Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lãnh Chiếu chết

Phiên bản Dịch · 5902 chữ

Đao của Thất thúc rất nhanh, một đao này đã chém tên hải tặc ngã xuống mặt đất, rồi ánh mắt vốn lờ mờ không rõ của lão lúc này lại bắn ra quang mang nóng bỏng, giống như một người lạc đường tìm thấy được biển báo giao thông chỉ dẫn ở trước mặt, lại dấy lên hi vọng.

Hàn Mạc dĩ nhiên khiếp sợ, sắc mặt Lãnh Chiếu lại càng thê thảm.

Mấy tên hải tặc đang vây quanh bốn phía cột gỗ, thấy Thất thúc vốn cùng phe bỗng nhiên trở mặt, chợt giật mình, càng hiểu được nhiệm vụ quan trọng trước mắt, đó là cần khống chế con tin. Trong lúc có nhiều người còn đang ngẩn ra, liền có một kẻ quát to:

- Chém chết hắn!

Mấy tên hải tặc cùng nhau vung đao lên, muốn khống chế Tiêu Đồng Quang một lần nữa.

Chân mày Đảo chủ mở ra, hét to:

- Muốn sống sót, hãy bắt hết đám phản nghịch này!

Lúc này, Thất thúc kia cùng với hai gã hải tặc kết tay lại, che chở Tiêu Đồng Quang ở bên cạnh. Thân thể của hắn suy nhược, hơn nữa đã bị cụt một tay, hoàn toàn dựa vào một tia ý chí cùng kinh nghiệm để chống đỡ.

Đảo chủ lên tiếng, mọi người vô cùng do dự. Sự tình lúc này, bọn họ thật sự không biết nên nghe theo ai mới tốt.

Trong nháy mắt khi thấy đảo chủ lên tiếng, Đỗ Băng Nguyệt đưa tay giật lấy đại đao của một gã hải tặc, nhẹ nhàng giống như phi yến, xông về phía cột gỗ kia, trợ giúp cho Thất thúc.

- Đảo chủ, ta nghe lời người!

Một gã hải tặc rống lên, chính là Đại Bảo, đại hán tử từng bị Hàn Mạc đánh bị thương. Hắn vung đại đao trong tay, vọt về hướng trận chiến.

Đỗ Băng Nguyệt cùng Đại Bảo lần lượt ra tay. Đám hải tặc vốn còn do dự kia bất giác cũng có mấy người xách binh khí xông lên trợ trận.

Đến lúc này, tất cả mọi người đều hiểu được, tình thế đã hoàn toàn nghiêng về phía Đảo chủ. Với phe Lãnh Chiếu, sợ rằng không còn khả năng nghịch chuyển, hơn nữa ai cũng hi vọng có thể biểu đạt lòng trung thành trước mặt Đảo chủ, tránh sau này bị xử lý. Một đám rồi tiếp một đám nữa xông lên phía trước.

Mấy tên thủ hạ trung thành của Lãnh Chiếu phải đối mặt với mấy chục gã hải tặc tấn công, hiển nhiên bị rơi vào thế hạ phong, nhưng vẫn ngoan cố chống cự, bị thương ba người, cuối cùng toàn bộ bị bắt. Còn vị Thất thúc kia lại bị đại đao một gã hải tặc chém trúng lồng ngực, nằm trong vũng máu, đang hấp hối.

Hắn nằm trên mặt đất. Sau đó hắn nhìn thấy bầu trời dần sáng sủa. Tia nắng sớm đầu tiên chiếu rọi lên trên mặt biển, cũng chiếu lên người Thất thúc.

Đôi mắt vốn vô thần trống rỗng của Thất thúc lúc này thế nhưng lại tràn đầy vẻ vui mừng.

....

Đảo chủ đi tới bên người Thất thúc, liền khoanh chân ngồi xuống mặt cát, lẳng lặng nhìn Thất thúc. Ánh mắt lại mang chút ôn tình, nhẹ giọng nói:

- Lão Thất, ngươi có trách ta không?

Thất thúc không nhìn qua đảo chủ, vẫn chăm chú nhìn trời cao, bình tĩnh nói:

- Năm đó ta rất sợ chết, ngươi quay về không giết chết ta, chỉ chém một cánh tay, vậy là đã chiếu cố đến tình nghĩa huynh đệ chúng ta rồi!

Lão nói rất khẽ. Miệng phun ra một ngụm máu tươi, nhưng không ảnh hưởng tới việc nói chuyện, vẫn lưu loát:

- Mười hai năm, ta còn có thể ăn uống cho đến hiện tại, người đã tận hết tâm lực rồi!

Đảo chủ thở dài nói:

- Chung quy ngươi làm chuyện sai nhưng có thể chịu trách nhiệm, chính là một hảo hán tử!

- Đợi mười hai năm, ta chính là chờ một cơ hội để chuộc tội.

Rốt cuộc ánh mắt của Thất thúc cũng chiếu lên người Đảo chủ, khóe miệng lộ ra nụ cười:

- Chuyện ngày hôm nay, ta chết đi cũng an tâm phần nào!

Đảo chủ nắm lấy cánh tay còn sót lại của Thất thúc, hòa nhã nói:

- Ngươi yên tâm, ta rất nhanh sẽ đi theo phụng bồi với ngươi. Chờ sau khi ta chết, sẽ chôn cất cùng một chỗ với ngươi!

Thất thúc cười nhạt, mắt nhắm lại, miệng lẩm bẩm:

- Năm đó là đào binh...hôm nay lại trở thành kì binh...!!!

Nói tới đây, hô hấp của lão chợt ngừng lại, đã ra đi rồi.

Nắm sớm chiếu vào khuôn mặt hắn. Trên mặt mang theo nụ cười vô cùng bình thản.

....

Lãnh Chiếu mặt xám như tro tàn. Đến lúc này, hắn hoàn toàn hiểu thấu, con đường của mình đã tới điểm cuối cùng rồi.

Tiêu Đồng Quang được đám người gỡ xuống từ cột gỗ, vẫn chưa hết vẻ kinh hồn, lập tức chạy tới trước mặt Lãnh Chiếu, bộ dạng vô cùng tức giận nói:

- Tên nghịch tặc nhà ngươi, ngươi...ngươi cưỡng ép bổn quan, hơn nữa còn muốn giết chết bổn quan, ngươi...Ngươi sẽ bị bâm thây vạn đoạn...Hàn Mạc, mau giết hắn, giết chết tên nghịch tặc này...!

Hàn Mạc thấy thế cục đã ổn định, thở phào nhẹ nhõm, nhàn nhạt hỏi:

- Lãnh Chiếu, người còn điều gì muốn nói không?

- Thắng làm vua thua làm giặc, ta chẳng có gì để nói cả!

Một hồi lâu sau, Lãnh Chiếu mới bình tĩnh nói ra. Hắn ngẩng đầu, nhìn trời cao, chậm rãi cảm thán:

- Lãnh Chiếu ta có lẽ đã sinh ra nhầm thời rồi!

Bỗng nhiên, hắn rướn mạnh cổ về phía trước. Thanh chủy thủ nãy giờ vẫn kề ngay cổ họng cắm thẳng vào đó, nhất thời máu phun mạnh ra ngoài.

Hàn Mạc ngẩn ra, khẽ cau mày, buông tay ra. Thân thể Lãnh Chiếu ngã quỵ về phía trước, ngã xuống trên bờ cát. Bên trong tròng mắt của hắn tràn đầy vẻ uất hận, đầy oán độc, nhìn chằm chằm vào Hàn Mạc. Thân người khẽ co quắp hai lần, cuối cùng không động đậy nữa.

- Có lẽ đúng là ngươi sinh nhầm thời đại...Hoặc ngươi sinh lộn chỗ rồi!

Hàn Mạc nhìn thi thể Lãnh Chiếu, miệng lẩm bẩm.

Không chút nghi ngờ gì, mặc dù Lãnh Chiếu đầy âm hiểm, nhưng Hàn Mạc không thể không thừa nhận, Lãnh Chiếu có đủ tư cách trở thành địch thủ của mình.

Đám người bên trên bờ cát im phăng phắc.

- Cho ta một ít thức ăn, thêm một cái giường êm ái nữa!

Đợi khi Đảo chủ đi tới trước mặt, Hàn Mạc cười khổ nói, bộ dạng rất mệt mỏi như không chịu nổi nữa.

Hắn đã hai ngày hai đêm không được ăn no ngủ ngon rồi, hơn nữa còn hao phí thể lực khổng lồ khi chém giết, năng lượng của cơ thể tiêu hao đến mức cực hạn.

Về phần xử lý những việc kế tiếp trên đảo như thế nào, Hàn Mạc tin tưởng Đảo chủ nhất định sẽ có phương pháp xử trí thỏa đáng.

....

Bên trong một căn phòng u tĩnh trên đảo, trên bàn bày đủ các loại đồ nhắm và rượu, có cơm nóng thơm phức, thịt cá hải sản, thậm chí còn có rượu trái cây được chế riêng từ đủ loại quả.

Hàn Mạc cùng Tiêu Đồng Quang không chút khách khí, đối với đồ nhắm với rượu đầy bàn như thế, ăn như lang thôn hổ yết (ăn ngốn ngấu). Lúc này bọn họ chẳng quan tâm đến thứ nào khác, ăn no bụng để khôi phục thể lực trọng yếu hơn cả.

Tiêu Đồng Quang từng thấy qua vô số sơn hào hải vị, lúc này lại cảm thấy, một bàn đầy đồ nhắm và rượu này mới là mỹ vị chốn nhân gian.

Đợi đến khi cái bụng gần như không thể chứa thêm được nữa, Tiêu Đồng Quang mới vỗ bụng thở dài nói:

- Bổn quan thiếu chút nữa bị đám hải tặc hại chết ở chỗ này. A Di Đà Phật, Bồ Tát phù hộ!

- Thì ra đại nhân tin Phật à?

- Ai có thể bảo vệ tính mạng của ta, ta liền tin a!

Tiêu Đồng Quang nhìn xung quanh một chút, sáp lại gần thì thầm:

- Hàn Mạc, chúng ra nhanh chóng rời khỏi chỗ này thôi, quay về phái chiến thuyền tới, đem toàn bộ đảo này san thành bình địa. Bà nội nó, làm hại bổn quan chấn kinh, đám hải tặc này phải bị trừng phạt đích đáng!

- Đại nhân, bàn thức ăn này, đều do đám nghịch tặc đưa lên cho ngươi đó?!

Hàn Mạc thản nhiên nói.

Tiêu Đồng Quang sửng sốt, có chút do dự, rốt cục nói:

- Hàn Mạc, lần này bổn quan thật muốn cảm tạ ngươi, là ngươi đã cứu mạng bổn quan, quay về bổn quan sẽ tưởng thưởng cho ngươi xứng đáng!

- Bảo vệ an toàn cho đại nhân là chức trách của Hàn Mạc a!

Hàn Mạc cười hì hì, cầm lấy bình rượu trái cây uống một ngụm thật lớn. Lúc này mới đứng dậy vỗ vỗ cái bụng nói:

- Ăn uống no say rồi, đại nhân, ngài nghỉ ngơi chút đi ha!

Tiêu Đồng Quang còn muốn nói gì đó nhưng Hàn Mạc đã lập tức vọt tới giường trúc ở bên cạnh, ngả đầu xuống nằm ngủ, nhanh chóng phát ra tiếng ngáy.

Tiêu Đồng Quang nhìn Hàn Mạc, vẻ mặt thế nhưng lại vô cùng phức tạp.

Từ sâu bên trong nội tâm mà nói thì, bản thân còn có thể sống sót, hắn đối với Hàn Mạc vô cùng cảm kích, nhưng đồng thời trong lòng hắn vô cùng khiếp sợ, cảm thấy được một sự uy hiếp to lớn.

Bắt đầu từ lúc Hàn Mạc giết chết quái giao trên biển, cho tới lúc này, trên Tiên Nhân Đảo, gần như chỉ dựa vào lực lượng bản thân bình ổn được việc Lãnh Chiếu làm phản. Người trẻ tuổi này trong khi hành động biểu hiện ra sự tỉnh táo, khôn ngoan cùng dũng mãnh và quả cảm, làm cho Tiêu Đồng Quang trong lòng nhảy dựng.

Lãnh Chiếu không phải là nhân vật yếu kém, nhưng lại dễ dàng bị đánh bại trong tay Hàn Mạc.

Lúc mới gặp gỡ Hàn Mạc, ngoại trừ ba ngón tay vàng của hắn Tiêu Đồng Quang còn có chút hứng thú, gần như không thể nhìn thấy được nửa điểm hấp dẫn nào nữa. Một tên trẻ con miệng còn hôi sữa, ở trong mắt hắn chẳng là cái đinh gì.

Nhưng mà lần ra biển này lại phát sinh không ít chuyện, làm cho Tiêu Đồng Quang không những phải nhìn kỹ lại Hàn Mạc một lần nữa, thậm chí còn bắt buộc hắn phải thận trọng xem lại thế lực Hàn gia.

Một tên đệ tử Hàn gia nho nhỏ đã hàm chứa năng lực cá nhân kinh khủng như thế, vậy Hàn gia còn có bao nhiêu nhân vật như thế này?

Ở thời đại vũ khí lạnh này, chủ nghĩa anh hùng cá nhân đối với sự thay đổi của thế cục có tác dụng rất lớn, giống như một đất nước cằn cỗi nhưng cực kì hiếu chiến như Ngụy Quốc, chỉ cần dựa vào hai vị tuyệt thế danh tướng, đủ để đảm bảo cho quốc gia an toàn. Nếu như Hàn thị gia tộc cũng xuất ra nhiều nhân tài kiệt xuất như Hàn Mạc, vậy thì với người Tiêu gia như Tiêu Đồng Quang cảm thấy vô cùng lo lắng cho bá nghiệp tương lai.

Tiêu Đồng Quang nhớ tới những lời nói của Hàn Mạc lúc trong khoang dưới đáy thuyền kia, không nhịn được lẩm bẩm:

- Hàn gia thật sự muốn kết minh với Tiêu gia ta?

Hàn Mạc chưa ngủ say nghe câu này rõ mồn một, khóe miệng nổi lên nụ cười.

......

Trên hải đảo khí hậu vô cùng thích hợp cho giấc ngủ của con người. Mặc dù đang ở bên trong phòng trúc, nhưng những cơn gió biển từ khe cửa tiến vào bên trong nhà, làm cho Hàn Mạc ngủ rất thoải mái. Quả thật, hắn ngủ một giấc rất ngon.

Chờ hắn tỉnh lại, sắc trời đã tối sầm. Bên trong nhà lại có chút ánh đèn chiếu rọi. Một đại hán thân thể tráng kiện đang đứng trước của, không hề phát ra một tiếng vang nào.

Đầu tiên Hàn Mạc liền nhận ra, người này đã từng bị hắn đánh bị thương, Đại Bảo.

Đại Bảo thoạt nhìn qua rất uy mãnh, hơn nữa thân thể hữu lực, nhưng mà hắn lại làm cho mọi người cảm giác rất thật thà. Thấy Hàn Mạc đứng dậy, liền tiến lên ôm quyền, cười ngây ngô nói:

- Ngũ công tử, ngài tỉnh rồi?

- Ngươi là Đại Bảo?

- Vâng, ta tên là Lý Đại Bảo!

Hàn Mạc đứng dậy duỗi lưng một cái, liền đánh giá Lý Đại Bảo một phen. Hắn nhìn thấy trong phòng đã được chuẩn bị tốt nước rửa mặt, tiến tới tẩy rửa.Còn có một bộ quần áo mới để ở bên cạnh, thoạt nhìn mặc dù thô lậu nhưng rất sạch sẽ.

Hàn Mạc không hề khách khí. Y phục trên người bẩn lắm rồi, còn phát ra một mùi quái dị. Lúc này, hắn liền thay đổi quần áo. Lý Đại Bảo một mực đứng bên cạnh kiên nhẫn chờ đợi, trên mặt hiện ra nụ cười ngây ngô.

- Tìm ta có việc?

Thay quần áo xong, Hàn Mạc mới mỉm cười hỏi.

Lý Đại Bảo vội nói:

- Đảo chủ lệnh cho ta ở chỗ này chờ Ngũ công tử. Lúc nào ngài tỉnh dậy, xin mời ngài đi dùng cơm, Đảo chủ đang chờ ngài.

Lý Đại Bảo lộ ra dáng vẻ vô cùng cung kính, trong mắt hiện ra sự khâm phục không hề che dấu.

Hàn Mạc biết, bản thân mình gần như chỉ bằng vào lực lượng một người đánh tan phe phản nghịch của Lãnh Chiếu. Thêm nữa, trong lúc giao phong còn bắt giữ Lãnh Chiếu, những điều đó đủ làm người trên đảo thất kinh.

Đám hải tặc này bội phục nhất chính là cường giả. Biểu hiện của Hàn Mạc cùng với thân phận đệ tử Hàn gia, tự nhiên làm cho lũ hải tặc này kính sợ từ trong tâm khẩm.

Hàn Mạc cũng không hỏi nhiều, đi theo Đại Bảo gặp Đảo chủ.

Trăng sáng bắt đầu mọc nơi chân trời. Đến lúc này Hàn Mạc mới biết trong khi mình ngủ, thời gian đã trôi qua rất lâu. Cảm nhận không khí trong phòng, cảm giác tinh thần hưng phấn, sự mệt mỏi của thân thể tan biến hết, thể lực cũng khôi phục được bảy tám phần.

Xuyên qua rừng trúc, thấy Đại Bảo vô cùng cung kính đi phía trước dẫn đường, bỗng nhiên Hàn Mạc cười nói:

- Đại Bảo, đao pháp của ngươi rất tốt a!

Ngày đó hải tặc tập kích thuyền, Lý Đại Bảo chính là hải tặc giao chiến với mình đầu tiên.

- Đa tạ Ngũ công tử khen ngợi. Lý Đại Bảo nghe Hàn Mạc nói đao pháp của mình tốt, sắc mặt không nhịn được đầy vui mừng nói:

- Công phu của Ngũ công tử mới gọi là lợi hại, ngay cả Lãnh nhị ca cũng bị ngươi đánh ngã!!

Bỗng nhiên cảm giác lời nói chuyện của mình có vấn đề, hắn gãi gãi đầu nói:

- Ta...ý ta nói là Lãnh Chiếu!

Hàn Mạc dừng bước, ngẩng đầu lên, nhìn đối phương cao hơn mình một cái đầu, vẻ mặt trầm ngâm, một lúc lâu sau mới chậm rãi hỏi:

- Lãnh Chiếu chết đi, có phải các ngươi cảm thấy rất đáng tiếc đúng không?

Lý Đại Bảo sửng sốt, có chút khẩn trương, mặt đỏ bừng lên. Hắn hiển nhiên sẽ không nói láo, rốt cuộc nói:

- Ngũ công tử, Lãnh nhị ca mặc dù làm chuyện sai, thế nhưng....Thế nhưng trước kia hắn đối với chúng ta rất tốt! Có hắn, đám thổ phỉ trên biển không dám khi dễ chúng ta!

Hàn Mạc gật đầu, nghiêm mặt nói:

- Hắn có thể coi là nhân vật nhất lưu!

Nhưng ngay sau đó liền mỉm cười, vỗ vỗ vào cánh tay Lý Đại Bảo, vẻ mặt vô cùng hòa nhã nói:

- Đại Bảo, nói cho mọi người rằng, một khi có Đảo chủ, có Hàn gia, trên biển sẽ không có ai dám khi dễ các ngươi!!!

Lý Đại Bảo nhìn vẻ mặt ôn hòa của Hàn Mạc. Tính ra hắn so với Hàn Mạc lớn hơn năm sáu tuôi, nhưng không biết lý do vì sao, Đại Bảo cảm thấy lời nói của Hàn Mạc như bậc trưởng bối vô cùng uy nghiêm, không kìm được liền gật đầu cái rụp.

Trước mấy gian phòng trong tiểu viện của Đảo chủ có đặt một cái bàn nhỏ bằng gỗ, xung quanh có bốn cái ghế. Trên bàn bày một bộ đồ uống rượu cổ xưa, đấy đều là từ thú đam mê sưu tầm của Đảo chủ. Những ngày đầu thường để mình tự do ngắm cảnh, lần này lại lấy nó ra sử dụng, hiển nhiên ông ta coi trọng Hàn Mạc, xem như thượng khách.

Ngoại trừ ánh trăng sáng ngời ở ngoài sân ra, bên trong viện còn treo hai cái đèn lồng, chiếu sáng mảnh sân nhỏ.

Đại Bảo vừa dẫn Hàn Mạc vào sân, Đảo chủ lập tức đứng dậy tiến ra đón với vẻ mặt đầy cảm kích, ôm quyền nói:

- Ngũ công tử, hôm nay có bữa rượu nhạt đơn giản, kính xin ngài đừng phiền lòng, đến đây, mau ngồi.

Đảo chủ lộ vẻ cực kì nhiệt tình.

Nhìn hắn một chút, Đại Bảo lập tức ôm quyền, lui xuống.

Hàn Mạc không quá khách khí, tới bên cạnh bàn ngồi xuống, cười nói:

- Đảo chủ xử lý chuyện thật nhanh chóng. Ta chỉ mới vừa ngủ một giấc, hẳn người đã thu phục nhân tâm mọi người trên đảo rồi?

Đảo chủ thở dài, lắc đầu nói:

- Lần này nếu không phải có Ngũ công tử ra tay, chỉ sợ Tiên Nhân Đảo chúng ta đã gặp tai họa ngập đầu rồi a. Cư dân trên đảo này, thật ra đều là lương dân cả. Tất cả đều là người hiền lành, chẳng qua bị Lãnh Chiếu lôi kéo mà thôi. Hôm nay đã tiêu trừ nguyên nhân chính, tất cả mọi người ai cũng hiểu được. Nhưng muốn ổn định lòng người, sợ còn phải trải qua một khoảng thời gian nữa.

- Có đảo chủ ở đây, cái gì cũng không sợ a!

Hàn Mạc cười híp mắt, nói.

Đảo chủ cười ha hả, nói vọng về phía trong nhà:

- Nguyệt Nhi, cá chưng được chưa con?

- Sắp rồi!

Bên trong nhà truyền ra thanh âm trong veo của Đỗ Băng Nguyệt.

Đảo chủ mỉm cười nói:

- Ngũ công tử, không có đồ ăn ngon, chỉ có món chưng Hải Ngư do Nguyệt Nhi làm có mấy phần tư vị, thỉnh mong công tử nếm thử xem sao?!

- Vậy ta có lộc ăn rồi, Đảo chủ khách khí quá!

Hàn Mạc cười nói.

Hắn nhìn lướt qua bên trong nhà, loáng thoáng thấy bóng dáng Đỗ Băng Nguyệt đang bận rộn. Không nghĩ tới cô nương này tính tình cương mãnh, lại có lúc hạ cố vào bếp, lúc trước thật sự chưa từng nghĩ qua a.

Một cơn gió nhẹ thổi qua. Hàn Mạc ngửi được mùi thơm, mũi không ngừng hít hít, không kiềm được nói:

- Thơm quá a!

Đảo chủ vuốt râu nói:

- Ngũ công tử ngửi được mùi thơm là từ đèn lồng vọng lại ấy. Ở trong đó dùng dầu cá, khi đốt lên, tản ra mùi thơm, là bảo vật trên biển a.

Hàn Mạc đánh giá hai ngọn đèn lồng, rất có hứng thú. Tới bên cạnh ngửi ngửi, quả nhiên mùi thơm bắt nguồn từ hai chiếc đèn này, không nhịn được tán thán:

- Quả nhiên là bảo vật, vừa có thể dùng để đốt đèn, vừa tỏa ra mùi hương.

- Trên biển bảo vật nhiều vô cùng!

Đảo chủ chậm rãi nói:

- Mỗi một vùng biển đều có bảo khố bên trong, những lời này cũng không phải hoàn toàn giả dối.

Hàn Mạc ngồi xuống, giống như đang suy nghĩ chuyện nào đó. Trầm ngâm trong chốc lát, mới cười nói:

- Quả thật là không giả!

Thoáng nhìn Đảo chủ, hắn hỏi:

- Đảo chủ, mấy người kia, người chuẩn bị xử trí như thế nào?

Hắn nói "mấy người kia", hiển nhiên là đồng đảng của Lãnh Chiếu, tới thời khắc tối hậu còn không chế hai bên người Tiêu Đồng Quang.

- Đang muốn thỉnh Ngũ công tử cân nhắc đưa ra quyết định!

Đảo chủ vẻ mặt nghiêm nghị nói.

Hàn Mạc giơ tay phải của mình lên, nhìn ba ngón tay vàng, thản nhiên nói:

- Bọn họ là người của Đảo chủ, ngươi xử trí cụ thể như thế nào, tùy thuộc định đoạt của người thôi.

Dừng một chút, liếc mắt nhìn Đảo chủ, chậm rãi nói:

- Thế nhưng nuôi vài đầu sói bên cạnh mình, hội không phải là chuyện tốt lành, Đảo chủ, người nói xem có đúng không?

.....

Đảo chủ nhìn thấy trong mắt Hàn Mạc lóe lên sát cơ, trong lòng khẽ run sợ.

Mặc dù hắn thông qua sự tình Lãnh Chiếu nhìn ra được sự lãnh khốc và cơ trí của người trẻ tuổi này. Nhưng mà lúc này mới cảm giác rõ ràng Hàn Mạc lãnh khốc từ trong xương.

Nụ cười Hàn Mạc làm cho người cảm thấy thân thiện, thậm chí khiến cho mọi người sinh ra cảm giác thân cận. Nhưng mà thời điểm khuôn mặt hắn băng lạnh, cả người tựa như thanh đao sắc bén thì sát khí khiến mọi người run sợ.

- Ý tứ Ngũ công tử, ta hiểu được!

Đảo chủ thở dài, lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Âu chỉ trách bọn chúng làm sai mà thôi!

- Ta biết đảo chủ sẽ xử lý chuyện này ổn thỏa mà!

Hàn Mạc mỉm cười gật đầu nói:

- Dù sao Hàn gia cần một câu trả lời thỏa đáng, lúc ta về cần phải trình báo, cũng có được lý do phù hợp.

Đảo chủ đứng dậy cung kính nói:

- Hết thảy làm phiền Ngũ công tử! Mọi người trên Tiên Nhân Đảo vô cùng cảm kích!

Lúc này, Đỗ Băng Nguyệt đã bưng Hải Ngư chưng lên. Quả nhiên mùi thơm phưng phức, vừa mới đặt lên bàn, Hàn Mạc không chút do dự cầm lấy đôi đũa, vê một khối thịt cá bắt đầu ăn. Cảm giác tươi ngon, mùi thơm tràn ngập trong miệng.

- Hảo hảo, ăn ngon thật!

Hàn Mạc luôn miệng tán dương.

Sắc mặt Đỗ Băng Nguyệt hiện ra vẻ vui mừng. Dù sao không có ai không muốn nghe tiếng khích lệ, nhưng trên mặt lại bĩu môi nói:

- Ngũ công tử, người là quý tộc, sơn hào hải vị ăn nhiều rồi. Một con cá như thế này, có gì để mà ngon cơ chứ?

Hàn Mạc cười híp mắt nói:

- Có lẽ rất nhiều ngày chưa ăn được thứ tốt a! Ừ, ta nghe có người nói, quen ăn sơn hào hải vị rồi, mấy ngày chưa ăn cơm, thỉnh thoảng được ăn một chút hương đồng gió nội, sẽ cảm thấy được mỹ vị vô cùng.

Đỗ Băng Nguyệt ngẩn ra, chợt hiểu ý tứ của hắn, chân dậm dậm, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, quay thân đi vào nhà trong.

Đảo chủ híp mắt, nhìn cảnh này, trong mắt léo lên tia vui vẻ, tự mình rót rượu cho Hàn Mạc, nhẹ giọng nói:

- Ngũ công tử, lão phu ngày trước cùng người nói chuyện, không biết Ngũ công tử còn nhớ được hay không?

Hàn Mạc uống một ngụm rượu, chậm rãi nói:

- Chuyện Đảo chủ nói hẳn là việc chuyển nhà phải không?

Đảo chủ mặt lộ vẻ vui mừng, gật đầu lia lịa:

- Đúng vậy, đúng vậy. Ngũ công tử, chuyện này mong rằng được ngài thành toàn a!

Một lần nữa hắn đứng dậy, thi lễ thật sâu.

Hàn Mạc đứng dậy đỡ hắn ngồi xuống, hòa nhã nói:

- Đảo chủ, Lãnh Chiếu đã chết, Tiên Nhân Đảo hiện tại thái bình rồi, vì sao còn muốn chuyển nhà?

Đảo chủ bưng chén rượu nhỏ hớp một hơi lớn, nhưng ngay sau đó ho khan. Đỗ Băng Nguyệt nghe được tiếng ho của phụ thân, lập tức vọt ra, vỗ nhè nhẹ vào lưng Đảo chủ, giọng mang theo ngữ khí trách cứ:

- Cha, thân thể người không tốt, đừng uống rượu nữa!

- Không có gì, không có gì. Hôm nay cùng Ngũ công tử nói chuyện, trong lòng cao hứng, uống vài chén thôi mà, không đáng ngại!

Đảo chủ khoát khoát tay, nhưng ngay sau đó lại thở dài nói:

- Ngũ công tử, ngươi cũng nhìn thấy thân thể lão phu rồi đó. Nói không chừng tối nay nằm ngủ, ngày mai đã không dậy nổi. Trước kia ta thấy Lãnh Chiếu có chút năng lực, dự định cho hắn đảm nhận chức đảo chủ, nhưng mà...Ài, dã tâm của hắn lại quá lớn, nếu không giết hắn, cả Tiên Nhân Đảo sẽ bị hắn dẫn tới chỗ vạn kiếp bất phục. Nhưng ngoại trừ Lãnh Chiếu, trên đảo này mặc dù dân số đông đảo, nhưng trong mắt ta, không có ai đủ sức đảm đương quản lý hết tất cả mọi người. Đáng tiếc thay, nghĩ tới Tiên Nhân Đảo chúng ta mười mấy năm trước nhân tài còn rất nhiều, giờ nhìn lại, không còn được người nào.

Hàn Mạc lắng nghe. Hiển nhiên hắn cũng hiểu, hải tặc là những hán tử cường hãn. Nếu như một người không có võ công mạnh mẽ cộng thêm uy vọng to lớn, được chọn lựa để dẫn dắt, về sau không những không thống lĩnh được mọi người, nói không chừng còn nảy sinh ra nội chiến nữa.

- Cho nên, nếu như không chuyển nhà, chờ sau khi lão phu chết, ta sợ rằng những người trên biển khác sẽ nhìn hau háu vào Tiên Nhân Đảo, tiến đến cướp lấy.

Đảo chủ rốt cuộc đã nói ra những lo lắng của mình.

Đỗ Băng Nguyệt nhẹ nhàng đấm lưng Đảo chủ. Trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra vẻ ảm đạm.

Việc dân biển chuyển nhà, Hàn Mạc có mấy phần nắm chắc. Đến lúc đó ở bên ngoài Đông Hải thành cho bọn hắn một vi trí, thành lập thôn xóm. Sau đó đánh dấu hộ tịch, vậy thì không còn phiền toái lớn gì nữa.

Thế nhưng Hàn Mạc nhìn đèn lồng, bỗng nhiên xuất hiện một ý niệm cực kì táo bạo trong đầu.

- Đảo chủ, ta nghen nói trên biển không thiếu các nước nhỏ, người đã từng thấy qua chưa?

Hàn Mạc ngẩng mặt lên. Sau khi trầm tư một hồi lâu mới hỏi.

Đảo chủ sửng sốt. Mặc dù không rõ Hàn mạc vì sao lại hỏi chuyện này, nhưng vẫn gật đầu nói:

- Ngũ công tử nói tới những quốc gia ở biển Đông Nam kia sao? À, cũng từng biết đến. Tất cả đều là một số hòn đảo tương đối lớn, thưa thớt, hình như có mười mấy quốc gia. Bản thân ta từng đi qua bảy tám quốc gia. So với bốn nước Trung Nguyên, nhưng quốc gia kia vô cùng nhỏ bé, chật hẹp, không đáng để nhắc tới.

Đỗ Băng Nguyệt cũng nói:

- Đúng vậy a, những quốc gia kia rất nhỏ. Trước kia ta còn nghe nói, có hai quốc gia thực lực quá yếu, bị vài nhóm hải tặc liên thủ lại diệt quốc.

- A!!!

Trên mặt Hàn Mạc bỗng nhiện lộ vẻ hưng phấn, tựa như một đứa bé thấy có đồ chơi mới.

- Đỗ cô nương, cô cũng biết những quốc gia kia?

Đỗ Băng Nguyệt bĩu môi nói:

- Đó là điều tự nhiên, trên biển người nào chẳng biết!

Hàn Mạc gật đầu nói:

- Vậy thì tốt, tốt quá.

Đảo chủ cùng Đỗ Băng Nguyệt có chút kỳ quái, không biết Hàn Mạc vì lý do gì mà bất chợt hưng phấn như thế. Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó Đảo chủ nhẹ giọng hỏi:

- Ngũ công tử, ý của ngài là...?

- Đảo chủ, ta có xem qua một quyển sách, tên là "Đông Hải Địa Chí". Trên quyển sách đó có nói, trên biển Đông Nam có rất nhiều quốc gia. Thực lực của bọn họ mặc dù yếu, nhưng sản vật lại phong phú, có không ít thứ tốt.

Hàn Mạc với thần sắc mong đợi nhìn Đảo chủ, hỏi:

- Những điều đấy là thật hay giả?

Đảo chủ kiến thưc rộng rãi, tựa hồ hiểu được điều gì đó, gật đầu nói:

- Lời nói của Ngũ công tử không sai biệt lắm, những nước nhỏ kia có không ít vật hiếm thấy.

Xoay người nhìn Đỗ Băng Nguyệt nói:

- Nguyệt Nhi, vào lấy giùm ta mấy cái hộp ra.

Đỗ Băng Nguyệt dạ một tiếng, lập tức quay về phòng.

- Ngũ công tử, người có phải muốn dùng chiến thuyền Đông Hải trấn phủ quân đi tấn công những quốc gia đó, cướp lấy tài vật.

Xuất thân là Đảo chủ hải tặc, chữ trước tiến nghĩ đến chính là cướp đoạt.

Hàn Mạc vội vàng khua tay nói:

- Đảo chủ hiểu lầm.

Suy nghĩ một chút hỏi:

- Đảo chủ, ở trên biển chưa có đội thương thuyền nào lui tới giữa bốn nước Trung Nguyên cùng với những quốc gia kia sao? Ý của ta là, song phương còn chưa từng giao dịch qua?

Thật ra thì thời đại này, tư tưởng của mọi người vẫn chưa được rộng mở bao nhiêu. Bốn nước Trung Nguyên mua bán tới lui cũng chỉ trong đất Trung Nguyên. Cho dù là trong bốn nước, mua bán cũng chưa chắc được thông suốt. Chẳng hạn như giữa Ngụy Quốc và Yến Quốc, tuyến mua bán của song phương cũng rất khó khăn.

Về phần cùng các quốc gia trên biển tiến hành giao dịch, chuyện này càng cực kì hiếm thấy.

Thứ nhất là về nhân lực vật lực các quốc gia trên biển không thể so sánh, quan trọng hơn nữa trên biển thường xuyên xuất hiện hải tặc, không có đội hộ vệ cường đại, gần như không thể đi lại được.

Hàn gia khống chế Đông Hải không nghĩ tới chuyện mua bán đường biển, thì những người khác tự nhiên càng không có điều kiện này.

- Ngũ công tử, không dối gạt người. Ta ở trên biển nhiều năm như vậy, thật sự chưa thấy thương thuyền lui tới. Mấy năm trước, thương thuyền chủ yếu từ bờ biển Khánh Quốc đi tới bờ biển Yến Quốc. Khi đó mọi người cũng có ý muốn mạo hiểm thử làm chuyến mua bán.

Đảo chủ nhớ lại nói:

- Cách đây vài thập niên, có mấy chiếc thương thuyền Khánh Quốc táo bạo vượt biển Đông Hải muốn buôn bán với những quốc gia nhỏ kia. Nhưng đi chưa được quá nửa đường, đã bị hải tặc trên biển liên thủ cướp đoạt không còn một mống. Những thương nhân kia cùng hộ vệ đều bị giết sạch, bị ném xuống biển lớn làm mồi cho cá.

- Thì ra là như vậy!

Hàn Mạc thở dài nói:

- Hèn gì Đông Hải Quận ta không thể nhìn thấy được sản vật hải ngoại, thì ra song phương chưa từng tiếp xúc nhau a!

Đỗ Băng Nguyệt một tay nâng cái rương đem tới đặt trên mặt đất nói:

- Cha, chính là cái này a?

Đảo chủ gật đầu, đưa tay mở chiếc hòm ra. Từ bên trong đó lấy ra một bình thủy tinh trong suốt ra ngoài, trong bình chứa chất lỏng màu đỏ. Ở thời đại này, vật đó tuyệt đối hiếm có.

Hàn Mạc vừa nhìn thấy bình thủy tinh, thiếu chút nữa cả kinh nhảy dựng cả lên.

Nhưng hắn biết, thời đại này, cả dải đất Trung Nguyên, còn chưa từng sản xuất ra thứ đồ chơi bằng thủy tinh này.

- Cái này gọi là rượu nho.

Đảo chủ có phần hơi đắc ý nói:

- Ài, cái này rất nhiều năm trước ta có được, từ một người ở quốc gia Stockholm, mùi vị cực kì đăc biệt. Hơn nữa bình đựng rượu này cực kì hiếm thấy, nghe bọn hắn nói, nó có tên là "Bột Lợi"!

Trong lúc ánh mắt Hàn Mạc vẫn chưa hết khiếp sợ, hắn lại lấy ra một bình thủy tinh con con. Bên trong đựng chất lỏng màu vàng. Đảo chủ vô cùng cẩn thận mở nó ra. Một mùi thơm nồng đậm thấm đẫm ruột gan phát ra:

- Cái này gọi là nước hoa Phổ Lan, từ một người của quốc gia Phổ Lan, bôi một giọt trên người sẽ lưu lại hương thơm rất lâu.

Hắn lại đưa tay vào trong hòm, cầm ra tấm da thú nói:

- Cái này gọi là bức tranh da, Ngũ công tử hãy nhìn.

Hắn chỉ vào bức họa trên da nói:

- Đây là bức tranh da của A Lý Đồ Quốc, hiển hiện trên bức tranh này cũng coi như cực kì đăc biệt.

Hàn Mạc ngưng thân nhìn kỹ, chỉ thấy trên tấm da thú vẽ một bức họa quái thú cực kỳ kỳ quái. Để vẽ tranh khẳng định không phải dùng bút lông, mà là dùng đao công điêu khắc tinh tế mà thành, tay nghề thực sự xảo đoạt thiên công (vô cùng khéo léo).

- Những thứ này ta chuẩn bị cho Nguyệt Nhi làm đồ cưới, nhưng chưa từng lấy ra xem.

Đảo chủ nhìn Hàn Mạc vuốt râu cười.

Đỗ Băng Nguyệt nghe vậy, mặt đỏ lên, khẽ giận trừng mắt nhìn phụ thân.

- Tốt, thiệt là tốt!

Hai mắt Hàn Mạc sáng lên, nói:

- Đảo chủ, ta chỉ cho các ngươi một con đường sáng, các ngươi có đi hay không?

Bạn đang đọc Quyền Thần của Sa Mạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 302

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.