Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tướng chính quy

Phiên bản Dịch · 2328 chữ

Mấy ngày kế tiếp, hai đại sự kiện trong Tây Bắc quân được tiến hành tuần tự, một việc đương nhiên đó là điều tướng. Năm vị Đại tổng binh rốt cuộc cũng không dám kháng lại quân lệnh, kí tên lên mệnh lệnh đổi bộ tướng, hơn nữa Hàn Mạc lại là người truyền đạt quân lệnh. Đây là chuyện mấu chốt nhất, tự nhiên là phải xử lý nhanh chóng. Chuyện thứ hai, là triệu tập các tướng lĩnh Lâm Dương quan, tuyên bố bổ nhiệm Thiết Khuê là Tổng binh của Lâm Dương quan.

Hàn Mạc hiểu rõ cái tên “Thiết Khuê” này chưa hề có danh tiếng, nếu như bỗng nhiên đem người này một bước lên trời, đề bạt lên vị trí Tổng binh, như vậy Tần Lạc và các tướng lĩnh nhất định sẽ không phục, trong lòng sẽ nảy sinh bất mãn.

Trước lúc tuyên bố mệnh lệnh này, hắn triệu tập Tần Lạc và hơn mười tướng lĩnh lại cùng một chỗ, mỗi người cùng ngồi trên chiếu, uống rượu tâm tình vô cùng hòa hợp, đề tài chỉ gói gọn trong cuộc chiến Ngụy Khánh mà thôi.

Các tướng lĩnh đều doán kết quả trận này, nếu không có Yến quốc tham dự, Khánh quốc chỉ sợ khó thoát khỏi đại kiếp nạn, không ít tướng lĩnh phân tích, nếu Ngụy quốc chiếm lĩnh Khánh quốc, người Ngụy quốc vốn trọng võ, chỉ sợ sẽ khai chiến với Yến quốc, mọi người vừa nói ra suy nghĩ, đơn giản chính là biểu đạt ý tứ, rằng trong trận chiến này, Yến quốc không thể ngồi yên không màng đến, đợi đến khi Ngụy quốc tiêu hao quốc lực, nên xuất binh.

Chẳng qua tấn công một nước như thế nào, lại xuất hiện các luồng ý kiến khác nhau.

Phái của Vương Tư Vũ có ý nên thừa dịp Khánh quốc loạn trong giặc ngoài, theo Lâm Dương cùng Truy Hà Vân Thủy ba đường xuất quân, tiến công Khánh quốc. Khánh quốc đối mặt Ngụy, Bắc man, Yến ba nước vây đánh không có khả năng ngăn cản. Yến quốc chiếm lĩnh đất đai Khánh quốc cũng không phải là chuyện khó.

Nhưng phái của Tần Lạc, lại đưa ra ý kiến hoàn toàn tương phản, bọn họ cũng thấy đánh Khánh là tốt, nhưng nếu liên kết với Ngụy quốc đánh Khánh, một khi Khánh quốc bị diệt, như vậy Yến quốc khẳng định sẽ đối mặt với công kích của Ngụy quốc, mà Bắc man lại là minh hữu của Ngụy quốc, có chung lợi ích với Ngụy quốc rất có thể sẽ cùng Ngụy quốc tấn công Yến quốc, vào lúc ấy, Yến quốc khẳng định là sẽ lâm vào khổ chiến.

Nếu là như vậy, không bằng cách liên hợp Khánh quốc ở chiến trường Tây Nam tấn công Ngụy quốc, nếu thật sự đánh bại Ngụy quốc, như vậy Yến quốc sẽ lập tức quay đầu nhằm vào Khánh quốc, như vậy dễ đối phó hơn nhiều, thế cục lúc đó rất có khả năng sẽ trở thành Yến quốc và Bắc man vây công Khánh quốc, tránh được việc diệt Khánh quốc rồi lâm vào cảnh bị Ngụy quốc và Bắc man liên kết công kích trực diện.

Song phương đều có đạo lý, tranh chấp không thôi, Hàn Mạc chỉ cười mà không nói, đợi rượu quá ba tuần, Hàn Mạc mới chuyển đề tài, đề cập đến cuộc chiến Thượng Cốc thành mười ba năm trước.

Nói đến đề tài này, không khí lập tức ngưng trọng hẳn. Đô chỉ huy sứ, các thống lĩnh đều ảm đạm cúi đầu, điều này lại nằm ngoài dự kiến của Hàn Mạc, như vậy xem ra, chư tướng ở đây đều biết đến cuộc chiến ở Thượng Cốc thành.

Sau một hồi trầm mặc, Tần Lạc liền mở lời, nói lại việc Kỷ Phong Niên bày kế đánh tan sáu ngàn quân Khánh quốc, điều này đều làm cho các tướng sĩ nổi hứng, nhắc tới việc Thượng Cốc thành bị vây, sau đó khi phá vây lại trúng mai phục, làm cho mấy ngàn tướng sĩ Yến quốc máu nhuộm chiến trường, trong lòng các tướng sĩ đều nổi lòng căm phẫn, không ít người đỏ cả mắt, gợi nên sự phẫn hận đói với Khánh quốc và hoài niệm đói với các tướng sĩ đã hi sinh.

Sau đó Tần Lạc cậy hơi rượu, ngay trong lời nói biểu hiện sự bất mãn với triều đình lúc đó, mọi người đều biết, Kỷ Phong Niên xông ra khỏi vòng vây không lâu, liền bị triều đình áp giải về kinh, về phán xét sau này, lại không hề công bố ra bên ngoài, nhưng từ đó, mọi người đều không thấy Kỷ Phong Niên nữa, rất nhiều người hoài nghi, Kỷ Phong Niên rất có thể đã bị bí mật xử tử.

Dù sao lúc ấy cũng là lúc các thế gia tranh quyền, Kỷ Phong Niên lại là một Tổng binh xuất thân không phải là con cháu quý tộc, vẫn là cái đinh trong mắt các thế gia, trong lúc nhậm chức ở Thượng Cốc quan, vì bị cản tay mọi chỗ, nếu như có cơ hội, các thế gia tuyệt sẽ không bỏ qua cho Kỷ Phong Niên.

Nói đến đây, Hàn Mạc thấy rõ bọn họ vô cùng phản cảm với cuộc chiến của các thế gia Yến quốc.

Cũng có một gã thống lĩnh đã có vài phần say, nói rằng chính huynh trưởng của mình tử trận trong cuộc chiến năm đó, trong cơn say, nói thẳng ra là năm đó các tướng lĩnh Tây Bắc quân thuộc các thế gia không chiến mà lui lại không chịu bất kỳ hình phạt nào, ngược lại Kỷ Phong Niên huyết chiến mà bại lại bị xử tử, giọng điệu có chút cay nghiệt, cuối cùng bị Vương Tư Vũ mạnh mẽ ngăn lại.

Chư tướng lúc này mới nhớ, Hàn Mạc là con cháu quý tộc, tất cả đều lộ vẻ xấu hổ.

Hàn Mạc lúc này mới hiểu được danh vọng của Tiêu Hoài Ngọc ở trong quân cao như vậy, nếu không phải Tiêu Hoài Ngọc có năng lực ngăn cơn sóng dữ kia, mà còn thanh trừ thế lực các thế gia, bổ nhiệm nhân sự không xem xuất thân, đem những con kí sinh trùng thế gia bám vào Tây Bắc quân kia thanh tẩy sạch sẽ, đề bạt những tài năng không phải là tướng sĩ thế gia, một loạt những điều này, là nguyên nhân trọng yếu khiến Tiêu Hoài Ngọc được Tây Bắc quân ủng hộ hết mình.

Lực chiến đấu của Tây Bắc quân trước khi có Tiêu Hoài Ngọc vô cùng yếu, không phải do bọn họ không dũng cảm, mọi người đều biết, người Yến có tính dũng mãnh, lực chiến đấu của bọn họ thấp, nguyên nhân trực tiếp là vì họ không nhìn thấy được tương lai.

Khi đó trung tầng tướng lĩnh Tây Bắc quân gần như là bị các thế gia lũng loạn, cho dù có đổi, cũng sẽ là các con cháu quý tộc dự bị, binh sĩ bình thường có công lao, cũng sẽ không có cơ hội ngẩng đầu. Kỷ Phong Niên không phải con cháu quý tộc lại có thể ngồi trên ghế Tổng binh đó là một kỳ tích.

Binh lính bình thường vĩnh viễn chỉ có thể là vật hi sinh, bất kể như thế nào cũng không có cơ hội phát triển, như vậy làm cho binh lính không có chí tiến thủ, mất đi sức chiến đấu, dẫn đến sức chiến dấu của Tây Bắc quân giảm xuống cực lớn.

Hàn Mạc vuốt cằm, thấy vẻ xấu hổ của chúng tướng, lại cười nói:- Chư vị không cần kỵ ngôn, ta tuy cũng là con cháu quý tộc, nhưng ta và chư vị giống nhau, ta vẫn cho rằng, bất kể quân dội của quốc gia nào, nếu muốn hùng mạnh thì phải tuân thủ quy luật: “Có công thì thưởng, có tội thì phạt!” Hắn cười ôn hòa nói:- Nếu ta là một binh lính vào sinh ra tử, lập nhiều công lao, lại chỉ được ăn một chén cơm, vậy cần gì phải bán mạng? Ta liều mạng, là muốn mình và người nhà sống đỡ khổ hơn, nếu liều mạng, lại không thay đổi được gì, chỉ làm cho các tướng quân tiếp tục thăng quan phát tài, ta dựa vào cái gì phải bán mạng? Ái quốc? Con mẹ nó, khi làm quan không ái quốc tại sao khi cần vào sinh ra tử lại lấy lý do này lừa chúng ta? Cho nên, ta vẫn cảm thấy nếu muốn mỗi người thật sự liều mạng, không cần giơ cao khẩu hiệu ái quốc với bọn họ, chỉ cần thưởng cho bọn họ công lao tương ứng, mới là thật nhất. Lập công, mặc kệ ngươi là con cháu quý tộc hay là binh sĩ bình thường, dều phải tưởng thưởng tương ứng, phạm lỗi, bất kể ngươi là ai, đều sẽ bị phạt, đây mới là thưởng phạt phân minh, cũng sẽ khiến hơn mười vạn quân kết lại với nhau thành một khối, hóa thành một nắm đấm to lớn, hung hăng đánh bại tất cả kẻ địch.

Lời nói của Hàn Mạc cực kỳ thực tế, có thể nói thật với nhau, tuy ngôn ngữ hỗn loạn, nhưng vào tai các tướng lĩnh lại thấy thoải mái không nói lên lời, chỉ cảm thấy Hàn tướng quân nói thật chí lý, mát lòng mát dạ. Hơn nữa lại nói ra những lời không hề kiêng kỵ, hiển nhiên là coi mọi người là người một nhà, chúng tướng cảm thấy Hàn Mạc là một người thực tế, vài tên không theo Hàn Mạc vào kinh, trong lúc nhất thời sinh ra hảo cảm, thậm chí còn có loại cảm giác gặp nhau quá muộn.

Đối với đại đa số người mà nói, ăn thịt, làm quan, là rạng rỡ tổ tông hơn xa so với cái gì mà bảo vệ quốc gia.

Ta vì nước mà phó mặc một thân máu nóng, mà quốc gia cũng phải cấp cho ta vinh quang, là điều hoàn toàn chính đáng.

Đến lúc này, Hàn Mạc rốt cục nói:- Năm đó Kỷ Phong Niên Tổng binh bị oan, ta nửa năm trước mới biết việc này, biết được người tài lại không được triều đình sử dụng, rất là tiếc nuối cho nên ta phái không ít người truy tìm tung tích Kỷ tổng binh!

Tần Lạc ngẩn ra, ngạc nhiên nói:- Hàn tướng quân, ý của người là, Kỷ tổng binh còn sống?

Hàn Mạc khẽ mỉm cười, gật đầu nói:- Không những còn sống, ta còn tự mình ra mặt, mời Kỷ tổng binh đến đây…!

Kỷ Phong Niên năm đó mai phục, thắng lớn ở sông Đồ Lương, là một tràng thắng lợi đầu tiên trong cuộc chiến ấy của Yến quốc, tuy Yến quốc không tuyên dương việc này, nhưng Tây Bắc quân tự nhiên là hiểu rõ, Kỷ Phong Niên tuy chiến bại, nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, uy danh của hắn trong Tây Bắc quân cũng lưu truyền rất lâu.

Hàn Mạc vừa nói mời Kỷ Phong Niên ra, chúng tướng đều kinh ngạc vạn phần, đã thấy Hàn Mạc đứng dậy, đi ra ngoài trướng, một lát sau, nắm tay Thiết Khuê đi vào trong.

Thiết Khuê vẻ mặt bình tĩnh, chúng tướng thấy một thân vệ thì ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ chưa gặp qua Kỷ Phong Niên, lúc này thấy tướng mạo Thiết Khuê tất nhiên là không nhận ra, nhưng nhìn dấu vết phong sương trên mặt Thiết Khuê, vừa thấy là biết xuất thân tử quân nhân, tuy đã qua nhiều năm, nhưng trên người Thiết Khuê vẫn có một cỗ khí phách đầy uy lực.

Tần Lạc và Vương Tư Vũ liếc nhau, rồi không kìm nổi lòng liền bước lên phía trước hai bước, thi lễ thật sâu với Thiết Khuê, các tướng lĩnh khác cũng đứng dậy, trịnh trọng thi lễ vơi Thiết Khuê.

Đây là kính ý đối với tướng đời trước.

Thiết Khuê nhìn từng gương mặt đầy phong sương, tiến lên một bước, hai tay ôm quyền, thi lễ thật sâu với chúng tướng.

Hàn Mạc ôn hòa cười, chậm rãi nói:- Tổng binh Lâm Dương quan đang trống, Lâm Dương quan lại là quan ải trọng yếu nhất của Yến quốc chúng ta, phải cẩn thận chọn người, ta suy nghĩ mãi, muốn giao cho Kỷ tổng binh chức này, không biết chư vị có ý kiến gì?

Hàn Mạc vốn tưởng sẽ có chút cản trở, dù sao cũng là đem một gã không có chức tước trực tiếp đề bạt lên làm tổng binh đại tướng, thật có chút khó tin, nhưng ngoài dự kiến của hắn, Vương Tư Vũ và Tần Lạc liếc nhau một chốc, rồi lập tức quỳ mọt gối, kêu lên:- Mạt tướng tham kiến Tổng binh đại nhân!Hai người bọn hắn làm cho những người phía sau trố mắt nhìn, hiển nhiên là kinh ngạc giống như quyết định vừa rồi của Hàn Mạc, nhưng rồi trong nháy mắt, một trận ồn ào vang lên, chúng tướng đều quỳ một gối, âm thanh vang vọng:- Mạt tướng tham kiến Tổng binh đại nhân!

Thiết Khuê thi lễ thật sâu. Hàn Mạc nhẹ nhàng thở ra, không thể tưởng tượng được an bài của mình lại tiến hành thuận lợi như vậy, trong lòng cũng có một tia hưng phấn, bất kể là như thế nào, Tổng Binh của Lâm Dương quan, cuối cùng cũng thuộc cánh của mình.

-o0o-

Bạn đang đọc Quyền Thần của Sa Mạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 153

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.