhu giết tới, lúc này Viên Giám cũng không kịp nghĩ mỹ nhân rồi, hắn hạ quyết tâm cắn lưỡi, một ngụm máu phun ra. Sau đó hắn lấy ra một cái phù chú thấm lên, liền bay lên xà nhà, rất nhanh bỏ chạy ra xa. Lý Khuyết đang muốn đuổi theo, lại bị đại công chúa trên mặt đất gọi lại.

“Khuyết nhi không được đuổi theo, lão hòa thượng này hẳn là đã thúc giục một bí pháp tự tổn nguyên khí để bỏ chạy.” Nàng dừng một chút, trên mặt đỏ ửng nói “hơn nữa nơi này cô cô còn cần ngươi giúp!”

Lý Khuyết nhìn tới, cũng không khỏi choáng váng, Lý Yên Lung cả người không còn mấy miếng vải, nếu mà bị bọn lính nhìn đến chung quy là có tổn hại thể diện hoàng gia đấy. Nhưng mà loại chuyện này không phải là Mẫn Nhu đều là nữ nhân đi hỗ trợ tốt hơn sao, lại không biết vì sao cô cô kêu hắn một tên tiểu bối đến. Lý Khuyết cũng có chút khó hiểu, muốn nói hắn không có chút ý tưởng nào đối với cô cô xinh đẹp này là giả đấy, bất quá dù sao vừa mới tiết ở trên người Mẫn Nhu xong, giờ phút này hắn còn không đến mức tinh trùng thượng não.

Vì thế hắn xem xét một bên nữ nguyên soái, Mẫn Nhu lập tức tâm thần lĩnh hội tiến lên phía trước nói: “Công chúa điện hạ chịu khổ rồi, ta đưa ngày vào trong phòng tìm bộ quần áo mặc a.”

Lý Yên Lung nhìn hai người như có điều suy nghĩ, mỉm cười cám ơn Mẫn Nhu. Mà Lý Khuyết thì ở bên ngoài thu thập tàn cục, cố ý yêu cầu bọn lính giữ lại vài tù binh để thẩm vấn.

“Nói đi, Viên Giám hòa thượng kia đến tột cùng có lai lịch gì?” Lý Khuyết đá một tù binh trong đó một cước, lạnh lùng nói, xảo diệu là, tên này đúng là đại hán vừa rồi lăng nhục Lý Yên Lung, nếu mà trưởng công chúa điện hạ ở đây, chỉ sợ hắn căn bản không có cơ hội nói chuyện.

Đừng nhìn vừa rồi tráng hán uy phong, giờ phút này xương cốt đã là mềm nhuyễn, một năm một mười đem gốc gác Viên Giám nói sạch sẽ. Hóa ra hắn vốn là một đầu mục trọng yếu của Hắc Liên Giáo, trên giang hồ cũng có uy danh hiển hách, được gọi là “Dâm đầu đà”, không biết tai họa bao nhiêu phụ nữ đàng hoàng. Hơn mười năm trước Hắc Liên giáo sau khi bị diệt không biết sao lắc mình biến thành một tên tăng nhân lang thang tiến vào Hàn Sơn tự, bằng trí tuệ và thiên tư của hắn, ở Hàn Sơn tự cũng đứng vững gót chân. Hơn nữa trong bóng tối đem một ít thủ hạ tất cả đều biến thành tăng nhân ẩn núp tiến vào.

Chỉ đợi có một ngày có thể đông sơn tái khởi, trùng kiến Hắc Liên giáo vinh quang. Nhưng mà lão hòa thượng này tính tình khó sửa, dám vươn tay bẩn tới hoàng hậu, thế mới khiến cho mình gặp phải tai họa ngập đầu.

Trong lòng Lý Khuyết lúc này cũng không khỏi có chút sầu lo, võ nghệ của tên Viên Giám này, để cho hắn chạy trốn thủy chung là một mầm họa. Bất quá phải quy kết vì võ nghệ mình không tinh, nếu mình có thể có công lực thông thần như sư phó Quản Mưu, lại phải sợ một tên như thế sao, xem ra là thời điểm đòi sư phó hai tầng công pháp cuối cùng của Lục Thủy Thần Kiếm Quyết!

“Tứ hoàng tử điện hạ, tiểu nhân đã nói hết cho ngài, ngài đại nhân đại lượng, thả chúng ta một con đường sống a.” Đại hán nhìn Lý Khuyết lấy lòng. Lý Khuyết không đáp, đi về phía Mẫn Nhu Lý Yên Lung bẩm báo việc này, nhưng mà vung tay về phía bên này, sớm đã có quân sĩ tâm thần lĩnh hội vung lên dao mổ…

“Sự tình chính là như vậy.” Lý Khuyết một năm một mười đem tin tức mình biết nói ra, Mẫn Nhu cảm thấy khiếp sợ, mà Lý Yên Lung phảng phất như đang suy tư gì đó, cau mày.

“Đúng rồi, trưởng công chúa điện hạ, lần này ta xuất binh, tuy nói là vì cứu ngài, nhưng chung quy có chút không ổn, kính xin ngày không nên nói ra bên ngoài” Mẫn Nhu nói.

“Đây là tự nhiên, lần này toàn dựa vào sự giúp đỡ của muội muội, ta thật sự là vô cùng cảm kích. Huống hồ việc làm của Viên Giám lão hòa thượng này đối với hòa thượng là một bí mật hoàng gia, việc này chỉ có ba người chúng ta biết, không được để khuếch tán thêm.”

Lý Yên Lung nói, giờ phút này nàng mặc một thân tăng bào của nam rộng thùng thình, che lại thân thể mềm mại đẫy đà.

Hài người khác cũng gật đầu đồng ý.

Vì thế ba người lúc này chia tay, ngại Lý Yên Lung ở đây, Mẫn Nhu không dám tình chàng ý thiếp với Lý Khuyết, chỉ trao đổi ánh mắt một phen, liền suất quân hồi doanh. Lý Khuyết thì cùng Lý Yên Lung cùng nhau hồi cung, chuyện lần này Lý Khuyết chuẩn bị nói rõ ràng với mẫu hậu Tô Nguyệt Tâm, cũng muốn để cho nàng dùng thân thể an ủi con một phen bị thương sau ác chiến.

Bạn đang đọc Sách Mẫu Làm Hậu (Dịch) của Vũ Dạ Độc Túy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gioanyeuai90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 464

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.