Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 41

Phiên bản Dịch · 1221 chữ

- Hiểu Minh!!! – Hở?

– Nếu anh nói…anh yêu em…em có tin ko?

– “What?” – Nó ngửa khuôn mặt với hai con mắt tròn xoe nhìn hắn, còn hắn thì ngượng ngùng đỏ cả mặt.

– What gì mà what? Anh nói anh yêu em đó. ANH YÊU EM…HIỂU MINH.

Nó vội vàng bịt miệng hắn lại rồi nhăn mặt – “Be bé cái mồm thôi, muốn cho mọi người biết hết hả?”

– Kệ người ta, biết càng tốt. Còn em? Em có yêu anh ko?

– Em…em…

– Anh ko ép em phải miễn cưỡng chấp nhận, anh tôn trọng quyết định của em.

Hắn ko nhìn nó nữa mà ngửa cổ lên trời khẽ thở dài nên đã ko thể thấy được gương mặt đỏ đến mang tai nhưng lại mỉm cười hạnh phúc của nó lúc này. Một lúc lâu sau, khi sự kiên nhẫn của hắn đã đến giới hạn, định lái xe quay về thì nó chợt lên tiếng.

– Cám ơn anh.

– “Vì cái gì?” – Hắn quay phắt lại nhìn nó đầy khó hiểu.

– Vì đã yêu em…bởi vì…em…em…cũng yêu anh.

– What?

– What gì mà what? Anh muốn em hét lên giống anh lúc hãy hả?

– “Sao em khôn thế? Anh tính như vậy đó. Hì hì” – Hắn ôm chầm lấy nó, siết chặt, cằm hắn khẽ dựa vào vai nó tận hưởng phút giây hạnh phúc nhất của mình – “Cám ơn em. Anh yêu em”.

– Đừng vội cám ơn em. Lo đối phó với anh hai em kìa.

– Anh Đình Huy á? Đối phó vụ gì?

– Anh đánh cắp trái tim bé nhỏ của em gái bé bỏng anh ấy. Anh nghĩ anh ấy có để yên cho anh ko?

– Ai da…thiệt là khổ quá ta! Yêu em mà khổ thế này biết vậy anh…

– “Anh sao???” – Nó buông hắn ra trừng mắt nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống.

– Anh sẽ mua chuộc Đình Huy trước chứ sao he he. Để anh đưa em về kẻo lạnh rồi bệnh nữa, khuya rồi.

– Cũng biết lo lắng hả?

– Chứ sao, ai biểu em bây giờ là bạn gái anh và sau này là vợ anh làm chi.

– “Yaaa…cái con bò này. Ai chịu làm bạn gái anh hả?” – Nó vừa la làng vừa vung tay đập vào lưng hắn như gãi ngứa.

– “Ko chịu cũng phải chịu…Hay là em muốn em THUỘC về anh rồi mới chịu làm bạn gái?” – Hắn nhìn nó cười cười đểu giả vô cùng làm nó khẽ rùng mình bất giác thụt lùi lại sát vào cửa xe.

– Anh…anh…ý anh…là sao?

– “Cà lăm luôn rồi hả?” – Hắn nhìn nó thủ thế chuẩn bị chống đối lại mình thì bật cười ha hả.

Đột nhiên hắn đưa tay kéo nó về phía mình ôm thật chặt, nó thì giãy nãy hòng thoát ra khỏi cánh tay lực lưỡng đó, bao nhiêu võ nghệ vốn có đã theo gió bay về phương nao, giờ đây chỉ còn lại một cô gái yếu đuối với trái tim đang đập thình thịch ở lòng ngực trong vòng tay ấm áp của hắn. Môi hắn lần mò tìm xuống môi nó trong bóng tối, nó khẽ giật mình nhưng cuối cùng vẫn ko thoát được sự quấn lấy mãnh liệt của hắn. Cả hai thả hồn theo nụ hôn ko để ý gì đến xung quanh, chỉ có gió thổi mang theo những dư vị của tình yêu đôi lứa đi thật xa hòa nguyện theo hương lúa non thoang thoảng làm tăng thêm mùi vị của nụ hôn cháy bỏng. Lưỡi hắn lần mò khắp mọi ngóc ngách, cướp hết vị ngọt trong khoang miệng nó, càng hôn hắn càng mãnh liệt như muốn chiếm lấy tất cả, như muốn nó chỉ thuộc về hắn, riêng mình hắn mà thôi.

Đến khi hắn cảm thấy hơi thở của nó yếu dần mới luyến tiếc buông ra nhưng vẫn ôm chặt nó trong vòng tay. Nó thấy hạnh phúc, ấm áp, cái dư vị này đã lâu nó đã ko còn được tận hưởng. Nó khẽ rút tay ra khỏi ngực hắn rồi vòng ra đằng ôm lấy eo hắn, siết chặt, nó cũng như hắn lúc này, quyến luyến đối phương như ko muốn xa rời.

– Đừng làm em tổn thương…anh nhé! – Nó khẽ khàng nói.

Đồng thời hắn cũng nhận thấy lớp áo của hắn nơi áp với mặt nó bỗng ươn ướt nhưng rất ấm nóng. Hắn khẽ nâng mặt nó, hôn vào hai dòng lệ đang tuông dài, tự dưng hắn thấy xót xa, đau lòng, hắn ko muốn nó khóc, hắn chỉ muốn nó cười khi hạnh phúc chứ ko phải khóc như bây giờ, mặc dù là nó đang khóc trong vòng tay hắn.

– Anh sẽ ko bao giờ làm em khóc, chỉ được cười…kể từ bây giờ.

Hắn ẵm nó tiến vào nhà, Đình Huy nhìn thấy nó đang thiêm thiếp trên tay hắn thì vô cùng lo lắng cứ huyên thuyên bắt hắn kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra. Hắn nhẹ nhàng đặt nó lên giường, đắp chăn cẩn thận, ngồi ngắm một hồi lâu mới khẽ hôn lên trán rồi đi xuống nhà nói chuyện với Đình Huy.

- “Con bé sao vậy?” – Đình Huy lo lắng hỏi.

– “Ko sao. Uống có một chai Vodka với hai chai XO àh” – Hắn nhăn mặt trả lời nhưng vẫn dấu diếm diễn biến câu chuyện sau khi ra khỏi bar.

– “Cái gì? Vậy mà ko sao hả? Cái con khỉ này, chán sống rồi hay sao mà đi uống kiểu đó chứ?” – Đình Huy bực bội quát ầm ĩ.

– “Anh Huy, chuyện gia đình anh…” – Hắn tiến lại ngồi xuống ghế cạnh Đình Huy.

– Uhm, Hiểu Minh đang lo lắng chuyện đó đó. Nó đang tìm cách lấy lại số cổ phiếu bị bán của tập đòan.

– Chuyện lớn như vậy ko thể nào đẩy hết lên vai một đứa con gái yếu đuối như cô ấy được, nhất định anh phải có cách gì chứ.

– Con khỉ đó mà yếu đuối hả?

– Ờ thì…

– Yên tâm đi. Anh lo được, dù gì đây cũng là gia đình anh và nó là em gái duy nhất của anh đấy.

– Uhm…Nếu cần gì anh cứ nói, em sẽ giúp hết mình.

– Đang lấy lòng anh vợ đó hả?

– Ừ!…What? Anh…nói…gì vậy? Ai…vợ…? Vợ…ai?

– Ủa vậy ko phải hả? Ồ vậy sorry hén, anh nhầm, thui gả nó cho em thằng bạn anh cũng tốt, ko sao.

– “Anh giỡn hả? Em ko cho phép” – Hắn vừa tức vừa buồn cười bèn đứng nhỏng dậy bước ra cửa.

Ra đến ngoài thì Đình Huy làm mặt nghiêm gọi vọng lại.

– “Nhất định ko được làm nó đau khổ, nếu ko…” – Đình Huy đưa tay ngang cổ mình kéo một đường dài đồng thời lè lưỡi ra ngoài tỏ thái độ nếu dám làm nó buồn là hắn sẽ phải chết.

– Ko cần anh phải nhắc.

Bạn đang đọc Rồi Ta Sẽ Hạnh Phúc của Phỉ Phỉ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.